Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 4
Nghe vậy, Tịch Phong sững người.
Người đồng nghiệp kia thấy biểu cảm của cậu, liền nói: “Cậu thật sự không biết à? Tôi nhớ có người từng nói với cậu rồi mà.”
Tịch Phong vẻ mặt mơ hồ: “Tôi không nhớ nữa…”
Lúc nói câu này, cậu lại mơ hồ có chút ấn tượng. Hình như đúng là có người từng buôn chuyện với cậu rằng ai đó trong công ty là gay. Nhưng lúc ấy mới vào làm chưa lâu, còn chưa nhớ hết tên với mặt mọi người nên nghe rồi thì quên luôn. Giờ nghe người này nhắc lại mới bừng tỉnh nhận ra, người được nói đến khi đó… chính là Hạ Vân Thanh.
Nghĩ đến đây, lông mày Tịch Phong liền cau lại.
Người đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Cậu không biết thật à? Anh ta vẫn luôn giấu cậu, chẳng lẽ là có ý gì với cậu? Có lợi dụng gì cậu không?”
Trong đầu Tịch Phong bỗng loạn như tàu hỏa lao vùn vụt, không chỉ ngạc nhiên mà còn có chút cảm xúc khó tả, chắc gọi là… ngượng ngùng. Cậu không ngờ Hạ Vân Thanh lại là gay, cậu chỉ thấy hợp tính mà thôi. Nhưng hai người thân nhau đến vậy, chắc cả công ty đều nghĩ cậu cũng là gay.
Nghĩ đến đây, Tịch Phong lại cảm thấy bực bội.
Trước mặt đồng nghiệp, cậu không tiện thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ nói: “Không có gì, bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Nói rồi quay người bỏ đi.
Khi ở một mình, Tịch Phong càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là Hạ Vân Thanh có lúc hơi quá cẩn thận, không giống đàn ông cho lắm. Cậu biết Hạ Vân Thanh có tính sạch sẽ, mọi thứ lúc nào cũng phải gọn gàng tươm tất. Có lần cậu lỡ để nước canh dính tay đối phương, đưa giấy lau cho thì anh ta nhất quyết phải vào nhà vệ sinh rửa sạch.
Lần đó Tịch Phong đã thấy Hạ Vân Thanh hơi thiếu dứt khoát, không giống kiểu đàn ông nên có.
Giờ nhớ lại, có lẽ tất cả là vì Hạ Vân Thanh là gay.
Tịch Phong nhíu mày chặt hơn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hai người thân thiết như vậy bị cả công ty nhìn thấy, không biết sau lưng bàn tán thế nào là cậu lại bực bội. Cậu không nhịn được trách Hạ Vân Thanh sao không nói sớm với mình, nhưng lại biết trách vậy là vô lý vì cậu chưa từng hỏi người ta có thích con gái hay không thì Hạ Vân Thanh cũng không có lý do gì để chủ động nói về xu hướng của mình.
Rõ ràng hôm qua còn gọi điện hẹn hôm nay cùng nhau ăn tối mà giờ Tịch Phong lại chẳng biết mình có nên đi hay không.
Trước giờ ăn trưa, Hạ Vân Thanh lại bất ngờ xuất hiện ở văn phòng Tịch Phong.
Anh mang đến ít nho khô do bạn gửi từ quê, vì lần trước Tịch Phong ăn thấy ngon còn chủ động hỏi thăm.
Tịch Phong là người không câu nệ, đã coi là bạn thì cũng không để ý mấy chuyện tiền nong hay qua lại gì đó.
Hạ Vân Thanh cũng vì nghe cậu nói nên hôm nay mới chủ động mang tới.
Thường ngày, Hạ Vân Thanh cũng từng đến đây.
Những đồng nghiệp làm cùng văn phòng với Tịch Phong vẫn lén lút chú ý nhưng chưa bao giờ dám nhìn chằm chằm hay ra mặt tò mò. Tịch Phong thì chưa từng để tâm.
Nhưng hôm nay cậu lại rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, thậm chí còn thấy mấy cô đồng nghiệp trẻ rì rầm cười nói.
Tịch Phong bỗng nổi giận mà cũng chẳng rõ giận Hạ Vân Thanh hay giận mấy người kia.
Hạ Vân Thanh không nói nhiều, đặt đồ xuống liền định rời đi. Nhưng anh nhận ra sắc mặt Tịch Phong có phần cứng đờ, ngay cả câu “cảm ơn” của Tịch Phong nghe cũng gượng gạo.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng muốn hỏi, nhưng thấy có người đang lén nhìn, cuối cùng lại nuốt lời vào bụng.
Hạ Vân Thanh không giống Tịch Phong, anh rất nhạy cảm với thái độ của người khác.
Anh đã làm ở công ty nhiều năm, luôn cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện xu hướng tính dục. Ba năm trước chia tay bạn trai, đối phương cứ dây dưa không dứt, còn kéo anh ra giữa đường đòi hôn, bị đồng nghiệp bắt gặp.
Rồi chuyện lan ra khắp nơi, cả công ty đều biết.
Từ đó, mọi người đối xử với anh khác hẳn, anh biết chứ. Đặc biệt là các đồng nghiệp nam, lúc đầu ai cũng lảng tránh như thể chỉ cần nói chuyện với anh là cũng “dính gay” luôn vậy.
Hạ Vân Thanh từng có giai đoạn trầm lặng, nhưng rồi cũng nghĩ thông, sống theo cách của mình. Cẩn trọng hơn, hạn chế tiếp xúc thân mật.
Tịch Phong là người hiếm hoi chủ động đến gần anh trong nhiều năm.
Ban đầu, Hạ Vân Thanh từng nghi ngờ Tịch Phong cũng là gay. Nhưng sau khi nghe cậu kể chuyện tình cảm mới biết mình nghĩ quá rồi, Tịch Phong rõ ràng là một thẳng nam.
Đúng là Hạ Vân Thanh thích đàn ông, nhưng không phải cứ là đàn ông thì anh đều thích. Anh cũng có thể kết bạn, xây dựng các mối quan hệ xã hội bình thường. Nếu không phải bị phát hiện thì đến giờ anh vẫn là một người đàn ông trung niên điềm đạm và chững chạc trong mắt người khác chứ không phải một “gay” mà ai cũng tránh xa.
Mọi người hiểu lầm về gay, Hạ Vân Thanh biết nhưng anh chẳng thể làm gì.
Cho nên khi Tịch Phong chủ động tiếp cận, sau thời gian đầu do dự, anh đã thử mở lòng dần. Ở một khía cạnh nào đó, anh cũng là người đàn ông trung niên độc thân bình thường, cũng cần có bạn bè. Dù phần lớn thời gian là nghe Tịch Phong than thở, nhưng đôi khi anh cũng chia sẻ một chút nỗi niềm – tất nhiên chỉ về công việc.
Sau khi đưa đồ cho Tịch Phong, Hạ Vân Thanh rời đi.
Tịch Phong ngồi tại chỗ, nhìn túi nho khô được gói cẩn thận, tâm trạng phức tạp.
Người đồng nghiệp ban sáng lại đi qua, nói: “Trưởng phòng Hạ lại đưa đồ cho cậu à?”
Tịch Phong ngẩng lên nhìn vẻ mặt cười cợt của gã, thấy rõ có gì đó châm chọc. Cậu nén giận cất đồ vào tủ, nói: “Không có gì.”
Chiều hôm đó, hộp thư chung của công ty nhận được một email. Một người cùng phòng Tịch Phong mở ra xem – trong đó là một bức ảnh.
Một nữ đồng nghiệp nhìn thấy liền che miệng kêu lên ngạc nhiên: “Không phải là Tịch Phong với Trưởng phòng Hạ sao?”
Cả văn phòng lập tức ngẩng lên, có người tò mò còn bước lại gần, chen vào nhìn rồi nói với giọng đầy vẻ hóng chuyện: “Đúng rồi đó, như kiểu vừa đi từ khách sạn ra vậy?”
Tịch Phong bật dậy, đi thẳng đến phía sau đồng nghiệp kia, còn đẩy mấy người đang xem ra một bên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Bức ảnh đúng là cậu và Hạ Vân Thanh, khung cảnh là trước cửa khách sạn. Cậu như đang say khướt còn Hạ Vân Thanh đang đỡ lấy cậu. Nhìn như đang đưa cậu vào trong. Đáng lẽ chỉ thấy bóng lưng, nhưng vì khi đó Hạ Vân Thanh hình như đang nói chuyện với nhân viên khách sạn nên quay mặt lại để lộ rõ mặt nghiêng của hai người.
Tịch Phong nhìn tên khách sạn, lập tức nhớ ra đây chính là lần mình uống say bất tỉnh, Hạ Vân Thanh đưa cậu đến đó ở tạm một đêm. Đã là chuyện mấy tháng trước không ngờ lại bị người nào đó chụp lại giữ đến tận bây giờ, chờ đến lúc anh và Hạ Vân Thanh thân thiết rồi mới tung ra email cho mọi người xem.
Mọi người trong văn phòng đều đang nhìn cậu. Cậu há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn phải giải thích: “Đó là lần đi ăn tụ tập, tôi uống say, mấy người cũng không lo cho tôi, là trưởng phòng Hạ đưa tôi đến khách sạn nghỉ một đêm.”
Cậu biết càng giải thích thì người khác càng nghĩ là cậu đang che giấu điều gì, nhưng nếu không nói lời nào thì lại càng kỳ lạ hơn.
Dù vậy, vẫn có một đồng nghiệp nam lắm chuyện cười cợt: “Cậu uống say à? Vậy anh ta có làm gì cậu không đấy?”
Mọi người xung quanh đều nhịn cười không nổi, bật ra những tiếng cười khẽ.
Sắc mặt Tịch Phong lập tức sầm xuống, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Một nữ đồng nghiệp lấy cùi chỏ thúc vào gã đồng nghiệp nhiều chuyện, khẽ trách: “Đừng nói bậy nữa.”
Những người còn lại thấy sắc mặt Tịch Phong khó coi thì cũng lục tục giải tán.
Nhưng chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, bức ảnh đó đã lan truyền khắp công ty, gần như ai cũng biết chuyện.
Hà Vân Thanh dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Anh đã quen với việc bị người khác đàm tiếu sau lưng nên có thể đối mặt một cách bình thản. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh, anh lại bất chợt lo lắng cho Tịch Phong.
Buổi tối hôm đó, Tịch Phong vẫn không huỷ hẹn ăn tối.
Vừa ngồi xuống ở quán ăn nhỏ, Hà Vân Thanh vừa định hỏi Tịch Phong có biết chuyện bức ảnh hay không đã thấy sắc mặt cậu trông u ám lạ thường.
Anh hơi sững người, rồi hỏi: “Có người nói gì về bức ảnh sao?”
Tịch Phong ngẩng đầu nhìn anh, giọng nặng nề: “Anh thích đàn ông à?”
Giọng nói đó thực sự quá thiếu thiện cảm, khiến Hà Vân Thanh cũng hơi ngẩn người, không vui mà đáp: “Đúng, tôi thích đàn ông. Tôi tưởng cậu biết rồi chứ.”
Tịch Phong nhíu mày, nói: “Tôi không biết. Nếu biết, tôi đã giữ khoảng cách với anh rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, Hà Vân Thanh cảm thấy như bị tát một cái giữa mặt, một cơn giận bất ngờ dâng lên. Nhưng sự điềm tĩnh của anh khiến anh không để cơn giận bộc phát, chỉ là vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Cậu có ý gì vậy?”
Lúc này trong lòng Tịch Phong vô cùng rối bời: “Anh thích đàn ông, vậy chẳng lẽ chúng ta không nên giữ khoảng cách à? Dù tôi không biết, nhưng chính anh thì rõ điều đó chứ?”
Tịch Phong vẫn đang giận vì chuyện bức ảnh, vì ánh mắt mọi người trong công ty nhìn mình, vì lúc chiều khi báo cáo công việc với trưởng phòng còn bị châm chọc đôi câu. Khi đó, cậu đỏ mặt mà vẫn phải cố nhịn, thật sự ấm ức đến cực điểm.
Thế nên lúc này, cậu gần như không thể không trút giận lên người Hà Vân Thanh. Nếu anh ta nói sớm với cậu về xu hướng tính dục, thì cậu nhất định đã giữ khoảng cách.
Hà Vân Thanh ngồi thẳng lưng, trong quán ăn nhỏ người đến người đi, tiếng ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên xa xôi. Anh hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, hỏi lại: “Vì tôi thích đàn ông, nên tôi phải giữ khoảng cách với tất cả đàn ông sao?”
Tịch Phong đáp: “Không phải sao? Nếu đổi lại là một người phụ nữ, ngày nào cũng tan làm đi ăn tối với tôi, anh nói xem người khác sẽ nghĩ gì? Không phải cũng sẽ hiểu lầm sao?”
Hà Vân Thanh nhìn cậu, cuối cùng lạnh giọng nói: “Tôi thấy người hiểu lầm chỉ có anh thôi.”
Nói xong, anh đứng dậy, trước khi rời đi còn nói: “Sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
