Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 10

Tịch Phong quay lại phòng tiệc nói với Từ Thanh rằng mình có việc, phải đi trước.

Từ Thanh ngơ ngác nhìn cậu: “Có chuyện gì gấp thế? Cơm còn chưa ăn mà?”

Tịch Phong không tiện nói rõ, chỉ lấp lửng: “Bạn anh có chút chuyện tìm anh, em ăn trước đi, lát nữa anh gọi điện lại.” Nói xong cũng không để ý Từ Thanh nói gì, quay người chạy ra ngoài.

Từ Thanh tức mà không dám nổi giận trước mặt đồng nghiệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Phong rời đi, để lại chỗ trống bên cạnh mình.

Tịch Phong vội vã chạy ra từ cửa nhà hàng, thấy xe của Hạ Vân Thanh đã đợi sẵn bên đường, liền chạy tới mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Hạ Vân Thanh áy náy nói: “Xin lỗi, làm trễ giờ ăn của cậu rồi.”

Tịch Phong vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Không sao.”

Hạ Vân Thanh khẽ thở dài một hơi, khởi động xe.

Vì là cuối tuần lại đúng giờ ăn trưa nên xe cộ trong thành phố không quá đông, Hạ Vân Thanh lái xe khoảng nửa tiếng thì đến nơi.

Dừng xe ngoài cổng khu dân cư, hai người xuống xe đi vào trong.

Trên đường đi Tịch Phong luôn im lặng không nói, Hạ Vân Thanh cũng giữ yên lặng, cho đến khi họ đến nhà ba mẹ của Hứa Phong Kiệt. Sau khi ly hôn, Hứa Phong Kiệt sống một mình, sau đó lại cố tự sát nên mới quay về sống cùng ba mẹ.

Người mở cửa là mẹ của Hứa Phong Kiệt, bà lão đã biết Hạ Vân Thanh sẽ tới, hiếm khi thái độ lại hòa nhã như thế, mời hai người vào nhà.

Bà lão đi đến cửa một căn phòng, gõ cửa rồi nói: “Phong Kiệt, Hạ Vân Thanh đến thăm con này.” Nói xong, bà mở cửa ra, đứng ở ngưỡng cửa nhường lối cho hai người.

Hạ Vân Thanh đi trước, đứng trước cửa dừng lại chờ Tịch Phong.

Tịch Phong lập tức bước theo, không kìm được sự tò mò mà ngó vào trong, muốn xem rốt cuộc Hứa Phong Kiệt là người như thế nào.

Nhưng vừa đến cửa, cậu bất ngờ nhận ra tay mình bị Hạ Vân Thanh nắm lấy.

Tịch Phong lập tức sững sờ — hình như từ khi trưởng thành cậu chưa từng nắm tay đàn ông. Tay của Hạ Vân Thanh không mềm mại như tay phụ nữ mà lại sạch sẽ, mạnh mẽ, ngón tay thon dài, da hơi khô.

Cậu vô thức dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay đối phương, Hạ Vân Thanh liếc nhìn cậu một cái đầy khó hiểu.

Tịch Phong lúc này mới giật mình tỉnh lại.

Hạ Vân Thanh vẫn nắm tay kéo cậu vào phòng. Tịch Phong nhìn thấy đây là một phòng ngủ bài trí đơn giản, giữa phòng có một chiếc giường, một người đàn ông đang nằm, thấy họ đến thì chống tay ngồi dậy.

Tịch Phong đánh giá đối phương.

Hứa Phong Kiệt trông có phần tiều tụy, không biết có phải do trầm cảm hay không mà cả người gầy gò tái nhợt. Dù vậy vẫn có thể nhận ra anh ta có vóc dáng cao lớn, ngũ quan tuấn tú, vốn là một người đàn ông rất xuất sắc. Tịch Phong luôn tự tin về ngoại hình của mình, nhưng giờ phút này lại cảm thấy mình chưa chắc bằng người ta.

Tịch Phong nhìn chằm chằm đến ngẩn người. Cả Hạ Vân Thanh lẫn Hứa Phong Kiệt đều hoàn toàn phá vỡ ấn tượng trong đầu cậu về gay. Cậu từng nghĩ bọn họ đều là mấy gã nam tính yếu đuối, ẻo lả.

Hạ Vân Thanh tiến lên giới thiệu với vẻ bình thản: “Để tôi giới thiệu, đây là đàn anh đại học của tôi – Hứa Phong Kiệt. Còn đây là bạn trai tôi – Tịch Phong.”

Tịch Phong làm ra vẻ chững chạc gật đầu với Hứa Phong Kiệt.

Hứa Phong Kiệt sắc mặt càng thêm u ám, không hỏi gì về Tịch Phong, chỉ nói với Hạ Vân Thanh: “Anh có thể nói chuyện riêng với em vài câu không?”

Hạ Vân Thanh hơi do dự, quay sang nói với Tịch Phong: “Cậu đợi tôi ngoài này một lát được không?”

Tịch Phong đột nhiên lo lắng. Cậu không muốn để Hạ Vân Thanh ở lại một mình với Hứa Phong Kiệt. Cậu cứ sợ Hạ Vân Thanh vẫn còn tình cảm, bị đối phương năn nỉ vài câu là quay lại.

Cậu vẫn nắm chặt tay Hạ Vân Thanh không buông.

Hạ Vân Thanh nhìn cậu đầy nghi hoặc: “Tịch Phong?”

Tịch Phong biết mình không phải là bạn trai thực sự của Hạ Vân Thanh, nếu không cậu có thể từ chối cho họ ở lại riêng, nhưng hiện tại cậu không có quyền đó. Cuối cùng đành buông tay: “Tôi đợi anh ở ngoài.”

Cậu rời khỏi phòng của Hứa Phong Kiệt, Hạ Vân Thanh khép cửa lại, Tịch Phong đành ngồi xuống ghế sofa.

Một lát sau, mẹ của Hứa Phong Kiệt rót cho cậu một ly trà, đặt lên bàn.

Tịch Phong nhìn đôi tay đầy nếp nhăn và gương mặt tiều tụy của bà lão, bất chợt nghĩ đến mẹ mình, lòng chợt đau thắt. Cậu cảm thấy bà thật đáng thương. Không chỉ bà đáng thương, mà cả Hứa Phong Kiệt cũng đáng thương. Nếu như ngay từ đầu Hứa Phong Kiệt không phải là gay, nếu anh ta lấy vợ rồi chịu sống đàng hoàng thì gia đình này đã không ra nông nỗi này.

Cậu ngồi đợi bên ngoài khoảng hai mươi phút, trong lòng bức bối cực độ nhưng không thể hiện ra.

Một lúc sau, Hạ Vân Thanh đẩy cửa bước ra, đối diện ánh mắt trông ngóng của bà lão, chỉ nói: “Chúng cháu đi đây, cháu sẽ không gặp lại anh ấy nữa.”

Bà lão chẳng kịp quan tâm đến Hạ Vân Thanh, vội vàng chạy vào phòng Hứa Phong Kiệt xem tình hình.

Hạ Vân Thanh và Tịch Phong một trước một sau rời khỏi nhà Hứa Phong Kiệt, cả hai vẫn không nói gì trong thang máy.

Cho đến khi lên xe, Tịch Phong hỏi: “Anh nói rõ với anh ta rồi à?”

Hạ Vân Thanh nhìn gương chiếu hậu lùi xe: “Tôi nói tôi đang rất hạnh phúc, mong anh ấy đừng làm phiền tôi nữa.”

Tịch Phong nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng một lúc sau lại không kìm được hỏi tiếp: “Anh ta thật sự sẽ từ bỏ chứ?”

Hạ Vân Thanh trả lời: “Tôi không biết anh ấy có thật sự từ bỏ hay không, nhưng tôi thì từ bỏ từ lâu rồi. Tôi sẽ không ép mình ở bên người mình không yêu, cho dù anh ta lấy cái chết ra uy h**p tôi cũng vô ích.”

Lúc nói câu này, Hạ Vân Thanh mặt không cảm xúc, nhưng lòng Tịch Phong lại thấy nặng trĩu.

Lái xe được một đoạn, Hạ Vân Thanh như sực nhớ ra, hỏi: “Cậu muốn quay lại không? Bạn gái cậu hình như vẫn ở đó, tôi chở cậu về tiệc cưới nhé?”

Tịch Phong vội nói: “Không cần đâu, tôi nói với cô ấy là không quay lại nữa. Hay là mình tìm chỗ nào ăn chút gì đi.”

Vừa dứt lời, Từ Thanh đã gọi đến.

Tịch Phong quay đầu lại, nhỏ giọng nghe máy. Nghe Từ Thanh hỏi cậu đi đâu, bảo cậu mau chóng quay lại, cậu liền đáp: “Anh còn đang bận, chiều nay em chơi đánh bài với đồng nghiệp đi.”

Từ Thanh mắng cậu hai câu rồi giận dỗi cúp máy.

Hạ Vân Thanh đoán được cậu đang nói chuyện với ai, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng vì thấy mình không có tư cách xen vào chuyện riêng của Tịch Phong.

Sau đó Hạ Vân Thanh nói vì chuyện của mình mà khiến Tịch Phong bỏ bữa trưa, nên bữa này để anh mời. Tịch Phong nghĩ một lúc rồi chỉ vào một nhà hàng phương Tây khá xa, ở đó vừa có cơm vừa có trà chiều, như vậy có thể ở cạnh Hạ Vân Thanh thêm một lúc.

Trên đường đi nhà hàng, xe bị kẹt một lúc. Khi đến nơi, đã là ba giờ chiều.

Hai người ngồi vào một góc yên tĩnh trong nhà hàng, mỗi người gọi một phần ăn.

Tịch Phong thân hình cao lớn, giờ đã đói đến mức bụng dính lưng, nhưng vẫn thấy rất hài lòng khi được ngồi cùng Hạ Vân Thanh trên xe lâu như vậy.

Lúc mới ngồi xuống, không ai lên tiếng. Tịch Phong mở lời: “Tôi thấy mẹ của Hứa Phong Kiệt thật tội nghiệp.”

Hạ Vân Thanh cầm cốc nước chanh, nhìn cậu một cái.

Thật ra Tịch Phong không suy nghĩ kỹ càng lắm, chỉ là muốn trò chuyện với Hạ Vân Thanh nhiều hơn nên nói tiếp: “Các anh như vậy, có từng nghĩ đến cảm xúc của người lớn chưa?”

Hạ Vân Thanh hít sâu một hơi như đang cố kiềm chế điều gì đó, đặt ly nước xuống bàn, nói: “Tôi hiểu anh ấy nghĩ cho người lớn nên mới chia tay, tôi cũng không níu kéo.”

Tịch Phong nói: “Tôi không có ý đó. Ý tôi là, nếu anh ta có thể lấy vợ sinh con, thì anh cũng có thể mà. Sao cứ phải làm gay, để người ta chỉ trỏ?”

Hạ Vân Thanh không nhịn được bật cười lạnh: “Cậu cho rằng tôi nên đi tìm phụ nữ để lừa cưới?”

Tịch Phong ngớ người, cân nhắc cách nói: “Đâu thể gọi là lừa cưới chứ? Anh thấy không, nhiều người kết hôn cũng chỉ vì đến tuổi thấy hợp thì cưới, đâu phải cứ yêu sâu đậm mới được kết hôn? Chẳng lẽ tôi không yêu sâu một cô gái, mà cưới cô ấy thì là lừa cưới à?”

Hạ Vân Thanh siết chặt ly thủy tinh, nếu không vì biết Tịch Phong là người thường nói không suy nghĩ thì chắc giờ anh đã hắt cả ly nước chanh vào mặt cậu ta. Anh nói: “Tôi không giống các người. Tôi không có phản ứng với phụ nữ. Tôi kết hôn rồi cũng không thể cho vợ một gia đình trọn vẹn. Dù tôi đối xử tốt với cô ấy cũng là lừa dối. Tôi sẽ không kết hôn.”

Tịch Phong buồn bã nói: “Vậy khi anh già đi, không gia đình, không con cái, một mình chẳng phải rất đáng thương sao?”

Hạ Vân Thanh nhìn cậu hồi lâu, giọng lạnh lùng: “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”

Nhưng Tịch Phong thật sự đang lo lắng cho Hạ Vân Thanh, thậm chí còn buồn thay cho viễn cảnh tuổi già cô độc của anh. Cậu không muốn Hạ Vân Thanh thành người như vậy. Cậu nói: “Tôi không hiểu lắm về cộng đồng của các anh, nhưng tôi vẫn thấy như thế là sai. Các anh quá ích kỷ, sao không nghĩ cho những người quan tâm mình?”

Hạ Vân Thanh ngả người ra sau, hít thở sâu để ổn định tâm trạng, cảm thấy mình sắp bị chọc tức đến mức bật cười. Cuối cùng anh nói: “Cậu không hiểu thì khỏi cần hiểu. Đây là lựa chọn cuộc sống của mỗi người. Không phải cứ lấy vợ sinh con là không ích kỷ. Để không phụ lòng bố mẹ thì lại phụ chính mình và người vợ vô tội. Xu hướng tính dục của tôi là bẩm sinh, tôi không thể hoàn hảo được.”

Tịch Phong đan hai tay đặt trước mặt, nói: “Biết đâu có thể thay đổi thì sao?”

Hạ Vân Thanh lập tức thấy không còn gì để nói.

Tịch Phong vẫn không bỏ cuộc: “Hay anh thử quen một cô gái xem?”

Hạ Vân Thanh nhìn cậu, bất lực thở dài: “Nếu cậu tò mò thế, thì để tôi dẫn cậu đến xem thử.”

Sau khi ăn xong, họ vẫn ngồi lại trong nhà hàng một lúc rồi lên xe của Hạ Vân Thanh.

Tịch Phong hơi lo: “Chúng ta đi đâu?”

Hạ Vân Thanh đáp: “Đến quán bar của bạn tôi.”

Tịch Phong lập tức hiểu đó là gay bar. Cậu chưa từng đến nơi như vậy, liền hỏi: “Anh thường xuyên đến đó à?”

Hạ Vân Thanh lắc đầu: “Không thường, thỉnh thoảng uống chút rượu.”

Tịch Phong từng uống với Hạ Vân Thanh nên biết anh uống rất có chừng mực. Giờ nghe anh nói đến bar, bèn hỏi: “Uống nhiều không?”

Hạ Vân Thanh nhìn cậu một cái: “Cậu muốn hỏi gì?”

Tịch Phong ấp úng không nói rõ được, chỉ thấy môi trường đó hơi hỗn tạp, sợ Hạ Vân Thanh cũng từng tình một đêm gì đó.

Nhưng cậu lại không nói ra được.

Mà Hạ Vân Thanh đã không hỏi, thì cũng không muốn nói, chỉ yên lặng lái xe.

Quán bar là của bạn Hạ Vân Thanh. Dù anh không thường đến nhưng phục vụ và bartender đều quen biết anh. Họ đến sớm, Hạ Vân Thanh chọn một góc yên tĩnh ngồi với Tịch Phong, gọi đại hai chai bia.

Trên sân khấu nhỏ có người đang vừa đánh guitar vừa hát, Hạ Vân Thanh khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế chăm chú nghe nhạc.

Tịch Phong cũng ngồi im, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa xem có ai vào.

Càng về khuya, quán bar càng đông. Người trên sân khấu hát xong, đổi thành một “cô gái” mặc váy khoét ngực, nhưng vừa cất giọng hát câu đầu, Tịch Phong mới phát hiện đó là đàn ông giả gái.

Chỗ ngồi trong quán đều kín, trước quầy bar cũng đông người đứng hoặc ngồi, có nam có nữ. Tịch Phong không rõ bao nhiêu người là nam giả nữ, vì cậu còn thấy vài đôi les, toàn là những cô gái trẻ đẹp nhưng lại ôm nhau khiến cậu thấy khó chịu.

Tịch Phong phát hiện có người đang nhìn về phía mình và Hạ Vân Thanh, lập tức cảm thấy không thoải mái, quay đầu nhìn Hạ Vân Thanh, lại thấy anh đang tu bia từng ngụm lớn.

Hạ Vân Thanh uống xong một chai, gọi phục vụ mang thêm chai nữa.

Tịch Phong ngớ người, nắm lấy tay Hạ Vân Thanh: “Anh uống nhiều vậy làm gì?”

Hạ Vân Thanh liếc nhìn cậu rồi hất tay ra, ánh mắt vừa rồi mang theo chút chán ghét và bực bội.

Tịch Phong nhận ra tâm trạng của Hạ Vân Thanh không tốt. Có lẽ ngay từ khi rời khỏi chỗ Hứa Phong Kiệt hôm nay anh đã không vui rồi, nhưng sự giáo dưỡng tốt khiến anh không hề thể hiện điều đó ra ngoài. Mãi đến lúc này, khi ngồi trong quán bar với ánh sáng mờ ảo hỗn độn, Hạ Vân Thanh mới bắt đầu cầm chai rượu lên rót cho mình.

Bia chưa nuốt hết chảy dọc theo cằm anh, lướt xuống chiếc cổ trắng trẻo, để lại một vệt sáng loáng.

Tịch Phong để ý thấy có một người đàn ông cao lớn đang nhìn Hạ Vân Thanh, rồi cầm ly rượu tiến về phía họ. Cậu vội vàng nắm lấy cổ tay Hạ Vân Thanh, nói gấp: “Đừng uống nữa, lát nữa anh còn phải lái xe về mà?”

Hạ Vân Thanh bực bội nói: “Tôi tự biết chăm sóc bản thân. Cậu không thích nơi này thì đi trước đi.”

Nghe giọng điệu mất kiên nhẫn của anh, Tịch Phong nhận ra anh đã ngà ngà say rồi.

Lúc này, người đàn ông cao lớn kia đã đến trước bàn họ, lắc lắc ly rượu trong tay, gọi to: “Vân Thanh!”

Tịch Phong ngẩn người, còn Hạ Vân Thanh thì ngẩng đầu nhìn, rồi chống tay ngồi thẳng dậy: “Anh Tùng?”

Người đàn ông tên là Tùng Vũ, chính là người bạn mà Hạ Vân Thanh từng nhắc đến — ông chủ của quán bar này. Trước đây, anh ta học cùng trường với Hạ Vân Thanh và Hứa Phong Kiệt, từ lúc hai người họ quen nhau, bên nhau cho đến chia tay, anh ta đều chứng kiến tất cả.

Tùng Vũ ngồi xuống ghế sofa, đặt ly rượu lên bàn, nói với Hạ Vân Thanh: “Dùng ly mà uống.”

Hạ Vân Thanh nhìn anh ta cười khẽ một tiếng.

Tùng Vũ liếc sang Tịch Phong, hất cằm ra hiệu hỏi: “Bạn à?”

Hạ Vân Thanh đáp: “Đồng nghiệp ở công ty.”

Tịch Phong không ngờ rằng trong mắt Hạ Vân Thanh mình chỉ là một “đồng nghiệp ở công ty”, ngay cả bạn bè cũng không được coi là, trong lòng cảm thấy nghẹn lại.

Nhưng Hạ Vân Thanh không để tâm đến điều đó, chỉ nói với Tùng Vũ: “Hôm nay tôi đi gặp Hứa Phong Kiệt.”

Nghe vậy, Tùng Vũ thở dài một tiếng: “Tôi cũng đã đến thăm cậu ta, tình hình không mấy khả quan.”

Tịch Phong buồn bực cầm chai rượu lên uống một ngụm, rồi đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Cậu thật sự không muốn ngồi nghe Hạ Vân Thanh và người khác bàn chuyện tình cảm đã qua. Nhưng bảo cậu cứ thế rời đi thì lại thấy không cam lòng. Rốt cuộc là không cam lòng điều gì, chính cậu cũng không nói rõ được.

Trên đường đi, cậu chặn một phục vụ hỏi hướng nhà vệ sinh rồi bước đến mở cửa toilet nam thì thấy một “phụ nữ” mặc váy bước ra, khiến cậu hoảng sợ dựa hẳn vào cánh cửa.

Kết quả, “người phụ nữ” đó bước đến gần cậu, cười khàn khàn và thô lỗ, còn sờ ngực cậu một cái, lúc này Tịch Phong mới nhận ra đó là đàn ông.

Người đàn ông mặc váy, đội tóc giả nói với cậu: “Anh trai, mời em uống ly rượu đi mà~”

Tịch Phong lập tức thấy buồn nôn, đẩy mạnh người kia ra: “Tránh ra!” rồi bước vào nhà vệ sinh, do dự trước bồn tiểu, cuối cùng chọn vào buồng riêng và khóa cửa lại.

Đứng trước bồn cầu, trong đầu cậu chỉ toàn là những con người kỳ quái trong quán bar, cảm thấy vô cùng khó chịu. Giống như gã đàn ông vừa rồi sờ cậu — cậu chỉ muốn đấm cho một phát bay về nhà. Đàn ông mà không làm đàn ông cho đàng hoàng, lại mặc váy giả làm phụ nữ là sao?

Tịch Phong đứng một lúc để trấn tĩnh, sau đó k** kh** q**n tiểu, vừa xong đã hạ quyết tâm — phải lập tức quay về kéo Hạ Vân Thanh ra khỏi nơi này. Môi trường như thế này thực sự không hợp với anh ấy. Trong ký ức của cậu, Hạ Vân Thanh luôn là người đàn ông sạch sẽ, chỉnh tề, không nên sa đọa như thế này.

Cậu bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, hoàn toàn phớt lờ đám người lạ đang bắt chuyện dọc đường. Nhưng khí thế đầy mình ấy lại chùng xuống ngay khi thấy Tùng Vũ đang khoác tay lên vai Hạ Vân Thanh. Cậu nghĩ, nếu Tùng Vũ là chủ quán gay bar này, vậy thì chắc cũng là gay. Mà Hạ Vân Thanh giờ đang cô đơn một mình, biết đâu lại nảy sinh chuyện mập mờ với người họ Tùng này…

Hạ Vân Thanh vẫn đang uống rượu ừng ực, đến mức cả Tùng Vũ cũng phải giành ly bảo anh đừng uống nữa.

Tịch Phong đi tới, nhẹ giọng gọi: “Hạ Vân Thanh?”

Tùng Vũ thấy cậu đến, đỡ Hạ Vân Thanh đứng dậy nói: “Cậu là đồng nghiệp cậu ấy đúng không? Phiền cậu đưa cậu ấy về nhà giúp tôi, cậu ấy uống quá nhiều rồi, tốt nhất đừng để uống tiếp nữa.”

Tịch Phong vốn cũng có ý đó, lập tức bước tới đỡ lấy Hạ Vân Thanh: “Tôi sẽ đưa anh ấy về ngay.”

Hạ Vân Thanh đẩy cậu ra một cái, nói: “Anh Tùng, tôi không sao đâu, tôi biết rõ mình đang làm gì.”

Tùng Vũ có phần bất đắc dĩ, nói với Tịch Phong: “Tửu lượng của Vân Thanh không tốt, bây giờ còn nói chuyện rõ ràng được, nhưng chỉ sợ ra khỏi cửa là không xong đâu. Đừng để cậu ấy uống nữa thì hơn.”

Tịch Phong gật đầu: “Tôi cũng định bảo anh ấy ngừng rồi. Tôi sẽ đưa anh ấy về nhà.”

Tùng Vũ gật đầu, sau đó gọi điện gọi tài xế lái thay. Quả nhiên đúng như anh ta nói, trong lúc chờ xe đến, Hạ Vân Thanh càng lúc càng say.

Khi tài xế đến nơi, Tùng Vũ cùng Tịch Phong đỡ Hạ Vân Thanh ra ngoài, còn nói địa chỉ nhà anh cho tài xế, rồi cúi xuống nói với Tịch Phong đang ngồi ở ghế sau: “Trên đường cẩn thận nhé, làm phiền cậu rồi.”

Tịch Phong vòng tay ôm lấy eo Hạ Vân Thanh, nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định đưa anh ấy về nhà an toàn.”

Hạ Vân Thanh khi say không hề quậy phá, chỉ yên lặng tựa đầu vào vai Tịch Phong mà ngủ.

Tịch Phong sợ kính mắt của anh bị đè hỏng, liền đưa tay tháo xuống, còn khẽ vuốt những sợi tóc rối bên má anh.

Người đàn ông đã hơn ba mươi rồi, sao khi say lại trông như một đứa trẻ thế này? Tịch Phong vừa ngẩn người nhìn gương mặt anh, vừa thầm nghĩ.

Tài xế lái họ đến bãi đỗ xe của khu chung cư nơi Hạ Vân Thanh sống, Tịch Phong xuống xe trả tiền, đợi tài xế đưa lại chìa khóa xe rồi rời đi, lúc này mới quay lại định gọi Hạ Vân Thanh dậy.

Nhưng Hạ Vân Thanh không say đến mức mất ý thức. Anh mở mắt ra, mơ màng hỏi: “Anh là ai vậy?”

Tịch Phong hơi chạnh lòng, nhưng lại nghĩ mình không nên so đo với một người say, nên liền tận dụng lợi thế sức vóc, bế bổng anh ra khỏi xe.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 10
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...