Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 11
Tuy Hạ Vân Thanh không cao to như Tịch Phong, nhưng dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành. Tịch Phong đủ sức bế anh lên, nhưng trên đường đi vẫn không tránh khỏi lảo đảo va vấp. Cuối cùng, cậu để Hạ Vân Thanh vịn vào cột đứng vững, rồi ngồi xổm xuống phía trước anh, để anh leo lên lưng mình.
Tịch Phong cõng Hạ Vân Thanh lên lưng, Hạ Vân Thanh vòng tay ôm cổ cậu, mặt kề sát mặt cậu, lẩm bẩm hỏi: “Anh là ai vậy?”
“Tôi là Tịch Phong.” Cậu đáp khẽ, hai tay nâng đùi Hạ Vân Thanh lên rồi cõng anh đi về phía thang máy.
Cậu chưa từng đến nhà Hạ Vân Thanh, chỉ nghe Tùng Vũ nói số nhà, nên lúc đó cứ như ruồi không đầu mà vòng quanh bãi đỗ xe mới tìm được thang máy. Vào được thang máy rồi Tịch Phong vẫn không đặt Hạ Vân Thanh xuống, bên tai nghe rõ tiếng thở nặng nề của anh, hơi nóng phả vào má khiến Tịch Phong cũng bắt đầu thấy nóng ran.
Đến cửa nhà, Tịch Phong đặt anh xuống, một tay ôm eo anh để giữ thăng bằng, tay còn lại mò tìm chìa khóa trong túi quần anh.
Chìa khóa của Hạ Vân Thanh nằm trong túi quần, cách một lớp vải mỏng đè lên đùi, Tịch Phong vừa thò tay vào liền cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ da thịt truyền đến, lập tức giật mình rút tay ra.
Cái cảm giác nóng rực ấy lan từ tay lên tận mặt. Cậu đứng đó vài giây mới đưa tay vào lấy lại chìa khóa.
Mở cửa ra, cảm giác mát lạnh phả ra từ bên trong. Tịch Phong đỡ Hạ Vân Thanh vào, bật đèn phòng khách lên thì thấy phòng rất sạch sẽ, nhưng cũng lạnh lẽo, không có chút hơi người.
Cậu đóng cửa, sau đó lại bế bổng Hạ Vân Thanh lên một lần nữa, do dự ở cửa hai phòng ngủ, cuối cùng chọn căn phòng có vẻ giống phòng chính hơn.
Khi thả Hạ Vân Thanh xuống giường cậu hơi mạnh tay, thấy anh lăn nửa vòng trên giường thì vội đỡ lại, sợ anh lăn xuống đất.
Tà áo Hạ Vân Thanh bị cuộn lên, để lộ ra phần eo trắng ngần mềm mại, Tịch Phong vô tình chạm vào làn da trần ấy.
Chắc vì uống rượu, da anh nóng rực, Tịch Phong giật tay lại theo phản xạ, đứng bên giường nhìn anh một lúc, rồi giúp anh tháo giày và vớ.
Khi tháo vớ, cậu cầm chân anh thì bất ngờ anh rụt chân lại: “Nhột quá…”
Giọng khàn khàn như xuyên thẳng vào màng nhĩ của Tịch Phong, khiến cậu rùng mình.
Hạ Vân Thanh rụt chân lại, cuộn người thành một cục, áo vẫn bị vén lên một nửa, để lộ eo và bụng.
Như bị ma xui quỷ khiến, Tịch Phong ngồi bên giường, lòng bàn tay áp lên thắt lưng anh. Làn da mịn màng như có lực hút, khiến cậu vuốt nhẹ từ từ xuống dưới rốn.
Hơi thở cậu bắt đầu nặng nề, cảm thấy máu trong người sôi sục. Đã lâu cậu không thân mật với ai, mà với bạn gái hiện tại, dù chủ động theo đuổi cậu nhưng lại rất bảo thủ. Cả hai chỉ dừng ở hôn môi.
Từ Thanh chưa muốn tiến thêm, cậu cũng không miễn cưỡng.
Giờ đây khi chạm vào làn da trần của Hạ Vân Thanh, nghe hơi thở của anh, d*c v*ng cậu dần dần dâng trào. Cậu bị cảm xúc đó làm cho hoảng sợ, lý trí muốn rút tay lại, nhưng cảm xúc lại không thể khống chế.
Thái dương giật liên hồi, cậu không thể suy nghĩ bình tĩnh. Tự nhủ với bản thân: “Chỉ giúp anh ấy cởi áo khoác, đắp chăn xong là mình đi ngay.”
Ngón tay run rẩy, cậu nâng tay Hạ Vân Thanh lên, giúp anh cởi áo khoác. Rồi thấy cổ áo sơ mi cài quá chặt, cậu cúi xuống từng nút từng nút cởi ra.
Áo sơ mi bung ra, để lộ xương quai xanh sắc nét.
Đúng lúc đó, Hạ Vân Thanh đưa tay nắm lấy tay cậu. Tịch Phong giật mình, muốn rút tay lại thì nghe thấy anh nói: “Muốn làm không?”
Đồng tử Tịch Phong co rút mạnh. Cậu nhìn thấy Hạ Vân Thanh mở mắt mơ màng, mặt đỏ hồng không tự nhiên, đôi môi ánh nước lấp lánh. Trong đầu cậu như nổ tung, cảnh tượng đủ màu sắc lướt qua rồi tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống trắng xóa.
Cậu cúi xuống hôn anh.
Đêm đó đối với Tịch Phong giống như một giấc mộng hoang đường, cậu không nhớ được nhiều chi tiết, chỉ còn đọng lại trong đầu là cơn bốc đồng chưa từng có và tiếng th* d*c khàn khàn của Hạ Vân Thanh.
Âm thanh ấy càng lúc càng gấp gáp theo từng chuyển động của cậu, khiến cậu say mê, càng làm càng mạnh, chỉ muốn nghe thêm nữa.
Sau đó cậu ôm lấy Hạ Vân Thanh mà ngủ. Rõ ràng cậu uống không nhiều bằng anh nhưng lại say hơn cả anh. Cậu quên cả ngày tháng, quên cả nơi chốn và đối tượng. Chỉ biết rằng sau cơn thỏa mãn chưa từng có là một cơn mệt mỏi rút cạn, cậu ôm lấy Hạ Vân Thanh, ngửi mùi mồ hôi nhè nhẹ đầy hấp dẫn trên người anh rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, đầu hơi đau, người dính dấp nhưng rất dễ chịu. Cậu vừa động tay thì nhận ra trong lòng còn ôm người, ký ức đêm qua bỗng ùa về như sóng thần tràn vào tâm trí trống rỗng.
Tịch Phong bật dậy.
Cậu đã uống say? Không, thật ra cậu vẫn rất tỉnh táo, biết rõ mình đang làm gì. Nói là say rồi làm bậy không bằng nói rằng cậu không kiềm chế được d*c v*ng. Khi nghe Hạ Vân Thanh thì thầm “muốn làm không?”, cậu hoàn toàn bị dụ dỗ.
Lúc làm thì sung sướng bao nhiêu, tỉnh dậy lại hối hận bấy nhiêu. Cậu thấy tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Quay sang nhìn Hạ Vân Thanh bên cạnh.
Trên bờ ngực trần của anh chi chít vết hôn, dường như bị tiếng động đánh thức, anh trở mình rồi mơ màng mở mắt.
Tịch Phong sợ hãi như gặp ma, phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, lập tức lật người xuống giường, nhặt vội quần lên mặc vào. Quá vội vàng khiến cậu suýt ngã trở lại mép giường.
Hạ Vân Thanh nhìn cậu lạnh nhạt, nói: “Không cần phản ứng như thấy ma thế đâu. Đêm qua cả hai đều say, tôi không bám lấy cậu đâu.”
Giọng khàn khàn vì những tiếng rên suốt đêm, anh chống tay ngồi dậy, phần th*n d*** đau nhức như rách toạc.
Tịch Phong mặc xong quần, vội cầm áo lên, lắp bắp: “Tôi đi trước đây, anh nghỉ thêm chút đi.” Nói rồi cuống cuồng chạy ra ngoài.
Hạ Vân Thanh không liếc cậu lấy một cái, chỉ nhíu mày chịu đựng cơ thể đang đau nhức.
Thật ra anh tỉnh dậy sớm hơn cả Tịch Phong. Vừa mở mắt thấy khuôn mặt ngủ say của cậu, tâm trạng Hạ Vân Thanh trầm hẳn xuống. Đêm qua anh say khướt, biết có người đưa mình về, biết đã xảy ra chuyện, nhưng không nhớ nổi người đó là Tịch Phong.
Tịch Phong là trai thẳng, lại có bạn gái. Dù có qua đêm với người lạ, Hạ Vân Thanh cũng không muốn người đó là cậu. Anh đưa tay ôm đầu, chịu đựng cơn đau do dư âm của rượu.
Tịch Phong rõ ràng không có kinh nghiệm với đàn ông. Anh không chắc mình có bị thương hay không.
Chuyện đó không khiến tâm trạng anh tốt hơn, trái lại còn bực bội hơn.
Anh ngồi im trên giường một lúc rồi đứng dậy lấy đồ ngủ và đồ lót sạch để đi tắm. Trước khi ra khỏi phòng, anh nhặt áo sơ mi nhàu nhĩ dưới đất mặc tạm, bước ra ngoài.
Ra đến nơi mới phát hiện, Tịch Phong chưa rời đi, mà đang ngồi lặng trên sofa.
Tịch Phong nhìn chằm chằm xuống sàn, nghe thấy tiếng cậu thì ngẩng đầu lên. Thấy Hạ Vân Thanh chỉ mặc sơ mi, lộ đôi chân dài trắng nõn, máu liền dồn hết lên mặt.
Đã thân mật đến thế, Hạ Vân Thanh cũng không giấu giếm gì nữa. Không tiện đuổi Tịch Phong, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Cậu ngồi chút đi, tôi đi tắm cái đã.”
Tịch Phong vội nói: “Ừ, được, anh đi đi.”
Hạ Vân Thanh mang dép vào nhà tắm, mở vòi đứng đợi nước nóng rồi mới bước vào.
Tịch Phong ngồi ngoài sofa nghe thấy tiếng nước chảy, cậu đưa tay vò đầu, cảm thấy từ tối qua đến giờ mọi chuyện đều quá tệ.
Hạ Vân Thanh say không nhớ gì, còn cậu thì không chịu nổi cám dỗ mà làm ra chuyện ấy. Cậu có thể viện đủ lý do: Đàn ông vốn bị d*c v*ng chi phối, lâu rồi không thân mật với ai, Hạ Vân Thanh lại chủ động… làm sao mà cậu kìm nén nổi?
Nhưng dù có bao nhiêu lý do, Tịch Phong cũng không thuyết phục nổi bản thân. Vì cậu biết rõ Hạ Vân Thanh là đàn ông. Một mặt cậu căm ghét cộng đồng gay, một mặt lại cố khuyên Hạ Vân Thanh quay đầu, nhưng rồi lại lên giường với anh.
Hành động hoảng loạn bỏ chạy khi nãy cũng khiến cậu thấy thất vọng về chính mình, như một tên đàn ông chẳng ra gì cả. Thế nên, khi cậu đã bước ra tới cửa rồi mà vẫn quay lại ngồi xuống sofa.
Cậu thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với Hạ Vân Thanh.
Nhưng nói gì bây giờ?
Nói rằng cậu không phải gay, chỉ là nhất thời bị d*c v*ng chi phối, mong Hạ Vân Thanh đừng hiểu lầm; Rồi lại phải xin lỗi, nói mọi chuyện đều là lỗi của mình, hứa sẽ không tái phạm và mong được đền bù gì đó cho anh…
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
