Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 12

Hà Vân Thanh tắm xong đi ra, trên người mặc đồ ngủ, tóc còn hơi ướt. Anh vắt khăn lên vai, ngồi đối diện Tịch Phong rồi hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tịch Phong gãi đầu, nói: “Anh… anh vẫn ổn chứ?”

Hà Vân Thanh liếc nhìn cậu.

Tịch Phong nói: “Tối qua tôi—”

Nói được nửa câu lại nuốt xuống, cảm giác nói gì cũng không thích hợp.

Hà Vân Thanh thản nhiên trả lời: “Không ổn lắm. Thật ra kỹ thuật của cậu quá vụng về, tôi vẫn còn hơi khó chịu.”

Tịch Phong không ngờ anh lại nói thẳng đến vậy, hơn nữa còn bị chê kỹ thuật của mình kém, cậu ngồi đó bối rối, đôi tai đỏ bừng lan xuống tận cổ.

Tới mức này rồi, Hà Vân Thanh vốn định châm chọc Tịch Phong vài câu, nhưng lại thấy cũng chẳng cần thiết. Anh vốn không phải người cay nghiệt, thay vì tranh cãi để rồi kết oán, chi bằng cắt đứt dứt khoát, sau này không qua lại nữa.

Thế là anh nói: “Chuyện tối qua, coi như chưa từng xảy ra đi.”

Tịch Phong nghe vậy ngẩn ra. Đây vốn là điều cậu định nói với Hà Vân Thanh, nhưng lại bị đối phương nói trước, trong lòng thấy không dễ chịu gì.

Hà Vân Thanh nói tiếp: “Cậu không cần bận tâm quá. Trong giới này không phải chưa từng có người quan hệ với trai thẳng. Xu hướng tính dục không thể thay đổi được, cậu cứ sống cuộc sống của cậu thôi.”

Ngữ khí nghe cứ như đang an ủi cậu vậy.

Hà Vân Thanh dùng khăn lau mặt: “Tôi nghĩ cậu nên biết trân trọng bạn gái mình.”

Tâm trạng Tịch Phong rối như tơ vò không sao phân biệt nổi cảm xúc của mình. Nhưng từng câu Hà Vân Thanh nói đều rất hợp lý, cậu không thể phản bác được gì.

Cuối cùng chỉ có thể khẽ nói: “Xin lỗi.”

Hà Vân Thanh bật cười: “Tuy tôi có hơi say, nhưng cũng là chuyện hai bên tình nguyện, xin lỗi cái gì.”

Lời cần nói đã nói xong, những gì Tịch Phong định nói cũng không còn cơ hội. Hai người ngồi im lặng một lúc rồi Tịch Phong đứng dậy rời đi.

Về đến nhà, Tịch Phong ngồi trước máy tính rất lâu, tìm kiếm thông tin về “Bisexuality”.

Cậu chắc chắn mình luôn thích con gái. Nhưng tại sao lại có phản ứng mãnh liệt với Hà Vân Thanh như vậy? Nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể kết luận: Có lẽ cậu là bisexuality.

Trên mạng có đủ loại thông tin hỗn loạn, nhưng chẳng giúp được gì cho cậu. Cậu vẫn không thể sắp xếp nổi cảm xúc của mình.

Trải qua một cuối tuần mơ hồ, đến thứ hai đi làm mới phát hiện Từ Thanh không còn để ý đến cậu nữa.

Tối thứ bảy, Từ Thanh từng gọi cho cậu, nhưng lúc đó cậu đang ở quán bar nên không nghe máy. Mãi đến khi từ nhà Hà Vân Thanh về đến nhà mới thấy cuộc gọi nhỡ, nhưng tâm trạng tệ quá nên không gọi lại.

Thứ hai đi làm, ban đầu cậu còn lo lắng nếu gặp Hà Vân Thanh thì phải làm gì. Nhưng đến trưa gọi cho Từ Thanh không ai nghe mới nhận ra cô đang giận mình.

Tịch Phong cảm thấy mình có lỗi với Từ Thanh. Không chỉ vì bỏ lỡ cuộc gọi, mà còn vì chuyện xảy ra giữa cậu và Hà Vân Thanh.

Dù là gay hay bisexuality, cái “danh phận thừa thãi” này khiến cậu không thể chấp nhận nổi. Chuyện với Hà Vân Thanh khiến cậu có phần sợ hãi, lo mình đang đi vào con đường không thể quay đầu.

Nghĩ mãi, cậu thấy Hà Vân Thanh nói đúng. Mình không nên quá để tâm, cứ để cuộc sống quay lại đúng quỹ đạo. Nếu từ đầu không biết Hà Vân Thanh thích đàn ông, thì cậu sẽ không nghĩ ngợi như thế này.

Và với cậu, Từ Thanh chính là “quỹ đạo đúng đắn”.

Chiều hôm đó, cậu đứng trước tòa nhà công ty đợi Từ Thanh.

Từ Thanh cùng đồng nghiệp nữ ra khỏi tòa nhà, vừa thấy cậu liền tăng tốc rời đi.

Tịch Phong bước đến chặn cô lại, thành khẩn nói: “Thanh Thanh, anh sai rồi. Đừng giận nữa.”

Đồng nghiệp cười khẽ, đụng vào tay Từ Thanh rồi rời đi trước.

Chỉ còn lại hai người ở lại. Ban đầu Từ Thanh tỏ rõ vẻ giận dữ, nhưng Tịch Phong cứ liên tục xin lỗi, cuối cùng cô cũng dịu lại.

Tối hôm đó, họ cùng đi dạo, ăn tối, xem phim. Tịch Phong để thể hiện thành ý, còn mua cho cô một chiếc túi hơn ba ngàn.

Đến lúc đưa cô về, tâm trạng Từ Thanh đã tốt hơn rất nhiều. Họ đứng dưới khu nhà, trao nhau một nụ hôn nhẹ, rồi cô vẫy tay chào cậu.

Nhìn bóng lưng cô, Tịch Phong thầm nghĩ: “Đây mới là cuộc sống của mình.”

Cùng làm việc trong một tòa nhà, nhưng suốt gần một tuần cậu không thấy Hà Vân Thanh. Mãi đến cuộc họp toàn thể vào tuần thứ hai mới gặp lại.

Ghế Hà Vân Thanh ở hàng đầu. Khi Tịch Phong ngồi xuống theo thói quen liếc về phía đó thì vẫn thấy trống. Một lúc sau nghe thấy tiếng Hà Vân Thanh nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác rồi bước vào phòng họp.

Anh đi ngang qua chỗ Tịch Phong mà không hề chào hỏi.

Tịch Phong vừa ngẩng đầu đã thấy dáng người anh trong bộ vest ôm sát, đường nét cơ thể gọn gàng khiến cậu nghẹt thở. Nhìn chăm chăm phía trước đến mức lơ đãng, mãi mới nhận ra mình đã vô thức viết chữ “Hà” vào sổ tay, vội vàng xé tờ giấy đi.

Hơn nửa tháng sau, bố mẹ Từ Thanh đến thành phố du lịch và tiện thể thăm con gái, nói muốn cùng ăn một bữa với Tịch Phong.

Nghe tin, Tịch Phong lập tức đồng ý và nói sẽ là người thu xếp.

Việc này có chút giống như “ra mắt phụ huynh”.

Mỗi lần nói chuyện với mẹ, bà đều giục cậu dẫn bạn gái về. Trước đây cậu còn chần chừ, nhưng sau khi sảy ra chuyện với Hà Vân Thanh, cậu lại muốn đẩy nhanh tiến độ với Từ Thanh.

Cậu muốn chứng minh với bản thân: “Mình là một người đàn ông bình thường.”

Cậu chọn một nhà hàng món Trung sang trọng, đặt bàn trước, gọi món tươm tất, mong để lại ấn tượng tốt với bố mẹ Từ Thanh.

Gia cảnh cô bình thường, bố mẹ cũng không trông mong cô lấy đại gia, chỉ cần một người yêu thương, có chí cầu tiến.

Tịch Phong bề ngoài cao ráo, bảnh bao, hôm đó còn rất nghiêm túc và chân thành. Mọi việc đều ổn, nếu không xảy ra chút chuyện giữa chừng.

Khi bữa ăn đã đến nửa chừng, Tịch Phong thấy một nhân viên dẫn Hà Vân Thanh vào, đưa đến bàn gần đó.

Hà Vân Thanh không nhìn thấy cậu, nhưng Tịch Phong thì nhận ra ngay.

Không hẳn là trùng hợp, bởi lần đầu Tịch Phong đến nhà hàng này là do Hà Vân Thanh mời. Bình thường cậu chỉ hay đến quán ăn rẻ hơn hoặc quán lẩu, nướng.

Từ Thanh không để ý, đang nói chuyện với Tịch Phong thì thấy cậu đột nhiên lặng thinh, liền hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Tịch Phong đáp, nhưng ánh mắt lại không rời Hà Vân Thanh.

Hà Vân Thanh không đi một mình. Vài phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, mặc vest đơn giản bước vào, cười tươi ngồi đối diện anh.

Tịch Phong không rõ họ là gì của nhau, chỉ thấy dường như chưa quen thân lắm.

“Tiểu Tịch?”

Cậu giật mình quay lại, thì ra là bố Từ Thanh gọi.

“Dạ? Bác ơi?”

Từ Thanh cau mày, không vui: “Sao hồn vía để đâu thế?”

Tịch Phong lắc đầu, nhưng tâm trí vẫn đặt hết lên người Hà Vân Thanh, trong đầu không ngừng nghĩ: “Không lẽ anh ấy đang đi xem mắt?”

Đối phương trông có vẻ cũng là gay, cả hai đều độc thân, có người giới thiệu cũng không phải không thể.

Ý nghĩ đó khiến cậu bức bối.

Dù Hà Vân Thanh có người mới, thì cũng chẳng liên quan đến Tịch Phong. Cậu nên tập trung vào bạn gái, quên sạch quá khứ. Mấy tuần qua cậu đã làm rất tốt, gần như sắp thành công. Nhưng đúng ngay lúc quan trọng lại gặp Hà Vân Thanh ở đây.

Dù đến muộn nhưng bữa ăn của họ rất đơn giản, hai người vẫn trò chuyện vui vẻ. Sau đó người đàn ông kia xem giờ, có vẻ bận việc, vẫy gọi phục vụ thanh toán.

Khi đứng dậy, Tịch Phong thấy anh ta giúp Hà Vân Thanh khoác áo, còn đưa tay vuốt mặt anh một cái, rồi hai người rời khỏi nhà hàng.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tịch Phong: “Họ sẽ đi uống rượu… rồi ngủ với nhau…”

Cảm giác đó khiến toàn thân cậu căng cứng, không thể chịu đựng được nữa. Cậu muốn biết rõ.

Tịch Phong đứng phắt dậy.

Từ Thanh đã không vui suốt cả tối, bây giờ liền hỏi gay gắt: “Anh làm gì vậy?”

“Anh có chút việc!” Nói xong, cậu lao ra ngoài.

Ra đến cửa, cậu thấy xe của Hà Vân Thanh vừa nổ máy. Tịch Phong vội vàng chạy ra, chặn ngay trước đầu xe.

Hà Vân Thanh đạp phanh gấp, ngạc nhiên nhìn người trước mặt rồi hạ kính xuống, cáu gắt: “Cậu điên rồi à?”

Thấy trong xe chỉ có một mình Hà Vân Thanh, Tịch Phong thở hổn hển hỏi: “Người đó đâu?”

Hà Vân Thanh khó hiểu: “Người nào?”

“Người ăn tối với anh ban nãy, là bạn trai anh à?”

Cơn tức của Hà Vân Thanh còn chưa nguôi, giờ càng bốc lên: “Liên quan gì đến cậu?”

Tịch Phong đi đến bên cửa, định mở cửa xe: “Nghe tôi nói đã…”

Hà Vân Thanh lập tức khóa xe: “Tôi không muốn nghe! Cậu đi ngay đi!”

Tịch Phong sợ anh đóng cửa sổ nên vội giữ lại: “Tôi quan tâm anh!”

Hà Vân Thanh tức đến phát điên. Ba mươi mấy năm nay anh chưa từng thấy ai khiến mình phát cáu như thế này. Anh gào lên: “Cậu là cái gì của tôi? Ai cần cậu quan tâm! Cút đi!”

Tịch Phong bị hét thẳng vào mặt, cảm thấy ấm ức nhưng vẫn cố nài nỉ: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”

Hà Vân Thanh mặc kệ tay cậu còn đặt trên cửa sổ, cứ thế nhấn nút kéo kính lên: “Không được! Tôi không có gì để nói với cậu!”

Anh thấy mình sắp phát điên vì Tịch Phong. Từ nhỏ đến lớn anh luôn nổi tiếng hiền lành, chưa bao giờ phải đứng giữa phố mà gào thét thế này.

Ngay lúc cửa sổ gần đóng kín, Tịch Phong rụt tay lại, thử kéo cửa xe nhưng không được. Hà Vân Thanh liền đạp ga, lái xe đi.

“Hà Vân Thanh!” – Tịch Phong đuổi theo mấy bước.

Trong gương chiếu hậu, Hà Vân Thanh thấy cậu đuổi theo, bất giác lo sợ sẽ bị bắt kịp, đạp ga mạnh hơn. Nhưng vừa quay đầu lại, một chiếc xe tải bất ngờ đổi làn, anh đạp phanh thì đã quá muộn …

Rầm!

Một tiếng va chạm vang lên.

Tịch Phong tận mắt chứng kiến, giọng run rẩy hét lên: “Hà Vân Thanh!!” rồi vội vàng chạy đến.

Phần đầu xe biến dạng, cả ghế lái cũng móp méo. Tịch Phong cố mở cửa, thấy túi khí bung ra, Hà Vân Thanh bị kẹt giữa túi khí và ghế.

Cậu nghẹn thở, khàn giọng gọi: “Hà Vân Thanh?!”

Hà Vân Thanh từ từ ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Tôi chưa chết đâu, đừng lo.”

Không biết có phải ảo giác không, nhưng anh nghe thấy giọng Tịch Phong gọi tên mình như sắp khóc.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 12
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...