Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 13
Vụ tai nạn xe là do chiếc xe tải lớn phía trước đổi làn đột ngột. Sau khi cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường, Tịch Phong gọi xe đưa Hạ Vân Thanh đến bệnh viện. Hạ Vân Thanh không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị gãy xương cổ tay phải. Sau khi chụp X-quang, may mắn là tình trạng không quá nghiêm trọng.
Buổi tối, Hạ Vân Thanh ở lại phòng theo dõi để truyền dịch, Tịch Phong ngồi cạnh anh để trông nom.
Ngay cả khi nhắm mắt, Hạ Vân Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt của Tịch Phong vẫn luôn dán chặt trên người mình. Anh từ từ mở mắt, nhìn lên trần nhà rồi nói: “Cậu nhìn tôi làm gì vậy? Tôi không sao rồi, cậu về trước đi.”
Tịch Phong đáp: “Không sao, tôi chỉ nhìn anh thôi. Anh ngủ đi. Lát nữa truyền xong tôi sẽ gọi bác sĩ giúp.”
Hạ Vân Thanh nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lúc này điện thoại của Tịch Phong vang lên, cậu lấy ra nhìn thì thấy là Từ Thanh gọi tới, liền vội vàng ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại.
Lần này Từ Thanh không nổi giận, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Chúng ta chia tay đi.”
Bữa cơm chưa ăn xong thì Tịch Phong đã bỏ đi, để lại Từ Thanh và cha mẹ cô trong tình huống khó xử. Bố Từ Thanh còn hỏi có phải Tịch Phong có chuyện gì gấp không, bảo cô đi xem thế nào.
Từ Thanh tức giận không chịu đi, kết quả là Tịch Phong chẳng quay lại, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào. Cuối cùng vẫn là Từ Thanh thanh toán bữa ăn.
Đến nước này, Tịch Phong biết mình có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng vô ích. c** nh* giọng nói qua điện thoại: “Anh hiểu rồi. Thật sự xin lỗi, nếu như—”
Cậu còn chưa nói hết câu, Từ Thanh đã cúp máy.
Ban đầu cậu còn muốn nói nếu có cơ hội sẽ giải thích rõ ràng với cô, nhưng giờ có vẻ cô ấy sẽ không cho cậu cơ hội nữa.
Tịch Phong quay lại phòng bệnh, Hạ Vân Thanh quay đầu nhìn, nói: “Có chuyện gì à? Có việc thì cậu cứ đi đi.”
“Tôi đi rồi thì ai chăm sóc cho anh?” Tịch Phong vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường bệnh: “Có ai khác đến chăm anh không?”
Hạ Vân Thanh nhất thời không biết nói gì. Anh còn có người thân và bạn bè, nhưng dường như chẳng ai thân thiết đến mức có thể ở bên cạnh anh cả đêm trong bệnh viện. Nếu hôm nay bị thương nặng thì có lẽ còn gọi được người đến, nhưng với tình trạng hiện giờ thì không cần thiết lắm.
Anh im lặng một lúc rồi đáp: “Không cần thiết đâu.”
Tịch Phong nói: “Anh cứ ngủ đi, coi như tôi không có mặt ở đây.”
Hạ Vân Thanh thấy không thuyết phục được Tịch Phong, nói thêm chỉ khiến bản thân nặng lòng hơn, nên quay người lại, đưa lưng về phía cậu mà nhắm mắt.
Tịch Phong ngẩn người nhìn bóng lưng có phần gầy gò của Hạ Vân Thanh.
Khoảnh khắc tận mắt chứng kiến Hạ Vân Thanh bị tai nạn, nỗi sợ hãi vẫn chưa tiêu tan. Lúc đó cậu thậm chí thấy chân mình mềm nhũn, nhưng dù có như vậy cũng phải lao đến bên cạnh Hạ Vân Thanh, để chắc chắn rằng anh ấy an toàn.
Giờ nhìn bóng lưng cô đơn của Hạ Vân Thanh, trong lòng Tịch Phong như nghẹn lại, không phải vì bản thân cậu, mà là vì Hạ Vân Thanh.
Cậu nghĩ: Hạ Vân Thanh bị thương, mà chẳng có ai chăm sóc. Vậy thì sau này khi anh ấy già, chẳng lẽ cũng sẽ cô đơn một mình ở nhà, không có ai bầu bạn?
Chỉ cần tưởng tượng thôi, cảm giác nghèn nghẹn ấy đã tràn ngập khiến Tịch Phong thấy cay sống mũi.
Cậu không biết mình có thể làm được gì, nhưng trong đêm yên tĩnh này, đột nhiên cậu nghĩ: Nếu như mình có thể luôn ở bên cạnh Hạ Vân Thanh thì sao?
Tịch Phong đưa tay ra, muốn chạm vào tóc Hạ Vân Thanh, nhưng trước khi chạm được đã rụt tay lại, như thể bừng tỉnh khỏi giấc mộng, giật mình nhận ra ý nghĩ mình vừa có thật đáng sợ.
Cậu không thể là người đó. Tịch Phong cứ liên tục tự nhủ như vậy. Vậy còn người đàn ông kia thì sao? Hạ Vân Thanh bị tai nạn cũng không thấy gọi cho người kia.
Nếu như Hạ Vân Thanh vốn dĩ không thể ở bên phụ nữ, thì tìm một người đàn ông có phải là kết cục tốt nhất không?
Cả người Tịch Phong ngây ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Hạ Vân Thanh ở bên người đàn ông khác là cậu như sắp phát điên vì tức giận. Không, không chỉ là tức giận, còn là ghen tuông và không cam lòng.
Cậu đưa tay che mặt.
Có người từng nói, tình cảm là thứ có thể kiểm soát được, chỉ cần cậu không nghĩ đến nó, thì nó sẽ mãi không nảy mầm. Nhưng Tịch Phong đã không thể kiềm chế bản thân nữa rồi. Tình cảm cấm kỵ ấy đã sớm nảy mầm, giờ đây không phải chỉ cần lắc đầu là có thể phủ nhận hay xóa sạch.
Tịch Phong nghĩ, hình như mình xong đời rồi.
Truyền dịch xong thì đã là nửa đêm, Hạ Vân Thanh đã ngủ thiếp đi từ lâu. Tịch Phong bấm chuông gọi y tá trực đến rút kim truyền dịch.
Lúc đó Hạ Vân Thanh tỉnh dậy một chút, nhưng vì quá mệt nên lại ngủ tiếp. Lần này ngủ thẳng đến sáng, khi mở mắt ra đã thấy Tịch Phong vẫn ngồi bên giường nhìn anh ngẩn người, dường như suốt đêm không ngủ.
Hạ Vân Thanh hơi ngẩn người.
Tịch Phong thấy anh tỉnh, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?” Giọng cậu khàn hẳn đi.
Hạ Vân Thanh lắc đầu, ngoài cổ tay đã được cố định, thì không còn gì khó chịu.
Tịch Phong nói: “Lát nữa tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì có thể về được rồi.”
Hạ Vân Thanh vốn định nói không cần để Tịch Phong về nghỉ ngơi nhưng cậu đã đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, Tịch Phong đưa bác sĩ vào, hỏi thăm tình trạng của Hạ Vân Thanh, kiểm tra lại cổ tay rồi xác nhận không có gì nghiêm trọng và cho phép xuất viện.
Tịch Phong đưa tay muốn đỡ Hạ Vân Thanh.
Hạ Vân Thanh tránh đi, nói: “Tôi tự làm được.”
Tuy nói vậy, nhưng dù sao cũng mất một tay, ngay cả đi giày cũng trở nên khó khăn. Tịch Phong quỳ xuống giúp anh đi giày, rồi lấy áo khoác khoác lên người anh.
Trong suốt quá trình đó, Tịch Phong không nói gì, Hạ Vân Thanh liếc nhìn cậu một cái, lòng cảm thấy rối bời.
Hôm nay Hạ Vân Thanh còn phải đi xử lý hậu quả vụ tai nạn, liên lạc với tài xế xe tải và ghé tiệm sửa xe. Công việc thì đành xin nghỉ.
Không ngờ Tịch Phong cũng xin nghỉ.
Hai người đứng ở cổng bệnh viện, Hạ Vân Thanh hỏi: “Cậu xin nghỉ làm gì? Cuối năm sẽ bị trừ tiền đó.”
Tịch Phong nói: “Không lẽ để anh một mình đi? Tay anh còn chưa dùng được.”
Hạ Vân Thanh theo phản xạ sờ cổ tay phải đang bó bột, nói: “Không sao đâu.”
Tịch Phong chẳng buồn hỏi thêm, chỉ nói: “Đi thôi, đã xin nghỉ rồi. Trước tiên đi ăn sáng, anh muốn ăn gì?”
Tối qua Tịch Phong vừa thức trắng canh anh cả đêm, dù Hạ Vân Thanh có muốn từ chối cũng không nỡ làm căng vào lúc này, đành nói: “Ăn gì cũng được.”
Ăn sáng xong, Tịch Phong cùng Hạ Vân Thanh chạy đôn đáo xử lý chuyện xe cả ngày, đến tối mới gọi taxi đưa anh về nhà.
Ngồi trong xe, cả hai không ai nói gì.
Hạ Vân Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, rồi quay sang nói với Tịch Phong: “Hôm nay cảm ơn cậu.”
Tịch Phong có vẻ uể oải, cậu nói: “Hôm qua là vì tôi đuổi theo anh, nên anh mới bị tai nạn đúng không?”
Hạ Vân Thanh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Cũng tại tôi không tập trung khi lái xe. Vết thương nhỏ thôi, hôm nay cậu giúp tôi cả ngày là đủ rồi, không cần bận tâm thêm.”
Nhưng Tịch Phong lại bất ngờ hỏi: “Có ai chăm sóc anh không?”
Hạ Vân Thanh nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, tôi tự lo được.”
Tịch Phong hỏi tiếp: “Nếu lần này bị thương nặng thì sao? Ngoài tôi ra, còn ai sẽ ở bên cạnh anh cả đêm không?”
Hạ Vân Thanh ngả người tựa lưng ghế, câu nói ấy khiến anh hơi giận, nhưng anh cố kiềm chế. Anh nhủ thầm, Tịch Phong thực sự là đang quan tâm mình, nếu không đã chẳng bận tâm nhiều đến vậy. Nhưng kiểu quan tâm vừa xen lấn vừa quá mức này, khiến người ta không thoải mái.
Xe dừng trước khu nhà Hạ Vân Thanh, anh mở cửa xuống xe.
Tịch Phong cũng xuống theo, nói: “Tôi đưa anh lên.”
Hạ Vân Thanh không từ chối, quay người đi vào trong khu nhà, Tịch Phong nhanh chóng theo sau.
Khi thấy taxi đã quay đầu rời đi, Hạ Vân Thanh dừng bước đợi Tịch Phong đến gần, nghiêm giọng nói: “Tịch Phong, tôi nói lại lần nữa, tôi rất cảm ơn cậu nhưng cậu có thấy mình thật sự quá nhiều chuyện không?”
Tịch Phong nhìn anh. Ở đây không có đèn đường, trong bóng tối, cả hai không nhìn rõ nét mặt của nhau.
Hạ Vân Thanh tiếp tục nói: “Tôi biết mình là gay, trong mắt các cậu tôi không bình thường, không có gia đình hoàn chỉnh, không có con cái, thậm chí hơn ba mươi tuổi rồi vẫn sống một mình. Cậu có thể thương hại tôi, tôi không quan tâm cậu nhìn tôi thế nào, nhưng xin đừng lấy danh nghĩa quan tâm để tiếp cận tôi, rồi lại không ngừng chỉ trích cuộc sống của tôi! Tôi sống thế nào không cần cậu đánh giá theo tiêu chuẩn của cậu. Tôi có đáng thương hay không, tôi tự biết. Cậu cứ đi kết hôn, sinh con, sống cuộc sống của cậu. Tôi muốn sao là việc của tôi!”
Nói xong, lồng ngực Hạ Vân Thanh vẫn phập phồng, anh thậm chí muốn quạt vào mặt để đầu óc đang nóng bừng của mình nguội lại.
Nhưng Tịch Phong lại bình tĩnh đến lạ thường. Cậu nhìn Hạ Vân Thanh, nói: “Tôi không làm được.”
Hạ Vân Thanh nắm chặt tay trái rồi lại buông ra nặng nề, nói: “Cậu có bị gì không vậy?”
Tịch Phong nghiêm túc nói: “Tôi không chịu nổi khi thấy anh cô đơn. Trong lòng tôi khó chịu. Tôi muốn anh được hạnh phúc.”
Câu nói ấy khiến cơn giận dữ của Hạ Vân Thanh phút chốc tiêu tan, chỉ còn lại cảm giác hoang hoải đến mức buồn cười.
Anh đưa tay lên day trán, một lúc sau mới nói: “Để tôi nói rõ vậy. Độc thân là lựa chọn của tôi. Tôi vẫn đang chờ người phù hợp với mình. Tôi tin rằng sau này tôi sẽ sống hạnh phúc cả đời với người tôi yêu. Chúng tôi chỉ thiếu một đứa con mà thôi.”
Tịch Phong không nói gì.
Hạ Vân Thanh lấy điện thoại trong túi ra, nói: “Cảm ơn cậu đã quan tâm. Bây giờ tôi sẽ gọi người đến, để tối nay anh ấy ở cùng tôi, để cậu hoàn toàn yên tâm, sau này cũng không cần lo lắng gì cho tôi nữa.”
Nói xong, Hạ Vân Thanh một tay khó khăn mở danh bạ, tìm số và gọi đi.
Trong lúc chờ kết nối, anh ngẩng đầu nhìn Tịch Phong một cái.
Tịch Phong trông có vẻ buồn bã, đến mức bản thân anh có lẽ cũng không nhận ra.
Rất nhanh điện thoại được kết nối, Hạ Vân Thanh nói với người bên kia: “Thừa Lỗi, tối nay cậu có rảnh không? Đến chỗ tôi ngủ đi.”
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
