Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 14
Vừa dứt lời, Hạ Vân Thanh đã bị Tịch Phong bước tới giật lấy điện thoại và cúp máy, nói: “Anh đừng gọi người tới, tối nay tôi có thể tiếp tục chăm sóc anh.”
Hạ Vân Thanh không giành lại điện thoại, chỉ nhìn cậu cười giễu: “Cậu chăm sóc tôi? Cậu định chăm sóc tôi cả đời chắc?”
Nghe vậy, Tịch Phong khựng lại, ngón tay mân mê chiếc điện thoại của Hạ Vân Thanh, mãi vẫn không nói nên lời.
Hạ Vân Thanh tiếp tục: “Chẳng phải cậu thấy tôi đáng thương sao? Vậy sau này tôi già rồi, cô đơn không ai bên cạnh, cậu cũng đến chăm sóc tôi sao?”
“Tôi…” Tịch Phong không biết phải đồng ý hay từ chối thế nào.
Hạ Vân Thanh có vẻ mệt mỏi: “Tịch Phong, tôi không thể kết hôn. Tôi sẽ tìm một người đàn ông mà tôi yêu để bên nhau. Đó là kết cục cuối cùng đối với tôi. Sự quan tâm của cậu dành cho tôi đã quá đủ rồi, vượt quá mức của tình bạn. Dừng lại ở đây thôi.”
Nói xong, anh lấy lại điện thoại từ tay Tịch Phong, không gọi lại nữa mà quay người đi vào trong.
Tịch Phong đứng yên đó hơn mười phút, vẫn không có được câu trả lời mình muốn, cuối cùng lặng lẽ quay người rời đi.
Hạ Vân Thanh không gọi ai đến, một mình về nhà, lặng lẽ ngồi trên sofa nửa tiếng.
Lúc đánh răng, do chỉ có thể dùng một tay, anh loay hoay mãi cũng không thể bóp kem lên bàn chải được. Quá bực bội và giận dữ, anh vung tay hất tung cả cốc và bàn chải khỏi bồn rửa, rồi đập mạnh tay trái xuống mặt bàn đá cẩm thạch.
Anh thực sự đã chán ghét Tịch Phong đến tận xương tủy. Nếu không có Tịch Phong, cuộc sống của anh đã không tệ đến thế này!
Sáng hôm sau đi làm, Hạ Vân Thanh đến gặp quản lý xin nghỉ phép. Một tay đã bất tiện, lại sắp đến Quốc Khánh, anh dứt khoát xin nghỉ luôn cả kỳ nghỉ năm nay.
Quản lý thấy tay anh bị thương như vậy, bảo anh bàn giao công việc xong thì chấp thuận đơn nghỉ.
Sau khi xin nghỉ xong, Hạ Vân Thanh về văn phòng bàn giao công việc với đồng nghiệp, rồi về nhà ngay trong ngày, đặt vé máy bay và khách sạn trên mạng, định đi Nhật Bản nghỉ dưỡng.
Cùng chiều hôm đó, Tịch Phong mới biết chuyện Hạ Vân Thanh đã nghỉ phép. Là nghe từ đồng nghiệp bên phòng tài vụ. Ngay lúc đó cậu ngẩn người, trở về văn phòng nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Hạ Vân Thanh thật lâu mà vẫn không dám gọi.
Nếu đến giờ cậu còn không nhận ra rằng Hạ Vân Thanh đang tránh mình thì đúng là đầu óc có vấn đề thật.
Tan làm buổi chiều, Tịch Phong gặp Từ Thanh trong thang máy.
Từ Thanh đứng phía trước, từ đầu đến cuối không liếc nhìn cậu một lần. Cho đến khi thang máy đến tầng trệt, cửa vừa mở ra là cô ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.
Tịch Phong nhìn bóng lưng cô, biết rằng lần này dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng vô ích. Cậu biết mình không đủ yêu Từ Thanh, nếu tiếp tục bên nhau chỉ càng khiến cô bị tổn thương thêm, chi bằng kết thúc ngay từ bây giờ.
Nghĩ đến đây, Tịch Phong bỗng nhớ đến người không muốn kết hôn là Hạ Vân Thanh. Nếu buộc phải ở bên người mình không yêu, sống lâu dài chỉ là một dạng tra tấn cho cả hai.
Ngày qua ngày đi làm rồi tan ca, về nhà ăn uống, lướt web, chơi game rồi đi ngủ.
Cuộc sống của Tịch Phong trở nên vô vị. Nhưng mỗi khi tĩnh tâm lại, trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh của Hạ Vân Thanh. Dù hồi đại học từng yêu đương, cũng chưa từng vì ai mà trằn trọc đến vậy.
Cứ thế cho đến kỳ nghỉ Quốc Khánh. Trước kỳ nghỉ, mẹ Tịch Phong gọi điện hỏi có về nhà không, cậu do dự rồi nói không. Ngay sau đó, một người bạn đại học thân thiết gọi đến, báo tin mình sắp kết hôn.
Tịch Phong ngớ người: “Sao đột ngột thế?”
Bạn cậu nói: “Quyết định đột xuất, cũng không tổ chức gì cả, chỉ gọi báo anh em thân thiết một tiếng.”
Tịch Phong vội hỏi: “Ngày nào? Nhất định tôi sẽ đến.”
Bạn cậu cười: “Không có lễ cưới đâu, chỉ là đi đăng ký trước kỳ nghỉ thôi. Nếu muốn, dịp nghỉ Quốc Khánh tới chơi một chuyến, tiện gặp vợ tôi.”
Tịch Phong nghe vậy thì động lòng: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Sau khi cân nhắc, cuối cùng cậu quyết định đến chơi mấy ngày, tiện đưa luôn tiền mừng.
Bạn anh tên là Đới Minh, học đại học chung phòng, từng thân nhau đến mức mặc chung quần. Tốt nghiệp xong, Đới Minh rời thành phố mà vẫn chưa có bạn gái, sau đó cũng không nói gì về chuyện tình cảm. Giờ thì bất ngờ nói lấy vợ.
Tịch Phong bay đến, Đới Minh lái xe ra đón.
Thấy xe anh ta, Tịch Phong cảm thán: “Chà, cậu làm ăn tốt ghê!”
Đới Minh cười: “Xe mua trả góp, để tiện đưa con đi học. Tiền trả góp xe và nhà mỗi tháng vừa khít, đến cơm cũng nhờ vợ nuôi.”
Tịch Phong ngạc nhiên: “Có con rồi? Mới kết hôn mà? Cưới chạy bầu à?”
Đới Minh vừa lái vừa cười: “Lát về nhà, cậu đừng ngạc nhiên nhé.”
Quả nhiên, Đới Minh nói: “Con là con riêng của vợ tôi với chồng trước, học tiểu học rồi.”
Trong xe im lặng một lúc, Tịch Phong hỏi: “Vợ cậu sinh năm bao nhiêu?”
“83, con đã bảy tuổi.”
Tịch Phong và Đới Minh cùng tuổi, mới 25 tuổi, sau ba năm tốt nghiệp đại học, vậy mà vợ cậu ta đã 32.
Khoảng cách tuổi tác khiến Tịch Phong chợt nhớ đến Hạ Vân Thanh.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ nhất vẫn là đối với một người có điều kiện không tệ như Đới Minh lại chọn cưới một người phụ nữ từng ly hôn, có con riêng.
“Nhà cậu không phản đối à?”
Đới Minh cười cay đắng: “Tất nhiên là phản đối. Nhưng tôi rất kiên quyết.”
Tịch Phong ngẩn ngơ hỏi: “Vì sao?”
“Vì yêu cô ấy chứ sao nữa.”
Tối đó ăn cơm tại nhà Đới Minh. Tịch Phong gặp vợ anh ta – một người phụ nữ 32 tuổi nhưng rất biết giữ gìn, xinh đẹp và hiền hòa. Con trai cô rất dễ thương và ngoan ngoãn.
Người ngoài thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng với gia đình ấy, họ thực sự hạnh phúc.
Tối đó Đới Minh giữ cậu ở lại ngủ, nhưng Tịch Phong ngại nên ra khách sạn.
Nằm trên giường, cậu nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, lần đầu tiên gọi cho Hạ Vân Thanh sau bao ngày. Nhưng điện thoại tắt máy.
Tịch Phong lấy tay che mặt, cảm thấy mệt mỏi với đủ suy nghĩ trong đầu. Cậu không quen trạng thái tinh thần này chút nào.
Những ngày sau, Đới Minh dẫn cậu đi chơi khắp nơi, một tối hai người đi uống rượu.
Say rồi, Đới Minh bắt đầu tâm sự:
“Hồi đó ba mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn tiền mua nhà, nhưng sau đó thu lại hết để ép tôi chia tay cô ấy. Cuối cùng, tiền mua nhà vẫn phải nhờ vợ tôi góp.”
Tịch Phong lắc cốc bia, ngón tay lau sương trên thành ly, nói: “Ba mẹ cậu cũng vì muốn cậu tốt hơn thôi. Cậu cứ cãi lại vậy không phải là bất hiếu à?”
Đới Minh lắc đầu: “Họ muốn tốt cho tôi, nhưng thế nào là ‘tốt’ chỉ tôi mới biết. Không thể cưới một cô gái trẻ rồi sống cả đời trong miễn cưỡng gọi là tốt được. Không ở bên người mình yêu, làm sao hạnh phúc được? Ba mẹ có lòng, nhưng quan niệm của họ sai.”
Tịch Phong nhìn ly bia: “Nhưng họ sẽ đau lòng.”
“Vậy tôi càng phải cho họ thấy tôi sống rất hạnh phúc. Vẫn hiếu thảo như thường, để họ biết gia đình tôi ấm êm. Sau này họ ra đi, tôi vẫn có một tổ ấm trọn vẹn, họ không cần lo lắng.”
Tịch Phong vẫn còn bối rối.
Đới Minh nói: “Người yêu cậu đều muốn cậu sống tốt, chỉ là mỗi người định nghĩa ‘sống tốt’ khác nhau. Giống như có người nói trời lạnh rồi sao còn uống bia lạnh, nhưng chỉ có cậu mới biết nó đã đời thế nào!”
Nói xong, hai người cụng ly.
Tịch Phong hỏi: “Cậu chắc chắn tương lai sẽ hạnh phúc chứ?”
Đới Minh cười: “Ai dám chắc điều đó? Cưới thiên kim tiểu thư cũng có thể hôm sau phá sản, vợ cắm sừng. Nếu hiện tại còn không dám theo đuổi hạnh phúc, thì cả đời này đừng nói đến chuyện có hạnh phúc, vì cậu sẽ chẳng bao giờ biết nó là gì.”
Câu nói ấy như gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt Tịch Phong, khiến cậu sợ nhưng cũng dần tỉnh táo lại.
Thế nào là sống tốt? Nếu ngay cả người mình yêu mà cũng không dám theo đuổi, thì sau này cuộc sống có suôn sẻ cỡ nào cũng chẳng thể gọi là tốt thật sự.
Tối đó, Tịch Phong trằn trọc suốt đêm, đến khi hạ quyết tâm xong, những điều từng đè nặng trong lòng bỗng trở nên nhẹ tênh. Cậu thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng một tương lai mơ hồ, và cảm thấy ngọt ngào vì nó.
Kết thúc kỳ nghỉ, ngày đầu tiên đi làm trở lại, Tịch Phong vẫn chưa gặp được Hạ Vân Thanh.
Cậu đặc biệt đến phòng nhân sự hỏi ngày Hạ Vân Thanh hết phép. Kỳ nghỉ năm của anh ấy còn ba ngày, cộng thêm cuối tuần mới đi làm lại.
Cuối tuần đó, Tịch Phong ra chợ mua xương ống, gọi điện hỏi mẹ cách nấu canh xương.
Cậu không biết nấu ăn, nguyên liệu đều đi mua sẵn, hỏi mẹ chưa rõ thì lên mạng tra công thức, cặm cụi cả buổi mới nấu xong, để tủ lạnh.
Sáng hôm sau, cậu dậy sớm hâm lại, đổ vào bình giữ nhiệt mang đến công ty.
Buổi sáng, Tịch Phong gọi điện đến phòng tài vụ hỏi Hạ Vân Thanh đã đi làm chưa, nhận được xác nhận xong, cậu mới yên tâm tắt máy.
Đến giờ ăn trưa, cậu xách bình giữ nhiệt vội vàng đi xuống, sợ đến muộn sẽ không gặp Hạ Vân Thanh.
Đồng nghiệp thấy cậu giờ cao điểm còn đi ngược dòng, đều ngạc nhiên. Nhưng cậu chẳng để tâm, lo lắng không kịp gặp.
May mắn là khi cậu tới nơi, mọi người ở phòng tài vụ đều đã đi ăn, chỉ còn Hạ Vân Thanh trong phòng nhỏ lật tài liệu.
Nghe có người vào, Hạ Vân Thanh ngẩng đầu, thấy là Tịch Phong thì buông tài liệu xuống, hỏi: “Có việc gì không?”
Tịch Phong đặt bình giữ nhiệt lên bàn, không hỏi Hạ Vân Thanh thời gian qua đi đâu, chỉ hỏi: “Tay anh đỡ chưa?”
Hạ Vân Thanh xoa cổ tay phải, không còn đau như lúc đầu, nhưng vẫn chưa thể dùng lực.
“Tôi ổn rồi.” Anh nói.
Tịch Phong mở bình giữ nhiệt, bên trong là canh xương còn bốc hơi nóng, cậu nói: “Tôi nấu ít canh cho anh, uống trước rồi hãy đi ăn.”
Hạ Vân Thanh nhìn cậu không biểu cảm. Nếu là người khác đem canh tới, có lẽ anh còn ngại từ chối. Nhưng nếu là Tịch Phong, anh nhất định sẽ không nhận.
“Không cần.” Anh lạnh giọng nói.
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
