Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 15

“Không cần.” Giọng từ chối của Hạ Vân Thanh rất dứt khoát.

Tịch Phong khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục rót ít canh vào bát nhỏ rồi đặt trước mặt Hạ Vân Thanh: “Tôi hỏi mẹ tôi rồi, bà bảo gãy xương thì uống chút canh xương để bổ sung canxi sẽ nhanh lành hơn.”

Hạ Vân Thanh cúi đầu nhìn bát canh trước mặt, hơi nóng phả vào mặt nhưng anh vẫn từ chối: “Tôi không muốn.”

Bầu không khí trở nên gượng gạo.

Tịch Phong kéo ghế lại ngồi bên cạnh, đặt bát canh trước mặt anh rồi nói: “Đừng gây thù với canh mà, tôi hầm rất lâu mới được đấy.”

Hạ Vân Thanh ngẩng đầu nhìn cậu: “Tôi sẽ không uống canh của cậu. Mang đi đi.”

Vẻ mặt Tịch Phong trở nên ảm đạm, một lúc sau mới nói: “Nếu anh không uống thì mang đi đổ cũng được, để lại cũng chả để làm gì.”

Hạ Vân Thanh ngồi yên một lúc rồi đứng dậy, mang bát canh đổ lại vào bình giữ nhiệt, sau đó xách bình đi ra ngoài.

Tịch Phong ngồi lặng người không nhúc nhích.

Hạ Vân Thanh mang bình vào nhà vệ sinh.

Lúc này, các đồng nghiệp đều đã đi ăn trưa, hành lang trống không, không có ai.

Hạ Vân Thanh vốn không phải người cứng rắn, nhưng riêng với Tịch Phong thì thà đổ canh đi còn hơn giữ lại. Anh có thể cảm nhận được thái độ của Tịch Phong đã thay đổi, dù là nghiêm túc hay chỉ là nhất thời hứng thú, Hạ Vân Thanh đều không định chấp nhận.

Đã không chấp nhận, thì sẽ không cho người kia dù chỉ là một chút mập mờ hay hy vọng.

Anh đổ sạch canh trong bình, cả xương cũng vớt ra ném vào thùng rác, sau đó xách bình rỗng quay lại, đặt trước mặt Tịch Phong: “Tôi đổ rồi, cậu có thể đi rồi chứ?”

Bàn tay Tịch Phong khẽ run lên khi vừa định cầm lấy bình, cuối cùng vẫn nắm lấy tay cầm, hít sâu một hơi rồi đứng dậy nói: “Đi ăn trưa đi, ăn xong còn làm việc.”

Hạ Vân Thanh ngồi lại vào bàn làm việc, đáp: “Tôi biết rồi.”

Tịch Phong xách bình giữ nhiệt rời khỏi, Hạ Vân Thanh nhìn bóng lưng cao lớn của cậu, bỗng cảm thấy có chút cô đơn.

Tịch Phong đặt bình lên bàn làm việc một lúc rồi lại cảm thấy không yên, mang bình vào nhà vệ sinh rửa. Bình có dính dầu, rửa mãi vẫn dính đầy tay, cậu bèn bóp thật nhiều xà phòng vào rồi tiếp tục chà mạnh.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy mình trong gương trước bồn rửa trông có vẻ hồn phiêu phách lạc.

Sau khi rửa sạch bình, Tịch Phong đặt lại cạnh bàn, không còn tâm trạng ăn trưa, chỉ úp mặt xuống bàn định chợp mắt. Cậu cảm thấy bản thân như vậy thật chẳng ra sao, đàn ông phải rộng lượng một chút, không thì Hạ Vân Thanh càng coi thường cậu.

Tính cách Tịch Phong, nói hay là thẳng thắn, nói không hay là vô tâm. Cậu thích ai thì sẽ theo đuổi người đó, cho đến khi người ta chấp nhận hoặc từ chối rõ ràng mới chịu dừng.

Hạ Vân Thanh là người duy nhất khiến cậu thấy bối rối như vậy, chỉ vì giới tính của anh.

Nhưng dù là một người thô lỗ như Tịch Phong, khi đã yêu thì lại rất chu đáo, hết lòng vì đối phương, không tính toán thiệt hơn.

Dù Hạ Vân Thanh đã từ chối rõ ràng, Tịch Phong vẫn chưa từ bỏ. Vì cậu tin rằng sự từ chối của Hạ Vân Thanh là vì mình từng tổn thương anh trước đó.

Nghĩ lại hành vi lúc đầu, Tịch Phong cũng thấy mình đáng đời. Nếu biết sẽ có ngày thích Hạ Vân Thanh… Nhưng chuyện tình cảm sao mà biết trước được.

Tình cảm là như vậy, chẳng phải có câu hát rồi sao — một người rời bỏ, một người níu kéo.

Hạ Vân Thanh đã rời đi, giờ cậu chỉ biết lẽo đẽo theo sau nhặt lại.

Không ăn trưa nên đến chiều đã đói. Tối tan làm, Tịch Phong ghé tiệm mì dưới nhà gọi ba phần mì và hai cái bánh bao.

Mì cay xé lưỡi, cậu vừa ăn vừa xì xụp vừa lấy khăn giấy lau nước mũi.

Tối tắm xong, mặc đồ ngủ ngồi trên giường lướt điện thoại, cậu bất chợt lục lại nhóm WeChat công ty tìm ra tài khoản của Hạ Vân Thanh, rồi gõ: “Tôi hát cho anh nghe một bài nhé.”

Không biết đối phương có thấy không, dù sao cũng không trả lời.

Tịch Phong hắng giọng, gửi một đoạn ghi âm hát bài Âm Thiên của Mạc Văn Úy cho Hạ Vân Thanh.

Hát xong thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn, duỗi chân đạp tung chăn rồi kéo lên trùm kín đầu ngủ.

Hôm sau đi làm, trước giờ ăn trưa gửi tin: “Muốn ăn trưa cùng không?”

Không có phản hồi.

Trước đây Tịch Phong hiếm khi liên lạc với Hạ Vân Thanh qua WeChat, thấy nhắn tin rất phiền, cậu thích gọi điện hơn. Nhưng bây giờ cậu sợ Hạ Vân Thanh không bắt máy, thấy nhắn tin vẫn an toàn hơn. Chỉ cần chưa bị chặn là được.

Còn trực tiếp tìm gặp thì cậu hơi sợ rồi, hành động đổ canh hôm đó của Hạ Vân Thanh khiến cậu tổn thương quá lớn, sợ mình không chịu nổi nếu bị thêm lần nữa.

Xe của Hạ Vân Thanh không biết đã sửa xong chưa, mà kể cả có, với tình trạng hiện tại chắc cũng chưa thể tự lái về.

Tịch Phong nghĩ mình có thể đề nghị giúp anh lái xe về.

Tan làm buổi chiều, cậu đứng chờ Hạ Vân Thanh ở sảnh tầng một, vừa thấy anh vội vàng bước ra từ thang máy, còn chưa kịp đến gần thì đối phương đã ra khỏi tòa nhà.

Bên ngoài có xe đang đợi Hạ Vân Thanh.

Tịch Phong vòng ra nhìn, là một chiếc Cadillac. Người lái xe là người đàn ông lần trước cùng Hạ Vân Thanh ăn tối.

Hạ Vân Thanh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, nói cười vui vẻ với người lái rồi rời đi.

Tịch Phong thở dài một hơi, không kìm được ngồi thụp xuống trước cổng công ty ôm đầu.

Một lúc sau, cậu đứng dậy, quay lại thấy Từ Thanh từ trong đi ra, lạnh lùng nhìn cậu một cái.

Cậu luôn cảm thấy có lỗi với Từ Thanh, nên lùi lại một bước, tránh sang bên.

Trạng thái này kéo dài hơn một tháng, ngoài những tin nhắn không được hồi âm, Tịch Phong không nói với Hạ Vân Thanh thêm lời nào.

Đôi khi soi gương cũng cảm thấy mình gầy đi. Cậu đã từng thất bại trong việc theo đuổi, nhưng chưa bao giờ thử kiểu theo đuổi đơn phương dai dẳng như thế này, kết quả sẽ ra sao, bản thân cậu cũng không rõ.

Có lẽ ông trời thấy cậu quá thảm, nên cuối tháng 11 công ty tổ chức chuyến công tác. Lẽ ra là phó phòng của Tịch Phong đi, nhưng vợ người đó sinh con nên xin nghỉ.

Cơ hội rơi vào tay Tịch Phong.

Phó giám đốc công ty dẫn đoàn, tổng cộng bảy người đi tỉnh ngoài tham quan hội chợ.

Chuyện này vốn không đáng để vui mừng, nhưng có Hạ Vân Thanh cùng đi thì lại khác.

Trong nhóm có bảy người, chỉ hai nữ, còn lại toàn bộ đều là nam. Khách sạn đặt bốn phòng.

Phó giám đốc đương nhiên ở một mình, còn lại là ba phòng đôi. Hai nữ một phòng, mấy người còn lại vẫn chưa sắp xếp ai ở với ai.

Lên máy bay, Tịch Phong thấy chỗ của Hạ Vân Thanh ở ngay phía trước, chỉ cần nghiêng mắt là nhìn thấy từng cử động.

Từ khi máy bay cất cánh, Hạ Vân Thanh đã nhắm mắt nằm nghỉ, không rõ có ngủ thật không, nhưng không hề nhúc nhích.

Bạn đồng nghiệp ngồi cạnh Tịch Phong huých tay cậu khi đang xem phim, thì thầm: “Tụi mình ở chung phòng nhé?”

Vì ngoài Hạ Vân Thanh ra còn có một người trung niên là cấp trên, anh bạn trẻ này không muốn ở cùng sếp.

Tịch Phong đáp: “Còn phải xem sếp sắp xếp sao đã, tôi đâu quyết định được.”

Xuống máy bay, xe đưa cả nhóm đến khách sạn làm thủ tục.

Ông sếp bụng phệ liếc nhìn Hạ Vân Thanh rồi nhìn Tịch Phong, cuối cùng chọn anh bạn trẻ kia: “Tôi với cậu ở chung phòng nhé.”

Rồi làm ra vẻ khách sáo hỏi Hạ Vân Thanh: “Trưởng phòng Hạ, không sao chứ?”

Hạ Vân Thanh không thèm liếc Tịch Phong lấy một cái, chỉ đáp: “Sao cũng được.”

Anh bạn trẻ đành phải gật đầu: “Vâng ạ!”

Tịch Phong đứng cạnh Hạ Vân Thanh, đưa chứng minh thư.

Một lúc sau, lễ tân đưa tất cả thẻ phòng cho Hạ Vân Thanh, anh rút một cái đẩy về phía Tịch Phong.

Tịch Phong cầm lấy cho vào túi, xoay người xách vali của Hạ Vân Thanh cùng túi xách của mình rồi đi về phía thang máy.

Hạ Vân Thanh vội nói: “Tôi tự làm được.”

Tịch Phong không nói gì, cúi đầu đi thẳng.

Vào phòng, hai người tự sắp xếp đồ đạc.

Tịch Phong không có gì nhiều, ngồi máy bay lâu chân hơi mỏi, cậu ngồi bên giường tháo giày. Vừa tháo ra thì chột dạ không biết chân mình có hôi không, liếc nhìn Hạ Vân Thanh đang cẩn thận sắp xếp khăn, cốc, đồ ngủ… rồi lưỡng lự có nên mang giày lại không.

Họ sẽ ở đây bốn đêm, Hạ Vân Thanh có vẻ hơi sạch sẽ thái quá, mang đầy đủ mọi thứ trừ những vật bất tiện.

Tịch Phong thì chỉ có một túi du lịch nhỏ, trời lạnh chỉ mang theo đồ lót và tất, không mang thêm áo khoác.

Cậu lặng lẽ ngồi nhìn Hạ Vân Thanh, thầm nghĩ tuy anh không thừa nhận nhưng thực ra có chút “bánh bèo”.

Nhưng rồi lại nghĩ, kể cả có “bánh bèo” thì giờ cậu cũng không thấy ghét, ngược lại còn thấy đáng yêu.

Hạ Vân Thanh bị ánh mắt của Tịch Phong quấy rầy mãi, tự nhủ không được nổi giận, cứ lo việc mình là được.

Dọn dẹp xong, ngẩng đầu lên thấy Tịch Phong vẫn nhìn chằm chằm, liền hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì vậy?”

Tịch Phong không dám trêu, chỉ giả vờ tìm điều khiển: “Quên mở TV.”

Hạ Vân Thanh ngồi xuống giường, không xem TV mà lấy điện thoại ra xem.

Tịch Phong chợt nảy ra ý tưởng, cầm điện thoại gửi WeChat cho Hạ Vân Thanh: “Ăn xong đi dạo một chút không?”

Gửi xong liền nghe tiếng thông báo tin nhắn wechat, cũng thấy Hạ Vân Thanh khựng lại — tất nhiên anh sẽ không trả lời, nhưng Tịch Phong đã mãn nguyện rồi: biết chắc Hạ Vân Thanh vẫn đọc tin nhắn của mình.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 15
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...