Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 23: Ngoại truyện 1

Khi chuông báo thức vang lên lần thứ mười, Hạ Vân Thanh mới vươn tay tắt nó đi. Bên cạnh anh, Tịch Phong vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc. Rõ ràng là chính miệng cậu nói muốn dậy sớm mỗi ngày để làm bữa sáng cho Hạ Vân Thanh, vậy mà chuông báo thức đã kêu cả buổi, cậu vẫn ngủ ngon lành không hề nhúc nhích.

Hạ Vân Thanh ngồi dậy, thay đồ rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Việc điều chuyển công tác đến Sùng Phong để sống chung với Tịch Phong là do Hạ Vân Thanh tự lựa chọn. Anh biết rất mạo hiểm, nhưng vẫn không kìm được cảm giác rung động ấy. Đã lâu lắm rồi anh mới lại cảm nhận được sự rung động này. Trong khoảnh khắc ấy, anh như trở lại thời đại học khi vừa mới quen Hứa Phong Kiệt, bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì như con nai con lạc đường, chạy loạn không phương hướng.

Nếu để mặc cho cảm xúc phát triển, thì nó sẽ trở thành tình yêu. Nếu kịp thời kiềm chế, thì sau này cũng chỉ là một lần rung động thoáng qua mà thôi.

Hạ Vân Thanh từng nghĩ, giá như giữa anh và Tịch Phong không có quá khứ, nếu Tịch Phong xuất hiện trước mặt anh ngay từ đầu với dáng vẻ bây giờ, liệu có phải sẽ tốt hơn không? Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu thật sự không có quá khứ, có lẽ anh cũng sẽ không lựa chọn đến đây để chấp nhận Tịch Phong, vì anh sẽ không ngăn được sự nghi ngờ và lo lắng. Chính vì những gì đã trải qua, anh mới nghĩ: Một người từng trải qua chia ly mất mát mà vẫn một lòng một dạ với mình đến cuối cùng, liệu có đáng tin hơn không?

Rốt cuộc thì tất cả chỉ là giả thiết. Trên đời này điều không nên đoán nhất chính là lòng người và điều không nên đánh cược nhất chính là hạnh phúc của chính mình. Hạ Vân Thanh bằng lòng đến bên cạnh Tịch Phong, chấp nhận cậu, nhưng trong lòng vẫn giữ lại phần cảnh giác. Chỉ cần Tịch Phong bước sai một bước, anh sẽ lập tức rút lui, tuyệt đối không lưu luyến. Người từng chịu tổn thương sẽ càng biết quý trọng bản thân hơn.

Cuối cùng Tịch Phong cũng tỉnh dậy, mắt còn lờ đờ bước ra khỏi phòng, đi thẳng vào bếp, nói:
  “Vì sao không gọi em dậy?”

Hạ Vân Thanh đang chiên trứng:  “Chuông báo thức còn không đánh thức được em, nên anh để em ngủ thêm một lát.”

Hôm nay ăn mì trứng cà chua. Thật ra cả hai hoàn toàn có thể ra ngoài ăn sáng, nhưng Tịch Phong một lòng muốn tự tay làm cho Hạ Vân Thanh nên đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu trong tủ lạnh, Hạ Vân Thanh dậy sớm liền thuận tay lấy ra nấu luôn.

Tịch Phong vội vã rửa mặt xong, thì Hạ Vân Thanh cũng đã nấu xong hai tô mì bưng ra bàn ăn.

Căn hộ này là Tịch Phong thuê, một phòng ngủ, phòng khách thông với phòng ăn, một bếp và một nhà vệ sinh, đủ để hai người sống chung.

Bàn ăn chỉ là một chiếc bàn vuông nhỏ, đủ chỗ cho hai người ngồi đối diện nhau.

Vừa ăn mì, Tịch Phong vừa cầm điện thoại xem giờ. Thấy Hạ Vân Thanh sắp ăn xong, cậu liền tăng tốc, ăn mấy đũa là sạch tô, rồi đứng dậy mang cả hai tô vào bếp rửa.

Hạ Vân Thanh sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Chỗ thuê của Tịch Phong cách công ty rất gần, hằng ngày cả hai đều có thể đi bộ đi làm. Nhưng cũng chính vì quá gần nên họ không ra khỏi nhà cùng lúc mà thường một trước một sau, mỗi người đi một mình.

Tịch Phong từng nói với Hạ Vân Thanh rằng cậu không ngại công khai mối quan hệ của họ. Thậm chí cậu còn nghĩ nếu công khai thì Hạ Vân Thanh sẽ thấy được sự chân thành của mình. Nhưng Hạ Vân Thanh không đồng ý.

Anh đã từng trải qua những thị phi, không lạc quan như Tịch Phong. Trong mắt anh, nếu mối quan hệ này công khai, thứ bị ảnh hưởng không chỉ là tình cảm mà còn là sự nghiệp của cả hai. Anh cũng không muốn đời tư của mình trở thành chủ đề buôn chuyện của người khác.

Buổi sáng, Hạ Vân Thanh đến văn phòng ngồi hơn một tiếng thì hai trưởng phòng bộ phận kinh doanh đã bắt đầu tranh cãi vì một dự án.

Chuyện như vậy thỉnh thoảng lại xảy ra. Từ lúc đầu không quen đến giờ, Hạ Vân Thanh đã có thể bình thản đối mặt, vừa nghe họ tranh cãi, vừa bình tĩnh nhấp cà phê.

Từ sau cuộc tranh giành chức Phó Tổng thất bại lần trước, hai vị trưởng phòng này đã “bể mặt”, từ đấu ngầm chuyển thành đấu công khai. Đôi khi Hạ Vân Thanh còn nghi ngờ họ tranh cãi không phải vì thật sự muốn kết quả gì, mà đơn giản chỉ vì thích tranh luận với nhau.

Dự án này Hạ Vân Thanh đã bàn bạc với Tổng Giám đốc, trong lòng cũng đã có kết luận, chỉ là chưa đến lúc công bố. Anh giữ vẻ mặt lạnh nhạt như đang nghiêm túc lắng nghe, thực chất thì tâm trí đã bay đi nơi khác.

Vừa uống cà phê, ánh mắt anh vừa lướt qua cốc cà phê, nhìn sang gương mặt Tịch Phong đang ngồi trên ghế sofa.

Tịch Phong đi cùng cấp trên đến, nói là để báo cáo kế hoạch dự án. Nhưng từ đầu đến giờ chưa nói lời nào, chỉ ngồi nhìn Hạ Vân Thanh đắm đuối.

Hạ Vân Thanh liếc mắt ra hiệu cho cậu thu liễm lại chút, đừng nhìn trắng trợn như vậy.

Nhưng Tịch Phong không nhận ra. Cậu chỉ chăm chú nhìn cằm, yết hầu và cổ áo Hạ Vân Thanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên những ngón tay trắng mịn đang cầm chiếc cốc sứ trắng. Cậu thấy ngón tay của anh gần như cùng một màu với ly sứ, thon dài, móng tay hồng nhạt, sạch sẽ, đầu ngón tay có lớp chai mỏng, khiến cậu không nhịn được nhớ lại cảm giác khi cầm lấy…

Tịch Phong bất giác ngồi thẳng lưng, nuốt nước bọt.

Đúng lúc ấy, Hạ Vân Thanh đặt ly cà phê xuống, dùng chính ngón tay thon dài đó chỉ vào Tịch Phong: “Tịch Phong, cậu nói về kế hoạch của bên cậu đi.”

Cuối cùng cũng không nghe nổi hai vị trưởng phòng tranh cãi nữa, anh lên tiếng cắt ngang.

Bị gọi tên bất ngờ, Tịch Phong vội vàng đứng bật dậy từ sofa, nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, quay người tìm bản kế hoạch mang theo, bắt đầu trình bày kỹ càng với Hạ Vân Thanh.

Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại giọng nói của Tịch Phong. Hạ Vân Thanh bỗng thấy tâm trạng khá hơn nhiều, đôi mắt sau gọng kính rũ xuống, tiếp tục mơ màng nhìn vào tách cà phê.

Tối thứ Bảy, Hạ Vân Thanh sẽ đến nhà mẹ ăn cơm. Thứ Sáu anh nói với Tịch Phong: “Ngày mai đi cùng anh nhé.”

Tịch Phong đang ngồi viết kế hoạch trên laptop, nghe vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Vân Thanh vừa đi tiếp khách mới về

Căn hộ thuê không có phòng làm việc, chỉ có một bàn học đặt cạnh giường. Tịch Phong ngồi bên bàn gõ phím, còn Hạ Vân Thanh đứng cạnh giường c** đ*, từ từ cởi khuy áo, tháo cà vạt, rồi nới lỏng cổ áo.

Ngón tay Tịch Phong khựng lại trên bàn phím, một lúc sau hỏi: “Là định công khai với bác gái sao?” 

Cậu luôn mơ hồ cảm thấy mẹ của Hạ Vân Thanh biết về xu hướng tính dục của mình nhưng lại không dám hỏi thẳng.

Giờ Hạ Vân Thanh nói: “Cũng xem như vậy.” Rồi bổ sung một câu: “Em bằng lòng chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.” Tịch Phong lập tức đứng dậy khỏi bàn, bước đến sau lưng Hạ Vân Thanh, dang tay ôm lấy eo anh.

Người anh có mùi rượu nhẹ, Tịch Phong cúi đầu, hít sâu vào bên cổ anh, ngập ngừng hỏi: “Chúng ta… xem như là ra mắt bố mẹ rồi phải không?”

“Chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Hạ Vân Thanh không tránh né. “Đừng suy nghĩ nhiều.”

Tịch Phong nói: “Vẫn nên đi. Gặp bác gái, để bà biết bây giờ anh sống hạnh phúc bên em, sau này bà mới yên tâm.”

Hạ Vân Thanh khẽ hỏi: “Anh sống hạnh phúc với em thật sao?”

Tịch Phong ngẩn ra. Nếu câu này là anh hỏi mình, thì không cần suy nghĩ, câu trả lời là: rất hạnh phúc. 

Nhưng nếu hỏi ngược lại thì cậu thật sự không biết đáp án sẽ là gì, và có chút sợ nghe thấy câu trả lời ấy.

Thế nên cậu buông anh ra, dùng giọng điệu thoải mái nói: “Tất nhiên là hạnh phúc rồi. Ăn ngon, ngủ ngon, cuộc sống bây giờ tốt cực kỳ. Anh mau đi tắm đi, đồ thay ra để mai em mang đi giặt khô.”

Hạ Vân Thanh nhìn cậu một cái, không nói gì thêm, mở tủ lấy đồ lót và đồ ngủ rồi vào nhà tắm.

Tịch Phong đứng bên giường, vừa gấp bộ vest của Hạ Vân Thanh vừa khe khẽ hát, chuẩn bị mai đi sớm để mang đến tiệm giặt.

Trong nhà tắm, Hạ Vân Thanh vẫn nghe thấy tiếng hát của Tịch Phong. Anh biết tâm trạng cậu không thật sự thoải mái như vẻ ngoài, cũng biết những lời mình nói lúc nãy có lẽ khiến cậu tổn thương, trong lòng hơi áy náy.

Thật ra việc anh mời Tịch Phong đi cùng là đã ngầm thừa nhận mối quan hệ của họ với mẹ mình. Nhưng đôi khi lại không nhịn được muốn chọc cậu vài câu, ai bảo trước kia cậu hay ăn nói xóc xỉa, hết lần này đến lần khác trêu chọc anh suốt một thời gian dài như vậy.

Giờ đây, mỗi khi Tịch Phong vô tình nói năng thiếu suy nghĩ, cậu sẽ ngay lập tức nhận ra, sau đó cẩn thận xin lỗi Hạ Vân Thanh rồi cứ quanh quẩn bên anh như ong mật lấy lòng, đến khi chắc chắn anh không giận mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Vân Thanh biết sống như vậy rất mệt, nhưng vẫn muốn chỉ vào cậu mà nói: “Đáng đời.”

Tối đến, hai người nằm trên giường, Tịch Phong theo thói quen ôm eo Hạ Vân Thanh ngủ. Cậu đang mơ màng thì nghe anh nói: “Thật ra… cũng không tệ.”

Tịch Phong tỉnh táo lại, hỏi: “Cái gì không tệ?”

Hạ Vân Thanh đáp: “Cuộc sống bây giờ, thật ra… cũng ổn.”

Tịch Phong mở mắt, trong bóng tối nhìn chăm chú vào gương mặt anh một lúc lâu, rồi nói: “Vậy thì cứ tiếp tục như thế, được không?”

Hạ Vân Thanh cũng im lặng vài giây, sau đó trả lời: “Được.”


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 23: Ngoại truyện 1
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...