Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 24: Ngoại truyện 2
Tối thứ Bảy hôm đó, buổi ăn tối khiến Tịch Phong rất căng thẳng, Hạ Vân Thanh nhìn ra được điều đó.
Mặc dù trưa hôm đó Tịch Phong có vẻ như chẳng có chuyện gì, còn nằm trên giường ngủ một giấc trưa, nhưng đến chiều khi tỉnh dậy lại đứng trước tủ quần áo tìm đồ, thay đến hai bộ mới chọn được bộ vừa ý, trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Hạ Vân Thanh vẫn ngồi trước bàn làm việc dùng máy tính xem tài liệu, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh sáng ngoài trời âm u, mây đen giăng kín trời, có lẽ lát nữa sẽ mưa.
Tịch Phong đứng cạnh giường gấp lại đồ ngủ, nói: “Chắc lát nữa sẽ mưa, thời tiết có chút oi bức.”
Hạ Vân Thanh đáp lại: “Không sao, chúng ta đi ô tô mà.”
Tịch Phong nghe đến chuyện lái xe thì liên tưởng đến chuyện uống rượu, cậu hỏi: “Chút nữa anh có uống rượu không?”
Hạ Vân Thanh ngẩng đầu nhìn cậu: “Có, nhưng không uống nhiều đâu, em đừng lo.”
Tịch Phong bước tới sau lưng anh, đưa tay nâng cằm anh lên rồi cúi người hôn môi anh, mãi đến khi buông ra mới nói: “Ừm, nghĩ đến chuyện uống rượu là thấy căng thẳng rồi.”
Hạ Vân Thanh không vạch trần cậu. Anh biết Tịch Phong căng thẳng không phải vì uống rượu với cha dượng của anh, mà là vì cậu xem tối nay như một buổi “ra mắt phụ huynh” rất trang trọng. Anh muốn nói cậu đừng căng thẳng, nhưng biết nói cũng chẳng ích gì, đành để cậu tùy ý vậy.
Khoảng năm giờ chiều, sợ tắc đường nên Hạ Vân Thanh và Tịch Phong ra khỏi nhà từ sớm.
Tịch Phong mua hai hộp quà sức khỏe lớn dành cho người lớn tuổi xách trên tay. Khi lên lầu, Hạ Vân Thanh nói cậu làm quá rồi.
Tịch Phong nói: “Em bảo mua áo len cho bác gái, anh lại bảo không cần.”
Hạ Vân Thanh đáp: “Cũng không cần thật, em làm vậy sẽ dọa bà mất.”
Tịch Phong lập tức có chút buồn bã, cảm thấy mình làm gì cũng sai, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: “Lần này tạm thời như vậy, sau này quen hơn rồi mua cái khác, sinh nhật bác gái là lúc nào vậy?”
Hạ Vân Thanh chú ý đến biểu cảm thoáng qua của Tịch Phong, nói: “Đến sinh nhật bà, anh sẽ đi chọn quà cùng em.”
Tịch Phong không giấu nổi sự vui sướng, vì hai tay đều xách đồ không thể ôm Hạ Vân Thanh, chỉ có thể cười nói: “Được thôi.”
Hạ Vân Thanh bấm chuông cửa.
Mẹ anh nhanh chóng vang lên từ trong nhà: “Ra liền ——” giọng kéo dài mang theo chút phấn khích.
Việc Hạ Vân Thanh là gay, mẹ anh cũng không thể chấp nhận ngay từ đầu. Mà là sau nhiều năm, qua bao lần giằng co giữa hai mẹ con, bà dần nhận ra con trai mình thật sự không thể yêu phụ nữ, thật sự chỉ có thể ở bên đàn ông. Nếu đó là điều không thể thay đổi, thì có một người bạn đời ổn định, ít ra còn tốt hơn là nhìn con sống cô đơn mãi mãi.
Cửa mở ra từ bên trong, Hạ Vân Thanh thấy mẹ anh mặc một chiếc áo cardigan màu vàng nhạt, tóc cũng như được làm kỹ, trông rất chỉn chu.
Bà nhìn Hạ Vân Thanh trước, rồi lại nhìn sang Tịch Phong, nói: “Mau vào đi.”
Tịch Phong đưa quà cho bà, bà nhận lấy nhưng lại nói: “Khách sáo quá rồi, chuyện lần trước dì còn chưa có dịp cảm ơn cháu.”
Tịch Phong vội nói: “Bác mới là khách sáo, lần trước cháu chỉ giúp chút chuyện nhỏ thôi, bác còn nhớ mãi đến giờ.”
Cha dượng của Hạ Vân Thanh là một người đàn ông truyền thống và chính trực. Ông không thể chấp nhận con mình là gay, nhưng vì Hạ Vân Thanh không phải con ruột của ông nên ông vẫn giữ khoảng cách đúng mực — tiếp đãi lịch sự với Hạ Vân Thanh và Tịch Phong, nhưng không can thiệp vào chuyện riêng tư của họ.
Mẹ anh mời họ ngồi xuống. Dù chỉ có bốn người nhưng bà vẫn chuẩn bị đầy bàn đồ ăn.
Hạ Vân Thanh nói với cha dượng: “Con lái xe, để Tịch Phong uống với chú vài ly nhé.”
Cha dượng gật đầu, đi đến tủ lấy rượu.
Tịch Phong hơi căng thẳng, ngồi trên ghế mà cả người cứng đờ. Hạ Vân Thanh đi ngang qua vỗ nhẹ vai cậu rồi mới đi tới chỗ ngồi của mình.
Mẹ anh ngồi xuống, bắt đầu quan sát Tịch Phong. Từ đầu bà đã có thiện cảm với Tịch Phong, ngược lại thì bà rất không thích bạn trai cũ của Hạ Vân Thanh, dù đã chia tay nhiều năm rồi.
Nếu phải nói rõ tâm lý này, thì lúc trước bà vẫn chưa chấp nhận con mình yêu đàn ông, nên nhìn Hứa Phong Kiệt thế nào cũng thấy chướng mắt. Nhưng giờ đã chấp nhận rồi, lại thấy Tịch Phong cao ráo đẹp trai, lễ độ, lần trước ở bệnh viện cũng nhiệt tình chu đáo, bà cảm thấy cậu là một lựa chọn lâu dài rất ổn.
Không ai nhắc đến mối quan hệ giữa Hạ Vân Thanh và Tịch Phong trong bữa ăn, tất cả đều ngầm hiểu, ngoài mặt vẫn xem họ là bạn bè đồng nghiệp.
Nhưng với họ, thái độ như vậy đã là quá đủ rồi.
Ra khỏi nhà mẹ, Hạ Vân Thanh phát hiện trời đã mưa.
Bãi đậu xe dưới tầng hầm khu tập thể cũ đã chật kín, xe của anh phải đậu ngoài lề đường, đi bộ ra đó mất vài phút.
Họ không đem theo dù.
Tịch Phong đứng ở cửa tòa nhà, nhìn ra ngoài nói: “Để em lên lấy dù nhé.”
Hạ Vân Thanh nhìn trời rồi nói: “Không cần đâu, đi ra xe là được.” Nói xong liền đi trước.
Tịch Phong thấy anh đi nhanh, vội chạy theo, vừa chạy vừa cởi áo khoác ra, đuổi kịp rồi che áo lên đầu Hạ Vân Thanh, kéo anh chạy về phía trước.
Hai người nắm tay nhau chạy ra khỏi khu, lên xe.
Hạ Vân Thanh gỡ áo khoác ra trả lại cho Tịch Phong. Tịch Phong cầm lấy, đột nhiên nói: “Tết năm nay anh về quê với em được không?”
Hạ Vân Thanh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Tịch Phong có uống chút rượu, nhưng không nhiều nên vẫn tỉnh táo, chỉ là hơi phấn khích. Cậu nói xong thì im lặng rất lâu, tự lắc đầu: “Thôi, đừng về thì hơn.”
Hạ Vân Thanh khởi động xe, nói: “Vẫn chưa phải lúc.”
Tịch Phong có chút rầu rĩ, đưa tay vuốt tóc và nước mưa trên mặt: “Ba mẹ em chắc chắn sẽ phản đối.”
Hạ Vân Thanh bật cười nhẹ: “Em biết chắc sẽ bị phản đối, vậy định làm sao?”
Tịch Phong nói: “Nên vẫn phải nói thôi, nhưng lần đầu em về nói một mình là được rồi.”
Hạ Vân Thanh nghe vậy, quay đầu nhìn cậu một cái.
Tịch Phong cứ dùng ngón tay vuốt mái tóc ướt: “Em nghĩ rồi, lần đầu nói ra chắc chắn họ sẽ giận lắm, anh đừng cùng em về chịu trận, em tự chịu là được rồi.”
Tự nhiên Hạ Vân Thanh cảm thấy buồn. Trong đầu như hiện lên cảnh tượng đó, nghe thấy những lời tổn thương kia, anh nói: “Em sẽ không chịu nổi đâu.”
“Không đâu.” Tịch Phong nói rất tự tin.
Hạ Vân Thanh hỏi: “Sao em biết không?”
Tịch Phong bất ngờ nở một nụ cười: “Vì chỉ cần nghĩ đến anh, em có thể chịu được mọi áp lực. Điều đáng sợ nhất chẳng phải là mất anh sao?”
Hạ Vân Thanh không thể đáp lại những lời sến súa đó, nhưng không thể phủ nhận nơi mềm yếu nhất trong tim anh đã bị chạm đến.
Tết năm đó, Tịch Phong một mình về quê.
Hạ Vân Thanh ở lại thành phố Sùng Phong, có ghé nhà mẹ ăn bữa cơm tất niên, còn lại đều ở nhà một mình.
Tịch Phong chỉ gọi một cuộc điện thoại vào đêm giao thừa, sau đó không có tin tức gì.
Trước khi đi Tịch Phong đã đặt vé máy bay khứ hồi, hẹn mùng năm ba giờ chiều Hạ Vân Thanh ra sân bay đón.
Hạ Vân Thanh ra khỏi nhà lúc hai giờ, khi đến đường cao tốc thì gặp tai nạn, lối vào bị chặn, đành phải vòng đường cũ đến sân bay.
Trên đường kẹt xe, đến bãi đỗ sân bay đã quá ba giờ, máy bay của Tịch Phong chắc đã hạ cánh từ lâu.
Hạ Vân Thanh lấy điện thoại ra, không thấy cuộc gọi nhỡ nào của Tịch Phong.
Trong khoảnh khắc, đầu anh hiện lên một suy nghĩ: Có khi nào Tịch Phong không chịu nổi áp lực nên không quay về nữa? Hay là ba mẹ cậu nhốt cậu lại, bắt đi chữa trị hoặc ép cưới?
Những suy nghĩ viển vông ấy khiến bước chân anh trở nên vội vã và hoang mang. Mãi đến khi vào sảnh đón khách, anh mới phát hiện tất cả chỉ là tưởng tượng vì vừa bước vào đã thấy Tịch Phong đang ngồi trên vali của mình.
Áo khoác lông màu tối không kéo khóa, cúi đầu ngồi trên vali, vì người quá cao lớn nên Hạ Vân Thanh còn lo cậu đè bẹp cái vali. Từ đầu đến vai, tay đều rũ xuống, cả người trông rã rời.
Hạ Vân Thanh bước đến trước mặt.
Tịch Phong ngẩng đầu, khóe mắt thâm tím, khóe miệng rách, nói: “Răng em bị đánh lung lay một cái.”
“Ai đánh?” Hạ Vân Thanh hỏi.
“Ba em.” Tịch Phong đáp.
“Không đánh lại chứ?” Hạ Vân Thanh đẩy cậu đứng dậy.
Tịch Phong đứng dậy, vặn cổ một cái: “Không, ông bảo em đừng về nữa.”
Hạ Vân Thanh kéo vali giúp cậu: “Vậy có về lại không?”
Tịch Phong nói: “Vài hôm nữa em gọi điện cho mẹ đã.”
Họ đi về phía trước, bỗng Tịch Phong gọi: “Hạ Vân Thanh.”
Anh quay đầu lại, thấy Tịch Phong dừng bước.
Tịch Phong nói với anh: “Em chịu được.”
Hạ Vân Thanh gật đầu: “Anh biết. Em có muốn đi trám răng không?”
Tịch Phong đưa tay sờ má: “Để mai đi, giờ về tìm gì ăn cái đã, đói quá rồi.”
Hạ Vân Thanh đưa tay ra: “Lại đây.”
[Phiên ngoại kết thúc]
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
