Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 22
Những lời nghe được từ Tùng Vũ khiến Tịch Phong trằn trọc cả đêm không ngủ được. Cậu nằm trên giường trở mình liên tục, trong đầu như vừa xem xong một buổi trình diễn pháo hoa rực rỡ, tựa như xa tận chân trời nhưng lại dường như có thể với tay chạm tới. Khi buổi biểu diễn kết thúc, đầu óc cậu cũng dần bình tĩnh lại. Tịch Phong hiểu rõ rằng ngày mai vẫn sẽ là ngày mai, mọi thứ vẫn như cũ. Trong bóng tối, cậu nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ ba sau khi trở về, có một buổi họp báo cáo. Tịch Phong với tư cách là đại diện của chi nhánh, ngồi ở hàng ghế đầu của hội trường. Ghế của Hạ Vân Thanh ở hàng phía sau cậu. Cậu không tiện cứ mãi quay đầu nhìn, chỉ thỉnh thoảng quay lại mới phát hiện Hạ Vân Thanh cũng đến.
Hạ Vân Thanh nhận ra ánh mắt cậu thì khẽ gật đầu chào. Tịch Phong bỗng nhiên cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, cũng gật đầu đáp lại, tay nắm chặt tài liệu báo cáo, trong lòng dâng trào một niềm phấn khởi đầy tự tin.
Khi đến lượt Tịch Phong lên báo cáo, cậu tập trung cao độ, giọng điệu nghiêm túc. Ban đầu còn hơi hồi hộp, nhưng dần dần càng lúc càng bình tĩnh, cậu muốn để Hạ Vân Thanh thấy được con người hiện tại của mình là như thế nào.
Kết thúc buổi họp, Tịch Phong quay đầu tìm Hạ Vân Thanh thì phát hiện người kia đã rời khỏi hội trường.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tịch Phong nhận được tin nhắn WeChat từ Hạ Vân Thanh, hẹn cậu buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Tịch Phong đem tất cả sự hân hoan trong lòng hóa thành một chữ “Được” thật trầm ổn.
Đáng tiếc là, bữa ăn tối hôm ấy cuối cùng lại không thành.
Chiều đó, cấp trên đi cùng Tịch Phong nói rằng tối nay có một bữa tiệc, người mời là phó giám đốc mà Tịch Phong từng làm việc dưới quyền ở tổng công ty.
Loại tiệc này chắc chắn không thể từ chối. Tịch Phong bất đắc dĩ chỉ có thể nhắn tin giải thích tình hình cho Hạ Vân Thanh, cuối cùng hỏi có thể dời sang ngày mai được không.
Về chuyện đó, Hạ Vân Thanh chỉ đáp: “Ngày mai rồi tính.”
Tịch Phong lập tức cảm thấy có chút buồn bực, lo sợ “ngày mai rồi tính” sẽ khiến bữa ăn đó bị hoãn vô thời hạn.
Điều Tịch Phong không ngờ là, bữa tiệc tối hôm đó phó giám đốc lại đưa cả Hạ Vân Thanh theo.
Ban đầu, khi thấy Hạ Vân Thanh trong phòng riêng, Tịch Phong không giấu được sự phấn khởi. Nhưng sau khi ngồi xuống, cậu bỗng nhận ra một vấn đề — phó giám đốc dường như đi đâu cũng dẫn theo Hạ Vân Thanh. Điều này khiến người ta khó tránh cảm thấy khó chịu.
Cậu thích Hạ Vân Thanh, cảm thấy anh hoàn hảo không chỗ chê, như báu vật ai ai cũng phải yêu mến, ai cũng nên thích.
Hạ Vân Thanh không hề biết rằng trong khoảnh khắc Tịch Phong bước vào phòng riêng ấy, trong đầu cậu đã trải qua một trận đấu tranh kịch liệt. Hạ Vân Thanh chỉ cùng mọi người đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.
Bữa ăn chẳng qua cũng chỉ là chuyện mời rượu uống rượu.
Tịch Phong là người trẻ tuổi nhất bàn, không chỉ uống nhiều nhất, còn phải tận tâm chăm sóc, tiếp đãi từng vị lãnh đạo cấp trên. Thấy ai hết trà thì lập tức rót, ai gọi phục vụ thì chủ động đứng lên đi gọi giúp.
Nếu mẹ Tịch Phong có mặt ở đây, hẳn sẽ đau lòng lắm.
Nhưng ở nơi này, ai sẽ đau lòng vì cậu? Mọi người chỉ nghĩ cậu hiểu chuyện, giỏi đối nhân xử thế, đây là điều đáng khen ở nơi công sở. Vị phó giám đốc cũ thậm chí còn vỗ mạnh vai Tịch Phong khen ngợi cậu trưởng thành, có triển vọng.
Chỉ có Hạ Vân Thanh thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, im lặng đưa cho cậu ly trà sau khi cậu uống rượu xong.
Sau bữa ăn, theo sở thích thường lệ của phó giám đốc, mọi người kéo nhau đi hát KTV.
Ngồi trong góc tối của phòng KTV, Tịch Phong mới có thể thở phào nhẹ nhõm, khi không ai để ý đến mình, cậu lặng lẽ ngẩn người nhìn về phía Hạ Vân Thanh.
Cậu đã say, nhưng không dám tỏ ra là mình say. Trong tình huống này, cậu làm sao có thể cho phép mình say? Cậu cũng không tranh giành micro, chỉ nửa nằm trên sofa làm người nghe.
Về sau, cậu phát hiện Hạ Vân Thanh lấy điện thoại từ túi ra, vừa nhận cuộc gọi vừa đi ra ngoài.
Tịch Phong không kìm được ngồi thẳng dậy, do dự không biết có nên tìm cớ đi theo không. Nhưng trong phòng có nhà vệ sinh, cậu chẳng có lý do gì để rời khỏi.
Hai phút sau, cậu thấy Hạ Vân Thanh vội vã quay lại phòng, vẫn cầm điện thoại trong tay, lông mày khẽ nhíu.
Từ lúc nhận cuộc gọi, Hạ Vân Thanh không giãn chân mày ra lần nào, như đang có tâm sự. Ngồi chưa đến hai phút, anh như chợt nhớ ra điều gì, lại đứng dậy đi ra ngoài lần nữa.
Tịch Phong thấy lạ, không biết Hạ Vân Thanh đi đâu, vì anh chẳng chào ai. Nghĩ một lúc không nhịn được nữa, Tịch Phong cũng rời khỏi sofa, theo ra ngoài.
Bước chân cậu có phần loạng choạng, lúc ra khỏi cửa còn va vào khung cửa, đau đến nhíu mày.
Ra đến ngoài, Tịch Phong thấy Hạ Vân Thanh không đi xa, đang đứng dựa lưng vào tường nơi hành lang, có chút bất ngờ nhìn mình.
“Cậu ra đây làm gì?” Hạ Vân Thanh hỏi.
Đây cũng là điều Tịch Phong muốn hỏi. Cậu chưa kịp mở miệng thì từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân. Cậu quay đầu nhìn lại.
Một chàng trai trẻ đi đến, mặc áo phông rách, tóc nhuộm vàng, da trắng bệch.
Hạ Vân Thanh lập tức kéo tay Tịch Phong đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đừng để ý đến cậu ta.”
Tịch Phong không kháng cự, đi theo Hạ Vân Thanh. Cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đi vừa hỏi: “Cậu ta là bạn trai của Thừa Lỗi à?”
Hạ Vân Thanh lộ vẻ ngạc nhiên.
Họ vừa rời khỏi cửa phòng được một đoạn thì chàng trai trẻ gọi “Hạ Vân Thanh” rồi đuổi theo, định đưa tay nắm lấy vai Hạ Vân Thanh. Tịch Phong đột ngột dừng bước, xoay người túm lấy cổ áo chàng trai kia, ép cậu ta lên tường.
Tịch Phong cao lớn, mặt đanh lại, toàn thân nồng nặc mùi rượu, khí thế áp đảo khiến chàng trai sợ hãi. Hạ Vân Thanh cũng hoảng hốt, vội vàng túm lấy tay Tịch Phong: “Đừng làm bậy!”
Tịch Phong gằn từng chữ: “Nếu còn dám dây dưa với anh ấy, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”
Hạ Vân Thanh sững sờ.
Chàng trai cũng đờ ra một lúc mới phản ứng, hỏi: “Cậu với anh ta là gì của nhau?”
Tịch Phong đáp: “Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu và bạn trai cậu.”
Chàng trai trẻ lộ rõ vẻ hoài nghi, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa Tịch Phong và Hạ Vân Thanh.
Hạ Vân Thanh dần trấn tĩnh lại, nắm tay Tịch Phong nói: “Buông ra.”
Tịch Phong vẫn trừng mắt nhìn chàng trai trẻ như thể không nghe thấy gì.
Hạ Vân Thanh cao giọng: “Tịch Phong! Buông ra!”
Tịch Phong quay đầu nhìn Hạ Vân Thanh, đột nhiên nghe lời gật đầu một cái, rồi thả tay ra.
Chàng trai ôm ngực, vừa rồi bị ép đến phát đau, lùi lại mấy bước nói với Hạ Vân Thanh: “Anh đã có người yêu rồi còn đến dây dưa với Thừa Lỗi!”
Hạ Vân Thanh chưa kịp nói gì, Tịch Phong đã lên tiếng: “Ai dây dưa ai? Lo mà giữ người của mình đừng đến quấy rầy người khác.”
Chàng trai có vẻ vẫn sợ Tịch Phong, nhìn Hạ Vân Thanh một cái, rồi quay đầu bỏ đi.
Trong hành lang chỉ còn lại hai người họ. Tiếng cãi vã ban nãy đã bị át hết bởi tiếng hát vang vọng từ hai phòng bên. Hạ Vân Thanh nhìn Tịch Phong, người kia đứng không vững, đang phải dựa vào tường.
Hạ Vân Thanh cảm thấy cổ họng hơi đau, đưa tay day nhẹ rồi khẽ ho một tiếng, nói: “Cậu ấy hiểu lầm thôi, mỗi lần gặp là lại tìm tôi gây chuyện.”
Tịch Phong nói: “Tôi biết. Anh không có bạn trai.”
Hạ Vân Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
Tịch Phong cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi biết rồi.”
Hạ Vân Thanh bỗng thấy hoang mang. Giữa hai người, khi một người tỏ ra quá ung dung thì người còn lại sẽ không khỏi cảm thấy bất an. Từ trước đến nay, Hạ Vân Thanh luôn là người nắm thế chủ động. Nhưng giờ đây, anh cảm thấy Tịch Phong đang dần lấy lại vị thế, khiến anh không chắc chắn được mối quan hệ này nữa.
Anh quay người đi về phía phòng riêng.
Thật ra anh có thể bình tĩnh và lạnh lùng nói với Tịch Phong: “Đúng, tôi đã lừa cậu, tôi vẫn độc thân, thì sao? Tôi thà sống một mình cả đời cũng không muốn ở bên người như cậu.” Những lời này có thể khiến Tịch Phong đau đến tột cùng. Nhưng vậy thì có ý nghĩa gì? Anh không muốn làm tổn thương Tịch Phong, càng không muốn lợi dụng tình cảm của cậu để làm vậy.
Nếu có thể tách biệt Tịch Phong hiện tại và Tịch Phong của quá khứ thành hai người khác nhau thì có lẽ Hạ Vân Thanh sẽ thích người hiện tại. Trong quá khứ anh từng vướng mắc không dứt với Hứa Phong Kiệt, chỉ vì người đó có nét giống Tịch Phong bây giờ, chín chắn, dịu dàng, thấu hiểu. Nhưng Tịch Phong không thể bị tách biệt, tổn thương trong quá khứ vẫn còn in sâu, khiến anh khó lòng đón nhận không chút ngại ngần.
Hạ Vân Thanh trở lại phòng, ngồi yên lặng trong góc cho đến khi buổi tụ họp kết thúc.
Dù xảy ra chuyện tối hôm đó, nhưng hai ngày sau Hạ Vân Thanh vẫn mời Tịch Phong đến nhà ăn cơm.
Sau khi tỉnh rượu, Tịch Phong vẫn nhớ rõ những lời mình đã nói với Hạ Vân Thanh, nhưng lại không nhớ Hạ Vân Thanh lúc đó phản ứng thế nào.
Lời đã nói đến mức đó, Tịch Phong bắt đầu tự chuẩn bị tâm lý, cậu nghĩ đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu vẫn không nói, mà Hạ Vân Thanh cũng không phản hồi thì hai ngày nữa cậu sẽ phải về Xung Phong rồi.
Vì đã nói sẽ ăn món thịt kho do mẹ Hạ Vân Thanh tự tay làm nên bữa cơm này phải ăn ở nhà anh. Ban đầu Hạ Vân Thanh định mời thêm vài người bạn nhưng với tình trạng giữa hai người hiện tại, mời ai đến cũng thấy gượng gạo, chi bằng chỉ có hai người.
Chiều hôm đó, Tịch Phong không có công việc, đi đến trung tâm thương mại mua một chai rượu vang để làm quà mang đến nhà Hạ Vân Thanh.
Hạ Vân Thanh phải đi làm chiều, không thể về sớm chuẩn bị đồ ăn. Buổi chiều, anh gọi điện đến một nhà hàng Trung Hoa gần nhà đặt trước hai món, sau đó ghé siêu thị mua thêm ít nguyên liệu, dự định về nhà tự tay nấu thêm hai món nữa.
Tịch Phong không phải lần đầu đến nhà Hạ Vân Thanh, thậm chí còn có một ký ức lãng mạn nơi đây. Tất nhiên bây giờ nghĩ lại những ký ức ngọt ngào đó vẫn lẫn không ít đắng cay và lúng túng.
Cậu ngồi trong phòng khách một lúc rồi đi vào bếp, nói với Hạ Vân Thanh: “Cần tôi giúp gì không?”
Hạ Vân Thanh đang thái rau, lúc này nước trong nồi sôi lên, anh phải bỏ dao xuống để tắt bếp, đồng thời đáp: “Không cần, cậu ra ngoài xem tivi đi.”
Tịch Phong bước vào, trực tiếp cầm lấy con dao thái và nhận lấy công việc cắt rau.
Hạ Vân Thanh quay đầu lại, thấy động tác cắt rau của Tịch Phong rất thuần thục, liền nói: “Xem ra nửa năm nay cậu toàn tự nấu ăn?”
Tịch Phong vừa cắt rau vừa nói: “Lúc rảnh thì tự nấu, nghĩ rằng làm quen tay rồi có thể nấu cơm cho anh ăn.”
Hạ Vân Thanh im lặng, không đáp lại.
Có Tịch Phong giúp đỡ, tốc độ nhanh hơn nhiều, chưa tới 7 giờ rưỡi hai người đã ngồi vào bàn ăn, trên bàn bày năm món ăn cùng một bát canh.
Hạ Vân Thanh mở chai rượu vang đỏ Tịch Phong mang đến, rót cho mỗi người một ly.
Tịch Phong nói: “Nếu có thêm cây nến nữa thì không khí sẽ lãng mạn lắm.”
Hạ Vân Thanh liếc cậu một cái: “Đâu phải ăn bít tết.”
Tịch Phong nâng ly rượu cụng ly với Hạ Vân Thanh: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Hạ Vân Thanh đáp: “Chuyện của mẹ tôi lần trước gây phiền phức lớn cho cậu như vậy, lẽ ra tôi mới là người phải cảm ơn.”
Tịch Phong cười cười: “Đã nói là đừng nhắc lại nữa rồi mà.”
Hạ Vân Thanh gắp thức ăn cho cậu: “Nếm thử món bò kho mẹ tôi làm xem sao.”
Tịch Phong nếm một miếng, tán thưởng: “Tay nghề của bác gái thật sự rất tuyệt.”
Hạ Vân Thanh nói: “Sau này cậu có thể đến chỗ bà ấy ăn cơm tối.”
Tịch Phong hỏi anh: “Anh sẽ đi cùng tôi chứ?”
Hạ Vân Thanh đang cầm đũa gắp thức ăn, động tác khựng lại một chút.
Tịch Phong tiếp tục hỏi: “Mẹ anh có biết về tình huống của anh không?”
Lúc này Hạ Vân Thanh mới trả lời: “Biết.”
Tịch Phong nghe vậy mỉm cười: “Bảo sao bác gái cứ nhìn tôi có vẻ kỳ lạ, dò hỏi mấy lần.”
Hạ Vân Thanh nói: “Đừng để ý bà ấy.”
Tịch Phong nói: “Không để ý, chỉ là đang nghĩ không biết phải nói với bác thế nào.”
Hạ Vân Thanh cụp mắt xuống.
Tịch Phong có chút không đoán được thái độ của Hạ Vân Thanh, không dám tiếp tục nói nữa, cậu sợ thật sự chọc giận đối phương sẽ bị đuổi thẳng, đến lúc đó thì thật sự không còn cơ hội nào nữa.
Cả hai không tiếp tục chủ đề này, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Khi ăn xong bữa cơm, Hạ Vân Thanh vào bếp rửa chén, Tịch Phong mở cửa ban công ra ngoài hóng gió, vì uống rượu nên toàn thân nóng bừng.
Từ trong bếp vang lên một tiếng loảng xoảng, nghe như là Hạ Vân Thanh làm vỡ bát.
Tịch Phong lập tức quay vào bếp, thấy Hạ Vân Thanh đang ngồi xổm định nhặt những mảnh vỡ lớn, liền tiến lên một bước, ngồi xuống nắm lấy tay anh: “Đừng nhặt bằng tay.”
Tay Hạ Vân Thanh đầy bọt nước rửa chén, trơn trượt dính dính, anh cố rút tay ra: “Tôi nhặt mảnh to trước rồi mới quét.”
Tịch Phong nhất quyết không buông tay, trong lòng thấp thỏm chờ bị Hạ Vân Thanh mắng, nhưng chỉ cần anh không nổi giận, thì cậu sẽ không buông.
Hạ Vân Thanh chỉ nói: “Buông tay trước đi.”
Tịch Phong càng nắm chặt hơn, trong lòng bàn tay cậu cũng dính đầy bọt, cảm nhận được sức căng của lớp bọt dường như khiến làn da hai người dính chặt vào nhau, dù trơn trượt nhưng lại rất gần gũi.
Cậu đứng dậy, kéo Hạ Vân Thanh đứng lên theo, cẩn thận tránh mảnh vỡ trên sàn rồi dắt anh đến bên bồn rửa, mở nước sạch rửa tay cho anh.
Hạ Vân Thanh không từ chối.
Tịch Phong vòng tay ra sau ôm eo anh, nắm lấy tay anh dưới vòi nước, cảm nhận được cơ thể Hạ Vân Thanh trong lòng mình căng cứng, không thể kiềm chế nữa, cúi đầu hôn lên má anh.
Bầu không khí nóng bỏng bỗng chốc bùng nổ.
Có lẽ từ lúc mời Tịch Phong về nhà, Hạ Vân Thanh đã không định từ chối.
Hai người từ bếp đi ra phòng khách, để lại một đống hỗn độn chẳng ai quan tâm.
Cả người Tịch Phong nồng nặc mùi rượu, cậu thấy mơ hồ nhưng không có tâm trí để nghĩ, chỉ muốn ôm chặt người trước mặt, siết anh vào lòng, không để lại một khe hở nào.
Sau đó, Tịch Phong nằm bên cạnh Hạ Vân Thanh, bàn tay vuốt nhẹ lưng anh, nói: “Vân Thanh, ở bên tôi nhé.”
Sau khi thật sự thân mật rồi, đầu óc Tịch Phong lại tỉnh táo hơn. Đây không phải lần đầu tiên hai người họ xảy ra chuyện đó. Lần trước chẳng có ý nghĩa gì. Lần này, đối với Hạ Vân Thanh cũng chưa chắc đã có ý nghĩa gì.
Hạ Vân Thanh không trả lời câu hỏi của Tịch Phong.
Tịch Phong đột nhiên thấy buồn bã, lòng bàn tay áp lên eo Hạ Vân Thanh: “Vậy chuyện này cũng không tính là gì sao?”
Giọng Hạ Vân Thanh khàn khàn: “Ngủ đi.”
Tịch Phong bỗng nổi giận, cậu thấy bản thân bị đùa giỡn. Sau khi chia tay nửa năm, gặp lại, cậu luôn kiềm chế cảm xúc, tự nhủ đừng vội vàng, đừng nói lung tung, nhưng đến cuối cùng vẫn không chịu nổi.
Cậu lật người xuống giường, nhặt quần áo dưới đất, vừa mặc vừa nói: “Tôi đến tìm anh không phải chỉ để lên giường. Tôi muốn chúng ta ở bên nhau, không phải một hai ngày, không phải nửa năm một năm, mà là cả đời. Anh cho tôi một câu trả lời, đừng cứ lửng lơ như thế, tôi đau lòng lắm.”
Hạ Vân Thanh ngồi dậy nhìn cậu: “Tôi cần suy nghĩ.”
Tịch Phong dựa vào chút kiêu hãnh còn sót lại, mặc xong quần áo, nói: “Tôi chờ anh nghĩ kỹ. Trước khi tôi rời đi, anh có thể cho tôi câu trả lời không?”
Hạ Vân Thanh đáp: “Tôi sẽ cố.”
Tịch Phong rời khỏi nhà Hạ Vân Thanh, khi đó đã là nửa đêm. Cậu không gọi xe mà lặng lẽ đi dọc theo đường phố, sự kiêu hãnh ban nãy giờ đã tan biến dần, giờ thì bắt đầu hối hận vì đã khiến một khởi đầu tốt đẹp trở nên không vui vẻ.
Cậu nhắn WeChat cho Hạ Vân Thanh: “Xin lỗi, nhưng tôi thật sự rất yêu anh. Anh đồng ý ở bên tôi được không?”
Hạ Vân Thanh không trả lời.
Ngày hôm sau, ngày kế tiếp nữa, Hạ Vân Thanh đều không phản hồi.
Ngày cuối cùng của chuyến công tác, sau khi lên máy bay Tịch Phong gọi điện cho Hạ Vân Thanh nhưng anh không bắt máy.
Tịch Phong đưa tay lên xoa mặt, mệt mỏi tắt nguồn điện thoại.
Liệu có nên từ bỏ hay không? Trong suốt một tháng kể từ khi trở về Sùng Phong, đó là câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tịch Phong.
May mà có việc khác phân tán sự chú ý của cậu. Một vị trí phó giám đốc trong công ty chi nhánh bị bỏ trống, cấp trên trực tiếp của Tịch Phong và một trưởng phòng khác đang cạnh tranh gay gắt.
Tịch Phong hiện là phó trưởng phòng của bộ phận này, cậu và cấp trên có quan hệ khá tốt. Nếu nói về phe phái, từ lâu cậu đã được coi là người của phe này.
Hai vị trưởng phòng tranh đấu kịch liệt khiến cả bộ phận cảm thấy áp lực nặng nề, ai cũng như ăn ngủ tại công ty, dốc hết sức cho công việc.
Sau hơn một tháng đấu đá, một tin tức từ tổng công ty khiến mọi người đều dừng lại, vị trí phó tổng không do công ty chi nhánh đề bạt nữa, mà sẽ được “nhảy dù” từ tổng công ty xuống.
Còn người được cử xuống là ai thì vẫn chưa rõ.
Tịch Phong cũng không quá để tâm, nhưng cấp trên của cậu thì gần như sụp đổ, mấy lần rủ cậu đi ăn, lần nào cũng uống rất nhiều rồi than vãn bất công.
Tịch Phong chỉ nghe, uống rượu thì an ủi, xong cũng không kể lại với ai.
Mãi đến nửa tháng sau, vị phó giám đốc mới “nhảy dù” đến chính thức nhậm chức.
Tịch Phong đang làm việc thì có cô gái trẻ trong văn phòng chạy đi xem náo nhiệt, quay lại bảo: “Tôi thấy phó giám đốc mới rồi, trẻ lắm.”
Những người có tư cách từ tổng công ty đến, Tịch Phong gần như đều biết. Cậu ngẩng đầu lên hỏi bâng quơ: “Tên gì vậy?”
Cô gái nói: “Không biết tên, đeo kính trông rất trí thức, dáng đẹp, mặc vest thắt cà vạt nhìn cực kỳ đẹp trai.”
Tịch Phong cúi đầu tiếp tục gõ máy tính, gõ được vài chữ bỗng sững lại, ngẩng đầu lên.
“Họ gì?”
Cô gái nghĩ một chút rồi lại nói: “Hình như họ Hạ.”
Tịch Phong lập tức đứng bật dậy, vì cao nên chân va phải khung bàn phím dưới bàn khiến cậu nhăn mặt vì đau, nhưng không thèm để ý, vội vàng chạy ra ngoài.
Mọi người trong văn phòng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tịch Phong dò hỏi đường đi của phó giám đốc, đuổi đến tầng văn phòng tổng giám đốc, đứng ở cửa cầu thang không dám lại gần.
Cậu biết người đó đang ở trong phòng giám đốc.
Cậu lo lắng đợi bên ngoài hơn hai mươi phút, thấy cửa mở ra, Hạ Vân Thanh là người đầu tiên bước ra.
Hai người đối mặt, Tịch Phong định tiến đến thì thấy các lãnh đạo cấp cao khác cũng đi ra, cười nói chào hỏi Hạ Vân Thanh nên cậu đành dừng bước.
Hạ Vân Thanh coi như không thấy cậu, bắt tay trò chuyện với mọi người.
Ánh mắt Tịch Phong u ám, quay người rời khỏi cầu thang.
Vừa xuống lầu, cậu vừa tự giễu, có lẽ là cậu đã nghĩ quá nhiều. Việc Hạ Vân Thanh được điều động đến đây chỉ là chuyện công việc, chưa chắc liên quan đến mình.
Vừa ngồi xuống văn phòng, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, là từ văn phòng thư ký, nói phó giám đốc Hạ mới tới mời cậu qua văn phòng một lát.
Tịch Phong trong phút chốc mừng rỡ lẫn thất vọng, trả lời bình tĩnh: “Vâng.”
Nhưng khi rời văn phòng, đến trước cửa phòng Hạ Vân Thanh, tay cậu lại khẽ run khi định gõ cửa.
Giọng trầm quyến rũ của Hạ Vân Thanh vang lên: “Mời vào.”
Tịch Phong mở cửa bước vào, thấy Hạ Vân Thanh ngồi sau bàn làm việc lớn, gọi: “Giám đốc Hạ.”
Hạ Vân Thanh cầm bút trong tay, sắc mặt bình tĩnh. Khi Tịch Phong đóng cửa bước vào, anh mới đứng dậy, đi vòng ra phía trước bàn.
Tịch Phong vẻ mặt mơ hồ đứng trước mặt anh.
Hạ Vân Thanh khẽ thở dài, tựa vào bàn, xoay xoay bút trong tay: “Tôi được điều đến đây.”
Tịch Phong không biết nói gì, chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hạ Vân Thanh nói: “Tôi đến từ hôm qua, đồ đạc vẫn ở khách sạn, chưa thuê được nhà. Có thể ở tạm nhà cậu không?”
Tịch Phong tưởng mình nghe nhầm, không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, mắt mở to nhìn anh.
Hạ Vân Thanh lại hỏi: “Được không?”
Tịch Phong không kiềm được nữa, mắt đỏ hoe nhưng miệng vẫn cười: “Được, ở cả đời được không?”
Hạ Vân Thanh bị xúc động, mắt cay xè, nói: “Có thể ở cả đời hay không là do cậu.”
“Được!” Tịch Phong bước lên ôm chặt anh, rồi nói thêm hai tiếng “Được!”
Ba tiếng “Được”, càng lúc càng lớn, càng lúc càng chắc chắn.
Hạ Vân Thanh khẽ nói bên tai: “Nhỏ tiếng thôi.”
Tịch Phong siết chặt anh, gật đầu liên tục không nói nên lời. Mãi đến vài phút sau, cậu mới nói: “Tôi yêu anh.”
Hạ Vân Thanh định mở miệng, nhưng Tịch Phong cướp lời: “Anh không cần nói gì, chỉ cần tôi yêu anh là đủ rồi.”
Tôi muốn trao cho anh những điều tốt đẹp nhất trên đời. Nếu hiện thực quá tàn khốc, thì tôi sẽ tự tay viết cho anh một câu chuyện cổ tích. Chúng ta sẽ sống trong cổ tích ấy đến trọn đời.
[Toàn văn hoàn]
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
