Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 21

Chưa đầy một tháng sau khi Hạ Vân Thanh rời đi, Tịch Phong đã chủ động xin một cơ hội theo cấp trên quay về tổng công ty để báo cáo công việc.

Lần này ngoài việc báo cáo công tác, còn phải tham dự hai cuộc họp. Giữa hai cuộc họp có vài ngày gián đoạn, đến khi cuộc họp thứ hai kết thúc thì cũng đã là chuyện của một tuần sau.

Vì vậy chuyến đi này tương đương với việc Tịch Phong có một tuần đi công tác.

Đã nửa năm kể từ ngày rời khỏi tổng công ty, khi Tịch Phong xuất hiện trở lại thì khí chất đã thay đổi hoàn toàn. Cậu mặc âu phục, thắt cà vạt, tay xách cặp tài liệu đi cùng cấp trên bước vào sảnh chính của công ty.

Tại sảnh tầng một, cậu gặp một đồng nghiệp cũ từng cùng bộ phận, người này sững lại một chút khi nhìn thấy cậu rồi lớn tiếng gọi: “Tịch Phong?”

Tịch Phong quay đầu lại nhìn người ấy, mỉm cười gật đầu một cái. Vì không tiện nán lại quá lâu nên chỉ có thể nói: “Liên lạc sau nhé.”

Chiều hôm đó, rất nhiều nữ nhân viên trẻ trong công ty bắt đầu bàn tán rôm rả, nhất là những người từng quen biết với Tịch Phong, thì thầm với nhau:

 “Cậu còn nhớ Tịch Phong không?” 

“Là người bị điều đến Sùng Phong á?”

“Đúng rồi, hôm nay về rồi đấy, trông có vẻ đẹp trai hơn thì phải.”

“Hồi trước cũng đã đẹp trai mà, cao ráo nữa.”

“Ừ, hồi trước nhìn cũng ổn, nhưng giờ khí chất khác hẳn.”

“Khác chỗ nào?”

“Không tả được, tự mình thấy thì sẽ hiểu.”

Chiều hôm đó khi Tịch Phong đi thang máy lên tầng, cậu gặp người bạn gái cũ Từ Thanh, giờ cô cũng đã có bạn trai mới. Khi thấy cậu, cô đã không còn mang tâm trạng oán trách như trước mà có thể bình thản trò chuyện vài câu.

Tịch Phong vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Từ Thanh nên khi nói chuyện thì thái độ của cậu rất chân thành và ôn hoà.

Vì thế khi từ biệt, Từ Thanh không kìm được mà nói một câu: “Tịch Phong, anh thay đổi rồi.”

Tịch Phong khựng lại, vốn định bước ra khỏi thang máy nhưng rồi dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Từ Thanh nghĩ một chút rồi nói: “Trưởng thành hơn rồi, càng giống một người đàn ông thật sự.”

Tịch Phong không biết nên vui hay buồn khi nghe lời nhận xét đó, chỉ có thể cười cười: “Cảm ơn em.”

Cậu bước ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng của Hạ Vân Thanh. Trước khi đến đây, cậu đã ghé thăm mẹ của Hạ Vân Thanh, mang theo một ít quà chăm sóc sức khỏe, chủ yếu là để hỏi thăm tình hình hồi phục của bà.

Bà nghe nói Tịch Phong sắp qua đây liền nhờ cậu mang cho Hạ Vân Thanh vài món đồ ăn bà tự tay làm, đều là những món Hạ Vân Thanh rất thích từ nhỏ, tiếc là lần trước về nhà anh không có dịp ăn.

Lúc này, Tịch Phong xách một túi nilon mang đến cho Hạ Vân Thanh,  bên trong là mấy gói món ngâm được hút chân không.

Bộ phận của Hạ Vân Thanh vừa kết thúc một cuộc họp ngắn, mọi người trở về bàn làm việc của mình, không ai để ý khi Tịch Phong bước vào. Cậu cứ thế đi thẳng tới văn phòng nhỏ của Hạ Vân Thanh.

Hạ Vân Thanh đang cúi đầu bấm máy tính, trước mặt là một bảng báo cáo lớn. Anh chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện nơi cửa văn phòng, còn tưởng là một đồng nghiệp trẻ khác nên ngẩng đầu lên định nói gì đó rồi nhận ra đó là Tịch Phong.

Tịch Phong hỏi: “Đang bận à?”

Vì Tịch Phong đã từng giúp anh một chuyện lớn, nên Hạ Vân Thanh cũng đứng dậy ngay: “Sao cậu lại về đây?” 

Thật ra trưa nay anh đã nghe mấy cô gái trong thang máy bàn tán, nên biết Tịch Phong đã về, giờ chỉ giả bộ bất ngờ thôi.

Tịch Phong đáp: “Ừ, tôi về báo cáo công tác.” 

Rồi giơ túi nilon trong tay lên: “Tiện thể mang cho anh chút đồ.”

Hạ Vân Thanh cứ tưởng là quà cậu tự chuẩn bị, vội nói: “Cậu khách sáo quá, sao tôi dám nhận chứ?”

Tịch Phong chỉ cười, bước vào phòng, đặt túi lên khoảng trống hiếm hoi trên bàn anh: “Không phải đặc sản gì cả, là bác gái nhờ tôi mang cho anh.”

Hạ Vân Thanh mở túi ra, thấy vài gói thịt ngâm hút chân không, lập tức hiểu ra, không khỏi bật cười: “Mẹ tôi đúng là, không cần phải làm phiền cậu thế này.”

Thật ra mấy món này là do Tịch Phong khéo léo gợi ý bà mới quyết định làm vài món như thịt bò kho, giò heo để gửi theo. Nếu không có mấy món này thì việc Tịch Phong đột nhiên đến gặp Hạ Vân Thanh sẽ trở nên quá rõ ràng.

Hạ Vân Thanh vẫn cảm thấy hơi ngại: “Thật sự đã làm phiền cậu rồi.”

“Khách sáo gì chứ?” Tịch Phong nghĩ bụng: Phiền thêm chút nữa càng tốt.

Miệng vẫn nói:  “Tôi cũng đến thăm bác mà, chân bác hồi phục rất tốt, anh yên tâm.”

Hạ Vân Thanh chỉ biết nói: “Cảm ơn cậu.”

Tịch Phong liếc nhìn túi nilon:  “Tay nghề bác gái chắc hẳn rất ngon, tiếc là tôi chưa từng được ăn món thịt bò bác làm.”

Hạ Vân Thanh cũng nhìn túi thịt bò, chợt nhận ra dụng ý của cậu. Ánh mắt hơi nâng lên, lướt nhìn qua cậu, thậm chí không nhìn rõ mặt, chỉ thấy nút thắt cà vạt trước cổ, rồi lại nhìn xuống túi, khẽ nói:  “Hai hôm nữa nếu có dịp, tôi mời cậu ăn.”

Tịch Phong cười rất điềm tĩnh: “Tôi ở lại đến tuần sau mới về.”

Hạ Vân Thanh nói:  “Vậy xem hôm nào tiện, tôi mua thêm vài món, mời mấy người bạn cùng ăn.”

Tịch Phong gõ nhẹ hai ngón tay lên quần: “Không vấn đề gì.”

Nói đến đây, cấp trên của Tịch Phong gọi điện tới, cậu liền cáo từ để đi làm việc.

Hạ Vân Thanh gật đầu: “Cậu cứ bận việc trước đi.”

Lần này về, lịch trình của Tịch Phong được sắp xếp kín mít.

Tối hôm sau, vài đồng nghiệp cũ thân thiết hẹn cậu đi ăn rồi đi bar.

Tịch Phong uống say, đầu óc choáng váng, muốn khoe khoang một chút về thành công nửa năm qua ở công ty mới, nhưng lời đến miệng lại kìm lại được, nuốt xuống.

Thật ra đàn ông rất trẻ con, đặc biệt là khi lên bàn rượu. Dù bốn năm mươi tuổi, uống vài chén vẫn chỉ thích khoe mẽ mình biết cái người khác không biết, quen người khác không quen, làm được điều người khác không làm được.

Luận Ngữ nói: “Tam thập nhi lập*”, nhưng thời đại này, đàn ông ba mươi tuổi vẫn như trẻ con, nhiều nhất là vừa mới lập gia đình, có con, bị buộc phải bước chân đầu tiên vào sự trưởng thành.

[Câu “Tam thập nhi lập” () là một câu nói nổi tiếng trong tác phẩm Luận Ngữ của Khổng Tử. 

“Tam thập nhi lập” nghĩa là: đến năm 30 tuổi thì con người nên có chỗ đứng vững vàng trong cuộc sống, lập thân, lập nghiệp, có chính kiến và định hướng rõ ràng.]

Theo một nghĩa nào đó, Tịch Phong cũng là bị ép buộc mà trưởng thành, chỉ khác là cậu cam tâm tình nguyện. Vì cậu có mục tiêu. Dù là sự nghiệp hay tình cảm viên mãn, đều cần một tâm thế trưởng thành để đạt được.

Lần này về, cậu nghe nhiều nhất là câu: “Anh chẳng giống anh nữa rồi.”

Nhưng sống trong xã hội này, ai có thể sống theo bản tính cả đời mà không để người khác phải dọn đống rối mình để lại?

Mọi người đều say mèm, cuối cùng chỉ còn Tịch Phong là tỉnh táo nhất. Cậu gọi xe cho từng người, dìu từng người lên xe. Khi chỉ còn lại một mình, cậu chợt thấy đối diện quán bar họ uống là gay bar mà trước đây Hạ Vân Thanh từng đưa cậu tới.

Tịch Phong nhìn chằm chằm vào bảng hiệu, định giơ tay gọi xe nhưng rồi dừng lại, bất chợt muốn vào đó một lần nữa.

Chưa kịp bước chân cậu thấy hai người đàn ông khoác vai nhau từ quán bước ra, một người mặt trắng trẻo trông rất trẻ, người còn lại thì cậu từng gặp hai lần, lần nào cũng đi cùng Hạ Vân Thanh, đến giờ anh vẫn nhớ chiếc Cadillac của người đó.

Hạ Vân Thanh từng nói có bạn trai. Tịch Phong đã nghi ngờ suốt nửa năm rằng người kia chính là bạn trai mà Hạ Vân Thanh nói tới.

Nhưng lúc này, hai người kia thân mật đứng bên đường đón taxi, cậu lại thấy một người thứ ba từ trong quán chạy ra, đưa cho họ thứ gì đó, có vẻ là điện thoại.

Sau đó họ lên xe rời đi.

Tịch Phong không do dự nữa, bước tới chỗ người đàn ông đứng bên kia đường. Người này cậu cũng biết, chủ quán bar tên Tùng Vũ, người đã giới thiệu bạn trai cho Hạ Vân Thanh. Tịch Phong nhận ra mình vẫn nhớ rất rõ từng lời Hạ Vân Thanh từng nói.

Tùng Vũ cũng nhìn thấy Tịch Phong đang tiến lại, hơi nhíu mày rồi như nhớ ra là ai, mỉm cười:  “Lâu quá không gặp.”

Tịch Phong cũng cười, đứng trước mặt anh ta: “Anh còn nhớ tôi sao?”

Tùng Vũ chỉ vào đầu mình: “Giai đẹp thì tôi nhớ hết.”

Tịch Phong nói: “Tôi bị điều chuyển công tác, giờ không còn ở thành phố này nữa.”

Tùng Vũ gật đầu: “Bảo sao không thấy cậu với Vân Thanh ghé qua nữa.”

Tịch Phong hỏi:  “Hạ Vân Thanh vẫn thường đến đây chứ?”

Tùng Vũ lắc đầu:  “Không, cậu ta bận việc, một hai tháng đến một lần là cùng.”

Tịch Phong nói:  “Bận việc vậy chắc không có thời gian yêu đương nhỉ?”

Tùng Vũ cười: “Không yêu đương chưa chắc vì bận việc, chắc là vẫn còn vướng mắc trong lòng.”

Suốt nửa năm qua, Tịch Phong luôn nghi ngờ Hạ Vân Thanh đang lừa mình. Đến hôm nay, cuối cùng cũng được xác nhận từ miệng Tùng Vũ. Bạn trai ở đâu ra? Chẳng qua chỉ là cái cớ để dứt khoát rũ bỏ cậu mà thôi.

Khoảnh khắc đó, Tịch Phong không biết mình nên vui hay nên buồn.

Cậu cười khổ, hỏi Tùng Vũ: “Người đàn ông lúc nãy, tôi từng tưởng là bạn trai của Vân Thanh.”

Tùng Vũ nhìn về phía xe họ rời đi:  “Không phải, nhưng Thừa Lỗi và Vân Thanh là bạn thân lâu năm. Cậu bồ nhỏ của Thừa Lỗi đến giờ vẫn còn ghen, cứ nghi hai người họ có gian tình.”

“Thật sự không có gì?” Tịch Phong hỏi.

Tùng Vũ nhìn cậu:  “Cái đó tôi không rõ, nhưng Hạ Vân Thanh cũng có sức hút lắm. Cậu bồ nhỏ kia còn chưa tới hai mươi tuổi, canh người yêu sát lắm.”

Nói đến đây, Tùng Vũ hỏi: “Muốn vào uống một ly không?”

Tịch Phong đáp: “Hôm nay muộn rồi, để hôm khác đi. Có dịp tôi sẽ đi cùng với Vân Thanh.”

Tùng Vũ gật đầu: “Lúc đó hoan nghênh.”


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 21
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...