Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 20

Tịch Phong vội vàng bật dậy khỏi giường, thậm chí còn không kịp ăn sáng, bắt xe tới khu chung cư Thanh Nhã trên đường Ngô Đồng. Theo địa chỉ chi tiết mà Hạ Vân Thanh đã cho, cậu tìm được tới trước cửa căn hộ mẹ của Hạ Vân Thanh đang sống. Trong lòng có chút lo lắng, cậu sốt ruột nhấn chuông cửa. Mãi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng động bên trong, rồi lại phải chờ thêm khá lâu mới có người ra mở cửa.

Mẹ của Hạ Vân Thanh hơn năm mươi tuổi, có một cô con gái đang học đại học xa nhà, còn chồng thì theo cơ quan đi khảo sát nước ngoài, phải đến tuần sau mới về. Bà sống một mình không may bị ngã, chân trái đau đến mức không thể đứng dậy, cũng không dám di chuyển, trong lòng đoán có lẽ là gãy xương.

Sau một hồi do dự, bà gọi điện cho con trai đang ở nơi xa. Vì khoảng cách quá xa, Hạ Vân Thanh không thể về kịp, người duy nhất có thể nhờ cậy lúc đó chỉ còn Tịch Phong.

Bà lão lê một chân khó khăn ra mở cửa. Tịch Phong chỉ đơn giản giới thiệu đôi câu, sau đó xoay người cõng bà xuống lầu rồi đưa thẳng tới bệnh viện.

Cậu đưa bà đến khoa cấp cứu, lo liệu thủ tục khám, thanh toán viện phí, nhập viện. Tịch Phong chạy tới chạy lui, vừa cõng vừa bế, không hề than phiền lấy một câu, thậm chí còn ứng trước toàn bộ chi phí nhập viện.

Đến khi đưa bà vào phòng bệnh, hoàn thành tất cả các xét nghiệm, chỉ còn chờ xếp lịch phẫu thuật ngày mai, Tịch Phong mới có thời gian ngồi xuống thở ra một hơi, uống ngụm nước.

Bà ngồi trên giường bệnh quan sát cậu nói: “Cảm ơn cháu nhiều lắm. Cháu chỉ là đồng nghiệp của Vân Thanh thôi sao?”

Tịch Phong ngẩn người, trong lòng đoán già đoán non ý tứ của bà, cuối cùng vẫn không đoán được, đành nói: “Cháu với anh ấy là bạn thân.”

Bà gật đầu: “Ồ, cảm ơn cháu nhé. Không có cháu thì một bà già như cô cũng chẳng biết phải làm sao nữa.” Có lẽ vì trải qua chuyện hôm nay, trong giọng nói của bà mang theo chút buồn bã.

Tịch Phong ngồi trên ghế cạnh giường, cơ thể hơi nghiêng về trước, hai tay đan vào nhau, mỉm cười nói:
 “Bác gái cứ lưu số cháu đi, sau này có chuyện gì không cần nói với anh Vân Thanh đâu, cứ gọi thẳng cho cháu là được.”

Bà cũng mỉm cười hiền hậu: “Cháu tốt bụng quá.”

Hôm nay bà đã nói câu đó không dưới mười lần, nghe mãi mà Tịch Phong cũng bắt đầu thấy ngại.

Tầm ba giờ chiều, Hạ Vân Thanh đã vội vàng bay về thành phố Sùng Phong, tay còn kéo theo vali đã bắt xe thẳng tới bệnh viện. Khi đến nơi, Tịch Phong đang vừa trò chuyện cùng bà, vừa gọt táo.

Một quả táo vừa gọt xong, Hạ Vân Thanh đã bước vội tới cửa phòng bệnh, hơi thở còn chưa ổn định: “Mẹ, mẹ thế nào rồi?”

Tịch Phong quay đầu nhìn anh. Gần nửa năm không gặp, Hạ Vân Thanh dường như chẳng thay đổi gì, chỉ là không biết có phải gầy đi không. Tịch Phong vẫn luôn nhớ anh, nhìn thế nào cũng thấy anh gầy hơn một chút.

“Anh đến rồi à?” Tịch Phong đứng lên khỏi giường bệnh, theo bản năng đưa quả táo vừa gọt xong về phía Hạ Vân Thanh: “Đi đường chắc mệt rồi? Ăn chút táo nhé?”

Hạ Vân Thanh hơi sững lại, nói: “Không cần đâu, cậu ăn đi.”

Tịch Phong nhìn quả táo một lúc, chợt nhớ ra là gọt cho bác gái, định quay người đưa lại cho bà thì thấy bà đang xúc động, liền nhẹ nhàng đặt quả táo lên chiếc cốc trên tủ đầu giường.

Bà lại kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho con trai nghe.

Tịch Phong kéo ghế cho Hạ Vân Thanh ngồi rồi đi rửa tay. Khi cậu rửa tay xong bước ra, Hạ Vân Thanh đã đợi sẵn ở cửa nhà vệ sinh: “Cảm ơn cậu.”

Khi đối diện với Hạ Vân Thanh, Tịch Phong không còn thoải mái như khi trò chuyện với mẹ anh. Cậu cố gắng để lời nói và hành động không quá gượng gạo. Cậu dùng ngón tay còn ướt lau nước trên tay kia: “Anh đừng khách sáo. Hôm nay bác gái cũng cảm ơn tôi suốt.”

Hạ Vân Thanh nói: “Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá, tôi không còn ai khác ở đây, đành phải gọi cho cậu.”

Tịch Phong nghĩ bụng: Tôi còn mừng không kịp ấy chứ.

Nhưng ngoài miệng lại chỉ nói: “Vậy thì tốt rồi. Sau này bác gái có việc gì cứ gọi tôi. Anh bận việc không cần phải chạy đến vội.”

Hạ Vân Thanh hỏi: “Chi phí nhập viện là cậu thanh toán à?”

Tịch Phong đáp: “Không sao, đợi vài hôm nữa bác gái ổn định rồi tính tiếp. Mai sáng sẽ làm phẫu thuật.”

Hạ Vân Thanh cũng thấy không cần trả tiền vội, như vậy lại giống đang vội vàng phủi sạch quan hệ. Anh chỉ gật đầu: “Hôm nay phiền cậu quá, vài hôm nữa rảnh tôi mời cậu ăn bữa cơm để cảm ơn.”

Tịch Phong nói có lệ: “Không cần đâu.” Nhưng trong lòng lại nghĩ: Cơm này nhất định phải ăn.

Hạ Vân Thanh nhìn cậu cười: “Là điều nên làm.”

Tịch Phong không nhịn được lại lén quan sát khuôn mặt anh, nhưng không dám nhìn quá lâu, hỏi: “Anh xin nghỉ về à?”

Hạ Vân Thanh đáp: “Nghỉ đến hết tuần sau.”

Tịch Phong lại hỏi: “Tối nay định ở bệnh viện trông mẹ à?”

Hạ Vân Thanh gật đầu: “Tất nhiên.”

Tịch Phong nhỏ giọng: “Cần tôi giúp không?”

Hạ Vân Thanh: “Không cần đâu. Cậu vất vả cả ngày rồi, về nghỉ sớm đi.”

Tịch Phong thử hỏi: “Còn anh? Mấy ngày tới đều ở bệnh viện à? Cực lắm đấy.”

Hạ Vân Thanh quay đầu nhìn vào trong, từ góc này, mẹ anh nằm giường ngoài không thấy được họ, tivi đang mở, chắc cũng không nghe rõ tiếng họ. Anh nói: “Ít nhất đợi xong phẫu thuật ngày mai đã.”

Tịch Phong nói: “Hay thuê người chăm sóc đi? Có người thay phiên, anh cũng nghỉ ngơi được chút.”

Hạ Vân Thanh đáp: “Từ từ rồi tính, không gấp.”

Tịch Phong chỉ đành gật đầu.

Hạ Vân Thanh lại bảo cậu: “Cậu về nghỉ đi.”

Tịch Phong muốn ở lại thêm một lúc, nhưng không có lý do chính đáng, chỉ có thể gật đầu: “Vậy tôi về trước. Mai lại đến thăm.”

Hạ Vân Thanh không nói đồng ý cũng không từ chối.

Tịch Phong quay vào chào mẹ anh rồi rời bệnh viện.

Dù cả đêm trong lòng đều nhớ tới Hạ Vân Thanh, Tịch Phong vẫn kiềm chế không liên lạc, chỉ sáng hôm sau lại đến bệnh viện, mang theo hoa quả, sữa, và hai cái bánh ngọt nhỏ.

Khi cậu đến, bác gái đã bắt đầu phẫu thuật, Hạ Vân Thanh một mình ngồi đợi ngoài phòng mổ. Tịch Phong để đồ trong phòng bệnh, chỉ mang hai chiếc bánh đưa cho anh.

Hạ Vân Thanh nhìn bánh, không nỡ từ chối, nhận lấy.

Ca phẫu thuật của bác gái diễn ra rất thuận lợi. Sau khi xong, Hạ Vân Thanh gọi điện cho cô con gái đang học đại học của bà. Cô bé sốt ruột nghe tin, liền muốn xin nghỉ học để lập tức trở về.

Buổi chiều, Tịch Phong nói với Hạ Vân Thanh: “Tôi ở đây trông bác gái, anh về tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi.”

Hạ Vân Thanh không nói gì.

Tịch Phong lại hỏi: “Anh có chỗ ở chưa? Đã đặt khách sạn chưa?”

Hạ Vân Thanh đáp: “Vẫn chưa kịp.”

Tịch Phong thoáng suy nghĩ rồi nói: “Công ty tôi có khách sạn đối tác, tôi gọi điện đặt giúp anh một phòng, anh khỏi cần đi tìm nữa.”

“Phiền cậu quá không?” Hạ Vân Thanh hỏi.

Tịch Phong nói: “Tất nhiên là không phiền.” Rồi cậu liền gọi điện đặt một phòng khách sạn gần công ty cho Hạ Vân Thanh.

Hạ Vân Thanh không muốn làm phiền Tịch Phong phải ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ mình, nên đã hỏi thăm trong viện và bỏ tiền thuê một hộ lý chuyên nghiệp tạm thời trông nom. Từ hôm qua đến giờ anh đã ở bệnh viện quá lâu, đúng như Tịch Phong nói, anh cũng muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, tắm rửa và thay đồ.

Nhưng anh vẫn chưa yên tâm, nên tiếp tục ở lại bệnh viện đến tận chiều. Khi bà hoàn toàn ổn định, nằm trên giường bảo anh về nghỉ ngơi, anh mới chịu cùng Tịch Phong rời khỏi bệnh viện đến khách sạn.

Cả buổi chiều, anh cứ khuyên Tịch Phong về trước, không cần phải ở bệnh viện với mình, nhưng Tịch Phong nhất quyết không chịu đi. Đến chiều tối, hai người rời bệnh viện, tiện đường ăn chút gì đó, rồi Tịch Phong gọi xe đưa Hạ Vân Thanh đến khách sạn.

Đứng trước cửa khách sạn, Tịch Phong ngập ngừng một lúc, không đề nghị đi cùng vào. Bây giờ cậu đã hiểu thế nào là “biết dừng đúng lúc”, luôn lo lắng rằng nếu mình quá nhiệt tình sẽ khiến Hạ Vân Thanh cảm thấy ngột ngạt.

Vì vậy, cậu hỏi Hạ Vân Thanh: “Lát nữa anh có cần tôi quay lại bệnh viện cùng không?”

Hạ Vân Thanh lắc đầu, “Thật sự không cần đâu, đã rất cảm ơn cậu rồi.”

Tịch Phong không muốn nghe lời cảm ơn, hai tay đút túi quần, nhìn anh một lúc rồi nói: “Vậy tôi về trước nhé, mai phải đi làm, chỉ có thể đến bệnh viện thăm bác gái vào buổi tối.”

Hạ Vân Thanh nói: “Cậu cứ lo việc của mình đi, tình trạng của mẹ tôi ổn định rồi, không cần phải đến mỗi ngày đâu, vài hôm nữa tôi sắp xếp xong sẽ mời cậu ăn cơm.”

Tịch Phong chân thành gật đầu, “Được.”

Hai ngày sau, em gái của Hạ Vân Thanh từ trường đại học trở về, cha dượng anh cũng từ nước ngoài trở về cùng đoàn công tác. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở bệnh viện, Hạ Vân Thanh chuẩn bị trở về.

Trước khi rời đi, Hạ Vân Thanh đã mời Tịch Phong một bữa cơm.

Bữa này, Hạ Vân Thanh đặc biệt chọn một nhà hàng Nhật có không gian rất đẹp và giá cả không hề rẻ. Hai người ngồi đối diện nhau, việc đầu tiên Hạ Vân Thanh làm là trang nghiêm cảm ơn cậu.

Tịch Phong nhìn anh, nói: “Nếu anh còn nói thêm một tiếng cảm ơn nữa, tôi sẽ đi luôn đấy.”

Nghe vậy, Hạ Vân Thanh bật cười. Anh cảm nhận được sự thay đổi rất rõ ràng ở Tịch Phong — chủ yếu là trong cách cư xử với người khác. Khiến anh cảm thấy Tịch Phong dường như đã không còn là Tịch Phong của trước kia nữa.

Thực ra, Tịch Phong vẫn là Tịch Phong ấy. Cậu vẫn có quan điểm riêng của mình, chỉ là không còn thẳng thắn bộc trực như xưa. Sau một mối tình thất bại, cậu hiểu rằng nếu có lúc bạn khóc đòi kẹo mà chẳng ai cho, thì bạn phải học cách trở thành người lớn — tự kiếm tiền để mua kẹo ăn.

Hạ Vân Thanh cũng là một người trưởng thành. Anh trò chuyện một cách bình thản, hỏi thăm về công việc hiện tại của Tịch Phong, lại cùng anh nói chuyện về tình hình công ty cũ sau khi Tịch Phong rời đi, nhân sự thay đổi, thị trường biến động… Chỉ duy nhất không nhắc đến những ân oán giữa hai người trong quá khứ.

Đến cuối bữa, Hạ Vân Thanh xin Tịch Phong số tài khoản ngân hàng, nói sau khi về sẽ chuyển lại toàn bộ số tiền viện phí cậu đã ứng trước.

Tịch Phong chỉ nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Lúc ra khỏi nhà hàng, Hạ Vân Thanh cảm thấy hơi lạnh, liền giơ tay lên khoác áo ngoài. Chiếc ví trong túi áo trượt ra rơi xuống lề đường, anh lập tức cúi xuống nhặt.

Tịch Phong thấy một chiếc xe đang chạy sát mép đường, rất gần với Hạ Vân Thanh. Cậu theo phản xạ bước nhanh một bước, một tay vòng qua eo anh, tay kia ấn vào ngực kéo anh lui lại, cố nén cơn giận với tài xế, chỉ hỏi: “Anh không sao chứ?”

Hai người vẫn áp sát vào nhau. Khi Tịch Phong nói, lưng Hạ Vân Thanh cảm nhận được tiếng rung từ lồng ngực cậu. Ngoài ra, vòng tay và ngực của Tịch Phong đều ấm áp và mạnh mẽ, mang lại cảm giác như thể đây là nơi an toàn nhất trên đời.

Hạ Vân Thanh muốn thoát khỏi ảo giác ấy, Tịch Phong liền lập tức buông tay, cúi xuống nhặt ví đưa lại cho anh, nói: “Tài xế ở đây lái xe hơi ẩu.”

“Cảm ơn.” Hạ Vân Thanh nhận lấy và đáp.

Tịch Phong đột nhiên hỏi: “Anh và bạn trai vẫn ổn chứ?”. Câu này cậu đã giấu trong lòng suốt cả buổi tối, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra.

Hạ Vân Thanh cúi đầu, dùng ngón tay lau bụi trên ví, nói: “Vẫn ổn.”

Tịch Phong cười đùa: “Vậy có vẻ tôi vẫn chẳng có cơ hội rồi.” Dù nghe như một câu nói đùa, nhưng sự mất mát trong giọng cậu gần như không thể giấu nổi, len lỏi khắp từng chữ.

Hạ Vân Thanh lập tức cảm thấy nghẹn ở cổ họng vì sự mất mát ấy. Anh phải khẽ ho một tiếng để lấy lại bình tĩnh, đang định nói gì đó thì nghe Tịch Phong bảo: “Về thôi, tôi đưa anh về.”

Chuyện vừa rồi cứ thế bị lướt qua nhẹ nhàng, giống như lời nói đùa chỉ là nói đùa, mà nỗi mất mát cũng chẳng phải thật sự.

Hạ Vân Thanh nói: “Không cần đâu.”

Tịch Phong bảo: “Nhà tôi ở gần khách sạn anh đang ở, mình cùng đi một xe, tôi đưa anh về trước rồi mới về nhà.”

Hạ Vân Thanh không tìm được lý do gì để từ chối nên đành gật đầu.

Lúc Tịch Phong mở cửa xe mời anh lên, Hạ Vân Thanh bỗng nhiên nhận ra — Tịch Phong dần trở thành người nắm quyền chủ động trong các mối quan hệ. Yêu cầu của cậu không còn ngạo mạn vô lễ, mà là chừng mực và khéo léo đến mức khiến người ta khó lòng từ chối, rồi từng chút một xâm chiếm lãnh địa của bạn.

Hạ Vân Thanh hơi ngẩn người.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 20
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...