Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 50: Ngoại truyện 5

Cuối cùng thì việc sinh nở của Chu Tự cũng không được thuận lợi.

Vì thai nhi sắp đến tuần cuối của thai kỳ rồi nhưng vẫn chưa chịu quay đầu, mà tận đến lúc sinh vẫn không có dấu hiệu xoay chuyển gì, thế là chọn đến bệnh viện hẹn lịch, chuẩn bị sinh mổ.

Cô còn nhớ hôm đó là một ngày đẹp trời, trên bầu trời xanh thẳm là từng đám mây nhẹ như bông.

Nhưng Chu Tự thì cứ thấy lòng mình thấp thỏm, đây là lần đầu tiên trong ba mươi mấy năm cuộc đời cô nằm trên bàn phẫu thuật. Cảm giác chờ đợi trước khi phẫu thuật cực kỳ là mệt mỏi, cơ thể cô run rẩy trong vô thức, mà em bé trong bụng thì cứ như cảm nhận được rằng mình sắp đến với thế giới này, nên liên tục hưng phấn đá chân ở bên trong.

Chu Tự nằm ở hàng lang chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, cách Hạ Nghiễn Châu một bức tường.

Cô gửi tin nhắn cho anh: “Anh còn ở ngoài không?”

Hạ Nghiễn Châu gần như trả lời ngay lập tức: “Anh có.”

“Anh đừng đi đâu nha.”

“Anh bảo đảm em vừa ra là thấy anh ngay.”

Chu Tự nhìn mấy chữ này, không hiểu sao mà nước mắt lưng tròng: “Em hơi sợ.”

Tiếc là chưa kịp xem tin anh trả lời là đã bị thu điện thoại, đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ngoài trừ được tiêm thuốc tê ở eo, thì trước khi tiến hành phẫu thuật còn được hít thêm ít thuốc mê, nên suốt quá trình cô cứ mơ mơ hồ hồ, không cảm nhận được bất cứ cảm giác đau đớn hay sợ sệt nào.

Đến một lâu sau cô loáng thoáng nghe tiếng em bé khóc, bác sĩ nói, là một bé gái.

Cô cố gắng mở mắt, rồi lại rơi vào giấc ngủ.

Lúc thức giấc, y bác sĩ đang đẩy cô sang phòng bệnh.

Chu Tự ẫn chưa tỉnh táo lắm, cô híp mắt, nhìn từng ngọn đèn trắng sáng lướt qua, đẩy cửa ra, trước mặt cô là gương mặt của Hạ Nghiễn Châu.

“Tiểu Tự?” Anh khom người, v**t v* vầng trán cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em nghe không?”

Chu Tự cố miễn cưỡng cong môi cười cười.

Giờ đây Hạ Nghiễn Châu mới thở phào một hơi, anh nhìn sang chỗ khác, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe. Anh đã gửi gắm một khoan sản uy tín lắm, thật ra anh biết phẫu thuật sẽ suôn sẻ cả thôi, mọi lo lắng đều xuất phát từ tin nhắn cuối cùng trước khi cô vào phòng phẫu thuật.

Anh an ủi cô, nhưng lại không thấy cô trả lời, nhất thời, muôn vào khả năng xuất hiện trong đầu anh, khiến anh bồn chồn lo lắng không yên.

Một tiếng đồng hồ cô ở trong phòng phẫu thuật, đối với anh nó dài như một năm.

Chu Tự được đưa ra phòng bệnh trước, còn bạn nhỏ thì đợi tắm táp xong xuôi mới được ôm vào.

Hai vợ chồng Hạ Thành và Vương Á Tiệp đều đến, Hạ Tịch vây quanh giường em bé lặng lẽ ngắm bé cưng. Ba người đều khó lòng đè nén tâm trạng kích động của mình, nhưng hoàn toàn chỉ giao tiếp bằng thủ ngữ, không dám làm phiền đến sản phụ và em bé đang say giấc.

Không biết mãi bao lâu, mà Chu Tự mới lơ mơ mở mắt, trong phòng ngoài trừ Hạ Nghiễn Châu thì chẳng còn ai khác.

Cô lặng lẽ nhìn anh, anh đang đứng ngay giường em bé chụp hình cho bé con, sau đó soạn tin gì đó trên điện thoại.

Giám đốc Hạ là người vô cùng ít xuất hiện trên mạng xã hội, thế mà hôm nay đăng một bài viết mới.

Hình ảnh là bé con mặc bộ đồ màu hồng phấn, giơ tay nhắm mắt ngủ say.

Kèm theo đó là nội dung: Bảy giờ sáng hôm nay, vợ yêu sinh một bé gái, vợ con bình an, từ đây mọi thứ đủ đầy.

Mà tin này là vào tận mấy hôm sau, Chu Tự lướt mạng xã hội mới thấy, cô không kiềm được thầm nhạo anh quê mùa, nhưng dường như lại có thể cảm nhận hết được niềm vui và tâm trạng kích động của anh.

Sau sinh Chu Tự hồi phục khá tốt, gần như ngày thứ hai là có thể đi khi có người đỡ rồi, việc ấn bụng* sau sinh trước đó nghe sợ chết khiếp cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng.

*Sau sinh mổ thường sẽ ấn bụng để đẩy sản dịch ra hết khỏi cơ thể.

Bác sĩ nói ít nhiều gì cũng nhờ cơ địa của cô, thêm nữa là do mấy năm nay thường xuyên vận động, nên trong suốt quá trình này không phải chịu khổ là bao.

Cô nghỉ ở nhà suốt giai đoạn ở cử, trong nhà có mời người chăm trẻ, chuyên viên dinh dưỡng và hai dì giúp việc, cho dù là thế, thì mỗi ngày bà Vương Á Tiệp đều sẽ đến thăm hỏi đúng giờ như đi làm.

Ngoài việc nhớ cháu nội ra thì bà cũng chăm sóc Chu Tự chu đáo vô cùng.

Nói tóm lại là, bà mẹ chồng có hơi khắt khe này có thể cho tám điểm.

Hạ Nghiễn Châu đặt tên cho bạn nhỏ chỉ một chữ “Tuệ”, Hạ Tuệ, có nghĩa giống như “Tuế”. Từ tên gọi là có thể nhận ra kỳ vọng của anh giành cho bé cưng này, hi vọng sau này cô bé sẽ biết hài lòng với thế gian này, năm tháng thoi đưa, lớn lên mà không phải lo nghĩ gì là được.

Sau mấy ngày đầu thì Hạ Nghiễn Châu lại quay trở lại với trạng thái bận rộn mỗi ngày, buổi họp đấu thầu một năm một lần sắp diễn ra, anh buộc phải chạy đi chạy về giữa thành phố Lâm và Bắc Đảo.

Khi đi công tác anh nhớ vợ con vô cùng, mỗi video mà Chu Tự gửi đến anh phải coi hết lần này đến lần khác, lúc đó anh mới hiểu sau khi có con gái, lại có nhiều thêm một nỗi bận tâm.

Sau khi buổi đấu thầu kết thúc, anh lập tức đáp máy bay về liền, lúc về đến nhà đã tám giờ tối. Anh là người sống theo chủ nghĩa vô thần, nhưng từ sau khi có con gái, anh có thói quen về đến nhà sẽ đi loanh quanh ở cửa*, mà lúc này anh lại lên cơn thèm thuốc, lại phải cố nhịn. Trong giai đoạn chuẩn bị có em bé, anh và Chu Tự đã cai thuốc rồi.

*Ở Trung Quốc có quan niệm là đi ra ngoài hoặc đi tối về sợ sẽ có những cái không hay đi theo dọa trẻ con, nên thường sẽ làm gì đó trước rồi mới vào nhà.

Anh vỗ vỗ mấy cái lên quần áo, rồi hắng giọng ho vài tiếng mới mở cửa vào nhà.

Trong nhà yên tĩnh vô cùng, vì có bé con mà mọi hoạt động đều có sự thay đổi.

Anh tắm rửa xong xuôi thay sang quần áo sạch sẽ mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, mà vừa hay Chu Tự đang nằm nghiêng người trên giường, nhìn thấy anh bước vào.

Hạ Nghiễn Châu hôn nhẹ một cái lên trán cô, ngắm bé con nằm trong lòng cô, mới có mấy hôm không gặp mà hình như bé cưng lớn ra chút rồi, mặt mũi cũng không giống lúc mới sinh nữa.

Khóe mắt hẹp dài, lông mi công vút, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm…

Hạ Nghiễn Châu muốn chạm vào nhưng lại không dám, chỉ cúi đầu nhìn, nhìn mãi mà chẳng thể nào rời mắt được.

Chu Tự lấy gối từ đằng sau cho anh kê người.

Hạ Nghiễn Châu nhìn hai mẹ con nằm đó, anh nhỏ nhẹ nói với Chu Tự: “Càng lúc càng giống em.”

Chu Tự nói: “Mũi giống anh mới đẹp chứ, thật ra mũi em hơi thấp?”

“Đâu coi nào?” Anh giơ tay nắn cằm cô lắc lư qua lại: “Xinh lắm mà.”

Chu Tự nhăn mũi, anh biết cách dỗ dành lắm cơ.

Anh rút tay về: “Con gái có quậy em không.”

“Cũng tạm, thỉnh thoảng cũng khóc buổi tối.”

Tuệ Tuệ đã vào tháng tuổi thứ hai, là giai đoạn hay trướng bụng nhất, may mà đa phần là có vú em chăm cho, trừ lúc cho bú ra thì thường là tối cô có thời gian để ngủ như thường.

Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Biết lạ rồi hả?”

“Còn sớm lắm.”

“Khi nào mới được nghe con gọi bố?”

Chu Tự buồn cười: “Kiểu gì cũng phải tám chín tháng chứ, sẽ phát ra mấy âm thanh như ba ba ấy.”

Cô nhẹ nhàng trả lời anh, giọng điệu cô khi nói chuyện mang theo cảm giác lười nhác khó nhận ra, cô ngước mắt nhìn trong vô thức, cùng lúc chạm phải đôi mắt đen láy của anh. Phảng phất như trong phút chốc, bầu không khí trở nên vi diệu đến vô tận.

Cô kh*ng m*c ** ng*c, mà nhìn cô từ tư thế này, phong cảnh chỗ đấy như ẩn như hiện, hình như căng tròn hơn lúc trước rất nhiều.

Hạ Nghiễn Châu giơ tay v**t v* gáy cô, ngón tay cái lướt dần sang má cô: “Em có thể ra ngoài một chút không?”

“…Làm gì?”

“Em nói coi?”

Đã một năm hai người không làm gì rồi, nụ hôn ướt át nhuốm mùi t*nh d*c gần nhất là trong giai đoạn giữa thai kỳ. Cũng chỉ dám đưa đẩy trước cửa mà thôi, hôm ấy như thể phải dùng hết sức mạnh lí trí nơi anh.

Còn giờ cô đã sinh được hơn hai tháng rồi, cơ thể cũng đã hồi phục lâu rồi.

Hai người họ nhớ nhau vô cùng, vô cùng ăn ý nhẹ nhàng xuống giường.

Chu Tự nói với vú em cô phải ra ngoài một lúc, để chị ấy chăm bé giúp cô, nhưng hai người vừa xuống tầng dưới là đi vòng qua phòng ngủ dành cho khách.

Hạ Nghiễn Châu đè cô vào cửa, cái hôn ập đến tới tấp.

Đến khi hai người dắt díu nhau đến giường, thì áo quần trên người đã rơi đầy đất rồi. Suốt cuộc yêu họ vừa nhẫn nại vừa kiềm chế, nhưng cũng say sưa ướt át vô cùng.

Khoảng khắc trước khi kết thúc, Hạ Nghiễn Châu rướn người cắn vào vai cô trong trạng thái run rẩy. Trong lúc anh đã sảng khoái thỏa mãn thì nhận ra Chu Tự còn vướng víu một chút thôi, anh bèn hôn đôi môi cô, đưa tay xuống hỗ trợ.

Nhanh thôi, Chu Tự cũng bị cuốn vào con sóng ấy. Cô trốn đôi môi của anh, xoay sang một bên, cắn mạnh vào miếng drap giường đã nhăn nhúm, nhờ vậy cô mới có thể để bản thân mình không bật thốt bất cứ thanh âm nào, nhưng tiếng thở hổn cuộn trào và nhịp tim đập động lòng người, khiến cảm giác vui sướng lửng lơ này lan tràn đến vô hạn.

Mãi thật lâu, cả hai mới tìm được hồn về.

Sau khi xử lý đơn giản, Hạ Nghiễn Châu ôm Chu Tự vào lòng, từ sau khi sinh Tuệ Tuệ, rất hiếm khi có được khoảng thời gian để vỗ về nhau thế này.

Chu Tự mở camera trong phòng ngủ, sau khi xác nhận Tuệ Tuệ chưa thức, cô mới tắt điện thoại.

Cô giơ tay v**t v* cằm Hạ Nghiễn Châu: “Bên phía thành phố Lâm thuận lợi cả chứ?”

“Về cơ bản thì không có gì phải lo lắng nữa.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Nhưng cần thực hiện lưu trình nào thì vẫn phải làm tiếp.”

“Khi nào anh qua đó tiếp.”

“Trong vòng một tháng này thì chắc không phải đi nữa.” Ngón tay anh quấn quanh tóc cô.

“Thật không?”

“Có thể dành thời gian chăm em và con gái.”

Chu Tự vui lắm, cô nói: “Hết tháng này, hẳn em cũng đi làm lại rồi.”

Trong khoảng thời gian cô nghỉ thai sản, Triệu Tư Kiều bận sứt đầu mẻ trán, ngày thường rảnh rỗi quen rồi, những vấn đề về hợp đồng và kỹ thuật cô không xử lý được, ngày nào cũng đến nhà họ diểm danh.

Hạ Nghiễn Châu ủng hộ quyết định của cô: “Chỉ cần em thấy sức khỏe không có vấn đề gì, thì có thể đi làm lại xem sao, nhưng phải biết lượng sức, đừng để mình mệt.”

Chu Tự đáp lời.

Sau một khoảng im lặng, cô bỗng nói: “Em thèm lẩu cay.”

“Bây giờ?”

Cô gật đầu.

Hạ Nghiễn Châu nhìn đồng hồ: “Đi thôi.”

“…Em chỉ nói vậy thôi.” Chu Tự rất phân vân: “Mẹ nói ăn cay không có sữa.”

“Không có sữa thì có sữa bột.” Đối với anh mọi vấn đề chưa từng khó giải quyết. Anh đã nhặt hết quần áo lên rồi: “Mau lên.”

Chu Tự bèn đi theo Hạ Nghiễn Châu ra ngoài, hai người nắm tay nhau, nhưng chóng đi vào con đường thương mại đối diện khu nhà.

Gió đêm nhẹ thổi, những sợi tóc của cô phấp phới bay, tâm trạng của cô cũng thoải mái và tự do như con diều được thả trên trời cao.

Nhưng rốt cuộc Chu Tự cũng không dám ăn cay quá nhiều, cô chỉ ăn vài miếng cho đỡ thèm, sau đó Hạ Nghiễn Châu có khuyên cỡ nào, cô cũng chỉ ăn ít thịt dê và rau xanh bên nồi lẩu thường thôi.

Đối với Chu Tự mà nói, có một người bạn đời luôn bằng lòng đặt cô lên hàng đầu, đã là chuyện hết sức hạnh phúc rồi.

Tối hôm đó, Chu Tự rất vui.

Thoáng một cái mà Tuệ Tuế đã được ba tháng tuổi, cái cổ nhỏ của con đã có khả năng chống đỡ nhất định rồi, Hạ Nghiễn Châu mới dám ôm con.

Mà ôm một cái, là không nỡ buông tay.

Bé con vừa mềm vừa thơm, cánh tay căng tròn như lốp xe Michelin, phải đẩy chỗ thích ra mới thấy được phần cổ tay nhỏ bé. Mỗi lần được bố ôm, bé con sẽ nhìn bố chăm chú, miệng còn ê a không ngừng.

Trái tim Hạ Nghiễn Châu mềm nhũn như mớ bùn, thỉnh thoảng cũng nói ê a theo bé mà chính anh nghe cũng chẳng hiểu.

Tuệ Tuệ lớn hơn chút nữa, sau mỗi bữa cơm, bố mẹ sẽ lấy xe đẩy đẩy bé đi tản bộ quanh công viên bờ hồ.

Bé con ngồi trong xe, đôi mắt đen tròn xoe như hai quả nho không dùng đủ, hết nhìn bên trái đến ngó bên phải, tràn ngập sự tò mò đối với thế giới này.

Giờ đã là giữa mùa thu, gió đêm mát mẻ.

Trên con đường thương mại, hàng quán lung linh, đèn đuốc sáng bừng.

Một tay Hạ Nghiễn Châu đẩy xe đẩy, tay còn lại nắm tay Chu Tự.

Hai người chuyện trò với nhau những viẹc lặt vặt.

Đi sâu vào trong công viên có một sân bóng rổ, mỗi lần đi ngang qua đây, Tuệ Tuệ đều sẽ phấn khích đến nỗi quơ tay lung tung, miệng còn thổi phì phèo bong bóng.

Bé con thích những đồ vật hình tròn, và càng thích những đồ vật có thể di chuyển hơn.

Hạ Nghiễn Châu bèn dắt Chu Tự đến ngay ghế dài ngồi nghỉ, anh đẩy xe em bé hướng vào sân banh, thế là Tuệ Tuệ chăm chú nhìn đám thanh niên chơi bóng rổ.

Chu Tự nói: “Chẳng thấy anh chơi bóng rổ mấy nhỉ.” Nói dứt câu cô bỗng nhớ ra, năm đó anh chơi bi-a cho cô xem, khiến cô bất ngờ rất lâu.

Thế là cô nhếch mày tự nói tự nghe: “Chắc lại là mấy trò anh chơi chán rồi.”

Hạ Nghiễn Châu cười cười: “Lâu lắm rồi không đụng vào.”

“Bây giờ còn được không?”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Câu hỏi này rất nguy hiểm.”

Chu Tự đập vào vai anh, quở trách: “Biết em không nói cái đó mà.”

Anh lặng lẽ cười, lấy chai nước suối ngăn túi xe đẩy ra, mở nắp rồi đưa cho Chu Tự: “Uống nước không?”

Cô suy nghĩ: “Không uống đâu.”

“Uống chút đi.”

Chu Tự chỉ đành cầm chai nước, mím được vài ngụm nhỏ.

Hạ Nghiễn Châu lại đút cho Tuệ Tuệ chút nước, anh quay sang, nhìn cô mà rất buồn cười. Anh biết cô không thích uống nước mấy, bất giác anh giơ tay búng vào trán cô một cái: “Sao mà còn cực hơn uống thuốc nữa vậy?”

“Uống nước trắng mắc họng.”

“Lạ thế.” Hạ Nghiễn Châu bật cười, cứ đừng nhìn cô uống nước cho bằng được, rồi mình mới lấy chai uống non nửa chai.

Mà lúc này, bé con ngồi trong xe đẩy có vẻ mệt rồi, bé lật người, hì hà hì hục muốn được bế.

Hạ Nghiễn Châu bèn đứng dậy ôm con gái lên, đi đến bụi cây ngay đằng sau cho bé con với lá cây. Bỗng nhiên có gì đó chạm vào chân anh, anh cúi đầu nhìn, là quả bóng rổ lăn từ trong sân đến.

Có cậu thanh niên cao giọng: “Anh trai, nhờ anh chuyền bóng vào với.”

Hạ Nghiễn Châu nhấn mũi chân nhấc lên, quả bóng rổ nảy lên.

Tuệ Tuệ cúi đầu, tập trung tinh thần nhìn quả bóng không ngừng nảy lên trong tay bố mình.

Hạ Nghiễn Châu ôm bé con thật chắc vào lòng, một tay anh di chuyển banh, đi vào trong sân bóng rổ. Đến chỗ ném hai điểm, anh đỡ bóng xoay cổ tay, ném bóng vào rổ.

Quả bóng men theo viền rổ một lúc, rồi lọt lưới.

Chu Tự đứng nhìn từ xa, lòng cô kích động không thôi.

Mấy cậu thanh niên trong sân đua nhau huýt sáo: “Làm một ván đi anh trai.”

Hạ Nghiễn Châu cười uyển chuyển từ chối: “Phải chăm con.”

Mà bạn nhỏ nằm trong lòng anh đang kích động vô cùng, hết múa tay lại múa chân.

Anh hỏi: “Bố có ngầu không nào?”

Tuệ Tuệ rất biết tạo không khí, cái miệng nhỏ bé hồng phấn chu thành chữ “O” rồi ồ à liên tục.

Hạ Nghiễn Châu ôm Tuệ Tuệ đến chỗ Chu Tự: “Gọi mẹ con đi.”

Tuệ Tuệ như nghe hiểu lời anh nó, đôi mắt to tròn đen láy nhìn sang chỗ mẹ ngúng nguẩy cái chân, ra sức hét: “Me! Me Me~”

Chu Tự vẫn đang nhìn hai bố con anh.

Hạ Nghiễn Châu giở thói con nít: “Nói với mẹ là, bố ngầu lắm.”

Lúc bé con nhìn thấy mẹ, mắt cười híp cả lại, giơ hai tay muốn được mẹ bế.

Chu Tự đứng dậy ôm lấy Tuệ Tuệ.

Hạ Nghiễn Châu giơ tay ôm cả hai mẹ con vào lòng, anh lặp lại lần nữa: “Nói với mẹ là, bố rất đẹp trai.”

Tuệ Tuệ nhìn mẹ: “Ô!”

Chu Tự dựa vào người Hạ Nghiễn Châu, cô kéo dài giọng nói mềm mại: “Biết rồi mà, anh rất ngầu, em yêu anh lắm đó!”


Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Story Chương 50: Ngoại truyện 5
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...