Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
Chương 49: Ngoại truyện 4
Vương Á Tiệp có cái số hay lo, lúc con trai không có bạn gái thì bà sắp xếp cho đi xem mắt. Sau này khó khăn lắm con trai mới có người yêu thì bà lại lo lắng hối thúc kết hôn, giờ thì có con dâu rồi, bà bắt đầu phát rầu không biết khi nào mới được ẵm cháu.
Bà Vương Á Tiệp không có phút giây nào thoải mái, vì bà hết lo cái lớn, lại bắt đầu muốn lo cái nhỏ, may mà Hạ Tịch còn trẻ, nên còn cho cô mấy năm để chuẩn bị.
Hai vợ chồng già đã dọn về định cư ở Bắc Đảo rồi, còn quy định mỗi tuần phải có một ngày cả nhà đoàn tụ.
Hôm nay, từ sáng sớm bà đã gọi cho Hạ Nghiễn Châu, hỏi tối nay hai vợ chồng có ghé không.
Hạ Nghiễn Châu vừa mới đến văn phòng còn chưa kịp ngồi vào bàn, anh nhìn lịch làm việc, nói với bà hôm nay có thời gian.
Vương Á Tiệp nhất thời không nhịn được cái miệng hay hỏi của mình: “Con với Tiểu Tự định khi nào mới có con? Đã kết hôn cả nửa năm trời rồi, cũng phải có kế hoạch đi chứ. Có phải Tiểu Tự vẫn chưa muốn không? Tối nay mẹ nói chuyện với con bé.”
Hạ Nghiễn Châu bỏ bút xuống, anh vuốt trán: “Tự dưng nhớ ra tối nay phải đi gặp khách, chắc là…”
“Không hỏi nữa.”
Hạ Nghiễn Châu im lặng, anh không thể nào nhịn cười được nữa.
Vương Á Tiệp thật hết cách: “Mẹ không hỏi gì nữa hết, cứ theo kế hoạch của hai đứa đi, đồ ăn chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhớ về đúng giờ.”
Bà không quan tâm anh phản ứng như thế nào, nói xong là cúp máy.
Chiều đến, Chu Tự đến sớm hơn Hạ Nghiễn Châu. Lúc anh vào nhà đã thấy cô ngồi ở bàn ăn phụ chuẩn bị bữa cơm.
Hôm nay Vương Á Tiệp đích thân xuống bếp, dì trong nhà chỉ hỗ trợ việc vặt thôi.
Hạ Nghiễn Châu thay giày đi quanh một vòng, thấy Chu Tự đang tách đậu Hà Lan.
Chu Tự ngẩng đầu, đưa tay ôm eo anh: “Đói chưa?”
“Hơi hơi rồi.”
“Mẹ đang xào rau, sắp được ăn cơm rồi.” Cô hỏi: “Anh thích ăn đậu không?”
Hạ Nghiễn Châu nhìn cô: “Thích.”
Chu Tự cười cười, chỉ vào đĩa đậu Hà Lan tròn vo căng nẩy, “Vậy hôm nay anh ăn nhiều lên.”
Hạ Nghiễn Châu ngẫm nghĩ: “Em hỏi đậu nào?”
Chu Tự thấy lạ: “Đậu Hà Lan này!”
“Vậy cũng bình thường, không thích lắm.”
Câu trả lời của anh khiến hai má Chu Tự nóng bừng bừng, anh lúc nào cũng nói những lời cợt nhả bằng thái độ đứng đắn nhất. Chu Tự cấu một phát vào lưng anh, liếc anh một cái. Hạ Nghiễn Châu thì ung dung lắm, anh giơ tay véo má cô, lắc lư qua lại.
Hạ Tịch đi từ cầu thang xuống thấy cảnh này, không kiềm được mà rùng mình, vừa đi về phía họ vừa nói: “Chị dâu ơi hai người được rồi đó, nhà này biết bao nhiêu người đang nhìn đó, nhìn nhau muốn ch** n**c luôn rồi kìa.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn cô cảnh cáo: “La lối cái gì?”
Hạ Tịch rụt cổ, quay người bỏ chạy.
Hạ Nghiễn Châu: “Đứng đó.”
Cô nàng dừng bước, “Anh trai của em, có gì cần dạy bảo em gái?”
Chu Tự cười cười, cô ôm đĩa đậu trên bàn đi vào nhà bếp đưa cho Vương Á Tiệp, để phòng ăn lại cho hai anh em trò chuyện.
Hạ Nghiễn Châu nhìn theo bóng lưng cô rời đi, một lúc sau mới nhìn sang Hạ Tịch, anh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn: “Đã nói với mẹ chuyện của em chưa?”
“Chưa mà.” Nhìn cô nàng chẳng để tâm chút nào.
“Định khi nào mới ngửa bài?” Anh nhắc nhở em gái: “Phải chuẩn bị tư tưởng đi đã, có lẽ không suôn sẻ như trong tưởng tượng đâu.”
“Em biết mà.” Hạ Tịch gảy ngón tay: “Chắc chắn mẹ sẽ phản đối. Cho dù em có tìm thần tiên đứng trước mặt mẹ, mẹ cũng sẽ tìm được cái để xoi mói.”
“Nghĩ hay quá nhỉ.” Hạ Nghiễn Châu giễu cợt.
Hạ Tịch: “…”
Cô nói: “Dù sao em cũng chẳng có gì phải gấp, mà có gấp cũng chẳng làm được gì, cứ giống như anh vậy, để mãi thì mẹ cũng phải đồng ý thôi.”
Hạ Nghiễn Châu mở miệng, nhưng lại chẳng nói được câu nào, có đứa em gái học theo gương anh, hỏi sao mẹ anh phải lao tâm cho hai anh em.
Anh chỉ dặn em gái: “Nói chuyện với mẹ thì phải để ý để tứ một chút, đừng có chọc cho bà cụ giận.”
Hạ Tịch coi như vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối tháng sáu, cuối cùng cả hai cũng thống nhất được thời gian, bù lại tuần trăng mặt đã qua.
Địa điểm được chọn đương nhiên không phải là đảo Cát rồi, nhưng họ chọn khá là đại đùa, hôm đó lúc Hạ Nghiễn Châu đi mua túi với cô, khi cô đọc tạp chí du lịch trong cửa hàng thì thấy ảnh quảng cáo của một nước nào đó, là Cộng hòa Montenegro* thuộc bán đảo Balkan ở châu Âu.
*Montenegro là một quốc gia giáp biển Adriatic tại miền đông nam châu Âu. Montenegro là điểm đến du lịch nổi tiếng với vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ và các di sản lịch sử, với những điểm thu hút chính bao gồm Vịnh Kotor, phố cổ Kotor, Budva sôi động, đảo Sveti Stefan và Vườn quốc gia Durmitor.
Họ chọn nghỉ dưỡng tại khách sạn ven biển ở sườn núi Budva, mỗi ngày ngủ ngon đến khi tự thức giấc, sau khi thưởng thức buổi sáng thì đi dạo xung quanh, hoặc sẽ nằm phơi nắng ở trên bãi cát, hoặc lại đi loanh quanh khu phố cổ.
Phố cổ Budva có lịch sử lâu đời, kiến trúc chính là tường trắng ngói đỏ, hòa hợp với phong cách Baroque thời trung cổ.
Do ở khu phố cổ đường đi chật hẹp và các công trình kiến trúc không được xây dựng theo quy luật, nên lần đầu tiên họ đến thì bị lạc đường. Nhưng mà hai người cũng không bận tâm, vốn cũng chỉ đi dạo chung quanh mà thôi.
Chu Tự chọn mua nam châm dính tủ lạnh làm quà, họ bắt gặp một cậu bé điển trai mắt xanh tóc vàng kéo violin ở đầu ngõ, đối diện với một ông lão mập mạp đang dựng giá vẽ tranh phong cảnh.
Chu Tự thấy ông cụ có một bức tranh thiếu nữ nhảy múa bên bãi biển rất đặc trưng, nhưng hỏi giá đến 80 Euro* làm cô không nỡ mua.
*80 Euro giờ cũng xấp xỉ 5tr5 tiền Việt ạ.
Hạ Nghiễn Châu nói: “Thích thì mua đi, chưa chắc sau này gặp được.”
“Đắt quá, không cần.”
“Anh mua cho em.”
Anh xoay người muốn quay lại chỗ đó, nhưng bị Chu Tự kéo lại.
Cô kéo anh đi về trước: “Cũng không thích đến mức phải mua cho bằng được, chồng em kiếm tiền đâu có dễ, phải tiết kiệm.”
Câu này của cô khiến tâm trạng Hạ Nghiễn Châu tốt hẳn, anh cười cười: “Chắc chắn là chồng em nghe mừng lắm.”
“Vì có người vợ hiểu cho chồng như em à?”
“Đương nhiên.” Anh nhướn mày.
Chu Tự thấy chiếc xe bán kem dừng ở trước một tiệm bán đồ, kế bên có bảng giá để 5 Euro: “Kem không đắt lắm, mua cho em đi.”
“Được.”
Chu Tự chọn vị mâm xôi, vị sữa nồng đậm hòa vào mâm xôi tươi chua chua tươi mới, khiến cô khá bất bất ngờ.
Cô vừa đi vừa ăn, đưa tay Hạ Nghiễn Châu nắm, hai người đi một hồi lại vào một con phố vừa hẹp vừa vắng vẻ.
Chu Tự chia kem với anh, “Anh thử không?”
Hạ Nghiễn Châu lắc đầu: “Em ăn đi.”
“Em thấy cũng ngon lắm đó.”
Thật ra Hạ Nghiễn Châu không thích mấy món đồ ngọt mà chị em phụ nữ hay ăn cho lắm, nhưng đa phần anh sẽ không làm cô cụt hứng, nên hơi nghiêng người để ăn, ai ngờ cô bỗng giơ tay để ngay miệng anh: “Chỉ ăn một…”
Chu Tự ngơ ngác, không nhịn được bật cười, cây kem dính vào khóe môi và đầu mũi của anh. Cô cố nhin lắm rồi, vì đã thấy đôi mắt cảnh cáo của anh dưới cặp kính mát kia.
Anh tìm khăn giấy trong túi xách cô. Cô giơ tay lên, dùng ngón cái lau vết kem trên mũi anh, nhưng cũng không biết giờ lau kiểu gì, thế là cô đưa lên miệng m*t hết sức tự nhiên.
Hẻm nhỏ quanh co, xung quanh không một bóng người.
Chu Tự chợt nhón chân, hôn lên môi anh.
Mọi động tác của Hạ Nghiễn Châu đều dừng lại, anh cụp mắt, cảm nhận đầu lưỡi mềm mại của cô đang l**m láp chút kem bị dính trên môi anh, chút vị sữa thơm ngon theo động tác của cô tràn vào khoang miệng của anh.
Hạ Nghiễn Châu thả túi cô ra, tay đưa ra sau ôm chặt eo cô.
Ánh mặt trời đang độ rực rỡ, họ đứng nơi bóng râm giữa con hẻm, trao cho nhau nụ hôn nồng nàn.
Mãi thật lâu mới buông nhau ra.
Chu Tự th* d*c: “Kem có ngon không?”
“Đúng thật là ngon lắm.” Anh còn muốn hôn nữa.
Bỗng lúc này có tiếng vỗ tay hô hoán ầm ý ở bên trên. Chu Tự theo tiềm thức rút vào lòng anh, Hạ Nghiễn Châu ngẩng đầu, hóa ra phía trên là một quán cà phê có ban công, có một nhóm người nước ngoài đang ngồi ngay ban công ngắm cảnh, chỉ cần cúi đầu là có thể ngắm hết cảnh sắc kiều diễm ở trong góc này.
Có người nói: “Xin lỗi đã làm phiền hai người nhé, nhưng nhìn hai người đẹp trai xinh gái quá.”
Tiếng Anh của Hạ Nghiễn Châu rất bản địa, anh cười trả lời: “Cảm ơn nhé, vợ của tôi rất nhiệt tình với tôi, nhưng có nhiều lúc rất dễ xấu hổ.”
Chu Tự cấu anh một cái, rồi lại thoải mái ngẩng đầu, nhìn họ vẫy tay chào.
“Ồ quao!” Người nọ làm quá: “Vợ của anh xinh xắn thật đấy, chúc hai bạn hạnh phúc nhé.”
Hạ Nghiễn Châu cảm ơn lần nữa, “Đúng là thế thật.”
Người nọ nở nụ cười thật lòng.
Hạ Nghiễn Châu gật đầu chào, ôm Chu Tự đi nơi khác.
Họ đi dạo một vòng quanh phố cổ, đi qua bức tường thành cổ kính đã bị mưa gió bào mòn, trước mặt họ chính là bãi biển Adriatic.
Họ tìm ghế để nằm nghỉ ngơi, Hạ Nghiễn Châu gọi một ly bia, gọi thêm cho Chu Tự một ly cam ép.
Giữa buổi trưa nhiệt độ tăng cao, may mà còn cây dù che đầu chắn bớt nắng. Thỉnh thoảng gió biển sẽ thổi đến, cảm giác thư thả thoải mái lắm.
Hai người đều rất thích cảm giác bên nhau trong yên ắng thế này, mỗi người nằm một chỗ, không nói gì đến nhau.
Trên bãi biển có rất nhiều người phương Tây đang tắm nắng, đám con nít đạp sóng nô đùa, đôi lúc sẽ có mấy chàng trai trẻ ôm ván lướt sóng lắc lư trước mặt họ.
Hạ Nghiễn Châu chợt quay sang, tháo kính mát Chu Tự đang đeo ra.
Chu Tự nào kịp nhắm mắt, cô chỉ đành ảo nảo ra đòn phủ đầu trước: “Làm em hết hồn, em đang thiu thiu ngủ đấy.”
Hạ Nghiễn Châu hừ cười: “Đẹp không?”
“Cái gì?”
“Cơ bắp.”
Chu Tự nói: “Thường ấy mà.”
“Không phải đang ngủ à?”
Chu Tự ngượng chín cả mặt: “Mấy người đó không mặc áo mà cứ lắc lư trước mặt em, không muốn thấy cũng khó đó.” Nhưng cô có sao nói vậy: “Nhưng mà cũng bình thường thật, em thích kiểu như anh.”
Hạ Nghiễn Châu sở hữu những đường cơ bắp rất rắn chắc, đường nét rõ ràng vừa vẽ nên đường nhân ngư xuống dưới, lớp mỡ dưới da của anh ở chỗ đó rất mỏng, nên gân xanh nổi rất rõ, nhìn nó không phô trương nhưng lại gợi cảm hơn kiểu tập luyện tám múi rất nhiều.
“Tin em?”
Chu Tự nhìn anh rất chân thành: “Cái này thì anh có thể tin em.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn cô như thể nghiền ngẫm suy xét, anh nhắm mắt giơ tay ra, chụp mũ chống nắng che lên mặt cô: “Ngủ đi.”
Chu Tự ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, được một lúc cô lại giơ tay sờ cơ bụng anh, miệng còn bật tiếng than tiếc nuối.
“Chậc.” Hạ Nghiễn Châu nhíu mày.
Chu Tự cười run cả vai, “Được rồi được rồi, không ghẹo anh nữa, em rất thích cơ bắp của anh.”
“…Ăn nói gì thế này?”
“Thì rất là thích đó.”
Thật ra từ mấy tháng trước là họ đã bắt đầu chuẩn bị cho việc lên chức rồi, nên trong suốt chuyến trăng mật không sử dụng biện pháp tránh thai nữa.
Mỗi sáng họ đều rất đàng hoàng rất kiềm chế, những hành động thân mật nhất cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay hay ôm vai, nhưng mỗi khi đêm về, hai người như dùng thuật biến hình vậy, một người thì quyến rũ vô cùng, một người thì hung hăng vô đối.
Trong căn phòng sát biển, họ thay đổi đủ tư thế cách thức để đưa đẩy nhau.
Nói chung là vào mấy ngay ở nơi đất khách quê người này, gần như chưa ngày nào để yên.
Cũng có thể là do tâm trạng quá thoải mái, mà hai người còn cố sức cày cấy, nên tháng thứ hai sau khi đi trăng mật về, Chu Tự phát hiện mình mang thai rồi.
Suốt giai đoạn đầu thai kỳ cô không có phản ứng gì mấy, chỉ có lúc mới đầu hay thấy đau lưng mỏi eo, cả người nặng nề như bị cái gì đè nên chẳng muốn đi đứng gì.
Qua được ba tháng đầu cô đi như bay, vẫn đến công ty làm việc bình thường.
Đến tuần thứ mười tám của thai kỳ, lần đầu tiên Chu Tự cảm nhận được thai máy, cảm giác cực kỳ nhẹ như dây thần kinh nảy một nhịp vậy.
Cô lập tức gọi Hạ Nghiễn Châu đến cho anh xem, anh nhìn cái bụng hơi gồ lên của cô mãi một lúc rồi hỏi: “Chỗ nào?”
Chu Tự chỉ cho anh: “Đây này.”
“Hình như em đang thở thôi.”
“Không phải không phải.” Cô lại chỉ chỗ khác: “Chỗ này.”
Hạ Nghiễn Châu cong môi cười, lòng bàn tay anh áp lên bụng cô nghiêm túc cảm nhận, rồi không kiềm lòng được mà cúi đầu đặt những nụ hôn thật nhẹ lên bụng cô.
Cả hai đều đang chìm đắm trong niềm vui của việc được làm bố mẹ, sẽ cảm thán rằng thai giáo một sinh mệnh thật là thần kỳ, thỉnh thoảng vẫn không tin được có một bạn nhỏ đang ở trong đây. Bây giờ có lẽ bạn nhỏ chỉ mới vừa bằng quả táo, nhưng sẽ lớn dần lên, rồi có thể sẽ biến thành một quả bí ngô.
Trong suốt quá trình mang thai hai người chỉ làm đúng một lần. Vào giai đoạn thai kỳ ổn định nhất, Hạ Nghiễn Châu nghiêm túc thực hiện theo ý kiến chỉ đạo của bác sĩ, sử dụng tư thế an toàn nhất, và cố gắng làm dịu dàng nhất.
Nhưng anh vẫn sợ làm ảnh hưởng đến cô và đứa bé, đưa đẩy vài cái chứ cũng không dám vào sâu, kiềm chế hết sức nằm dài bên cạnh cô, đến nỗi mặt mày toát hết mồ hôi lạnh.
Anh cũng uyển chuyển từ chối việc cô giúp, mà đi vào nhà vệ sinh tắm rửa tự giải quyết.
Mà Chu Tự cũng bị ảnh hưởng của việc thay đổi hooc môn, cô như bị nung nấu giữa không trung lên không được mà xuống không xong.
Đợi đi khi anh tắm xong cả người mát lạnh bước ra, ôm cô vào trong lòng. Cô kéo tay anh xuống dưới, nói rất đáng thương: “Anh giúp em với.”
Hạ Nghiễn Châu cười cười, khi vào được một đoạn, bỗng cô kéo tay anh lại: “Đừng xoa nữa. Chịu không nổi đâu.”
Đương nhiên Hạ Nghiễn Châu biết điểm cực hạn của cô, bây giờ cô không thể nào chịu kích thức mãnh liệt như vậy được.
Nên anh chỉ nắn nhè nhẹ, đồng thời hôn cô như an ủi, khi thấy hai má cô đỏ rực thở không nên hơi, anh lập tức rút tay ra ngay trước khi cô kêu dừng.
“Ngoan.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Nhịn chút nữa nhé.”
Chu Tự vờ khóc hu hu, tâm trạng trở nên xấu đi một cách kỳ lạ, không phải cô ấm ức gì chuyện này, nhưng không hiểu sao mà cuối cùng lại buồn bực lặng lẽ rơi nước mắt.
Hạ Nghiễn Châu an ủi cô, nhưng lại bị cô đạp một phát: “Anh đi ra ngoài ngủ.”
“Anh nằm xa em nhé.”
“Không được, ra ngoài.” Chu Tự đỡ bụng, xoay người quay lưng lại với anh: “Mau lên đi.”
Hạ Nghiễn Châu vô cùng hiểu cho việc cảm xúc của phụ nữ mang thai rất mẫn cảm, anh dém góc chăn giúp cô, cuối cùng hôn nhẹ lên má cô rồi mới ra phòng khách.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô lại nhắn tin kêu anh đi vào.
Hạ Nghiễn Châu bèn đứng dậy, đi vào phòng ngủ mà không một lời oán than, anh vén chăn nằm lên giường, cô lấy cô từ đằng sau: “Anh ôm em ngủ mới ngủ ngon hả?”
Chu Tự không nói gì.
Cả căn phòng tối ôm, rèm cửa ngăn ánh sáng cản bước ánh trăng ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, hơi thở của cô đều và yên ổn, hình như đã ngủ say rồi.
Anh cũng yên tâm chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà liền đó, cô lại đá anh: “Anh ngáy làm em không ngủ được, anh đi ra ngoài ngủ đi.”
Hạ Nghiễn Châu tức đến bật cười: “Nếu mà anh ngủ rồi, thì anh sẽ tin đó.” Anh hôn một cái thật sau vào gáy cô, không biết vì sao, nhưng dù bị cô giày vò liên tục, nhưng giờ phút này trái tim anh vẫn mềm như mớ bùn.
Chu Tự cũng biết mình quá đáng, sau khi đã giải phóng được cảm xúc, cuối cùng cô cũng thấy lòng mình thoải mái hơn.
Cô ngờ nghệch xoay sang rút vào lòng anh, nhắm mắt xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
“Đừng có nói ngốc thế.” Anh nói.
Chu Tự cứ như chơi vượt chướng ngại vật, cô đánh dẹp một đường đến giai đoạn cuối thai kỳ, mà đây cũng là giai đoạn khó khăn nhất.
Cô gần như không thể nào ngủ được, vì bé con lớn dần đè lên các cơ quan khác, cô thấy chỉ cần nằm xuống, là không khí xung quanh cô lập tức trở nên loãng hẳn, hít thở thôi cũng khó khăn.
Cô đứng dậy mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu không khí tươi mát được lưu thông mới thấy đỡ hơn một chút.
Khoảng thời gian đó Hạ Nghiễn Châu cũng ngủ không sâu giấc, thường thì mỗi đêm, anh sẽ ôm cô nằm ở ghế trong sân, mỗi lần như vậy là cả mấy tiếng đồng hồ.
May mà lúc đó đang mùa xuân, nhiệt độ buổi tối vẫn khá thoải mái.
Cảnh quan trong góc sân là do chính tay Chu Tự thiết kế và bày biện, cây cảnh cao thấp đan xen, trồng nào tuyết tùng, dâm bụt, bạc hà và hoa dành dành.
Mỗi khi có cơn gió ghé qua, lá cây lại vang tiếng xào xạc.
Hạ Nghiễn Châu kéo mền khoác trên vai cô lên cao: “Thấy lạnh thì nói anh nhé.”
Chu Tự ngồi trong lòng anh, lắc đầu: “Không lạnh.”
Hạ Nghiễn Châu điểm điểm lên bụng cô: “Em bé đang ngủ à?”
“Con đang ợ.”
“Cảm giác thế nào?”
Chu Tự miêu tả: “Cứ nẩy từng nhịp theo quy luật ấy, mỗi lần như thế này thì tầm năm phút. Nhiều khi xung quanh yên ắng quá còn nghe được nữa cơ.”
Hạ Nghiễn Châu thấy rất tiếc: “Không thể nào cảm nhận được.”
“Lần sau đổi cho anh.”
Anh cười cười: “Kiếp sau để anh mang thai.”
“Được.” Chu Tự nói: “Đã hứa rồi nhé.”
Cô ôm chặt lấy eo anh, “Từ giờ trở đi, em phải hành thiện tích đức thôi.”
Phải mất mấy giây Hạ Nghiễn Châu mới hiểu ý cô, anh cúi đầu, dán môi l*n đ*nh đầu cô.
Ánh trăng rọi vào mặt hồ, sóng nước màu bạc gợn lăn tăn.
Chu Tự nhìn mãi chỗ đó, rồi cô hơi thẳng người lên, nắm một chút thức ăn cho cá trong hộp trên bàn, rải xuống dưới.
Mặt hồ hơi gợn sóng, nhưng rồi lại nhanh chóng lặng yên trở lại. Cá Koi núp sau hòn non bộ chẳng chịu nhúc nhích.
Chu Tự nói: “Cá ngủ hết rồi.”
“Cô Chu cũng chẳng thèm nhìn thử coi mấy giờ rồi.”
“Chắc chỉ còn mỗi hai đứa mình thức thôi.”
Hạ Nghiễn Châu sửa lời: “Là ba đứa mình.”
Chu Tự gật đầu: “Ba đứa mình.”
Mà lúc này, bé cưng trong bụng cô như linh cảm được nên bắt đầu nhúc nhích đôi bàn tay bàn chân nhỏ bé.
Chu Tự áp tay lên bụng, ngay sau đó, cô cảm nhận được mu bàn tay ấm áp. Dưới ánh trăng dịu dàng, cô nhìn bàn tay mạnh mẽ vững chãi của anh đỡ bàn tay cô, đồng thời cũng nâng đỡ cho bé cưng của họ.
Ba chúng ta. Một tổ hợp từ nghe kỳ diệu biết bao.
Chu Tự lại dựa vào lòng anh, cô ngẩng đầu, nhìn những đó ngọc lan đang nở rộ trên bờ tường.
Gió nhẹ thổi qua, mùi hương nhàn nhạt thơm mát tràn ngập khoảnh sân nhỏ.
Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
