Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 48: Ngoại truyện 3

Thật ra cuộc sống sau đám cưới cũng không khác mấy so với trước đây, hai người vẫn cứ bận việc của mình ở các lĩnh vực khác nhau.

Mấy năm nay, mọi người xung quanh cũng đã thay đổi dần.

Bố mẹ Tiểu Châu tìm cho cô một công việc ổn định ở quê nhà, nên cô đã về quê để làm việc rồi; năm trước tiệm hoa đã được chuyển nhượng cho Lâm Nguyên và Khương Nhã làm tiếp; Triệu Tư Kiều và cậu bạn trai vệ sĩ của cô đang trong độ tình cảm đậm sâu, trong công ty, trừ những việc đối ngoại cần cô nàng phải xử lý, còn lại thì không quan tâm gì hết, suốt ngày cứ dính lấy người ta, sống thoải mái lắm.

Hạ Tịch với Trịnh Trị cũng làm lành như ban đầu rồi, hai năm trước còn ầm ĩ một trận.

Ban đầu Hạ Nghiễn Châu cũng không quen đâu.

Có một hôm trên đường về nhà, thấy một tiệm bánh mới vừa mở, anh đi ngang vài lần rồi, thấy bánh mousse sữa chua đào lê nhìn khá ngon, định mua một phần mang về cho Chu Tự ăn thử.

Anh nói: “Trịnh Trị, tấp xe vào lề đi.”

Phải mấy giây sau tài xế mới trả lời: “Vâng, giám đốc Hạ.”

Hạ Nghiễn Châu cũng giật mình, anh mới nhớ lại cậu không còn đi theo anh nữa rồi.

Nói tóm lại, cuộc sống thay đổi chóng mặt, mọi người đều đang làm quen và không ngừng tiến về phía trước.

Khoảng thời gian này Hạ Nghiễn Châu mãi bận việc ở thành phố Lâm, anh nói hôm nay sẽ bay về, hạ cánh cũng đã năm giờ rưỡi chiều rồi.

Anh gọi trước cho Chu Tự, bảo cô đến đón anh.

Anh mặc áo thun cổ Henley tay ngắn màu xám và quần tây màu đen rộng rãi thoải mái, một tay đẩy vali, tay còn lại ôm vài nhánh hồng.

Anh bước đi nhanh gọn, cả người lúc ẩn lúc hiện giữa đám đông, nhưng vẫn mang vẻ xuất sắc bắt mắt.

Chu Tự vẫy tay với anh.

Hạ Nghiễn Châu nhìn sang, khóe môi nở nụ cười.

Chu Tự chủ động bước lên ôm anh, hít thật sâu mùi hương trên cơ thể anh.

Hạ Nghiễn Châu vuốt tóc cô, anh nói nhỏ: “Vợ ơi.”

“Chồng ơi.” Cô cũng gọi anh như thế, có điều âm cuối cô vút cao hẳn, giọng ngọt ngào hẳn.

Hai người ôm nhau đi ra bãi xe, đường về do Hạ Nghiễn Châu lái xe.

Giờ này ánh hoàng hôn rực rỡ, những tia nắng xuyên qua tầng mây rọi xuống mặt biển, biển xanh dập dìu sóng nước.

Dự báo thời tiết báo hôm nay mưa to, nhưng bây giờ trời trong nắng đẹp không hề có gợn mây đen.

Chu Tự nghịch mấy nhánh hoa hồng anh tặng, cô đếm thử thì tổng có chín nhánh. Trước giờ anh chưa bao giờ phô trương tặng cô một đóa hoa to, không bao giờ gây chú ý ở sân bây, nên thỉnh thoảng sẽ tặng sáu nhánh hay mười một nhánh.

Trước giờ Chu Tự cứ nghĩ mình chẳng có cảm giác gì với hoa hồng, nhưng sau này cô mới phát hiện ra là do tâm trạng của cô lúc đó mà ra, cô không còn tin vào tin yêu nữa, cho nên mới phản cảm với ý nghĩa của loài hoa này.

Còn giờ thì việc này dần trở thành nghi thức.

Thi thoảng Hạ Nghiễn Châu cũng quên, thì cô sẽ cảm thấy như thiếu chút gì đó.

Chu Tự quay sang hỏi anh: “Anh có biết ngụ ý của chín bông hồng không?”

Hạ Nghiễn Châu suy nghĩ: “Thiên trường địa cửu?”

“Anh biết à?”

“Gần âm nên đoán ra thôi.” Anh xác nhận lại: “Nhưng đúng không?”

“Đúng rồi.”

Chu Tự đặt tay lên chân anh, dưới lòng bàn tay cô là cơ bắp rắn chắc, cô không kiềm được mà cấu vài cái. Thấy anh không cản cô lại được nước làm tới đi tay lên trên, đến ngay đùi trên của anh, ngón tay cứ lướt tới lướt lui.

“Bỏ ra.” Hạ Nghiễn Châu cảnh cáo.

Giờ thì anh vẫn đàng hoàng lắm cơ.

Chu Tự ngoan ngoãn rút tay về: “Chất vải quần thoải mái đó, mua ở đâu thế?”

“Quần này lần trước em mua.”

“Bởi em nói, nhìn cứ thấy quen quen.”

Hạ Nghiễn Châu bật cười, đến lúc dừng đến đỏ mới có cơ hội quay sang ngắm cô thật kỹ, hôm nay cô mặc áo dệt kim ngắn tay màu xanh khói và đầm ôm màu trắng, đầm dài đến bắp chân, cả bộ đồ rất hợp với dáng cô, có thể phác họa đường nét tinh xảo của cô, nhìn vừa trí thức vừa dịu dàng.

Tóc cô dài hơn rồi, được cô cột thành cái đuôi nhỏ ở sau ót.

“Bộ này đẹp đấy.” Anh đánh giá.

“Mới mua đó.” Chu Tự nói.

Về đến nhà là sáu giờ rưỡi.

Hôm nay dì giúp việc nghỉ phép, nên bữa tối chủ trương vừa đơn giản vừa nhanh chóng.

Chu Tự khui một bình rượu vang ướp đá, món chính là mì Ý, cô lấy thêm bò phi lê và măng tây để trong ngăn cấp đông mua hôm qua ra, chuẩn bị chút nữa sẽ áp chảo.

Cô tắm rửa xong đi ra thì thấy Hạ Nghiễn Châu đang ngồi ở sô pha trong phòng khách, đang chọn nhạc trên điện thoại và phát trên màn chiếu ở bức tường đối diện, âm nhạc có giai điệu chậm rãi, ở dưới là dãy sóng âm đang nhảy múa.

Chu Tự ôm cổ Hạ Nghiễn Châu từ sau, cô hơi dùng sức nâng cầm lên, khiến anh phải ngửa đầu lên cao.

Cô dán môi lên môi anh, trao cho anh nụ hôn bằng cách thức đảo điên thế này. Cô ở phía trên, nên nụ hôn mạnh mẽ áp đảo, ngón tay lướt xuống, chạm vào yết hầu của anh.

Cô cảm nhận anh cứng người một cách rõ ràng, bàn tay đang xoa cổ anh ấn mạnh hơn.

Trong chốc lát Hạ Nghiễn Châu tưởng mình như ngạt thở, hít thở trong run rẩy, anh giơ tay, muốn ôm lấy đầu cô, giành lại quyền chủ đạo,

Nhưng chỉ nghe tiếng chụt giữa hai môi, Chu Tự bỏ đi: “Ăn cơm thôi.”

Hạ Nghiễn Châu quay đầu: “Em lại đây.”

Chu Tự đi lùi ra sau chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười xấu xa.

Đôi mắt Hạ Nghiễn Châu sắc bén, anh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng hết cách chỉ đành ổn định cảm xúc rồi đi rửa tay, sau đó vào nhà ăn.

Anh lấy đồ gắp trong tay Chu Tự: “Để anh làm cho.”

Chu Tự tự động nhường chỗ cho anh.

Anh nấu ăn không giỏi, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, sẽ tự chủ động làm những việc đơn giản.

Cái nào không biết anh sẽ hỏi Chu Tự, mặc dù cô cũng chỉ như gà mờ thôi. Nói chung cuộc sống cũng ra gì lắm, có vẻ như anh rất biết cách làm thế nào để sắp xếp cho gia đình.

Hạ Nghiễn Châu nhìn màu của miếng beefsteak: “Được rồi chứ hả?”

Chu Tự cầm đĩa đứng cạnh chờ: “Mở lửa nhỏ đi, rắc thêm chút tiêu đen với muối là cho ra đĩa được rồi.”

Hạ Nghiễn Châu làm theo lời cô, sau đó lại nấu thêm mì Ý, rồi cho ra đĩa bày lên bàn.

Rượu vang ướp vừa đủ thời gian, hai người cạn ly, nhấp một ngụm nhỏ.

Hai người vừa ăn vừa chia sẻ công việc của mình trong thời gian tới, lên kế hoạch dành chút thời gian để bù lại tuần trăng mật.

Hạ Nghiễn Châu hỏi cô có nơi nào muốn đi không.

Chu Tự trả lời: “Tốt nhất là không lên kế hoạch gì hết, có thể ngủ một giấc cho đã nào tỉnh thì tình, rồi đi loanh quanh đây đó, ăn gì đó ngon miệng, sau đó đi ngủ cho sớm.”

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô: “Mấy yêu cầu em đưa ra đi chỗ nào cũng được.”

“Đi biển đi.”

“Ngày nào cũng sống ở biển còn chưa chán hả?” Nhưng anh vẫn hỏi tiếp: “Hawaii hay là Maldives?”

“Nóng quá.”

“Hay Philippine?”

Chu Tự lắc đầu: “Không thích.”

Anh buồn cười: “Vậy đi đảo Cát đi, vừa thích vừa không nóng.”

Chu Tự cũng bật cười: “Được luôn, dù sao đi với anh thì đi đâu cũng được.

Hạ Nghiễn Châu ngẩng đầu nhìn cô thật sâu, cái miệng kia cứ như bôi mật vậy, giọng nói cũng hay, anh đang rất mong đến đêm đây.

Hạ Nghiễn Châu nâng ly rượu, chạm nhẹ vào ly cô.

Mì Ý và beefsteak vừa đủ ăn, rượu vang chỉ còn non nửa chai, hai người chia nhau, mang ra phòng khách tiếp tục uống.

Màn đêm buông xuống, ngoài bầu trời cao đã lấp lánh vài ngôi sao.

Đèn bằng giọng nói chiếu sáng, cả một vùng không gian rộng lớn chỉ còn lại ánh đèn màu cam mờ ảo làm say lòng người.

Nhạc đang phát đến bài Sunday Morning của Evil Needle, bản nhạc mang tiết tấu lười nhác đến cùng cực, tiếng trống gõ nhẹ vào đát lòng, kết hợp với cảm giác ngà ngà như giờ thật là hết ý.

Chu Tự nửa nằm ra sô pha, cô gối đầu lên đùi Hạ Nghiễn Châu. Tay anh mát xa nhẹ lên trán cô, vừa nhấp một ngụm rượu.

Cả hai không ai nói gì, chỉ tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ riêng tư này.

Không lâu sau, Chu Tự uống cạn ly rượu, cô tiện tay để ly ở thảm lót dưới sô pha. Hạ Nghiễn Châu cụp mắt, anh đút rượu từ ly mình cho cô.

Chu Tự nhìn anh: “Anh định chuốc say em à, có ý đồ gì?”

Hạ Nghiễn Châu cười đáp: “Chút nữa tận hứng hơn.”

Chu Tự chợt nhớ lại lần đầu tiên của hai người, ở trong quan bar ấy, anh cũng nói những lời khiêu khích thế này.

Chu Tự nói: “Hát một bài nghe nào.”

“Anh không biết hát.”

“Rõ ràng là hát hay lắm mà.” Cô giật lấy ly rượu trong tay anh, uống cạn cả, rồi cũng để ly dưới thảm: “Mau lên.” Cô nài nỉ.

Hạ Nghiễn Châu đành phải tắt nhạc, kho nhạc của anh ít ỏi, nghĩ mãi mới hắng hắng giọng: “Đóa hoa này nở thì sẽ có đóa hoa khác tàn phai, cả đồi núi ngập cánh hoa tươi nhưng chỉ có em là tình yêu đích thực trong lòng tôi…”

Lông tơ trên người Chu Tự dựng đứng, dáng vẻ của anh bây giờ nhàn tản vô cùng, giọng anh trầm thấp phóng khoáng, mặc dù không hề có bất cứ kỹ thuật gì, nhưng vẫn đủ để mê hoặc lòng người.

Hình như là quên lời, nên anh dừng một lúc mới hát tiếp: “Trông chờ em, đợi ngày đóa hồng của em nở rộ, cả đồi núi ngập cánh hoa tươi chỉ có em là xinh yêu nhất…”

Chu tự bỗng nhỏm người lên hôn anh, tiếng hát được nhấn chìm giữa hai đôi môi.

Nụ hôn ướt át dần mất khống chế, Hạ Nghiễn Châu thở hổn hển ôm Chu Tự về phòng ngủ, quăng cô lên giường.

Chu Tự thấy anh đứng cạnh giường cởi áo thun, giống hệt mọi lần. Ánh đèn bên giường soi lên người anh, cô lại nhìn từng đường gân rõ nét kia.

Chu Tự mượn hơi men bò lên người anh, dán môi lên chỗ ấy.

Hạ Nghiễn Châu hít một hơi thật sâu, cơ bụng anh thít chặt.

Anh cụp mắt xoa đầu Chu Tự, cảm nhận cái lưỡi ẩm ướt của cô đang men theo từng đường đi từ trên xuống dưới như khắc nét. Da anh dựng cả lên, cảm giác ướt át mát lạnh.

Hạ Nghiễn Châu nhắm mắt: “Chết anh mất.” Anh lẩm nhẩm tên cô: “Tiểu Tự…” Sau đó ấn đỉnh đầu cô xuống dưới.

Chu Tự không nói nên lời, rất tốn sức, nhưng không được bao lâu là anh đã kéo cô lên, ấn cô lên giường.

Anh không thể tự chủ được nữa, anh làm một cách mạnh mẽ mất khống chế, như thể muốn bóp nát cô.

Khi mọi thứ kết thúc, họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Ngoài trời đột nhiên sấm vang khiếp hồn, ngay sau đó, mưa to như trút nước.

Cuối cùng cơn mưa này cũng đến, cơn cuồng phong cuốn những hạt mưa đập vào cửa sổ, giấu nhẹm hết mọi âm thanh trên thế giới này.

Phòng ngủ mở máy lạnh, một khoảng không im ắng.

Chu Tự rút trong lòng anh, hai người vừa tắm xong, cô hít hà mùi hương thơm mát trên người anh và trên giường, nhắm mắt ngủ.

Hình như khi thời tiết gay gắ thế này, thì cảm giác an toàn mà anh mang đến cho cô càng rõ ràng hơn.


Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Story Chương 48: Ngoại truyện 3
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...