Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 47: Ngoại truyện 2

Hạ Nghiễn Châu ôm ngang Chu Tự về phòng ngủ, khi đi qua tấm gương ngay góc cầu thang thì anh bỗng dừng bước, anh nghiêng đầu, không biết đang nhìn gì trong gương.

Vốn Chu Tự đang tựa vào vai anh, vì tò mò không biết anh làm gì nên cô cũng nhìn qua thử, vừa nhìn khiến hai má cô nóng bừng như muốn nổ tung.

Vừa rồi hai người mặc đại rồi đi vào phòng làm việc, nên ăn mặc cũng không mấy gọn gàng chỉnh tề. Anh xoay nghiêng người vào mặt gương, mà góc bên đó là góc hai chân cô đang gác lên tay anh.

Chu Tự lắc anh: “Anh bị b**n th** hả? Đi mau lên!”

Cô lắc đến nỗi Hạ Nghiễn Châu đung đưa người, anh bật cười.

Anh tiếp tục bước vào phòng ngủ, đôi dép lên mang dưới chân cô, một chiếc bị rơi trong phòng làm việc, chiếc còn lại khi anh quăng cô lên giường đã bay đi đâu mất tiêu.

Chu Tự lập tức lăn vào chăn, chỉ để mỗi đôi mắt để nhìn: “b**n th**.”

Hạ Nghiễn Châu không thèm để ý đến cô.

Cô nhìn hai tay anh đan nhau nhanh chóng cởi áo thun ra, lúc anh giơ tay lên, cơ bắp tự động căng chặt lại, lưng quần tuột xuống thấp hơn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, từng đường gân máu lan tràn, vừa nổi bật vừa gợi cảm.

Cô rất muốn biết nếu áp môi lên đó sẽ có cảm giác thế nào, do dự chốc lát cô vẫn ngồi dậy, nhưng lại không dám làm, chỉ đầy nhìn một cách tiếc nuối rồi thở dài đầy ảo não.

Anh nhìn sang: “Sao thế?”

Chu Tự không nói gì, còn anh thì cởi đến quần ngủ rồi. Anh lập tức rướn người lên, lôi cô từ trong chăn ra, chiếc váy ngủ của cô vải mỏng như cánh ve, sao mà chịu nổi những hành động thô bạo của anh, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, đai áo rơi ra rồi.

Tuy nhiên, anh vẫn chỉ rướn trên người cô, lặng lẽ nhìn cô thật lâu.

Chu Tự phản kháng: “Anh làm hư hai cái váy ngủ của em rồi.”

“Bất cẩn thôi.”

Nhưng cô rất rộng rãi không truy cứu nữa, cô cụp mắt, dùng tay sờ lồng ngực anh.

Bỗng Hạ Nghiễn Châu hỏi cô: “Nếu như vừa nảy em thắng, em sẽ đưa ra yêu cầu gì cho anh?”

“Yêu cầu anh cưới em.”

Chốc sau, Hạ Nghiễn Châu nhìn đi chỗ khác cong môi cười, nhờ anh đèn mập mờ ở đầu giường, Chu Tự thấy đuôi mắt và khóe môi anh đều đang cong một vòng cung tuyệt đẹp, ngay khoảnh khắc này, hẳn là tâm trạng của anh vui vẻ thích thú lắm.

Hạ Nghiễn Châu: “Nên là, cho dù thắng hay thua, em đều quyết định sẽ gả cho anh?”

“Đúng thế.”

Hạ Nghiễn Châu nhéo cô: “Vậy là cố ý chọc anh đúng không hả?”

Chu Tự bắt chước anh trầm giọng: “Vốn trí nhớ của anh đã chẳng ra làm sao rồi. Anh nghĩ lại đi, còn một bước nữa là em thắng rồi.”

Cô cười hì hì: “Có ai mà chơi xấu như anh không chứ.”

Hạ Nghiễn Châu thấy không nên tha cho cô dễ vậy, anh dấn thân vào nơi ẩm ướt, nhưng đẩy đưa không vào hẳn.

Chu Tự cười hết nổi, bao nhiêu câu chữ của cô kẹt lại hết trong cổ họng, cô lập tức ngẩng đầu ngửa cổ.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô: “Chơi vui không?”

Cô lắc đầu một cách khó nhọc.

Hạ Nghiễn Châu biết, những lúc thế này cô ngoan ngoãn vô cùng, anh nói thế nào là thế đó, không bao giờ cãi lại.

Anh ngậm môi cô: “Sớm hơn so với anh dự tính.”

Mãi một lúc, Chu Tự mới thích ứng dần: “Cảm ơn anh đã khoan dung với em.” Đầu cô đụng vào đầu giường, cô ôm chặt lưng anh: “Sáu năm trôi qua, đủ để em quên đi những điều không vui trong cuộc hôn nhân trước.”

Chu Tự cảm kích anh vì bao năm nay chưa từng một lần thúc giục hay bóng gió cô, dành cho cô đủ thời gian để tự chữa lành vết thương. Cô cảm nhận được tình yêu và bao che chở từ anh, nhưng cô cũng hiểu rằng, muốn bước tiếp nữa thì phải dựa cả vào bản thân cô.

Khi cô cố nhớ lại và không còn né tránh nữa, thì cô chắc chắn, mình có thể cùng anh bước tiếp cuộc hành trình sau.

Hạ Nghiễn Châu vùi đầu vào hõm vai cô: “Anh có thể chấp nhận trạng thái như thiện tại.”

“Nói thật đó à?”

Anh không trả lời.

“Nếu như, nếu như em vẫn không đồng ý, anh sẽ, sẽ chia tay em không?” Cô lặp lại mấy lần mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Không đâu.” Anh không hề dừng lại.

“Vậy anh định thế nào?”

Hạ Nghiễn Châu th* d*c, anh chống cánh tay, vừa nhìn cô vừa tiếp tục: “Nước chảy đá mòn? Bám riết không buông? Có mà là cục đá thì chắc cũng ủ cho ấm lên rồi nhỉ.”

Chu Tự bật cười, nhưng ngay sau đó, cô lại bị k*ch th*ch nhíu chặt mày.

Cô cố hết sức để giọng mình không phải run rẩy: “Dưa chín ép thì không có ngọt.”

Anh đáp rất tự nhiên: “Ngọt hay không tính sau, giải khát thì chắc rồi đó.”

Chu Tự cấu eo anh như trách phạt, nhưng lại bị anh kéo tay cố định chắc trên đầu.

Có một khoảng hai người đều im lặng không nói gì, cả căn phòng yên ắng vô cùng, nhưng như thế thì lại phóng đại vô hạn những âm thanh kia.

Chu Tự mất tập trung mà nghĩ ngợi, cốt cách của Hạ Nghiễn Châu vẫn là một người đàn ông rất truyền thống, anh cảm thấy kết hôn sinh con với người mình yêu, là một chuyện hết sức hiển nhiên, nếu cứ duy trì quan hệ người yêu của nhau cả đời này, sợ là anh làm không được.

Như anh nói đó, sẽ không chia tay, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, lúc đó hai người sẽ rơi vào tình huống không ngừng cãi vã chấp nhặt, rồi để cả hai đều phải thương tích đầy mình, tình cảm có nhiều cỡ nào thì cũng sẽ bị bào mòn đến sạch thì thôi.

Mọi thứ đều phải có qua có lại, và tất nhiên cô sẽ không đến mức ích kỷ như thế, thật ra từ khi bắt đầu quyết định ở cạnh anh, thì cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc tái hôn rồi.

Và cô cũng dần hiểu ra, không thể phủ định cả cuộc đời này bằng một trong những chuyện đã trải qua được, nên cái cô cần chỉ là thời gian thôi, mà Hạ Nghiễn Châu lại có thể cho cô điều ấy.

Anh như nhận ra cô không tập trung, nên bằng đầu dốc sức nhiều hơn.

Chu Tự đâu biết mà đề phòng, tim cô muốn dâng đến cổ họng, tức đến nỗi vỗ vào cánh tay anh.

Còn anh thì lại táo tợn hơn nữa.

Hóa ra vừa nảy chỉ là khai vị thôi, sau đó cô chẳng còn cơ hội mà nói được câu nào hoàn chỉnh, giọng cô nhỏ như muỗi kêu như bị nghiền nát, hòa cũng ánh trăng đêm nay.

Ngày thứ hai sau khi quyết định kết hôn, Chu Tự không muốn ngó đến Hạ Nghiễn Châu nữa.

Sáng sớm thức giấc, Hạ Nghiễn Châu đi tắm rửa trước.

Anh vẫn gọi cô dậy như mỗi ngày, hai người sẽ dành một tiếng đồng hồ để chạy bộ buổi sáng. Thói quen này đã duy trì được hai năm rồi, ban đầu Chu Tự không cách nào kiên trì nỗi, nhưng vẫn không so được với nghị lực của Hạ Nghiễn Châu.

Mới bắt đầu anh còn dịu dàng dỗ dành cô, sau này anh không nói nhiều nữa, cứ lôi cô từ trong chăn ra thôi.

Kết quả của việc kiên trì vận động trong một thời gian dài là, cô làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, tinh thần tràn trề, tình tra da cũng được cải thiện tốt hẳn lên, cơ thể cũng trở nên khỏe khoắn mạnh mẽ hơn, cây chậu trong kho cô ôm vác được hết.

Về sau cô chủ động thức giấc đi chạy bộ với anh.

Cho dù anh về thành phố Lâm xử lý công việc, thì cô vẫn sẽ tự thức giấc, đi ra ngoài và chạy trên tuyến đường mà họ đã chạy vô số lần. Hai người sống ở hai nơi, nhưng cùng một khoảng thời gian làm chung một việc, sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Nhưng hôm nay Chu Tự không muốn để ý đến anh.

Dưới người cô là chăn mền làm bằng tơ tằm màu xám bạc, tối hôm qua phải đổi sang ngủ ở phòng khác, vì giường nệm trong phòng ngủ ướt cả rồi.

Cô giận anh cố ý kéo dài thời gian, giày vò cô không chịu nỗi, khi kết thúc cô chẳng còn sức để giơ tay nhấc chân.

Anh thì có giai đoạn chịu lửa*, nhưng cô thì có thể tự điều tiết là liên tục nhiều lần.

*Trong hoạt động t*nh d*c của con người, giai đoạn chịu lửa thường là giai đoạn phục hồi sau khi đạt c*c kh***, trong thời gian đó về mặt sinh lý nam giới không thể đạt được c*c kh*** bổ sung. Nhưng phụ nữ thì lại có thể liên tục đạt c*c kh***.

Hạ Nghiễn Châu nhớ lại lần đặt cược ban đầu, anh chủ động nhận thua mà.

Anh là người khá giữ chữ tín, nên nói sao thì làm vậy. Mà ngoài những cái đó ra, anh còn thêm hai ngón tay nữa.

Nhưng cái chỗ đó quá là kh*ng b*, huống hồ gì anh cứ lặp lại liên tục.

Chu Tự gấp gáp.

Hạ Nghiễn Châu chẳng kịp đề phòng, chẳng khác nào gặp phải thác nước giữa đường leo núi, tia nước phun ướt hết má và cổ áo.

Cô như rơi vào chốn hư vô, chẳng còn bất cứ cảm giác gì với mọi thứ xung quanh, mãi mười mấy giây sau cô mới tìm lại lý trí, sau khoảnh khắc bùng nổ thì cô bắt đầu thút thít, sau đó thì xấu hổ đến mức không thèm để ý đến anh.

Hạ Nghiễn Châu biết mình chẳng phải vô tội gì, đành phải bỏ buổi chạy hôm nay, nằm lại giường, ôm cô trong lòng vừa đùa vừa dỗ dành.

Tin tốt nhanh chóng được truyền đến thành phố Lâm, Vương Á Tiệp vui mừng không thôi, bà lập tức tìm chỗ coi lịch hoàng đạo chọn ngày lành gần nhất cho họ đi đăng ký kết hôn.

Còn về hôn lễ, Vương Á Tiệp đề nghị tổ chức ở thành phố Lâm, dù sao người quen bạn bè của nhà họ Hạ ở đây cả. Hạ Nghiễn Châu định phản đối rồi, nhưng Chu Tự lại đồng ý rất dứt khoát.

Nếu đã quyết định kết hôn, thì chẳng có gì đáng để lòng vòng lấn cấn nữa cả.

Dù sao ở thành phố đó chỉ có một mình cô, cho nên chẳng thành vấn đề.

Cô bằng lòng vì anh mà nhường một bước, và hơn nữa là không muốn làm khó hai ông bà.

Mọi việc cứ được quyết định như thế.

Bác cả nhà họ Hạ thì không có phách lối như chú ba, nên hôn lễ được tổ chức long trọng nhưng không phô trương, khách mời toàn là bạn bè thân thiết. Chu Tự thì đơn giản hơn nhiều, Tiểu Châu về quê làm ăn rồi, nên trừ Giang Nhiêu, Triệu Tư Kiều và cặp Lâm Nguyên, Khương Nhã ra, thì chỉ còn nhóm đồng nghiệp ở công ty, vừa đủ bày được hai bàn.

Buổi tối trước hôn lễ, Giang Nhiêu đến khách sạn với cô.

Giờ thì Giang Nhiêu không giống như trước nữa rồi, hai đứa nhỏ dần không bám dính vào mẹ nữa, cô bạn bèn mời mẹ chồng đến chăm giúp, còn mình thì ra ngoài đi làm.

Vóc dáng cô bạn đã về được như ban đầu, thậm chí còn đầy đặn và thướt tha hơn, mặt mày được trang điểm tinh tế, cuối cùng cũng tìm lại được tự tin.

Giang Nhiêu chia sẻ kinh nghiệm: “Sau này cậu mà có con rồi thì đừng cứ ôm khư khư, cứ quăng nó cho bà nội chăm là tốt nhất. Mình là ví dụ điển hình đây này, đến lúc đó cậu đừng có dẫm theo vết xe đổ của mình.” Nghĩ lại cũng không đúng: “Điều kiện của Hạ Nghiễn Châu tốt thế này, chắc chắn là nhà cửa không thiếu bảo mẫu hay vé em rồi, chắc không cần cậu phải lo đâu.”

Chu Tự treo đầm cưới lên: “Vẫn chưa tính chuyện đó đâu.”

“Cậu ta bận quá hả?”

Chu Tự gật đầu, “Mình cũng không có thời gian là mấy.”

Cuối cùng vào năm ngoái công ty cô cũng có thể đổi sang chỗ mới, từ địa điểm đến môi trường làm việc đều được cải thiện rõ rệt, đồng thời nghiệp vụ công việc cũng được mở rộng, đương nhiên áp lực sẽ cao hơn.

“Cũng được, cứ theo tình hình thực tế của hai cậu thôi.” Giang Nhiêu nhớ ra: “Cậu kết hôn có báo với mẹ kế không?”

Chu Tự lắc đầu: “Mình chỉ báo với Chu Loan thôi.”

Nghĩ đến Chu Loan cô lại sụt sịt muốn khóc.

Tối hôm qua thằng bé đến đây tặng cho cô một sợi dây chuyền. Là loại kiểu dáng phức tạp lắm kìa, không phải là kiểu trang sức đeo hằng ngày, nên cũng không phải nhẹ gì.

Cậu nói cậu để dành từ tiền sinh hoạt hằng ngày.

“Ban đầu em không biết nên tặng gì, trên mạng nói của hồi môn thường tặng xe.” Chu Loan gãi đầu cười cười: “Xe thì giờ em mua không nổi, đợi sau này em kiếm tiền bù lại cho chị nhé.”

Chu Tự ôm cậu thật chặt, cố nén nhẹm hết mọi cảm xúc.

Chu Loan biết rõ cả nhà đều có lỗi với Chu Tự, liên lụy cả cậu chẳng có mặt mũi nào mà tham gia hôn lễ của cô, nên chỉ đến chúc phúc cho cô trước thôi, hôm đó cậu sẽ không xuất hiện.

Chu Tự kể cho Giang Nhiêu nghe xong, cô bạn thở dài một hơi: “Chu Loan đúng là ngoan mà, không bị ảnh hưởng từ mẹ thằng bé, vậy cũng hiếm lắm rồi.”

Chu Tự lặng im không tiếp lời.

Giang Nhiêu do dự mãi, nhưng vẫn quyết định kể với cô: “Tên khốn Lương Hải Dương chết rồi.”

Chu Tự nhìn cô bạn.

Cậu còn nhớ lúc Lưu Sấm mới khởi nghiệp có tìm nhờ Lương Hải Dương giúp đỡ không, nên anh ấy cũng quen với bên hợp tác với hắn trong lĩnh vực truyền thông. Mấy hôm trước Lưu Sấm gặp người đó, có nói tên đó chết ròi, mà từ năm trước cơ.”

Chu Tự hỏi: “Sao mà chết?”

“Người kia cũng khôgn kể rõ, chắc là bệnh chết trong tù đó.” Giang Nhiêu bắt đầu hối hận: “Ngày vui như vậy, nói mấy chuyện này ảnh hưởng tâm trạng của cậu.”

Chu Tự cười nói: “Đây chẳng phải tin tốt à.”

Sau đó hai người lại trò chuyện những việc linh tinh, rồi đi ngủ từ sớm.

Tối hôm đó, Chu Tự mất ngủ.

Cứ tưởng mình có thể duy trì tâm thái như bình thường, nhưng khi chiếc đầm cưới long trọng được khoác lên người cô, cuối cùng cô biết rằng, hôm nay cô gả cho Hạ Nghiễn Châu.

Cô đã từng bố trí hội trường cưới cho người khác, từng làm tường hoa trang trí hôn lễ.

Cảnh tượng mộng mơ đến cỡ nào cũng không thể khiến tâm trạng cô có chút gợn sóng.

Nhưng mà, khi Hạ Nghiễn Châu mặc bộ vest đen xuất hiện trước mắt cô, cô vẫn không thể ngăn nỗi nước mắt dâng trào bờ mi.


Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Story Chương 47: Ngoại truyện 2
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...