Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 46: Ngoại truyện 1

Ba năm sau, hai người đã cùng nhau bước qua năm thứ năm rồi.

Cuối cùng Vương Á Tiệp cũng gặp được cô bạn gái trong truyền thuyết của con trai mình rồi, ấn tượng đầu tiên trong bà khá là tốt, mặt mày sáng sủa, tính cách cũng dịu dàng hiền lành. Con trai cưng như trứng hứng như hoa.

Sau khi hai người đi về, bà bày bó hoa Chu Tự mang đến tặng lên kệ tủ, nghe nói do chính tay cô gói đó. Bó hoa này không có những cái tên kiêu sa hay ho như bách hợp hay cẩm chướng, đường kính bó hoa phải to cả mét, lúc cô ôm bó hoa vào nhà gần như che kín luôn cả người cô.

Bó hoa này đã đủ ngạc nhiên rồi, ai ngờ cô từ từ rướn đầu ra từ sau bó hoa, nụ cười tươi tắn, cất tiếng chào “Cháu chào dì ạ” đứng đắn đúng mực.

Bà cảm giác như hai mắt mình sáng thêm được mấy phần, không biết là nên ngắm hoa hay nên nhìn người trước nữa.

Vương Á Tiệp đứng trước kệ tủ nghiêm túc ngắm nghía thưởng thức bó hoa, ba gồm rất nhiều loại, đến nỗi có quá nhiều loại bà không biết tên.

Định bụng lấy điện thoại tra thử, nhưng chợt phát hiện giữa những bông hoa xinh xắn có kèm một tấm thiệp, cô gái rất tỉ mỉ, còn làm thiệp ảnh và kèm theo thông tin giới thiệu:

Màu trắng là hoa cát tường, cúc thược dược và dành dành;

Màu hồng có hoa hồng Constance, mẫu đơn cánh bướm;

Màu tím là hoa chuông và hồng môn tím;

Còn có hoa phi yến màu xanh biển, ngu mỹ nhân màu cam nhạt và mao lương màu vàng nhạt.

Cuối cùng còn tạo thêm điểm nhấn bằng mấy nhánh cỏ voi.

Chủng loại phong phú và cách thức cắm hoa đa dạng.

Vào một ngày trời trong nắng ráo, với bó hoa đầy ấp và tinh tế, mang cảm giác thoáng đãng tươi tắn này, khiến người ta thấy như tràn trề sức sống.

Phía sau còn có thêm một tấm thiệp, được viết bằng nét chữ thanh thoát: Chúc dì luôn khỏe mạnh trẻ trung, mỗi ngày đều thấy hạnh phúc. Phần đề tên ghi Tiểu Tự.

Hạ Thành chắp tay sau lưng từ đằng sau đi đến: “Thích chứ hả?”

“Ông hỏi người hay hỏi hoa?”

“Cả hai.”

Mà Vương Á Tiệp thì không trả lời vào trọng tâm: “Người ta đến tuổi tôi bây giờ đã ôm cháu nội rồi, Nghiễn Châu tiến triển chậm quá. Nhìn Tôn Ninh nhà người ta kìa, con sắp đầy tháng luôn rồi, một nhà ba người sống hạnh phúc biết bao.”

Hạ Thành lắc đầu, ông hiểu bà vô cùng: “Lại sắp nhọc lòng chuyện khác nữa rồi.”

Vương Á Tiệp cất điện thoại, nghe ông nhắc nhở mà bà lại có kế hoạch mới: “Tiểu Tịch và Nghiễn Châu đều sống ở Bắc Đảo, tôi với ông ở lại thành phố Lâm còn ý nghĩa gì nữa? Huống hồ bên đây không khí khô nóng, chi bằng mình cũng dọn về Bắc Đảo ở luôn đi.” Nói là bà mở điện thoại, đi ra sô pha: “Tôi gọi cho Nghiễn Châu.”

Hạ Thành thở dài, tùy bà muốn làm gì thì làm.

Mà ở đầu bên kia, Hạ Nghiễn Châu vừa nói chuyện điện thoại với mẹ xong, anh tạm thời nhận lời theo yêu cầu của bà.

Anh với Chu Tự chỉ ở lại thành phố Lâm có một ngày, sau khi ghé thăm nhà anh họ thì sẽ ngồi chuyến bay tối nay về Bắc Đảo.

Cuối cùng Chu Tự cũng gặp được cô bé từng “cứu cô một mạng”, cô bé tên ở nhà là Trăn Trăn, bây giờ đã vào tiểu học rồi. Tướng mại của bé kế thừa tất cả ưu điểm của bố mẹ, mắt và miệng thì giống bố, nhưng mũi và mặt thì giống mẹ như khuôn đúc.

Trăn Trăn khá là thân với Hạ Nghiễn Châu, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại rất vui vẻ chia sẻ với anh những điều thú vị trong cuộc sống và khi đi học.

Thấy chú mình dắt bạn gái đến, cô bé không khỏi lén nhìn Chu Tự.

Cô bé ghé tai anh nói nhỏ: “Dì ấy xinh quá.”

Hạ Nghiễn Châu cong môi: “Nói to lên.”

Trăn Trăn ngượng ngùng lắc đầu, không chịu nói nữa. Cô bé lại nhìn sang Chu Tự, thấy Chu Tự đang cười híp mắt nhìn mình.

Chu Tự nói: “Dì nghe rồi. Trăn Trăn cũng xinh lắm đấy.”

Trăn Trăn cười lộ cả răng.

Chu Tự đưa qua đang để trên đùi mình sang cho cô bé: “Trong này có một bộ đồ chơi thiết kế trang phục Hán phục truyền thống và một bộ truyện tranh lịch sử. Quà cho cháu, mong cháu sẽ thích nhé.”

Đôi mắt Trăn Trăn sáng rực, cô bé quay sang nhìn chú mình, sau khi nhận được sự cổ vũ trong thầm lặng của anh, thì đưa hai tay nhận quà, “Dì ơi, sao dì biết cháu thích Hán phục thế?”

“Năn nỉ chú của cháu đi hỏi mẹ cháu đó.”

“Cảm ơn dì.” Trăn Trăn thích không muốn buông: “Dì có biết cháu không?”

“Đương nhiên rồi.” Chu Tự chống cằm, nói chuyện với cô bé cách Hạ Nghiễn Châu ngồi giữa: “Chú của cháu hay nhắc cháu lắm, dì biết lúc nhỏ cháu rất là thích ăn kẹo, phim hoạt hình thích xem nhất là cảnh sát trưởng Labrador. Ba tuổi đã biết tự dùng đũa, có thể tự đánh răng rửa mặt.” Cô nghĩ ngợi: “Sở thích là trượt ván và múa truyền thống.”

Trăn Trăn bất ngờ vô cùng, nhưng lại ghé tai lén sửa lời cô: “Học múa truyền thống là bị ép đấy.”

Nói xong, một lớn một nhỏ nhìn nhau bật cười.

Chị dâu họ giữ họ lại dùng bữa tối, toàn các món ăn gia đình dì ở nhà làm.

Không khéo là hôm nay anh họ đi trực, nên bàn cơm chỉ có bốn người họ, chủ đề cũng xoay quanh việc nuôi dạy con cái, trò chuyện khá là nhẹ nhàng mà còn không gượng gạo.

Chị dâu ngồi bên trái Chu Tự, liên tục gắp đồ ăn chăm sóc cho cô, cứ sợ tiếp đón không chu dáo.

Chu Tự bèn thấy ngại: “Chị dâu, cứ để em tự lấy. đồ ăn nhiều quá ăn không nỗi thật.”

“Vậy đừng khách sáo nhé, toàn trong nhà cả.”

“Vâng.”

Thật ra chị dâu chỉ hơn Hạ Nghiễn Châu ba tuổi thôi, khuôn mặt dịu dàng phóng khoáng, nhìn rất nổi bật, có thể nhận ra là người sinh ra và lớn lên trong lụa là sung túc, nhìn cả người chị từ trên xuống dưới mang một vẻ tinh tế không phải cố ý đắp nặn thành.

Chị ăn một miếng rồi hỏi: “Công việc của cô Chu hiện tại bận lắm à?”

“Gọi em là Chu Tự được rồi.” Chu Tự nói: “Hai năm gần đây thì đúng thật là khá bận rộn.”

“Vậy em với Nghiễn Châu có thể phối hợp thời gian dành cho nhau không?”

Chu Tự đáp: “Nói thật thì, thời gian dành cho nhau khá là ít.”

Chị dâu gật gật đầu, vô tình hỏi: “Hình như hai đứa quen nhau lâu lắm rồi đúng không, vậy gần đây đã có kế hoạch kết hôn chưa?”

Chu Tự ngập ngừng, cô bất giác nhìn người đối diện: “Tạm thời thì vẫn chưa có kế hoạch.”

“Phải tranh thủ thời gian thương lượng với nhau đã.” Chị dâu cười ngại ngùng: “Mặc dù toàn mấy câu cũ rích, nhưng vẫn muốn nói với hai đứa, sinh con đừng sinh muộn quá, nếu không lúc nuôi cực lắm đó. Chị có cô đồng nghiệp…”

Chị còn chưa nói dứt câu.

Hạ Nghiễn Châu ngồi đối diện cắt ngang: “Chị dâu.”

Chị quay sang.

Hạ Nghiễn Châu nói: “Phiền chị lấy giúp em chút cơm nhé.”

Chủ đề cũng chấm dứt tại đây, không nói tiếp nữa.

Ăn cơm xong hai người ngồi chơi chút nữa mới tạm biệt ra về.

Trên đường đến sân bay, trong xe im ắng vô cùng.

Chu Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trên đường đã dần trở nên xa lạ, ngoài trừ những lần có hẹn với Giang Nhiêu, thì cô rất ít khi quay lại thành phố Lâm.

Một mùa xuân nữa lại đến, hoa ngọc lan nở rộ hai bên đường khiến hàng cây lung linh hẳn.

Hạ Nghiễn Châu thì nhìn ra cửa sổ bên kia, anh cũng trầm hơn hẳn.

Chu Tự quay sang, nhét tay vào lòng bàn tay anh, ngay sau đó thì được anh nắm chặt.

Anh cũng nhìn sang cô: “Sao thế?”

“Anh sao thế?”

Hạ Nghiễn Châu nói: “Hơi mệt thôi.”

“…Anh không có gì muốn nói với em à?”

Hạ Nghiễn Châu khá là do dự, anh đùa: “Có phải anh nói gì em cũng đồng ý không?”

Trái tim Chu Tự đau nhói, vì không hiểu sao mà cô lại cảm nhận được nỗi cô đơn mơ hồ trong lời nói anh, cô không trả lời lại, dùng tay còn lại ôm lấy cánh tay anh, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Máy bay hạ cánh lúc tám giờ tối, tài xế đến đón họ, rồi về ngôi nhà ở khu đô thị mới.

Hai căn nhà mua vào mấy năm trước đã được trang trí xong xuôi, ngôi nhà hai phòng của Chu Tự chẳng ở được mấy lần, mà dọn hẳn sang căn biệt thự của Hạ Nghiễn Châu.

Chu Tự vô cùng biết ơn Hạ Nghiễn Châu, vì anh đã nhắc nhở cô phải trở thành người phụ nữ có đầy đủ năng lực độc lập và chỗ dựa vững chắc.

Hai người bên nhau lâu dài khó tránh những lần giận dỗi cãi vã, mà mỗi lần như thế, Chu Tự lại xách dép đi về nhà mình. Mà qua mấy lần như thế, cô vừa bước ra cửa không bao lâu, thì anh đã lẽo đẽo theo sau.

Hai người đổi sang một không gian khác, ai làm việc nấy, không thèm để ý đến nhau. Nhưng kiểu gì trong lúc vô tình cũng sẽ nhìn nhau hoặc có đụng chạm, cơn giận vì những điều vô cớ tiêu tan hoàn toàn, bấy giờ mới bắt đầu trò chuyện, sẽ dễ dàng để cởi bỏ khúc mắc hơn.

Rồi sau đó, cách thức tốt nhất để hâm nóng tình cảm là l*m t*nh. Hai người hoàn toàn đảo ngược vị trí, Chu Tự muốn mềm mại cỡ nào thì mềm mại cỡ đó, còn anh thì muốn cứng bao nhiêu cũng được, mỗi lần như thế như muốn giày vò cho đến khi cô khóc lóc run rẩy cầu xin thì anh mới chịu thôi.

Tóm lại, hai người thành công trong việc không bao giờ giận nhau qua đêm.

Sau khi về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm rồi lên giường nằm.

Thật ra tối nay vẫn còn khá sớm, khu biệt thự khá gần công viên bờ hồ, bình thường sau bữa cơm hai người sẽ nắm tay dắt nhau đi dạo.

Còn bây giờ thì đã tầm một tuần không gặp mặt rồi, hôm nay do tự Chu Tự đi đến gặp anh, xong xuôi mọi việc cả hai lại cùng quay về Bắc Đảo.

Họ đã nhớ nhau lắm rồi, Hạ Nghiễn Châu ôm Chu Tự từ đằng sau, môi anh lưu luyến chạm nhẹ lên gáy cô.

Cả căn phòng tối đen, làn da mịn màng của cô như được phủ ánh trăng màu bạc.

Hơi thở của Chu Tự rối loạn, nắm chặt lấy cánh tay đang để trên eo cô, cô không kiềm được mà uốn éo phối hợp: “Hôm nay… dì có ấn tượng tốt không anh?”

“Hẳn là tốt đó.” Giọng anh trầm khàn.

Chu Tự nằm xoay qua đối diện với anh, khiến anh phải dừng mọi động tác lại.

Cô ngẩng đầu, tìm về đôi mắt anh dưới ánh trăng mờ ảo: “Thật ra do anh che chắn cho em tốt quá thôi.”

Chu Tự đâu có ngốc đến mức không nhận ra có gì bất thường. Hạ Nghiẽn Châu cứ trì hoãn việc này, chưa bao giờ anh ép buộc hay cưỡng cầu cô chút nào.

Mà đã ba bốn năm trôi qua, nhà bên thành phố Lâm có cấm cản cũng chấp nhận rồi.

Cô nói: “Dì đối xử với em tốt lắm, em chẳng thấy không thỏa mái chút nào cả. Chú cũng hòa nhã dễ gần lắm.”

“Vậy được rồi.” Anh vẫn cứ hững hờ như không.

Chu Tự hỏi: “Chú dì có giục anh kết hôn không?”

Hạ Nghiễn Châu đáp: “Không nhắc đến.”

“Vậy…” Cô im lặng vài giây: “Anh có từng nghĩ đến chuyện này không?”

Mãi một lúc mà anh chẳng nói gì, anh thầm ngẫm nghĩ ý tứ trong câu hỏi của cô, cuối cùng anh chọn cách trả lời khá là an toàn: “Với tình trạng như hiện nay của mình, có kết hôn hay không thì có gì khác đâu.”

Chu Tự không hỏi anh gì nữa, bỗng cô nghĩ ra, “Anh còn nhớ cờ ca rô mình chơi hồi cấp ba không?”

Hạ Nghiễn Châu trả lời bằng giọng bình bình: “Đương nhiên.”

“Mình chơi một ván nhé?”

“Bây giờ?” Anh giờ đã là tên lên cung rồi, làm khó anh đấy.

Nhưng Chu Tự ra cho anh một điều kiện đầy cám dỗ: “Đánh cược cho k*ch th*ch nhé.” Cô do dự trong chốc lát, còn chưa nói thành lời mà đã ngượng chín mặt: “Ừm thì…”

“Hửm.” Hạ Nghiễn Châu đợi coi cô trêu mình thế nào.

“Em thua em ngậm, anh thua anh ngậm.”

Hạ Nghiễn Châu nhướng mày, vờ như không hiểu: “Ngậm cái gì?”

Cô ngẩng đầu, muốn ghé sát tai anh, nhưng cách một đoạn thì lại bị ngón tay anh chặn lên môi đẩy ra xa. Anh đưa tay mới đèn, như cười như không thưởng thức biểu cảm trên mặt cô: “Cứ nói vậy thôi.”

Cô chỉ đành cất tiếng dưới cái nhìn đầy ý vị của anh: “Ở dưới.”

“Cái gì ở dưới?”

“Không chơi nữa.” Cô xoay người đi chỗ khác.

Hạ Nghiễn Châu ôm cô lên: “Anh có thể tự nhận thua luôn.”

Họ lại quấn quýt lấy nhau, khó tránh khỏi cười nói ầm ĩ.

Lúc sắp vào chủ đề chính, thì Chu Tự lại ngăn lại.

Hạ Nghiễn Châu bị cô giày vò liên tục nên định giở trò rồi, anh chống tay đỡ người dậy, nhưng lại thấy cô đã mặc váy ngủ lên người.

Những hình ảnh trắng nõn nà và hồng phấn mê người lập tức bị che dưới lớp vải mỏng manh.

Đuôi mắt anh trầm hẳn, anh thầm đỡ chán: “Hôm nay anh chọc gì em à?”

Chu Tự lắc đầu.

Cô lặng lẽ ngồi trên giường nhìn anh một lúc, không biết vì sao, đôi mắt cô lại trở nên trịnh trọng hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, cuối cùng Hạ Nghiễn Châu cũng nhận ra, hình như tối nay cô có gì muốn nói, hoặc muốn đưa ra quyết định gì đó, thế là anh cũng lặng lẽ ngồi dậy, lấy áo thun khoác lên người.

“Vừa nảy chỉ đùa thôi.” Chu Tự cắn môi: “Mình chơi một ván nghiêm túc được không anh?”

“Được.” Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Cược gì?”

“Nếu em thua, em đồng ý với anh một việc vô điều kiện, và ngược lại.”

“Được.”

Chu Tự nhảy xuống giường trước anh, cô vào phòng làm việc lấy một tờ A4 trong máy in ra, thước và bút chì thì dễ kiếm thôi, bình thường anh vẫn dùng để vẽ hình.

Chu Tự ngồi lên ghế của anh, dùng thước vẽ ô bàn cờ.

Mấy phút sau Hạ Nghiễn Châu mới vào, anh mang dép lê để dưới đất, lấy mũi chân đẩy qua chân cô. Thấy cô mang xong xuôi anh mới quay người vào phòng ăn rót hai ly nước, một ly để trên bàn, ly còn lại anh tự cầm, đứng dựa vào giá sách, vừa uống nước vừa nhìn cô vẽ.

Tháng trước cô vừa cắt tóc ngắn, bây giờ chỉ mới dài đến cổ.

Đương nhiên là Hạ Nghiễn Châu thích cả, tóc dài thì sẽ có vẻ dịu dàng của tóc dài, tóc ngắn thì lại có cảm giác nhanh nhẹn, thoải mái của tóc ngắn. Thậm chí anh còn thấy tóc ngắn tiện hơn nhiều, cô không có giật đùng đùng lên lúc thì kêu đè tóc cô, lúc thì la là đau quá.

Vừa lúc đang ngắm cô thì cô buông thước, vẫy tay với anh.

Hạ Nghiễn Châu đặt đại ly nước lên kệ sách, đi qua đối diện cô.

Hai người vẫn dùng hình tròn và hình tròn tô đầy, Chu Tự đi trước.

Hạ Nghiễn Châu vẽ một hình tròn tô đen bên cạnh viền tròn của cô, anh vẫn nhìn vào giấy: “Nhớ lại năm đó em toàn thua anh thôi.”

Chu Tự đi nước cờ thứ hai, cô nhíu mày: “Anh nhớ nhầm rồi đó, sao em nhớ anh chưa thắng em bao giờ hết.”

Hai người đi thêm mấy lần, Hạ Nghiễn Châu mới nói tiếp: “Vốn trí nhớ của em đã chẳng ra làm sao rồi.”

Chu Tự hứ một tiếng: “Không thể nào.” Cô hạ bút, kịp thời cản một hàng cờ của anh.

“Em nghĩ lại đi.”

“Em không cần.” Chu Tự đâu có ngốc dữ vậy: “Anh đang làm rối mạch suy nghĩ của em.”

Hạ Nghiễn Châu cười cười, không nói gì nữa.

Hai người ngang sức ngang tài, từng con cờ nhanh chóng lấp đầy mảnh giấy.

Đồng hồ treo tường điểm mười giờ tối, đèn ngoài đường phần nhiều đã tắt hết.

Hạ Nghiễn Châu dựa người ra sau, anh nhún vai: “Còn một nước nữa là anh thắng rồi.”

“Chỗ nào?” Chu Tự bị anh làm phân tâm đi tìm chỗ thắng, một lúc sau mới phát hiện mình bị lừa, bất giác ngẩng đầu liếc anh, khi nhìn lại thì quên mất mình đi đến bước nào rồi.

Cứ bị anh làm loạn nên tốc độ của cô càng lúc càng chậm.

Hạ Nghiễn Châu giục cô: “Còn chuyện quan trọng phải làm nữa, phiền chị Châu nhanh lên chút đi.”

“Anh đừng có ồn.” Cô nói năng hung hăng, khoanh đại một nét.

Hạ Nghiễn Châu lập tức đi tiếp.

Chu Tự nhìn chăm chú một chỗ, nhưng mấy giây sau, cô lặng lẽ dời mắt, đi tiếp nước cờ của mình ở một bên khác.

Hạ Nghiễn Châu nhận ra cô cố ý nhường mình, anh ngẩng đầu nhìn cô, rồi điền hình tròn đen cuối cùng vào, một đường thẳng năm điểm, anh thắng rồi.

Chu Tự nhún vai: “Dám cho dám chịu, anh đưa ra yêu cầu đi.”

Hạ Nghiễn Châu trầm ngâm, anh hỏi lại cô: “Có phải anh nói gì em cũng đồng ý không?”

Chu Tự gật đầu: “Đã bảo là vô điều kiện.” Cô nói thì nhẹ nhàng lắm, nhưng tay thì bấu chặt mép giấy vẽ bàn cờ.

Cả căn phòng rơi vào im lặng, đến độ nghe rõ tiếng gió thổi lá cây xào xạc ngoài đường.

Hạ Nghiễn Châu: “Tiểu Tự, cưới anh nhé.”

Tim Chu Tự đập loạn, cho dù cô đã làm công tác tư tưởng đầy đủ rồi, nhưng giờ phút này vẫn bị k*ch th*ch đến nỗi dựng cả lông tơ.

Mấy giây im ắng này như bị thả chậm gấp mấy lần, hai người ngồi đối diện lặng lẽ nhìn nhau.

Yết hầu Hạ Nghiễn Châu lăn nhẹ, cho để khi cô nở nụ cười rực rỡ, rồi nhẹ nhàng đáp lời anh: “Được thôi.”


Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Truyện Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng Story Chương 46: Ngoại truyện 1
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...