Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
Chương 51: Ngoại truyện 6
(1) Trước lúc đó
Lúc Tuệ Tuệ khoảng hai tuổi, Chu Tự thử cho con bé học ngồi bô, lúc đó vừa vào mùa hạ, thời tiết dần nóng lên, có thể cởi tã lót và mặc quần chíp chơi chạy nô đùa trong phòng.
Từ lúc sinh Tuệ Tuệ là dì giúp việc làm luôn đến giờ, và dì cũng thật lòng thương yêu bé con, nên lúc nào cũng đi theo sau cô bé, lau nước tiểu cô bé vươn vãi khắp sàn mà không phàn nàn tiếng nào.
Chu Tự thấy rất áy náy, trong giai đoạn đó cô đã có ý định từ bỏ rồi, nhưng dì lại cổ vũ cô đã làm thì phải làm cho đến cùng.
Vào một ngày cuối tuần, Chu Tự chơi trò tàu lửa với con gái.
Bé con mặc quần chíp đứng đối diện cô, cái tay cái chân tròn vo như cái màn thầu.
Không chỉ một lần Chu Tự hỏi cô bé: “Tuệ Tuệ có muốn đi vệ sinh không?”
Cái đầu nhỏ của Hạ Tuệ lắc như trống bỏi.
Nhưng mà chẳng được bao lâu, bé con lại dừng mọi hành động, hai đầu mày nhíu dính chặt lại với nhau.
Chu Tự dự cảm mọi chuyện không ổn, nhưng lại biết những lúc thế này không thể làm ồn cô bé, thế là cô cứ phải trừng mắt nhìn sàn nhà dưới chân mình ướt đẫm.
Cô thở dài, nhưng lại cười nói: “Tuệ Tuệ đi vệ sinh xong rồi à?”
Bé con gật đầu rất vui.
Chu Tự c** q**n chíp ướt nhẹp của bé con ra: “Vậy lần sau không cần đợi đến lúc không nhịn được mà đứng đó luôn, phải đi vào nhà vệ sinh trước lúc đó có được không?”
Tuệ Tuệ suy nghĩ, mở đôi mắt lúng liếng nhìn mẹ: “Trước lúc đó là sao?”
Chu Tự nghẹn lời: “Thì là…ừm…trước lúc đó là…”
Mãi sau này, dì mới đề nghị với Chu Tự là cho Tuệ Tuệ đi vệ sinh đúng giờ.
Thế là mỗi sáng thức giấc, Chu Tự sẽ ôm bé con vào nhà vệ sinh. Nhưng đôi bàn tay mập mạp của bé con ôm mặt, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng, nhưng cứ không chịu đi.
Chu tự chịu thua cô bé, cô tự nói tự nghe: “Năn nỉ con đó, mau tè đi.”
(2) Niềm tin
Bạn nhỏ Hạ Tuệ không phải là một cô bé nhẹ nhàng, cũng không biết bé con di truyền từ ai trong hai người, mà từ sáng sớm cho đến tối muộn đi ngủ, cô bé liên tục giỡn hớt quậy phá không ngơi được phút nào.
Vì chuyện này mà cô bé thường bị mẹ khẽ mông. Thế là cô bé cứ hay lấy một tay che mông, khom người, đổ hết thùng đổ chơi ào ra đất.
Nhưng mà, bố bé con chưa bao giờ đánh bé hết, cho dù cô bé có lật tung cả cái nhà lên, bố cũng chỉ vỗ đầu cô bé hết sức nhẹ nhàng: “Tuệ Tuệ chơi xong có thể dọn hết giúp bố không? Nhiệm vụ này có hơi khó, một mình bố không thể làm hết được.”
Cô bé vui vẻ gật đầu, thích nhất là được phụ giúp bố.
Có nhiều khi, Chu Tự cảm thấy được an ủi lắm, về việc nuôi dạy con cái, có vẻ anh nhẫn nại hơn cô rất nhiều, hình như cũng này nọ hơn nhiều.
Nhưng Hạ Nghiễn Châu cũng không phải kiểu nuông chiều con gái, mà anh bằng lòng đồng hành cùng cô bé hòa mình vào thiên nhiên, cho dù cô bé có chạy vào bùn lẫy lăn lộn trong đó, anh cũng chưa từng hời hợt hay ngăn cản.
Mỗi cuối tuần, Hạ Nghiễn Châu sẽ dẫn Hạ Tuệ đi xúc cát trong vườn nhà, anh còn thuê hẳn người xây một cái bể cát hình vuông trong góc.
Chu Tự lấy cái ghế con ngồi chung với hai bố con, tiện thể chụp lại hình để làm kỷ niệm.
Hôm nay bầu trời xanh trong, cỏ cây trong vườn đung đưa trong gió, nhìn tự do nhàn hạ vô cùng.
Hạ Tuệ dùng cái xẻng nhựa đào bới trong đống cát, cô bé múc bỏ vào trong bát: “Bố ơi, đây là bánh xem (kem) con tự nàm đó, mời bố ăn.”
Hạ Nghiễn Châu nhận cái bát: “Tuệ Tuệ giỏi quá, nhìn là thấy ngon lắm rồi.”
“Bố ăn đi.” Cô bé đẩy cánh tay bố, để sát bên môi anh.
Hạ Nghiễn Châu há miệng “ăn” một miếng, anh còn “nhai” mấy cái rất nghiêm túc, rồi khen ngợi: “Ngon lắm đấy.”
Bé con Hạ Tuệ vui đến nỗi vỗ tay.
Chu Tự ngồi cạnh nói xa xăm: “Niềm tin trong anh mạnh thiệt đó.”
Hạ Nghiễn Châu chơi xúc cát với con gái, anh không nhìn cô, nhưng lại cười trong vô thức: “Bây giờ Tuệ Tuệ đang làm gì đó?”
“Khoai tây chiên.”
“Vậy chắc chắn là đang làm cho mẹ ăn đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi.” Cô bé bưng cái mâm bò ra khỏi bãi cát, cứ bước đi là cát trong mâm vươn vãi khắp nơi: “Mẹ ăn đi.” Nhưng trong nháy mắt cô bé lại vấp chân, ngã nhào vào trong lòng mẹ, cùng lúc đó “khoai tây chiên” đổ hết lên người mẹ.
Chu Tự: “…”
Bên tai vang tiếng “tách”, đồng thời là tiếng cười nhẹ nhàng.
Chu Tự ngẩng đầu nhìn, Hạ Nghiễn Châu đưa điện thoại chụp lại khoảnh khắc này của hai mẹ con. Dưới ánh mặt trời, anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt rạng rỡ nhìn sang, anh nở nụ cười tươi tắn vui vẻ.
(3) Gọi mẹ
Hạ Tuệ được hai tuổi năm tháng, mỗi ngày đều gọi “mẹ” một ngàn lần, cho dù Chu Tự đang làm gì đi nữa.
Cô bé gọi: “Mẹ ơi.”
Chu Tự trả lời cô bé: “Ơi.”
Cô bé vừa chơi banh với dì vừa kêu: “Mẹ ơi.”
“Ơi.” Chu Tự đi vào phòng làm việc.
Hạ Tuệ nhìn xung quanh: “Mẹ ơi, mẹ ơi~”
“Mẹ ơi?”
“Mẹ đang làm gì thế?”
Chu Tự đang chuẩn bị làm báo biểu cho số liệu, cô la lên: “Mẹ đang làm việc.”
Không được bao lâu, cô bé lại đi chân đất, chạy lạch bạch vào phòng làm việc, ngồi dưới chân mẹ tiếp tục vỗ quả bóng: “Mẹ ơi~”
“Ơi~”
Nhưng mới chốc sau, Tuệ Tuệ lại ngẩng đầu: “Mẹ ơi?”
Chu Tự đặt bút xuống nhìn bé con một lúc, cô nhanh trí trả lời: “Ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi ơi…, mẹ trả lời con trước rất nhiều lần rồi, sau đây mẹ không trả lời nữa nhé.”
Cuối cùng tai cô cũng được nghỉ ngơi, nhưng chưa được đến một phút: “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi…”
“…” Chu Tự cười không được khóc không xong.
(4) Kén ăn
Gần đây bé con Hạ Tuệ không thích ăn cơm, cứ nhung nhớ bánh gạo mà mẹ cô bé mua cho.
Dì đã cố gắng thay đổi đủ kiểu làm đủ món ăn đáng yêu để trước mặt cô bé, nhưng cô bé cũng chỉ thấy hứng thú với hình thức món ăn thôi, cô bé cầm trong tay vọc tới vọc lui nhưng vẫn không chịu cho vào miệng.
Hạ Nghiễn Châu và Chu Tự ngồi cạnh lặng lẽ ăn cơm, không thèm quan tâm đến.
Tuệ Tuệ thử gây sự chú ý với bố mẹ: “Bố ơi mẹ ơi, bố mẹ có biết không? Trong miệng con có Ti Ti đó.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn cô bé, anh buồn cười: “Ti Ti là ai?”
“Đó là bạn của con, đang sống ở trong miệng con đó.” Vừa nói cô bé vừa mở miệng, lấy ngón tay mập mạp chỉ vào trong: “Đây này.”
Hạ Nghiễn Châu ra vẻ hiểu rồi: “Có phải bạn ấy cũng đói rồi không?”
Hạ Tuệ lắc đầu: “Bạn ấy đang làm đồ ăng cho con đó, con ăn no rồi.”
Hai vợ chồng bật cười, không biết sao mà trong đầu cô bé có nhiều suy nghĩ kỳ lạ đến vậy nữa, bây giờ cô bé còn chưa được ba tuổi nữa đấy.
Chu Tự cố nhịn cười, “Ti Ti làm món gì cho con thế?”
Hạ Tuệ lắc lư cái chân dưới ghế: “Có bánh gạo này, kẹo sơn tra nè,… còn thêm bánh quy nữa…”Cô bé vừa nói vừa chép miệng, nói xong còn nuốt nước miếng.
Chu Tự nói rất dịu dàng: “Con ngoan ăn hết cơm, chốc nữa thưởng cho con một cây kẹo sơn tra, có được không?”
Tuệ Tuệ nhíu mày, nhưng vẫn cắn một miếng bánh bao to, mách lại: “Mẹ ơi, mẹ bắt con ăn cơm thì con không vui, mẹ không cho con ăn cơm thì con không vui, mẹ cho con ăn cơm thì con sẽ vui, không cho con ăn cơm thì con…” Cô bé gãi đầu, càng nói càng nhịu, tức đến nổi đỏ cả mặt: “Mẹ ơi, con quên mất rồi…Huhu…”
Hai vợ chồng ngồi đó ăn cơm nhìn mà mềm nhũn cả tim.
(5) Già đi
Trận tuyết đầu mùa năm đó lớn vô cùng, cho dù là Chu Tự cũng rất ít khi thấy những bông tuyết có kích thước cả mảng giấy.
Cô ôm Tiểu Hạ Tuệ đứng trước cửa sổ bằng kính nhìn ra ngoài.
Bé con ngẩng đầu nhìn bầu trời với gương mặt ngạc nhiên: “Mẹ ơi nhìn này, nhà của mình đang đi lên trời đó.”
Chu Tự ngẩng đầu, khoảng khắc từng bông hoa tuyết rụng rơi đúng thật giống như đang đi thang máy lên cao vậy.
Có rất nhiều lúc, cô thấy trí tưởng tượng của trẻ con rất là đáng yêu. Có lần cô bé thấy cô bé thấy đèn hiệu thi công bên đường đang chớp tắt, bèn nói: “Mẹ ơi, nó đang nháy mắt với con kìa.”
Lại có lần, Chu Tự cột cho chô bé hai cái bím tóc nhỏ, “Tóc con ngắn quá, phải dùng nhiều kẹp lắm.”
Hạ Tuệ cười khặc khặc: “Trên đầu con hết chỗ luôn rồi.”
…
Chu Tự vừa định khen cô bé, thì lại thấy cô bé chỉ ra ngoài, gương mặt buồn bã: “Bố biến thành ông cụ rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Hạ Nghiễn Châu vừa đi vào sân, trên tóc và vai anh dính đầy tuyết.
Cô định chọc cô bé: “Sau này mẹ cũng sẽ biến thành bà cụ.”
Ban đầu Hạ Tuệ không nói gì.
Chu Tự cứ tưởng cô bé không hiểu, nên lặp lại lần nữa: “Mẹ và bố đều trở thành ông bà cụ…”
“Không chịu.” Cô bé chợt hét lên.
Mà Chu Tự đến giờ vẫn đang ghẹo cô bé: “Tại sao thế?”
Tuệ Tuệ khóc òa lên, “Con không muốn bố mẹ biến thành ông bà cụ…” Cô bé vẫn chưa biết cách biểu đạt thật rõ: “Mẹ ơi, mẹ là người cao nhất trong cuộc đời của con mà…”
Cô bé khóc nhìn thương lắm, nước mắt cứ chảy thành hàng.
Chu Tự sợ giật mình, cô lập tức ôm Hạ Tuệ vào lòng nhẹ nhàng dỗ dàng. Mà đôi mắt cô cũng bất giác ướt theo, cô cảm thấy bé con nhà mình có chút thông minh, nhưng thật sự chưa từng nghĩ cô bé lại có cảm nhận đối với những cái khó hiểu như “sinh lão bệnh tử.”
Cô rất yêu bé con.
Nhưng giờ đây cô mới nhận ra, tình yêu của bé con cũng chẳng ít hơn cô chút nào.
(6) Học chữ/thơ cổ
Lúc Hạ Tuệ gần ba tuổi, Chu Tự thử dạy cô bé học thơ cổ.
Toàn những bài ngũ ngôn thất ngôn khá là cơ bản, cô làm theo chủ trương vừa học vừa chơi, đầu tiên là cô tự đọc thuộc cho con nghe, dần dần, cô chỉ nói một hai chữ, để bé con tự đọc tiếp.
Tầm mấy ngày sau, nghiệm thu kết quả nào.
Chu Tự đọc: “Đầu giường…?”
“Ánh trăng sáng.”
Bé con Hạ Tuệ gãi chân, đầu óc để đâu đâu đọc từ đầu: “Đầu giường ánh trăng sáng, dưới đất toàn là sương.”
“…” Chu Tự.
Sau khi Chu Tự sửa cho cô bé, thì đổi một bài khác: “Tiết thanh minh…?”
“Mưa rơi lất phất.”
“Trên đường…?”
Hạ Tuệ tiếp câu: “Trên đường không ai vui cả.”
*Hai bài thơ hai mẹ con đọc là Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch và Thanh Minh của Đỗ Mục.
“…” Chu Tự tức chết mất.
Cô thầm nghĩ, chắc cô bé chỉ không thuộc hai bài này, thế là lại hỏi thêm mấy bài khác, kết quả con gái vẫn cứ đọc lung tung.
Suýt thì cô cho mông con gái nở hoa, cô biết rõ con gái nhà mình đâu có ngốc, mà con thông minh nhạy bén lắm cơ, có điều không tập trung thôi.
Cô ra lệnh cho bản thân mình phải bình tĩnh lại, lấy thẻ học chữ ở cạnh đó, mấy ngày nay cô cũng đã chỉ cô bé học chữ rồi.
Cô chỉ vào chữ “ăn” rồi hỏi Tuệ Tuệ: “Chữ này đọc thế nào?”
“Ăn.”
Cuối cùng cũng đúng được một cái.
Chu Tự lật trang tiếp theo, trên tấm thẻ này in chữ “nhìn”: “Còn cái này?”
Hạ Tuệ nhìn mà nhíu chặt mày mãi, cô bé vểnh môi lắc đầu.
Chu Tự thử gợi ý: “Dùng mắt để…”
“Nhìn.”
“Vậy chữ này đọc là…”
“Mắt.”
Chu Tự khóc không được cười không xong, cô quăng luôn thẻ đọc chữ trong tay, lần này từ bỏ thật rồi.
Tối đến dỗ Hạ Tuệ ngủ xong.
Chu Tự lật ngược lăn vào lòng Hạ Nghiễn Châu, mách với anh hôm nay cô tức cỡ nào.
Hạ Nghiễn Châu cười vuốt tóc cô, anh dịu dàng nói: “Sao con gái lại chọc em rồi?”
Chu Tự dùng giọng nói và biểu cảm để kể lại cho anh nghe, khiến Hạ Nghiễn Châu buồn cười không nói nên lời.
Cô không vui: “Anh còn cười, em tức mà nhức đầu luôn này.”
Hạ Nghiễn Châu nhẹ nhàng an ủi cô: “Con gái còn nhỏ, sau này còn phải ăn học cực khổ mười mấy năm, em cứ để con bé sống thoải mái vui vẻ mấy năm nay đi.”
“Nhưng mà mấy hôm trước Tiểu Dương bên phòng PR còn đăng tin, con bé nhà em ấy nhỏ hơn Tuệ Tuệ mười ngày mà đã đọc thuộc “Tam tự kinh” rồi.”
Hạ Nghiễn Châu chỉ hỏi: “Hồi nhỏ em có đọc thuộc “Tam tự kinh” không?”
“Có chứ.”
“Bây giờ còn nhớ không?”
Chu Tự lắc đầu.
“Mình không so với người khác.” Hạ Nghiễn Châu nói: “Con gái còn nhỏ, khoan ép buộc con, cũng được o ép mình. Mấy cái để thể hiện với người ngoài, không có ý nghĩa.”
Chu Tự không nói gì, thật ra cô cũng tự biết rõ là thế.
Hạ Nghiễn Châu nói tiếp: “Nghe em kể lại, anh cảm thấy giai đoạn hiện tại con gái vẫn chưa có hứng thú với mấy cái này, mình không thể dạy dỗ theo cách ép buộc như vậy được, đúng không nào?” Anh vỗ nhẹ lên lưng cô: “Không biết tương lai sau này sẽ thế nào, nhưng mình có thể tùy cơ ứng biến, lớn thêm chút nữa hoặc là khi nào nắm bắt được giai đoạn con thấy hứng thú, thì mình lại bồi dưỡng lại?”
Chu Tự đồng ý. Về việc nuôi dạy con cái, cô vẫn ỷ lại vào Hạ Nghiễn Châu lắm.
“Hôm nay em suýt nữa thì em không nhịn nổi.” Cô giơ tay cho anh xem: “Suýt nữa thì cái bạt tai này vào mông con gái rồi.”
Hạ Nghiễn Châu cúi đầu nhìn cô: “Hay em đánh anh mấy cái cho hết tức nha?”
“Được luôn.” Chu Tự giơ tay ra sau lưng anh sờ mó nhưng không đánh, cô chỉ véo vài cái nhẹ nhẹ thôi, cảm giác trong lòng bàn tay cô cứng nhắc, nhưng lại đàn hồi vô cùng.
Cô nhìn anh, đôi mắt lóe lên vẻ gian trá, cô hỏi nhỏ: “Lỡ đánh làm anh hưng phấn rồi sao?”
Hạ Nghiễn Châu bật cười, cho cô đáp án tốt nhất: “Đổi sang phòng khác đánh.”
Tốc độ hành động của anh thật kinh khủng, không đợi Chu Tự nói gì, anh đã ôm ngang người cô lên, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
(7) Bắt chuột
Hạ Nghiễn Châu đã đi Singapore công tác được một thời gian rồi, vào buổi chiều ngày cuối tuần này, cuối cùng anh cũng về rồi.
Anh mở cửa vào nhà, lúc đang đứng thay giày, thì nghe tiếng bước chân lạch bà lạch bạch chạy từ trong ra.
Hạ Tuệ giang hai tay, giọng nói thỏ thẻ vang vọng khắp phòng: “Bố ơi, bố ơi, bố ơi…”
Vẻ ấm áp lan tràn trong đôi mắt Hạ Nghiễn Châu, anh khom người bế cô bé lên, “Có nhớ bố không?”
“Nhớ ạ~” Cô bé kéo dài giọng.
Hạ Nghiễn Chân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thấy Chu Tự chậm rãi đi từ phòng khách ra. Anh giơ tay ôm cả cô vào lòng, anh nghiêng đầu, hít một hơi thật sâu ngay hõm vai cô.
Dường như bao mệt mỏi đã được quét sạch vào khoảnh khắc anh ôm vợ con vào lòng.
“Còn em? Có nhớ anh không?” Anh khàn giọng.
Chu Tự cố ý trái lòng: “Không nhớ.”
Hạ Nghiễn Châu bật cười: “Vậy ôm anh chặt thế làm gì?”
Anh mang quà về cho Chu Tự, có một hôm đi ngang qua cửa hàng trang sức, nhìn qua tủ kính thấy có một đôi hoa tai bằng sapphire màu xanh lam hoàng gia, hẳn là rất hợp với bộ váy tiệc đuôi cá cùng màu của cô.
Mà đôi hoa tai màu xanh đậm đó khiến cô ngạc nhiên vô cùng, rồi khi nhìn một hàng số không ở chỗ giá, khiến tim cô như rỉ máu. Cô trách anh tiêu tiền lung tung, nhưng lại nhón chân hôn lên má anh: “Giám đốc Hạ tốn tiền rồi, em thích lắm.”
Hạ Tuệ lắc cổ anh: “Quà của con đâu?”
Có thật luôn. Nhưng có điều quà cáp hơi xơ xài, là một bộ truyện thiếu nhi anh mua ở sân bay.”
Nhưng bé con vẫn vui lắm, lập tức tuột xuống người bố, quấn mẹ đòi kể cho bé nghe.
Tối hôm đó tắm rửa xong xuôi, Hạ Nghiễn Châu cứ loanh quanh trong phòng ngủ, trước khi vào phòng làm việc anh nói với Chu Tự: “Hôm nay phải nộp bài tập rồi.”
Tiếng lóng dành riêng cho các cặp vợ chồng, không cần phải giải thích gì thêm.
“Biết rồi mà.” Chu Tự nói.
Đợi Hạ Tuệ ngủ say, Chu Tự còn đặc biệt thay sang váy ngủ dây màu đen.
Khi cô bước vào phòng làm việc của Hạ Nghiễn Châu, hai tay anh chống trên tay vịn ghế, cúi đầu hôn cô.
Bầu không khí quyến luyến, hơi thở gấp gáp.
Môi anh lướt hẳn xuống dưới, dừng lại ở hõm cổ cô, và đang có xu hướng men dần xuống dưới.
Vốn Chu Tự đang ôm chặt đầu anh, cô hơi nghiêng đầu, hai mắt khép hờ, nhưng lại mẫn cảm đến mức nghe có tiếng động ngoài cửa phòng.
Chiều cao của bạn nhỏ Hạ Tuệ đã đủ để nắm mở cửa phòng rồi, chỉ thấy được ở tầm dưới tay nắm cửa thôi, cửa được đẩy ra một khe nhỏ.
Chu Tự giật mình, cô theo tiềm thức giơ chân đạp lên vai Hạ Nghiễn Châu.
Hiển nhiên là anh chẳng hề đề phòng, ngay lập tức, cánh tay anh chống ra sau để giữ thăng bằng.
Anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn Chu Tự, nhưng ngay sau đó, cũng lập tức nhận ra sự xuất hiện của bạn nhỏ nhà mình.
Hạ Tuệ dụi mắt: “Bố ơi…mẹ ơi…” Cô bé nhìn sang: “Bố mẹ đang làm gì đó?”
Mặt Chu Tự đỏ như thiêu, may mà anh chưa cởi váy của cô ra.
Cô lập tức ngồi xổm xuống, “Tìm được chưa?”
Hạ Nghiễn Châu không chỉ trả lời, anh cười thầm.
“Hỏi anh đó?”
“Tìm cái gì?” Anh hỏi.
“Chuột đó, không phải vừa nảy anh kêu em qua đây, để bắt chuột phụ anh à?”
Hạ Tuệ lập tức tỉnh ngủ, đôi máy đen láy như quả cầu thủy tinh nhìn qua: “Chuột ở đâu?” Đối với một đứa trẻ có thể bắt ếch bằng tay không mà nói, chuyện này quá là hấp dẫn.
Cô bé khom lưng, lén lút rón rén đi qua, miệng thì cứ liếng thoắng: “Rốt cuộc là chuột ở đâu? Ở dưới bàn hả? Hay ngăn tủ? Bố ơi, bố thấy nó ở đâu?”
“…Dưới kệ sách.”
Chu Tự đứng chắp tay trước tủ sách, nhìn vẻ không biết làm sao của anh mà không nhịn được bật cười.
Hạ Nghiễn Châu liếc cô mới cái, anh mới dần bình tĩnh lại, chống tay đứng dậy: “Để bố tìm giúp con.” Anh đứng cạnh Chu Tự, véo một cái thật mạnh lên mông cô, kề tai nói: “Lần sau mà còn không khóa cửa, coi anh xử em thế nào.”
Chu Tự liếc anh một cái, lấy tay xoa mông, rõ ràng là anh cũng quên mà.
(8) Mang thai
Tối hôm đó, sau khi dỗ con gái ngủ lại, cuối cùng họ cũng làm xong việc còn dang dở khi nảy, mà lần này còn hơn cả thế.
Hưng phấn quá đà, quên mất sử dụng biện pháp an toàn.
Thật ra hai người vẫn đang chuẩn bị cho đứa thứ hai, chỉ là chưa có thời gian mà thôi.
Ai ngờ lần này chuẩn thế, khoảng hơn một tháng sau, kỳ kinh nguyệt của Chu Tự vẫn chưa thấy đâu. Trên đường đi làm về cô ghé mua que thử thai, về nhà làm thử, hai vạch thật đậm.
Chu Tự mang thai rồi.
(9) Hạ Niên
Hạ Tuệ được ba tuổi mười một tháng, gia đình lại đón chào một thành viên mới, là em trai cô bé.
Chu Tự đặt tên cho con trai, chỉ một chữ Niên.
Nguyện vọng của cô cũng đơn giản như Hạ Nghiễn Châu thôi, hi vọng năm tháng thoi đưa, hai chị em khỏe mạnh bình an.
Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
