Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 94: Ngoại Truyện 14
Edit: Mỳ
IF11. Tấm Lòng – “Ý anh là, em ngang hàng với đồ ăn đó hả?”
Bên ngoài phòng tiệc nhỏ vẫn nghe thấy tiếng xe phục vụ đẩy và cả tiếng trò chuyện.
Dù cách một lớp cửa, thế nhưng bầu không khí bên trong đây lại mờ ám và nồng nhiệt mà chẳng có mấy ai hay biết là đã được đẩy cao đến tột độ.
Ngón tay anh vẫn giữ chặt lấy cằm của cô. Dường như là đoán được việc cô sẽ né tránh, anh lại một lần nữa đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn vừa hung dữ, mang theo vài phần nặng nề.
Khoảnh khắc môi chạm môi, trong đầu của Lâm Ấu Tân “ong” lên một tiếng. Cái cảm giác mềm mại, xâm chiếm ấy khiến cho trái tim của cô hẫng mất vài nhịp, sau đó lại đập lên điên cuồng kia, cứ như thể là sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng vậy.
Mặt cô đỏ bừng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra. Vừa chạm phải cánh tay anh, Chu Bẩm Sơn đã tách một tay ra rồi nắm chặt lấy cổ tay cô, vòng lấy quanh eo mình.
Sự áp sát của cơ thể khiến cho mọi chuyện càng thêm phần khó kiểm soát. Anh lùi lại một chút, xác nhận là cô không kháng cự quá mức và rồi lại cúi đầu xuống thêm lần nữa. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay cô lên, đầu lưỡi mạnh mẽ tách mở cánh môi, len qua hàm răng mà xâm nhập sâu hơn.
Lâm Ấu Tân không kìm được mà khẽ rên.
Mọi chuyện xảy ra quá xa lạ với cô. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ hôn như thế này cả.
Cảm giác đó…..cái cảm giác môi chạm môi, đầu lưỡi quấn quýt này khiến cho đầu óc cô trở nên choáng váng, thậm chí còn đến mức đứng không vững được.
Chu Bẩm Sơn vốn không định làm quá vào lúc này. Anh chỉ muốn nếm thử cảm giác được chạm lên cánh hoa đó một chút rồi mới buông ra. Sau khi bình tĩnh lại, anh khẽ thăm dò trạng thái của người con gái trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nằm trên tay anh. Đôi mắt và cả đôi môi của cô giờ đây đang ửng đỏ, chẳng khác giờ đóa hồng nở rộ, vừa mong manh lại ngấn nước. Giờ phút này đây, cô gái bé nhỏ của anh, lại trông giống hệt như một đứa trẻ không biết làm gì.
Yết hầu của anh khẽ lăn xuống, ngón tay lau đi vệt ướt còn vương trên môi cô. Giọng anh khàn đặc, khẽ nói: “Anh dọa em rồi hả?”
Cô cắn môi không đáp lời. Bản thân thấy có phần uất ức, nhưng nhiều hơn đó lại là sự bối rối ngay sau khi biết cả hai người họ vừa làm gì.
Chu Bẩm Sơn khựng lại rồi trực tiếp vươn tay ra, ôm trọn cô gái bé nhỏ của anh vào lòng.
Ngón tay cô nắm chặt một góc áo sơ mi nơi eo anh. Chóp mũi vùi vào phía cổ áo đang hơi mở rộng, hít hà mùi hương cam quýt thoang thoảng, khiến cho trái tim đang đập liên hồi tựa như tiếng trống trận dần trở nên bình thản lại.
Sau một lúc lâu, Chu Bẩm Sơn mới buông cô ra. Trong ánh mắt chứa đựng rõ bóng hình cô.
“Ấu Tân à, em…..”
Về chuyện vừa rồi, em nghĩ sao?
Nhưng có điều, lời nói ra đến đầu môi lại nuốt ngược vào trong. Dường như là mọi cảm xúc đều tan biến cả vì nụ hôn này. Đột nhiên, anh không muốn hỏi thêm gì nữa cả. Hành động vừa rồi gần như là đã chứng minh hết mọi cảm xúc của hai người họ.
Cô đã không từ chối.
Điện thoại liên tục reo lên mấy tiếng. Nghe thế, anh cầm lên xem, người gọi đến là Chu Tái Niên.
Tiện thể, anh cũng nhìn giờ thì không khỏi kinh ngạc.
Đã qua nửa tiếng rồi sao?
Lâm Ấu Tân thấy vậy nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cô ngừng một chút rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Chuyện đó… lát nữa em về trước, anh đợi thêm chút nữa đi rồi hẵng về.”
Đầu óc cô đang rất rối bời, giờ không thể nói chuyện gì rõ ràng được nữa hết.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật lâu. Cổ cô vẫn còn đỏ, ngón tay bồn chồn nắm chặt áo sơ mi của anh, những cử động nhỏ lộ rõ sự căng thẳng nhưng lời nói ra lại rất bướng bỉnh.
“Tại sao? Mình đã hôn rồi mà?”
Lâm Ấu Tân oán giận liếc anh một cái rồi lại cúi đầu, thì thầm: “Anh đang đi xem mắt đó, ít nhiều gì thì anh vẫn nên giữ thể diện cho hai ông nữa chứ.”
Hai chữ “xem mắt” khiến Chu Bẩm Sơn cười khổ một tiếng. Nhưng anh không vội vàng xác định mối quan hệ với cô ngay lúc này, liền hợp tác gật đầu: “Được, em nói gì anh nghe nấy.”
Người nhận được chỉ thị lập tức định trốn chạy mà đẩy anh ra. Chu Bẩm Sơn nhanh như cắt kéo cổ tay cô lại.
Chu Bẩm Sơn cười nhẹ: “Son môi em bị lem rồi kìa, lau đi rồi hẵng vào.”
“……”
“Lỗi tại ai cơ chứ!”
Người nào đó vừa xấu hổ vừa tức giận hất tay anh ra, đẩy cửa chạy mất.
Cánh cửa trắng của phòng tiệc nhỏ mở ra rồi đóng lại, vang vọng trong gian phòng.
Chu Bẩm Sơn bị bỏ lại bên trong, tựa lưng vào tường, hai tay đút túi. Anh nhìn bóng lưng cô vội vã chạy đi, vừa buồn cười vừa bất lực xoa xoa thái dương.
Lỗi tại anh.
/
Lâm Ấu Tân đi thẳng vào nhà vệ sinh, chống tay lên bồn rửa mặt hít thở sâu vài lần rồi mới thận trọng ngẩng đầu.
Quả nhiên, trong gương là gương mặt ửng hồng và khoé môi không thể nào giấu được nụ cười của cô.
Giống như bị chính bản thân mình trong gương làm bỏng, cô không dám nhìn nữa mà vội vàng rút giấy ăn lau đi vệt son môi bị lem trên mặt.
Trong lòng cô chợt dâng lên một thứ cảm giác…..kỳ lạ.
Cô thật sự đã hôn Chu Bẩm Sơn.
Cô đã hôn người mà cô luôn xem là anh trai, là thầy giáo, là bậc tiền bối. Hơn thế nữa, còn là……
Lần trước ở bên bờ biển là do tình ý rối bời, cũng có thể là do bầu không khí lúc đó, vậy lần này tính là gì? Ý anh nói là anh cho cô thời gian để thích nghi, sẽ chờ cô từ từ thích anh là sao?
Chẳng lẽ khoảng thời gian này anh không tiến thêm bước nào là đang chờ cô tự nguyện? Nhưng cô lại hiểu lầm rằng anh đang đùa giỡn cô sao?
Vài quý cô khác bước vào nhà vệ sinh. Thấy mình như đang suy nghĩ quá lâu, Lâm Ấu Tân tạm thời đang còn lâng lâng, tay vò tròn tờ giấy rồi vứt vào thùng rác, sau đó mới quay lại phòng ăn.
Lâm Giới Bình và Chu Tải Niên vẫn đang trò chuyện với cô gái họ Hứa kia. Cô chỉ im lặng ngồi xuống, tìm một đoạn nào đó xen vào câu chuyện.
Khoảng mười phút sau, Chu Bẩm Sơn quay lại.
Cô vô tình lướt mắt nhìn qua, liền thấy tóc mái trước trán anh còn ẩm ướt hơi nước.
Anh vừa rửa mặt sao?
Cảm nhận thấy ánh mắt của cô, Chu Bẩm Sơn cũng nhìn lại. Cô vội vàng cầm ly cao cổ trên bàn lên, nhấp một ít rượu Champage bên trong.
“Chuyện của giáo sư bên con giải quyết xong chưa?” Chu Tái Niên ngồi bên cạnh gõ gõ bàn, trách móc nhìn Chu Bẩm Sơn: “Con đấy, từ bé đã thẳng tính quá, không hề biết chiều chuộng cảm xúc của phái nữ gì cả. Cứ thế này thì làm sao mà quen ai được?”
Lâm Ấu Tân ngầm hiểu đây là đang ám chỉ anh nên chăm sóc cô gái họ Hứa kia. Vậy nên cô cúi đầu, vờ như không nghe thấy gì cả.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lướt qua đối diện, thấy cô bé của mình đang lơ đãng cắt bít tết. Anh lập tức đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, nhận lấy dao nĩa của cô.
“Con chăm sóc Ấu Tân là đủ rồi ạ.” Anh thản nhiên nói.
Lâm Ấu Tân sửng sốt nhìn người đột nhiên ngồi xuống bên cạnh mình.
Cứu cô với, anh định làm gì vậy nè???
Hành động đột ngột đổi chỗ này của Chu Bẩm Sơn cũng khiến Chu Tái Niên ngây người.
Lâm Giới Bình thấy vậy đành cười ha hả làm hòa: “Thằng nhóc này nói có sai đâu. Ông anh à, Bẩm Sơn quả thực rất quan tâm đến con bé này đó. Lần trước tôi gọi điện sang, còn thấy thằng bé giúp Viên Viên mang đồ ăn tới, sợ con bé không chịu ăn uống tử tế. Bẩm Sơn à, ông cảm ơn con nhiều nhé, đã phiền con chăm sóc đứa bé không yên phận này của nhà ông rồi.”
Chu Bẩm Sơn đưa miếng bít tết đã được cắt sẵn trả lại cho cô, thản nhiên ngồi bên cạnh cô, mỉm cười: “Ông Lâm, không có gì đâu ạ. Chuyện của em ấy, con không thấy phiền phức gì cả.”
Lại là câu nói này.
Nhưng dùng trong hôm nay thì rõ ràng nó như một câu đố, mà màn đố chữ này chỉ có cô và Chu Bẩm Sơn mới hiểu được.
Chủ đề trước vẫn chưa dứt, Chu Tái Niên và Lâm Giới Bình lại bắt đầu nói đến chuyện hẹn hò, lời qua tiếng lại không tránh khỏi nhắc đến chuyện của cô và Lương Tiêu Thụ.
“Vẫn nên sớm một chút. Con xem Viên Viên và bạn trai của nó, tốt biết bao.”
Chu Bẩm Sơn không tiếp lời về chuyện này, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô. Lâm Ấu Tân trán đổ mồ hôi, cảm thấy bồn chồn suốt bữa ăn.
Còn Hứa Minh Hàm ở đối diện thì duy trì nụ cười lịch thiệp, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người đối diện.
Cô gái nhỏ mặt mỏng, ngại đến mức cúi đầu. Ngược lại, vị công tử họ Chu luôn lạnh lùng này, ánh mắt sắp dán chặt vào người ta rồi, ý chiếm hữu hiện lên cực kỳ rõ ràng.
Hứa Minh Hàm hiểu rõ. Cô ấy nâng ly rượu, từ từ lau đi nụ cười giả tạo trên môi.
Thật vô vị.
Bữa ăn trôi qua chẳng có chút hứng thú nào. Đi từ tầng trên của nhà hàng xuống, Hứa Minh Hàm nói cô ấy về trường trước.
Chu Bẩm Sơn: “Không được ông ạ. Nay con đã uống rượu rồi, không lái xe được đâu.”
Hứa Minh Hàm cũng không thiếu đàn ông, dĩ nhiên sẽ không tự làm mình mất mặt, cô ấy lịch sự đáp lại ngay: “Tôi gọi xe rồi, lần sau vậy.”
“Được được được, vậy lần sau nhé. Bẩm Sơn à, con trao đổi thông tin liên lạc với Minh Hàm đi. Minh Hàm một mình ở nước ngoài, nếu gặp khó khăn gì con có thể giúp đỡ.”
Thấy Chu Bẩm Sơn không có động tĩnh, Lâm Giới Bình đẩy Lâm Ấu Tân: “Viên Viên.”
Ông muốn cô giúp ông khuyên nhủ anh dùm.
Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi, vừa định mở lời nhưng liếc thấy biểu cảm của Chu Bẩm Sơn, cô chọn cách im lặng.
Ấy vậy mà cuối cùng Chu Bẩm Sơn vẫn phải thêm liên lạc. Âu cũng là vì Chu Tái Niên đã giật lấy điện thoại của anh và bấm chấp nhận.
Tiễn cô Hứa đi, Chu Tái Niên đi về khách sạn, chia tay Lâm Giới Bình ngay trước cửa nhà hàng.
Chu Bẩm Sơn đề nghị đưa Lâm Ấu Tân và Lâm Giới Bình về. Anh bảo là vì Lâm Ấu Tân cũng uống rượu, một già một phụ nữ đi đường vậy cũng không an toàn.
Chu Tái Niên nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, rồi cuối cùng xua tay: “Đi đi, con cũng tự giữ an toàn, dù sao đây không phải đất của mình.”
Lâm Giới Bình lần này sang không có người đi cùng, hai ông cháu gọi lái xe hộ. Chu Bẩm Sơn ngồi ghế phụ, đồng hành cùng họ trên suốt chặng đường về.
Thực ra không chỉ Chu Tái Niên, mà ngay cả Lâm Giới Bình cũng khá bất ngờ khi Chu Bẩm Sơn chủ động đưa họ về nhà. Ai cũng nói Chu Bẩm Sơn lạnh lùng, nhưng một hai lần này, ông không chỉ không thấy đứa trẻ này lạnh mà còn thấy nó nhiệt tình vô cùng.
“Bẩm Sơn à, con sang Mỹ trao đổi cũng được một thời gian rồi nhỉ, khi nào thì về nước?”
Suốt dọc đường, Lâm Giới Bình hăng hái trò chuyện với anh.
Tay Lâm Ấu Tân đang nghịch điện thoại khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn lên phía trước, chỉ thấy Chu Bẩm Sơn hơi nghiêng mặt, thành thật đáp: “Dự án đăng ký chỉ kéo dài một năm, còn khoảng năm tháng nữa là kết thúc đó ông.”
Lâm Giới Bình: “Ồ, chỉ một năm thôi sao. Cũng phải, sinh viên y khoa nhiệm vụ nặng nề mà. Đi trao đổi một năm, về nước là phải tập trung làm lâm sàng và viết luận văn rồi.”
Chu Bẩm Sơn gật đầu: “Cũng gần như là vậy ạ, gần đây con cũng đang viết luận văn.”
Lâm Giới Bình và Chu Bẩm Sơn trò chuyện qua lại, cô ở hàng ghế sau cụp mắt xuống, lướt mạng xã hội của mình.
Hoá ra là Chu Bẩm Sơn đến Mỹ đã hơn nửa năm rồi, vậy mà cô lại không hề cảm nhận được điều đó.
Giờ họ chỉ còn bên nhau có năm tháng nữa thôi.
Từ trung tâm thành phố đến chỗ ở của Lâm Ấu Tân mất gần một tiếng lái xe. Vừa xuống xe, Lâm Giới Bình có vẻ hơi mệt. Sau một tháng tĩnh dưỡng, ông vẫn dễ cảm thấy mệt mỏi, nói chuyện đơn giản vài câu với Chu Bẩm Sơn rồi bảo muốn về phòng nghỉ ngơi.
Cánh cửa phòng ở tầng một đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Lâm Ấu Tân nhìn về phía phòng của Lâm Giới Bình, rồi nhìn anh một cái, giấu đầu hở đuôi hạ giọng: “Sao anh còn chưa đi?”
“Anh uống rượu mà, đợi lái hộ đến đón mới được.”
Cô cười mím chi bất lực. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Có cái móc xì ấy, ban nãy anh có uống đâu. Cô thấy rõ ràng luôn, anh chỉ chạm môi giả vờ uống thôi.
Vậy mà trước đây cô lại không nhận ra, người này cũng giả bộ giỏi thật.
Lâm Ấu Tân nắm điện thoại xoay xoay trong tay, thả lỏng để giết thời gian. Chu Bẩm Sơn ngồi trên sofa đối diện chéo cô, im lặng ngắm nhìn.
Thời tiết tiểu bang California vào tháng Năm thật dễ chịu. Cô mặc một bộ đồ thể thao không tay màu trắng, váy ngắn trắng tách rời, chân trần đi trên thảm, trông rất thoải mái.
Anh đã từng tự hỏi, bản thân mình thích Lâm Ấu Tân ở điểm gì? Rõ ràng cô chỉ là một cô bé mười chín tuổi, ngây thơ chẳng biết gì cả.
Nhưng anh chưa bao giờ tìm ra câu trả lời.
Bởi vì trong vô số khoảnh khắc suốt hai năm qua kia. Mỗi lần gặp nhau, chỉ cần nhìn cô thôi là anh đã cảm thấy bị si mê, thấy vui vẻ. Anh thích giải quyết mọi rắc rối liên quan đến cô bé nhỏ của anh.
Cô luôn mang theo dáng vẻ ngây ngô, tinh tế, mong manh nhưng đôi khi cũng kiên cường không kém. Anh nghĩ cả đời này bản thân chắc chắn sẽ không bao giờ có được sự thư thái như vậy.
Cuối cùng anh chấp nhận, thứ tình cảm như thích này vốn dĩ không có lời giải ngay từ đầu.
“…..Anh ăn no chưa?” Người đang bị nhìn chằm chằm im lặng bỗng lên tiếng.
Một bên mặt Lâm Ấu Tân nóng bừng, cô hơi chịu không nổi trừng mắt nhìn anh: “Trong tủ lạnh có đồ ăn đấy, anh vào ăn chút đi, đừng nhìn em chằm chằm vậy nữa.”
Chu Bẩm Sơn không nhịn được cười, nghiêng người về phía trước: “Ý em là, em ngang hàng với đồ ăn đó hả?”
“Chỉ là, anh thấy em vừa rồi không ăn được mấy miếng. Vậy nên anh cũng muốn tìm cho em chút việc để làm thôi.”
“Không phải không dám nhìn em sao? Sao biết em không ăn mấy miếng.”
Lâm Ấu Tân đâu ngờ một câu nói của mình lại tự rước họa vào thân như vậy. Nghe vậy cô lại đỏ mặt từ cổ trở lên, không nói nữa.
Thấy cô cứng họng, Chu Bẩm Sơn dường như cố ý làm khó cô. Anh mỉm cười nhìn chằm chằm, nhất định phải để cô nói ra một lý do nào đó.
Cô chịu không nổi, thở hắt ra một hơi thật mạnh rồi đứng dậy toan bỏ đi. Thấy thế, Chu Bẩm Sơn vội vàng kéo cổ tay cô lại, cười bất lực: “Anh không nói vậy nữa.”
Lực trên cổ tay trĩu nặng. Cô bị anh kéo, dù không mạnh nhưng với sức của đàn ông, cũng đủ để kéo cô ngồi xuống sofa bên cạnh anh rồi.
Khoảng cách của cả hai thu hẹp lại từng chút, cánh tay họ chạm vào nhau, da thịt ấm áp dán sát. Cô cảm nhận một lúc, cuối cùng không dời đi.
“Ấu Tân à.”
“Dạ……”
“Mấy hôm trước tại sao lại không thèm để ý đến anh?”
Sau khi bình tĩnh lại, Chu Bẩm Sơn vẫn muốn có một câu trả lời.
Rốt cuộc là anh đã làm sai ở đâu, hay là cô đơn thuần đã mất đi chút hứng thú vì cách mà anh thể hiện qua lời “không bài xích” của cô?
Lâm Ấu Tân phồng má lên, cũng không vui lắm: “Ở bờ biển, anh đã không hôn em chứ bộ!”
“Anh nghĩ vấn đề này anh đã giải thích ở nhà hàng rồi mà em.”
“Dạ thì đúng là có nhưng lúc đó em nghĩ, anh chỉ muốn chơi đùa với em thôi.”
Chu Bẩm Sơn hít một hơi sâu, rồi từ từ thở ra: “Bằng chứng đâu? Ấu Tân à, anh không thể hôn em ngay khi em chỉ đơn thuần là ‘không bài xích’ anh được. Em còn nhỏ, chưa suy nghĩ được thấu đáo mọi chuyện nhưng anh thì anh bắt buộc phải thận trọng.”
Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu, tại sao sự thận trọng của anh trong mắt cô lại trở thành đùa giỡn.
Logic gì kì thế này?
“…..Tại sau khi em nói là em ‘không bài xích’ anh thì trông anh lại không vui. Anh nhớ kĩ lại xem, em cũng có hỏi anh, mà anh lại chọn cách không nói cho em biết mà. Sau đó anh còn đi xách túi cho đàn chị, rồi còn cười với chị ấy nữa chứ.”
Nếu nói trên đời này ai có thể đọc hiểu khuôn mặt lạnh như băng của Chu Bẩm Sơn, cô dám đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Ngay cả cách để chọc anh vui lên, có lẽ cũng chỉ có cô biết mà thôi.
Chính vì vậy, cô mới có thể phán đoán chính xác được anh có thực sự không vui hay có thực sự vui vẻ hay không.
Chu Bẩm Sơn nghe cô nói xong, anh ngừng lại rất lâu.
Giống như bộ não cần khởi động lại mới nhớ ra “đàn chị” trong lời cô nói là ai.
“Em nói là…..” Anh nhíu mày, hỏi một cách khó khăn: “Cô gái cùng khoá đang mang thai đó à?”
Gần đây anh chỉ gặp người cùng khoá, đã kết hôn và định cư ở Mỹ đang mang thai, vào ngày anh đi thư viện tìm tài liệu thôi. Chồng của cô ấy là đàn anh của anh, hôm đó chắc là họ có nhắc đến đàn anh nên mới mỉm cười đáp lời.
Lâm Ấu Tân sững lại một chút, rồi cụp mắt: “Em không biết. Nhưng chị em cũng có nói qua là anh từng công khai nói thích người cùng tuổi trưởng thành, rạng rỡ cơ mà.”
“……”
Chu Bẩm Sơn hoàn toàn cạn lời, cái này với cái kia có liên quan gì đến nhau.
“Lâm Ấu Tân.” Anh đặt tay lên vai cô xoay cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh giải thích nghiêm túc cho em một lần, sau này người khác nói gì em cũng không cần nghe, chỉ tin những gì anh nói thôi, được không em?”
Chu Bẩm Sơn nghiêm nghị như thể đang dạy cô giải một bài toán.
Cô do dự một chút, rồi gật đầu.
Chu Bẩm Sơn thở phào: “Chuyện của chị em, nói thật là anh đã quên mất là mình nói trong tình huống nào nhưng anh nghĩ, chắc là anh bịa ra để từ chối chị ấy. Anh không có bất kỳ tiêu chuẩn chọn bạn đời nào, trước đây cũng chưa từng cân nhắc đến chuyện này.”
“Còn chuyện em nói đùa giỡn, điều đó càng không thể. Anh đã dạy em học lâu như vậy, tận mắt chứng kiến em trưởng thành, ngay cả việc thích em thôi cũng khiến anh cảm thấy thấp hèn rồi, làm sao có thể có ý nghĩ đó hả em? Em xem, em nói vậy là không sợ ông nội em truy sát anh sao?”
Câu cuối cùng, đã thành công khiến cô bật cười thành tiếng.
Cô không nhịn được cười trừng mắt nhìn anh: “Ơ, anh còn biết sợ ông nội em à? Em thấy anh còn chẳng sợ ông nội ruột của mình nữa là.”
Hôm nay ở nhà hàng, cô đã nhìn ra rồi. Anh đúng là tính khí thiếu gia, kiểu như là người lạ thì chớ đến gần. Anh không coi ai ra gì, Chu Tái Niên là ông nội mà còn bị anh chọc tức mấy lần tối sầm mặt lại nhưng cũng không dám làm gì hơn.
“Em không có biết, anh đừng hỏi em……”
Mặt cô được anh giữ trong tay. Hai mắt cô đảo loạn, không chịu nhìn thẳng anh.
Mọi chuyện được nói rõ, nút thắt cũng được cởi bỏ. Bầu không khí giữa hai người giờ đây lại trở nên mờ ám.
“Ấu Tân à.”
Không biết qua bao lâu, Chu Bẩm Sơn đột nhiên gọi tên cô, giọng nói hơi khàn.
“Ơi, dạ……”
Cô theo bản năng ngước mắt lên. Tuy chỉ một cái nhìn, nhưng cô dường như đã rơi vào đôi mắt sâu thẳm như biển của anh.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô chăm chú, ánh mắt đó dường như đang nói rằng anh không thể kiềm chế được.
Vài giây sau, cằm cô được nâng lên, bóng tối đổ xuống trước mắt, hơi thở ấm áp, trầm tĩnh từng chút xâm chiếm.
Cảm giác choáng váng như ở nhà hàng lại tràn về, cho đến khi đôi môi nóng bỏng lần nữa chạm vào, trái tim cô lại rung động dữ dội.
Cuối cùng cô cũng biết cảm giác kỳ lạ đó đến từ đâu.
Giống như Chu Bẩm Sơn vừa nói, anh đã dạy cô học, nhìn cô trưởng thành, ý thức được việc thích cô sẽ thấy thấp hèn.
Và cô cũng vậy, mỗi lần gần anh thêm một chút thì cô lại cảm thấy k*ch th*ch.
Nếu thời gian quay ngược về hai năm trước, cô nhất định không thể tưởng tượng được. Một tảng băng lạnh lùng, nghiêm khắc, cầm thước kẻ kia, trong tương lai gần sẽ cạy mở hàm răng cô, đưa lưỡi vào, quấn quýt hôn sâu đến mức khiến cô như muốn hụt hết cả hơi.
Lần hôn này còn sâu hơn so với ở lúc nhà hàng. Anh dùng sức giữ gáy cô, đè cô vào lưng ghế sofa mà hôn, thậm chí phát ra tiếng nước “chụt chụt”.
Cô hơi choáng váng, cũng có chút thích thú, vì vậy cô run rẩy vòng tay ôm lấy cổ anh. Chu Bẩm Sơn cảm nhận được, lập tức ôm chặt eo cô hơn.
Đang lúc quấn quýt hôn nhau. Bất chợt, trong phòng của Lâm Giới Bình truyền đến một tràng ho khan và tiếng bước chân.
Đầu óc Lâm Ấu Tân tỉnh táo ngay lập tức, sợ đến mức tim như ngừng đập, cô “ưm” một tiếng vùi đầu vào hõm cổ anh.
Chu Bẩm Sơn cũng bất ngờ, nhưng ngay lập tức giơ tay bảo vệ cô trong lòng, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khách.
“…Ông nội ra chưa anh?” Mãi một lúc sau, cô mới dám hỏi.
“Chưa.”
Không hiểu sao, trong giọng nói anh lại có vài phần hối tiếc.
Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, Chu Bẩm Sơn thì không hề né tránh: “Biết thế, anh đã công khai sớm hơn rồi.”
Khi quyết định hôn cô ở nhà hàng, anh đã lên kế hoạch cho mười năm tới. Bằng không, anh sẽ không mạo hiểm chạm vào cô như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Ấu Tân lúc này lại vô cớ nghĩ đến năm tháng kia.
Họ chỉ còn năm tháng thôi, cũng không cần thiết phải cho ông nội biết đâu nhỉ.
“…Lái hộ của anh đến chưa?” Cô tránh né ánh mắt, không muốn nói về chủ đề này.
“Anh không gọi lái hộ.”
“……Anh, sao mà nhiều mưu mẹo dữ vậy nè!” Cô đấm nhẹ vào ngực anh.
Chu Bẩm Sơn bị đánh, bật ra một tiếng cười trầm thấp, anh kéo tay cô: “Anh không muốn đi, làm sao bây giừo?”
Giọng điệu anh đầy vẻ quyến luyến, Lâm Ấu Tân nhìn anh một cái, sau đó nghiêm túc nhíu mày. Dường như là cô thật sự đang suy nghĩ về việc nếu anh không muốn đi thì phải ở lại và giải thích với ông nội thế nào cho phải.
Nhìn thấy vẻ khó xử của cô, Chu Bẩm Sơn không nhịn được cười, một phần trong tim anh mềm nhũn ra.
Cô thật sự quá dễ dàng để coi lời anh nói là thật.
“Anh đùa em thôi.” Anh cọ nhẹ lên chóp mũi cô, đứng dậy: “Anh đi đây.”
“Ông nội em sẽ ở lại đây một tuần à?”
Đưa anh ra cửa, Chu Bẩm Sơn hỏi.
Cô gật đầu: “Khoảng đó ấy ạ.”
“Anh biết rồi, mấy ngày này anh sẽ đưa đón em.”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 94: Ngoại Truyện 14
10.0/10 từ 33 lượt.
