Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 95: Ngoại Truyện 15
Edit: Mỳ
IF12. Nụ Hôn Vị Dâu – Rung động khắc khoải tận tâm hồn.
Chu Bẩm Sơn đã nói là anh sẽ đến đón cô. Và đúng thế thật, mỗi buổi sáng, anh đều dành cả nửa tiếng đồng hồ từ chỗ mình ở để đến đưa cô đi học.
Nếu là trước đây, Lâm Ấu Tân có mơ cũng không thể ngờ rằng, sẽ có một ngày mình đi học cùng với Chu Bẩm Sơn.
Cô học đại học, còn anh thì là nghiên cứu sinh tiến sĩ. Đây đúng là một sự kết hợp vô cùng kỳ lạ.
Lâm Giới Bình cũng bắt gặp cảnh này vài lần. Lần đầu, ông nghĩ chắc hai đứa có chuyện cần trao đổi trên đường nên không để tâm.
Nhưng sau đó số lần chạm mặt ngày càng nhiều, ông lại đâm ra nghi hoặc. Tại sao mà thằng nhóc này rảnh rỗi quá, cứ chạy qua đây mãi thế nhỉ? Lâm Ấu Tân bèn ấp úng giải thích: “Con có mấy bài toán muốn hỏi anh Chu, ở trường không có thời gian ạ.”
Ông thắc mắc: “Học đại học mà vẫn cần học toán nữa hả?”
Cô nghiêm túc gật đầu: “Dạ, có môn Toán Cao cấp ạ.”
Lâm Giới Bình: “Ồ, thì ra là vậy.”
Chu Bẩm Sơn đứng ở một bên, nét cười nửa miệng như ẩn như hiện, nhìn cô lúng túng thêu dệt lời nói dối.
Việc Lâm Ấu Tân chưa vội nói thật với Lâm Giới Bình, anh hoàn toàn thấu hiểu. Lý do chẳng qua cũng chỉ là vài điều thôi. Nói chính xác hơn là ngại ngùng. Có lẽ là cô cảm thấy mọi thứ chưa đủ ổn định, hay đơn giản là khó mở lời. Âu cũng bởi, chuyện họ đến với nhau thực sự quá vội vàng.
Anh không hề muốn gây áp lực cho cô. Tuổi cô còn trẻ, thiếu cảm giác an toàn là chuyện hết sức tự nhiên. Vả lại, nếu bây giờ nói cho Lâm Giới Bình biết, e rằng ông không dễ dàng chấp nhận ngay được. Thà cứ để thêm thời gian, sau này công khai chuyện kết hôn một thể sẽ tốt hơn, dù sao thì, mọi thứ rồi sẽ được thời gian chứng minh.
Mang tâm tư đó, anh không còn để ý đến những lần cô nàng lén lút, trốn tránh nữa. Thay vào đó, anh còn sẵn lòng hợp tác với cô, xem đây như là một trò chơi tình thú.
Những ngày đầu tháng Sáu, UCLA chính thức vào mùa thi, thư viện gần như không còn một chỗ trống.
Lâm Ấu Tân có tổng cộng ba môn học cần phải gấp rút hoàn thành: Lịch sử Kịch nghệ thuật, Thực hành diễn xuất và Sáng tác cũng như Phân tích kịch bản tiếng Anh.
Môn Thực hành diễn xuất và Sáng tác kịch bản được giải quyết gọn gàng nhất. Ấy thế nhưng chỉ còn duy nhất môn lịch sử kịch nghệ thuật, đây là môn đòi hỏi trí nhớ và sự ôn luyện, bị cô nàng trì hoãn đến cuối cùng.
Vừa kết thúc tiết học, Chu Bẩm Sơn đã mang theo cà phê đến khu vực thư viện để tìm cô. Chưa kịp bước tới, anh đã nhìn thấy từ đằng xa một bóng dáng quen thuộc đang mặc áo hai dây, búi tóc cao, ngồi thiền trên thảm cỏ. Xung quanh rải rác vô số tài liệu, cô nàng cứ lẩm bẩm không ngừng, chẳng rõ là đang thiền nhập định hay đang đọc thuộc bài nữa.
“Tình hình ôn tập thế nào rồi em?” Anh khẽ khụy gối bên cạnh cô, đưa ly Americano lạnh buốt đúng ý cô.
Lâm Ấu Tân thất thần ôm lấy vầng trán, vẻ mặt như thể sắp sụp đổ: “Phải làm sao bây giờ anh ơi. Đầu óc em cứ như bị khóa lại, kiến thức chẳng chịu vào chút nào hết trơn á……”
Chu Bẩm Sơn bật cười, đưa tay nhéo má cô: “Em còn bao nhiêu bài nữa?”
Cô chụm hai tay lại, làm vẻ phóng đại về đống tài liệu còn lại: “Nhiều vô cùng, vô số kể. Mà tệ hơn nữa là em vừa học xong đã quên liền, ngay và luôn.”
“Hửm, biết là chưa học xong, vậy mà tối qua còn đi chơi game với Tùy Bạch Khiêm à?”
“….Là để kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi một cách khoa học mà.” Cô nàng đang bị bắt quả tang liền ngượng ngùng rụt cổ: “Anh đừng có lật lại chuyện cũ nữa mà.”
Mấy ngày nay, vì ông nội vẫn còn ở nhà nên Lâm Ấu Tân thường xuyên được Chu Bẩm Sơn chở đến chỗ Tùy Bạch Khiêm chơi. Hôm qua, Tùy Bạch Khiêm vừa mua chiếc Switch đời mới, một phần thấy ngứa tay nên sẵn cô cũng muốn thử chơi luôn, vậy là cô liền cùng Tùy Bạch Khiêm chơi ở tầng dưới suốt cả buổi chiều.
Lúc đó, Chu Bẩm Sơn đang viết luận văn trên lầu, anh gọi cô mấy lần nhưng cô đều không chịu lên. Cuối cùng, khi đưa cô về nhà, anh dừng xe bên ngoài khu chung cư, nắm lấy tay cô và siết nhẹ, rồi hờ hững hỏi: “Em với Tùy Bạch Khiêm vậy mà lại chơi hợp thế cơ à?”
Lâm Ấu Tân lúc đó hơi ngẩn người, đầu óc nóng lên. Cô bật lại anh ngay: “Sao tụi em lại không chơi được với nhau? Tụi em bằng tuổi mà.”
Thế là, Chu Bẩm Sơn, người không cùng lứa tuổi, nhìn cô chằm chằm rồi đáp: “Ừm. Vậy nên em mới không có gì để nói với anh hết sao?”
“……Thì tại, anh đang viết luận văn mà. Anh xem, giờ em mà nói gì cũng là làm phiền anh rồi chứ bộ.”
“Anh viết luận văn, em ở bên cạnh ôn bài. Vậy không phải là cũng hợp đó sao?”
Lâm Ấu Tân đành cãi cùn: “… Nhưng em ở nhà không học vào được. Em phải đến thư viện cơ, chỗ đó mới có từ trường học tập.”
Chu Bẩm Sơn bị những lời cãi cùn kia của cô chọc cho bật cười: “Đây là cái lý thuyết gì thế, anh chưa từng nghe bao giờ. Học ở đâu chẳng là học?”
“Đương nhiên mấy người học giỏi như anh sẽ không thể hiểu được tụi học dốt tụi em phải vất vả dỗ dành bản thân học tập đến mức nào rồi.”
Dù lý lẽ không hề vững nhưng cô vẫn mạnh miệng, đơn giản là không muốn chiều theo ý anh.
Thật ra, không hẳn là vì cô không thể học vào đầu, mà còn một lý do khó nói khác. Tại cứ mỗi lần cô và Chu Bẩm Sơn học chung trong phòng, họ lại vô cớ mà hôn nhau.
Cô vẫn nhớ như in một lần, cả hai đã đột ngột quấn quýt, chìm đắm trong men tình dưới chiếc chăn điều hòa mỏng dệt kiểu waffle.
Vẻ mặt Chu Bẩm Sơn mất kiểm soát không phải là điều thường thấy. Thế nhưng, hôm ấy lại là lần đầu tiên cô được chứng kiến. Khi nụ hôn đang dở dang, anh đột nhiên bật dậy, vội vàng kéo chiếc áo phông cộc đã bị cô làm cuộn lên đến tận xương sườn xuống, rồi sau đó một mình vào phòng tắm và ở lì trong đó rất lâu.
Sau đó cô tò mò hỏi Phùng Ngọc Trân. Nghe xong, cô ấy chỉ cười với vẻ mặt bí hiểm: “Chắc là nó đã dựng lên rồi.”
Cô không phải là cô gái ngây thơ không hiểu gì, nghe xong liền hiểu rõ mọi chuyện, mặt đỏ bừng trước mặt Phùng Ngọc Trân. Sau chuyện đó, cô nhìn Chu Bẩm Sơn cũng có chút lúng túng, không rõ là cảm giác mong chờ hay là thứ gì khác.
Hôm đó, khi đang ngồi chơi game cùng với Tùy Bạch Khiêm. Cô thơ thẩn đến mức, ngay cả Tùy Bạch Khiêm cũng nhìn ra được tâm lý trốn tránh kia. Cậu ta thản nhiên nhấn máy chơi game: “Cậu sợ gì, anh tớ không nỡ làm gì cậu đâu. Ít nhất cũng phải nhịn đến tận đêm tân hôn cơ.”
Ba chữ kia khiến cô kinh hoảng nhìn Tùy Bạch Khiêm, cả người cô bật dậy: “Á á á á á, cậu mới mấy tuổi mà. Nói năng bậy bạ gì thế kia!”
Tùy Bạch Khiêm cười lạnh, như thể bị chọc trúng chỗ đau: “Con gái mấy người đều như thế, chọc ghẹo người ta rồi không muốn chịu trách nhiệm. Tớ nói cho cậu biết, đàn ông nhà tớ, một khi đã xác định ai thì chính là người đó. Đảm bảo là cậu không thể chạy thoát đâu, anh tớ tuyệt đối sẽ không để cậu đi.”
Lâm Ấu Tân nhìn “người đàn ông” 19 tuổi trước mắt, mím môi không nói.
Lời của Tùy Bạch Khiêm thoạt nghe đúng là khiến cô giật mình, nhưng trong lòng cô vẫn còn đang vướng bận năm tháng kia nên cô cũng không hề bận tâm.
Chu Bẩm Sơn thấy cô lại đang mơ màng, đưa tay gõ gõ lên trán cô: “Lại ngẩn người rồi, còn tiếp tục ôn tập không?”
“Có chứ, có chứ!”
Chu Bẩm Sơn bất lực nhìn cô, đặt cặp lót dưới đất rồi ngồi bên cạnh cô: “Thôi, để anh đọc cho em. Em nghỉ ngơi một lát đi, nhưng đầu óc thì vẫn phải hoạt động đấy.”
Cô cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh rồi dang tay về phía anh: “Em muốn ôm cơ.”
Đối với văn hóa của người Mỹ, các cặp đôi ôm hôn công khai giữa chốn đông người không phải là ít, ngay trên bãi cỏ trước mặt họ đã có mấy cặp rồi.
Thế nhưng Chu Bẩm Sơn đảo mắt nhìn quanh, hơi không thoải mái đưa tay xoa nhẹ mũi: “Khắp nơi đều là người, chúng ta…”
Nhưng khi thấy cô nàng nào đó phụng phịu vẻ hờn dỗi nhìn sang thì Chu Bẩm Sơn liền im bặt, không nói thêm gì nữa. Anh không một chút do dự đưa tay về phía cô: “Lại đây nào.”
Lâm Ấu Tân lập tức chui rúc nhanh vào lòng anh, lưng tựa vào tấm ngực rộng lớn. Cô mỉm cười nhắm mắt tận hưởng ánh nắng vàng ấm áp của California.
Giọng Chu Bẩm Sơn ấm áp, trầm ổn đọc tài liệu vang vọng bên tai cô: “William Archer: Conflict is not the essence of drama; crisis….that is, a sudden reversal of fortune or circumstances……”
Chẳng biết có phải vì giọng nói của anh quá đỗi dễ nghe hay không nữa. Lúc anh đọc xong, Lâm Ấu Tân liền nài nỉ anh giúp mình thu âm thêm vài đoạn nữa. Cô bảo, thu âm lại để giọng anh có thể in hẳn vào não cô luôn.
“Đừng nói với anh, em định lừa anh để thu âm tài liệu cho em đấy nhé?” Chu Bẩm Sơn cười hỏi.
Cô choàng tay ôm chầm lấy cổ anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Đâu có đâu. Em nghe lọt mỗi giọng của anh thôi à, em cũng không biết tại sao nữa. Mấy cái anh đọc qua, em đều nhớ hết trơn luôn á, không tin thì anh cứ kiểm tra em thử đi!”
Ánh mắt cô quá mức chân thành. Chu Bẩm Sơn vẫn chưa kịp thích nghi với sự gần gũi này, đành khẽ quay mặt đi, hít một hơi thật sâu.
Đáng lẽ là anh phải biết từ lâu rồi chứ? Từ nhỏ là cô hay có cái nết nói chuyện như thế, chẳng màng đến chuyện anh có đổ gục hay không.
Thế là, Chu Bẩm Sơn ôm một trái tim ngọt ngào như được ăn mật, vui vẻ tình nguyện làm theo. Cứ ban ngày cắm mặt ở thư viện mười hai tiếng để viết luận văn, tối đến lại gọi điện thoại cho cô, bật máy ghi âm lên giúp cô đọc tài liệu. Nếu cô ngủ quên, anh sẽ coi như đang kể chuyện cổ tích đêm khuya cho cô nghe vậy.
Cuối cùng, Lâm Ấu Tân đạt gần như điểm tuyệt đối trong bài thi viết môn đó.
Phùng Ngọc Trân khi biết điểm của cô, kinh ngạc nói: “Giỏi dữ vậy trời, tớ học thuộc đến mức nôn ra luôn đây này.”
Lâm Ấu Tân chỉ cười hì hì, nói rằng cô có bản thu âm. Phùng Ngọc Trân lập tức chỉ tay vào đó: “Gửi tớ một bản với!”
Cô liền tỏ vẻ bảo vệ đồ của mình và cực kỳ bài xích: “Không được! Cái này không chia sẻ được! Của riêng tớ!”
Sau khi kết thúc học kỳ mùa hè kéo dài hơn mười ngày, nhưng Lâm Giới Bình vẫn chưa thu xếp về nước. Âu cũng bởi, một vài chỉ số sức khỏe của ông sau khi kiểm tra tại bệnh viện không được tốt nên Lâm Ấu Tân đã khuyên ông nên ở lại thêm một thời gian, chờ đến khi các chỉ số trở về mức bình thường rồi hẳn về.
Lâm Giới Bình cười hiền: “Được thôi, vậy ông sẽ ở lại thêm vài hôm nữa. Chỉ là làm phiền Bẩm Sơn cứ phải chạy qua đây nấu cơm cho nhà mình. Chuyện này mà để ông Chu biết được, không biết ông ấy sẽ ghen đến mức nào nữa!”
Đứng trước những câu trêu chọc như vậy, Lâm Ấu Tân giờ đây đã vô cùng tự nhiên, không còn chút chột dạ nào. Cô liếc nhìn về phía nhà bếp, cố nhịn cười: “Chưa chắc đâu ạ, có khi anh Chu còn muốn nhận ông làm ông của ảnh hơn ấy chứ.”
Chu Bẩm Sơn bất lực nhìn cô một cái, khẽ mấp máy môi nhắc nhở: “Em đừng có nói bậy.”
Lâm Giới Bình lại cười đùa: “Bẩm Sơn à, con có ý đó thật à? Vậy thì tốt quá rồi, con làm cháu rể ông đây này! Tĩnh Quân, Tĩnh Đồng vẫn chưa yên bề gia thất, tuổi tác các con cũng rất hợp.”
Chu Bẩm Sơn đang khuấy đều phần sốt thịt bò cho món mì Ý, anh vừa cười vừa đảo muỗng: “Ông ơi, con chỉ thích những người nhỏ hơn con vài tuổi thôi ạ.”
“Vậy à.” Lâm Giới Bình liếc nhìn Lâm Ấu Tân một cái, thăm dò đánh giá cô đầy ẩn ý, rồi cuối cùng mỉm cười lắc đầu: “Thế thì, nhà ông lại không có phúc phận này rồi.”
Lời này của Lâm Giới Bình khiến cả Chu Bẩm Sơn và Lâm Ấu Tân cùng khựng lại. Chu Bẩm Sơn im lặng một lát rồi nói: “Con chỉ đùa thôi, ông à.”
Cách đây một thời gian, cô đã tìm được cơ hội để kể với Lâm Giới Bình rằng cô và Lương Tiêu Thụ đã chia tay, nguyên nhân là vì yêu xa khó mà duy trì được tình cảm.
Lâm Giới Bình chỉ ngỡ ngàng khoảng nửa phút. Sau đó liền tỏ vẻ thông cảm, nói rằng chia tay rồi thì thôi. Một phần vì cô nói anh ta tốt thì ông mới cố gắng chấp nhận, giờ cô bảo không thể đi tiếp thì thành thật mà nói, ông lại cảm thấy rất vui.
“Một mối quan hệ yêu đương không cân bằng chắc chắn sẽ gặp vấn đề trên mọi phương diện, không chỉ là chuyện tiền bạc mà còn là về tam quan và cách hành xử nữa. Đến lúc đó, người chấp nhận nhượng bộ trước sẽ là người phải chịu đựng tủi thân cả đời. Mà nếu con chịu thiệt thòi, ngay cả khi ông nhắm mắt xuôi tay cũng không thể an lòng được đâu.”
Nghe ông nội nói như vậy. Khi đó, trong lòng cô ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu. Hóa ra trong mối quan hệ trước kia, không chỉ một mình cô phải chịu đựng uất ức, mà ngay cả ông nội cũng phải lo lắng và không thoải mái theo cô nữa kìa.
Thật sự quá vô vị. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sau khi ở bên Chu Bẩm Sơn rồi, cô mới nhận ra thì ra khi mình yêu không cần phải tỏ ra quá hiểu chuyện. Đó phải là sự ngọt ngào, không bị lạnh nhạt và cô có thể sống hết mình, có thể là chính cô hơn thay vì phải nhượng bộ vô tận cho một người khác.
Thế nhưng, về mối quan hệ giữa cô và Chu Bẩm Sơn, đã không ít lần cô muốn nói với ông nội, nhưng lời đến cửa miệng lại chẳng thốt nên lời.
Có lẽ giống như Lâm Giới Bình dường như đã làm vẻ không hiểu ẩn ý trong câu nói “thích người nhỏ hơn vài tuổi” của Chu Bẩm Sơn vậy.
Cả hai ông cháu họ có lẽ đang có cùng những nỗi lo.
Từ chuyện tuổi tác, chuyện yêu xa, đây đều là những vấn đề cần xem xét. Liệu nó có phải là cảm giác mới mẻ nhất thời hay không, lại càng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn nữa?
Lâm Giới Bình chỉ cần giả vờ không biết, cho dù sau này hai người có đổ vỡ, thì mặt mũi giữa hai gia đình vẫn còn nguyên vẹn.
Ba người ăn cơm xong xuôi, Lâm Giới Bình nói muốn ra ngoài đi dạo. Sau đó, ông cầm gậy chống rồi bước đi.
Hai người nhìn nhau, Lâm Ấu Tân chỉ tay lên lầu: “Vậy em…..”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô: “Anh rửa bát, em lên trước đi.”
“Để em giúp anh một tay nhé.” Cô có phần hơi ngại ngùng.
Làm sao có thể để người ta vừa nấu ăn vừa rửa bát được chứ.
Chu Bẩm Sơn cười: “Nước rửa chén hại da tay, đừng đụng vào, đi thôi.”
Quả nhiên, từ xa hoa trở về giản đơn thật khó.
Lâm Ấu Tân đã quen với những ngày được người khác chăm sóc, cô chẳng thể quay lại cái thời tự mình lo liệu mọi thứ được nữa.
Cô cầm điện thoại lên lầu, ngồi chờ bên mép giường. Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Chu Bẩm Sơn đẩy cửa bước vào.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng rộng cùng quần dài casual màu nhạt. Trên tay anh còn đang bưng một đĩa trái cây.
“Ăn thử chút dâu tây nhé?”
“Thật ra thì em hơi no rồi á anh.”
Chu Bẩm Sơn tiến lại gần, đặt đĩa trái cây lên tủ đầu giường. Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi mới hỏi: “Anh ngồi có tiện không? Anh vẫn đang mặc quần ở ngoài.”
Lâm Ấu Tân chậm rãi tiêu hóa câu nói, cô mới hiểu anh đang hỏi liệu anh có thể ngồi lên giường của cô hay không. Tính sạch sẽ của người này đã lây lan đến cả đời sống thường ngày của cô rồi sao?
“Anh cứ ngồi đi, đằng nào tối nay bộ chăn ga gối đệm này cũng cần phải giặt rồi.”
Chu Bẩm Sơn gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, đoạn lại hỏi cô xem có thể xem cuốn sách đang đặt trên đầu giường hay không.
“…Anh khách sáo quá đi mất, sao việc gì cũng phải hỏi em vậy?”
Chu Bẩm Sơn bật cười, anh nghiêng người với lấy cuốn sách: “Dù sao đây cũng là phòng con gái mà, hỏi thêm đôi câu cũng chẳng có gì sai.”
Anh lật xem bìa sách, khẽ nói: “‘Thư Gửi Đạo Diễn’… Em có hứng thú với chuyên ngành đạo diễn sao?”
“Cũng hơi hơi ạ.”
“Lại còn là ‘hơi hơi’ nữa sao?”
Lâm Ấu Tân nhìn thẳng vào ánh mắt anh, cô đành phải đầu hàng trong sự thú nhận có phần yếu ớt: “Được rồi, là rất nhiều.”
“Vậy nếu so với việc diễn kịch thì sao?”
Chu Bẩm Sơn không ngắt lời, chỉ im lặng và chờ đợi câu chuyện tiếp theo của cô.
Lâm Ấu Tân cầm cuốn sách trên tay anh, tùy ý mở ra một trang.
“Lý do em từng muốn làm diễn viên kịch, một phần là vì…” Lâm Ấu Tân đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn nhắc đến cái tên kia: “là vì Lương Tiêu Thụ.”
“Hồi tốt nghiệp cấp ba, em và anh ta có giao ước sẽ cùng nhau vào một đoàn kịch. Hơn nữa, em cũng được đánh giá là có năng khiếu về diễn xuất nên em cũng đặt hết tâm huyết vào mục tiêu này. Nhưng hiện tại, em muốn thử nghiệm một hướng đi khác.”
Một năm theo học ở UCLA, cô dần nhận ra mình quan tâm đến việc ghi lại, lưu giữ hình ảnh hơn là trực tiếp đứng trên sân khấu. Nếu không, cô đã không thể hoàn thành đề tài phim tài liệu học kỳ trước một cách nghiêm túc và tâm huyết như vậy.
Cô của hiện tại mong muốn ghi lại những điều chân thực, những hình ảnh sinh động, muốn làm phim về tự nhiên, văn hóa và cả những mô hình chuẩn mực trong các lĩnh vực, để những sản phẩm của mình có thể lan tỏa rộng rãi hơn ra bên ngoài.
Hơn nữa, ở trong nước cũng có nhiều đạo diễn từng là diễn viên, chứng tỏ hai vai trò này có sự tương thông. Vì vậy, cô muốn trực tiếp gia nhập lĩnh vực đạo diễn để thử sức với một con đường mới.
Lâm Ấu Tân cứ thế thao thao bất tuyệt nói một hồi, nhưng người bên cạnh vẫn giữ im lặng. Cô bèn quay đầu nhìn anh, suýt chút nữa bị đôi mắt sâu thẳm, hun hút như vực nước của anh hút hồn.
“Anh đang nghĩ gì vậy, sao chẳng chịu nói gì……” Cô vươn tay chọc nhẹ vào người anh.
Chu Bẩm Sơn nét mặt thản nhiên, hỏi: “Em vì anh ta mà theo học kịch đấy à?”
“…..”
“Anh… sao lại nghe theo kiểu cắt đầu cắt đuôi thế kia? Anh ta chỉ là một nguyên nhân nhỏ xíu thôi mà.”
Chu Bẩm Sơn tất nhiên hiểu rõ, chỉ là lòng anh khó mà xua tan được sự bực dọc.
“Ừm, em nói tiếp đi.” Anh cầm một quả dâu tây, vẻ mặt không chút cảm xúc nào mà nhét vào miệng.
“Hết rồi, em nói xong rồi.” Cô cố gắng nhịn cười.
Chu Bẩm Sơn buông thõng tay, đứng dậy: “Ừm, được rồi. Vậy anh đi trước đây, đạo diễn Lâm.”
“Ấy!”
Lâm Ấu Tân vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, vội vàng đứng lên nắm lấy cổ tay anh: “Anh đúng là vừa lắm chiêu trò lại vừa nhỏ nhen, có vậy thôi mà cũng giận dỗi nữa hả?”
“Anh nhỏ nhen à?” Chu Bẩm Sơn xoay người lại, vươn tay ôm ngang eo cô, cúi xuống cắn nhẹ một cái lên má cô, giọng nói kìm nén đầy giận hờn: “Em vừa kể cho anh nghe chuyện người yêu cũ, lại còn là mối tình đầu của em. Em nói xem, em muốn anh phải rộng lượng đến đâu đây?”
“Ối… chẳng phải là anh hỏi em sao, mà em nói rồi anh lại không vui.”
“Anh chỉ bảo em nói chuyện học kịch, ai cho em nói về anh ta? Vẫn còn chưa quên được sao?”
Nói cái gì vậy trời?
Lâm Ấu Tân thấy cạn lời, nhưng lại không thể nhịn được cười. Sao mà Chu Bẩm Sơn lại trẻ con đến mức này cơ chứ.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô thêm vài lần, thầm nghĩ cứ nhìn mãi chắc anh tức chết mất nên đành buông cô ra: “Anh đi trước đây, em…..”
Lời còn chưa dứt, một làn hương thơm thoang thoảng đã ập tới, ngay sau đó, môi anh đã bị cô chụt lên một cái.
Trong vài giây ngắn ngủi, gót chân cô đã chạm đất. Lâm Ấu Tân cười rạng rỡ rồi chớp mắt: “Hết giận chưa anh?”
“……”
“Nè, anh nói gì đi chứ.”
Yết hầu của Chu Bẩm Sơn khẽ cuộn lên: “…Vừa nãy nhanh quá, làm lại lần nữa đi em.”
Thế là Lâm Ấu Tân lại kiễng chân lên.
Đôi môi hai người chạm nhau, đầu lưỡi cô cũng chủ động tiến vào. Khoang miệng anh thoang thoảng mùi dâu tây, cô nhấp nháp từng chút một. Cô làm giống như cách mà anh vẫn hay hôn cô, nhẹ nhàng m*t lấy đầu lưỡi anh.
Chu Bẩm Sơn run rẩy cả linh hồn vì sự chủ động ấy của cô. Bàn tay ôm eo mỏng manh bỗng siết chặt, sợi dây căng thẳng trong anh bị khẽ khàng chạm vào, chực chờ đứt tung ngay lập tức.
Sau một lúc hôn nhau, cô khẽ lùi lại một chút, hơi thở ẩm ướt: “Em thực sự đã quên anh ta rồi, vì chẳng có ai muốn nhớ lại những chuyện đau khổ cả.”
Chu Bẩm Sơn nhíu mày, định hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Ấy thế mà cô lại lần nữa vòng tay qua cổ anh, ánh mắt chất chứa nỗi uất ức bị kìm nén.
“Không muốn nói à em?”
“Dạ……”
Chu Bẩm Sơn im lặng giây lát. Sau đó bàn tay anh lại nâng cằm cô, đặt xuống một nụ hôn mãnh liệt, mọi lời nói đều tan biến giữa răng và môi: “Được……”
Họ đứng sát mép giường, khác hẳn kiểu hôn tinh nghịch của cô, Chu Bẩm Sơn hôn dồn dập khiến cô lùi mãi. Khoảnh khắc gót chân vừa chạm vào mép giường, cả hai liền cùng ngã vật xuống.
Mấy hôm trước ở căn hộ của anh cũng có những khoảnh khắc tương tự. Trên giường anh, những nụ hôn vụn vặt lần theo cổ cô xuống xương quai xanh rồi lại lướt về bờ môi. Sau khi khiến người cô nóng rực, anh sẽ tựa đầu vào vai cô, tự buộc mình phải dừng lại.
Chỉ là, hôm nay mọi thứ dường như đã hơi mất kiểm soát. Khoảnh khắc mép áo phông ngang eo bị bàn tay anh cuộn lên, Chu Bẩm Sơn đã dùng tay còn lại chống đỡ cơ thể, đôi mắt sâu thăm thẳm ấy cùng lúc thu giữ trọn hình bóng cô, hơi thở đã trở nên dồn dập và hỗn loạn vô cùng.
Đầu óc cô trời đất quay cuồng. Đôi mắt ướt át, ửng đỏ sau nụ hôn không hề rời nhìn thẳng vào anh, ngay cả tấm ga trải giường dán vào lưng và eo cô cũng nóng rực lên. Thế là, cô đành khẽ nghiêng mặt đi.
Một luồng hơi ấm khác biệt với chính thân nhiệt cô nhẹ nhàng v**t v* lên, dọc theo đường đi tiến dần, từ từ len lỏi vào từ vùng biên, cuộn chặt lại tựa một búi dây leo thô ráp.
“Ấu Tân….”
“Dạ.” Cô nhắm nghiền mắt, hàng mi run rẩy, không dám cúi đầu nhìn xuống.
“Anh sẽ không làm em buồn đâu.”
“…..Dạ.”
Mười ngón tay cô yếu ớt nhưng đầy căng thẳng, bấu lấy vào sau gáy anh.
Cảm giác ấy thật lạ lùng, ấy thế mà lại có thế khiến hồn vía cô như lên mây.
Song, vẫn luôn mang theo ý nghĩ là không biết ông nội sẽ về, vậy nên gần như toàn bộ thần kinh của Lâm Ấu Tân đều ở trạng thái báo động cao. Từng tiếng m*t mát, tiếng thở hỗn độn nghẹn lại, lực siết vội vàng. Tất cả như hoà quyện lại thành một bức trang mùa hè tươi đẹp trút xuống bầu trời buổi chiều California, vừa huyền ảo đa sắc, lại vừa khiến tâm tư dâng trào.
Cô nhắm mắt lại trong hoảng loạn, cảm nhận cơ thể tựa hồ như giọt sương hồng vừa được đun sôi, sắp trào ra ngoài không tài nào kìm được. Những cú m*t, cắn ướt đẫm ấy khiến cô thấy mình như sắp bị anh ôm trọn rồi nuốt chửng.
“Anh Chu…”
Khi cảm giác được bàn tay anh thăm dò xuống, cô chợt sợ hãi gọi tên anh.
Chu Bẩm Sơn bỗng chốc lấy lại được lý trí cuối cùng, anh lập tức ngưng lại và ngẩng đầu, ôm cô thật chặt vào ngực, giọng khản đặc dỗ dành: “Xin lỗi, xin lỗi cục cưng. Anh dừng lại ngay đây.”
Sự thẹn thùng đến chậm quét qua, vì chuyện vừa xảy ra, và vì tiếng gọi thân mật ấy mà khuôn mặt cô bỗng trở nên nóng bừng. Cô quay phắt đầu, ôm chặt eo anh, thu mình vào chốn an toàn đầy hơi ấm.
Cô vùi mặt vào ngực anh. Người Chu Bẩm Sơn cũng ẩm ướt hơi mồ hôi, kề sát da thịt cô. Bị anh ôm cứng, cô cảm thấy một chỗ nào đó đang cộm, cứ như thể họ sắp hòa vào làm một. Cô biết đó là gì, vậy nên lại càng ngượng ngập nhắm nghiền mắt.
Cái cảm giác đê mê nửa vời, chưa thực sự đạt đỉnh kia cũng khiến Chu Bẩm Sơn phải nhắm mắt lại. Ngay cả anh cũng bất ngờ, khả năng tự kiềm chế mà anh luôn tự hào hôm nay lại mất kiểm soát hoàn toàn như thế.
Có lẽ là vì họ đang ở trong chính phòng của cô chăng?
Buổi trưa hè yên tĩnh và thư thái. Lâm Ấu Tân nằm trong lòng anh, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn anh.
“Sao vậy em?” Chu Bẩm Sơn nhìn cô.
Cô mím môi, giọng nói thì thầm như cố nặn ra: “Hồi nãy, anh vừa gọi em…”
Cái xưng hô đó không hề giống phong cách của Chu Bẩm Sơn chút nào.
Chu Bẩm Sơn phản ứng chậm vài giây, rồi cười: “Anh buột miệng thôi, nhưng chẳng lẽ em không phải?”
Chẳng lẽ em không phải là ‘cục cưng’ của anh sao?
Lời này thoát ra từ miệng anh mà lại không hề có chút ngượng ngùng nào, không những thế mà anh còn tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc nữa cơ.
Lâm Ấu Tân bị anh nhìn đến đỏ bừng mặt, bỗng nhiên uất ức nhào tới cắn anh: “Có thiệt là anh chưa từng hẹn hò cô nào không đó?”
Sao mà miệng lưỡi dẻo quẹo à!
Chu Bẩm Sơn cười: “Anh xin nhận đây là lời khen của em nha, cục cưng.”
Khuôn mặt cô gái nhỏ ửng hồng, giống như cánh đào đậm màu trong nắng xuân, quyến rũ lòng người. Chu Bẩm Sơn không dám nhìn lâu thêm nữa.
Ước chừng Lâm Giới Bình sắp về đến, anh thở hắt ra, nghiêng người chống tay ngồi dậy, dặn dò cô: “Tuần sau anh phải sang New York gặp gỡ một giáo sư. Tuần này em ở nhà ngoan ngoãn với ông nhé, không được đi bar đâu đó, em nhớ chưa?”
Lâm Ấu Tân lưỡng lự mấy giây, gật đầu: “Anh lại đi dự hội nghị hả?”
“Không, anh phải đi đàm phán chút chuyện. Đợi anh về sẽ có kết quả, khi đó anh sẽ nói cho em biết, nha em?”
Nếu không phải chuyện chắc chắn thành công, Chu Bẩm Sơn không thích hứa hẹn trước. Lỡ như không làm được, anh không muốn Ấu Tân phải cùng thất vọng.
Lâm Ấu Tân không hiểu lắm về công việc của những người học vị Tiến sĩ như họ, cô ngoan ngoãn gật đầu, mắt cười tít lại: “Em biết rồi, em chờ anh về mà.”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 95: Ngoại Truyện 15
10.0/10 từ 33 lượt.
