Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 93: Ngoại Truyện 13


Edit: Mỳ


IF10. Không Bài Xích – Anh không chút do dự mà cúi đầu, m*t lấy đôi môi cô.


Từ góc không xa của bờ biển, bỗng có một tiếng hò reo vút lên. Hình như là nhóm của Phùng Ngọc Trân và vài người bạn khác mới vừa thắng trò chơi nào đó.


Tiếng kêu này tựa như một lời nhắc nhở giáng xuống thật mạnh vào tiềm thức của Chu Bẩm Sơn. Trong khoảnh khắc môi hai người sắp chạm nhau, anh bừng tỉnh ngay tại chỗ. 


Anh đang làm gì thế này?


Anh còn chưa kịp bày tỏ lòng mình với cô bé của anh mà?


Trong làn gió biển mặn mà, se lạnh. Lâm Ấu Tân không kìm được cái cảm giác mong đợi đó. Cô khẽ hé mắt, chỉ thấy hình ảnh anh đang cúi rạp người mà kìm nén nhìn cô, đôi mắt kia sâu lắng tựa mặt nước hồ mùa thu.


“Anh……” Vừa nãy cô chưa cảm nhận được gì cả! Cơ mà mặt cô cũng không khỏi đỏ bừng, song vẫn thẳng thắn hỏi anh: “Sao anh lại dừng lại?”


Chu Bẩm Sơn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô như vậy. Hơn mười giây sau, anh chậm rãi thở hắt ra một hơi rồi mới đỡ cô ngồi dậy. Trong làn gió biển mát lạnh, anh cởi áo khoác ngoài và khoác lên vai cô: “Anh nghĩ thế này không ổn.”


“…..Dạ?”


Chu Bẩm Sơn cười, không biết phải trả lời cô sao. Anh đưa tay ra sau gáy người con gái trước mặt: “Em có thích anh không?”


Hơi thở của Lâm Ấu Tân chợt ngưng đọng.


Chu Bẩm Sơn trước nay chưa từng nói rõ ràng hai từ “thích” này. Cô cũng luôn ngầm mặc định rằng, đôi khi có những chuyện không cần phải nói quá tường tận, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được thôi.


Thế nhưng, giờ đây khi anh thốt ra và hỏi ngược lại cô, cô mới nhận ra dường như bản thân mình chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về vấn đề này cả.


“Hửm? Em có thích anh không?” Anh véo nhẹ d** tai cô một cái, giọng nói trầm khàn giục giã.


“……Em không bài xích.”


Trong đầu cô hoàn toàn hỗn loạn, cô rụt vai lại và đành trả lời trước mắt như thế đã.


Chu Bẩm Sơn hơi cong môi một cách chua xót, tầm mắt anh đổ dồn về phía biển cả phía sau cô. 


Anh đã đoán được kết quả sẽ là như thế này mà.


Lâm Ấu Tân dành cho anh một sự dựa dẫm về mặt tình cảm, điểm này anh vô cùng xác định.


Dù gì thì đây cũng là mối quan hệ tin tưởng mà đã được cả hai xây dựng giữa suốt cả một thời gian dài.


Cơ mà cũng chính sự lệ thuộc cùng tin cậy này chỉ khiến cô không hề muốn từ chối anh mà thôi.


Nhưng đây tuyệt đối không phải là tình yêu. Anh cũng không hạ mình lợi dụng cái cớ “không bài xích” này để làm bất cứ điều gì.


“Về thôi em, trời trở gió rồi.”


Chu Bẩm Sơn cau mày, gạt đi mọi cảm xúc rối ren. Anh giúp cô thắt lại chiếc áo choàng trên vai rồi cả hai cùng trở lại khu nghỉ dưỡng.


Khi về đến phòng, Lâm Ấu Tân hơi lo lắng, níu nhẹ ống tay áo anh, quan sát vẻ mặt lạnh lùng của anh: “Anh Chu, anh không vui hả?”


Chu Bẩm Sơn hơi khựng lại, vẻ mặt giãn ra một chút: “Không có, em đừng nghĩ linh tinh.”


Những người tham gia chuyến đi tự lái lần này đều là dân chơi sành điệu. Ngoài cậu bạn Tuỳ Bạch Khiêm đồng thời cũng là chủ buổi tiệc, trong đó còn có mấy công tử nhà giàu, chẳng ai biết bố mẹ họ làm gì nhưng từ cái cách chơi bời thì có thể thấy là trác táng hết sức có thể, ngay cả Phùng Ngọc Trân cũng không khỏi ngạc nhiên.


Vất vả lắm mới tìm được một lúc rảnh rỗi để thư giãn, cô đưa cặp khuy măng sét của một thương hiệu xa xỉ đã chọn cho Tuỳ Bạch Khiêm, chúc mừng sinh nhật cậu ta. Nào ngờ, cậu ấm này lại buông một câu bỡn cợt:


“Cảm ơn nha chị dâu, chúc chị và anh họ tớ sống với nhau đến đầu bạc răng long nè.”



Lâm Ấu Tân nghe vậy thì mặt đỏ bừng, ngại đến mức không dám nói thành lời.


Sau đó, Chu Bẩm Sơn biết chuyện, anh đã riêng tư kéo thằng em họ sang một bên để giáo huấn. Anh bảo Tuỳ Bạch Khiêm nói chuyện thì phải biết giữ lời, chuyện chưa xác định thì đừng có nói hươu nói vượn.


“Ấu Tân chỉ mới mười chín tuổi thôi! Chuyện của hai người bọn anh còn chưa nói rõ ràng, em hùa theo làm gì? Dọa em ấy sợ mà bỏ chạy thì em có chịu trách nhiệm không?”


Tuỳ Bạch Khiêm liền liếc nhìn anh họ mình với vẻ không mấy vui vẻ: “Anh đúng là thiên vị quá luôn rồi á nha! Mắc cười ghê, em cũng mười chín tuổi đây nè! Anh dùng thái độ đó với em, không sợ dọa em à?” 


Chu Bẩm Sơn đành chịu: “Em ghen hay gì?”


Rõ ràng đây chỉ là cuộc đối thoại riêng tư giữa hai anh em, thế mà không hiểu sao lại bị lọt ra ngoài.


Phùng Ngọc Trân bày ra vẻ mặt khó hiểu kể lại cho cô nghe: “Chu Bẩm Sơn bảo Zeb đừng lan truyền bậy bạ mối quan hệ của hai người, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng phải anh ấy rất thích cậu hay sao?”


Phùng Ngọc Trân đi Mỹ từ thời học cấp hai. Đối với cô ấy, việc xác nhận tình cảm có rất nhiều kiểu. Mà một trong mấy kiểu hay thấy nhất là liếc mắt đưa tình rồi mọi chuyện thuận theo tự nhiên, ngủ với nhau rồi dọn đến ở chung, tổng cộng cũng chỉ mất chưa đầy một tháng.


Trong suốt chuyến đi tự lái lần này, Lâm Ấu Tân ngồi xe của Chu Bẩm Sơn, sự tương tác của hai người là điều ai cũng thấy rõ. Trong mắt cô ấy, hai người họ đã là tình nhân rồi, mấy đêm nay đáng lẽ phải ngủ cùng nhau, vận động cho đến sáng mới đúng. 


Thế mà sao đến giờ này mà vẫn chưa xác định mối quan hệ ư? Lâm Ấu Tân mím chặt môi, ban đầu cô cũng nghĩ giống Phùng Ngọc Trân vậy. Kiểu như cứ định bụng là chuyện tình cảm không cần phải nói rõ ràng quá, cứ để thuận theo tự nhiên là được. 


Nhưng cô nhớ lại câu nói “không bài xích” của mình đêm đó. Mà cũng kể từ hôm đó, Chu Bẩm Sơn hiếm khi nói chuyện với cô về những chủ đề liên quan.


Cô vẫn luôn biết rõ Chu Bẩm Sơn tận sâu bên trong là một người cực kỳ kiêu ngạo. Chẳng lẽ trong mắt anh, lời nói đó của cô đã bị coi là một lời từ chối rồi hả ta?


Thực chất mà nói, cô cũng không hiểu Chu Bẩm Sơn đến mức đó. Dù có hiểu thì cũng chỉ là dựa trên thân phận anh trai, một người trưởng bối, chứ không phải với tư cách một người đàn ông trưởng thành.


Vì thế cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với Phùng Ngọc Trân nữa, sau một lát im lặng: “Thì cậu nghe rồi đó. Anh ấy nói đừng lan truyền mối quan hệ này, có lẽ là giữa hai người bọn tớ chẳng là gì cả! Quên đi thôi!”


/


Hai tuần tự lái xe nhanh chóng kết thúc, vừa quay về trường là cô lại bắt đầu vùi đầu vào chuỗi các tiết học mới.


Sau khi trở về, cả cô và Chu Bẩm Sơn vẫn giữ mối quan hệ chẳng rõ ràng, cứ mập mờ lửng lơ mãi. Dường như anh đã lùi về đúng vị trí của một người anh trai. Cứ theo định kỳ mỗi tuần ghé qua một lần, giúp cô bổ sung đồ vào tủ lạnh. Có đôi khi sẽ nán lại dùng bữa tối cùng nhau nhưng tuyệt đối không bao giờ ở lại quá chín giờ tối.


Về mặt hành động, hai người họ cũng chưa từng có thêm bất kỳ lần nào bị cuốn vào sự mê đắm mất kiểm soát kia vậy.


Cảm giác cứ như sự hứng thú ban đầu đã qua, mọi thứ kia cũng lại quay về giới hạn an toàn.


Cái cảm giác lưng lửng này thật sự khó chịu. Thế nên, để tránh bớt những khoảng thời gian riêng tư gượng gạo với Chu Bẩm Sơn, suốt cả tháng 5 cô đều vùi đầu trong thư viện và phòng tập kịch. Vừa đúng lúc Khoa Kịch chuẩn bị dàn dựng một vở kịch mới, cô liền đăng ký tham gia.


Hôm đó sau khi tập luyện xong, cô cùng bạn bè đi ăn cơm ở nhà ăn trường. Và cứ thế, cô đã gặp lại Chu Bẩm Sơn.


Bên cạnh anh là một cô gái người Trung Quốc tóc dài thướt tha, vóc dáng còn cao ráo và mảnh mai. Trông cô ấy, hình như là nghiên cứu sinh cùng khóa với anh. Hai người họ chắc là vừa mới ra khỏi thư viện, vừa đi vừa nói cười, dường như đang thảo luận chuyện gì đó. Không những thế, Chu Bẩm Sơn còn giúp cô ấy xách túi. Từ mặt anh, hiếm hoi lộ ra vẻ ôn hòa, thậm chí có thể gọi là dịu dàng nữa kìa.


Tốc độ trò chuyện của Lâm Ấu Tân với bạn bỗng nhiên chậm hẳn lại. Cô chợt nhớ đến lời Khúc Tĩnh Đồng từng nói. Chu Bẩm Sơn từng công khai mô tả gu người yêu, rằng anh thích những người trưởng thành, rạng rỡ và đồng trang lứa.


Bạn cô gọi mấy tiếng mà cô không hề phản ứng, cho đến khi Chu Bẩm Sơn cũng nhìn thấy cô. Trong khoảnh khắc đối mặt bất ngờ đó, cô chỉ miễn cưỡng cong môi cười hờ hững, rồi chỉ tay về phía nhà ăn. Sau đó, Lâm Ấu Tân cứ thế mà kéo bạn mình đi thẳng mà không hề ngoảnh đầu lại nhìn thêm lần nào nữa.


Vốn là Chu Bẩm Sơn định đi về phía cô, nhưng vì phải giúp đàn chị cùng khoa đang mang thai hai tháng nên là anh đã chậm mất một bước trước khi trao lại túi. Anh chỉ đành nhíu mày, nhìn theo bóng lưng cô rời đi. 


Tối hôm đó về, Chu Bẩm Sơn nhắn tin hỏi cô có ở nhà không, nói sẽ đến nấu bữa tối cho cô vào ngày hôm sau. Cô thấy tin nhắn, chỉ lạnh lùng đáp lại: “Gần đây em chán ăn món Hoa rồi, thời gian tới không muốn ăn gì cả.”


Ngày hôm sau nữa, Chu Bẩm Sơn lại hỏi cô có muốn cùng đi thư viện không? Vì cũng đã mấy ngày nay họ chưa gặp nhau rồi. Cô lại từ chối lần nữa, bảo rằng đã hẹn với người khác rồi, không có thời gian gặp mặt.


Sau đó, anh không nhắn cô thêm một lần nào nữa cả.


Cuộc sống ở thành phố Los Angeles này không bao giờ nhàm chán, có hay không có ai cũng chẳng khác gì. Ban ngày Lâm Ấu Tân đi học, tối đến lại tới phòng tập kịch. Có vài lần, cô còn cùng Phùng Ngọc Trân tò mò ghé chơi quán bar đồng tính, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông da trắng đang hôn hít một chàng trai châu Á trong góc, đến nỗi phát ra tiếng động rõ ràng.


Cô nhận ra chàng trai châu Á đó là sinh viên trường mình, từng gặp trong vũ hội khai giảng trước đây, nên không khỏi ngạc nhiên hỏi Phùng Ngọc Trân: “Ủa, cậu ấy không phải là trai thẳng sao?”


Phùng Ngọc Trân đã quá quen với chuyện này, cô ấy kéo dài giọng rồi phẩy tay: “Cô đơn đấy mà. Cậu xem, Los Angeles phồn hoa thế này, ai mà chẳng muốn tìm chút k*ch th*ch để chơi bời đúng không nè? Dù sao cũng không ở trong nước, ai mà quản được? Đến lúc thì phủi mông đi, coi như là một món nợ phong lưu thôi.”



Lâm Ấu Tân nghe xong, ngây người một lúc rồi trong lòng bỗng dậy lên một sự bực bội dữ dội. Cô vô cớ tự suy diễn, lẩm bẩm: “Ừ, phải rồi! Hoa thơm cỏ lạ một ề ra đó lại làm người ta mê muội, chắc là vì cô đơn nên mới tìm người chơi bời thôi.”


Chị em cô vừa quay đầu đi một cái, ly rượu trước mặt cô khẽ rung rinh. Xa xa có một người đàn ông da trắng đứng đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô. Ly Bloody Mary màu đỏ máu rực lên khiến cô không dám chạm môi vào thêm nữa, lập tức kéo Phùng Ngọc Trân chuồn khỏi đó ngay.


Phùng Ngọc Trân phải nói là thổ địa vùng California này, dẫn cô đi chơi hết quán bar lớn đến quán bar nhỏ. Lâm Ấu Tân thuộc kiểu người không bao giờ ngủ lại bên ngoài, nhưng đa phần lần nào đi chơi về nhà cũng đã là nửa đêm hay rạng sáng.


Hôm nay cũng vậy, gần hai giờ sáng cô mới về đến nhà. Sau khi chào tạm biệt với người anh da trắng đã đưa cô về, cô xách túi lên mở cửa.


Thông thường, khu nhà giàu cô ở có an ninh rất đáng tin cậy nhưng mà cô cũng không hoàn toàn tin tưởng vào độ an toàn của nước Mỹ, nên khi đi đêm về thì lúc nào cũng luôn căng thẳng đề phòng.


Thế nên, ngay khoảnh khắc nhận ra phía sau có tiếng động sột soạt, cô lập tức rút cây chích điện phòng vệ trong túi xách ra chĩa thẳng về phía sau.


Nhưng đối phương quá nhanh, tay cô vừa đưa ra thì người đó đã nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô, ấn mạnh lên cánh cửa. Đồng thời còn ép sát cả cơ thể như một bức tường vững chãi, mạnh mẽ áp vào người cô.


Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị và mang tính cảnh cáo của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Nếu em sợ đến mức đó thì ít nhất cũng biết là không nên về nhà muộn như thế.”


“…..”


Giọng nói này quen quá! Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Động tác giãy giụa của cô dừng lại, cô cố mở to mắt nhờ ánh trăng nhìn rõ hơn: “…. Anh Chu?”


Gương mặt Chu Bẩm Sơn tối sầm lại đến đáng sợ: “Hừ, vẫn còn biết anh là ai cơ à? Anh cứ nghĩ mình thành người dưng nước lã trong mắt em rồi đấy. Cái tên mới đưa em về là ai?”


Lâm Ấu Tân sững người một lúc, nhưng bị anh chất vấn làm tính nóng cũng nổi lên. Cô khó chịu vặn cổ tay: “…. Anh đang nói gì em không hiểu, buông em ra.”


“Em không hiểu?” Chu Bẩm Sơn bật cười vì tức, tiếp tục giữ chặt tay cô, nhắc nhở: “Em bơ anh mấy ngày rồi? Cơm không ăn, cũng không cho anh đến thăm em! Lâm Ấu Tân, em đây là đang muốn làm gì, hả? Không bài xích anh, giờ cũng không bài xích người khác luôn hay sao?”


Lạ thật, nghe Chu Bẩm Sơn dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, cô lại cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.


Cô bị hỏi đến mức nghẹn lời, bèn nói luyên thuyên: “……Ủa, hài quá! Chân mọc trên người anh, anh muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến em!”


“Anh muốn đến đây, em cũng có ở nhà đâu! Thế không phải là em đang trốn anh sao?”


“Hơ, anh đi đâu mà chả được! Như thư viện đó, đi mà hẹn hò đại với đàn chị hay đàn em nào đó đi! Tự nhiên khi không đến chỗ em, rồi tự rước cái tức vô người làm gì? Anh tìm ai vui đùa cũng được mà!”


Chu Bẩm Sơn nghẹn một cục tức trong lồng ngực, nhận ra nói lý lẽ với cô chẳng khác nào đang khơi chuyện, không tài nào nói cho thông được.


“Anh vui đùa với ai cơ?” Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giải thích: “Em mong đợi một người từ lúc sinh ra đã độc thân mãi mãi sẽ có cái bản lĩnh đó sao?”


“Ai mà biết được, lỡ đâu anh cũng thích này nọ thì sao?” Cô khoanh tay, khẽ cười: “Đàn ông mà.”


Chu Bẩm Sơn lập tức cứng họng. Anh hết cách, chỉ đành nhìn cô với vẻ mặt gần như sắp bị chọc tức đến chết.


Sắp ba giờ sáng, không biết là anh đã đứng đợi bên ngoài này bao lâu rồi, mà giờ vẫn cứng đầu đứng đây như thần giữ cửa. Lâm Ấu Tân không muốn phí thời gian với anh nữa, quay người lấy chìa khóa mở cửa, khẽ nói: “Em đi ngủ đây, không tiễn.”


Cửa mở rồi, Chu Bẩm Sơn vẫn đứng im ở cửa.


Cô liếc nhìn anh một cái, dứt khoát mở rộng cửa, khoanh tay: “Hay là anh muốn ở lại đây một đêm? Nhưng điều này có lẽ không hay, dù gì chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì. Anh… trai… à.”


Chu Bẩm Sơn nhìn chằm chằm cô, cảm thấy máu dồn hết lên não. Anh biết cô sắc sảo, nhưng đây là lần đầu tiên cô dùng sự sắc sảo đó để đối phó với anh. 


Cô thật sự có tài năng khiến anh tức chết mà!


Đối mặt với nhau nửa phút, Chu Bẩm Sơn không nói gì. Anh thở dài một hơi thật sâu, lấy chìa khóa xe ra rồi dứt khoát quay lưng: “Em khoá cửa cẩn thận vào. Lo đi ngủ sớm đi.”


Lâm Ấu Tân cũng “rầm” một tiếng đóng sập cửa, quay phắt người vào nhà.


/


Phùng Ngọc Trân là người đầu tiên nhận ra Lâm Ấu Tân có gì đó không ổn. Có thể thấy khá rõ là cô không còn đi dự tiệc nữa, đặc biệt là các bữa tiệc tổ chức tại biệt thự của Tùy Bạch Khiêm, cứ như đang trốn tránh ai đó.



Phùng Ngọc Trân đã gặng hỏi vài lần, nhưng Lâm Ấu Tân chẳng nói gì, dần dần cô ấy cũng lười hỏi, mặc kệ luôn.


Cuối tháng Năm, Lâm Ấu Tân đang cuộn mình ở nhà xem phim thì bất ngờ nhận được điện thoại của Lâm Giới Bình. Cô tưởng ông nội lại không khỏe, vội vàng bắt máy. Nhưng lần này không phải, mà là Lâm Giới Bình báo rằng tuần sau sẽ sang Mỹ, đi cùng với Chu Tái Niên.


“Ông nội Chu cũng sang luôn ạ?”


Lâm Giới Bình cười ha hả: “Đúng thế, hai ông già tụi ông rủ nhau sang kiểm tra sức khỏe, nhân tiện thăm con và thằng nhóc Bẩm Sơn luôn.”


“…Dạ.”


“Vậy ổn rồi, cứ quyết định thế nhé. Viên Viên, con  ở Mỹ lâu rồi nên hay là con đặt giúp bọn ông một nhà hàng, rủ cả anh Chu của con đi cùng luôn, để hai nhà chúng ta ăn chung một bữa.”


“……Dạ con biết rồi.”


Thật là, muốn né cũng không né được mà.


Cúp điện thoại, cô bực bội ném điện thoại sang một bên rồi phiền muộn vùi đầu vào gối.


Ngày Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên đến Mỹ, cô và Chu Bẩm Sơn đã chia hai ngả, lái hai chiếc xe riêng để đón ông nội của mình.


Cô đặt nhà hàng ở trung tâm thành phố. Lúc đi lên thang máy, Chu Bẩm Sơn kéo cô lại một cái, nhắc cô cẩn thận đừng để bị người khác va vào. Cô cúi đầu nghiêng mặt, rút tay mình ra: “Cảm ơn anh.”


Chu Bẩm Sơn với vẻ mặt lạnh nhạt rụt tay về.


Chu Tái Niên đứng bên cạnh hài lòng nhìn anh: “Con vẫn còn chút tình người, lát nữa ông mới yên tâm.”


Lát nữa sao?


Chu Bẩm Sơn và Lâm Ấu Tân đồng thời nhíu mày, cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.


Dự cảm chẳng lành đó kéo dài cho đến khi họ ngồi vào bàn, bỗng dưng có thêm một người lạ mặt. Chu Tái Niên và Lâm Giới Bình rõ ràng quen biết người này, cả hai ông đều cười bảo cô gái họ Hứa kia ngồi cạnh Chu Bẩm Sơn.


“Bẩm Sơn à, đây là Minh Hàm, con còn nhớ không? Hai đứa từng học chung một lớp hồi tiểu học, giờ cô bé cũng đang du học ở Mỹ, đang học luật đấy nhé.”


Đến đây thì dễ hiểu rồi. Hóa ra là một cuộc xem mắt.


Chu Bẩm Sơn giữ vẻ mặt lạnh tanh: “Chào cô.”


Cô gái họ Hứa rõ ràng hoạt bát hơn: “Lâu quá không gặp, anh Chu.”


Lâm Giới Bình thấy Lâm Ấu Tân không nói gì, sốt ruột nhắc nhở cô: “Viên Viên, con chào người ta đi chứ! Sao con vô lễ quá vậy!”


Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi: “Chào chị Hứa.”


Hứa Minh Hàm cười nhìn cô, giọng điệu rất thân thiện: “Chào em gái Lâm, chị biết nhà hàng này nổi tiếng lắm. Ông Chu bảo chị là em đặt đấy, em thật có mắt nhìn nha.”


Lâm Ấu Tân cười gượng, lén lút ngước mắt nhìn sang đối diện, quả nhiên Chu Bẩm Sơn đang nhìn chằm chằm cô. Với sự hiểu biết của cô về cái tảng băng hình người này trong suốt hai, ba năm qua thì biểu cảm hiện tại của anh cơ bản có thể dịch thành: Cực kỳ tức giận.


Nhưng đã tức giận thì tại sao lại nhìn cô? Đâu phải cô lừa anh đến đây đâu?


Lạ thật. 


Cô cúi đầu không thèm để ý đến biểu cảm đó, mà cũng không đón nhận ánh mắt kia của anh.


Trong bữa ăn, cả hai ông cùng cô Hứa trò chuyện về ông nội của cô ấy, hỏi thăm sức khỏe và tình hình hiện tại. Một lát sau, chủ đề nhanh chóng chuyển sang thế hệ trẻ.


Lâm Giới Bình: “Chuyện này Bẩm Sơn à, con chậm chân rồi đấy nhé. Con bé Viên Viên có bạn trai rồi, hai đứa ở bên nhau từ sau khi tốt nghiệp cấp ba cơ. Con thấy đấy, có những việc phải làm sớm mà. Nên là con cũng phải nhanh lên thôi.”


Chu Bẩm Sơn nghe thế thì nhíu mày, cuối cùng cũng thốt ra câu thứ hai kể từ khi bước vào: “Bạn trai?” 


Anh nhìn về phía đối diện.



Lâm Ấu Tân nuốt nước bọt, cúi đầu. Ừ nhỉ? Cô vẫn chưa nói chuyện mình đã chia tay cho ông nội nghe. Vậy nên thông tin mới này, ông nội vẫn chưa được cập nhật kịp.


Lâm Giới Bình cười ha hả: “Đúng thế, tình cảm bọn nó tốt lắm, ông cũng lười quản. Điều kiện gia đình gì đó không quan trọng, đến lúc bàn chuyện cưới xin thì giúp đỡ một tay, còn tương lai là do chúng nó tự lực cánh sinh thôi.”


“Ông nội!” Chẳng hiểu sao, cô lại thấy chột dạ một cách khó hiểu, nhíu mày ngăn Lâm Giới Bình lại.


Chu Tái Niên thấy vậy, cười hòa giải: “Viên Viên ngại rồi. Ông Lâm này, ông bớt nói chút đi.”


Mọi người chỉ vài câu đã chuyển chủ đề về lại Chu Bẩm Sơn và cô Hứa. Một trong hai người trong cuộc thì mặt lạnh suốt buổi. Cô thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, bèn viện cớ đi vệ sinh.


Trên bàn ăn chỉ còn lại bốn người. Chu Bẩm Sơn cầm khăn ăn lau miệng, nói rằng anh cần gọi lại cho giáo sư hướng dẫn.


Chu Tái Niên nhíu mày: “Điện thoại gì mà gấp gáp thế, lát nữa không được à?”


Chu Bẩm Sơn lạnh lùng đứng dậy: “Không được, có việc gấp cần phải giải quyết ngay.” 


Vừa nói, anh vừa cầm điện thoại quay phải bước ra ngoài.


Lâm Ấu Tân đang đứng ở hành lang gần khu vệ sinh để lướt mạng xã hội, chợt cảm thấy một luồng khí lạnh áp sát. Khi cô quay đầu lại, thấy Chu Bẩm Sơn mặt đen như đít nồi, đang sải bước đi thẳng về phía mình.


Tim cô đập lên liên hồi. Ngay khi vừa định quay gót co giò bỏ chạy, thì người kia dường như đã đoán trước được, bèn tăng tốc độ. Cuối cùng, anh vươn cánh tay dài, túm lấy gáy cô rồi lôi cô vào một phòng tiệc nhỏ không người bên cạnh.


“Anh làm gì vậy!” Cô bị lôi vào với vẻ mặt kinh hoàng tột độ. 


Trời đất ơi, đây còn là Chu Bẩm Sơn mà cô biết không vậy nè?


Phòng tiệc nhỏ kiểu châu Âu cổ kính chỉ thắp đèn ở bốn góc tường. Ánh sáng mờ kia mờ ảo, mang theo đầy vẻ ám muội khó tả.


Chu Bẩm Sơn đỡ gáy cô, ép cô dán lưng vào tường. Anh nhắm mắt lại, nhưng không thể kìm nén cơn giận âm ỉ trong mắt. Cuối cùng, anh quyết sẽ không nhẫn nhịn nữa: “Bạn trai nào cơ? Người mà ông nội em nói là ai?”


Lần trước cô về Tây Thành đã không nói chia tay, hay là đã nối lại tình xưa rồi? 


Cô bướng bỉnh quay mặt đi: “…. Là ai thì anh cứ kệ em đi, dù sao cũng không phải là anh.”


Bầu không khí bị trùng xuống một cách đột ngột.


Chu Bẩm Sơn nhìn chằm chằm cô, cười gằn gật đầu: “Vậy hôm nay em đến đây là để giúp anh xem mắt à? Anh cho em thời gian thích nghi, không nỡ chạm vào em khi chưa xác định mối quan hệ, kết quả là em muốn đẩy anh ra xa sao?”


“Em hoàn toàn không biết gì hết!”


Lâm Ấu Tân đưa tay hết đẩy rồi lại đấm anh. Cô oan ức chết mất. Cô đã biết ngay Chu Bẩm Sơn sẽ hiểu lầm cô mà!


Hơn nữa, cô đẩy anh ra hồi nào?


Hôm đó ở bờ biển, rõ ràng là nước chảy thành sông hết cả rồi. Cũng chính anh không hôn! Là anh giở thói công tử, vì cô bảo là “không bài xích” anh nên anh mới không hôn!


“Em nghĩ anh sẽ tin sao? Em lạnh nhạt với anh bao lâu rồi, tự em đếm ngày thử coi.” Chu Bẩm Sơn bị cô đánh mấy lần cũng chẳng quan tâm, dứt khoát túm lấy tay cô rồi giữ chặt sau eo cô, nhìn người con gái bé nhỏ trước ngực không rời mắt: “Vốn là anh định từ từ theo đuổi em.  Anh định là sẽ để em từ từ cho anh một chỗ ở trong trái tim em. Nhưng xem ra, bây giờ không cần nữa rồi.”


Hồi dạy kèm cho cô, chính cô đã từng trêu chọc anh. Là cô đã khiến anh rung động, bất kể cố ý hay vô tình, cô đều phải chịu trách nhiệm.


“Anh muốn làm gì? Nè nha, anh đừng làm bừa….”


Nhìn thẳng vào mắt của Chu Bẩm Sơn khiến cô có một dự cảm chẳng lành. Ánh mắt của anh tối sầm lại, mặc kệ lời van xin của cô, trực tiếp nâng cằm cô lên:


“Em nghe cho rõ đây. Anh không dám tiến đến vì anh thực sự không biết em đã chia tay chưa, chỉ là anh đang đoán mò thôi. Lỡ đâu là em chưa, hoặc em chia tay rồi nhưng anh ta không đồng ý, nhưng mà điều đó không quan trọng. Dù sao thì, anh cũng chưa bao giờ tự nhận mình là người có đạo đức cao thượng cả!”


Mắt cô đột ngột mở lớn. Hơi thở ấm nóng phả vào chóp mũi, khiến đầu óc cô rối bời. Rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại mâu thuẫn một cách kỳ lạ là mong chờ, loại rung động thầm kín đó dường như lại trỗi dậy từ tận sâu trong đáy lòng.


Chu Bẩm Sơn chớp lấy khoảnh khắc cô thất thần và do dự này. Ngón tay thô ráp của anh miết nhẹ lên môi cô: “Hôm đó ở bờ biển em không từ chối, vậy anh sẽ coi như em đã đồng ý rồi.”


Dứt lời, anh dời ngón tay đi, cúi đầu không chút do dự mà m*t lấy đôi môi cô.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 93: Ngoại Truyện 13
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...