Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 92: Ngoại Truyện 12


Edit: Mỳ


IF09. Trong Làn Gió Biển – Quyền lực và đầy tính chiếm hữu.


/


Khoảnh khắc trở lại California, thời gian đã là giữa tháng Ba.


Trước khi cô rời đi, Lâm Giới Bình đã kéo cô lại và thủ thỉ rất nhiều điều. Qua trận ốm này, dường như tâm tư của ông đã thông suốt hơn hơn hẳn. Thậm chí, ông nhiều lần còn chủ động nhắc đến chuyện tình cảm của cô và Lương Tiêu Thụ.


“Là do ông nội quá cố chấp. Dù sao con và Tiểu Lương cũng còn trẻ, ông thấy thằng bé là một đứa có khí chất, ít nhất là nó không ăn nhờ tiền của con nên ông cũng yên lòng. Chờ con tốt nghiệp xong, ông nội sẽ mở cho thằng nhóc đó một cái công ty giải trí. Mấy vấn đề khác, sau này hai đứa phải tự lo rồi.”


Lâm Ấu Tân vô cùng kinh ngạc khi thấy được một mặt dịu dàng như thế của Lâm Giới Bình. Rõ ràng là ông nội cô vẫn luôn không ưa Lương Tiêu Thụ, vậy mà bây giờ lại đồng ý hết mấy chuyện này vì cô thôi sao?


“Ông nội……” 


Lâm Giới Bình cười hiền, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Sự trưởng thành và hiểu chuyện của con, ông đều nhìn thấy hết rồi. Ông sẽ không ép con thế này thế nọ nữa đâu, cuộc đời có một lần thôi, cứ sống vui vẻ, an yên là được lắm rồi con ạ.”


Lâm Ấu Tân lặng người.


Ngày trước, cô luôn khao khát sự chấp thuận từ Lâm Giới Bình cho mối quan hệ giữa mình với Lương Tiêu Thụ, thậm chí vì chuyện này mà đôi lần đã lớn tiếng cãi vã với chính gia đình mình. Thế nhưng, khi lời đồng ý thực sự được nói ra, cô lại băn khoăn không biết làm sao để kể với ông nội chuyện cô và anh ta đã đường ai nấy đi. Ông chắc chắn sẽ tra hỏi cặn kẽ nguyên do, rồi thể nào mọi chuyện cũng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát mất.


Cô đành rũ mắt xuống: “Bây giờ mà nhắc đến những chuyện này vẫn còn quá sớm ông ạ. Thôi, mình đừng nói tới nữa nha ông?”


Lâm Giới Bình cho là cô đang ngượng lngùng, ông khẽ mỉm cười rồi cũng không nói thêm lời nào nữa cả.


Hôm mà cô phải bay về Los Angeles, vừa đúng lúc Khúc Tĩnh Đồng cũng phải bay về Bắc Kinh để nhập học. Hai chị em cùng nhau bay đến Bắc Kinh trước. Trên đường đi, Khúc Tĩnh Đồng tiện miệng hỏi thăm chuyện mà mình băn khoăn bấy lâu nay.


“Em nè, em với Chu Bẩm Sơn thân nhau lắm à?”


“…..Sao chị lại hỏi thế?”


Cô khẽ siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Đầu dây bên kia, Chu Bẩm Sơn vừa nhắn tin hỏi giờ cô sẽ đáp xuống Los Angeles. 


Mấy ngày nay, tuy hai người vẫn giữ liên lạc thường xuyên qua mạng, nhưng cô vẫn chưa dám tiết lộ chính xác ngày trở về. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, một sự ngập ngừng khó xử khi nghĩ đến việc đối diện với anh. 


Cảm giác này trùng khớp một cách kỳ lạ với sự lúng túng khi phải đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Khúc Tĩnh Đồng lúc này. 


Đó là một tâm tư thầm kín, một bí mật sâu xa mà cô khó lòng có thể giãi bày cùng ai.


Khúc Tĩnh Đồng ở phía đối diện thì khó hiểu gãi nhẹ góc trán: “Anh ấy là kiểu người chẳng hề muốn dính vào chuyện phiền phức, vậy mà lại chịu đi cùng em từ California về? Thật là lạ lùng. Em cũng thấy mà, anh ấy đúng là chuyên gia hút lấy rắc rối.” 


Khúc Tĩnh Đồng từng học dưới Chu Bẩm Sơn một khóa, lại theo đuổi anh suốt ba năm cấp ba, nên cô ấy nắm khá rõ tính nết và thói quen của anh. Đôi khi gọi anh là một đóa hoa trên đỉnh núi cao đã là lời nói nhẹ nhàng nhất rồi! Nói thẳng ra, đó chính là lãnh đạm, vô cảm đến mức gần như vô nhân tính thì đúng hơn nhiều.


Về điểm này, Lâm Ấu Tân lại có một cách nhìn khác so với chị họ mình. Cô thấy Chu Bẩm Sơn là một người nghiêm khắc, chín chắn và có trách nhiệm chứ đâu có đến mức lạnh lùng như thế đâu?


Cô thử thăm dò hỏi: “Hay là……có khi nào Chu Bẩm Sơn thích em, nên anh ấy mới chịu về cùng em không chị nhỉ?”



“Em sốt rồi nói linh tinh đấy à? Sao lại có chuyện đó được chứ.” Khúc Tĩnh Đồng bật cười thành tiếng.


“……Lỡ, lỡ như là thật thì sao ạ?”


Thế nhưng Khúc Tĩnh Đồng vẫn chỉ cười, kéo tấm chắn cửa sổ máy bay xuống, hoàn toàn không để tâm đến lời cô em gái: “Không phải chị muốn dội gáo nước lạnh vào em đâu, mà là hồi cấp ba Chu Bẩm Sơn đã có rất nhiều người theo đuổi rồi. Anh ấy từng công khai nói rằng, thích những người cùng tuổi, chín chắn, rực rỡ, chứ không thích người nhỏ tuổi hơn. Em ấy à, chỉ là một nàng công chúa nhỏ thôi, chắc anh ấy kiểu như là chỉ coi em giống một đứa em mà chăm sóc thôi.”


Giọng điệu của Khúc Tĩnh Đồng vô cùng chắc chắn. Cũng vì lẽ đó mà trong lòng Lâm Ấu Tân bỗng dưng dâng lên một cảm giác khó tả.


“Thật ạ?” Cô có hơi không tin lắm.


“Đương nhiên rồi, chị lừa em làm gì cơ chứ.”


Khúc Tĩnh Đồng mỉm cười nhìn cô. Cả hai chị em họ đều có sáu bảy phần tương đồng về ngoại hình.


Cô cũng biết Khúc Tĩnh Đồng từng theo đuổi Chu Bẩm Sơn, chỉ là anh vẫn luôn từ chối.


Vậy rốt cuộc, vì sao lại là cô chứ?


/


Khi máy bay hạ cánh, Los Angeles đã được một  màn đêm bao trùm. Khoảnh khắc điện thoại vừa bắt được sóng, cô đã nhân được tận sáu, bảy tin nhắn Wechat.


Đại đa số tin đều đến từ Chu Bẩm Sơn.


Tin nhắn cuối cùng đuợc gửi cách đây 5 phút.


Z: [Anh đang ở cổng đón đợi em.]


Lâm Ấu Tân nhướn mày thắc mắc. Cô đâu có gửi thời gian cụ thể cho anh, anh biết bằng cách nào chứ?


Dù là ôm một bụng đầy thắc mắc, cô vẫn đẩy vali đi ra ngoài. Ấy thế nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả.


Lâm Ấu Tân đành lấy điện thoại ra, định là gửi tin nhắn cho anh. Sân bay tấp nập người qua lại. Tay trái cô kéo vali, nên bước chân cũng theo sự bận rộn của bản thân mà chậm lại. Chưa được bao lâu, thì cần tay vali đã được một bàn tay khác nhẹ nhàng tiếp lấy.


Khi chiếc vali trong tay bất ngờ bị kéo đi, cô không khỏi thảng thốt, dáo dác nhìn quanh. Vô tình chạm phải ánh mắt ấm áp, trầm tĩnh và cả nụ cười nhẹ nhàng của Chu Bẩm Sơn.


Thời tiết ở Los Angeles dạo gần đây đang ấm dần lên. Hôm nay anh khoác lên mình một chiếc áo nỉ cổ tròn chui đầu màu trắng, phối cùng với quần jean xanh đậm. Trên cổ áo còn vắt hờ một chiếc kính râm, toát lên vẻ trẻ trung, năng động của một cậu thiếu niên.


Dùng từ ‘thiếu niên’ để miêu tả anh, hình như nghe có phần hơi không ăn nhập lắm.


“…..Anh ở đâu ra vậy?”


Chu Bẩm Sơn tiện tay chỉ về một phía, rồi lại đưa cốc giấy trên tay cho cô: “Anh sợ em trên máy bay chưa kịp ăn gì, anh ghé qua mua đại thôi.”


À, thì ra vừa nãy anh đi mua đồ.


Lâm Ấu Tân nhận lấy, đó là một ly cacao nóng.


Ngoài mùi cacao thoang thoảng, cô còn ngửi thấy một mùi cam quýt dịu nhẹ toát ra từ người anh. Hình như là anh vừa mới tắm xong.



“….Không.” Anh cố ý né tránh ánh mắt của cô.


“Nhưng mà anh thơm lắm luôn á.”


“…….”


Rốt cuộc là cô có biết mấy lời mình nói nguy hiểm cỡ nào không?


Chu Bẩm Sơn hít sâu một hơi, giọng trở nên nghiêm túc hơn mà cảnh cáo: “Lâm Ấu Tân.”


“Ơi, dạ em nghe.” 


Thế nhưng, có những người trời sinh ngay cả âm cuối vô thức trong giọng nói cũng đáng yêu, cũng quyến rũ nữa. Chỉ thế thôi mà khiến cho anh bỗng chốc chẳng muốn nhắc nhở cô thêm lời nào nữa.


Chu Bẩm Sơn chỉ đành nén tiếng thở dài: “Thôi không có gì, đi thôi.”


Xe anh đỗ trong bãi đậu xe. Sau khi giúp cô đặt vali vào sau cốp, Lâm Ấu Tân mới tò mò mà hỏi anh: “Cơ mà, sao anh biết được chuyến bay của em thế ạ?”


Chu Bẩm Sơn khởi động xe: “Anh không biết.”


“…..Ơ?”


Chu Bẩm Sơn im lặng, không đáp lại lời cô.


Thế là Lâm Ấu Tân lập tức nhận ra điều gì đó. Dù sao thì các chuyến bay thẳng từ Kinh Bắc đến Los Angeles cũng chỉ có vài chuyến mà thôi. Cô không khỏi kinh ngạc, vội vàng xác nhận: “Không lẽ… anh đã đợi em suốt sao?”


Đừng giỡn chứ ??? Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Đợi như vậy thiệt, thì có mà năm sau tiếng đồng hồ. Không phải chị Khúc Tĩnh Đồng nói, anh sợ nhất là phiền phức hay sao?


Nhưng Chu Bẩm Sơn lại không phủ nhận, chỉ nhìn cô đầy bất lực: “Vậy, lần sau em cho anh biết số hiệu chuyến bay được không em?”


Anh ngầm thừa nhận rồi kìa!


Lâm Ấu Tân vẫn còn chưa hết sốc, nghe anh hỏi vậy thì chỉ biết vô thức gật đầu. 


Từ sân bay đến chỗ cô ở thường sẽ mất khoảng một tiếng lái xe. Chu Bẩm Sơn vừa đưa cô đến nơi, thì định bụng sẽ rời đi ngay. Trước khi đi, anh còn hỏi cô là tầm khoảng giữa tháng Tư này, cô có rảnh hay không.


“Chắc là có đó ạ, có chuyện gì à anh?”


“Lúc đó cũng gần sinh nhật của Tuỳ Bạch Khiêm rồi. Thằng bé muốn cùng mọi người tự lái xe dọc đường cao tốc số 1, đến ở khu nghỉ dưỡng gần đó. Em đi cùng luôn nhé?”


/


Vì xin nghỉ học gần cả nửa tháng, giáo sư môn học của cô lại là người kỹ tính và khó nhằn nên yêu cầu cô nộp một bài phân tích chuyên sâu về kỹ thuật quay phim trong gần mười năm trở lại đây.


Cũng may là cô đã xem rất nhiều phim, nên ngay khi vừa được giao bài thì liền quyết định ở nhà đóng cửa, bế quan suốt cả bốn ngày, viết gần ba nghìn từ báo cáo bằng tiếng Anh rồi gửi vào email của giáo sư.


Vào khoảng giữa tháng Tư, cô đã hoàn tất hầu hết các tín chỉ tự chọn trong học kỳ xuân. Những môn học còn lại đều dồn vào đầu tháng Năm, nhờ đó cô có được khoảng hai tuần nghỉ phép.



Thấy Phùng Ngọc Trân cũng đến, căn bản là Tùy Bạch Khiêm không muốn bị mang tiếng là thiên vị, vậy nên cậu ấy liền dứt khoát rủ luôn những người bạn thân thiết khác cùng tham gia chung.


Thấy số người tham gia tăng lên đột ngột, Chu Bẩm Sơn không hề lên tiếng. Anh vẫn luôn giữ vẻ mặt dửng dưng, dường như không thích những chốn đông người như vậy.


Họ cùng nhau lái dọc theo ven bờ Tây của nước Mỹ, trải qua ba ngày liên tục di chuyển trong ráng chiều vàng rực của mảnh đất California này. Lâm Ấu Tân ngồi trên ghế phụ, cạnh bên Chu Bẩm Sơn. Trên đùi cô còn đặt một chiếc máy quay, chủ yếu để quay lại mọi khoảnh khắc quý giá.


Ánh tà dương rực rỡ, cơn gió biển mang theo vị mặn. Sóng biển đập vào bãi cát trắng tinh, bên trên còn là hành cọ đong đưa. Chiếc xe hơi mui trần cứ thế mà chạy vun vút trên còn đường cao tốc, tất cả gộp lại tạo nên một khung cảnh lãng mạn nhất của nơi đây. 


Đã lâu lắm rồi, Lâm Ấu Tân chưa có cảm giác thư thái như vậy.


Chu Bẩm Sơn cầm vô lăng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cô qua cặp kính râm. Nhìn khuôn mặt nghiêng rạng rỡ của cô, anh chỉ khẽ cong môi cười, không lên tiếng quấy rầy. Buổi tối khi đến khu nghỉ dưỡng, anh mới mang một ly nước ép ra bãi biển, ngồi nhìn cô cắt ghép mấy đoạn clip mà mới quay hồi chiều xong.


“Em thích quay mấy thứ này à?”


Nghe thấy giọng anh, Lâm Ấu Tân hơi nghiêng người. Cô cố ý nhích ra một khoảng, chừa chỗ ngồi cho anh.


“Em chỉ làm chơi thôi ạ.”


Chu Bẩm Sơn chỉ cười, không đáp.


Từ bé cô đã thế, khi chưa đạt được thành tích thì sẽ không bao giờ nói mình thích hay không. Thường thì cô sẽ hay bảo là, mình đang làm cho vui thôi.


Lâm Ấu Tân cắt ghép sơ một lần. Sau đó, cô mở video với tốc độ gấp ba lần cho anh xem, rồi hỏi anh là xem có ổn không.


Chu Bẩm Sơn nhìn cô, đáp: “Rất đẹp.”


Nghe thế, Lâm Ấu Tân lập tức xuất video mà mình đã cắt ghép rồi gửi vào trong nhóm chat.


Vui một mình không bằng vui cùng mọi người.


Ở phía xa xa, Phùng Ngọc Trân đang cùng mọi người vây quanh đống lửa trại ca hát, chơi đàn guitar, mà ở đó Tùy Bạch Khiêm là hát chính. Gửi xong video, cô gấp máy tính lại, ánh mắt lập tức bị thu hút về phía đám bạn, bỗng nhiên cô hỏi như không có chuyện gì: “Em trai anh biết hát kìa, còn anh thì sao?”


Chu Bẩm Sơn khẽ thu lại nụ cười, trong lòng anh dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Ấu Tân à, em đừng có quậy.”


“Em đã làm gì đâu nào?” Lâm Ấu Tân chớp mắt vô tội nhìn anh, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, cô đứng bật dậy vờ la lớn: “Zeb à! Anh cậu bảo ảnh muốn….hát…..ưm……”


Một bàn tay to lớn từ phía sau vội vươn ra bịt chặt miệng cô. Mặc dù Chu Bẩm Sơn đã cố gắng dùng lực nhẹ nhất, cô vẫn mất thăng bằng, bị anh kéo ngã xuống bãi cát, tư thế giống như bị khóa cổ, phần gáy tựa hẳn vào bắp tay anh. 


Tiếng cười rúc rích của cô gái bé nhỏ lọt qua kẽ ngón tay, cô cười đến nỗi mắt híp cả lại. Chu Bẩm Sơn đành chịu: “Emm biết anh hát không được, sao lại cứ muốn anh làm mất mặt vậy?”


Anh vẫn còn nhớ, vào tháng đầu tiên của năm lớp 12, Lâm Ấu Tân đã học hành quên ăn quên ngủ suốt kỳ nghỉ đông. Ấy vậy mà điểm thi cuối tháng vẫn kém, tổng cả bài thi trên thang điểm 150, mà cô chỉ đạt được 90 điểm.


Ngày hôm đó, cô vừa về nhà đã nằm bò ra bàn khóc. Lâm Giới Bình và anh dỗ thế nào cũng không nín, cuối cùng anh đành phải hy sinh, hỏi cô có muốn nghe anh hát thử không.


Từ bé anh chỉ tham gia đội hợp xướng, hòa trong đám đông nên không ai nhận ra. Đây là lần đầu tiên anh dám đứng hát solo, đúng là chuyện hiếm có khó tìm.


Lúc đó anh hình như đã hát bài “Dạ Khúc” của Châu Kiệt Luân. Anh không nhớ mình có hát trọn vẹn không, chỉ nhớ Lâm Ấu Tân nghe được vài câu thì nín khóc, sau đó im lặng đi đến bàn học, lấy bài tập Toán ra làm.


À, cô còn nhét nút bịt tai vào nữa cơ.



Trên bãi cát, vì bị bịt miệng nên cô chỉ có thể ú ớ phàn nàn.


“…….”


Chu Bẩm Sơn không hiểu cô nói gì, anh cảnh giác nới lỏng tay ra một chút, rồi cúi đầu hỏi: “Em vừa nói gì?”


“Em bảo là, em cứ nghĩ anh đã tiến bộ hơn trước rồi chứ.”


“Anh nghĩ là khiếm khuyết trời sinh rồi, không khá hơn được đâu em à.”


“Úi, thế thì anh toang rồi nha!”


Vừa dứt lời, cô lại lớn tiếng gọi, Chu Bẩm Sơn liền nhanh chóng bịt miệng cô lại lần nữa.


Người bị anh bịt miệng lần nữa tức đến mức mở to mắt, ngay lập tức tay chân dùng sức gạt tay anh ra, còn đá vào bắp chân anh. Chu Bẩm Sơn cười mà đau cả đầu, khi chống đỡ anh cố gắng hết sức không chạm vào người cô.


Lâm Ấu Tân không cam tâm về sự chênh lệch sức mạnh giữa hai giới. Bản thân cô biết anh cũng có chỗ nhột, cô liền véo mạnh vào eo anh. Vì đó là vị trí cực kỳ nhạy cảm, Chu Bẩm Sơn gần như ngay lập tức phản xạ, khom người xuống, ngay cả bản thân anh cũng không kiểm soát được.


Khoảnh khắc trán chạm vào nhau, hai người họ đều sững lại.


Mọi ám chỉ và thăm dò kéo dài suốt mấy ngày liền, vào khoảnh khắc này đây đã hoàn toàn được công khai.


Trong thời khắc này, dường như thời gian đều trở nên chậm lại.


Gần bãi biển có một ngọn hải đăng. Ánh sáng của nó đủ để hai người nhìn rõ biểu cảm của nhau. Ngoài kia Phùng Ngọc Trân và những người khác đang không ngừng ca hát, chẳng một ai chú ý đến họ cả. Có lẽ là vì hai người họ đang đứng trong một góc khá khuất.


Chắc cũng chính vì lẽ đó, cô thấy ánh mắt Chu Bẩm Sơn gần như thay đổi trong chớp mắt.


Trở nên mạnh mẽ và đầy tính chiếm hữu hơn.


Cô chợt nín thở, cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.


Cô linh cảm rằng rào cản phòng vệ mà bản thân đã cố gắng gầy dựng lên sắp bị xuyên thủng. Sự kháng cự cuối cùng của cô chỉ dựa trên “sự khó hiểu tại sao Chu Bẩm Sơn lại thích mình”. Ấy vậy mà giờ phút này, nó dường như đã vô hiệu.


Đúng như Phùng Ngọc Trân đã nói.


Bản chất con người là tham ăn và háo sắc.


Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng buông tay đang giữ cô lại, giọng nói trở nên khàn đặc: “Ấu Tân, chúng ta về……”


Nhưng cô bỗng nắm lấy những ngón tay anh.


Ngay cả những ngón tay cô cũng đang run lên.


Ánh mắt Chu Bẩm Sơn chợt biến đổi.


Một giây, hai giây, ba giây…


Cô lắng nghe tiếng sóng biển hoà cùng tiếng nhịp tim mình đập, hít lấy mùi gió biển. Đầu óc cô đang rối bời bỗng dần dần trở nên tỉnh táo.


Cuối cùng, vào giây thứ mười lăm, một bóng đen đổ ập xuống. Hình bóng đó che khuất hoàn toàn ánh sáng từ ngọn hải đăng ở phía xa kia.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 92: Ngoại Truyện 12
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...