Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 91: Ngoại Truyện 11


Edit: Mỳ


IF08. Nồng Nhiệt – “Anh muốn nhìn.”


Hôm sau, ngay khi mặt trời vừa ló dạng, Lâm Ấu Tân đã có mặt tại bệnh viện rồi.


Nội thấy cô thôi là Lâm Giới Bình cũng đã đủ bất ngờ rồi, nhưng khi nhìn thấy Chu Bẩm Sơn bên cạnh cháu gái mình thì ông còn kinh ngạc hơn.


Lâm Ấu Tân không biết nên phải giải thích thế nào, đành để cho Chu Bẩm Sơn tự mình lên tiếng. Anh nói là vì mối giao tình giữa ông và Chu Tái Niên, nên là dù có thế nào đi nữa thì với tư cách là một hậu bối, anh cũng phải nên đến thăm một chuyến.


Lâm Giới Bình nghe xong thì không khỏi thấy cảm động. Ông liên tục khen ngợi Chu Bẩm Sơn được dạy dỗ tốt, còn bảo rằng mình sẽ nói tốt với ông nội giúp cho anh nữa.


Vì bị tăng huyết áp đột ngột nên dẫn đến tình trạng nhồi máu cơ tim cấp tính, do đó Lâm Giới Bình cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. Lâm Ấu Tân và Khúc Tĩnh Đồng cũng đã bàn bạc riêng với nhau cả rồi, họ sẽ thay phiên nhau túc trực để chăm sóc ông, mỗi người một ngày. 


Mặc dù đúng là gia đình có điều kiện thật, nhưng đây dù gì cũng là tâm ý của con cháu trong nhà. Nghe bảo thế, Lâm Giới Bình cũng vui vẻ chấp nhận.


Vài ngày trước khi Lâm Giới Bình xuất viện, vừa hay lại đúng dịp giỗ của Lâm Kiểm Chương. Lâm Ấu Tân không đến bệnh viện, thay vào đó cô lại đến chùa Bình Chiêu để thắp hương cúng bái.


Vừa ra tới cửa chính, cô đã nhìn thấy Chu Bẩm Sơn đang đứng cạnh xe nói chuyện với tài xế. Lúc cô đẩy cửa bước ra, vừa hay Chu Bẩm Sơn cũng quay đầu lại.


Thời tiết ở Tây Thành vẫn còn hơi se lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo len cổ lọ màu trắng và quần dài đen. Tay vươn qua kéo cửa ghế phụ: “Chào buổi sáng.”


“….Dạ, chào buổi sáng anh.”



Cô liếc nhìn tài xế, thấy ông cũng cười hề hề chào cô: “Bẩm Sơn bảo là sẽ đưa cháu đi. Ấu Tân à, hôm nay bác được xã hơi rồi đó nha.”


Lâm Ấu Tân có cảm giác như tất cả các tài xế trong nhà đều đã bị anh mua chuộc hết cả rồi vậy.


Sau khi lên xe, Chu Bẩm Sơn vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái. Anh điều chỉnh vị trí ghế xong thì nghiêng đầu nhìn cô.


Cô vô thức nín thở: “….Sao vậy anh?”


Chu Bẩm Sơn chỉ nhìn cô một lúc. Tay chống lên vô lăng, nhìn đôi mắt chớp chớp của cô, nói: “Em chưa thắt dây an toàn.”


Nếu anh đột ngột cúi người giúp, có lẽ sẽ quá đường đột.


“……..”


Lâm Ấu Tân vội cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên chưa thắt. Cô lập tức nhíu mày hậm hực, quay người rút dây an toàn, c*m v** khóa.


Chu Bẩm Sơn thấy cô thắt dây an toàn xong, hai tay đan vào nhau, ngoan ngoãn và rụt rè đặt trên đầu gối nhưng khuôn mặt lại có vẻ không vui, miệng lầm bầm. Điều đó khiến anh không khỏi nhớ lại khoảng thời gian kèm cặp cô học.


Khi đó, cô không hiểu bài, nhưng thái độ lại vô cùng tốt.


Cô thường xuyên vừa đi học về là đã ngồi ngay ngắn trong thư phòng chờ anh. Mỗi lần thấy anh đến, cô lại hệt như chú chim nhỏ đang mong chờ, ríu rít nói trước để rào cho mình: “Hôm nay tâm trạng của em không tốt lắm, anh có thể sẽ phải giảng cho em nhiều lần đấy.”


Những lúc anh lạnh lùng vì tâm trạng không tốt, cô sẽ cẩn thận đẩy giấy nháp có ghi phép tính về phía anh. Trên đó vẽ một biểu tượng cảm xúc chim cánh cụt nhỏ với dấu chấm hỏi trên đầu. Anh không để ý, cô cứ vẽ mãi cho đến khi khiến anh bật cười mới thôi.


Cả gia đình họ Lâm của cô, kể cả Lâm Giới Bình, đều cho rằng cô không cầu tiến. Ấy thế nhưng anh biết, mọi bài tập anh giao, cô đều nghiêm túc hoàn thành, thậm chí thường xuyên học đến tận khuya.



Lâm Ấu Tân mang trong mình nhiều nét tính cách mâu thuẫn. Kiểu như vừa bao dung nhưng cũng đủ sắc sảo, thông minh nhưng lại vụng về, vô cùng lười biếng nhưng cũng cực kỳ kiên trì, còn sự tử tế và đồng cảm lại giống như một loại thiên phú độc nhất của cô.


Khoảnh khắc rung động có lẽ là lần cô bị sốt, lơ mơ cầm bút tính toán. Anh bảo cô lên lầu nghỉ ngơi, nhưng cô lại kéo tay áo anh nói: “Vậy chẳng phải anh đã đến vô ích rồi sao? Hôm nay trời mưa lớn, quần và tất của anh đều bị ướt hết rồi mà.”


Anh vẫn nhớ ngày hôm đó mình mặc quần đen và tất đen. Một gam màu tối như vậy, khó mà nhận ra ngay được, vậy nên anh mới thắc mắc mà hỏi cô là có thiên lý nhãn hay gì?


Kết quả, cô nhóc đang sốt vẫn không quên trêu chọc anh: “Vì em lén chạm vào anh đó, anh Chu.”


Về sau, trong vô số đêm khó ngủ, Chu Bẩm Sơn trằn trọc nhìn lại, tại sao việc kèm học cho một cô gái nhỏ hơn mình năm tuổi lại có thể phát sinh tình cảm nam nữ. Có lẽ cô gái được trời phú cho khả năng thả thính kia phải chịu ít nhất một phần ba trách nhiệm. 


Còn hai phần ba còn lại, cứ coi như là trời sinh anh có suy nghĩ kì cục đi.


…….. 


“……Anh cứ nhìn em mãi làm gì thế?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Lâm Ấu Tân vốn định nghịch điện thoại một lát, nhưng người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm khiến nửa bên mặt trái của cô nóng ran.


Chu Bẩm Sơn thoát khỏi dòng hồi ức, khởi động xe, giọng điệu bình thản: “Anh muốn nhìn thôi.”


“……Ơ?”


Lại một lần nữa anh phải nghiêm túc giải thích: “Anh muốn nhìn em, nên không kìm được mà cứ nhìn mãi.”


Trong khoảnh khắc, Lâm Ấu Tân gần như nín thở. Cô ngơ ngác nhìn anh, căn bản là không biết nên phản ứng thế nào cho phải. 



Chu Bẩm Sơn lại vờ như không thấy, nghiêng người lại lái xe. Trông anh cứ như là không hề biết mình vừa gây ra tội tình gì vậy.


Bầu không khí trong xe ngưng đọng một cách kỳ lạ. Phải đến gần nửa phút sau, người được nhận mấy lời đó mới bừng tỉnh lại. Cô nhanh chóng quay đầu, dán mắt ra ngoài cửa sổ của ghế phụ, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.


/


Chùa Bình Chiêu thường có khá đông người lui đến để thắp hương, nhưng cũng may là hôm nay họ đến vào ngày thường nên cũng không quá đông đúc.


Vị trụ trì trong chùa là một người bạn lâu năm của ông nội cô. Do đó cô cứ đem theo một số tiền nhất định mà góp vào thùng công đức. Sau đó, đến trước bài vị của bố để cúng kiếng, cầu nguyện cho bố mình đã sớm được đầu thai vào một gia đình giàu sang phú quý khác, nếu thế thật thì ông có lẽ gần mười tuổi rồi.


Xong xuôi hết mọi việc, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng trước cổng chùa, đợi cho những cảm xúc hỗn độn trong lòng dần lắng xuống rồi mới đi ra bãi giữ xe.


Vừa liếc nhìn, Chu Bẩm Sơn đã nhận ra được tâm trạng cô đang không tốt. Anh không nói gì nhiều, chỉ kéo cửa xe.


“Giờ đến bệnh viện à em?”


“Mình đi dạo phố một chút được không anh?”


Chu Bẩm Sơn gật đầu.


Trên đường đi, anh nhận được cuộc gọi từ vị giáo sư hướng dẫn bên Mỹ. Cô vừa nghe vừa đoán, nôm na là anh đang có một bài luận văn sắp phải công bố, cùng với một dự án lớn cần phải theo dõi sát sao. Đầu dây bên kia hỏi, khi nào anh mới về Mỹ được. 


Chu Bẩm Sơn vậy mà lại không hề né tránh, trực tiếp trả lời lại bằng tiếng Anh: “Người lớn trong nhà em bị bệnh. Mai ông em sẽ xuất viện, em sẽ cố gắng trở về sớm.”


Điện thoại vừa cúp, Lâm Ấu Tân gần như là bị bầu không khí ngượng ngùng này làm cho khó xử.



Gì mà người lớn nhà anh chứ? Rõ ràng là người lớn bên nhà cô chứ bộ!


Chu Bẩm Sơn nhìn cô nín nhịn đến đỏ mặt, nhưng vẫn không phản bác lại lời vừa rồi của mình. Ánh mắt anh lướt xuống ngón áp út đã trống trơn từ mấy tháng trước của cô, anh ráng kìm chế mà khẽ nhếch môi.


Mấy ngày sau đó, họ vẫn giữ nguyên tương tác như thế này.


Cứ cách một ngày, cô lại đến bệnh viện một lần. Còn mấy ngày cô không bận, Chu Bẩm Sơn lại lái xe đưa cô đi dạo quanh Tây Thành. 


Họ còn cùng nhau đến con hẻm nhỏ sau trường Trung học số 1 để ăn món mì trần mà cô thường ăn hồi còn đi học. Chỉ là địa điểm giống nhau, cô không khỏi nghĩ đến những kỷ niệm mà mình từng cùng Lương Tiêu Thụ đến đây ăn. Chắc là Chu Bẩm Sơn đã nhận ra được điều gì đó, anh bỏ dở bát mì, trực tiếp đưa cô đến một quán khác.


Trong tính cách của Chu Bẩm Sơn có một mặt rất mạnh mẽ, nhưng thường ngày anh giấu đi quá kỹ nên ít ai nhận ra. Khoảnh khắc bị anh kéo ra khỏi quán, những hồi ức cũ dường như cũng bị phủ mờ, trôi xa dần trong màn ký ức đen kịt.


Thứ tình cảm kia dần tan biến, dù chỉ tính bằng từng phút giây, cũng đủ để nước chảy đá mòn. Lâm Ấu Tân có thể cảm nhận thấy một thứ gọi là phòng tuyến ngự của bản thân đang từng chút một mà lùi bước.


Mãi cho đến ngày ông nội cô xuất viện, Chu Bẩm Sơn đã mua vé bay về Mỹ lại. Giáo sư của anh cứ thúc giục mãi, nên anh đành phải về trước cả cô.


Đêm trước ngày rời đi, Chu Bẩm Sơn đến trước cửa phòng cô. Anh hạ quyết tâm gõ cửa. 


“Giữ liên lạc với anh nhé?”


Dù cửa mở toang nhưng anh không nhìn vòng quanh phòng cô, thay vào đó ánh mắt chỉ như chưa mỗi bóng hình nhỏ bé trước mặt.


Lâm Ấu Tân ngước nhìn anh, cô không rõ là có phải trong một khoảnh khắc rung động nào đó, tuyến phòng ngự của mình đã hoàn toàn sụp đổ hay chưa. Cô chậm rãi gật đầu: “Dạ.”


Một nụ cười ẩn lên trong ánh mắt sâu thăm của Chu Bẩm Sơn: “Nhớ là phải tự chăm sóc bản thân nha em. Ngày nào em về tới Mỹ thì nhớ nói trước với anh một tiếng, anh sẽ ra sân bay đón em.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 91: Ngoại Truyện 11
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...