Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 9


Edit: Mỳ


Lâm Ấu Tân có hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.


Bởi lẽ, ba mươi mốt tuổi đối với một gia đình danh giá như họ, quả thật không còn trẻ nữa rồi.


Hơn nữa, cô nhớ mang máng là hôm đó ông nội Chu đã từng nói, Chu Bẩm Sơn là anh cả, các em trai em gái phía sau đều đã yên bề gia thất và có con cả rồi, chỉ còn mỗi anh.


Vậy nên ông có sốt ruột cũng là điều hoàn toàn hợp tình hợp lý.


Nhưng dù có thấu hiểu đến đâu, không khí trong khoang xe vẫn trở nên thật lúng túng.


Lâm Ấu Tân nghiêng mặt đi, cảm thấy hai bên má mình hơi ửng hồng. 


Một cảm giác thật lạ lẫm.


Chu Bẩm Sơn ho nhẹ, cánh tay đặt trên vô lăng rồi lại từ tốn buông xuống: “Xin lỗi, anh có làm em sợ không. Ý anh là…”


“Em biết rồi.” Lâm Ấu Tân chống tay lên má, quay lại và nhanh chóng ngắt lời anh: “Em hiểu anh đang nghĩ gì.”


Chu Bẩm Sơn tức thì nhìn về phía Lâm Ấu Tân. Nhìn thấy gương mặt cô trong trẻo, trái tim đang đập dồn dập của anh mới dịu xuống một chút.


“……em nghĩ anh đang nghĩ gì vậy, Ấu Tân?”


Lâm Ấu Tân cảm thấy mỗi khi Chu Bẩm Sơn gọi tên cô, luôn có một sự nghiêm túc lạ thường.


Cô ngây thơ hiểu theo cách của mình: “Chắc cũng giống em thôi, ông nội Chu cũng gây áp lực cho anh lắm nhỉ.”


Không gian trong xe đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Trái tim Chu Bẩm Sơn đập nhanh rồi từ từ trở lại nhịp bình thường, ánh mắt anh dán chặt vào đôi mắt cô.


Đôi mắt ấy chớp chớp, lấp lánh như những vì sao, giống hệt đôi mắt của cô bé ngày xưa.


Chu Bẩm Sơn nhìn cô hai giây. Cuối cùng anh không nói gì, chỉ mỉm cười quay đầu lại. Đến khi ánh mắt anh hướng thẳng về phía trước, lúc này anh mới dịu dàng nói: “Ừ, em hiểu là tốt rồi.”


Lâm Ấu Tân nghiêng đầu khó hiểu.


Đây là lần thứ hai Chu Bẩm Sơn cười trong đêm nay, nhưng cô chẳng thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nụ cười đó.


Người này thật sự rất kỳ lạ, chẳng phải anh là một đóa hoa trên núi cao sao?


“Vào nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi.” Nụ cười của Chu Bẩm Sơn dần phai. Anh quay sang nhìn cô, trong đôi mắt vốn lạnh lùng thường ngày nay lại ánh lên vài tia dịu dàng.



“À, vâng.”


Lâm Ấu Tân cúi đầu xem giờ, hơi giật mình, đã gần 11 giờ rồi. Hai người họ đã ở trong xe suốt một tiếng ư?


Cô mở cửa xe, vẫy tay với anh: “Anh Chu, anh lái xe cẩn thận nhé.”


Chu Bẩm Sơn hạ cửa sổ ghế phụ, hơi nghiêng người: “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh một tiếng.”


Lâm Ấu Tân: “……”


Sao vậy nhỉ? 


Thế nhưng cô biết mình có cố gắng cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Chu Bẩm Sơn, nên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, được ạ.”


Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lộ vẻ tán thưởng, anh vẫy tay chào tạm biệt cô.


/


Căn hộ Nam Sùng của Lâm Ấu Tân nằm trên tầng 23. Lên đến nhà, cô bật hết đèn trong phòng, rồi vào phòng tắm xả nước. Sau khi mọi thứ đã được dọn dẹp đâu vào đấy, cô mới nằm xuống giường và bắt đầu hồi tưởng lại từng khoảnh khắc của buổi tối hôm nay.


Cô không nhớ lần gần nhất ông nội Lâm Giới Bình vui vẻ như thế là khi nào nữa. Trong ký ức của cô, sau khi cha cô là Lâm Kiểm Chương qua đời, ông chưa bao giờ cười thật lòng.


Năm ấy, tập đoàn chao đảo, lòng người hoang mang, tóc ông nội chỉ sau một đêm đã bạc trắng. Dì cả phải đứng ra gánh vác mọi chuyện. Cả cô và Khúc Tĩnh Đồng khi còn nhỏ được đưa về biệt thự Gia Nam để ông nội chăm sóc.


Ông nội luôn nuông chiều cô, có lẽ trong đó còn ẩn chứa sự day dứt vì cô đã trở thành trẻ mồ côi. Bấy nhiêu năm qua, cô lớn lên trong sự bao bọc của ông, sống một cuộc đời vô tư lự nhờ sự nghiệp mà dì cả đã tiếp nối. Ngoại trừ những năm tháng bên cạnh Lương Tiêu Thụ, cô thực sự chưa từng nếm trải nửa phần đau khổ bao giờ cả.


Ngược lại, ông nội dù đã lớn tuổi, lại cứ phải bận lòng vì cô: “Ấu Tân à, bố con đã đi rồi, mẹ con lại tái hôn ở Ma Cao, mười năm rồi chưa về thăm, càng không bận tâm đến chuyện trăm năm của con. Ông nội năm nay đã 82 tuổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở bên con mười năm nữa thôi. Sau mười năm ấy, con muốn ông nội nhắm mắt mà thấy con một mình cô độc trên đời này sao? Con nói xem, ông nội làm sao có mặt mũi gặp cha con đây?”


“Những người dì cả con tìm cho, lợi ích gia tộc lớn hơn hạnh phúc cá nhân rất nhiều. Sau khi ông nội đi, để con một mình ở lại nhà họ Lâm, làm sao con chống đỡ nổi những toan tính, đấu đá đó đây?”


Những lời này ông nội đã nói không chỉ một lần, nhưng trước đây cô chưa bao giờ để tâm.


Cho đến lần này, ông nội nổi giận thật sự…..


Đến lúc này, nếu cô cứ khăng khăng bám víu vào cái gọi là “tình yêu”, e rằng đó là một sự ích kỷ quá lớn rồi.


Thế nhưng…..


Thế nhưng…..


Lấy Chu Bẩm Sơn, liệu cô có thật sự hạnh phúc không? Kết hôn rồi, họ sẽ là một cặp vợ chồng như thế nào? Anh bận rộn như thế, tính cách lại khô khan, cứng nhắc, chẳng biết đùa, thói quen ăn uống cũng khác biệt hoàn toàn. Giữa họ, ngoài điểm chung là phải kết hôn gấp vì áp lực gia đình, dường như chẳng có chuyện gì để nói.


Liệu anh có ngoại tình không? Có ép cô sinh con trai không? Nhiều năm như vậy không có bạn gái, rốt cuộc là có bệnh gì hay là gay?



Những câu hỏi này có lẽ nằm ngoài suy xét của ông nội.


Ông chỉ nhìn một người dưới góc độ thế tục, để sàng lọc ra một người đàn ông tương đối ưu tú. Còn việc sinh con, bầu bạn hay giá trị cảm xúc, dường như chẳng hề quan trọng.


Lâm Ấu Tân cảm thấy như mình đang mang trên lưng một tảng đá khổng lồ. Cô biết một khi đã đưa ra quyết định, cô nhất định phải bước tiếp, nhưng sự sợ hãi trước tương lai vẫn không sao tránh khỏi.


Cô trằn trọc trên giường, định bụng sắp xếp lại mọi chuyện, nhưng cuối cùng tâm trí lại càng rối bời hơn. Sau cùng, cô vùi mặt vào gối trong sự mệt mỏi, đến cả bản thân cũng không hay rằng bản thân đã thiếp đi từ lúc nào.


/


Ngày hôm sau là thứ Bảy, Lâm Ấu Tân như thường lệ đến đoàn để tập luyện.


Những người làm nghề tự do như họ chẳng theo lịch làm việc hành chính, cứ khi nào có nhu cầu tập dượt là lại đến.


Đêm qua Lâm Ấu Tân không ngủ ngon giấc, nên sau bữa trưa, cô định chợp mắt một lát thì Cố Tân Bình lại tìm đến để họp.


Vở kịch khác của đoàn kịch là “Tiểu Hồ Tiên”, đã được phê duyệt một thời gian, đồng thời buổi công diễn đầu tiên cũng đã được ấn định vào tháng sau. Nhưng vì kinh tế đi xuống những năm gần đây, kịch sân khấu cũng bắt đầu thử nghiệm những thể loại mới và cách quảng bá rộng rãi hơn.


Nguyên tác của “Tiểu Hồ Tiên” là một tác phẩm kỳ ảo trên mạng, từng được chuyển thể thành phim điện ảnh và kịch truyền thanh. Cố Tân Bình thấy tác phẩm này cũng có thể làm kịch sân khấu, nên đã mua bản quyền về để chuyển thể. Thế nhưng, khâu quảng bá trực tuyến của “Tiểu Hồ Tiên” lại khá mờ nhạt.


Cố Tân Bình đề xuất: “Một người bạn của tôi gợi ý nên tổ chức một buổi livestream cùng với ê-kíp sáng tạo chính. Cách này cũng có thể thu hút thêm khán giả hâm mộ vở kịch. Mọi người thấy thế nào?”


Từ Trừng Ninh đáp: “Tôi không có ý kiến gì, còn tùy vào Ấu Tân và Tô Thanh Hà thôi.”


Trong vở kịch, Lâm Ấu Tân và Tô Thanh Hà lần lượt thủ vai tiểu hồ ly và đạo sĩ. Tô Thanh Hà vốn là diễn viên phim mạng nên rất quen thuộc với việc livestream như thế này. Chẳng qua, anh ấy bị gãy xương trong buổi tập hôm qua và đang ở bệnh viện. Nếu muốn livestream chung, có lẽ Lâm Ấu Tân sẽ phải đến bệnh viện để phối hợp.


Lâm Ấu Tân nhún vai, thờ ơ nói: “Tôi thì sao cũng được, mọi người cứ quyết định thời gian rồi báo cho tôi nhé.”


Từ Trừng Ninh nhìn quầng thâm dưới mắt cô và nhắc: “Vậy thì lúc lên hình, cậu nhớ giữ cho mình có vẻ ngoài thật tỉnh táo đấy.”


Việc livestream cần liên hệ với nền tảng, thời gian sắp xếp lịch trình có thể mất khoảng một tuần, nên cũng không gấp. Lâm Ấu Tân ghi lại thời gian rồi rời đi.


Sau cuộc họp, cô cầm bình nước định vào phòng trà chợp mắt một lát thì Lâm Giới Bình đột nhiên gửi tin nhắn tới.


Ông nội: [Buổi tiệc kỷ niệm nhập ngũ của ông và ông nội Chu vẫn sẽ diễn ra, nhưng lần này ông đã giao hoàn toàn cho công ty tổ chức sự kiện chuẩn bị. Thời gian là cuối tuần này, con nhớ đến sớm một chút.]


Sau tối qua, Lâm Giới Bình cũng đã bớt gây áp lực cho cô.


Lâm Ấu Tân nửa đùa nửa thật: [Sao ông không để cháu với anh Chu lo nữa ạ?]


Lâm Giới Bình bình thản đáp: [Bẩm Sơn nói hai đứa đều bận, nên giao cho người chuyên nghiệp thì tốt hơn. Thằng bé cũng giải thích là lần trước con không phải không muốn giúp, chỉ là có ý kiến khác thôi. Ông nội Chu bên đó cũng hiểu, còn bảo sau buổi tiệc sẽ mời con đến nhà dùng cơm.]


Ông nội Chu có hiểu thật không?



Cô đoán ông Chu Tái Niên đã khó chịu từ lâu rồi. Một gia đình nề nếp, trọng quy củ như nhà họ thì khi bị cô từ chối phũ phàng như vậy, làm sao có thể vui vẻ mời cô đến nhà ăn cơm được đây?


Nhưng cô đã không muốn cãi lời Lâm Giới Bình nữa, ngoan ngoãn trả lời: “Vậy con cảm ơn ông nội Chu.”


Thoát khỏi cuộc trò chuyện với ông, cô liếc qua hàng tin nhắn được ghim, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh đại diện phía dưới: một mảng tuyết trắng lạnh lẽo.


Cô nhấn vào, tin nhắn mới nhất là “Em vào nhà rồi” của cô gửi tối qua, Chu Bẩm Sơn chỉ trả lời vỏn vẹn một từ “OK”.


Cảm giác cứ như nói chuyện với máy móc vậy.


Đắn đo một lúc, cô vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn.


Ấu Tân: [Anh Chu, anh nói tốt cho em trước mặt các ông nội anh đúng không?]


Hôm nay là thứ bảy, có lẽ anh đang nghỉ nên trả lời cũng nhanh.


Z: “Anh không nói tốt, chỉ nói sự thật.”


Lâm Ấu Tân ngón tay chững lại trên màn hình, không nghĩ anh lại thẳng thắn đến vậy.


Ấu Tân: [À, vậy… cảm ơn anh.]


Z: [Không có gì.]


Thôi, cũng được.


Chu Bẩm Sơn vốn dĩ đâu phải người hài hước. 


Lâm Ấu Tân bất lực nghĩ.


/


Bảo là tiệc riêng tư nhưng người đến cũng không ít. Toàn là bạn bè cũ, chiến hữu ngày xưa của cả hai ông, với cả đối tác làm ăn của hai bên gia đình nữa.


Tiệc tổ chức ngay tại biệt thự Gia Nam. Lâm Ấu Tân ngồi trong phòng, để mặc cho thợ trang điểm vấn tóc, đeo khuyên, cài trâm.


Bộ sườn xám tân cổ điển màu đỏ lựu, hở vai. Dì Tùy đã mang đến từ sáng sớm nay.


Vừa thấy cái màu này, cô đã nhíu mày, cảm thấy trong cái dịp này thì nó quá nổi bật rồi.


Khúc Tĩnh Đồng bế Đậu Miêu đến, thấy vậy liền cười trêu: “Úi chà, làm như em sắp đi lấy chồng đến nơi rồi ấy.”


Lâm Ấu Tân lườm cô ấy một cái, hôm nay trang điểm theo phong cách quyến rũ, trưởng thành nên cái lườm này càng thêm phần sắc sảo. Khúc Tĩnh Đồng tặc lưỡi, ghen tị nói: “Nếu chị mà là đàn ông, thì còn gì đến lượt Chu Bẩm Sơn nữa.”



Bên dưới căn biệt thự kiểu Trung Quốc, tiếng người ồn ào, tiếng cụng ly vang lên không ngớt. Ngay cả hành lang lầu hai cũng có không ít người mặc vest đen, là những người bạn thân quen của các gia đình đang bàn chuyện công việc.


Có tiếng gõ cửa, Khúc Tĩnh Đồng ra mở. Giọng nói từ dưới lầu vọng lên mấy tiếng, Lâm Ấu Tân quay đầu lại, bất chợt chạm mắt với Chu Bẩm Sơn.


Hôm nay anh mặc bộ vest đen, họa tiết chìm dưới ánh đèn là hình trúc và tùng bách, rất hợp với khí chất của anh. Đeo kính vào, trông anh chẳng khác nào một công tử thế gia ôn hòa.


Lâm Ấu Tân hơi ngạc nhiên: “…Có chuyện gì à?”


Chu Bẩm Sơn tránh ánh mắt của cô, ho nhẹ một tiếng: “Ông bảo anh lên hỏi em đã xong chưa? Tiệc sắp bắt đầu rồi.”


“Rồi, rồi! Sắp xong rồi ạ!”


Cô thợ trang điểm cứ đảo mắt qua lại giữa hai người, chẳng đợi Lâm Ấu Tân nói gì đã nhanh tay nhanh chân hơn. 


Cuối cùng, cô ấy phủ thêm một lớp son bóng lên môi cô. Ánh đèn chiếu vào, đôi môi cô sáng lấp lánh, mọng nước, rất dễ khiến người ta muốn hôn cho một cái.


Thấy Chu Bẩm Sơn không có ý định rời đi, Khúc Tĩnh Đồng hiểu ý, bế Đậu Miêu lên ngay: “Hai mẹ con chị xuống trước đây. Em gái à, giày cao gót đi lại không tiện, lát đi cẩn thận đấy nhé.”


Lâm Ấu Tân cúi xuống nhìn, có bảy phân thôi mà, cũng đâu đến nỗi nào. Giờ đi lại còn khó khăn, thì lát nữa làm sao mà khiêu vũ đây?


Ngay từ lúc bước chân vào nhà, thấy bộ đồ được chuẩn bị sẵn, cô đã hiểu buổi tiệc này có ý nghĩa gì rồi.


Đây là màn ra mắt của cô và Chu Bẩm Sơn.


Nhưng câu nói của Khúc Tĩnh Đồng lại không phải chỉ dành cho cô. Chỉ khi đi qua cánh cửa, cô mới hiểu được ý tứ của chị họ mình.


Chu Bẩm Sơn và cô đứng ở cầu thang, anh khẽ cong cánh tay về phía cô: “Giày cao gót đi không tiện, đưa tay cho anh đi.”


Trên người anh có mùi trúc xanh thoang thoảng, như được xông hương đặc biệt.


Ánh đèn chiếu xuống, cô gần như bị bao trọn trong cái bóng to lớn của anh.


Lâm Ấu Tân nhìn xuống đám đông đang nâng ly sâm panh, hướng mắt về phía họ, hít sâu một hơi. Cuối cùng, cô đành phải đặt tay mình vào khuỷu tay anh.


Khoảnh khắc vừa chạm vào, cô cảm nhận được sự căng thẳng của người đàn ông và hơi nóng tỏa ra từ anh.


Trái tim cô vang lên tiếng nhịp đập nhanh.


Cô chợt có cảm giác, từ khoảnh khắc này, họ sẽ bắt đầu một cuộc sống cộng sinh cùng nhau vậy.


Lòng bàn tay Lâm Ấu Tân bất chợt đổ mồ hôi, cô nắm chặt áo vest của anh, tạo thành một nếp nhăn: “Anh Chu, nếu anh mà làm em ngã, em sẽ không tha cho anh đâu.”


Cô căng thẳng đến mức giọng nói cũng yếu ớt. Giọng nói đó nhỏ đến mức Chu Bẩm Sơn phải nghiêng đầu, cúi thấp xuống mới nghe thấy.


Anh khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm, vững chãi vang lên bên tai cô: “Yên tâm, anh đảm bảo.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 9
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...