Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mỳ
Trái tim Lâm Ấu Tân khẽ rung lên, hẫng mất một nhịp. Cô chợt nhận ra đã bao lâu rồi không có ai thốt ra những lời “anh sẽ không trách em” như vậy với mình.
Ông nội trách cô, giận đến nỗi ba ngày không thèm gọi một cuộc điện thoại. Khúc Tĩnh Đồng dù không nói thẳng, nhưng cô hiểu, chị ấy cũng đang giận cô, bởi chính cô đã khiến người ông ngoại mà Khúc Tĩnh Đồng kính yêu nhất phải lâm bệnh. Dì cả thì khỏi phải bàn, từ sau khi cô dứt khoát từ chối tiếp tục liên lạc với Trịnh Sóc, bà ấy đã không chủ động nói chuyện với cô thêm một lần nào.
Ngay cả Lương Tiêu Thụ, trước lúc chia tay, cũng không ngừng trách cứ cô. Anh ta nói: “Lâm Ấu Tân, em có thể mãi mãi tự do, mãi mãi sống với lý tưởng của mình, vì em có tiền, có cái quyền được sống phóng túng. Nhưng anh thì không, anh không thể làm ngơ trước khoảng cách giữa chúng ta, càng không thể vì tình yêu mà từ bỏ lòng tự trọng, quỳ gối trước em. Anh không thể chỉ bằng một tờ giấy kết hôn mà nghiễm nhiên cùng em hưởng thụ thành quả của gia đình em, sống cuộc đời của một kẻ ăn bám như vậy được!”
Cả thế giới này đều trách cứ cô. Mỗi người một quan điểm, ai cũng có lý lẽ riêng. Cô cứ vậy mà trở thành kẻ mang tội lỗi muôn đời.
Nhận thấy vẻ mặt bất ổn của cô, Chu Bẩm Sơn siết chặt nắm đấm, rồi lại kìm lòng, lùi lại một bước. Anh đặt tay lên cửa: “Em nghỉ ngơi đi. Anh về đây.” Anh nghĩ, có lẽ cô cần một khoảng lặng.
Lâm Ấu Tân lặng lẽ cúi đầu: “Anh Chu đi đường cẩn thận nha.”
Chu Bẩm Sơn khẽ cong môi, đáp: “Ừ.”
Cánh cửa đóng lại, nuốt trọn cả ánh sáng cuối cùng nơi hành lang. Cô đặt gói thuốc và trái cây xuống tủ rồi dò dẫm tìm công tắc đèn. Ánh đèn vàng nhạt bừng sáng, soi rõ chiếc móc khóa đôi cô dán ở cửa. Cặp “Shin đã về” và “Ai đã về”(trong truyện shin cậu bé bút chì*) từng là hot trend hồi đầu năm. Mỗi người giữ một chiếc chìa khóa xe, mỗi khi về nhà lại ghép chúng vào nhau.
Một kiểu lãng mạn có phần hình thức.
Thế mà giờ đây, nó chỉ khiến cô thấy lòng thêm phiền muộn. Cô dứt khoát giật phăng nó xuống, vứt vào thùng rác. Đem dâu tây Chu Bẩm Sơn mua ra, những trái dâu tây to tròn, chỉ cần ăn vài quả đã no. Cô cất phần còn lại vào tủ lạnh rồi sau đó, cô đi tắm và leo lên giường.
/
Sau khi khỏi bệnh, cô lại tiếp tục lịch trình luyện tập ở nhà hát. Ông nội vẫn chẳng chịu nói chuyện với cô, nên cô đành phải lén gọi cho dì Tùy để hỏi thăm tình hình.
Dì Tùy là người giúp việc lâu năm trong nhà, thân thiết chẳng khác gì người thân, vừa nghe cô hỏi đã thở dài liên tục: “Ông vẫn thế thôi con ạ, uống thuốc thì đỡ hơn, nhưng không uống là lại chóng mặt. Mới hôm kia, ông còn bị choáng quá nên phải gọi bác sĩ đến nhà truyền nước đấy.”
“Ông đã đi bệnh viện kiểm tra chưa ạ?”
“Chưa con. Ông con từ trước đến nay vẫn ghét đến bệnh viện mà. May mà bác sĩ ở trạm xá khu phố cũng tốt, truyền nước xong thì ổn định hơn rồi. Mà Ấu Tân này, con dạo này thế nào rồi? Bệnh viêm amidan đã đỡ chưa hả con?”
Qua điện thoại, dường như dì Tùy đang đi lại trong nhà, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng ho trầm đục, nghèn nghẹn. Mất vài giây định thần, mắt cô đã hơi hoe hoe: “Con khỏi rồi ạ. Con nằm viện ba ngày, có Chu Bẩm Sơn ở lại chăm sóc cho con mà dì.”
Khi nhắc đến anh Chu Bẩm Sơn, cô biết đó là cách hiệu quả nhất lúc này.
Giọng dì Tùy lập tức vui vẻ hẳn lên, cứ như đang nói với ai đó: “Thì ra là cậu Chu chăm sóc cho con à? Dì thấy rồi. Hôm dì mang quần áo cho con, cậu ấy cứ ở mãi trong phòng bệnh. Hay là con mời cậu ấy về nhà ăn cơm một bữa để cảm ơn nhé?”
“…Để con hỏi anh ấy đã. Anh ấy bận lắm dì, đến thời gian ăn cơm cũng chẳng đủ cơ.”
“Được rồi được rồi, con cứ hỏi đi. Nhưng bận thế nào thì cũng phải có lúc nghỉ chứ. Thôi, dì không nói nữa, các con tự sắp xếp đi, muốn ăn gì thì bảo dì, dì chuẩn bị cho!”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Lâm Ấu Tân đứng lặng một lát ở cửa sổ rồi mới quay lại phòng tập. Vừa định đặt điện thoại xuống thì một tin nhắn đến. Mở ra xem, quả nhiên là của ông nội, ông bảo cô đặt lịch hẹn với Chu Bẩm Sơn để mời anh đến nhà dùng cơm. Lâm Ấu Tân vừa buồn cười vừa bất lực, nhắn lại: [Cuối cùng ông cũng chịu nói chuyện với con rồi à?]
Lâm Giới Bình vẫn kiêu ngạo: [Chỉ nể mặt thằng nhóc Bẩm Sơn thôi.]
Lâm Ấu Tân khẽ cười, không trả lời nữa. Thôi thì cũng tốt, đời người mà, cứ vui vẻ là được. Ý chí riêng của bản thân chưa bao giờ quan trọng.
Việc mời Chu Bẩm Sơn đến nhà ăn cơm cứ thế được quyết định. Lâm Ấu Tân có nhiệm vụ hẹn thời gian, còn ông nội thì sẽ tìm khoảng thời gian nào đó mà đi xin lỗi Chu Tái Niên.
Công việc của Chu Bẩm Sơn quả thật rất bận, nên không thể ăn trưa mà chỉ có thể hẹn ăn tối.
Khúc Tĩnh Đồng biết chuyện Chu Bẩm Sơn sẽ đến nhà ăn cơm, cũng đòi đến bằng được.
Lâm Ấu Tân đáp: [Tùy chị thôi, tiện thể mang cả thằng bé Đậu Miêu đến, để chuyển hướng sự chú ý của ông nội, đừng để ông ấy cứ cằn nhằn em mãi.]
Khúc Tĩnh Đồng đã sớm vui đến mất trí, hò hét: [Không thành vấn đề!]
Sau khi đã chốt ngày đến nhà ăn cơm, ông nội dặn đi dặn lại cô phải về đúng giờ, không được tỏ vẻ khó chịu. Lâm Ấu Tân thầm nghĩ bản thân chưa bao giờ làm vậy với Chu Bẩm Sơn, nhưng vẫn nghe lời xin đoàn làm kịch nghỉ sớm hai tiếng, để về nhà giúp một tay.
Dì Tùy hỏi Chu Bẩm Sơn thích ăn gì, Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: “Sao mà con biết được?”
Dì Tùy phấn khích: “Thế thì con hỏi cậu ấy đi!”
Thấy ông nội lại sắp nổi nóng, Lâm Ấu Tân đành bất lực lấy điện thoại ra, chậm rãi gõ từng chữ: [Anh Chu, anh thích ăn gì? Có kiêng khem gì không ạ?]
Tưởng chừng như lại phải đợi cả thế kỷ, nhưng lạ thay, hôm nay Chu Bẩm Sơn có vẻ rất rảnh rỗi. Anh hồi đáp tin nhắn rất nhanh: [Anh không kén chọn, ngoài đồ làm từ sữa ra thì món nào cũng ăn được.]
Lâm Ấu Tân khẽ nhướng mày: [Anh bị dị ứng với đường lactose(1) à?]
Chu Bẩm Sơn đáp lại: [Ừm, uống sữa vào là anh nôn.]
Lâm Ấu Tân bỗng thấy buồn cười, không ngờ Chu Bẩm Sơn lại có thể trạng như vậy. Thế thì anh đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu món ngon trên đời rồi.
Lâm Ấu Tân: [Dạ rồi, em biết rồi. Sẽ không để anh phải nôn đâu.]
Anh đáp: [Cảm ơn em.]
Rồi anh hỏi tiếp: [Em thích ăn gì, có kiêng kị gì không?]
Lâm Ấu Tân nghĩ ngợi một chút, rồi cố ý chọc ghẹo: [Em thích uống sữa, còn đa số các món khác đều không thích. Món nào không thích thì đều là món kiêng kị.]
Cô háo hức chờ xem trò đùa của mình sẽ hiệu quả thế nào, cứ ôm khư khư điện thoại chờ đợi. Thế nhưng, lần này Chu Bẩm Sơn lại hồi đáp rất lâu, mà nội dung cũng thật là chán ngắt.
Một biểu tượng cảm xúc với dấu chấm hỏi trên đầu cậu bé đậu nành(2).
Lâm Ấu Tân “hừ” một tiếng đầy vẻ chê bai, rồi vứt điện thoại sang một bên.
/
Ngày chính thức ăn cơm tối hôm ấy là một ngày thứ sáu, Lâm Ấu Tân vẫn đến muộn.
Nhưng lần này thật sự không phải lỗi của cô. Một đồng nghiệp trong đoàn phim bị trật chân khi đang diễn, cô đưa người đó đến bệnh viện, rồi lại mắc kẹt trong giờ cao điểm khi lái xe đến biệt thự Gia Nam.
May thay, cô chưa về thì bữa tối chưa bắt đầu, nên dù vội vàng thế nào, cuối cùng cô cũng có mặt lúc sáu rưỡi tối. Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy Chu Bẩm Sơn đang ngồi trên ghế sô pha.
Đậu Miêu năm nay mới có ba tuổi rưỡi. Con bé buộc hai bím tóc, đang ôm một quyển truyện tranh, loạng choạng nhào vào lòng anh, cắn ngón tay và ngước lên cười ngây ngô, khuôn mặt mê trai hệt như bà mẹ của nó: “Được rồi, cháu đừng cử động nhé. Chú lau nước miếng cho cháu rồi sẽ kể chuyện.”
Chu Bẩm Sơn rất kiên nhẫn. Anh rút hai tờ khăn giấy trẻ em, nhẹ nhàng lau quanh môi cô bé, rồi kéo ngón tay khỏi miệng cô bé, cẩn thận lau sạch.
Lâm Ấu Tân hóng hớt liếc nhìn Khúc Tĩnh Đồng. Thấy chị hai của mình đang lộ ra vẻ mặt phức tạp, đau khổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ấu Tân về rồi à!” Dì Tùy vừa dọn món vừa nhìn thấy cô ở cửa, mỉm cười nói: “Ôi chao, hôm nay trông con đẹp thế!”
Lâm Ấu Tân định nói: “Ngày nào con mà chẳng xinh”, nhưng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải Chu Bẩm Sơn.
Anh quay lại, lúc này cô mới nhận ra chiếc áo len màu nâu nhạt anh mặc hôm nay có cổ chữ V nhỏ, trông không quá nghiêm túc, mà có chút vẻ lười biếng. Anh vẫn đeo cặp kính gọng mỏng, tạo ra một cảm giác cứ như là một người đàn ông của gia đình vậy.
Đậu Miêu nhìn thấy cô, hét lên liên hồi: “Dì ơi! Dì xinh đẹp ơi!!!”
“Gọi hồn à?”
Lâm Ấu Tân lập tức thu ánh mắt, rửa tay rồi đến bế Đậu Miêu. Tiện thể, cô nháy mắt ra vẻ đắc ý với Khúc Tĩnh Đồng rồi khẽ hất cằm về phía Chu Bẩm Sơn. Khúc Tĩnh Đồng giận đến mức lườm cô một cái thật dài.
Đậu Miêu hào hứng nắm lấy lọn tóc xoăn kiểu Pháp của Lâm Ấu Tân, reo lên: “Dì ơi, con cũng muốn có tóc như vậy!”
Lâm Ấu Tân không hề dịu dàng mà xoa đầu cô bé một cái, rồi nói đầy tàn nhẫn: “Cái lọn tóc vàng hoe của con thì thôi đi. Để lớn lên dì sẽ uốn cho con nhé.”
“Lâm Ấu Tân, em nói gì với con gái chị đấy? Đừng có mà làm con bé mất tự tin chứ.”
Đậu Miêu ngay lập tức vòng tay ôm lấy cổ Lâm Ấu Tân, bĩu môi hờn dỗi: “Mẹ đừng mắng dì, dì thơm lắm! Lớn lên con muốn xinh đẹp như dì!”
Lâm Ấu Tân mỉm cười đầy thỏa mãn.
Khúc Tĩnh Đồng đang đứng trên bờ vực đau tim, giận dỗi giật lại con gái, tiện thể nhéo một cái thật đau vào bắp tay Lâm Ấu Tân: “Á! Đau quá!”
Lâm Ấu Tân đau đến mức loạng choạng, suýt nữa ngã ngồi xuống ghế sô pha, may mà Chu Bẩm Sơn đứng sau đã kịp thời đỡ lấy cô.
“Có sao không em?”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai mảnh: áo là màu hoa thanh nhã, cổ thuyền, hở vai nhẹ nhàng; chân váy bút chì họa tiết thủy mặc. Giữa hai mảnh áo để lộ một chút eo thon.
Tay Chu Bẩm Sơn chỉ lướt nhẹ trên eo cô vài phân, rõ ràng là cố tình tránh đụng chạm.
“Không sao đâu ạ.”
Lâm Ấu Tân cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ phía sau lưng, cơ thể khẽ cứng lại. Nhưng chỉ hai giây sau, cô đã nhanh chóng quay người, vừa xoa cánh tay vừa chạy đi, mái tóc bồng bềnh đung đưa.
Đến giờ ăn, cô hiển nhiên ngồi bên cạnh Chu Bẩm Sơn. Đậu Miêu cứ nằng nặc đòi ngồi cùng, Khúc Tĩnh Đồng đau đầu, đành phải chịu ánh mắt lạnh lùng của Lâm Giới Bình mà đặt con gái lên đùi Lâm Ấu Tân. Điều này khiến cô không thể ăn uống dễ dàng được.
“Anh gắp giúp em nhé, muốn ăn gì?” Chu Bẩm Sơn thấy vậy, cúi đầu hỏi.
Đậu Miêu giơ thìa lên: “Thịt, thịt!”
Lâm Ấu Tân cũng giơ đũa: “…Thịt ạ.”
Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên bên tai. Lâm Ấu Tân quay đầu, nhìn thấy gương mặt thanh tú và đôi mắt cong cong mỉm cười của Chu Bẩm Sơn.
Đây dường như là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Trông cũng đẹp trai đấy chứ.
Dùng cơm xong, Lâm Giới Bình phấn khởi, đòi chơi cờ với Chu Bẩm Sơn. Lâm Ấu Tân liền trở thành người đứng bên cạnh rót trà, rót nước và chơi với bọn trẻ.
“Ấu Tân, con cũng đến xem đi. Sau này, nếu hai đứa có buồn chán thì có thể chơi cờ này.”
Lâm Ấu Tân đang khoanh chân ngồi dưới sàn lắp ghép lego với Đậu Miêu. Nghe thấy câu “sau này”, cô không nói gì, nhưng cũng không từ chối. Dì Tùy Phương vừa mang hoa quả vào, cười trêu chọc: “Ôi chao, ông đừng bắt Ấu Tân học nữa. Con bé muốn học thì sau này sẽ có người dạy cho, giờ học làm gì!”
Lâm Giới Bình lập tức cười lớn: “Đúng thế! Tôi dạy nó bao nhiêu năm rồi mà nó cũng chẳng chịu học. Để xem sau này gả đi rồi có ai trị được nó không.”
Lâm Giới Bình ra ám hiệu, cố tình nhường cho Chu Bẩm Sơn một nước cờ.
Chu Bẩm Sơn đặt một quân cờ xuống, không nói gì, chỉ quay đầu lại. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô.
Giữa không khí rộn ràng, vui vẻ, cô ôm Đậu Miêu. Trên môi luôn nở một nụ cười nhàn nhạt như đầu hàng, cũng như thỏa hiệp.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rằng thực ra cô không hề cam tâm tình nguyện.
/
Ván cờ kết thúc đúng chín giờ tối, Khúc Tĩnh Đồng đã sớm đưa Đậu Miêu đi về.
“Bẩm Sơn à, Ấu Tân nhờ con đưa con bé về giúp ông nhé.” Ông nội Lâm Giới Bình chống gậy, mỉm cười tiễn họ ở cửa. Đôi mắt già nua ánh lên vẻ xứng đôi vừa lứa rõ ràng.
Chu Bẩm Sơn gật đầu điềm đạm: “Ông cứ yên tâm ạ.”
Lâm Ấu Tân thì vô tư đứng vẫy tay: “Ông vào nhà đi, ngoài này lạnh đấy, với tuổi của ông thì phải giữ gìn sức khỏe cho tốt nha.”
“Sức khỏe của ông thì có làm sao? Ông khỏe lắm đấy! Không có như con đâu, mỗi bị viêm amidan thôi mà cũng phải nhập viện, yếu ớt như thế, lại còn làm phiền Bẩm Sơn nữa.”
Lâm Ấu Tân nghe vậy thì câm nín. Cô thầm nghĩ, nếu con không phiền anh ấy thì làm sao ông có thể vui vẻ như hôm nay cơ chứ?
“Ông nội Lâm, tụi con đi đây ạ.”
“Được rồi, được rồi, lái xe cẩn thận nhé.”
Xe của Chu Bẩm Sơn đỗ ngay cổng khu dân cư, cả hai cùng nhau đi bộ đến đó. Lâm Ấu Tân lại nhìn thấy tiệm tạp hóa ấy, nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, cô bỗng tò mò hỏi: “Anh Chu, tại sao hồi đó anh lại mua tặng em chiếc bật lửa màu hồng vậy?”
Chu Bẩm Sơn vẫn giữ khoảng cách nửa sải tay với cô: “Thấy em rất muốn, nên anh mua thôi.”
Anh đưa ra một lý do khá vô lý.
Lâm Ấu Tân bật cười thành tiếng: “Em cứ tưởng với tính cách của anh, anh sẽ dạy dỗ cho em một trận luôn ấy chứ.”
“Sao cơ?”
“Không cần thiết. Em đã trưởng thành rồi, em tự có suy nghĩ và tự do riêng của bản thân.”
Chu Bẩm Sơn nói một cách thẳng thắn, không chút ngần ngại. Lâm Ấu Tân bỗng khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Lối đi bộ trong khu chung cư có đèn đường chiếu sáng. Vì Lâm Ấu Tân bỗng dưng khựng lại, Chu Bẩm Sơn đã đi trước vài bước, bóng anh in dài trên mặt đất. Nhận ra cô tụt lại phía sau, anh dừng lại ngay lập tức.
Đêm đông hôm nay thật hiếm có tuyết rơi. Trong thoáng chốc, vài hình ảnh về tương lai bỗng xuất hiện trong đầu cô.
Chẳng hạn như cùng một người nắm tay đi dạo, đi siêu thị, xem phim. Hay ôm một bó hoa đi trên con phố rực rỡ ánh đèn, ngắm nhìn dòng xe cộ hối hả……
Một kiểu hạnh phúc rất đỗi đời thường.
Thứ hạnh phúc ấy chẳng liên quan gì đến hormone, tình yêu hay việc phải lòng ai cả. Đó là cảm giác hạnh phúc mà chỉ cần ở bên một người tốt bụng, tử tế, ta sẽ có được.
Người đàn ông trong những hình ảnh ấy vốn dĩ không có mặt, chỉ là một bóng hình mờ ảo. Thế nhưng giờ đây, khi đặt gương mặt Chu Bẩm Sơn vào, lại thấy vô cùng hợp lý.
“Em sao thế?” Chu Bẩm Sơn quay lại, cúi xuống nhìn cô.
“Không có gì đâu anh.”
Lâm Ấu Tân khẽ lắc đầu.
Khi đã lên xe, Chu Bẩm Sơn thuần thục đưa cô đến căn hộ Nam Sùng.
Chiếc xe dừng dưới tòa nhà, nhưng cả hai đều không có ý định xuống. Chu Bẩm Sơn bật đèn đọc sách, hít một hơi thật sâu. Anh không muốn cô phải băn khoăn.
Lâm Ấu Tân trong lòng cũng đang rối bời. Cô không chắc Chu Bẩm Sơn muốn tiến đến đâu, liệu anh chỉ là tìm hiểu hay đã có kế hoạch kết hôn?
Cô cũng không rõ áp lực gia đình anh có phức tạp và cấp bách như cô không, hay anh còn những lựa chọn tốt hơn?
Hai người im lặng trong xe khoảng hai phút. Cuối cùng, Lâm Ấu Tân, người không thích suy nghĩ quá nhiều, đã chủ động mở lời trước.
“Anh Chu, anh có dự định kết hôn không?”
Cánh tay của Chu Bẩm Sơn đặt trên vô lăng hoàn toàn cứng đờ, nhưng chỉ chững lại hai giây, anh đã trả lời dứt khoát: “Có.”
“Hiện tại anh có đang tìm hiểu đối tượng nào khác không?”
“… Anh thì lấy đâu ra đối tượng nào khác.”
Lâm Ấu Tân nghe ra một chút bất lực trong lời nói của anh, cô ngạc nhiên nhìn anh một cái rồi tiếp tục đi thẳng vào trọng tâm: “Ồ, vậy anh dự định khi nào kết hôn?”
Lúc này, Chu Bẩm Sơn đã hoàn toàn hiểu cô muốn nói gì.
Dù là người ngốc cũng có thể nhận ra. Anh kiềm chế quay đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh cũng đã lớn tuổi, đương nhiên là càng nhanh càng tốt rồi.”
Lời tác giả:
Lâm Ấu Tân chính là kiểu người thẳng thắn và dũng cảm. Một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ làm bằng được, quả là một “tiểu yêu tinh” với khả năng hành động tối đa!
Chú thích:
Edit: Mỳ
Trái tim Lâm Ấu Tân khẽ rung lên, hẫng mất một nhịp. Cô chợt nhận ra đã bao lâu rồi không có ai thốt ra những lời “anh sẽ không trách em” như vậy với mình.
Ông nội trách cô, giận đến nỗi ba ngày không thèm gọi một cuộc điện thoại. Khúc Tĩnh Đồng dù không nói thẳng, nhưng cô hiểu, chị ấy cũng đang giận cô, bởi chính cô đã khiến người ông ngoại mà Khúc Tĩnh Đồng kính yêu nhất phải lâm bệnh. Dì cả thì khỏi phải bàn, từ sau khi cô dứt khoát từ chối tiếp tục liên lạc với Trịnh Sóc, bà ấy đã không chủ động nói chuyện với cô thêm một lần nào.
Ngay cả Lương Tiêu Thụ, trước lúc chia tay, cũng không ngừng trách cứ cô. Anh ta nói: “Lâm Ấu Tân, em có thể mãi mãi tự do, mãi mãi sống với lý tưởng của mình, vì em có tiền, có cái quyền được sống phóng túng. Nhưng anh thì không, anh không thể làm ngơ trước khoảng cách giữa chúng ta, càng không thể vì tình yêu mà từ bỏ lòng tự trọng, quỳ gối trước em. Anh không thể chỉ bằng một tờ giấy kết hôn mà nghiễm nhiên cùng em hưởng thụ thành quả của gia đình em, sống cuộc đời của một kẻ ăn bám như vậy được!”
Cả thế giới này đều trách cứ cô. Mỗi người một quan điểm, ai cũng có lý lẽ riêng. Cô cứ vậy mà trở thành kẻ mang tội lỗi muôn đời.
Nhận thấy vẻ mặt bất ổn của cô, Chu Bẩm Sơn siết chặt nắm đấm, rồi lại kìm lòng, lùi lại một bước. Anh đặt tay lên cửa: “Em nghỉ ngơi đi. Anh về đây.” Anh nghĩ, có lẽ cô cần một khoảng lặng.
Lâm Ấu Tân lặng lẽ cúi đầu: “Anh Chu đi đường cẩn thận nha.”
Chu Bẩm Sơn khẽ cong môi, đáp: “Ừ.”
Cánh cửa đóng lại, nuốt trọn cả ánh sáng cuối cùng nơi hành lang. Cô đặt gói thuốc và trái cây xuống tủ rồi dò dẫm tìm công tắc đèn. Ánh đèn vàng nhạt bừng sáng, soi rõ chiếc móc khóa đôi cô dán ở cửa. Cặp “Shin đã về” và “Ai đã về”(trong truyện shin cậu bé bút chì*) từng là hot trend hồi đầu năm. Mỗi người giữ một chiếc chìa khóa xe, mỗi khi về nhà lại ghép chúng vào nhau.
Một kiểu lãng mạn có phần hình thức.
Thế mà giờ đây, nó chỉ khiến cô thấy lòng thêm phiền muộn. Cô dứt khoát giật phăng nó xuống, vứt vào thùng rác. Đem dâu tây Chu Bẩm Sơn mua ra, những trái dâu tây to tròn, chỉ cần ăn vài quả đã no. Cô cất phần còn lại vào tủ lạnh rồi sau đó, cô đi tắm và leo lên giường.
/
Sau khi khỏi bệnh, cô lại tiếp tục lịch trình luyện tập ở nhà hát. Ông nội vẫn chẳng chịu nói chuyện với cô, nên cô đành phải lén gọi cho dì Tùy để hỏi thăm tình hình.
Dì Tùy là người giúp việc lâu năm trong nhà, thân thiết chẳng khác gì người thân, vừa nghe cô hỏi đã thở dài liên tục: “Ông vẫn thế thôi con ạ, uống thuốc thì đỡ hơn, nhưng không uống là lại chóng mặt. Mới hôm kia, ông còn bị choáng quá nên phải gọi bác sĩ đến nhà truyền nước đấy.”
“Ông đã đi bệnh viện kiểm tra chưa ạ?”
“Chưa con. Ông con từ trước đến nay vẫn ghét đến bệnh viện mà. May mà bác sĩ ở trạm xá khu phố cũng tốt, truyền nước xong thì ổn định hơn rồi. Mà Ấu Tân này, con dạo này thế nào rồi? Bệnh viêm amidan đã đỡ chưa hả con?”
Qua điện thoại, dường như dì Tùy đang đi lại trong nhà, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng ho trầm đục, nghèn nghẹn. Mất vài giây định thần, mắt cô đã hơi hoe hoe: “Con khỏi rồi ạ. Con nằm viện ba ngày, có Chu Bẩm Sơn ở lại chăm sóc cho con mà dì.”
Khi nhắc đến anh Chu Bẩm Sơn, cô biết đó là cách hiệu quả nhất lúc này.
Giọng dì Tùy lập tức vui vẻ hẳn lên, cứ như đang nói với ai đó: “Thì ra là cậu Chu chăm sóc cho con à? Dì thấy rồi. Hôm dì mang quần áo cho con, cậu ấy cứ ở mãi trong phòng bệnh. Hay là con mời cậu ấy về nhà ăn cơm một bữa để cảm ơn nhé?”
“…Để con hỏi anh ấy đã. Anh ấy bận lắm dì, đến thời gian ăn cơm cũng chẳng đủ cơ.”
“Được rồi được rồi, con cứ hỏi đi. Nhưng bận thế nào thì cũng phải có lúc nghỉ chứ. Thôi, dì không nói nữa, các con tự sắp xếp đi, muốn ăn gì thì bảo dì, dì chuẩn bị cho!”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Lâm Ấu Tân đứng lặng một lát ở cửa sổ rồi mới quay lại phòng tập. Vừa định đặt điện thoại xuống thì một tin nhắn đến. Mở ra xem, quả nhiên là của ông nội, ông bảo cô đặt lịch hẹn với Chu Bẩm Sơn để mời anh đến nhà dùng cơm. Lâm Ấu Tân vừa buồn cười vừa bất lực, nhắn lại: [Cuối cùng ông cũng chịu nói chuyện với con rồi à?]
Lâm Giới Bình vẫn kiêu ngạo: [Chỉ nể mặt thằng nhóc Bẩm Sơn thôi.]
Lâm Ấu Tân khẽ cười, không trả lời nữa. Thôi thì cũng tốt, đời người mà, cứ vui vẻ là được. Ý chí riêng của bản thân chưa bao giờ quan trọng.
Việc mời Chu Bẩm Sơn đến nhà ăn cơm cứ thế được quyết định. Lâm Ấu Tân có nhiệm vụ hẹn thời gian, còn ông nội thì sẽ tìm khoảng thời gian nào đó mà đi xin lỗi Chu Tái Niên.
Công việc của Chu Bẩm Sơn quả thật rất bận, nên không thể ăn trưa mà chỉ có thể hẹn ăn tối.
Khúc Tĩnh Đồng biết chuyện Chu Bẩm Sơn sẽ đến nhà ăn cơm, cũng đòi đến bằng được.
Lâm Ấu Tân đáp: [Tùy chị thôi, tiện thể mang cả thằng bé Đậu Miêu đến, để chuyển hướng sự chú ý của ông nội, đừng để ông ấy cứ cằn nhằn em mãi.]
Khúc Tĩnh Đồng đã sớm vui đến mất trí, hò hét: [Không thành vấn đề!]
Sau khi đã chốt ngày đến nhà ăn cơm, ông nội dặn đi dặn lại cô phải về đúng giờ, không được tỏ vẻ khó chịu. Lâm Ấu Tân thầm nghĩ bản thân chưa bao giờ làm vậy với Chu Bẩm Sơn, nhưng vẫn nghe lời xin đoàn làm kịch nghỉ sớm hai tiếng, để về nhà giúp một tay.
Dì Tùy hỏi Chu Bẩm Sơn thích ăn gì, Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: “Sao mà con biết được?”
Dì Tùy phấn khích: “Thế thì con hỏi cậu ấy đi!”
Thấy ông nội lại sắp nổi nóng, Lâm Ấu Tân đành bất lực lấy điện thoại ra, chậm rãi gõ từng chữ: [Anh Chu, anh thích ăn gì? Có kiêng khem gì không ạ?]
Tưởng chừng như lại phải đợi cả thế kỷ, nhưng lạ thay, hôm nay Chu Bẩm Sơn có vẻ rất rảnh rỗi. Anh hồi đáp tin nhắn rất nhanh: [Anh không kén chọn, ngoài đồ làm từ sữa ra thì món nào cũng ăn được.]
Lâm Ấu Tân khẽ nhướng mày: [Anh bị dị ứng với đường lactose(1) à?]
Chu Bẩm Sơn đáp lại: [Ừm, uống sữa vào là anh nôn.]
Lâm Ấu Tân bỗng thấy buồn cười, không ngờ Chu Bẩm Sơn lại có thể trạng như vậy. Thế thì anh đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu món ngon trên đời rồi.
Lâm Ấu Tân: [Dạ rồi, em biết rồi. Sẽ không để anh phải nôn đâu.]
Anh đáp: [Cảm ơn em.]
Rồi anh hỏi tiếp: [Em thích ăn gì, có kiêng kị gì không?]
Lâm Ấu Tân nghĩ ngợi một chút, rồi cố ý chọc ghẹo: [Em thích uống sữa, còn đa số các món khác đều không thích. Món nào không thích thì đều là món kiêng kị.]
Cô háo hức chờ xem trò đùa của mình sẽ hiệu quả thế nào, cứ ôm khư khư điện thoại chờ đợi. Thế nhưng, lần này Chu Bẩm Sơn lại hồi đáp rất lâu, mà nội dung cũng thật là chán ngắt.
Một biểu tượng cảm xúc với dấu chấm hỏi trên đầu cậu bé đậu nành(2).
Lâm Ấu Tân “hừ” một tiếng đầy vẻ chê bai, rồi vứt điện thoại sang một bên.
/
Ngày chính thức ăn cơm tối hôm ấy là một ngày thứ sáu, Lâm Ấu Tân vẫn đến muộn.
Nhưng lần này thật sự không phải lỗi của cô. Một đồng nghiệp trong đoàn phim bị trật chân khi đang diễn, cô đưa người đó đến bệnh viện, rồi lại mắc kẹt trong giờ cao điểm khi lái xe đến biệt thự Gia Nam.
May thay, cô chưa về thì bữa tối chưa bắt đầu, nên dù vội vàng thế nào, cuối cùng cô cũng có mặt lúc sáu rưỡi tối. Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy Chu Bẩm Sơn đang ngồi trên ghế sô pha.
Đậu Miêu năm nay mới có ba tuổi rưỡi. Con bé buộc hai bím tóc, đang ôm một quyển truyện tranh, loạng choạng nhào vào lòng anh, cắn ngón tay và ngước lên cười ngây ngô, khuôn mặt mê trai hệt như bà mẹ của nó: “Được rồi, cháu đừng cử động nhé. Chú lau nước miếng cho cháu rồi sẽ kể chuyện.”
Chu Bẩm Sơn rất kiên nhẫn. Anh rút hai tờ khăn giấy trẻ em, nhẹ nhàng lau quanh môi cô bé, rồi kéo ngón tay khỏi miệng cô bé, cẩn thận lau sạch.
Lâm Ấu Tân hóng hớt liếc nhìn Khúc Tĩnh Đồng. Thấy chị hai của mình đang lộ ra vẻ mặt phức tạp, đau khổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ấu Tân về rồi à!” Dì Tùy vừa dọn món vừa nhìn thấy cô ở cửa, mỉm cười nói: “Ôi chao, hôm nay trông con đẹp thế!”
Lâm Ấu Tân định nói: “Ngày nào con mà chẳng xinh”, nhưng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải Chu Bẩm Sơn.
Anh quay lại, lúc này cô mới nhận ra chiếc áo len màu nâu nhạt anh mặc hôm nay có cổ chữ V nhỏ, trông không quá nghiêm túc, mà có chút vẻ lười biếng. Anh vẫn đeo cặp kính gọng mỏng, tạo ra một cảm giác cứ như là một người đàn ông của gia đình vậy.
Đậu Miêu nhìn thấy cô, hét lên liên hồi: “Dì ơi! Dì xinh đẹp ơi!!!”
“Gọi hồn à?”
Lâm Ấu Tân lập tức thu ánh mắt, rửa tay rồi đến bế Đậu Miêu. Tiện thể, cô nháy mắt ra vẻ đắc ý với Khúc Tĩnh Đồng rồi khẽ hất cằm về phía Chu Bẩm Sơn. Khúc Tĩnh Đồng giận đến mức lườm cô một cái thật dài.
Đậu Miêu hào hứng nắm lấy lọn tóc xoăn kiểu Pháp của Lâm Ấu Tân, reo lên: “Dì ơi, con cũng muốn có tóc như vậy!”
Lâm Ấu Tân không hề dịu dàng mà xoa đầu cô bé một cái, rồi nói đầy tàn nhẫn: “Cái lọn tóc vàng hoe của con thì thôi đi. Để lớn lên dì sẽ uốn cho con nhé.”
“Lâm Ấu Tân, em nói gì với con gái chị đấy? Đừng có mà làm con bé mất tự tin chứ.”
Đậu Miêu ngay lập tức vòng tay ôm lấy cổ Lâm Ấu Tân, bĩu môi hờn dỗi: “Mẹ đừng mắng dì, dì thơm lắm! Lớn lên con muốn xinh đẹp như dì!”
Lâm Ấu Tân mỉm cười đầy thỏa mãn.
Khúc Tĩnh Đồng đang đứng trên bờ vực đau tim, giận dỗi giật lại con gái, tiện thể nhéo một cái thật đau vào bắp tay Lâm Ấu Tân: “Á! Đau quá!”
Lâm Ấu Tân đau đến mức loạng choạng, suýt nữa ngã ngồi xuống ghế sô pha, may mà Chu Bẩm Sơn đứng sau đã kịp thời đỡ lấy cô.
“Có sao không em?”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai mảnh: áo là màu hoa thanh nhã, cổ thuyền, hở vai nhẹ nhàng; chân váy bút chì họa tiết thủy mặc. Giữa hai mảnh áo để lộ một chút eo thon.
Tay Chu Bẩm Sơn chỉ lướt nhẹ trên eo cô vài phân, rõ ràng là cố tình tránh đụng chạm.
“Không sao đâu ạ.”
Lâm Ấu Tân cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ phía sau lưng, cơ thể khẽ cứng lại. Nhưng chỉ hai giây sau, cô đã nhanh chóng quay người, vừa xoa cánh tay vừa chạy đi, mái tóc bồng bềnh đung đưa.
Đến giờ ăn, cô hiển nhiên ngồi bên cạnh Chu Bẩm Sơn. Đậu Miêu cứ nằng nặc đòi ngồi cùng, Khúc Tĩnh Đồng đau đầu, đành phải chịu ánh mắt lạnh lùng của Lâm Giới Bình mà đặt con gái lên đùi Lâm Ấu Tân. Điều này khiến cô không thể ăn uống dễ dàng được.
“Anh gắp giúp em nhé, muốn ăn gì?” Chu Bẩm Sơn thấy vậy, cúi đầu hỏi.
Đậu Miêu giơ thìa lên: “Thịt, thịt!”
Lâm Ấu Tân cũng giơ đũa: “…Thịt ạ.”
Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên bên tai. Lâm Ấu Tân quay đầu, nhìn thấy gương mặt thanh tú và đôi mắt cong cong mỉm cười của Chu Bẩm Sơn.
Đây dường như là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Trông cũng đẹp trai đấy chứ.
Dùng cơm xong, Lâm Giới Bình phấn khởi, đòi chơi cờ với Chu Bẩm Sơn. Lâm Ấu Tân liền trở thành người đứng bên cạnh rót trà, rót nước và chơi với bọn trẻ.
“Ấu Tân, con cũng đến xem đi. Sau này, nếu hai đứa có buồn chán thì có thể chơi cờ này.”
Lâm Ấu Tân đang khoanh chân ngồi dưới sàn lắp ghép lego với Đậu Miêu. Nghe thấy câu “sau này”, cô không nói gì, nhưng cũng không từ chối. Dì Tùy Phương vừa mang hoa quả vào, cười trêu chọc: “Ôi chao, ông đừng bắt Ấu Tân học nữa. Con bé muốn học thì sau này sẽ có người dạy cho, giờ học làm gì!”
Lâm Giới Bình lập tức cười lớn: “Đúng thế! Tôi dạy nó bao nhiêu năm rồi mà nó cũng chẳng chịu học. Để xem sau này gả đi rồi có ai trị được nó không.”
Lâm Giới Bình ra ám hiệu, cố tình nhường cho Chu Bẩm Sơn một nước cờ.
Chu Bẩm Sơn đặt một quân cờ xuống, không nói gì, chỉ quay đầu lại. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô.
Giữa không khí rộn ràng, vui vẻ, cô ôm Đậu Miêu. Trên môi luôn nở một nụ cười nhàn nhạt như đầu hàng, cũng như thỏa hiệp.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rằng thực ra cô không hề cam tâm tình nguyện.
/
Ván cờ kết thúc đúng chín giờ tối, Khúc Tĩnh Đồng đã sớm đưa Đậu Miêu đi về.
“Bẩm Sơn à, Ấu Tân nhờ con đưa con bé về giúp ông nhé.” Ông nội Lâm Giới Bình chống gậy, mỉm cười tiễn họ ở cửa. Đôi mắt già nua ánh lên vẻ xứng đôi vừa lứa rõ ràng.
Chu Bẩm Sơn gật đầu điềm đạm: “Ông cứ yên tâm ạ.”
Lâm Ấu Tân thì vô tư đứng vẫy tay: “Ông vào nhà đi, ngoài này lạnh đấy, với tuổi của ông thì phải giữ gìn sức khỏe cho tốt nha.”
“Sức khỏe của ông thì có làm sao? Ông khỏe lắm đấy! Không có như con đâu, mỗi bị viêm amidan thôi mà cũng phải nhập viện, yếu ớt như thế, lại còn làm phiền Bẩm Sơn nữa.”
Lâm Ấu Tân nghe vậy thì câm nín. Cô thầm nghĩ, nếu con không phiền anh ấy thì làm sao ông có thể vui vẻ như hôm nay cơ chứ?
“Ông nội Lâm, tụi con đi đây ạ.”
“Được rồi, được rồi, lái xe cẩn thận nhé.”
Xe của Chu Bẩm Sơn đỗ ngay cổng khu dân cư, cả hai cùng nhau đi bộ đến đó. Lâm Ấu Tân lại nhìn thấy tiệm tạp hóa ấy, nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, cô bỗng tò mò hỏi: “Anh Chu, tại sao hồi đó anh lại mua tặng em chiếc bật lửa màu hồng vậy?”
Chu Bẩm Sơn vẫn giữ khoảng cách nửa sải tay với cô: “Thấy em rất muốn, nên anh mua thôi.”
Anh đưa ra một lý do khá vô lý.
Lâm Ấu Tân bật cười thành tiếng: “Em cứ tưởng với tính cách của anh, anh sẽ dạy dỗ cho em một trận luôn ấy chứ.”
“Sao cơ?”
“Không cần thiết. Em đã trưởng thành rồi, em tự có suy nghĩ và tự do riêng của bản thân.”
Chu Bẩm Sơn nói một cách thẳng thắn, không chút ngần ngại. Lâm Ấu Tân bỗng khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Lối đi bộ trong khu chung cư có đèn đường chiếu sáng. Vì Lâm Ấu Tân bỗng dưng khựng lại, Chu Bẩm Sơn đã đi trước vài bước, bóng anh in dài trên mặt đất. Nhận ra cô tụt lại phía sau, anh dừng lại ngay lập tức.
Đêm đông hôm nay thật hiếm có tuyết rơi. Trong thoáng chốc, vài hình ảnh về tương lai bỗng xuất hiện trong đầu cô.
Chẳng hạn như cùng một người nắm tay đi dạo, đi siêu thị, xem phim. Hay ôm một bó hoa đi trên con phố rực rỡ ánh đèn, ngắm nhìn dòng xe cộ hối hả……
Một kiểu hạnh phúc rất đỗi đời thường.
Thứ hạnh phúc ấy chẳng liên quan gì đến hormone, tình yêu hay việc phải lòng ai cả. Đó là cảm giác hạnh phúc mà chỉ cần ở bên một người tốt bụng, tử tế, ta sẽ có được.
Người đàn ông trong những hình ảnh ấy vốn dĩ không có mặt, chỉ là một bóng hình mờ ảo. Thế nhưng giờ đây, khi đặt gương mặt Chu Bẩm Sơn vào, lại thấy vô cùng hợp lý.
“Em sao thế?” Chu Bẩm Sơn quay lại, cúi xuống nhìn cô.
“Không có gì đâu anh.”
Lâm Ấu Tân khẽ lắc đầu.
Khi đã lên xe, Chu Bẩm Sơn thuần thục đưa cô đến căn hộ Nam Sùng.
Chiếc xe dừng dưới tòa nhà, nhưng cả hai đều không có ý định xuống. Chu Bẩm Sơn bật đèn đọc sách, hít một hơi thật sâu. Anh không muốn cô phải băn khoăn.
Lâm Ấu Tân trong lòng cũng đang rối bời. Cô không chắc Chu Bẩm Sơn muốn tiến đến đâu, liệu anh chỉ là tìm hiểu hay đã có kế hoạch kết hôn?
Cô cũng không rõ áp lực gia đình anh có phức tạp và cấp bách như cô không, hay anh còn những lựa chọn tốt hơn?
Hai người im lặng trong xe khoảng hai phút. Cuối cùng, Lâm Ấu Tân, người không thích suy nghĩ quá nhiều, đã chủ động mở lời trước.
“Anh Chu, anh có dự định kết hôn không?”
Cánh tay của Chu Bẩm Sơn đặt trên vô lăng hoàn toàn cứng đờ, nhưng chỉ chững lại hai giây, anh đã trả lời dứt khoát: “Có.”
“Hiện tại anh có đang tìm hiểu đối tượng nào khác không?”
“… Anh thì lấy đâu ra đối tượng nào khác.”
Lâm Ấu Tân nghe ra một chút bất lực trong lời nói của anh, cô ngạc nhiên nhìn anh một cái rồi tiếp tục đi thẳng vào trọng tâm: “Ồ, vậy anh dự định khi nào kết hôn?”
Lúc này, Chu Bẩm Sơn đã hoàn toàn hiểu cô muốn nói gì.
Dù là người ngốc cũng có thể nhận ra. Anh kiềm chế quay đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh cũng đã lớn tuổi, đương nhiên là càng nhanh càng tốt rồi.”
Lời tác giả:
Lâm Ấu Tân chính là kiểu người thẳng thắn và dũng cảm. Một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ làm bằng được, quả là một “tiểu yêu tinh” với khả năng hành động tối đa!
Chú thích:

- Trend này nè mn:
- Dị ứng Lactose: là tình trạng cơ thể không thể tiêu hóa hoàn toàn đường lactose có trong sữa và các sản phẩm từ sữa. Nguyên nhân là do thiếu hụt enzyme lactase, enzyme cần thiết để phân hủy lactose. Khi ăn hoặc uống các sản phẩm chứa lactose, người bị dị ứng lactose có thể gặp các triệu chứng như đầy hơi, chướng bụng, tiêu chảy, đau bụng, buồn nôn.
- Cậu bé đậu nành: là icon màu vàng trên đth mình á mn :)))
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 8
10.0/10 từ 33 lượt.
