Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mỳ
Khoảnh khắc Lâm Ấu Tân khoác tay Chu Bẩm Sơn bước xuống cầu thang, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Ở hàng đầu là Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên, cả hai trong bộ đồ Tôn Trung Sơn trang trọng, tay nâng ly sâm panh, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng và ấm áp. Những người trẻ hơn không ngừng xì xào, thì thầm to nhỏ, khẽ lấy ly rượu che đi bờ môi đang trò chuyện.
Lâm Ấu Tân thấy những người này đều khá lạ lẫm, từ nhỏ cô đã ít kết giao với các cậu ấm cô chiêu ở Tây Thành, lại thêm vài năm bôn ba nơi xứ người, giờ đây càng không quen biết ai.
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Bẩm Sơn. Anh là người Bắc Kinh, có lẽ cũng chẳng quen ai ở đây, giờ đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhưng cũng tốt. Cô lại tìm thấy một điểm chung giữa hai người rồi. Giờ phút này đây, họ chẳng khác gì hai con người cùng bị nhốt trong một chiếc hộp vậy.
“Tốt, hai đứa đã có mặt. Vậy thì tiệc có thể bắt đầu được rồi.”
Lâm Giới Bình cười, vỗ vai Chu Bẩm Sơn rồi mời Chu Tái Niên cùng lên sân khấu.
Bài phát biểu của thế hệ đi trước thật hoành tráng, mạnh mẽ. Họ kể về những năm tháng gian khó trong quân ngũ cho đến mấy chục năm lăn lộn trên thương trường, khiến tất cả khách mời đều vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.
Buổi dạ tiệc mang đậm phong cách cổ điển, sau khi hai vị trưởng bối phát biểu xong, mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Mấy năm nay, Lâm Ấu Tân đã quen với những điệu nhảy sôi động ở hộp đêm, nên khi bất ngờ đặt tay vào tay Chu Bẩm Sơn và được anh ôm ngang eo, cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Đến khi bản nhạc kết thúc, cô mới phát hiện gót chân mình bị sưng đỏ, có lẽ là do đôi giày hôm nay không vừa vặn.
Chu Bẩm Sơn là người đầu tiên nhận thấy sự khác lạ của cô: “Giày mang không thoải mái à em?”
“Phần đế hơi cọ vào chân.” Lâm Ấu Tân cúi xuống nhìn, thành thật nói: “Không biết có bị trầy da chưa nữa.”
Anh suy nghĩ vài giây rồi quỳ một gối xuống. Ngay lập tức, anh nắm lấy cẳng chân phải của cô.
Vẻ mặt anh thường ngày vẫn lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác như một khối băng, nhưng lúc này, bàn tay đang giữ lấy cẳng chân cong lại của cô lại ấm nóng lạ thường.
Đôi giày cao gót màu đỏ được cởi ra khỏi gót, để lộ phần da trắng mịn. Lâm Ấu Tân không ngờ anh lại hành động bất ngờ mà tự nhiên đến vậy, bàn tay cô đang đặt trên lưng ghế sofa bỗng siết chặt lại.
“Đúng là bị trầy một mảng lớn rồi.” Anh khẽ kết luận.
Hơi thở ấm nóng của anh phả gần sát vào chân cô, Lâm Ấu Tân khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn anh: “Vâng, em thấy rồi. Có hơi nhói.”
“Nhà có băng cá nhân không em?” Chu Bẩm Sơn mang giày lại cho cô. Sau khi đứng dậy, anh lại trở về vẻ điềm tĩnh thường thấy.
“…Em còn chẳng biết, em thuộc kiểu người mà bình dầu đổ cũng không thèm đỡ cơ.”
Chẳng rõ có phải vì khó chịu hay không, cô nói chuyện cứ làu bàu, thành thật một cách ngốc nghếch.
Khóe môi Chu Bẩm Sơn khẽ cong lên một chút, đưa tay ra trước mặt cô: “Để anh đỡ em qua phòng nghỉ trước đã.”
Bàn tay anh đưa ra rất tự nhiên, bàn tay lớn đặt ngay trước mặt cô. Lâm Ấu Tân nhìn, do dự vài giây rồi cũng đặt tay mình lên đó.
Chu Bẩm Sơn đưa cô đến phòng nghỉ ở tầng một. Lúc đi ra thì vô tình gặp Khúc Tĩnh Đồng, tiện miệng nên anh hỏi cô ấy hộp sơ cứu của nhà ở đâu.
Khúc Tĩnh Đồng bây giờ gặp lại Chu Bẩm Sơn vẫn có chút ngượng ngùng, dù sao năm xưa cũng đã theo đuổi anh suốt ba năm trời. Nhưng mỗi lần gặp cô ấy, Chu Bẩm Sơn lại luôn điềm tĩnh, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Hộp thuốc ư? Ấu Tân không khỏe à?”
Bị thái độ của anh làm cho tập trung lại, phản ứng đầu tiên của Khúc Tĩnh Đồng là nghĩ Lâm Ấu Tân có gì đó không ổn.
Chu Bẩm Sơn đối diện gật đầu, vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Giày của cô ấy không vừa chân nên gót bị trầy.”
“Haizz, trầy da thôi à.” Khúc Tĩnh Đồng nghe xong thở phào, cười vô tư: “Không sao đâu, con bé từ nhỏ đã gan lì rồi, trầy da chút thì chịu đựng được. Vả lại dì Tùy với mọi người đang bận tiếp khách, tôi cũng không biết hộp thuốc ở đâu nữa.”
Khi thấy Khúc Tĩnh Đồng tỏ vẻ không mấy bận tâm, Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày. Anh không đồng tình với ý kiến của cô ấy mà cầm lấy áo khoác: “Tôi đi mua ngay đây, có gì mấy ông mà hỏi thì phiền cô giải thích giùm.”
“Này? Có cần phải thế không chứ……”
Lời nói của Khúc Tĩnh Đồng còn đang dang dở, cô ấy đã ngẩn người mở to mắt, nhìn Chu Bẩm Sơn một cách dứt khoát mặc áo, mang giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
/
Lâm Ấu Tân đợi mãi vẫn không thấy băng cá nhân đâu, bèn nằm ườn ra sofa nghịch điện thoại. Không phải tiếp khách, cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Cho đến khi Khúc Tĩnh Đồng mở cửa bước vào, miệng còn “chẹp chẹp” trêu chọc, cô mới ngồi thẳng dậy: “Chị bị sao thế? Cổ họng có vấn đề à?”
“Họng em thì có.”
Khúc Tĩnh Đồng liếc cô một cái, đưa miếng băng cá nhân trẻ em trên tay: “Chân còn đau không? Dì Tùy và mấy người kia bận quay cuồng, chị tìm mãi trong túi mới thấy miếng băng cá nhân trẻ em của Đậu Miêu. Có hơi nhỏ, em dùng tạm đi.”
Lâm Ấu Tân cầm lấy, tháo giày ra xem, thấy vết trầy khá lớn. Miếng băng trẻ em không dán được vì phần keo sẽ dính vào miệng vết thương.
“Xong rồi, chẳng dùng được.”
Thấy thế, Khúc Tĩnh Đồng cười cười cầm lại: “Thế thì hay quá rồi, để lát nữa người ta có đất dụng võ rồi.”
“Hả, ý chị là gì?”
Khúc Tĩnh Đồng cười mỉa mai nhìn cô: “Chu Bẩm Sơn đi mua băng cá nhân cho em đấy. Cửa hàng tiện lợi ngoài cổng hôm nay đóng cửa, siêu thị và hiệu thuốc gần nhất thì cách đây hai cây số lận. Chẹp chẹp, anh ta đúng là để tâm đến em thật đấy.”
Cứ hễ nhắc đến Chu Bẩm Sơn là Khúc Tĩnh Đồng lại nói móc vài câu. Lâm Ấu Tân nghe thế thì chỉ bật cười nhẹ, cô chẳng còn lạ gì nữa.
Đại tiểu thư khều mũi chân, hất hờ chiếc giày cao gót sắp rơi ra, lười biếng ngả người trên ghế sofa. Cô chẳng thèm bận tâm chiếc sườn xám bằng lụa tơ tằm này đắt đỏ thế nào, chỉ thốt ra một câu rất thản nhiên: “Thứ nhất, anh ấy là người tốt. Thứ hai, anh ấy muốn kết hôn. Cuối cùng, chị đừng có tô hồng đàn ông quá mức nữa.”
Lâm Ấu Tân luôn cảm thấy Khúc Tĩnh Đồng có cái nhìn quá ưu ái với Chu Bẩm Sơn. Dù anh ấy làm gì cũng được chị ấy tán dương, còn sự quan tâm và những gì đàn ông làm lại cứ như một ân huệ lớn lao vậy.
Vả lại, có quan tâm thì đã sao?
Cô vừa trẻ, vừa đẹp, lại giàu có và hào phóng, đàn ông quan tâm đến cô là chuyện hiển nhiên.
Khúc Tĩnh Đồng biết Lâm Ấu Tân nói đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà chọc ngoáy: “Em không nghĩ người có dáng vẻ như Chu Bẩm Sơn lại thiếu phụ nữ đấy chứ?”
“Thế chị muốn nói gì?” Lâm Ấu Tân bật cười, với lấy trái dâu tây trên bàn cắn một miếng, nói không rõ lời: “Anh ấy không thiếu phụ nữ mà lại quan tâm đặc biệt đến em, chẳng lẽ sau chừng bảy tám năm gặp lại, chỉ ở cạnh nhau chưa đầy một tháng mà anh ấy đã yêu em rồi? Chị nghĩ Chu Bẩm Sơn sẽ dễ dàng yêu một người như vậy sao?”
Khúc Tĩnh Đồng cứng họng.
Đúng rồi, cô muốn nói gì đây?
Chỉ cần nhìn việc Chu Bẩm Sơn mấy lần gặp không hề nhận ra cô gái từng theo đuổi anh năm đó, đủ để thấy anh không phải là người vướng bận chuyện tình cảm. Nếu dễ dàng động lòng như vậy thì đâu đến ba mươi mấy tuổi vẫn chưa kết hôn.
Em gái cô ấy đúng là xinh đẹp, nhưng Chu Bẩm Sơn lúc nào chẳng có người đẹp vây quanh.
“Thôi được rồi.” Khúc Tĩnh Đồng giơ tay đầu hàng, cảm thán lớp trẻ bây giờ thật nhanh nhạy, nhưng vẫn nhìn Lâm Ấu Tân bằng ánh mắt không đồng tình: “Em còn trẻ mà nhìn đời thấu đáo thế làm gì? Cứ ngây ngô nghĩ rằng anh ấy thích em là được rồi, như thế sống cũng thoải mái hơn.”
“Thích là thích, không thích là không thích, có liên quan gì đến cuộc sống đâu. Anh Chu là người tốt, sẽ không để em phải chịu thiệt.”
Khúc Tĩnh Đồng nghe lòng nhói đau, vẻ mặt cũng có chút cay đắng: “…Phải rồi. Lấy người mình yêu thì có ích gì? Dù sao tình yêu cuối cùng cũng chỉ còn lại sự tử tế, thà lấy một người tốt còn hơn.”
Lời này nghe tiêu cực hơn cô nhiều. Lâm Ấu Tân vốn nhạy cảm, lập tức nắm bắt được vấn đề, ánh mắt sắc lạnh: “Trình Hạo làm gì chị à?”
Khúc Tĩnh Đồng hơi khựng lại, quay mặt đi: “Không có, chỉ là không hòa hợp thôi.”
Chuyện riêng tư của vợ chồng thì cô em này không thể nhúng tay vào. Vẻ lạnh lùng bảo vệ chị chợt lắng xuống, Lâm Ấu Tân lại gác chân lên đùi Khúc Tĩnh Đồng: “Em đã bảo chị mua mấy món đồ chơi nhỏ đó dùng mà.”
Khúc Tĩnh Đồng đỏ mặt, vỗ nhẹ lên mu bàn chân em mình: “Con gái con lứa, đừng có suốt ngày nói mấy chuyện lung tung đó, người khác nghe thấy thì không hay.”
Lâm Ấu Tân lườm một cái: “Cổ hủ.”
Trình Hạo năm nay mới ba mươi đã hết xài rồi, Chu Bẩm Sơn ba mươi mốt tuổi, cô có thể mong chờ gì.
Hơn nữa, đồ chơi nhỏ thì sao lại là lung tung? Đó là hạnh phúc nửa đời sau của cô đấy!
Khúc Tĩnh Đồng còn phải đi gặp Đậu Miêu, ngồi một lát là phải về. Thế nhưng trước khi đi, cô ấy chợt nhớ ra một chuyện.
“À đúng rồi, em còn nhớ lần trước chị hỏi em không? Nếu em không chọn Chu Bẩm Sơn, có vài chuyện chị sẽ không nói. Nhưng nếu em đã chọn rồi thì…”
Ánh mắt Lâm Ấu Tân khẽ nheo lại: “Chị nói đi.”
Khúc Tĩnh Đồng ho nhẹ: “Cái… cái năm các em tốt nghiệp cấp ba em còn nhớ không? Em chuẩn bị đi du học, còn người kia của em thì thi vào trường Sân khấu điện ảnh. Ông nội không muốn hai đứa gặp nhau nên nhốt em ở nhà. Lúc đó, em có viết một bức thư tình ba nghìn chữ, nhờ chị mang đi giúp ấy.”
Nhắc lại chuyện xưa, Lâm Ấu Tân có cảm giác như rơi xuống băng tuyết. Cô cố giữ bình tĩnh: “Rồi sao nữa?”
Chuyện Lâm Ấu Tân theo đuổi Lương Tiêu Thụ năm đó ầm ĩ lắm, có thể nói là rất rầm rộ. Cả cấp hai, cấp ba trường Tây Thành và giới con nhà giàu ở đó ai cũng biết.
Cô còn có một khẩu hiệu riêng: “Lương Tiêu Thụ, mong chúng ta cùng đạt được ước mơ, cùng nhau sánh bước.”
Trên phong bì của bức thư tình cũng viết to dòng chữ này. Dĩ nhiên, bên trong còn có những câu sến sẩm như “Em thích anh”, “Em yêu anh” gì gì nữa….
Giờ nhớ lại, cô chỉ muốn đập đầu vào tường vì quá xấu hổ.
Lâm Ấu Tân đứng sững tại chỗ, không biết phải nói gì.
Khúc Tĩnh Đồng cười nịnh nọt: “Nhưng mà, chuyện cũng đã qua bao năm rồi. Chu Bẩm Sơn có lẽ cũng chẳng để ý đâu, với anh ấy chỉ là chạy việc vặt. Em thấy đúng không?”
Lâm Ấu Tân cười gượng: “Về mặt lý thuyết thì là vậy.”
Nhưng mà! Chồng tương lai của mình từng mang thư tình mình viết cho mối tình đầu của mình? Đây là kịch bản phim truyền hình cẩu huyết gì vậy nè!
Khúc Tĩnh Đồng sợ cô em giận, vội vàng mở cửa: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, trừ khi em vẫn chưa quên bạn trai cũ, chứ em không nói anh ấy không nói thì ai mà nhớ. Chị đi gặp Đậu Miêu đây, tạm biệt!”
/
Chu Bẩm Sơn xách đồ vừa mua về nhà thì Chu Tái Niên đã đứng đợi anh từ bao giờ.
“Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?” Chu Bẩm Sơn vừa cởi áo khoác, ánh mắt lướt qua đầy vẻ lạnh nhạt.
“Còn hỏi nữa à? Mấy tiếng đồng hồ không thấy mặt mũi đâu, khách khứa tới đông thế này mà con cũng chẳng chịu ra xã giao một chút.”
Chu Tái Niên nhìn người cháu trai này mà lòng cứ tiếc mãi không thôi. Trong thế hệ con cháu nhà họ Chu, Bẩm Sơn là đứa thông minh nhất. Nếu không phải vì mẹ mà chọn theo ngành y, tự động từ bỏ quyền thừa kế công ty thì giờ đâu đến nỗi thế này?
Ông Chu Tái Niên thở dài thườn thượt, kéo anh sang một bên: “Ông hỏi con, Lâm Ấu Tân có một mối tình đầu kéo dài tám năm, con có biết chuyện này không?”
Chu Bẩm Sơn khựng lại, sắc mặt lạnh đi mấy phần: “Con biết. Ông nhắc tới chuyện này làm gì?”
“Con biết ư?” Ông Chu Tái Niên hít một hơi lạnh: “Vậy con nghĩ sao? Tám năm không phải là quãng thời gian ngắn. Nghe nói đối phương cũng chẳng làm gì sai, hai đứa vốn rất yêu nhau, chia tay cũng chỉ vì bồng bột. Bẩm Sơn à, không phải ông nghi ngờ nhân phẩm của Ấu Tân đâu, nhưng con chưa từng yêu đương, liệu con có chắc không cần tìm hiểu thêm chút nữa không? Có thêm sự chuẩn bị vẫn tốt hơn mà.”
Chu Bẩm Sơn nhíu mày: “Ông không nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy, vậy con cần chuẩn bị gì nữa ạ?”
“…Đây là hai chuyện khác nhau.” Ông Chu Tái Niên cũng đã ngoài tám mươi, muốn lo cũng chẳng còn sức. Ông chỉ biết nhìn lớp trẻ mà thở dài: “Công việc của con bận rộn, chẳng thể lúc nào cũng ở bên cạnh. Ấu Tân lại còn trẻ, lỡ như… phải không?”
“Ông à, ông nói càng lúc càng xa rồi đấy.” Chu Bẩm Sơn cau mày nhìn ông Chu Tái Niên: “Nếu cô ấy muốn quay lại với tình cũ thì đã chẳng đồng ý kết hôn với người khác. Ông nội, ông suy nghĩ hơi phiến diện rồi.”
Bị cháu trai nói toẹt ra, ông Chu Tái Niên lập tức đỏ bừng mặt: “Con tin tưởng con bé ấy đến thế sao? Mới gặp nhau có mấy lần thôi mà!”
“Để hiểu một người, không thể chỉ dựa vào thời gian.”
Chu Bẩm Sơn không nói thêm nữa, cầm đồ đi thẳng vào phòng nghỉ.
/
Khi anh cửa bước vào thì Khúc Tĩnh Đồng đã đi rồi, trên sofa chỉ còn mỗi Lâm Ấu Tân ngồi đó. Hai tay cô chống cằm, vẻ mặt nặng trĩu, không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh Chu… anh về rồi à?”
Cô nhìn anh, ánh mắt bỗng trở nên ngượng ngùng đôi chút.
Chu Bẩm Sơn thấy khó hiểu, anh đáp: “Anh mua về rồi đây.”
Không chỉ có mỗi băng cá nhân, anh còn chu đáo mua cả tăm bông và cồn i-ốt.
Anh quỳ một gối xuống, ý bảo cô đưa chân ra.
Lâm Ấu Tân sững người: “…Em tự làm được mà, không dám làm phiền anh đâu.”
“Em mặc sườn xám thế này, làm sao tự làm được? Hơn nữa, anh là bác sĩ.”
Bác sĩ. Hai chữ này quả thật rất thuyết phục.
Lâm Ấu Tân cúi đầu nhìn, rồi đành phải miễn cưỡng nói: “Vâng ạ.”
Đưa chân cho một người đàn ông là một hành động rất ám muội, nhất là khi chân cô bị Chu Bẩm Sơn nắm lấy, nhiệt độ cơ thể anh cũng lan truyền tới.
Hơn nữa, Lâm Ấu Tân phải xoay người, gác chân lên mới có thể để lộ vết thương cho anh thấy trong bộ sườn xám bó sát, điều này chắc chắn là quá đỗi tình tứ. Bên tai là tiếng sột soạt của túi nilon, ngay khoảnh khắc bông gòn chạm vào: “Đau không em?”
“……Không đau ạ, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.”
“Ừm.”
Chu Bẩm Sơn thể hiện sự chu đáo một cách trọn vẹn, Lâm Ấu Tân lại một lần nữa cảm thấy không khỏi áy náy.
Cô nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn quyết định hỏi một câu:
“Anh Chu, anh thật sự không có đối tượng xem mắt nào khác sao? Anh có muốn suy nghĩ đến người khác không ạ?”
Chu Bẩm Sơn khựng lại, nhíu mày nhìn cô.
“Em hối hận rồi à?” Giọng anh hơi lạnh đi.
Lâm Ấu Tân nhớ lại những lời của Khúc Tĩnh Đồng vừa nãy, không phủ nhận: “Em chỉ cảm thấy……”
Chu Bẩm Sơn dứt khoát ngắt lời một cách bình tĩnh: “Anh không có đối tượng nào khác, và anh cũng không suy nghĩ đến ai khác cả.”
Chú thích:
Đây là bloody mary
Edit: Mỳ
Khoảnh khắc Lâm Ấu Tân khoác tay Chu Bẩm Sơn bước xuống cầu thang, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Ở hàng đầu là Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên, cả hai trong bộ đồ Tôn Trung Sơn trang trọng, tay nâng ly sâm panh, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng và ấm áp. Những người trẻ hơn không ngừng xì xào, thì thầm to nhỏ, khẽ lấy ly rượu che đi bờ môi đang trò chuyện.
Lâm Ấu Tân thấy những người này đều khá lạ lẫm, từ nhỏ cô đã ít kết giao với các cậu ấm cô chiêu ở Tây Thành, lại thêm vài năm bôn ba nơi xứ người, giờ đây càng không quen biết ai.
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Bẩm Sơn. Anh là người Bắc Kinh, có lẽ cũng chẳng quen ai ở đây, giờ đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhưng cũng tốt. Cô lại tìm thấy một điểm chung giữa hai người rồi. Giờ phút này đây, họ chẳng khác gì hai con người cùng bị nhốt trong một chiếc hộp vậy.
“Tốt, hai đứa đã có mặt. Vậy thì tiệc có thể bắt đầu được rồi.”
Lâm Giới Bình cười, vỗ vai Chu Bẩm Sơn rồi mời Chu Tái Niên cùng lên sân khấu.
Bài phát biểu của thế hệ đi trước thật hoành tráng, mạnh mẽ. Họ kể về những năm tháng gian khó trong quân ngũ cho đến mấy chục năm lăn lộn trên thương trường, khiến tất cả khách mời đều vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.
Buổi dạ tiệc mang đậm phong cách cổ điển, sau khi hai vị trưởng bối phát biểu xong, mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Mấy năm nay, Lâm Ấu Tân đã quen với những điệu nhảy sôi động ở hộp đêm, nên khi bất ngờ đặt tay vào tay Chu Bẩm Sơn và được anh ôm ngang eo, cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Đến khi bản nhạc kết thúc, cô mới phát hiện gót chân mình bị sưng đỏ, có lẽ là do đôi giày hôm nay không vừa vặn.
Chu Bẩm Sơn là người đầu tiên nhận thấy sự khác lạ của cô: “Giày mang không thoải mái à em?”
“Phần đế hơi cọ vào chân.” Lâm Ấu Tân cúi xuống nhìn, thành thật nói: “Không biết có bị trầy da chưa nữa.”
Anh suy nghĩ vài giây rồi quỳ một gối xuống. Ngay lập tức, anh nắm lấy cẳng chân phải của cô.
Vẻ mặt anh thường ngày vẫn lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác như một khối băng, nhưng lúc này, bàn tay đang giữ lấy cẳng chân cong lại của cô lại ấm nóng lạ thường.
Đôi giày cao gót màu đỏ được cởi ra khỏi gót, để lộ phần da trắng mịn. Lâm Ấu Tân không ngờ anh lại hành động bất ngờ mà tự nhiên đến vậy, bàn tay cô đang đặt trên lưng ghế sofa bỗng siết chặt lại.
“Đúng là bị trầy một mảng lớn rồi.” Anh khẽ kết luận.
Hơi thở ấm nóng của anh phả gần sát vào chân cô, Lâm Ấu Tân khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn anh: “Vâng, em thấy rồi. Có hơi nhói.”
“Nhà có băng cá nhân không em?” Chu Bẩm Sơn mang giày lại cho cô. Sau khi đứng dậy, anh lại trở về vẻ điềm tĩnh thường thấy.
“…Em còn chẳng biết, em thuộc kiểu người mà bình dầu đổ cũng không thèm đỡ cơ.”
Chẳng rõ có phải vì khó chịu hay không, cô nói chuyện cứ làu bàu, thành thật một cách ngốc nghếch.
Khóe môi Chu Bẩm Sơn khẽ cong lên một chút, đưa tay ra trước mặt cô: “Để anh đỡ em qua phòng nghỉ trước đã.”
Bàn tay anh đưa ra rất tự nhiên, bàn tay lớn đặt ngay trước mặt cô. Lâm Ấu Tân nhìn, do dự vài giây rồi cũng đặt tay mình lên đó.
Chu Bẩm Sơn đưa cô đến phòng nghỉ ở tầng một. Lúc đi ra thì vô tình gặp Khúc Tĩnh Đồng, tiện miệng nên anh hỏi cô ấy hộp sơ cứu của nhà ở đâu.
Khúc Tĩnh Đồng bây giờ gặp lại Chu Bẩm Sơn vẫn có chút ngượng ngùng, dù sao năm xưa cũng đã theo đuổi anh suốt ba năm trời. Nhưng mỗi lần gặp cô ấy, Chu Bẩm Sơn lại luôn điềm tĩnh, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Hộp thuốc ư? Ấu Tân không khỏe à?”
Bị thái độ của anh làm cho tập trung lại, phản ứng đầu tiên của Khúc Tĩnh Đồng là nghĩ Lâm Ấu Tân có gì đó không ổn.
Chu Bẩm Sơn đối diện gật đầu, vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Giày của cô ấy không vừa chân nên gót bị trầy.”
“Haizz, trầy da thôi à.” Khúc Tĩnh Đồng nghe xong thở phào, cười vô tư: “Không sao đâu, con bé từ nhỏ đã gan lì rồi, trầy da chút thì chịu đựng được. Vả lại dì Tùy với mọi người đang bận tiếp khách, tôi cũng không biết hộp thuốc ở đâu nữa.”
Khi thấy Khúc Tĩnh Đồng tỏ vẻ không mấy bận tâm, Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày. Anh không đồng tình với ý kiến của cô ấy mà cầm lấy áo khoác: “Tôi đi mua ngay đây, có gì mấy ông mà hỏi thì phiền cô giải thích giùm.”
“Này? Có cần phải thế không chứ……”
Lời nói của Khúc Tĩnh Đồng còn đang dang dở, cô ấy đã ngẩn người mở to mắt, nhìn Chu Bẩm Sơn một cách dứt khoát mặc áo, mang giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
/
Lâm Ấu Tân đợi mãi vẫn không thấy băng cá nhân đâu, bèn nằm ườn ra sofa nghịch điện thoại. Không phải tiếp khách, cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Cho đến khi Khúc Tĩnh Đồng mở cửa bước vào, miệng còn “chẹp chẹp” trêu chọc, cô mới ngồi thẳng dậy: “Chị bị sao thế? Cổ họng có vấn đề à?”
“Họng em thì có.”
Khúc Tĩnh Đồng liếc cô một cái, đưa miếng băng cá nhân trẻ em trên tay: “Chân còn đau không? Dì Tùy và mấy người kia bận quay cuồng, chị tìm mãi trong túi mới thấy miếng băng cá nhân trẻ em của Đậu Miêu. Có hơi nhỏ, em dùng tạm đi.”
Lâm Ấu Tân cầm lấy, tháo giày ra xem, thấy vết trầy khá lớn. Miếng băng trẻ em không dán được vì phần keo sẽ dính vào miệng vết thương.
“Xong rồi, chẳng dùng được.”
Thấy thế, Khúc Tĩnh Đồng cười cười cầm lại: “Thế thì hay quá rồi, để lát nữa người ta có đất dụng võ rồi.”
“Hả, ý chị là gì?”
Khúc Tĩnh Đồng cười mỉa mai nhìn cô: “Chu Bẩm Sơn đi mua băng cá nhân cho em đấy. Cửa hàng tiện lợi ngoài cổng hôm nay đóng cửa, siêu thị và hiệu thuốc gần nhất thì cách đây hai cây số lận. Chẹp chẹp, anh ta đúng là để tâm đến em thật đấy.”
Cứ hễ nhắc đến Chu Bẩm Sơn là Khúc Tĩnh Đồng lại nói móc vài câu. Lâm Ấu Tân nghe thế thì chỉ bật cười nhẹ, cô chẳng còn lạ gì nữa.
Đại tiểu thư khều mũi chân, hất hờ chiếc giày cao gót sắp rơi ra, lười biếng ngả người trên ghế sofa. Cô chẳng thèm bận tâm chiếc sườn xám bằng lụa tơ tằm này đắt đỏ thế nào, chỉ thốt ra một câu rất thản nhiên: “Thứ nhất, anh ấy là người tốt. Thứ hai, anh ấy muốn kết hôn. Cuối cùng, chị đừng có tô hồng đàn ông quá mức nữa.”
Lâm Ấu Tân luôn cảm thấy Khúc Tĩnh Đồng có cái nhìn quá ưu ái với Chu Bẩm Sơn. Dù anh ấy làm gì cũng được chị ấy tán dương, còn sự quan tâm và những gì đàn ông làm lại cứ như một ân huệ lớn lao vậy.
Vả lại, có quan tâm thì đã sao?
Cô vừa trẻ, vừa đẹp, lại giàu có và hào phóng, đàn ông quan tâm đến cô là chuyện hiển nhiên.
Khúc Tĩnh Đồng biết Lâm Ấu Tân nói đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà chọc ngoáy: “Em không nghĩ người có dáng vẻ như Chu Bẩm Sơn lại thiếu phụ nữ đấy chứ?”
“Thế chị muốn nói gì?” Lâm Ấu Tân bật cười, với lấy trái dâu tây trên bàn cắn một miếng, nói không rõ lời: “Anh ấy không thiếu phụ nữ mà lại quan tâm đặc biệt đến em, chẳng lẽ sau chừng bảy tám năm gặp lại, chỉ ở cạnh nhau chưa đầy một tháng mà anh ấy đã yêu em rồi? Chị nghĩ Chu Bẩm Sơn sẽ dễ dàng yêu một người như vậy sao?”
Khúc Tĩnh Đồng cứng họng.
Đúng rồi, cô muốn nói gì đây?
Chỉ cần nhìn việc Chu Bẩm Sơn mấy lần gặp không hề nhận ra cô gái từng theo đuổi anh năm đó, đủ để thấy anh không phải là người vướng bận chuyện tình cảm. Nếu dễ dàng động lòng như vậy thì đâu đến ba mươi mấy tuổi vẫn chưa kết hôn.
Em gái cô ấy đúng là xinh đẹp, nhưng Chu Bẩm Sơn lúc nào chẳng có người đẹp vây quanh.
“Thôi được rồi.” Khúc Tĩnh Đồng giơ tay đầu hàng, cảm thán lớp trẻ bây giờ thật nhanh nhạy, nhưng vẫn nhìn Lâm Ấu Tân bằng ánh mắt không đồng tình: “Em còn trẻ mà nhìn đời thấu đáo thế làm gì? Cứ ngây ngô nghĩ rằng anh ấy thích em là được rồi, như thế sống cũng thoải mái hơn.”
“Thích là thích, không thích là không thích, có liên quan gì đến cuộc sống đâu. Anh Chu là người tốt, sẽ không để em phải chịu thiệt.”
Khúc Tĩnh Đồng nghe lòng nhói đau, vẻ mặt cũng có chút cay đắng: “…Phải rồi. Lấy người mình yêu thì có ích gì? Dù sao tình yêu cuối cùng cũng chỉ còn lại sự tử tế, thà lấy một người tốt còn hơn.”
Lời này nghe tiêu cực hơn cô nhiều. Lâm Ấu Tân vốn nhạy cảm, lập tức nắm bắt được vấn đề, ánh mắt sắc lạnh: “Trình Hạo làm gì chị à?”
Khúc Tĩnh Đồng hơi khựng lại, quay mặt đi: “Không có, chỉ là không hòa hợp thôi.”
Chuyện riêng tư của vợ chồng thì cô em này không thể nhúng tay vào. Vẻ lạnh lùng bảo vệ chị chợt lắng xuống, Lâm Ấu Tân lại gác chân lên đùi Khúc Tĩnh Đồng: “Em đã bảo chị mua mấy món đồ chơi nhỏ đó dùng mà.”
Khúc Tĩnh Đồng đỏ mặt, vỗ nhẹ lên mu bàn chân em mình: “Con gái con lứa, đừng có suốt ngày nói mấy chuyện lung tung đó, người khác nghe thấy thì không hay.”
Lâm Ấu Tân lườm một cái: “Cổ hủ.”
Trình Hạo năm nay mới ba mươi đã hết xài rồi, Chu Bẩm Sơn ba mươi mốt tuổi, cô có thể mong chờ gì.
Hơn nữa, đồ chơi nhỏ thì sao lại là lung tung? Đó là hạnh phúc nửa đời sau của cô đấy!
Khúc Tĩnh Đồng còn phải đi gặp Đậu Miêu, ngồi một lát là phải về. Thế nhưng trước khi đi, cô ấy chợt nhớ ra một chuyện.
“À đúng rồi, em còn nhớ lần trước chị hỏi em không? Nếu em không chọn Chu Bẩm Sơn, có vài chuyện chị sẽ không nói. Nhưng nếu em đã chọn rồi thì…”
Ánh mắt Lâm Ấu Tân khẽ nheo lại: “Chị nói đi.”
Khúc Tĩnh Đồng ho nhẹ: “Cái… cái năm các em tốt nghiệp cấp ba em còn nhớ không? Em chuẩn bị đi du học, còn người kia của em thì thi vào trường Sân khấu điện ảnh. Ông nội không muốn hai đứa gặp nhau nên nhốt em ở nhà. Lúc đó, em có viết một bức thư tình ba nghìn chữ, nhờ chị mang đi giúp ấy.”
Nhắc lại chuyện xưa, Lâm Ấu Tân có cảm giác như rơi xuống băng tuyết. Cô cố giữ bình tĩnh: “Rồi sao nữa?”
Chuyện Lâm Ấu Tân theo đuổi Lương Tiêu Thụ năm đó ầm ĩ lắm, có thể nói là rất rầm rộ. Cả cấp hai, cấp ba trường Tây Thành và giới con nhà giàu ở đó ai cũng biết.
Cô còn có một khẩu hiệu riêng: “Lương Tiêu Thụ, mong chúng ta cùng đạt được ước mơ, cùng nhau sánh bước.”
Trên phong bì của bức thư tình cũng viết to dòng chữ này. Dĩ nhiên, bên trong còn có những câu sến sẩm như “Em thích anh”, “Em yêu anh” gì gì nữa….
Giờ nhớ lại, cô chỉ muốn đập đầu vào tường vì quá xấu hổ.
Lâm Ấu Tân đứng sững tại chỗ, không biết phải nói gì.
Khúc Tĩnh Đồng cười nịnh nọt: “Nhưng mà, chuyện cũng đã qua bao năm rồi. Chu Bẩm Sơn có lẽ cũng chẳng để ý đâu, với anh ấy chỉ là chạy việc vặt. Em thấy đúng không?”
Lâm Ấu Tân cười gượng: “Về mặt lý thuyết thì là vậy.”
Nhưng mà! Chồng tương lai của mình từng mang thư tình mình viết cho mối tình đầu của mình? Đây là kịch bản phim truyền hình cẩu huyết gì vậy nè!
Khúc Tĩnh Đồng sợ cô em giận, vội vàng mở cửa: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, trừ khi em vẫn chưa quên bạn trai cũ, chứ em không nói anh ấy không nói thì ai mà nhớ. Chị đi gặp Đậu Miêu đây, tạm biệt!”
/
Chu Bẩm Sơn xách đồ vừa mua về nhà thì Chu Tái Niên đã đứng đợi anh từ bao giờ.
“Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?” Chu Bẩm Sơn vừa cởi áo khoác, ánh mắt lướt qua đầy vẻ lạnh nhạt.
“Còn hỏi nữa à? Mấy tiếng đồng hồ không thấy mặt mũi đâu, khách khứa tới đông thế này mà con cũng chẳng chịu ra xã giao một chút.”
Chu Tái Niên nhìn người cháu trai này mà lòng cứ tiếc mãi không thôi. Trong thế hệ con cháu nhà họ Chu, Bẩm Sơn là đứa thông minh nhất. Nếu không phải vì mẹ mà chọn theo ngành y, tự động từ bỏ quyền thừa kế công ty thì giờ đâu đến nỗi thế này?
Ông Chu Tái Niên thở dài thườn thượt, kéo anh sang một bên: “Ông hỏi con, Lâm Ấu Tân có một mối tình đầu kéo dài tám năm, con có biết chuyện này không?”
Chu Bẩm Sơn khựng lại, sắc mặt lạnh đi mấy phần: “Con biết. Ông nhắc tới chuyện này làm gì?”
“Con biết ư?” Ông Chu Tái Niên hít một hơi lạnh: “Vậy con nghĩ sao? Tám năm không phải là quãng thời gian ngắn. Nghe nói đối phương cũng chẳng làm gì sai, hai đứa vốn rất yêu nhau, chia tay cũng chỉ vì bồng bột. Bẩm Sơn à, không phải ông nghi ngờ nhân phẩm của Ấu Tân đâu, nhưng con chưa từng yêu đương, liệu con có chắc không cần tìm hiểu thêm chút nữa không? Có thêm sự chuẩn bị vẫn tốt hơn mà.”
Chu Bẩm Sơn nhíu mày: “Ông không nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy, vậy con cần chuẩn bị gì nữa ạ?”
“…Đây là hai chuyện khác nhau.” Ông Chu Tái Niên cũng đã ngoài tám mươi, muốn lo cũng chẳng còn sức. Ông chỉ biết nhìn lớp trẻ mà thở dài: “Công việc của con bận rộn, chẳng thể lúc nào cũng ở bên cạnh. Ấu Tân lại còn trẻ, lỡ như… phải không?”
“Ông à, ông nói càng lúc càng xa rồi đấy.” Chu Bẩm Sơn cau mày nhìn ông Chu Tái Niên: “Nếu cô ấy muốn quay lại với tình cũ thì đã chẳng đồng ý kết hôn với người khác. Ông nội, ông suy nghĩ hơi phiến diện rồi.”
Bị cháu trai nói toẹt ra, ông Chu Tái Niên lập tức đỏ bừng mặt: “Con tin tưởng con bé ấy đến thế sao? Mới gặp nhau có mấy lần thôi mà!”
“Để hiểu một người, không thể chỉ dựa vào thời gian.”
Chu Bẩm Sơn không nói thêm nữa, cầm đồ đi thẳng vào phòng nghỉ.
/
Khi anh cửa bước vào thì Khúc Tĩnh Đồng đã đi rồi, trên sofa chỉ còn mỗi Lâm Ấu Tân ngồi đó. Hai tay cô chống cằm, vẻ mặt nặng trĩu, không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh Chu… anh về rồi à?”
Cô nhìn anh, ánh mắt bỗng trở nên ngượng ngùng đôi chút.
Chu Bẩm Sơn thấy khó hiểu, anh đáp: “Anh mua về rồi đây.”
Không chỉ có mỗi băng cá nhân, anh còn chu đáo mua cả tăm bông và cồn i-ốt.
Anh quỳ một gối xuống, ý bảo cô đưa chân ra.
Lâm Ấu Tân sững người: “…Em tự làm được mà, không dám làm phiền anh đâu.”
“Em mặc sườn xám thế này, làm sao tự làm được? Hơn nữa, anh là bác sĩ.”
Bác sĩ. Hai chữ này quả thật rất thuyết phục.
Lâm Ấu Tân cúi đầu nhìn, rồi đành phải miễn cưỡng nói: “Vâng ạ.”
Đưa chân cho một người đàn ông là một hành động rất ám muội, nhất là khi chân cô bị Chu Bẩm Sơn nắm lấy, nhiệt độ cơ thể anh cũng lan truyền tới.
Hơn nữa, Lâm Ấu Tân phải xoay người, gác chân lên mới có thể để lộ vết thương cho anh thấy trong bộ sườn xám bó sát, điều này chắc chắn là quá đỗi tình tứ. Bên tai là tiếng sột soạt của túi nilon, ngay khoảnh khắc bông gòn chạm vào: “Đau không em?”
“……Không đau ạ, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.”
“Ừm.”
Chu Bẩm Sơn thể hiện sự chu đáo một cách trọn vẹn, Lâm Ấu Tân lại một lần nữa cảm thấy không khỏi áy náy.
Cô nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn quyết định hỏi một câu:
“Anh Chu, anh thật sự không có đối tượng xem mắt nào khác sao? Anh có muốn suy nghĩ đến người khác không ạ?”
Chu Bẩm Sơn khựng lại, nhíu mày nhìn cô.
“Em hối hận rồi à?” Giọng anh hơi lạnh đi.
Lâm Ấu Tân nhớ lại những lời của Khúc Tĩnh Đồng vừa nãy, không phủ nhận: “Em chỉ cảm thấy……”
Chu Bẩm Sơn dứt khoát ngắt lời một cách bình tĩnh: “Anh không có đối tượng nào khác, và anh cũng không suy nghĩ đến ai khác cả.”
Chú thích:
Đây là bloody maryĐêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 10
10.0/10 từ 33 lượt.
