Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 11


Edit: Mỳ


Lâm Ấu Tân giật mình trước tông giọng chắc nịch và có chút lạnh lẽo của anh.


Cô không hiểu tại sao anh lại có cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Anh tựa như một tảng băng bỗng dưng nứt ra một khe rồi vỡ tung vậy.


“Tại sao lại là em?”


Trong lòng Lâm Ấu Tân dấy lên muôn vàn thắc mắc, ánh mắt bất chợt sắc bén hơn, sự nghi ngờ cũng trỗi dậy.


Cô thấy sự kiên quyết của Chu Bẩm Sơn có gì đó lạ lùng. Chẳng lẽ anh đang nhắm vào tiền của cô, tính sau này chiếm đoạt hết sao?


“Vậy còn em? Tại sao lại không muốn nữa?”


Chu Bẩm Sơn không hề hay biết những suy nghĩ nhỏ nhặt trong đầu cô. Gương mặt anh đã trở lại bình thản, nhưng tay vẫn siết lấy cổ chân cô, toát ra vẻ điềm tĩnh như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, dù cho sóng gió có ập đến.


Lâm Ấu Tân thoáng sững sờ. Về một mặt nào đó, kể từ ngày cô chủ động đưa ra lời mời trong xe, mối quan hệ giữa họ đã nghiễm nhiên bước vào giai đoạn đính ước mất rồi. Kể cả bữa tiệc riêng tư tối nay cũng vậy, hai người đã xuất hiện công khai trước bao ánh mắt, chẳng khác nào đã chính thức tuyên bố.


Việc cô trở mặt đột ngột như vậy quả thật là một hành động đáng trách, cũng như thiếu giáo dục.


Thế là, cô tiểu thư ngang nhiên ngẩng đầu cãi cùn: “… Em… em đã nói là không muốn lúc nào đâu?”


Chu Bẩm Sơn cười khẽ một tiếng: “Vậy sao em lại hỏi anh?”


“…..Thì…em hỏi vu vơ vậy thôi, dù sao cũng là chuyện hệ trọng cả đời mà.”


“Nói vậy, ý của em chỉ là hỏi cho có à?”


“… Vâng, đúng vậy đó ạ.”


Chu Bẩm Sơn khẽ gật đầu, bóc một miếng khăn giấy cồn, lau sạch ngón tay rồi mới mở miếng băng cá nhân.


“Được rồi, vậy thì em không cần hỏi nữa, anh không thích thay đổi lung tung. Mình cứ giữ nguyên hiện trạng là tốt nhất.”


“Hóa ra anh cứ khăng khăng tìm em chỉ vì không muốn thay đổi, vậy anh tìm người khác… Á, đau!”


Lâm Ấu Tân khẽ kêu đau. Bỗng dưng cô cảm giác Chu Bẩm Sơn sau khi dán băng cá nhân xong, lại cố ý quệt nhẹ vào chỗ da bị trầy của cô.


Chu Bẩm Sơn sững lại một chút rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản: “Xin lỗi em, anh lỡ tay quệt vào.”


Lâm Ấu Tân đâu có tin lời này.


Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt ngập hơi nước long lanh, trừng Chu Bẩm Sơn, nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố tình trêu em!”


Chu Bẩm Sơn liếc mắt nhìn cô: “Anh cố tình làm gì cơ?”


“Anh khó chịu vì em nhắc đến người khác chứ gì!”


Anh nhìn cô vài giây rồi bật cười: “Ấu Tân, từ bé em đã thông minh rồi.”


Hứ! Ai thèm anh khen đâu chứ?


Cái đồ mặt lạnh, bụng dạ đen sì này!


Lâm Ấu Tân tức đến muốn đạp cho anh một cái, nhưng một bên cổ chân vẫn bị anh nắm chặt nên cũng không thể làm gì được. Cô chỉ còn cách vùng vẫy loạn xạ: “Buông em ra mau!”


Cô mặc một chiếc sườn xám lụa, xẻ tà cao trên đầu gối. Cứ cử động mạnh thế này, đôi chân trắng nõn cứ thế mà đung đưa trước mắt anh.


Ánh mắt Chu Bẩm Sơn tối lại, anh cúi xuống rồi ghì cô lại: “Đang mặc sườn xám xẻ tà mà, em định làm loạn thật đấy à?”


Bàn tay anh rất lớn, chỉ cần một tay cũng đủ giữ chặt hai cổ chân cô. Lúc này, anh hơi cúi người xuống, nói chuyện đối mặt với cô, khoảng cách bỗng chốc gần đến lạ. Mùi hương tre xanh thoang thoảng từ người anh lan tỏa. Một cảm giác thanh khiết, rất dễ khiến người ta bị mê hoặc.


Lâm Ấu Tân nhất thời bị yếu thế, nhưng không chịu thua. Cô trừng mắt nhìn anh, đáp trả: “Có lộ cũng là lỗi của anh, anh buông ra thì em sẽ ngồi yên ngay!”


Ôi cái mạch logic này…



Chu Bẩm Sơn sững sờ, rồi đầu hàng cười, buông cô ra, trở lại tư thế nửa quỳ, kiên nhẫn hỏi: “Có cần anh giúp em đi giày không?”


“Không cần!”


Lâm Ấu Tân hậm hực ngồi dậy, trước mặt anh nhét chân vào đôi giày cao gót đỏ chót. Cơ mà vì quá mạnh tay, nên đã phạm vào vết xước ban nãy. Cô cắn chặt răng, không kêu một tiếng nào.


Chu Bẩm Sơn cứ thế nhìn cô, không nói gì. Sau đó anh quay sang dọn dẹp băng gạc đã dùng cho cô.


Và cé thế, hình ảnh giờ phút này là một người ngồi, một người nửa quỳ. Hai bên nhìn nhau, bầu không khí xa cách vốn có bỗng chốc bị phá vỡ, thay vào đó là sự lúng túng tột độ!


Lâm Ấu Tân bị anh làm cho rối loạn, nhất thời còn quên mất nguyên nhân mình muốn hủy hôn.


“Ấu Tân à, ông nội đang tìm con ngoài kia kìa. Sao con  lại trốn…”


Đột nhiên, một giọng nói vang lên ngoài cửa, dì Tùy gõ cửa tượng trưng hai cái rồi đẩy vào. Bà bắt gặp một cảnh tượng:


Cháu rể tương lai đang nửa quỳ trước mặt tiểu thư nhà bà, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười. Còn khuôn mặt của tiểu thư nhà bà thì lại đỏ bừng, đang cố kéo chiếc sườn xám xuống để che bớt.


Dì Tùy “ối chao” một tiếng, lùi lại một cách mượt mà, nấp sau cánh cửa đã mở: “Xin lỗi nhé, dì không biết cậu Chu ở đây. À, Ấu Tân này, ông nội gọi con ra phòng trà đấy!”


Lâm Ấu Tân bị hành động của dì Tùy làm cho càng thêm ngượng, cô trừng mắt ra ngoài: “Dì Tùy làm gì kỳ vậy, trốn làm gì!”


Lúc này, Chu Bẩm Sơn đã đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị không chút lúng túng. Anh chỉ hỏi cô: “Để anh đỡ em đến phòng trà nhé?”


Lâm Ấu Tân cúi đầu nhìn tay anh ta, lập tức nghiêng người sang một bên, hừ một tiếng: “Chỉ là trầy da thôi, người bình thường có ai yếu ớt thế đâu.”


Đừng hòng chiếm lợi thế của cô nữa!


Chu Bẩm Sơn bất lực lắc đầu cười, thu tay lại, nghiêng người nhường đường: “Mời.”


Anh càng thong dong, Lâm Ấu Tân càng tức. Cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi đóng sầm cửa bỏ đi.


Bên ngoài, buổi tiệc vẫn tiếp diễn. Một đám người mặc vest bận rộn nâng ly, nói chuyện xã giao, nào là giám đốc này, giám đốc kia. Dù đa phần họ đều chưa từng gặp mặt nhau, ấy thế nhưng vẫn cười nói như hoa.


Lâm Ấu Tân đi xuyên qua đám đông ồn ào, vào phòng trà quen thuộc. Cô thấy ông nội đã đợi sẵn.


Cô khập khiễng đi đến ngồi xuống một chiếc ghế tạc bằng gỗ bên cạnh, im lặng chờ ông nội nói.


Ngay từ khi cô bước vào, Lâm Giới Bình đã thấy vẻ mặt cô đỏ ửng. Trông cô giống như vừa tức giận mà lại vừa giống ngượng ngùng. Ông không đi thẳng vào vấn đề, mà cười hỏi một câu đánh vào trọng điểm: “Sao lại ở trong phòng nghỉ với Bẩm Sơn lâu thế? Con khó chịu chỗ nào à?”


Lâm Ấu Tân hơi cứng người, sau đó giả vờ bình tĩnh nghịch dải tua rua trên sườn xám: “…Tại giày của con không vừa chân nên gót bị trầy. Anh ấy vào mang băng cá nhân cho con ạ.”


“Ồ, mang băng cá nhân mà cũng mất hết cả nửa tiếng cơ à?”


Lâm Ấu Tân không nhịn nổi, ngẩng đầu lên: “Anh ấy xử lý vết thương cho con mà! Làm gì có bác sĩ nào mà thấy người chảy máu lại khoanh tay đứng nhìn bao giờ đâu ông?”


Cô tiểu thư nhà ông phát cáu, xù lông hệt như chú mèo nhỏ.


Lâm Giới Bình hài lòng cười, từ tốn nhấp một ngụm trà: “Ông đã nói rồi, Bẩm Sơn có thể trị được con mà. Chỉ có thằng bé mới khiến con phải nhún nhường như vậy thôi.”


Lâm Ấu Tân bĩu môi, không đáp.


Bỏ lại cả một phòng đầy người quyền thế không tiếp chuyện, gọi cô vào để nói mấy chuyện vớ vẩn này, cô không tin.


“Ông gọi con vào để làm gì vậy ạ? Ông cứ nói thẳng đi.”


Lâm Giới Bình mỉm cười: “Ấu Tân à, từ bé con đã là một đứa nhỏ rất thông minh rồi.”


Lâm Ấu Tân: “……”


Cô có cảm giác đây không phải lời hay ho gì.


Cô một tay chống trán: “Con xin ông, nói thẳng ra đi ạ.”


Thấy cô như vậy, Lâm Giới Bình cũng không giấu nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Ý của ông là, trước cuối năm con hãy đăng ký kết hôn với Bẩm Sơn đi, để dành thời gian chuẩn bị đám cưới vào mùa xuân năm sau. Con thấy sao?”


Lâm Ấu Tân nghe thấy tiếng “bùm” trong lòng.



Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông, sau hai giây sững sờ, lại từ từ cúi đầu xuống: “…Vậy còn người lớn bên nhà họ Chu thì sao ạ?”


“Mẹ Bẩm Sơn mất sớm, bố và em trai của thằng bé làm việc ở thành phố Bắc Kinh. Dạo gần đây không về được, chủ yếu vẫn là ông bà nội của Bẩm Sơn quyết định. Ý của ông nội…”


Lâm Giới Bình ngập ngừng một chút, thở dài: “Ý của ông nội Chu là, để cho Bẩm Sơn tự quyết. Thằng bé có chủ kiến riêng, không nghe lời người khác. Còn Bẩm Sơn thì sao, ông cũng đã bóng gió hỏi qua rồi, hình như thằng bé cũng muốn sớm làm cho xong, chắc cũng phiền vì bị giục cưới quá. Con nghĩ xem, đã trốn từ Bắc Kinh về Tây Thành cũng không thoát được, xem chừng thằng bé chắc cũng không muốn ứng phó nữa.”


Lâm Ấu Tân nghĩ thầm, chuyện này cô đã trải qua rồi. Đến cả kiên nhẫn để gặp cô thêm một lần nữa anh cũng không có.


Sự tình đã đến mức này, xem ra cô cũng chẳng có quyền phát ngôn gì nữa. Đằng nào thì kết hôn sớm hay muộn cũng vậy.


“Vậy thì… hai người cứ quyết định đi ạ. Chọn một ngày rồi tụi con sẽ đi đăng ký.”


Lâm Giới Bình không ngờ đứa cháu “nổi loạn” này lại hợp tác đến thế. Ông cứ tưởng sẽ phải tốn nhiều lời thuyết phục.


“Viên Viên, con không lừa ông đấy chứ. Ngày đã định rồi thì không được hối hận đâu đấy. Nếu con còn đổi ý, thì tình nghĩa mấy chục năm của ông với ông Chu sẽ thực sự chấm dứt.”


Viên Viên là tên gọi ở nhà của Lâm Ấu Tân. Lúc cô sinh ra, gặp phải ca khó nên suýt nữa thì cả hai mẹ con không qua khỏi. Thế nên Lâm Giới Bình mới đặt cho cô cái tên này, với mong muốn cả nhà được đoàn viên. Nhưng từ sau khi Lâm Kiểm Chương qua đời, cả cô và ông đều cố tình tránh dùng cái tên này, vì nó nghe quá trớ trêu.


“…Ông ơi, nói thật thì con có hơi sợ.”


Lâm Ấu Tân khom lưng, mệt mỏi gục xuống bàn.


“Con sợ cái gì? Bẩm Sơn là người tốt, thằng bé sẽ không để cho con thiệt thòi đâu.”


“Con biết… con biết mà, chỉ là…”


Mắt cô đột nhiên đỏ lên, cô lầm bầm: “Lỡ sống với nhau không vui vẻ gì thì sao? Lỡ đâu anh ấy bạo hành, ngoại tình, giết vợ rồi chiếm đoạt hết tài sản…”


“Con đang nói vớ vẩn gì thế!”


Lâm Giới Bình vừa kinh ngạc vừa phì cười, ông vỗ nhẹ lên đầu cô: “Nghe thằng bé là bác sĩ thế thôi nhưng cũng có cổ phần công ty trong nhà đấy. Tuy không giàu bằng nhà mình, nhưng cũng chẳng tệ. Người có tiền rồi thì đa số mọi vấn đề đều giải quyết được.”


“Ngoại tình cũng giải quyết được sao?”


“Ngoại tình thì có gì mà phải giải quyết?” Lâm Giới Bình cười khẩy: “Thằng bé đó mà ngoại tình thì con cũng ngoại tình lại! Lúc đó cứ ký thỏa thuận tiền hôn nhân thật cẩn thận, cùng lắm thì ly hôn, bắt thằng bé ra đi trắng tay. Có ông ở sau chống lưng cho con, sợ gì chứ!”


Vì câu nói cuối cùng ấy, mắt Lâm Ấu Tân đỏ hoe.


Một lúc lâu sau.


“Vậy được ạ, con sẽ không hối hận đâu.”


/


Sau bữa tiệc tối, mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Lâm Ấu Tân không biết ngày đăng ký chính xác là khi nào, dù sao hai bên gia đình đã thống nhất rồi, Chu Bẩm Sơn nhất định sẽ thông báo cho cô.


Khi Khúc Tĩnh Đồng biết cô đã đồng ý kết hôn thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Trong lúc cả hai cùng đi spa, Khúc Tĩnh Đồng vẫn chưa hết bàng hoàng: “Em không biết là chị lo đến mức nào đâu. Chị cứ sợ em vì ngại mà từ chối cuộc hôn nhân này. Đến lúc đó, ông ngoại mà biết thì có lẽ sẽ truy sát chị khắp nơi mất!”


Lâm Ấu Tân liếc nhìn chị họ, thầm nghĩ: “Em đã định từ chối rồi đấy, nhưng bị ‘nam thần’ của chị chặn lại mất rồi còn đâu.”


Nhưng giờ, qua lời nhắc của Khúc Tĩnh Đồng, cô lại nhớ đến lý do mình muốn từ chối Chu Bẩm Sơn ngày hôm đó.


Cô hỏi Khúc Tĩnh Đồng: “Chị nói xem, chuyện em với… người kia ở bên nhau tám năm, trước khi kết hôn có nên nói với anh Chu không?”


Khúc Tĩnh Đồng kinh ngạc: “Trời ơi, bộ em bị ngốc à? Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến chuyện này làm gì, cẩn thận sau này anh ấy lại lấy ra mà dằn vặt em đấy!”


“Nhưng nếu không nói, em thấy không công bằng với anh ấy. Với lại, em có thể vẫn… chưa quên được người kia mà.”


Giọng Lâm Ấu Tân mang theo chút chua xót.


Gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói về chuyện của Lương Tiêu Thụ.


Khúc Tĩnh Đồng khẽ ngạc nhiên nhìn cô, rồi lặng lẽ thở dài.


Cô ấy rất hiểu em họ mình. Công bằng mà nói, Lương Tiêu Thụ thật sự không phải là người xấu gì.



Đẹp trai, tài năng. Một gã công tử mang vẻ bất cần nhưng lại là người si tình hơn tất thảy.


Bằng chứng là trong suốt năm năm xa cách, dù gia đình họ Lâm đã cho người điều tra kỹ lưỡng, đời sống cá nhân của anh ta vẫn sạch bong kin kít, không hề có một đối tượng mập mờ nào.


Khi Lâm Ấu Tân đổ bệnh nơi đất khách, chỉ cần một cú điện thoại, Lương Tiêu Thụ sẽ bay ngay sang chăm sóc. Vé máy bay từ Trung Quốc sang Mỹ tốn kém là thế, nhưng anh ta lại từ chối sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, tự mình làm thêm để kiếm tiền, chỉ để có thể đến bên cô. Anh ta chỉ nói vỏn vẹn: “Người yêu của mình, mình không xót thì ai xót?”


Mấy năm ở Thượng Hải, anh ta sống trong căn hầm ẩm thấp, ăn mì tôm cho qua bữa. Thế nhưng, mỗi lần LâmẤu Tân đến, anh ta đều đưa cô đi ăn những món ngon như đồ Nhật, bít tết hay chí ít cũng là lẩu, không để cô phải chịu bất cứ thiếu thốn nào.


Vở kịch đầu tay của Lương Tiêu Thụ là “Khổ Nhĩ”, do anh ta vừa diễn vừa sáng tác. Tất cả số tiền kiếm được đều dành mua nhẫn tặng Lâm Ấu Tân, bản thân không giữ lại một đồng nào.


Mối tình mà ban đầu chẳng ai ủng hộ ấy, đến cuối cùng, ngay cả một người khó tính như Lâm Giới Bình cũng dần mềm lòng, bắt đầu chuẩn bị nhà tân hôn cho họ.


Nếu phải nói vấn đề lớn nhất giữa hai người họ, có lẽ chính là khoảng cách giai cấp đẫm máu.


Đó là vực sâu thăm thẳm mà một người nghèo có tự trọng cao khó lòng nào mà vượt qua được.


Còn đối với Lâm Ấu Tân, người cô đã thầm thích từ thuở thiếu niên, mối tình đầu thanh mai trúc mã. Không những thế còn thêm cả tám năm chăm sóc, nâng niu như báu vật, bất cứ ai cũng chẳng thể dễ dàng quên đi được.


Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn.


Khúc Tĩnh Đồng không muốn cô chìm đắm trong quá khứ, vỗ vai cô một cách khoa trương: “Ôi trời, em có chắc là Chu Bẩm Sơn không giấu giếm em bất kỳ điều gì không? Em ngây thơ quá, không hiểu lòng người hiểm ác. Đàn ông đôi khi cũng hẹp hòi lắm, em mà kể ra hết thì chẳng khác nào tự đưa nhược điểm cho người ta nắm thóp đâu đó.”


Thật sao? Lâm Ấu Tân nghi ngờ nhìn Khúc Tĩnh Đồng: “Không phải chị nói anh ấy rất tốt sao?”


“Tốt đến mấy cũng chẳng thể không có chút mảng tối trong bản chất con người đâu. Ấu Tân à, nghe chị này, đừng nói gì cả, sau này cuộc sống ổn định rồi những chuyện nên quên cũng sẽ tự khắc quên thôi.”


Khúc Tĩnh Đồng rất có kinh nghiệm của một người từng trải. Suốt cả nửa tiếng sau đó, cô ấy liên tục thì thầm vào tai Lâm Ấu Tân.


Ra khỏi spa, Khúc Tĩnh Đồng hỏi cô có muốn đến nhà mình ở vài ngày không, dường như còn muốn lên lớp cho cô thêm, nhưng Lâm Ấu Tân trong lòng nặng trĩu, lắc đầu: “Để hôm khác nhé, nay em chỉ muốn về nhà ngủ thôi.”


“Được rồi, nhất định phải nghe chị đó. Nhớ là đừng nói gì hết.”


Lâm Ấu Tân vẫy tay chào cô ấy.


Khi chiếc xe chạy về căn hộ Nam Sùng, đi ngang qua màn hình lớn tại khu thương mại Thời Đại CBD, một tấm poster quảng cáo trang sức lớn đang cuộn tròn. Người đàn ông trẻ tuổi trong quảng cáo nở nụ cười ngông cuồng, ánh mắt đầy vẻ cao quý và bất cần, đang giơ tay trưng bày chiếc nhẫn sắp được bán.


Khẩu hiệu quảng cáo là: Dành tặng người tôi yêu duy nhất một đời.


Lâm Ấu Tân nhìn chằm chằm đến khi mắt cay xè mới thu lại ánh mắt ngước nhìn, rồi nhấn ga phóng xe về nhà.


/


Ngày hôm sau, vừa kết thúc một ca phẫu thuật, Chu Bẩm Sơn đã nhận được tin nhắn từ Lâm Ấu Tân.


Ấu Tân: [Anh Chu, hai ông đã chọn được vài ngày để đi đăng ký rồi, anh xem ngày nào thì tiện cho anh ạ?]


Chu Bẩm Sơn vừa lau mồ hôi vừa nhắn: [Anh ngày nào cũng được, em xem khi nào em rảnh thì nói nhé?]


Năm phút sau, cô mới nhắn lại: [Em đang ở quán cà phê Dục Ngạn gần bệnh viện của anh, mình nói chuyện một lát được không?]


Ngón tay Chu Bẩm Sơn lơ lửng trên màn hình, nửa phút sau, anh gõ chữ: [Được, năm phút nữa anh tới.]


/


Chu Bẩm Sơn đến rất nhanh. Lâm Ấu Tân chỉ vừa kịp đợi một miếng bánh matcha, anh đã đẩy cửa bước vào.


Hôm nay anh mặc một chiếc áo phao màu đen, đeo khẩu trang y tế. Nhưng khi ngồi xuống, trên người lại phảng phất hơi nóng.


Lâm Ấu Tân theo bản năng nhướng mày. Công tâm mà nói, Chu Bẩm Sơn thực sự rất đẹp trai, ít nhất cũng nằm trong top 2 theo cảm nhận của cô.


“Hôm nay anh bận lắm à?”


Lâm Ấu Tân nhận thấy tóc anh hơi rối, tò mò ghé đầu nhìn.


Chu Bẩm Sơn hít sâu một hơi rồi điều chỉnh nhịp thở, đáp: “Cũng tạm. Em đợi lâu chưa?”


“Chưa lâu đâu ạ.” Lâm Ấu Tân dùng điện thoại quét mã: “Anh muốn uống gì? Em gọi cho.”



“… Ồ.”


Lâm Ấu Tân nhăn mũi.


Đúng là một người cổ hủ, ngay cả cách uống nước cũng vậy.


Chu Bẩm Sơn thu hết thần sắc của người đối diện vào đáy mắt. Dù cơ thể đã thấm mệt, anh vẫn cố gắng vực dậy tinh thần. Anh thầm nghĩ, có lẽ lát nữa sẽ có một trận chiến không dễ dàng rồi đây.


Lâm Ấu Tân gọi giúp anh một cốc nước, còn bản thân cô thì dùng nĩa chậm rãi thưởng thức từng miếng bánh ngọt nhỏ.


Khoảng năm phút sau…


“Anh Chu, trước khi chúng ta đăng ký kết hôn, em nghĩ có vài điều cần nói rõ với anh. Em mà không nói thì em thấy hơi có lỗi với anh.”


Chu Bẩm Sơn đang cầm ly nước, nhịp thở vừa bình ổn lại bất ngờ căng thẳng: “…Em nói đi.”


Lâm Ấu Tân đặt chiếc nĩa xuống, khoanh hai tay lại, ngồi thẳng người một cách nghiêm túc.


“Vậy thì trước hết, em cần đưa ra một tuyên bố miễn trừ trách nhiệm. Những gì em sắp nói ra đều là để bảo vệ cuộc hôn nhân sắp tới của chúng ta. Sự thật lòng của em không thể trở thành vũ khí để anh lật lại chuyện cũ sau này. Nếu anh lấy điều này để công kích em, em sẽ lập tức yêu cầu ly hôn ngay đó


Chu Bẩm Sơn nén một hơi thở, gật đầu: “Được.”


Lâm Ấu Tân im lặng một lát: “Chuyện là… em có một người bạn trai cũ đã hẹn hò suốt tám năm, cũng là mối tình đầu của em, anh có biết chuyện này không?”


Bàn tay phải đang nắm chặt chìa khóa xe của Chu Bẩm Sơn siết lại: “Anh biết.”


Lâm Ấu Tân không ngạc nhiên trước câu trả lời này. Ngay cả khi Chu Bẩm Sơn lười tìm hiểu, thì chắc chắn nhà họ Chu cũng đã điều tra kỹ lưỡng.


“…Vâng. Sự thật hiện tại là, sau một năm chia tay, em vẫn… chưa thể hoàn toàn vượt qua.”


“Nói thẳng ra là, em có một người bạn trai cũ mà em vẫn chưa thể quên. Anh có bận lòng không?”


Có những lời nói ra trước thì dễ, khi nói cũng dễ. Thế nhưng nói xong thì lại trở nên ngại ngùng.


Huống hồ, theo lẽ thường, cô nên nói sớm hơn mới phải, kéo dài đến tận bây giờ thì quả là không đúng đạo cho lắm.


Lâm Ấu Tân lặng lẽ ngước mắt nhìn sắc mặt anh.


Chu Bẩm Sơn cụp mắt, bàn tay khẽ nắm lại đặt trên mặt bàn. Tuy là thế nhưng cô cũng không nhìn ra được chút cảm xúc nào. Anh chỉ hỏi cô: “Một năm rồi, vẫn không quên được sao?”


Giọng anh trầm đi đôi chút.


Lâm Ấu Tân khẽ giật mình, đây là trọng điểm sao?


Cô lúng túng ho nhẹ: “Nghe có vẻ buồn cười nhỉ, nhưng sự thật là… vẫn chưa.”


Giữa hai người bỗng chốc im lặng.


“Vẫn chưa quên được, có nghĩa là đang cố quên nhưng cần thêm thời gian, đúng không?”


Nghe xong, Chu Bẩm Sơn ngước mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như muốn hút chặt lấy cô.


Đây là lần đầu tiên Lâm Ấu Tân thấy sự chiếm hữu trong ánh mắt anh.


Cô dừng lại một chút: “Đúng vậy, em không có ý định vì ai mà giữ tiết tinh thần làm gì cả, chỉ là em cần thời gian thôi.”


Chu Bẩm Sơn gật đầu, giọng điệu đầy nhẫn nại: “Vậy thì anh hiểu rồi.”


“…Ý anh là gì?”


“Chúng ta có cả một đời, đâu thiếu vài năm này.”


“…Vậy nên?”


Ánh mắt Chu Bẩm Sơn đặt trên gương mặt cô vài giây, rồi mới dời đi: “Anh không bận tâm, ngày nào em muốn đi đăng ký kết hôn cũng được.”


Tác giả có lời muốn nói: 


Chu Bẩm Sơn: Sau này, dù giữ chức vị là chồng hợp pháp nhưng anh lại có cảm giác như người thứ ba vậy.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 11
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...