Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 76


Edit: Mỳ


Chu Bẩm Sơn mặt lạnh tanh ra khỏi nhà.


Cửa đã khóa, nhưng đi được chừng nửa đường thì anh lại quay về, mở khóa, chỉ khép hờ cửa lại rồi mới đi đến trạm xá.


Trạm y tế của làng chẳng có nhiều việc để làm, dân cư thưa thớt nên chẳng mấy khi có người ốm. Anh đến đây chỉ để sắp xếp lại một vài tài liệu, tiện thể đối chiếu sổ sách và bàn bạc về kế hoạch sau Tết với thư ký Tề của ông chủ Lục.


Chưa đầy hai tiếng, mọi việc đã xong xuôi. Một mình ngồi trong văn phòng, anh lạnh lùng, cau mày nhìn vào điện thoại.


Không có bất kỳ tin nhắn nào đến.


Đến cả mắng anh


, cô cũng chẳng buồn.


Suy đi tính lại, anh xóa rồi lại sửa, cuối cùng chủ động gửi một tin nhắn cho cô: [Đang làm gì thế em?]


Gửi xong, anh đặt điện thoại xuống chờ đợi.


Nhưng mười phút trôi qua, đầu dây bên kia vẫn không hồi âm.


Anh khựng lại, cầm điện thoại lên lần nữa: [Nói gì đi mà em, hay em gửi số 1 thôi cũng được.]


Lại một lúc nữa trôi qua, đối phương vẫn im lặng.


Anh day day thái dương, sợ cô thật sự giận dỗi nên đành nói thật: [Anh không khóa cửa đâu mà. Khi nãy anh đã quay lại mở rồi, chìa khóa xe anh để trên đầu sân ấy.]


Làm sao anh có thể thật sự khóa cô lại được chứ.


Lần này, tin nhắn vừa gửi đi, ba phút sau, đầu dây bên kia cuối cùng cũng trả lời: [Anh mà có gan đó thì em mới nể chứ!]


Chu Bẩm Sơn bật cười bất đắc dĩ: [Em ra ngoài khám bệnh à?]


Lâm Ấu Tân: [Dọn hành lý đi rồi.]


Vẻ mặt anh lập tức trở nên đờ đẫn: [Nói thật không đấy?]


Đối phương không trả lời nữa.


Suốt buổi chiều, lòng anh cứ bồn chồn, đến khi trời tối hẳn, ngay cả bác bảo vệ cũng về nhà ăn cơm, anh kết thúc ca trực, cầm chìa khóa ra về.



Trên đường đi, lòng dạ anh cứ thấp thỏm không yên. Về đến cổng, thấy cánh cửa vẫn khép hờ như lúc anh đi. Anh đẩy cửa vào, chiếc xe vẫn đỗ ngay giữa sân.


“Ấu Tân?”


Anh tạm thời nén lại niềm vui, bước nhanh vào nhà. Cánh cửa phòng bên trong khép hờ, một khoảng lặng bao trùm. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đang cuộn mình trong chăn say ngủ trên giường.


Điện sưởi vẫn bật. Hơi ấm toả ra từ lò sưởi điện. Trên tủ đầu giường còn có đĩa trái cây đã gọt sẵn, mới ăn dở.


Cái đồ lừa đảo đáng yêu này.


Trái tim Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng đã thôi hốt hoảng. Anh khẽ khàng đi vào, ngồi xuống bên giường mà lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cô đang say ngủ, thật dịu dàng và thanh tĩnh.


Lúc ngủ, trông cô rất yên bình, thậm chí trông giống một đứa trẻ, cong người lại, hai tay gập vào nhau đặt dưới má, mềm mại vùi vào gối, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nuốt chửng vào lòng.


Chu Bẩm Sơn không chút e dè, để ánh mắt lặp đi lặp lại trên từng đường nét của cô. Một giây, hai giây rồi lại ba giây…..


Mãi cho đến khi không thể chịu đựng thêm nổi, yết hầu anh khẽ trượt. Chưa đầy năm giây sau, anh cúi xuống, hôn thẳng lên đôi môi ấy.


/


Lâm Ấu Tân mệt rã rời.


Đêm qua thì thức trắng ấy vậy mà sáng sớm trở về nhà, đồ đạc còn chưa kịp dọn dẹp xong, lại thêm một buổi trưa mệt nhoài trên sofa, đến người làm bằng sắt cũng khó lòng chịu nổi.


Vậy mà cái tên điên Chu Bẩm Sơn này, cứ cách một lát lại nhắn tin, phá tan giấc mộng đẹp của cô. Rõ ràng anh là người đòi nhốt mình lại, vậy mà lại yêu cầu cô phải nói chuyện, thậm chí còn bắt cô nhắn tin “1” để xác nhận, thật sự là hết thuốc chữa mà!


Đúng lúc đôi mắt đã díu lại, không thể mở nổi, cô lại thấy tin nhắn của Chu Bẩm Sơn. Anh nói là anh đã quay về mở cửa rồi.


Phải thừa nhận, khoảnh khắc nhìn thấy dòng tin nhắn ấy, tâm trí cô bỗng trở nên tỉnh táo, trong lòng dâng lên một chút nhẹ nhõm. Hóa ra, con người này vẫn còn biết chừng mực, không phải là một kẻ b**n th** thực sự. Cô gắng gượng trả lời hai tin nhắn, rồi tắt điện thoại đi ngủ.


Thường thì khi ngủ vào ban ngày, đặc biệt là khi quá mệt mỏi, cô không hay mơ. Nhưng hôm nay thì khác.


Ban đầu là cảm giác như bị dìm xuống nước, hô hấp khó khăn. Nhưng rồi, có một vật mềm mại, nóng bỏng không ngừng tiến vào miệng cô, nó quấn lấy chiếc lưỡi của cô, vừa m*t vừa l**m, luồn lách khắp khoang miệng, không bỏ sót một ngóc ngách nào. Cô không thể nuốt cũng chẳng thể ngậm, rất nhanh đã không thở nổi.


Cứ thế, cô muốn mở mắt nhưng lại không thể, vừa thấy hơi dễ chịu lại vừa có chút sợ hãi, liệu có phải bị vong điên tình nào đè hay không?


Cô khẽ rên lên một tiếng.


Vật thể đang làm loạn bỗng dừng lại, từ từ rời khỏi miệng cô, hóa thành những đụng chạm nhẹ nhàng, rải rác trên khuôn mặt cô. Lâm Ấu Tân cố quay mặt né tránh, cựa mình qua lại, hé mắt ra một chút. Ngay lúc ấy, cô thấy Chu Bẩm Sơn không biết đã về nhà từ lúc nào, đang chống tay, cúi người nhìn cô.


“Tỉnh rồi à em?” Giọng anh trầm khàn, cách cô chỉ vài centimet.


Cô đã ngủ hơn hai tiếng, vừa tỉnh dậy đầu óc còn mông lung, một lúc sau mới nhận ra thứ đã xâm nhập vào cô trong giấc mơ là gì.



“… Đồ b**n th**” Cô bực bội mắng.


Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật lâu, đôi mắt sâu thẳm, cuối cùng bật cười, vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng nói nghèn nghẹn: “Em cứ mắng đi, đánh cũng được. Anh đáng bị như vậy.”


Lâm Ấu Tân lườm nguýt trần nhà. Cô lười mắng anh, càng không thèm đánh. Nếu chẳng may anh lại lên muốn thì sao? Lúc đó cô sẽ lỗ nặng mất.


Chu Bẩm Sơn nằm trên người cô một lúc, dường như đã lấy lại lý trí, đứng dậy và kéo cô theo.


“Đói không, tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?”


Sáng nay họ đã hẹn đi phố ẩm thực và phố văn hóa, nhưng vì chuyện cặp song sinh nên đành hoãn lại. Giờ thì thời gian hoàn hảo.


Nghĩ cũng không nên cứ ru rú trong nhà mãi, Lâm Ấu Tân gật đầu: “Vậy thì mình đi thôi anh.”


Sắp đến Tết, khu du lịch đang vào mùa vắng khách. Dù hầu hết các cửa hàng vẫn mở cửa, cảnh quan mười dặm sông nước, ánh đèn thuyền dọc bờ vẫn lung linh, nhưng khách du lịch không nhiều, trông có vẻ hơi hiu quạnh. 


Họ tìm một quán trà nhỏ ven sông, mở cửa sổ ra là thấy cầu nhỏ, nước chảy, tường trắng ngói đen, định bụng ăn một bữa thịnh soạn tại đó.


“Đặc sản ở đây có cá sú kho, măng xào và canh nấm mộc nhĩ. Anh gọi ba món này trước nhé, em muốn ăn gì nữa không?” Chu Bẩm Sơn đưa thực đơn cho cô.


“Anh cứ quyết định đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Lâm Ấu Tân vừa tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ không muốn nghĩ ngợi.


“Vậy gọi mấy món này trước, không đủ thì gọi thêm sau.” Chu Bẩm Sơn đưa thực đơn lại cho phục vụ.


Sau khi gọi món, Chu Bẩm Sơn ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ ngắm nhìn. Cô có vẻ lười biếng, để mặt mộc, mái tóc dài buông xõa trên vai, khuỷu tay chống lên bàn, lưng hơi cong tạo nên một đường cong mảnh mai. 


Cứ ngỡ đó là một bức tranh tĩnh lặng, nhưng anh lại cảm thấy cô đang sống động nhảy múa trong tâm trí mình.


Lâm Ấu Tân nhận thấy có người đang nhìn mình, lưng cô cảm thấy nóng râm ran. Cô nghiêng đầu lại, bắt gặp ánh mắt anh. Môi anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khẽ mấp máy ba chữ.


Khuôn mặt cô cứng đờ cuối cùng cũng dịu lại, cô lườm anh một cách nhẹ nhàng: “Chỉ biết nhận lỗi.”


“Anh nói là ‘Anh yêu em’ mà.”


“Xạo! Rõ ràng anh nói ‘Anh sai rồi’.”


Chu Bẩm Sơn bật cười, ghé sát lại: “Ừ, vậy em tha lỗi cho anh được không?”


Cô không vui, nghiêng mặt đi chỗ khác.


“Hửm?”



Đúng lúc đó, phục vụ mang đồ ăn ra, ba món một canh, quá đủ cho hai người.


Cá sú kho có mùi hơi nồng, Chu Bẩm Sơn không quen ăn, chỉ uống canh. Lâm Ấu Tân thì ăn rất ngon miệng, thậm chí còn thấy rất thơm. Cô gắp một đũa thịt cá đút cho anh.


Chu Bẩm Sơn hơi ngả người ra sau, từ chối: “Ấu Tân, món này anh không ăn được, em ăn đi.”


“Anh không ăn dù là em đút sao?”


Anh khựng lại: “…. Lấy ít thôi nhé.”


“Vâng.”


Lâm Ấu Tân cười hì hì, gắp một đũa thật to đút cho anh.


Chu Bẩm Sơn: “…….”


Ăn xong, phục vụ mang đến hai ly nước ép nho, nói rằng chỉ ở Trình Khê mới có, là đặc sản địa phương. Chu Bẩm Sơn nhận lấy, nắm tay cô ra về.


Vừa đi vừa uống, họ men theo con đường lát đá trở về nhà. Phố ẩm thực chỉ còn lác đác vài cửa hàng còn mở cửa, đa số đã dọn hàng để chuẩn bị đón Tết.


“Sắp đến Tết rồi nhỉ?” Cô hỏi anh.


“Còn một tuần nữa.” Chu Bẩm Sơn khựng lại, nhìn cô: “Em có về Tây Thành đón Tết với ông nội không?”


Gia đình nhà họ Lâm ít người, Lâm Khiết Trân lại thường xuyên đi công tác nước ngoài, ít khi về nhà đón Tết đúng hẹn. Vì vậy, bao nhiêu năm nay, Lâm Ấu Tân và gia đình Khúc Tĩnh Đồng vẫn luôn đón Tết cùng ông nội.


Lâm Ấu Tân vốn dĩ cũng đã định về trước Tết. Cô gật đầu: “Vâng, chị Tĩnh Đồng đã đặt vé đi nước ngoài đón Tết, bọn em sẽ xuất phát từ Tây Thành vào ngày 28.”


Chu Bẩm Sơn hiểu ra: “Ngày mấy em đi? Anh sẽ đưa em ra sân bay.”


“Anh không về sao?”


“Về cũng một mình, ở đây cũng một mình, có khác gì đâu.” Chu Bẩm Sơn cười, xoa đầu cô: “Khi nào em về nước?”


Lâm Ấu Tân cắn ống hút nhìn anh: “Chưa chắc chắn, nhưng buổi biểu diễn sau Tết của em bắt đầu từ mùng 10, chắc là trước đó.”


“Được, vậy đến lúc đó gọi cho anh.”


/


Ngày hai mươi bảy Tết, Lâm Ấu Tân trở về Tây Thành.


Vé máy bay đã đặt cho buổi chiều, vì cô muốn ngủ nướng buổi sáng và có đủ thời gian để đi hai tiếng từ trên núi xuống sân bay.



Thế nhưng, dù đã tính toán kỹ lưỡng, cô vẫn không thể dậy nổi. Chu Bẩm Sơn gọi cách nào cô cũng không chịu dậy.


“Tối qua chỉ làm có một lần. Chừng mười rưỡi là đã ngủ rồi, em mệt cái gì vậy không biết?”


Ngày ra sân bay, Chu Bẩm Sơn bất lực kéo cô ra khỏi chăn: “Không đi nhanh là trễ chuyến bây giờ.”


“Một lần cũng mệt chứ, anh làm lâu muốn xỉu……” Cô làu bàu, dụi vào lòng anh, mắt díp lại vì buồn ngủ: “Em buồn ngủ quá Chu Bẩm Sơn, không muốn đi sân bay đâu huhu.”


Chu Bẩm Sơn bị cô làm cho toát mồ hôi. Cô sắp đi, anh vốn đã chẳng vui, giờ lại càng bực bội hơn.


Anh bật cười: “Không muốn đi hả? Vậy thì tốt, ở lại với anh đi.” Nói rồi ôm cô nằm xuống giường.


“Nè nè nè!” Cô gái bị anh đè lại vội vàng giơ tay, hết buồn ngủ ngay lập tức: “Em dậy, em dậy liền!”


Chu Bẩm Sơn kéo cô dậy, mặt lạnh tanh.


Hành lý đã được dọn xong từ tối qua. Cô ăn sáng, vệ sinh cá nhân, chỉ nửa tiếng sau đã ra khỏi nhà.


May mà Chu Bẩm Sơn lái xe rất nhanh và chắc tay, đến sân bay vẫn còn sớm chán.


“Xe cứ để đây nhé, khi nào cần anh cứ lái đi.”


Cô tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.


Chu Bẩm Sơn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa buồn: “Ừ.”


Lâm Ấu Tân thấy lòng chua xót, nắm lấy tay anh: “Anh thật sự muốn ở đây một mình sao?”


“Anh đã nói rồi mà. Anh mà có về kia thì cũng một mình thôi, có khác gì đâu.”


Chu Tái Niên vẫn còn giận chuyện anh làm trái ý, mấy tháng nay anh ở Huy Nam, trong nhà chẳng ai thèm gọi điện.


Hơn nữa, anh cũng đã quen với việc đón Tết một mình. Năm ngoái náo nhiệt như vậy, hoàn toàn là nhờ cô tạo bất ngờ cho anh thôi.


Một mình đón Tết mới là bình thường đối với anh mấy năm nay.


“Nhưng mà……”


Lâm Ấu Tân bỗng im lặng, tâm trạng trùng xuống: “Mọi người đón Tết đều vui vẻ, chỉ có anh là lủi thủi một mình…”


Chu Bẩm Sơn bật cười: “Đâu đến mức thảm vậy.”


Cô vốn là người dễ đồng cảm, giờ đã tưởng tượng anh thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn.


Chu Bẩm Sơn vừa buồn cười vừa thở dài, đành phải an ủi cô: “Thế này đi, mỗi ngày em gọi điện cho anh một cuộc, coi như là thăm hỏi một người đàn ông cô đơn, được không?”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 76
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...