Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 77


Edit: Mỳ


Một mình Lâm Ấu Tân hạ cánh xuống một đất nước Đông Nam Á nào đó vào ngày 28 Tết.


Biển nhiệt đới có một sức hấp dẫn tự nhiên với người miền Bắc. Lần này, khách sạn mà nhà cô ở vẫn nằm ven biển.


Lâm Giới Bình là một người lão luyện trong ngành khách sạn. Ông cứ đi đi lại lại trong căn biệt thự kiểu khách sạn của mình, nhìn ngang ngó dọc, luôn tìm ra cả trăm nghìn điểm không vừa ý.


Từ khâu lựa chọn sản phẩm đến dịch vụ hay đến mùi hương của nến thơm cho đến lựa chọn khăn tắm, không có thứ gì khiến ông hài lòng cả. 


“Ông ơi, thế là được rồi ạ. Nếu thực sự không ổn, ông bảo dì cả cố gắng một chút. Kêu dì con mở rộng việc kinh doanh ra đây đi, đỡ để ông cằn nhằn chứ con thấy là tai con sắp nổi kén rồi đó.”


Lâm Ấu Tân dựa vào một bên tường, thỉnh thoảng cúi đầu nhắn tin trả lời, tiện thể than vãn về ông nội mình.


Lâm Giới Bình nhìn cô bằng ánh mắt “thép không rèn được sắt”: “Dì cả của con, dì cả của con, con không thể có chút ý chí nào hết à? Mở một công ty con để thử nghiệm cũng được mà.”


“Thôi bỏ đi ạ. Con tự biết thân biết phận, chắc chắn sẽ thất bại. Ông nội xem, mạng sống của nhân viên công ty con thì cũng là mạng mà.”


Lâm Giới Bình bị cô chọc cười, thực ra ông cũng chỉ nói đùa, kinh doanh đâu có đơn giản như vậy. Đúng là Lâm Tân không có thiên phú đó.


Giúp Lâm Giới Bình sắp xếp đồ đạc xong, hai ông cháu cùng nhau đi tìm gia đình Khúc Tĩnh Đồng để hội họp.


Năm nay họ không ở cùng nhau, Đậu Miêu ngày càng lớn, cũng ngày càng ồn ào. Lâm Giới Bình lại khó ngủ, sợ ồn, dứt khoát đặt ba căn cho rồi.


Khi ăn cơm ở nhà hàng ngoài trời, họ nói chuyện về căn nhà.


Lâm Giới Bình nhìn về phía Lâm Ấu Tân đang nhắn tin ở góc; “Căn nhà ở khu Nam Sùng, con còn muốn giữ lại không?”


Lâm Ấu Tân vừa mới chụp ảnh bữa trưa gửi cho Chu Bỉnh Sơn thì bị Lâm Giới Bình gọi tên.


“… Tại sao lại không giữ ạ?” Cô hỏi một cách lo lắng.


“Ông thấy không cần thiết.” Lâm Giới Bình dùng khăn ăn lau miệng.


“Căn nhà đó ban đầu là để làm phòng tân hôn cho con và Lương Tiêu Thụ, sau đó Chu Bẩm Sơn lại dọn vào ở, bây giờ các con cũng đã ly hôn rồi. Ông thấy, một là không may mắn, hai là bây giờ con cũng không thường xuyên đến ở, chi bằng bán đi, một lần là xong. Ông nghe chị họ con nói sau này con muốn đến Bắc Kinh phát triển, ông sẽ mua cho con một căn mới ở Bắc Kinh, con thấy sao.”


“Con thấy…” Lời nói mắc lại trong cổ họng cô, tạm thời không biết phải nói thế nào.


Lần này cô đến Huy Nam, nói với Lâm Giới Bình là đi du lịch tự lái xe thư giãn cùng Tiểu Ninh mà không hề nhắc đến Chu Bẩm Sơn.


Và lý do không nhắc đến, chính là cô có thể đoán chắc chắn rằng, ông nội sẽ không đồng ý, thậm chí có thể sẽ ngăn cản nữa.


Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để nói.


“Con nghĩ tạm thời đừng bán ạ. Con cũng không chắc sẽ đến Bắc Kinh ở, hơn nữa căn nhà ở Nam Sùng con ở cũng đã quen rồi, rất tốt mà.”


Lâm Giới Bình thấy cô ấp úng, nhíu mày nhìn sang, “Con ở quen rồi, hay là không nỡ xa ai?”


Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo cũng cùng nhìn sang.


Hai vợ chồng cùng nhau ra hiệu bằng mắt với Lâm Ấu Tân, bảo cô đừng nói lung tung.


Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, dừng lại một chút: “Không có ạ.”


“Thế thì tốt.”


Lâm Giới Bình dứt khoát xua tay không hỏi nữa, nhưng nhắc nhở cô: “Vì đã lựa chọn ly hôn, thì đừng hối hận. Với lập trường của ông, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Chu Bẩm Sơn nữa. Con sắp ba mươi tuổi rồi, cũng nên học cách suy nghĩ cho chúng ta, đừng để chúng ta phải lo lắng cho con nữa.”


Lâm Ấu Tân mở miệng, cuối cùng chỉ có thể im lặng.


Sau bữa cơm, Khúc Tĩnh Đồng ngỏ ý mời Lâm Giới Bình ghé thăm bảo tàng và tiện miệng hỏi luôn Lâm Ấu Tân có muốn đi chung không. Tuy nhiên, Lâm Ấu Tân viện lý do thấy hơi mệt, mí mắt trĩu nặng vì buồn ngủ nên đã khéo léo từ chối lời đề nghị đó.


/


Vài ngày sau, Lâm Giới Bình và Khúc Tĩnh Đồng tình cờ quen một gia đình người Hoa họ Phùng, trùng hợp thay quê gốc cũng ở Tây Thành. Hai gia đình thường xuyên cùng nhau hoạt động.



Đêm Giao thừa, dì Tùy và bà Phùng học làm món ăn, kết hợp với các món đặc trưng của Tây Thành, cùng nhau dọn lên bàn ăn.


Mặc dù gia đình họ Phùng đã lâu không về Trung Quốc, nhưng hương vị năm mới của một gia đình người Hoa lại đậm đà hơn họ rất nhiều, ít nhất thì đêm hội Gala Chào Xuân họ xem rất nghiêm túc từng tiết mục.


Lâm Ấu Tân ngồi bên cạnh Lâm Giới Bình chưa được mấy phút thì đã lặng lẽ quay về ngôi nhà nhỏ độc lập của mình.


Trong điện thoại có thêm một tin nhắn WeChat, là bức ảnh Chu Bẩm Sơn gửi đến nửa tiếng trước, bữa cơm tất niên do chính anh làm.


Cô phóng to xem. Trong hình là bốn món một canh, cá thịt đầy đủ. Dù không quá nhiều nhưng được cái tinh tế.


Ấu Tân: [Cá gì thế anh? Cá trắm đen hun khói à?]


Z: [Tha cho anh đi.]


Cô cười khúc khích, gọi một cuộc gọi video. Chưa đến hai giây đã được nhấc máy.


“Ấu Tân.”


Mấy ngày không gặp, qua đường truyền mạng lại càng khiên cho giọng anh trầm đục hơn.


Lâm Ấu Tân ghé sát lại xem. Anh cầm điện thoại bằng tay, trong ống kính là nửa thân trên mặc đồ ngủ của anh. Lúc này, anh đang dựa vào đầu giường gọi điện cho cô, trông có vẻ như đặt điện thoại xuống là có thể ngủ được ngay.


“Sao anh nằm trên giường rồi?” Cô hỏi.


“Vừa tắm xong, định gọi video với em rồi xem một bộ phim.”


“Không đốt pháo hoa à?”


Bên cô, pháo hoa nổ ầm ầm. Ấy vậy mà bên anh lại vô cùng yên tĩnh.


Chu Bẩm Sơn xoay camera ra ngoài cửa sổ, giải thích với cô: “Cũng có mấy đứa trẻ chơi pháo nổ trong làng, còn lại thì không tiện lắm, vì đang ở trong núi.”


“Ồ.” Cô chống cằm, gật đầu có vẻ thiếu hứng thú.


Dù đang cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt. Với Chu Bẩm Sơn, người đã quá quen thuộc với từng phản ứng nhỏ nhất của cô, việc nhận ra sự bất thường là điều quá rõ ràng.


“Mấy ngày nay có chuyện gì khiến em không vui à?”


Cô nhìn vào ống kính rồi lại cụp mắt: “Không, em vẫn rất vui mà.”


Chu Bẩm Sơn suy nghĩ một lát: “Em giận ông nội à?”


Cô lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu, biểu cảm như đang hỏi, sao anh lại biết?


“Sao anh biết?”


Chu Bẩm Sơn cười: “Bên cạnh em chỉ có vài người đó thôi. Nếu là với chị họ, em sẽ không buồn bã mấy ngày như vậy, mà sẽ nói thẳng ra ngay tại chỗ rồi.”


Lâm Ấu Tân không khỏi tặc lưỡi, người này quá thông minh rồi.


Trong lúc cô im lặng, Chu Bẩm Sơn lại đưa ra một câu nói khiến cô bất ngờ hơn.


“Có phải vì anh không?”


Mắt cô đột nhiên mở to, không biết phải đáp lời ra sao. Sau vài giây nhìn thẳng vào anh, cô quyết định buông xuôi: “Ông nội em có gọi điện cho anh rồi à?”


“Không. Anh lừa em đấy.”


Lâm Ấu Tân: “…….”


Nói là lừa, nhưng ở đầu dây bên kia, Chu Bẩm Sơn lại mỉm cười an ủi cô: “Đừng lo lắng, cũng đừng cảm thấy khó xử. Nếu em đã sẵn sàng, hãy nói cho anh biết, anh sẽ đến nhận lỗi và chịu phạt với ông nội em. Đừng để bản thân bị kẹt giữa áp lực. Em đã trải qua một lần rồi, anh sẽ không muốn em trải qua lần thứ hai nữa.”


Giọng nói của anh dịu dàng nhưng đầy sức mạnh. Áp lực dồn nén suốt mấy ngày qua bỗng chốc tan vỡ, trái tim cô dường như cũng tìm thấy nơi nương náu vào khoảnh khắc này.


“Chu Bẩm Sơn.” Cô nằm sấp trên giường, nhìn vào camera, hơi muốn khóc: “Anh biết không, chỉ có anh mới nói với em những lời như vậy thôi đó.”


Trong chuyện tình cảm, ý muốn của cô dường như chẳng bao giờ quan trọng. Ngay cả cuộc đời cô cũng vậy, từ nhỏ đến lớn, ai cũng có thể dễ dàng quyết định thay cô.



Trong những việc trọng đại của đời mình, cô chưa bao giờ có toàn quyền chủ động. Bất kể kết quả ra sao, trong đó chắc chắn có phần cô buộc phải thỏa hiệp.


Lần duy nhất cô phản kháng là những năm tháng đối đầu với gia đình vì Lương Tiêu Thụ. Cô bị kẹt ở giữa, một bên là bạo lực lạnh của Lương Tiêu Thụ, một bên là những lời khuyên nhủ và mắng mỏ luân phiên của ông nội và dì cả. Khi đó, cô gần như suy sụp tinh thần hoàn toàn.


Chỉ khi ở bên Chu Bẩm Sơn, mong muốn của cô mới được trân trọng, áp lực và nỗi đau của cô mới được thấu hiểu.


Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào và nghẹt mũi của cô, Chu Bẩm Sơn vội ngồi thẳng dậy: “Sao lại khóc rồi? Ấu Tân, em đừng lo, anh sẽ tìm cách mà. Những gì anh đã hứa với em, anh sẽ làm được hết. Tin anh nhé?”


“Dạ…..”


Cô biết. Mà ngay cả bản năng cũng mách bảo cô phải tin tưởng Chu Bẩm Sơn. Anh chưa bao giờ thất hứa với cô cả.


/


Ngày hôm sau, Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đã đi đến đảo Hoàn Than chơi, còn Lâm Giới Bình thì đưa Đậu Miêu đến nhà ông cụ Phùng đánh mạt chược.


Khúc Tĩnh Đồng tìm đến cô, vẻ mặt không đồng tình: “Đầu năm mới chủ yếu là để đi chơi đây đó, sao em cứ ru rú trong khách sạn hoài vậy?”


Cô trùm chăn kín mít, lười biếng đáp: “Thế còn đỡ hơn phải nhìn hai anh chị tình cảm mặn nồng đấy.”


Khúc Tĩnh Đồng: “…”


Dạo gần đây, Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đang chuẩn bị có em bé thứ hai. Một thời gian trước, Trình Hạo đã bí mật đi khám bác sĩ Đông y, cũng nhờ đó mà trong mặt ‘đời sống tinh thần’ đã cải thiện rõ rệt. Khúc Tĩnh Đồng muốn nhân lúc tình cảm đang tốt đẹp này để sinh thêm một em bé đáng yêu nữa, thế nên gần đây hai người họ lúc nào cũng dính lấy nhau như sam.


Khúc Tĩnh Đồng gãi đầu ngượng ngùng, cố lấp l**m: “Khụ, thế thì anh chị không quản em nữa đâu. Em nhớ tự ăn uống đúng giờ nhé, ông ngoại em cũng có bạn mới rồi, bận rộn lắm nên sẽ không lo cho em được đâu.”


“Em biết rồi mà, bye.” Lâm Ấu Tân yếu ớt giơ cánh tay lên, vẫy vẫy vài cái.


Tiếng cửa ra vào đóng lại, cô mới lại chui vào trong chăn, quyết định ngủ một giấc thật đã đời.


Cứ thế, cô thiếp đi trong cơn mơ màng cho đến gần giờ ăn trưa, thì nghe thấy tiếng chuông cửa ở tầng dưới vang lên.


Khi Khúc Tĩnh Đồng đặt phòng đã điền vào phiếu dịch vụ, nên nhân viên khách sạn sẽ mang bữa ăn theo thực đơn đã gọi từ hôm trước. Cô đoán chắc là xe đẩy đồ ăn đến rồi.


Cô vén chăn, mắt còn lim dim, chân trần bước xuống lầu, mở cửa. Vừa định lên tiếng thì cô sững sờ.


Người đứng ngoài cửa mặc một chiếc sơ mi cộc tay trắng đơn giản, quần kaki màu be, bên tay là một chiếc vali kéo nhỏ. Anh đang định rút điện thoại ra gọi.


Thấy cô ngẩn ngơ, Chu Bẩm Sơn cất điện thoại đi, mỉm cười và khẽ chạm vào giữa trán cô: “Không nhận ra anh à?”


Ngoài cửa, ánh nắng rọi xuyên qua những hàng cọ, đổ bóng lốm đốm. Anh đứng trong bóng râm, giọng hơi khàn, như thể đã giữ im lặng trong một thời gian dài.


Lâm Ấu Tân kinh ngạc, đôi mắt mở to đầy vẻ khó tin: “Sao anh lại ở đây?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Từ Huy Nam đến đây, máy bay phải mất bảy tiếng đồng hồ. Chưa kể anh còn phải rời khỏi vùng núi, chẳng phải là đã thức trắng đêm rồi sao?


“Anh bay tới đây đấy. Cúp máy xong anh lên đường ngay, vừa kịp chuyến gần nhất đấy.” Chu Bẩm Sơn xoa nhẹ gáy cô, nói dịu dàng: “Đêm qua em khóc đến như vậy, sao anh có thể yên tâm được đây chứ.”


Anh đúng là…..


Đôi mắt Lâm Ấu Tân nhanh chóng ướt nhòa, cô cảm thấy mình lại sắp khóc. Cô lập tức kiễng chân ôm chầm lấy anh: “Sao anh không nói trước với em một tiếng, để em ra sân bay đón anh?”


“Nói trước thì còn gì là bất ngờ?” Anh khom người xuống cho vừa với chiều cao của cô, rồi ôm lại.


Tuy mới chỉ xa nhau vài ngày, nhưng ngay khoảnh khắc ôm được cô vào lòng, anh mới nhận ra mình đã nhớ cô biết bao.


“Xí…” Cô nghẹn ngào thốt lên.


Bên ngoài quá nóng, sau một phút đứng ở cửa, Chu Bẩm Sơn một tay bế cô lên, một tay đẩy vali vào rồi đóng cửa lại. Anh nhìn quanh căn biệt thự mà cô đang ở, hỏi: “Không có dép đi trong nhà à em?”


“Chắc là có loại dùng một lần, ở ngăn tủ phía dưới ấy.”


Chu Bẩm Sơn đang bế cô nên không tiện cúi xuống tìm. Cuối cùng, một người thuộc dạng tín đồ sạch sẽ như anh đã đấu tranh tư tưởng rồi quyết định cởi thẳng giày và bước chân trần trên sàn nhà.


Cho đến khi cả hai ngồi đối diện trên ghế sofa ở phòng khách, Lâm Ấu Tân vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó nhéo má anh: “Anh bốc đồng quá. May mà ở đây miễn thị thực, không thì anh sang bằng cách nào?”


“Dù miễn thị thực cũng cần điền thẻ nhập cảnh điện tử trước ba ngày. Ấu Tân, có lẽ anh đã có tính toán từ trước rồi.” Anh hôn nhẹ lên má cô.



Lâm Ấu Tân sững người: “Sao cơ?”


Chu Bẩm Sơn cười bất đắc dĩ nhìn cô: “Cần anh nói rõ như vậy sao? Anh nhớ em, ở Trình Khê không thể nào yên lòng được.”


Cả hai đều hiểu rõ, hiện giờ cô chưa thể đưa anh về nhà ra mắt được nên họ mới đành phải đón năm mới xa nhau như thế này.


Thế nhưng, giờ đây anh làm sao có thể thật sự ở một mình mà yên lòng được, anh đã sớm khác xưa rồi.


Sau khi biết chính xác địa chỉ khách sạn của cô, anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Anh chỉ muốn đề phòng trường hợp cô muốn gặp anh thì anh có thể lập tức bay đến bên cô ngay.


Lâm Ấu Tân khẽ mở to mắt, thật sự kinh ngạc trước sự chu đáo đến hoàn hảo của Chu Bẩm Sơn. Cô vừa đỏ mặt vừa xấu hổ, hờn dỗi trách anh: “Đồ cáo già này!”


“Anh đã bảo là muốn tạo bất ngờ mà.” Chu Bẩm Sơn véo má cô: “Năm ngoái ở Hải Thành, em cũng vậy còn gì?”


“…Kệ, là lỗi của anh hết trơn.”


Chu Bẩm Sơn lập tức gật đầu: “Là lỗi của anh.”


Thật không ngờ, những tính toán thầm kín này của anh cô lại chẳng biết gì cả! Hại cô ở sân bay Huy Nam còn cảm thấy buồn bã biết bao.


Ôm nhau một lúc, người vốn không có chút hứng thú với chuyện ăn uống, bỗng nhiên từ lúc Chu Bẩm Sơn xuất hiện lại thấy đói cồn cào, đến bụng cũng bắt đầu biểu tình mỗi lúc một rõ.


Anh cúi đầu nhìn cô: “Em chưa ăn gì à?”


“Vâng, vừa nãy em không có cảm giác thèm ăn.”


“Anh ăn chưa? Muốn ăn gì với em một chút không?” Cô cầm điện thoại lên, định gọi thêm một phần nữa.


Chu Bẩm Sơn đã bay bảy tiếng đồng hồ, trông có vẻ hơi mệt. Lúc này, anh tựa vào ghế sofa, xoa nhẹ vành tai cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ăn chút đi, để còn có sức.”


Nghe câu này sao thấy lạ lạ vậy ta?


Lâm Ấu Tân đầy nghi hoặc quay đầu nhìn anh: “Mì Ý được không? Em muốn ăn mì Ý.”


Đồ ăn của khách sạn được mang đến rất nhanh. Chưa gì là đã có hai phần mì Ý và bít tết, cá hồi áp chảo, cùng với một vài con hàu béo múp.


Chu Bẩm Sơn thay dép đi trong nhà, rửa tay xong đi ra, nhìn thấy mấy con hàu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô: “Em gọi cho anh à?”


Anh nhớ Ấu Tân không thích ăn hàu.


“Vâng, dạo này anh rể em hay ăn. Anh ấy bảo hàu ngon lắm, nên anh cũng ăn nhiều chút.”


Chu Bẩm Sơn nghiêng đầu khẽ cười một tiếng: “Được.”


“Sao vậy?”


“Không có gì, có lẽ sẽ có ích.”


“?”


……..


Lâm Ấu Tân phải mất nửa tiếng sau bữa ăn mới hiểu ra ý nghĩa của những hành động kỳ lạ lúc nãy của anh.


“Họ đúng là đang chuẩn bị có con, em cứ nghĩ……”


Cô tựa lưng vào những viên gạch men mát lạnh trong phòng tắm, một chân gác lên bồn rửa mặt. Tư thế lưng chừng này khiến cô chẳng lên được mà cũng chẳng xuống được, như ấm nước sắp sôi nhưng mãi chẳng thể chạm đến điểm sôi.


Chu Bẩm Sơn quỳ gối, nhất thời không kịp trả lời cô.


Ngọt ngào quá đỗi.


Như dòng nước dừa trong vắt ngâm mình giữa biển, chỉ thoang thoảng vị mặn mòi ẩm ướt.


Anh ngước lên, miệt mài kiếm tìm. Trông anh cứ nhe đang cố gắng cạo cho ra thêm chút nước dừa từ bên trong lớp cùi.


Cô chỉ cần hơi cúi đầu là có thể thấy vẻ mặt say mê, khát khao đó. Hình ảnh này thật…..



Từng đầu dây thần kinh bị k*ch th*ch liên hồi, bắp chân đang đứng trụ đột nhiên căng cứng lại, ngón chân run rẩy rồi mềm nhũn không thể đứng vững.


Một luồng sáng chói lòa vụt lên trong tâm trí, khiến tầm nhìn của cô mờ đi. Giọng nói đã nhuốm màu nức nở: “Chu Bẩm Sơn, ra nhiều quá, em không đứng vững nổi nữa rồi.”


Anh đã lường trước điều này, đứng dậy ôm chặt lấy cô: “Đừng sợ, có anh đây.” Cùng lúc đó, giữa hai hơi thở gấp gáp, anh tìm đúng vị trí rồi hòa quyện thành một.


Hết đợt này đến đợt khác, những lần nối tiếp gần như không có khoảng nghỉ. Cô bỗng mở to mắt, nhìn anh với vẻ mông lung và vụn vỡ.


Anh hôn cô như muốn phát điên. Nụ hôn đó lẫn nhịp điệu đó cứ từ từ chậm rãi, rồi gần như cuồng dại không ngừng.


……..


Cô không biết liệu hàu có tác dụng như thế thật không, nhưng Chu Bẩm Sơn hẳn đã tự ám thị bản thân rất mạnh mẽ, cứ thế tạo ra chuyện không có.


Cuối cùng, khi được vớt ra khỏi bồn tắm thì toàn thân cô gần như đã mềm nhũn hệt một đám mây, nhẹ bẫng trôi lững lờ.


“Anh chị họ em đang chuẩn bị có thêm con à?”


Khi bế cô ra, Chu Bẩm Sơn mới nhớ để trả lời câu hỏi ban đầu của cô.


“Dạ.” Cô mềm yếu dựa vào vai anh, mí mắt nặng trĩu vì buồn ngủ: “Em cứ tưởng anh rể chỉ đơn thuần là… thèm ăn thôi.”


Chu Bẩm Sơn bật cười trước lời cô: “Thế thì cứ nghĩ vậy đi. Hàu tráng dương không hẳn có cơ sở khoa học, nhưng về mặt tâm lý, có thể nó có tác dụng ám thị, khích lệ đàn ông, đó cũng là một điều tốt.”


Cô không muốn nghe anh giải thích khoa học một cách nghiêm túc, bèn nắm lấy một ngón tay của anh: “Muốn uống nước…”


“Được rồi, anh đi lấy.”


Chu Bẩm Sơn xuống lầu lấy nước, tiện thể lấy luôn quần áo sạch trong vali lên phòng thay.


“Thay đồ từ từ thôi, em muốn xem cơ bụng của anh.” Cô đã no nê, giờ đây đang nằm sấp trên giường mà đưa ra yêu cầu.


Chu Bẩm Sơn cười một tiếng, cởi luôn áo ngủ: “Xem đi này.”


“…Như vậy thì còn gì thú vị nữa. Anh phải kiểu nửa cởi nửa che ấy, ẩn hiện mơ hồ mới hay chứ.”


“Em biết nhiều thế cơ à?” Anh nheo mắt, cúi xuống véo cằm cô: “Còn xem của ai nữa?”


Cô láu lỉnh đảo mắt: “Lương…”


Chữ cuối vừa bật ra đã bị một nụ hôn chặn lại. Chu Bẩm Sơn chống tay, lạnh lùng nói: “Chưa đủ đúng không?”


Cô không nhịn được cười ha hả: “Đủ rồi, đủ rồi. Mình đi ngủ thôi nào, anh không mệt sao?”


Những chuyến bay đường dài vốn rất mệt mỏi, chưa kể anh vừa vận động mạnh như thế.


Chu Bẩm Sơn thở dài, đành chịu thua. Anh vén chăn lên, ôm cô vào lòng, giọng trầm hẳn xuống: “Ngủ đi em.”


Cả hai đều không nhắc đến chuyện sẽ giải thích với Lâm Giới Bình như thế nào, tạm thời gác lại.


Nhưng ngủ trưa vào lúc 5-6 giờ chiều thế này quả thật làm xáo trộn đồng hồ sinh học.


Lâm Ấu Tân ngủ không sâu giấc. Khi cô tỉnh dậy, màn đêm đã buông xuống, khoảng gần 9 giờ tối.


Cô đưa tay sờ sang bên cạnh, không có ai. Cô hơi ngẩn người, choàng tỉnh dậy.


“Chu Bẩm Sơn?”


Cô gọi một tiếng nhưng không có tiếng trả lời.


Cô tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi của anh ở đầu giường khoác vào, rồi đi dép lê xuống lầu.


Ánh đèn ở phòng khách sáng trưng. Chắc là đang nấu ăn sao?


Cô kéo chặt áo, bước xuống lầu, trên mặt nở nụ cười: “Chu Bẩm Sơn, anh đang làm gì thế? Em vừa tỉnh dậy đã không thấy…”


Giọng nói đột ngột nghẹn lại khi nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa.


Giọng cô căng thẳng: “Ông nội.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 77
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...