Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 75


Edit: Mỳ


Quay lại thôn Trình Khê, Lâm Ấu Tân mới hiểu ra ý tứ của câu “làm tổn hại thanh danh của em” mà Chu Bẩm Sơn nói.


Khi chiếc xe của họ vừa tiến vào cổng khu du lịch, vì logo quá bắt mắt nên ban đầu, dân làng, vốn đã quen với những chiếc xe sang, chẳng mấy để tâm.


Nhưng rồi, khi thấy Chu Bẩm Sơn ngồi ở ghế lái, bên cạnh lại là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tin đồn lập tức như mọc thêm chân, chỉ trong một buổi sáng đã lan truyền khắp cả khu làng Trình Khê.


Lâm Ấu Tân chẳng hề hay biết gì. Họ đỗ xe ngay trước cổng sân, Chu Bẩm Sơn bảo anh ấy cần đến trạm xá thôn để chào hỏi một tiếng và dặn cô cứ loanh quanh đâu đó, anh sẽ quay lại ngay.


“Ở gần đây có gì hay ho để chơi không anh?” Cô hỏi.


Chu Bẩm Sơn chỉ tay về phía bên kia con sông nhỏ: “Bên đó có phố ẩm thực và phố văn hóa, em có thể dạo chơi. Đừng đi quá xa, nhớ bật điện thoại. Em cứ mua sắm một chút đi, đợi anh về rồi chúng ta cùng đi.”


Lâm Ấu Tân khoanh tay, bất lực: “Anh cứ y như ông bố già lo sợ con gái bị bọn buôn người bắt đi vậy.”


Cô đã lớn đến chừng nào rồi cơ chứ.


Sao lại có người lằng nhằng đến thế không biết.


“Không được nói bậy.” Chu Bẩm Sơn rất nhạy cảm với những cách gọi quá đáng, khẽ ho: “Anh sẽ về nhanh thôi, em tự chơi một lát nhé.”


“Biết rồi, em biết rồi mà! Anh đi mau đi.”


Cuối cùng cũng tiễn được anh đi, cô thậm chí còn chẳng bước qua cây cầu nhỏ, chỉ tìm một quầy hàng thủ công bán vòng hoa ngay bên bờ sông để ngắm nghía. Cạnh bên đó còn có quầy bán kẹo mè xửng, cô cũng định mua vài miếng.


Chủ quầy là hai bác gái lớn tuổi, từ lúc cô đến đã âm thầm quan sát cô, đặc biệt là người phụ nữ bán vòng hoa nhài, ánh mắt không hề che giấu sự dò xét.


Lâm Ấu Tân bị nhìn đến ngẩn ngơ: “Có chuyện gì không ạ?”


Bà Tạ nhìn cô gái này, lông mày đen, môi đỏ mọng, xinh xắn mà không hề kiêu sa. Dù không trang điểm vẫn rạng rỡ, toát lên khí chất khuê các, con nhà có điều kiện, khiến bà không khỏi hít một hơi lạnh.


Thế này thì còn cửa nào thắng được chứ.


“Không có gì.” Bà Tạ vừa thất vọng vừa bất lực thở dài: “Cô gái à, cháu là bạn gái của bác sĩ Chu à?”


Lâm Ấu Tân ngạc nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn trạm xá thôn, rồi lại nhìn bà: “Làm sao dì biết ạ?”


“Sáng nay hai đứa lái xe vào làng, bọn dì đều thấy cả. Làng mình cũng bé thôi, tin tức chẳng mấy chốc đã lan khắp nơi rồi.” Bác gái bán kẹo mè xửng bên cạnh cười nói tiếp lời.


Thì ra là vậy.


Lâm Ấu Tân thầm tặc lưỡi, quả nhiên những câu chuyện trên mạng không sai, ở làng chẳng có bí mật nào cả.


Cô ủng hộ hai người họ vài món. Lâm Ấu Tân tùy tiện chọn hai vòng hoa và đặt nửa cân kẹo mè xửng, bà Tạ liền bắt chuyện với cô.


“Cháu và bác sĩ Chu quen nhau ở ngoài này à?”


“…Chắc vậy ạ.”


Bà Tạ liếc nhìn cô: “Cũng phải thôi, với điều kiện của bác sĩ Chu thì sao mà không có người theo đuổi cho được. Chỉ là, nó có hai đứa con rồi, lại lớn thế kia. Cô gái à, sau này cháu sẽ vất vả lắm đấy.”


Lâm Ấu Tân suýt nữa làm rơi miếng kẹo mè xửng trên tay, cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Con cái gì cơ ạ?”


“Cháu không biết à?!”


Bà Tạ vừa ngạc nhiên vừa có chút hào hứng khi hóng chuyện: “Bác sĩ Chu có con rồi! Cháu có biết nó đã ly hôn chưa?”


“…Cái này thì cháu biết ạ.” Lâm Ấu Tân ngơ ngác.


Ly hôn với cô, đương nhiên cô biết rồi.



“Ôi chao, vậy là nó không nói thật với cháu rồi! Nó không chỉ ly hôn, mà còn có hai đứa con với vợ cũ, một cặp song sinh, năm nay đã tám tuổi rồi!”


Lâm Ấu Tân không biết nói gì: “…Tin này bác biết được từ đâu vậy ạ?”


Chẳng lẽ đội y tế của họ lại đồn đại ghê đến mức này sao? Đẻ con từ không khí luôn à?


Bà Tạ nhìn vẻ mặt này của cô liền biết cô hoàn toàn không hay biết gì.


Tiếc thật, ban đầu bà còn tưởng bác sĩ Chu là một đứa trẻ ngoan, ai ngờ, lại giấu kín như bưng, đúng là nhân phẩm đáng lo! May mà đã không giới thiệu con gái mình cho nó!


Cô/bác Tạ đau lòng thở dài một tiếng: “Chính bác sĩ Chu đã tự miệng nói với bác! Cháu gái ơi, chạy mau đi!”


Lâm Ấu Tân: “?”


/


Chu Bẩm Sơn vừa ra khỏi trạm y tế thôn, vừa xem điện thoại thì thấy tin nhắn Lâm Ấu Tân gửi, bảo rằng cô đã về trước.


Chu Bẩm Sơn: [Chơi mệt rồi à em?]


Lâm Ấu Tân: [Sinh con mệt rồi.]


Anh ngẩn người, chẳng hiểu cô đang nói gì.


Anh cất điện thoại, bước nhanh xuống bậc thang. Vừa đi qua, anh thấy bà Tạ và một người phụ nữ khác đang xì xào bàn tán về mình. Đặc biệt, vẻ mặt bà Tạ trông có chút ngại ngùng.


Chu Bẩm Sơn khẽ cau mày khó hiểu nhưng anh không để tâm nhiều, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về nhà.


Vừa mở cổng sân, anh đã thấy Lâm Ấu Tân đang nằm thảnh thơi trên ghế bập bênh tắm nắng. Thấy anh về, cô cười nửa miệng, nửa không mà ra hiệu muốn anh kéo cô đứng dậy.


“Tin nhắn kia em nói gì thế? Anh chẳng hiểu gì cả.”


Chu Bẩm Sơn kéo cô dậy, thuận thế đỡ lấy chân cô mà vắt sang hai bên hông mình rồi bế cô vào trong nhà.


Như một thói quen, vừa ngồi xuống sofa đối diện, anh lại theo phản xạ nghiêng đầu hôn lên vùng cổ trắng ngần kia.


“Trả lời anh đi. Ấu Tân, em đang nghĩ gì thế?”


Lâm Ấu Tân bị anh làm cho nhột, bèn luồn tay vào tóc sau gáy anh, khẽ giật một cái để anh dừng lại: “Lời nói dối là do anh tự bịa ra, vậy mà giờ lại không hiểu à?”


Chu Bẩm Sơn ngước lên, ánh mắt đầy hoang mang: “Hả?”


Trông anh có vẻ đã thực sự quên rồi. Lâm Ấu Tân tốt bụng nhắc nhở: “Sinh đôi trai gái, tám tuổi. Công nhận là chủ nhiệm Chu giỏi thật đấy nhỉ.”


“… Em đã gặp dì Tạ à?”


Lâm Ấu Tân nhướng mày: “Em không biết ai là dì Tạ cả, chỉ nghe thấy lúc đi mua kẹo mạch nha và vòng tay thôi.”


“Vậy thì đúng rồi.” Chu Bẩm Sơn bất lực cười khẽ: “Dì Tạ muốn giới thiệu con gái cho anh, vậy nên anh mới đành phải kiếm đại một cái cớ nào đó để từ chối.”


“Ồ, vậy tại sao lại là tám tuổi?”


Con số “8” với họ quá nhạy cảm, cô không tin anh chỉ vô tình nói ra.


Chu Bẩm Sơn khựng lại, ánh mắt trong trẻo thoáng chút ngượng ngùng muộn màng, cố lảng tránh: “Đói bụng chưa em? Anh đi nấu cơm đây.”


“Anh muốn nấu ‘cơm’ kiểu nào đây?”


Lâm Ấu Tân nào chịu tha cho anh, cánh tay mềm mại không xương quàng lấy vai anh, ghé sát tai thì thầm: “Tám năm trước, em mới mười chín tuổi thôi đấy.”


Yết hầu Chu Bẩm Sơn khẽ lăn.


“Mười chín tuổi đã sinh đôi, thế thì chẳng phải mới mười tám tuổi đã mang thai rồi à?”



Ánh mắt tinh nghịch của cô hơi liếc xuống, ngón tay điểm lên yết hầu anh, cố ý miết nhẹ: “Anh Chu, ngày xưa lúc anh kèm học cho em, trong đầu anh đã nghĩ gì thế nhỉ……”


Về khoản trêu chọc, anh vĩnh viễn không thể là đối thủ của cô.


Khi nụ hôn triền miên lướt qua vành tai rồi rơi xuống yết hầu anh, Chu Bẩm Sơn nhăn mày khó khăn nhịn xuống. Anh mạnh mẽ siết chặt eo cô, ghì sát cô vào người mình.


Ấy vậy mà bỗng nhiên cô lại dừng lại.


Cứ như một chú mèo nhỏ tinh nghịch, chỉ muốn hôn hít, vờn chơi, chứ chẳng hề muốn làm gì nhiều hơn nữa.


“Ấu Tân…” Giọng anh đã khàn đặc đi nhiều, bàn tay siết lấy eo người con gái trước mặt, khẽ thăm dò ý kiến của cô.


Lâm Ấu Tân dĩ nhiên hiểu anh muốn gì. Cơ mà cô chỉ mỉm cười nép sát vào, rồi khẽ thổi một hơi: “Anh nói trước đi, anh có ý nghĩ đó với em từ khi nào?”


“…..Ý gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Anh chẳng muốn nói thẳng ra, bởi vì chuyện này có chút gì đó thật quá đáng xấu hổ và bỉ ổi.


“Còn giả vờ nữa à? Anh dám nghĩ mà không dám nhận sao?” Cô bĩu môi, bất mãn đưa tay nhấn nhẹ một cái.


“Suỵt!”


Cứ như một phản xạ có điều kiện, anh lập tức khom người ôm chặt cô. Đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh nhìn đầy nguy hiểm và cảnh cáo: “Đừng có nghịch bậy.”


Người bị cảnh cáo lại càng không phục, cứ cố tình vặn vẹo qua lại, giận dỗi những cái giận hờn không tên: “Anh chẳng có chút lãng mạn nào cả! Em nói gì anh cũng không hợp tác. Người gì mà chán ơi là chán! Chán chết đi được!”


Cô có chút nhớ Chu Bẩm Sơn của ngày xưa, cái ngày mà hai người còn chưa nói rõ lòng nhau, anh khi thì điên cuồng, lúc thì bỏng cháy. Chẳng giống bây giờ, quá đỗi nghiêm túc nhưng lại dám mơ những giấc mộng đê hèn mà cô không hề hay biết.


Trong lòng cô cảm thấy không vui, nhất quyết phải thấy anh phát điên lên. Thế là cô luồn tay vào đ*ng q**n anh, bàn tay nắm lấy rồi nhẹ nhàng v**t v* một cái.


Quả nhiên, người bị kiềm chế khẽ rên lên một tiếng. Phần cổ của anh nhanh chóng ửng lên một mảng đỏ bất thường, đường quai hàm căng chặt sắc lạnh vô cùng.


“Sao thế? Lực bất tòng tâm sao? Chu Bẩm Sơn, anh không được nữa rồi à?”


Có người đàn ông nào mà nghe lọt tai những lời ấy chứ?


Ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, lập tức siết chặt eo cô, hơi thở nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Đêm qua vẫn chưa làm đủ với em sao?”


Lâm Ấu Tân rùng mình, một cảm giác sởn da gà chạy dọc sống lưng.


Không đợi cô kịp lên tiếng, người đang ôm cô dứt khoát xoay người. Cả hai cùng ngã nhào vào chiếc sofa.


Hơi thở nặng nề và dồn dập của anh phả vào tai cô. Chu Bẩm Sơn cứ thế mà điên cuồng hôn cô như thể không thể nhịn được nữa: “Em muốn nghe thì anh sẽ nói cho em biết.”


“Em nói đúng, con số tám tuổi kia không phải là chuyện nói bậy, đó chính là h*m m**n dơ bẩn không thể nói ra của anh. Em có còn nhớ ngày sinh nhật tuổi trưởng thành của mình đã mặc gì không? Một chiếc váy quây màu đen. Đêm đó, anh đã mơ một giấc mộng suốt cả đêm, trong mơ anh xé tan chiếc váy của em, rồi đến thân thể của em. Đêm đó hai đứa mình đã làm đi làm lại rất nhiều lần. Khắp cả người em đều nhuốm mùi vị của anh, dù em khóc lóc không có tác dụng, cầu xin cũng vô ích, em chỉ có thể nằm dưới thân anh, bị anh làm tới làm lui, cho đến khi bị làm đến hỏng mới thôi. Anh muốn em ăn thứ của anh, mang thai con của anh, làm người phụ nữ của anh. Khi đó anh chỉ mong là cả đời này em sẽ bị nhốt bên cạnh anh mãi mãi, không thể đi đâu được nữa hết!”


Lâm Ấu Tân đâu thể ngờ hắn lại nói thẳng đến vậy. Cô đúng là người thích đùa, nhưng kiểu này thì có phải quá rồi không nhỉ?


Mí mắt cô khẽ run, má cũng theo đó mà ửng đỏ. Cô rụt vai quay mặt đi, né tránh một cách rõ rệt: “Em biết rồi mà, anh đừng nói nữa…”


“Em không hề biết.” Nhưng Chu Bẩm Sơn vẫn chưa muốn dừng lại, anh càng tiến vào sâu hơn, đôi mắt càng đỏ au. Thậm chí, anh nghiến răng ghì chặt cằm cô, ép cô phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này của mình: “Em có biết tám năm qua anh đã mơ thấy cảnh này bao nhiêu lần không? Những tấm ảnh của em từng đăng trên Weibo, mỗi tấm anh đều lưu về… để rồi cuối cùng, cho chúng nhuốm đầy trên khuôn mặt em. Anh tưởng tượng chúng chảy vào miệng em, để em nuốt không còn sót lại một giọt. Em có từng thắc mắc vì sao suốt tám năm trời anh không có người phụ nữ nào khác không? Anh nói cho em biết, em chính là người phụ nữ duy nhất đó. Thế nào, có thấy ghê tởm không? Em còn muốn nghe nữa không?”


Thậm chí chỉ trong suy nghĩ, anh cũng thấy mình đang phạm phải tội lỗi. Cảm giác nhơ bẩn, hệt như phải khoác lên người một chiếc gông cùm tội ác, cứ đeo bám anh không rời. 


Từ giây phút nhận ra mình đã nảy sinh những ý nghĩ không đứng đắn với cô gái nhỏ hơn năm tuổi, anh đã cố hết sức kiềm nén và đè nén tình cảm đó lại.


Anh tự thấy mình thật kinh tởm, bởi việc dạy thêm lại khiến anh nảy sinh những h*m m**n tăm tối. Điều này thật sự quá đê tiện.


Đặc biệt, khi biết cô đã có người mình thích, một cậu bạn đồng trang lứa, thì cảm giác ghê tởm với chính cảm xúc và d*c v*ng đó càng trở nên sâu đậm hơn.


Thế nhưng, d*c v*ng chẳng bao giờ vì sự kiềm chế mà suy giảm. Ấy vậy mà ngược lại, nó cứ như măng mọc sau mưa, hết năm này qua năm khác, không ngừng âm ỉ và bùng cháy trở lại.


Anh không dám đường hoàng đi gặp cô, vì chỉ cần nhìn thấy cô và bạn trai của cô tự do đứng dưới ánh mặt trời, anh sẽ lại càng cảm nhận rõ hơn sự tối tăm và ẩm ướt trong thế giới của mình hơn.



Thậm chí sau khi kết hôn, anh cũng không thể dùng những lời hoa mĩ để kể lại cho cô nghe về tám năm ấy của mình.


Anh thà câm lặng suốt đời, còn hơn để cô biết, mình đã từng có những giấc mơ thật ghê tởm về cô như vậy.


Miệng anh khô khốc, cổ họng ngứa ran. Chỉ có dòng nước thấm đẫm từ nụ hôn mới có thể phần nào làm dịu cơn khát khô kia.


Chiếc ghế sofa lò xo cũ kĩ kêu ken két, thậm chí còn bị xô lệch khỏi vị trí ban đầu vì những cú va chạm mạnh.


Cô sợ hãi, vội vã đưa bàn tay ướt đẫm mồ hôi ôm lấy cổ anh, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút, bởi chỉ cách một bức tường là sân của ông chủ homestay, nếu bị nghe thấy thì sẽ vô cùng ngượng.


Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn lại cười khẽ, hơi thở trở nên dồn dập, từng giọt mồ hôi lăn dài trên ngực cô trong đêm đông lạnh giá, anh càng được thể lấn tới: “Em bảo anh phải làm sao mà nhẹ được đây? Em có biết anh đã phải kiềm chế đến mức nào, để không bế em ra sân không?”


Ánh mắt cô nhanh chóng dâng lên một màn sương mờ mịt của sự hoảng sợ.


Anh điên rồi, anh thật sự điên rồi……


Những thói hư tật xấu của đàn ông, anh ta đúng là chẳng thiếu một chút nào cả.


Chỉ là bấy lâu nay, anh đã luôn kìm nén mà thôi.


Cuối cùng, không biết qua bao lâu, cô vịn lấy lưng ghế sofa đến đầu gối đã đỏ ửng. Mãi cho đến khi được dòng nước nóng kia tưới tắm lần cuối, những âm thanh đó mới tạm lắng.


Chu Bẩm Sơn nhanh chóng xoay cô lại, ôm chặt vào lòng. Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cô, hơi thở vẫn còn nóng hổi, một lần rồi lại một lần xoa dịu, cùng nhau tận hưởng dư vị tuyệt vời kia.


Thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà!


Những giấc mơ trong quá khứ lúc này không ngừng đan xen với hiện thực, chắp nối lại những d*c v*ng vụn vỡ của anh trong suốt những năm qua. Anh lo sợ sẽ làm cô bị thương hơn bất cứ lúc nào khác.


Những luồng hơi nóng lan tỏa trong không khí. Hai người ôm nhau dính chặt hơn mười phút, cho đến khi mọi thứ lắng xuống, những hơi ấm nóng bỏng cũng dần nguội đi, trên da thịt chợt dâng lên cảm giác lạnh lẽo.


Hơi thở của Chu Bẩm Sơn vẫn còn nặng nề, anh hôn cô, có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Còn làm loạn nữa không? Hửm?”


Người gần như mất nước ngay lập tức lắc đầu yếu ớt: “Không, không đâu……”


Cô đã nhận ra, Chu Bẩm Sơn của ngày xưa chỉ là điên vừa thôi, kiểu như vẫn còn có thể kiểm soát. Còn bây giờ, anh gần như không còn kiêng kỵ gì nữa.


Cô không chơi lại anh.


Chu Bẩm Sơn thỏa mãn cười khẽ: “Đi tắm thôi? Ra nhiều mồ hôi rồi, lát nữa sẽ bị cảm lạnh đấy.”


Cô vùi trong vòng tay anh, hít thở từng hơi nhỏ, cọ nhẹ vào cổ anh, giọng nói mềm mại đến mức run rẩy: “…Em hết sức rồi.”


“Có lần nào anh để em tự đi à?” Anh bật cười: “Nhiều như vậy, em có tự lấy ra hết được không?”


“…….”


Anh làm cuộc phẫu thuật đó chỉ vì điều này thôi sao?


Thật là đáng sợ quá đi mất.


/


Bên ngoài mưa tạnh mây tan, sau khi dọn dẹp mọi thứ tươm tất, cô mới nhận ra đã quá giờ ăn từ lúc nào.


Lúc dùng bữa, Chu Bẩm Sơn lo lắng vì trong căn hộ thuê này toàn ghế gỗ, sợ cô ngồi không thoải mái, nên anh định bế cô vào lòng. Hơn nữa, từ tối qua đến giờ cô đã trải qua những chuyện quá mãnh liệt, anh sợ cô không chịu nổi.


Lâm Ấu Tân vẫn chưa hoàn hồn sau dư chấn của những lời nói vừa rồi. Việc đùa giỡn trong những lúc thân mật để tăng thêm hưng phấn hoàn toàn khác với việc anh thực sự có những suy nghĩ và hành động như vậy. Cô thật sự bị sốc, cô sốc bởi những ý nghĩ thầm kín của anh, những hành động và tưởng tượng anh dành cho cô qua các bức ảnh… Mọi chuyện dường như quá mức k*ch th*ch.


Thế nên, khi Chu Bẩm Sơn đưa tay ra định bế, theo phản xạ, cô đã né tránh. Cả hai người đều sững sờ.


Chu Bẩm Sơn nheo mắt. Ngay lập tức, anh mạnh mẽ ôm trọn lấy cô vào lòng: “Em né anh làm gì?”


“… Em không né.”



“Không né thì tại sao lại không để anh bế?”


Cô rụt cổ lại, lúng túng nói: “Anh chẳng phải là đang bế rồi đấy thôi.”


Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật lâu, ánh mắt đầy sự u tối và cuộn trào cảm xúc. Cuối cùng, anh ôm cô chặt hơn nữa: “Không cho thì em cứ đòi, cho rồi thì em lại sợ. Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao? Lần này là em chủ động tìm đến anh mà.”


Bộ mặt thật của anh đã hoàn toàn phơi bày trước mắt cô, dù có dơ bẩn, hèn mọn hay cố chấp thế nào, một khi đã trao đi thì không có chuyện lấy lại. Hơn nữa, lần này cô là người chủ động tìm đến, anh mặc định cô đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận con người thật nhất của anh, vì thế anh tuyệt đối không cho phép cô lảng tránh hay từ chối.


“… Em có ý gì khác đâu.” Lâm Ấu Tân ngơ ngác nhìn anh.


Cô thấy Chu Bẩm Sơn có vẻ hơi nhạy cảm quá rồi. Cô chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, chẳng có suy nghĩ gì khác, lẽ nào đến cả phản xạ cũng không được phép sao? Đúng là một người đàn ông quá mức độc đoán.


Cuối cùng, cả hai im lặng dùng bữa trưa. Sau khi súc miệng bằng nước sạch, Chu Bẩm Sơn bảo anh phải đến trạm y tế xã trực. Mặt anh không biểu cảm, không biết có giận hay không. Lâm Ấu Tân bực mình nhíu mày, cũng bắt đầu giở thói hờn dỗi: “Em biết rồi, chẳng phải ngày nào anh cũng đi sao, nói với em làm gì?”


“Em đưa chìa khóa xe cho anh đi.” Anh đưa tay về phía cô.


Lâm Ấu Tân phải mất một lúc mới nhận ra, anh sợ cô sẽ bỏ đi. Cô bật cười vì tức: “Chu Bẩm Sơn, anh bị ngốc à? Đây là khu du lịch, ngoài kia toàn là xe về thành phố, anh giữ xe của em thì có tác dụng gì?”


Chu Bẩm Sơn khẽ mỉm cười, chẳng nói gì, chỉ đưa tay ra.


Lâm Ấu Tân kinh ngạc há hốc mồm. Giờ phút này, anh thẳng thắn đến đáng sợ, không thèm che giấu nữa.


“Anh còn định nhốt em lại à?” Cô vừa hỏi vừa cười đùa.


Chu Bẩm Sơn nhướng mày: “Anh thực sự định khóa cổng, khóa từ bên ngoài.”


“!!!”


Tim cô hẫng mất một tiếng, vừa sợ hãi lại vừa thấy k*ch th*ch, trong lòng dâng lên một chút phấn khích, sống lưng nổi da gà vì rùng mình: “Chu Bẩm Sơn, anh…”


“Đây chính là suy nghĩ thật lòng nhất của anh.”


Chu Bẩm Sơn không muốn giả vờ nữa, anh nhíu mày tiến sát lại gần cô, nói thật: “Những cái khác anh có thể thay đổi, nhưng cái này thì không, kể cả khi không có Lương Tiêu Thụ cũng không thay đổi được. Anh vẫn luôn chưa hỏi em, lần này em đến tìm anh có phải là quyết định đã suy nghĩ kỹ càng chưa. Nhưng Văn Trừ nói với anh rằng cậu ta đã nhắc nhở em, chưa nghĩ kỹ thì đừng xuất hiện rồi lại cho anh hi vọng, vậy mà em vẫn đến. Ấu Tân, em không thể hành hạ anh hết lần này đến lần khác như vậy.”


Mặc dù không hỏi, nhưng cảm giác bất an trong lòng anh khó mà biến mất. Đặc biệt là việc bộc lộ con người thật của mình là một canh bạc phải đánh cược cả tính mạng, anh không cho phép mình thua, cũng không cho phép Lâm Ấu Tân khiến anh thua.


Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đánh giá anh: “Em chỉ né một chút thôi mà, anh phản ứng mạnh đến vậy sao?”


Anh thật sự… bệnh không hề nhẹ.


“Nếu không sợ, tại sao lại né? Trong tiềm thức em vẫn đang kháng cự anh, đúng không?”


“Vậy thì sao?”


Cô thật sự thấy lạ lùng, rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu vậy chứ? “Anh đang giúp em giảm đi mẩn cảm đấy à? Chu Bẩm Sơn, anh có biết không, chỉ cần em gọi một cuộc điện thoại thôi, chậm nhất nửa tiếng sau, sẽ có trực thăng đến đón em ngay đó!”


Ánh mắt Chu Bẩm Sơn tối lại, tấm lưng anh thẳng tắp, như thể đã dồn hết sức lực: “Em thật sự định rời xa anh sao.”


Anh lại lộ ra vẻ đáng thương, với khuôn mặt quyết tâm độc bước lên núi tu tiên.


“……”


Lâm Ấu Tân không nói gì. Cô cứ khoanh tay nhìn anh, như thể muốn nhìn thấu bên trong bộ não của anh có cấu tạo kỳ diệu gì.


Chu Bẩm Sơn thấy cô vẫn im lặng thì anh gật đầu, cầm lấy chìa khóa xe của cô trên bàn.


Cô bực mình lườm nguýt: “Em đã bảo là vô dụng rồi mà.”


“Anh làm những gì anh có thể thôi mà.”


Anh bước ra khỏi phòng, Lâm Ấu Tân đứng trong nhà, không lâu sau, cô nghe thấy tiếng khóa cửa ngoài. Vô dụng cũng được, nhưng nó thể hiện thái độ điên cuồng của anh.


Lâm Ấu Tân: “……”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 75
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...