Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 74


Edit: Mỳ


Đến lúc dọn dẹp xong xuôi và lên đường vào thành phố mua chăn điện, trời cũng đã về khoảng bốn giờ chiều.


Ngồi vào xe, Chu Bẩm Sơn bỗng trở nên im lặng, rồi anh  bắt đầu kiểm tra từng bộ phận an toàn của chiếc xe. 


Dù biết có làm gì lúc này cũng đã muộn, nhưng nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng anh dường như chỉ có thể được xoa dịu đôi chút bằng cách đó. 


Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn, anh mới thở phào một hơi rồi mới nhìn cô với ánh mắt muốn trách móc nhưng lại chẳng dám.


Lâm Ấu Tân đương nhiên hiểu anh định nói gì. Cơ mà vì phải nhịn suốt từ hôm qua đến giờ, cuối cùng cô cũng không thể kiềm được nữa. Cô mới khúc khích cười.


Chu Bẩm Sơn nhướng mày khó hiểu.


“Đồ ngốc, em nói gì mà anh cũng tin à?” Cô tháo chiếc khăn quàng cổ ra và tung lên, vạt khăn lông cừu khẽ lướt qua mặt anh: “Bộ anh nghĩ em ngốc đến thế sao?”


“…Không phải là em tự lái từ Tây Thành đến à?” Chu Bẩm Sơn vẫn có chút nghi ngờ, bởi biển số xe đúng là có chữ “Tây”.


“Đúng là lái từ Tây Thành đến thật, nhưng đâu phải em đi một mình đâu. Có Tiểu Ninh và mấy người bạn của cậu ấy cũng đi cùng nữa. Cả đám bọn em có năm chiếc xe, vừa đi vừa nghỉ, coi như một chuyến du lịch tự lái thôi.”


Chu Bẩm Sơn chợt hiểu ra. Anh nhớ lại cô từng nói cô thường xuyên đi du lịch tự lái với bạn bè và tay lái rất vững. Anh bất lực thở ra, xoa đầu cô: “Thế nên hôm qua em cố tình dọa anh à?”


“Phải, em đã nói rồi, em là người ‘có ơn trả ơn, có oán trả oán’ mà.” Lâm Ấu Tân nheo mắt cười: “Thế nào, anh sợ chưa?”


“Sợ lắm chứ. Sau này em không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa đâu.” Chu Bẩm Sơn thực sự vẫn còn hoảng sợ. Đến cả anh khi lái xe hai ngàn cây số còn thấy lo, huống hồ là cô.


“Em sẽ không đâu, em còn chưa sống đủ mà.” Cô nàng hơi hếch cằm lên vẻ kiêu ngạo.


Cuối cùng chiếc xe cũng lăn bánh, đi qua con đường đá trong làng. Hạ cửa kính xe xuống, cô có thể nhìn thấy hồ sen mà Chu Bẩm Sơn đã nói đến hôm qua, trên đó có vài chú ngỗng trắng đang bơi lội chập chà chập chờn.


Lâm Ấu Tân cũng bồn chồn nhích người tới lui trên ghế, như thể mông cô vừa bị đóng đinh.


Chu Bẩm Sơn quay sang nhìn cô: “Sao thế?”


Cô ngượng ngùng liếc nhìn anh: “…Em cứ thấy chưa sạch hẳn.”


Chu Bẩm Sơn khựng lại một chút, nhận ra cô đang nói về chuyện gì. Anh ho nhẹ: “Sạch rồi mà.” Nói rồi anh còn bổ sung thêm: “Ra nhiều lắm rồi.”


Trước khi lên đường, họ lại làm thêm một lần nữa, lần này là ngay giữa ban ngày. Cuối cùng, đương nhiên là anh phải giúp cô dọn dẹp phần tàn dư kia. Vì mọi thứ ở khá sâu bên trong nên cô không dám nhìn, chỉ biết những thứ đó cứ tuôn ra thành từng vũng.


Mặt cô đỏ bừng, không kìm được mà trừng mắt trách anh: “Sao anh có thể mặt không cảm xúc mà nói ra những lời đó vậy chứ?” Cô thậm chí không muốn nhớ lại cuối cùng mình đã phải phối hợp với anh như thế nào để mọi chuyện kết thúc nhanh hơn. Khi anh trầm giọng nói vào tai cô: “Kẹp anh lại đi em.” Lúc đó, cô thực sự đã làm theo. Có đôi lúc cô thực sự khâm phục Chu Bẩm Sơn, tâm lý anh mạnh mẽ một cách bất thường.


Chu Bẩm Sơn vẫn chưa quen lắm với chiếc G-Class của cô, vừa lái vừa khẽ cười: “Anh chỉ nói thật thôi mà, với em thì anh còn phải giả vờ sao?”


“…Trước đây anh giả vờ còn ít quá nhỉ?”


“Trước đây anh đã làm sai, nên giờ anh phải sửa đổi cho tốt.”


Cô lập tức liếc anh một cái.


Cây cối ở Huy Nam vào mùa đông cũng rụng lá, cành trơ trụi chỉ phủ một lớp tuyết mỏng. Chiếc xe men theo đường núi đi xuống. 


Cô hạ cửa kính để làn gió làm nguội đi gương mặt nóng bừng, rồi lại quay đầu nhìn anh.


“Tại sao anh lại đi thắt ống dẫn tinh? Chuyện đó là khi nào?” Cô đã muốn hỏi từ tối qua rồi. Mặc dù trước đó họ đã thoáng nhắc đến chuyện không sinh con, nhưng chưa bao giờ thảo luận nghiêm túc. Cô biết hầu hết đàn ông đều không sẵn lòng làm điều đó.


“Anh luôn có suy nghĩ này, cũng đã tìm hiểu về các lưu ý của ca phẫu thuật. Vừa hay lúc đó em đi Bắc Kinh biểu diễn, anh tranh thủ đi làm luôn.” Chu Bẩm Sơn mắt không rời vô lăng, như thể chỉ đang nói về một chuyện chẳng đáng bận tâm.


“Là sau cái lần anh đến Bắc Kinh thăm em sao?”


“Ừm.”


Lâm Ấu Tân im lặng: “Sao anh không nói cho em biết?” Lúc đó, khi anh nhìn thấy Lương Tiêu Thụ ôm cô, sau đó anh lại đi làm một cuộc phẫu thuật như thế sao? Nếu anh nói cho cô thì cô có thể đã gác lại một vài công việc để quay về chăm sóc anh. Và có lẽ mọi chuyện sau đó kia cũng sẽ không xảy ra rồi.


“Nói ra chẳng phải là đang ràng buộc tình cảm với em sao?” Chu Bẩm Sơn cười nhạt: “Ấu Tân, anh là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Chuyện sinh con không phải chỉ là của riêng em, anh cũng có một phần lý do không muốn có con, nên ca phẫu thuật này không liên quan gì đến em đâu. Đừng nghĩ nhiều, được không?” 


Đôi khi anh cũng thấy mình mâu thuẫn. Vừa muốn giữ cô bên mình lại vừa muốn cho cô tự do, để cô chọn thứ cô thực sự muốn. 


Có lẽ chính sự do dự này đã khiến cô không thể nhận ra lòng mình và cảm thấy đau khổ.



Lâm Ấu Tân hiểu ý anh, vì thế càng thấy áy náy hơn. Anh luôn âm thầm làm rất nhiều điều, nhưng lại rồi chỉ nói với cô một câu “em đừng nghĩ nhiều”. Nhưng làm sao chuyện này có thể không liên quan gì đến cô chứ.


Nửa chặng đường sau, cô luôn rất ít nói. Khi họ đến thành phố, trời đã tối. Cả hai đi ăn một bữa cơm nhà kiểu Huy Nam trong trung tâm thương mại, rồi mới rẽ vào khu đồ gia dụng ở tầng bốn.


Chu Bẩm Sơn thấy cô vẫn còn rầu rĩ, vừa buồn cười vừa bất lực kéo cô lại: “Chỉ là tiểu phẫu thôi mà em. Hồi phục cũng nhanh lắm, hầu như không ảnh hưởng gì đâu. Em đừng lo nữa, được không?”


Lâm Ấu Tân bị thái độ thản nhiên của anh chọc cho giận dỗi: “Nhưng tiểu phẫu cũng đau chứ bộ. Anh cũng phải nằm nghỉ, cần có người chăm sóc. Ít nhất anh cũng phải nói với em một tiếng……”


“Vậy lần sau anh sẽ nói, được không?”


“Còn có lần sau nữa à?”


Chu Bẩm Sơn cười: “Biết đâu đấy.”


Lâm Ấu Tân lườm anh một cái: “Biết đâu cái rắm.”


Bị anh chọc cười, cô thấy thoải mái hơn hẳn. Cơn thèm mua sắm cũng bùng lên mạnh mẽ ngay từ lúc bước chân vào cửa hàng. Hai người từ nắm tay nhau chuyển thành cô hớn hở đi trước, còn Chu Bẩm Sơn thì đi theo sau. Anh cứ liên tục cầm những món cô đã chọn hoặc còn lưỡng lự bỏ vào giỏ hàng.


“Hay mình mua long não đi anh. Em cứ có cảm giác là tủ quần áo của anh nó cứ ẩm ẩm thế nào ấy! Em sợ có sâu bọ.” Cô cầm mấy viên gỗ lên, đưa lên mũi ngửi rồi nhăn nhó: “Mùi hơi hắc.”


Chu Bẩm Sơn nhìn thứ trên tay cô, cầm lấy rồi đặt xuống. Anh dẫn cô sang khu khác, chọn mấy miếng gỗ: “Lấy cái này đi, công dụng cũng vậy mà mùi dễ chịu hơn nhiều.”


Lâm Ấu Tân cúi xuống ngửi, rồi nhướn mày: “Cái gì thế này? Thơm ghê.”


“Gỗ tuyết tùng.”


“Cái tên cũng hay nữa, vậy mình lấy cái này nha.”


Anh khẽ cười, cầm bỏ vào giỏ.


Đến khi chọn chăn điện, Chu Bẩm Sơn lại tỏ ra có kinh nghiệm hơn hẳn.


Anh vừa chú ý màu sắc, hoa văn, độ êm ái, lại vừa xem bảng thành phần, công suất và độ an toàn. Hơn nữa, anh ấy chọn đồ rất nhanh, không do dự mà đưa ra quyết định ngay lập tức.


Khác hẳn với cô, chỉ biết vung tay vung chân mà nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho tôi cái xịn nhất!”


“Vẫn phải nhờ đến anh thôi.” Cô nhận xét một cách nghiêm túc khi thanh toán.


Chu Bẩm Sơn cười, nhẹ nhàng véo gáy cô, rồi cầm lấy túi đồ đã được gói sẵn: “Được, để anh.”


Ra khỏi trung tâm thương mại, cất những vật dụng sinh hoạt vào cốp xe, Chu Bẩm Sơn hỏi cô mấy ngày trước đã ở khách sạn nào trong thành phố.


Lâm Ấu Tân đang mải nhắn tin, nghe thấy anh nói, liền ngạc nhiên: “Sao thế, không về nữa à?”


“Lái xe vào núi buổi tối không an toàn. Mai hãy về.”


“À, được rồi.”


Cô cho biết mấy hôm trước đã ở khách sạn của Phong Thuỵ tại trung tâm thành phố. Chu Bẩm Sơn lập tức bật định vị và lái xe tới.


“Anh bảo là mình định cư ở Huy Nam mà, sao vẫn cần phải dùng định vị vậy?”


Lâm Ấu Tân tranh thủ hỏi móc anh khi xe đang dừng đèn đỏ.


Chu Bẩm Sơn khẽ ho: “Anh định cư ở làng, chứ có phải thành phố đâu em.”


Một thanh gỗ tuyết tùng “vút” bay đến: “Này, anh còn lý sự hả?”


Lực ném không đau, lại còn bay lệch.


Chu Bẩm Sơn cười, cúi xuống nhặt thanh gỗ từ khe ghế, rồi đưa trả lại: “Anh có thể giải thích mà.”


Lâm Ấu Tân khoanh tay: ”Được, vậy anh giải thích đi.”


Nhìn ánh mắt quan tâm của cô, lòng Chu Bẩm Sơn thấy ấm áp.


“Ông ngoại của Từ Trừng Ninh ở Huy Nam. Chẳng lẽ cô ấy không nói cho em biết Trình Khê là khu du lịch phát triển tốt nhất cả nước gần đây sao?”


“Việc đó liên quan gì đến chuyện anh định đi ẩn cư ‘tu tiên’ à?”


Chu Bẩm Sơn bật cười, đành phải giải thích cặn kẽ từ đầu: “Tuy Trình Khê là một ngôi làng, nhưng nhờ có nguồn tài nguyên du lịch dồi dào và suối nước nóng tự nhiên, nên khi mở thầu đã được rất nhiều tập đoàn lớn đấu giá. Ba năm trước, một ông chủ họ Lục đã giành được và xây dựng dự án đặc trưng là Du Thuyền Dạ Yến, rất nổi tiếng. Và nguồn nước này sẽ không chảy ra ruộng người khác, nhân viên làm việc trong khu du lịch cơ bản đều là người dân làng Trìn Khê cả.”



“Vậy thì sao?” Lâm Ấu Tân vẫn chưa hiểu.


Đèn xanh bật, Chu Bẩm Sơn từ tốn khởi động xe: “Nhưng em cũng thấy vị trí của Trình Khê rất hẻo lánh, đi từ núi ra vào thành phố mất khoảng một tiếng rưỡi, và nguồn lực y tế cũng rất thiếu thốn. Nếu người dân muốn làm việc trong khu du lịch thì rất khó có thời gian đi khám bệnh ở thành phố, đi lại cũng vô cùng phiền phức.”


“Thế nên họ mới cần tuyển những người như anh?”


“Đúng vậy. Ông chủ họ Lục muốn xây dựng một hệ sinh thái du lịch toàn diện, đã cho xây dựng một bệnh viện tư nhân mang tính chất công ích ở gần đó. Nhiều thiết bị đều được nhập khẩu từ nước ngoài, môi trường của trạm xá thôn cũng không thể so sánh với những ngôi làng bình thường. Anh đã xem xét kỹ càng rồi mới quyết định gia nhập.”


Lâm Ấu Tân có chút hiểu ra, thậm chí còn suy nghĩ xa hơn một bước: “Thế nếu bệnh viện tư xây xong, anh có thể làm viện trưởng luôn không?”


“Chưa được đâu, anh còn chưa đủ kinh nghiệm.” Chu Bẩm Sơn khẽ cười.


“Nhưng trước đó, anh có trò chuyện với người phụ trách khu du lịch, anh sẽ có đủ mọi đãi ngộ tương đương với một bệnh viện công. Các hội nghị quốc tế, cơ hội tu nghiệp, cơ hội phẫu thuật đều được ưu tiên, lương cao gấp bốn lần trước kia. Nếu mọi việc suôn sẻ, lên phó viện trưởng trước tuổi bốn mươi là hoàn toàn khả thi.”


Từ trước đến giờ, vì cơ cấu vốn khác nhau nên đãi ngộ ở bệnh viện tư luôn tốt hơn bệnh viện công, đó cũng là lý do vì sao Trạch Giang Đào lại đeo bám anh ở Trình Khê suốt mấy tháng trời.


Ông ta không hề sợ anh lãng phí tài năng y học để làm bác sĩ làng, mà là sợ anh bị điều kiện tốt hơn nơi khác thu hút.


Chu Bẩm Sơn nhìn rất rõ, trên đời này phần lớn các mối quan hệ đều vì lợi ích. Người thực sự lo lắng anh có bị lỡ dở tiền đồ hay không, từ trước đến giờ, chỉ có duy nhất Lâm Ấu Tân.


Anh giải thích rành mạch, hợp tình hợp lý. Lâm Ấu Tân cũng nhận ra, người có năng lực thật sự thì dù là đi đến đâu cũng không sợ đói. Cô đúng là lo lắng thừa thãi rồi.


Chiếc xe nhanh chóng đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Phong Thụy ở nội thành. Chu Bẩm Sơn đỗ xe xong, mới phát hiện người vừa hùng hổ chất vấn anh đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đã im lặng từ rất lâu rồi.


“Sao thế?” Anh tháo dây an toàn, đưa tay chạm nhẹ vào má cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Lâm Ấu Tân khịt mũi một tiếng, gạt tay anh ra, mở cửa xe: “Không có gì, viện trưởng Chu của em hoài bão lớn lao lắm, em đúng là lo bò trắng răng rồi.”


Còn lẽo đẽo đến đây để xót xa cho anh. Giờ thì xót xa cái gì chứ, người ta trước bốn mươi tuổi đã là viện trưởng Chu rồi kìa!


Nhìn bóng lưng dỗi hờn của cô, Chu Bẩm Sơn thoạt tiên ngây người. Sau đó lắc đầu bật cười, nhanh chóng xuống xe đuổi theo.


Lúc đi thang máy, Lâm Ấu Tân cũng không thèm nói chuyện với anh. Chu Bẩm Sơn vừa buồn cười vừa nhìn cô: “Ấu Tân, đôi lúc anh nghĩ, em có phải chỉ bộc lộ vẻ này với riêng mình anh không.”


Rõ ràng đối với ai cũng rất tinh tế, hiểu chuyện. Ấy vậy mà trước mặt anh lại thường xuyên để lộ ra vẻ vô lý, ngang ngược.


Và cái sự vô lý, ngang ngược đó lại đáng yêu đến lạ.


Lúc này, người đang “diễn” sự vô lý hừ một tiếng với anh, không thèm liếc mắt lấy một cái. Cô hất tay anh ra rồi đi quẹt thẻ mở cửa phòng, ra vẻ không muốn để ý tới anh.


“Ấu Tân.” Chu Bẩm Sơn gọi tên cô.


“Tít” một tiếng, khóa cửa mở. Cô quay đầu lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Chu Bẩm Sơn, tối nay em không muốn nói chuyện với anh. Anh tránh xa em ra… Ưm…”


Một bóng tối đổ xuống trước mắt, chưa kịp phản ứng, môi cô đã bị anh chặn lại.


Lưng cô bị ép vào tường, đầu lưỡi hơi lạnh lướt qua kẽ môi. Cô không tình nguyện hé môi, hàm răng cắn chặt lại, thế là anh kẹp cằm cô, cực kỳ bá đạo mà xông vào, cướp đoạt, quấn quýt lấy môi lưỡi cô. Chẳng mấy chốc, trong lúc thần trí mơ hồ, phát ra tiếng “chùn chụt” đầy ướt át.


Thẻ phòng còn chưa c*m v** khe. Bên trong căn phòng tối om, chỉ có thể mượn ánh sáng từ những ngọn đèn lung linh ngoài cửa sổ kính. Anh tạm thời lùi lại để lấy hơi, sau đó một tay đỡ lấy người con gái trước mặt, bế cô đi vào phòng tắm.


Ngồi trên bệ đá mát lạnh, Lâm Ấu Tân mới dần dần tỉnh táo lại, bàn tay mềm nhũn đấm vào ngực anh một cái, vừa xấu hổ vừa giận dữ mắng: “Anh thật đáng ghét! Ai cho phép anh hôn em!”


Chu Bẩm Sơn cười khẽ bên tai cô, giọng khàn khàn: “Ghét không phải là ghét thật, đúng không?”


Nếu thực sự ghét anh thì sẽ không để anh hôn, càng không thể khẽ “hừ” ra tiếng. Anh đã quá quen thuộc với mọi phản ứng của cô.


Lâm Ấu Tân trong lòng cũng rõ, nhưng vì ánh sáng trong phòng mờ ảo, anh không thể nhìn rõ sắc mặt của cô, nên cô vẫn cứng miệng: “Không phải, ghét chính là ghét đó!”


Chu Bẩm Sơn bật cười rồi khẽ lắc đầu. Anh vặn vòi nước. Trong tiếng nước chảy ào ào, anh làm một vài việc vệ sinh đơn giản, rồi lấy giấy lau khô.


“Em ghét anh ở điểm nào, ngay lúc này ư?” Anh cười nhẹ, tách hai chân đang khép chặt của cô ra, tay đưa vào trong.


“Tất cả! Hít…” Cô khẽ kêu một tiếng vì cảm giác lạnh đột ngột chạm tới, hai tay ôm chặt lấy vai anh, tức giận mở miệng cắn anh.


Ngay khi bị cắn vào xương quai xanh, Chu Bẩm Sơn cũng đưa một ngón tay vào, giọng điệu có chút bất lực: “Ấu Tân, em có thể nói lý lẽ với anh một chút được không? Anh sống không tốt thì em không vui, sống tốt em cũng không luôn vui ư?”


Anh giả vờ giỏi thật! Miệng thì toàn nói mình đáng thương này thế nọ, nhưng những chuyện khác… lại không hề có chút yếu thế.


Cổ cô nhanh chóng nóng bừng, giọng run run: “…Em mặc kệ… Giữa anh và em, anh mãi mãi không được chiếm thế thượng phong…”


Không nói lý lẽ thì sao chứ? Cô có thể nói lý lẽ với cả thế giới, nhưng riêng với Chu Bẩm Sơn thì cô không muốn.



Và anh cũng phải mãi mãi chiều chuộng cô.


“Được, anh sẽ mãi mãi để em chiếm thế thượng phong. Ngoan nào em, giờ thì thả lỏng người ra.”


Giọng nói cưng chiều của anh vang lên bên tai, nhưng tốc độ lại đột ngột tăng nhanh. Thậm chí anh còn thuận tay x** n*n núi đồi liên tục, thế là sự bại trận chỉ diễn ra trong vòng một phút.


Tựa như mưa lớn xối ướt đất hạn, có thứ gì đó sắp phá đất mà vươn lên.


Chiến trường nhanh chóng được chuyển dịch. Anh ngồi trên ghế ở góc giường, ngước đầu lên hôn lên chiếc cổ đang ướt đẫm mồ hôi của cô, đồng thời dùng ngón tay nhăn nheo ấn vào móc khóa phía sau, nới lỏng rồi siết chặt. Cổ áo quây khít cuối cùng cũng được nới lỏng ra.


Khoảnh khắc lồng ngực co thắt, cô khẽ hít vào rồi đưa tay ra để dễ dàng kéo vạt áo xuống: “Chu Bẩm Sơn, anh có biết em đã điều tra anh như thế nào không?”


“…Hửm?” Giọng anh lẫn lộn với hơi thở gấp.


“Phải Weibo là [Z-0115] là anh không?” Cô thở gấp, lúc ngồi xuống vẫn hít một hơi vì sự không tương thích, trong mắt hiện lên hơi nước: “Mỗi ngày đăng một mặt trời, chụp một tấm ảnh. Đó là để chứng minh anh sống rất tốt sao? Anh có biết khi em nhìn thấy thì em cạn lời đến mức nào không.”


Chu Bẩm Sơn hơi khựng lại, nới lỏng một nút: “Anh đăng chỉ mình anh thấy mà?”


“Chỉ mình anh thấy. Nhưng em đã tìm người hack tài khoản của anh, hít…” Cô bị anh cắn khẽ rên một tiếng, ngón tay luồn qua tóc sau gáy anh, thở hổn hển nhưng rất đắc ý: “Không chỉ có vậy, em còn xem tất cả các bài đăng của anh sau khi đăng ký nữa. Chu Bẩm Sơn, anh rình mò Weibo và Instagram của em thú vị lắm sao, anh còn dám lén lút tải ảnh của em về đăng lên tài khoản của mình. Cái tên b**n th** này, lúc đó em mới mười tám tuổi, còn có bạn trai nữa……”


Âm cuối bị tốc độ như gió cuốn mây tan nuốt chửng, anh nhanh chóng bế cô lên: “Những chuyện khác thì thôi, dù sao anh cũng không có bí mật gì với em. Nhưng cái từ ‘bạn trai’ kia em phải rút lại. Mới mười tám tuổi đã có bạn trai, em có biết anh lo lắng đến mức nào không.”


Sự thay đổi vị trí khiến cô có chút không quen, nhưng sự không quen thích hợp lại làm gia tăng một loại k*ch th*ch. Trong đêm tối, đôi mắt cô tinh nghịch và xinh đẹp khẽ cong lên, giọng nói quyến rũ rơi vào tai anh: “Anh lo cái gì? Lo anh ta ngủ với em à.”


“Ấu Tân.” Giọng nói trầm khàn mang tính cảnh cáo của anh vang lên.


Cô khẽ cười, cố tình rụt người lại ôm chặt lấy anh: “Không có đâu! Anh Chu à, nơi này chỉ có mỗi anh thôi.”


Mặc dù biết mình sẽ phải chịu hậu quả gì, nhưng cô chỉ thích nhìn bộ dạng tức giận và tan nát kia của Chu Bẩm Sơn, vì thế mà phải trả một cái giá nào đó cũng không sao.


Quả nhiên Chu Bẩm Sơn không thể nhịn được nữa, đặt cô xuống cạnh cửa sổ kính: “Lát nữa em tốt nhất đừng kêu dừng, vì có kêu cũng vô ích.”


“……”


Anh hình như thực sự bị chọc giận rồi, cũng có thể là sau khi họ đã nói rõ mọi chuyện, anh không còn gì phải kiêng dè.


Giờ đây anh cứ như một ngọn lửa cháy dữ dội, thiêu đốt hết mọi lý trí. Từng cú thúc sâu đến tận gốc rễ mới thôi, như thể là họ không có ngày mai.


Nhưng cuối cùng cô vẫn kêu dừng, vì có một sự cố đột xuất. Cô cần phải đi vào nhà vệ sinh trước.


Chu Bẩm Sơn đoán ra được. Một phần vì lúc ăn cơm cô uống rất nhiều nước, nhưng sau khi dừng lại, anh vẫn tiếp tục: “Lát nữa mình lại cùng nhau.”


Lâm Ấu Tân đột nhiên mở to mắt, lần này thực sự bị dọa. Cô điên cuồng vỗ vào cánh tay anh: “Không được! Cái này quá mức rồi!”


Chu Bẩm Sơn cười nhẹ, thậm chí còn tăng tốc: “Em nói không được thì không được à?”


Mọi hơi thở đều bị cướp đi, trước mắt là khung cảnh đêm tuyệt đẹp từ tầng 34 của tòa nhà khách sạn Phong Thụy. Dưới lầu xe cộ qua lại tấp nập, đèn đóm rực rỡ nhưng rất nhanh, những cảnh sắc đó đã bị ánh sáng trắng đột ngột xuất hiện thay thế.


……


Khoảng mười hai giờ, đồng hồ trên quảng trường Thời đại đối diện khách sạn điểm giờ.


Cô ỉu xìu nằm sấp trên giường, không còn chút sức lực nào.


Chu Bẩm Sơn đã tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bưng một ly nước đến đút cho cô.


Lâm Ấu Tân khẽ hừ một tiếng. Đôi mắt nhắm lại, coi như không nhìn thấy.


Anh vừa rồi quá đáng quá!


“Uống một chút đi.” Anh khẽ khuyên.


“…Tránh ra, em không muốn nói chuyện với tên b**n th**.”


Chu Bẩm Sơn cười, đưa tay gạt tóc cô sang một bên, để lộ khuôn mặt vẫn còn ửng hồng: “Ấu Tân, em tha thứ cho anh. Trừ khi em nói xấu về anh ta, nếu không anh một câu cũng không thể nghe lọt, đặc biệt là quá khứ của hai người thì ở thời điểm này anh mãi mãi không thể rộng lượng được đâu.”


Lâm Ấu Tân trừng mắt nhìn anh, muốn mắng anh vài câu nhưng cô lại không biết mắng từ đâu.


Dù sao thì chính bản thân cô cũng không phải là hoàn toàn không thích.


Thế là cô hừ một tiếng, lầm bầm: “…Giờ anh thành thật thật hơn rồi đấy.”



“Anh đã nói là anh biết lỗi rồi.” Anh cúi đầu: “Nếu sớm hơn một chút, anh đã nói rõ ràng. Thậm chí là thẳng thừng cãi nhau một trận, chứ không phải giả vờ rộng lượng, có lẽ sẽ không có những chuyện kia.”


Anh không thể thay đổi bản chất tính cách, nhưng anh sẽ cố gắng điều chỉnh.


Giống như gỡ một chuỗi nút thắt, cuối cùng họ đã gỡ được nút thắt ban đầu và quan trọng nhất.


Lâm Ấu Tân từ từ quay đầu lại, cảm thấy đã đến lúc phải nói rõ mọi chuyện.


“Lần đầu tiên anh tình cờ gặp được em với anh ta ấy, anh còn nhớ không?”


“Hửm?”


“Trước khi anh nấu mì sợi thịt đó. Khi đó, em cảm thấy chúng ta sắp cãi nhau rồi, nhưng em đã lấp l**m cho qua.”


Chu Bẩm Sơn cũng có ấn tượng về ngày hôm đó, gật đầu một cái.


“Em… thật ra em rất sợ cãi nhau. Trước đây em chia tay với Lương Tiêu Thụ, cũng bắt đầu từ việc cãi nhau. Sau đó dần dần, anh ta lạnh nhạt với em. Và rồi mối quan hệ kết thúc. Có lẽ là có chút ám ảnh, cho nên khi xử lý mối quan hệ giữa em và anh, em sẽ vô thức trốn tránh.”


Thật ra cô vẫn luôn không biết, việc duy trì một mối quan hệ thân mật không tốt, có phải là vấn đề của cô không, dù sao cũng không có ai dạy cô cả.


Vì vậy, khi mối quan hệ lại đối mặt với thử thách, cô đã trốn tránh việc nói rõ với Chu Bẩm Sơn. Cô trốn tránh đối mặt với vấn đề, cũng trốn tránh mọi sự cãi vã.


“Cho nên mỗi lần em đi gặp anh ta, nhưng lại không muốn nói cho anh biết, là muốn lặng lẽ giải quyết mọi chuyện. Em cứ cho làm như vậy sẽ tránh được những tranh chấp giữa chúng ta.”


Chu Bẩm Sơn nhíu mày, từ vài câu nói của cô mà tái hiện lại sự việc.


Cô gật đầu một cái, có chút bất lực: “Lần đầu là ngoài ý muốn, lần thứ hai là muốn nói rõ mọi chuyện, lần thứ ba là vô tình gặp… nhưng không hiểu sao, lần nào cũng bị anh tình cờ bắt gặp. Thật xui xẻo.”


Chu Bẩm Sơn cũng bật cười bất lực: “Anh cũng đủ xui xẻo, lần nào cũng tình cờ bắt gặp ngay mấy khoảnh khắc đó. Vậy việc em đưa hợp đồng cho anh ta là sao?”


“…Anh ta là người kiêu ngạo và cố chấp. Em từ chối thế nào anh ta cũng không tin, nên em đã nghĩ ra một cách là làm một lần mũi tên trúng hai con nhạn. Cho anh ta một tiền đồ, vừa bù đắp một chút sự áy náy của em, lại…”


Cô hít một hơi thật sâu: “Lại khiến anh ta cảm thấy, em đã trở thành một người lấy tiền mua đứt tình cảm, không khác gì một kẻ ở vị trí cao. Em còn cho là có lẽ ảo tưởng của anh ta sẽ tan vỡ, sẽ không còn có chấp niệm gì với em nữa. Nhưng em không ngờ, anh…”


“Em không ngờ anh cũng dùng cách tương tự.” Chu Bẩm Sơn nói thay cô.


“Ừm. Thật ra sau này em nghĩ, hôm đó ở Gia Nam, em giận anh vì chuyện hợp đồng, không hoàn toàn là giận anh, mà còn có cả nguyên nhân là giận chính bản thân mình. Em không muốn lấy tiền để làm nhục bất cứ ai, cũng chưa từng làm chuyện như vậy…”


Giọng điệu có chút tự trách của cô lộ ra, Chu Bẩm Sơn lập tức ôm chặt cô vào lòng:


“Lỗi của anh, đều là lỗi của anh. Là do anh không dám tin em sẽ chọn anh, khiến em khó chịu như vậy. Rõ ràng là em đã làm rất nhiều… Anh xin lỗi.”


“Em cũng đâu có chủ động nói với anh, đây là vấn đề của cả hai chúng ta. Đừng tự trách mình nữa nha anh?”


Họ quá giống nhau. Từ trải nghiệm và cảm nhận giống nhau, ngay cả sự vụng về và thiếu linh hoạt trong việc xử lý mối quan hệ thân mật cũng y như đúc.


Lúc này, việc trách móc đã không còn ý nghĩa gì nữa, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn, mới là chìa khóa để họ tiếp tục đi cùng nhau trong tương lai.


Đêm lạnh tĩnh mịch, họ cùng nhau bỏ lại quá khứ, ôm nhau nằm trong chăn, nói chuyện vu vơ.


“Anh ta dám lạnh nhạt với em.” Giọng Chu Bẩm Sơn rất trầm.


“Qua hết rồi, đừng nhắc tới anh ta nữa. Còn anh, ở Trình Khê có ai theo đuổi không?”


“Thám tử của em không nói cho em biết à?”


“…Họ cũng không thể theo sát đến mức như vậy được.”


Chu Bẩm Sơn cười: “Không có, đều bị anh từ chối hết. Anh đã quyết tâm sẽ giữ một đời vì em.”


Mắt cô nóng lên trong chốc lát, sờ vào cơ bụng của anh: “Từ chối thế nào vậy.”


Chu Bẩm Sơn im lặng: “Có lẽ sẽ làm tổn hại đến danh dự của em.”


Lâm Ấu Tân: “?”


Lời tác giả:


Tiểu Lâm: Gì cơ?


Lão Chu: Anh bảo họ là em đã sinh cho anh hai đứa con. Hai đứa là song sinh, đã tám tuổi rồi! 


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 74
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...