Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 73


Edit: Mỳ


Khoảnh khắc Lâm Ấu Tân ôm lấy anh, mọi nỗi cô đơn, bàng hoàng bấy lâu trong lòng Chu Bẩm Sơn bỗng chốc tan biến.


Nếu như cú điện thoại của Văn Trừ vừa rồi khiến anh tuyệt vọng bao nhiêu, thì sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Ấu Tân lại khiến anh vui sướng đến khó tin bấy nhiêu.


Cứ ngỡ như một giấc mơ.


“Ấu Tân.” Anh khe khẽ gọi tên cô.


Lâm Ấu Tân khẽ đẩy anh ra một chút, mắt cũng đã hoe đỏ. Trong cuộc giằng co của riêng hai người, cả hai đều đã chịu nhiều tổn thương.


“Em xin lỗi.” Cô khẽ nói.


“Sao lại xin lỗi, em có làm gì sai đâu.”


Lâm Ấu Tân lắc đầu: “Anh ấm ức lắm đúng không, vì em đã mềm lòng với người mà anh ghét rất nhiều lần.”


Trước đây, cô không nghĩ như vậy, chỉ cho rằng mình làm gì cũng phải để lương tâm thanh thản, không cần phải chứng minh với ai. Nhưng cô đã không nghĩ đến cảm nhận của Chu Bẩm Sơn, mãi đến hôm đó Chu Tĩnh Thủy nhắc nhở cô mới nhận ra.


Chu Bẩm Sơn ngạc nhiên khi cô nghĩ được như vậy, anh dừng lại một chút, rồi lắc đầu: “Không phải là ấm ức, mà là sợ hãi.”


“Sợ em rời xa anh à?”


“Ừm, anh chẳng có chút tự tin nào về bản thân.”


Hàng mi của Lâm Ấu Tân khẽ run lên. Một người đã sống trong cô độc quá lâu, không được yêu thương, thật khó để tin rằng mình sẽ được một người khác kiên định lựa chọn. Lúc đầu cô không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu.


“Vậy bây giờ anh còn sợ không?” Cô vòng tay qua vai anh, ôm anh thật chặt.


Chu Bẩm Sơn cũng lập tức vòng tay ôm lấy eo cô, kiên quyết lắc đầu, nói rằng sau này sẽ không bao giờ sợ nữa. Giống như một hạt giống đã ngâm nước đá bao năm, cứ tưởng chỉ được tắm trong ánh nắng, nhưng may mắn thay lại có được cả một vầng thái dương. Anh đã chẳng còn gì phải lo sợ nữa rồi.


Ôm nhau một lúc, Lâm Ấu Tân khẽ đẩy anh ra. Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, một cảm giác quen thuộc và thầm kín bỗng dâng lên trong lòng.


Lúc này, cô không thể nghĩ gì nhiều nữa, chỉ muốn xem như mọi khoảng cách giữa hai người chưa từng tồn tại.


Chu Bẩm Sơn đưa tay v**t v* má người con gái trước mặt, cô cũng cúi đầu xuống.


Trước khi môi chạm môi, ánh mắt trầm lắng của anh dừng lại trên môi cô vài giây. Sau đó, anh khẽ chạm nhẹ như dò hỏi. Thấy cô không né tránh, anh lại lần nữa chạm vào, chỉ là thoáng qua nhẹ tựa lông hồng. Dần dần, từng chút một, rồi tần suất chạm vào càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lâu. Không còn chỉ là nếm thử nữa, Chu Bẩm Sơn bắt đầu giữ lấy mặt cô, hôn lên môi cô đầy vội vã, sau đó đưa lưỡi luồn vào giữa hai hàm răng.


Trái tim cô đập mạnh từng nhịp, “thình thịch” vang lên trong lồng ngực. Cô cảm thấy máu toàn thân đang dồn hết lên mặt. Rất nhanh sau đó, cơ thể mềm nhũn, lưng cong lại. Cô phải bám chặt lấy cổ anh mới không bị ngã.


Nhận ra điều đó, anh lập tức ôm cô chặt hơn, hôn sâu hơn. Môi lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau, như một người đã sống lâu trong chân không đang cố sức giành lấy từng ngụm khí oxy, dường như không bao giờ kết thúc.


Không biết đã bao lâu, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực gần như cạn kiệt oxy, họ mới th* d*c kết thúc nụ hôn dài ấy. Cô vùi đầu vào vai anh để lấy lại nhịp thở, tim vẫn đập mạnh như trống đánh, dư âm vẫn còn lan tỏa.


Chu Bẩm Sơn cũng vậy, lồng ngực anh đập “thình thịch” không ngừng. Anh chẳng nói gì, chỉ khẽ vỗ về lưng cô từng nhịp.


Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.


Bên ngoài cửa sổ, trời đã sụp tối. Rõ ràng khi họ bước vào vẫn còn là buổi chiều tà, không biết là vì họ giận nhau quá lâu, hay vì nụ hôn này quá dài.


Cuối cùng, sau khi đã bình tĩnh lại được một lúc, Chu Bẩm Sơn nhớ ra vài chuyện. Anh cúi đầu hôn lên má cô: “Em đến bằng cách nào thế?” Giọng anh vẫn còn hơi khàn, nghe rất êm tai.


“Lái xe đến đó, anh không thấy sao?” Cô rụt cổ lại, nắm lấy góc áo ở cổ anh.


“Từ đâu đến, trong thành phố à?”


“Tây Thành.”


Chu Bẩm Sơn đột nhiên đứng thẳng người, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Em nói cái gì cơ?”


“Từ Tây Thành.” Cô nhắc lại lần nữa.


Sắc mặt Chu Bẩm Sơn tối sầm.


Hai nghìn cây số, từ Tây Thành đến Huy Nam. Không những thế mà đường đi chỉ có một mình cô. Cô lấy cái dũng cảm từ đâu ra vậy chứ?


Lâm Ấu Tân thấy anh lo lắng thì khẽ cười, đôi mắt hơi ửng đỏ sau nụ hôn nhìn thẳng vào anh: “Anh lo cho em à? Ừm, trên đường cũng nguy hiểm thật. Trong khu vực dịch vụ, mấy tên đàn ông kia cứ bắt chuyện với em, còn bám theo xe em nữa. Không những thế, họ còn vượt xe trên đường cao tốc, suýt chút nữa thì em gặp tai nạn rồi đó. Chu Bẩm Sơn, để gặp được anh, em đã phải vượt qua bao nhiêu là hiểm nguy.”


Chu Bẩm Sơn im lặng, hàng chân mày nhíu chặt. Ánh mắt anh tràn ngập sự tức giận và nỗi sợ hãi tột cùng.



Anh nâng khuôn mặt cô lên: “Ấu Tân à, nếu là như vậy thì anh thà rằng em đừng bao giờ đến.”


Nếu vì anh mà cô xảy ra bất trắc gì, anh thật sự sẽ vạn lần khó có thể tha thứ cho chính mình.


“Anh không muốn gặp em ư?”


“Anh không đủ quan trọng để em phải lấy sinh mạng ra đùa giỡn.”


Lâm Ấu Tân lặng lẽ nhìn vẻ lo lắng như vừa trải qua một tai nạn của anh, khẽ mỉm cười: “Anh thấy không, anh cũng biết sợ. Thì em cũng không đủ quan trọng để anh phải lấy tính mạng ra đùa. Lần sau anh còn dám nói linh tinh không?”


“Em…” Chu Bẩm Sơn lúng túng, nghẹn lời.


“Trả lời em đi, còn dám nữa không?”


Anh đầu hàng nhận thua: “Anh không dám nữa, anh thề.”


Cô khịt mũi, hai tay ôm lấy mặt anh, x** n*n qua lại: “Sao mà em ghét anh, ghét anh, ghét anh quá……”


Hai người ở trong phòng đủ lâu, đến khi bụng cô bắt đầu sôi lên vì đói. Từ trưa đến giờ, cô vẫn chưa ăn gì.


Chu Bẩm Sơn dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc về chuyến đi nguy hiểm hai nghìn cây số kia của cô. Từ lúc biết chuyện, anh đã luôn nhíu chặt mày, giờ nghe thấy bụng cô kêu mới tạm thời lấy lại tinh thần: “Đói rồi à? Anh đi nấu cơm cho em.”


“Dạ.”


Lâm Ấu Tân rời khỏi đùi anh, liếc thấy vẻ mặt lo lắng, cau có của anh, cô cố nén cười quay người đi.


Cho anh sợ chết khiếp luôn.


Cô lấy áo khoác trong vali ra. Đến khi đóng vali lại, cô chợt nhận ra điều gì đó.


Cô chớp mắt, quay đầu nhìn Chu Bẩm Sơn.


Chu Bẩm Sơn cũng nhìn theo ánh mắt cô, lông mày khẽ động.


Anh đứng dậy đi tới, xách chiếc vali lên, ho nhẹ một tiếng: “Em có quen sống ở nhà trọ không? Ga trải giường, vỏ chăn người khác đã dùng rồi, không chắc đã được giặt sạch đâu.”


Tuy rằng họ đã nói rõ một số chuyện, nhưng mối quan hệ hiện tại vẫn chưa được xác định lại. Dường như cô vẫn còn giận, anh không dám manh động.


“Vậy sao? Nhưng nhà trọ nào chẳng thế.” Cô cố ý làm ra vẻ mặt tò mò, ghé sát vào anh: “Vậy ga giường của ai mới sạch?”


Chu Bẩm Sơn càng thêm nghẹn lời, tránh ánh mắt của cô: “Anh thuê một căn nhà riêng ở cạnh đây. Nếu em không chê, có thể ở chỗ anh.”


“Ồ, chỗ anh có mấy phòng?”


“…Một phòng.”


“Vậy không phải chúng ta sẽ phải ngủ chung một giường sao? Chủ nhiệm Chu, hai đứa mình bây giờ có quan hệ gì đâu, không danh không phận mà anh đã muốn dụ dỗ em lên giường rồi à?”


Chu Bẩm Sơn có chút không chịu nổi vẻ trêu chọc của cô, lùi lại một bước: “Chúng ta vừa mới hôn nhau.”


“Thì sao? Bạn tình cũng hôn nhau được mà.”


Chu Bẩm Sơn lập tức không đồng tình nhìn cô: “Nói bậy.”


Lâm Ấu Tân nhìn vẻ mặt anh cứng đơ, trong lòng cố nén cười, nhưng trên mặt không hề lộ vẻ gì: “Mau đi nấu cơm đi, em chết đói rồi.”


Nói rồi, cô hất tay anh ra, mở cửa đi ra ngoài.


Chu Bẩm Sơn đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó xách vali của cô xuống lầu.


Đi qua quầy của chủ nhà trọ, chủ nhà thấy hai người đi xuống trước sau, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được: “Bác sĩ Chu, anh ở trên đó cả buổi chiều à.”


Chu Bẩm Sơn ngượng ngùng, nhìn người đi trước vài bước, nhẹ nhàng giải thích: “Vâng. Cô ấy là bạn gái tôi, đến đây để tìm tôi ấy mà.”


Nhiều năm rồi, anh cuối cùng cũng có đủ tư cách để công khai nói ra danh xưng này.


Chủ nhà trọ lúc này mới bừng tỉnh, thở phào nhẹ nhõm: “À, ra là bạn gái. Thảo nào, thảo nào.”


Chu Bẩm Sơn gật đầu với ông ta, xách vali về căn nhà bên cạnh.


Cổng khóa, Lâm Ấu Tân không vào được, cô đợi anh ở cửa. Thấy anh đến, cô cười híp mắt chỉ lên trời: “Sao ở đây nhiều sao thế anh.”


“Trong núi không khí trong lành.” Anh lấy chìa khóa mở cửa, dắt cô vào: “Vào mùa hè sẽ còn rõ hơn nữa. Với lại đây là làng du lịch, đi vòng ra phía sau còn có hồ sen nữa.”



Lâm Ấu Tân gật đầu đầy vẻ nghiêm túc: “Hèn gì nơi đẹp thế này đúng là có thể thu hút anh đến ở ẩn.”


Chủ đề này xem ra không thể tránh được rồi.


Chu Bẩm Sơn bất lực xoa đầu cô: “Anh sẽ giải thích với em sau.”


Mở cánh cửa căn nhà nhỏ mang phong cách Trung Hoa, sau một bức tường trong sảnh chính là phòng ngủ của anh. Lâm Ấu Tân đi vào từ cửa bên trái, phát hiện căn nhà tuy nội thất đơn giản nhưng lại được anh dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Bộ chăn ga màu xanh nhạt rất dễ chịu, trên đầu giường còn có một vòng hoa nhài.


Anh sống có vẻ khá tốt.


“Anh đi nấu cơm, khoảng hai mươi phút nữa là xong. Em có muốn đi tắm trước không?”


Chu Bẩm Sơn trải vali của cô ra trên sàn, tiện cho cô lấy đồ.


“Em đi tắm trước đã, phòng tắm ở đâu vậy anh?”


“Đây.” Chu Bẩm Sơn đưa cô đến mở một cánh cửa nhỏ bên hông phòng ngủ: “Miền Nam không có lò sưởi, em tắm xong phải sấy tóc ngay, không là sẽ bị cảm lạnh đấy.”


Lâm Ấu Tân gật đầu: “Em nhớ rồi mà, anh đi nấu cơm đi.”


Chu Bẩm Sơn dặn dò mọi thứ xong xuôi, rời khỏi phòng, nhưng rất nhanh lại quay lại, hôn lên môi cô mấy cái: “Có việc gì cứ gọi anh, anh sẽ đến ngay.”


Lâm Ấu Tân không phải chưa từng trải qua mùa đông miền Nam. Trước đây khi làm ở đoàn kịch ở Hải Thành, thỉnh thoảng cô cũng phải cố gắng chịu lạnh, co ro chạy đi thay đồ sau khi tắm. Nhưng cái lạnh ở Huy Nam dường như vượt quá sức tưởng tượng của cô.


Cô sấy tóc xong, mặc quần áo ra ngoài, vẫn cảm thấy từng cơn lạnh ẩm ướt ùa đến.


Chu Bẩm Sơn bưng thức ăn vào, thấy cô co rúm trong chăn như con chim cút, anh vội đặt thức ăn xuống, kéo một chiếc máy sưởi điện từ dưới bàn ra.


Chiếc máy còn chưa bóc tem, anh nhanh chóng điều chỉnh xong rồi đẩy đến bên cạnh cô.


“Thế này có dễ chịu hơn không?”


Lâm Ấu Tân đưa tay ra sưởi, miễn cưỡng nói: “Cũng đỡ hơn chút.”


Chu Bẩm Sơn suy nghĩ một lát, chỉnh nhiệt độ máy sưởi lên mức tối đa: “Em ăn cơm đi, anh đi hỏi hàng xóm xem có chăn điện thừa không, tối nay mượn dùng tạm.”


“Không cần.” Cô ngăn anh lại: “Em không muốn dùng đồ của người khác đã dùng rồi, mai mình đi mua cái mới nhé.”


“Ấu Tân, em sẽ lạnh đấy.”


Lâm Ấu Tân nhìn anh đầy bất lực: “Vẫn còn lò sưởi điện mà, không đến nỗi đâu.”


Cô đã bị anh lây bệnh sạch sẽ rồi. Đồ mà người khác dùng để ngủ, cô thật sự không quen dùng.


Cô kiên quyết không đồng ý dùng đồ đã qua sử dụng, Chu Bẩm Sơn cũng không thể khăng khăng, chỉ có thể lấy một chiếc áo khoác lông vũ của mình ra cho cô mặc, rồi ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.


“Anh không ăn sao?”


Cô sợ thức ăn nguội nên ăn rất nhanh, mãi sau mới nhận ra Chu Bẩm Sơn chưa động đũa.


Chu Bẩm Sơn chỉ nhìn cô: “Anh không sao, trưa ăn muộn, bây giờ không thấy đói. Em ăn nhiều vào.”


Lâm Ấu Tân nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Không phải trong nhà hết cơm rồi chứ?”


“…Anh chưa nghèo đến mức đó đâu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


“Ồ.”


Thật ra cô cũng thấy mình hơi viển vông. Chu Bẩm Sơn dù sao cũng là người được nhà họ Chu nuôi lớn, không đến nỗi tự đối xử tệ với bản thân như vậy.


Ăn xong, cô súc miệng lại. Chu Bẩm Sơn đi tắm, cô liền chui vào chăn, lướt các trang thương mại điện tử để chọn chăn điện.


Nhưng xem mãi, cô vẫn không chọn được cái nào ưng ý. Có cái thì ở vùng xa xôi không giao hàng, có cái thì thời gian giao quá lâu, có cái thì bình luận nói có nguy cơ không an toàn. Cuối cùng, cô xem đến hoa cả mắt, vẫn không chọn được cái nào.


Cô bực mình, ném điện thoại sang một bên, mặc kệ tất cả.


Có Chu Bẩm Sơn ở đây, cô còn phải lo lắng gì nữa, cứ để anh chọn là được.


Chu Bẩm Sơn từ phòng tắm bước ra, thấy cô đang ôm điện thoại xem phim gì đó. Anh do dự một chút, rồi đi vòng sang phía đối diện, vén chăn lên và nằm vào.


Trước đây, khi ở một mình anh không thấy gì, nhưng hôm nay lại cảm thấy bên giường này lạnh thấu xương, trong khi bên cạnh lại ấm áp vô cùng.


Con người ta theo bản năng đều hướng về sự ấm áp.



Lâm Ấu Tân cảm nhận được sự gần gũi của anh, cô úp điện thoại xuống. Ánh sáng từ màn hình đột nhiên tối đi, chỉ còn một chút ánh sáng lọt ra, chiếu sáng hai đôi mắt đang nằm nghiêng đối diện nhau.


“Lạnh à anh?” Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, hỏi.


Bàn tay Chu Bẩm Sơn đang nắm cổ tay cô khựng lại, yết hầu khẽ nuốt xuống: “Hơi lạnh.”


Hơi thở se lạnh như sương mỏng. Cứ thế từ từ tiến đến gần, rồi dần dần nóng lên.


Khi môi chạm vào nhau, cô nhắm mắt lại. Cánh mũi cô thoảng mùi hương quen thuộc, quá đỗi quen thuộc, đến mức cô không kịp chống cự, tâm trí đã hoàn toàn chìm đắm trong mùi hương ấy.


Thế là cô không kìm được mà đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại.


Chu Bẩm Sơn khựng lại một thoáng, rồi bất ngờ ôm lấy cô, trở mình.


Anh chống tay bên tai cô, lồng ngực anh đập mạnh, cổ họng khô khốc: “Ấu Tân…”


Cô chậm rãi chớp mắt, như đồng ý lại như mời gọi.


Không thể nhịn được nữa, anh cúi xuống, cắn lấy môi cô, nhiệt độ không ngừng tăng lên, đến cuối cùng đã không cần bất kỳ vật giữ ấm nào, ngược lại còn đẩy hết chúng sang nửa giường lạnh lẽo còn lại.


Cái lạnh ẩm ướt của miền Nam dường như không còn tác dụng với họ nữa.


Họ đốt cháy cả nỗi đau và tình yêu, trong lúc di chuyển và phân tách, anh khẽ thầm thì: “Anh yêu em.”


Không ai có thể không yêu một người đã vượt ngàn dặm để đến tìm mình. Hơn nữa, anh đã từng nghĩ mình bị bỏ rơi rồi.


Ngay cả trong mơ, anh cũng không dám mong rằng mình sẽ có một giấc mộng đẹp như thế.


Lâm Ấu Tân cảm nhận cùng một nhiệt độ cơ thể với anh, cũng hiểu được tâm trạng của anh lúc này, nhưng thật sự khó mà thích nghi được với sự vội vàng và dồn dập của anh. Vì chính mình, cô đành cố sức d*ng h** ch*n ra hai bên để giúp anh: “…Em biết, em cũng yêu anh.”


Sau lần trước, cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nói được tiếng “yêu” nữa.


Nhưng không ngờ……


Ngay cả cô cũng không biết, mình đã “yêu” anh từ lúc nào.


Chu Bẩm Sơn cũng rúng động trước câu “em yêu anh”, giống như bị đạp chân ga tăng tốc mất kiểm soát, càng lúc càng không thể kiềm chế.


“Khoan đã!”


Một khoảnh khắc nào đó, đầu óc Lâm Ấu Tân vang lên như tiếng chuông, cô nhận ra điều gì.


Chu Bẩm Sơn bình tĩnh nhìn cô.


Lâm Ấu Tân kinh ngạc trước thái độ của anh: “Anh không chuẩn bị gì, không được…”


Từ trước đến nay, cô luôn quá tin tưởng vào sự chuẩn bị chu đáo của Chu Bẩm Sơn, đến mức cảm giác không có gì ngăn cản này khiến cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giống như hai lần duy nhất trước kia cô từng cảm thấy.


Nhưng lần này anh lại bất thường, thờ ơ nắm lấy eo cô: “Sẽ không sao đâu, yên tâm.”


“Ý anh là sao?”


“Như ý em đang nghĩ đấy.”


Đầu óc cô “ong” lên một tiếng, kèm theo cảm giác đình trệ. Nước mắt nhanh chóng trào ra, không biết vì lý do gì hay vì không thể tin được, giọng cô run rẩy: “Chu Bẩm Sơn, anh đã làm gì vậy?”


“Không sao đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi.” Anh vẫn rất bình thản, thậm chí dần dần tìm lại được tốc độ và nhịp điệu quen thuộc, cúi đầu hôn lên cổ cô: “Thích không em?”


Chiếc chăn dày phồng lên rồi hạ xuống, không khí lạnh lẽo nhanh chóng lọt vào bên trong, rồi lại bị thay thế bằng hơi nóng bức ra ngoài.


Lâm Ấu Tân không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào. Cô cảm thấy mình sắp bị ngột thở trong hơi nóng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn trong lúc rung động, nhưng trong lòng lại nghẹn một cục bông ướt át.


Anh rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện mà cô không biết nữa?


Đồ ngốc này.


Vì quá bối rối và cảm xúc dâng trào, cô gần như nhanh chóng buông xuôi. Chu Bẩm Sơn cũng không khá hơn là bao, chỉ là nhận ra phản ứng của cô, anh dùng bàn tay ướt mồ hôi ôm lấy cô: “Cùng nhau nào.”


Thế nhưng họ gần như chưa bao giờ đồng bộ. Cô cảm thấy anh quá đòi hỏi, giọng nói gần như tan vỡ: “…Anh nhanh lên đi.”


Chu Bẩm Sơn cười khàn: “Anh cần em giúp…..”


Nói rồi, anh ghé tai cô thì thầm hai chữ.



Theo lời anh, vài giây sau, chiếc chăn dày đang phồng lên bỗng dừng lại ở một khoảnh khắc rồi cả hai như cùng đổ sụp, ôm chặt lấy nhau, chia sẻ dư chấn.


Mãi rất lâu sau, dường như cả thế giới mới lại có âm thanh.


Cô chợt có cảm giác như lâu lắm rồi mới được ngâm mình trong suối nước nóng.


Ấm áp và tràn đầy.


Nhưng giây tiếp theo, giọng nói trầm khàn của Chu Bẩm Sơn vang lên bên tai: “Anh bật đèn được không?”


Cô sững sờ: “…Tại sao?”


“Muốn nhìn.”


Lâm Ấu Tân phản ứng vài giây, rồi bỗng nhận ra, đưa tay che mặt lại.


Cô thậm chí còn cảm thấy có gì đó đang chảy ra.


“…Nếu em nói không được thì anh có thể không nhìn không?”


Anh cười khẽ: “Đương nhiên rồi, nhưng anh sẽ đợi đến ban ngày rồi lại…”


Cô lập tức đưa tay bịt miệng tên b**n th** lại. Dù không muốn, nhưng khi nghĩ đến việc anh làm vì mình… cô lại xấu hổ, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chỉ được nhìn một lần thôi đấy.”


Chu Bẩm Sơn cong môi, bật đèn, cúi đầu nhìn.


Một lần rồi lại thêm một lần nữa. Và rồi sau đó họ đã có thêm nhiều lần khác, cho đến tận đêm khuya ánh đèn vẫn còn sáng trưng.


…….


Giờ làm việc của Chu Bẩm Sơn tại trạm y tế thôn là 8 rưỡi sáng. Thông thường, anh sẽ ra khỏi nhà từ 7 giờ để chạy bộ buổi sớm, thậm chí nếu có nhiều thời gian, anh còn đi dạo một vòng trên núi rồi mới đến trạm.


Bà Tạ bán vòng tay hoa nhài gần trạm y tế. Gần đây tuy là mùa du lịch thấp điểm, nhưng danh tiếng của khu danh lịch Trình Khê vẫn rất nổi. Dù là những ngày cuối năm, nơi đây vẫn có lác đác vài ba du khách ghé thăm.


Bà đã nghỉ hưu ở trạm y tế, không có việc gì làm nên làm thêm mấy món thủ công bằng hoa nhài để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.


Dọc con phố ven sông này có rất nhiều người bày hàng ra bán. Một người bạn già của bà Tạ ra bán kẹo mè, vừa ngồi xuống đã hỏi han như thể chuyện thường ngày: “Này, hôm nay bác sĩ Chu vẫn chưa ra sao? Đã gần 8 giờ rồi, mọi khi giờ này cậu ấy đã chạy bộ ven sông rồi cơ mà.”


“Haizz, bọn trẻ mà, lúc nào chẳng thích ngủ nướng. Vả lại sắp đến Tết rồi, trạm y tế cũng không cần nhiều người. Cậu ấy là tình nguyện viên mà, linh hoạt thôi, nghỉ một ngày cũng chẳng sao.”


Người bạn già trêu chọc: “Trông bà bênh vực ghê, vẫn còn ấp ủ ý định gả con gái cho người ta đấy à?”


Bà Tạ về nhà đã đấu tranh tư tưởng suốt mấy ngày liền, nghĩ tới nghĩ lui, thấy nên để hai đứa trẻ gặp nhau trước đã.


“Tôi làm gì có ý đó, chỉ thấy cậu ấy tử tế nên quan tâm một chút thôi.”


Bà Tạ trong lòng tính toán đủ đường nhưng vẫn tinh ranh không nói ra, chỉ chờ cô con gái lớn từ thành phố về ăn Tết, mai mối cho hai đứa gặp nhau. Nếu hai bên vừa mắt, mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.


Trời đông nắng đẹp, một buổi sáng trôi qua thật nhanh. Bà Tạ dọn hàng về nhà ăn cơm, đi ngang qua sân nhỏ Chu Bẩm Sơn thuê, thấy cổng không khóa nên tốt bụng giúp anh đóng cửa lại, vừa đóng vừa cất tiếng: “Tiểu Chu, cửa không khóa này, dì đóng giúp cháu nhé! Tiểu Chu?”


Giọng bà Tạ rất lớn, dù không bước vào sân, tiếng nói vẫn đủ vang đến tận trong nhà. Lâm Ấu Tân dạo này ngủ không sâu giấc, lập tức bị đánh thức. Cô bực bội đẩy người bên cạnh: “Có người gọi anh kìa… ồn quá…”


Chu Bẩm Sơn gần như thức trắng cả đêm, giờ cũng mệt mỏi không mở nổi mắt, theo bản năng ôm chặt cô: “Không quen không biết, gọi nhầm rồi.”


“…Nhưng người ta gọi anh là Tiểu Chu mà.”


“Trừ em ra thì bất cứ ai gọi, anh đều không quen biết.”


“……”


Cuối cùng, cả hai ngủ đến 3 giờ chiều mới dậy. Quần áo ngủ vứt la liệt khắp sàn. Để đỡ phải giặt ga trải giường, đành phải hy sinh thứ khác thôi.


Lâm Ấu Tân ngồi dậy, quấn chăn, đôi mắt lờ đờ nhìn Chu Bẩm Sơn tất bật dọn dẹp quần áo.


Bỗng nhiên, cô cảm thấy đây có lẽ là một thảm họa do chiếc chăn điện gây ra.


“Chu Bẩm Sơn.”


Anh nghiêm túc dùng giấy lau sạch những vết bẩn bên ngoài rồi mới cho vào máy giặt, sau đó quay đầu nhìn cô.


“Hửm?”


“Chúng ta đến thành phố mua một cái chăn điện đi anh.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 73
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...