Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 72
Edit: Mỳ
Thôn Trình Khê, huyện Huy Nam, những tia nắng cuối đông lạnh lẽo khẽ lướt trên mặt hồ, còn dãy núi xa xa thì ẩn hiện trong màn sương mờ ảo.
Bên cạnh trạm y tế thôn, bà Tạ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tay thoăn thoắt xe từng bông nhài, thấy từng tốp tình nguyện viên y tế mang hành lý lên xe buýt, cô liền cất tiếng chào hỏi đầy nhiệt tình: “Mọi người về ăn Tết hả?”
Người đi đầu là Trạch Giang Đào, mặc chiếc áo bông màu xanh navy, cơ thể mập mạp đang cố sức khuân hành lý lên xe, cười hì hì: “Đúng vậy, bọn tôi về nhà ăn Tết, qua Tết lại lên.”
Bà Tạ vội xua tay: “Về đi, đi đường cẩn thận nhé. Mấy tháng nay mọi người vất vả quá rồi, bà con ở đây không cần phải đi xe lên tận thành phố khám bệnh nữa, tiện lợi vô cùng. À, bác sĩ Chu cũng đi à?”
“Tôi mong cậu ta đi lắm chứ.” Trạch Giang Đào lẩm bẩm một câu đầy vẻ khổ sở, quay đầu nhìn vào trạm y tế: “Khó lắm.”
Kế hoạch tình nguyện viên lần này, Trạch Giang Đào năn nỉ mãi mới được đi theo, mục đích là để thuyết phục Chu Bẩm Sơn quay về, nhưng ai ngờ anh cứ như bị trúng bùa mê thuốc lú, sống chết cũng không chịu về Tây Thành. Trạch Giang Đào cũng chịu thua, dằn dỗi với anh mấy tháng rồi, giờ mà không về thì vợ ông sẽ đòi ly hôn mất.
“Chú còn quên gì nữa à?”
Đang mải suy nghĩ thì Chu Bẩm Sơn bưng ấm nước từ trong đi ra, đóng cửa trạm y tế lại, gương mặt điềm tĩnh nhìn Trạch Giang Đào. Anh gầy hơn mấy tháng trước, khoác trên mình bộ quần áo thể thao màu đen, toát ra một cảm giác cô độc nhàn nhạt.
Trạch Giang Đào không nhịn được, lườm anh một cái, chẳng buồn quan tâm đây là người mà anh ta đã thề phải đưa về bằng được nữa, mắng thẳng thừng: “Cái thằng trời đánh! Tim cháu làm bằng đá à?”
Chu Bẩm Sơn khẽ nhếch môi, không hề bị lay động: “Chúc chú lên đường bình an, chú Trạch.”
Mãi đến khi nhìn chiếc xe buýt khuất dần, Chu Bẩm Sơn mới xách ấm nước, thong thả đi dọc con đường lát đá xanh trở về căn nhà nhỏ mà anh thuê.
Đi ngang qua quầy của bà Tạ. Vẫn như thường lệ, sau khi tan làm, anh sẽ ghé mua vài xâu vòng hoa nhài.
“Tiểu Chu à, thật sự cậu không về nhà ăn Tết sao, ở đây luôn à?” Ánh mắt bà Tạ ánh lên vẻ hào hứng.
“Không ạ.”
Chu Bẩm Sơn chăm chú lựa từng xâu vòng, xâu nào cũng cầm lên ngửi thử, nhưng vẫn không tìm thấy mùi hoa nhài thân thuộc ấy.
Có lẽ chỉ trên người cô mới có mùi hương đó.
Bà Tạ cười đến tít cả mắt: “Thế thì tối giao thừa đến nhà dì ăn cơm đi, con gái lớn của dì làm việc ở thành phố ấy. Nó là y tá, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, cũng xinh lắm, cậu…”
“Cháu đã ly hôn và có con rồi. Chắc không tiện đến đâu ạ, cháu cảm ơn lòng tốt của dì.” Chu Bẩm Sơn thản nhiên ngắt lời.
“…Cậu có con rồi ư?” Bà Tạ ngạc nhiên.
Chuyện bác sĩ Chu ly hôn thì bà có nghe loáng thoáng, nhưng sao lại có con? Có con rồi thì… bà Tạ có chút do dự, gương mặt nhăn lại vì thất vọng: “Là con trai hay con gái vậy, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Một cặp sinh đôi, đã tám tuổi rồi ạ.”
Chu Bẩm Sơn chọn vài xâu vòng có mùi hương tạm được, bỏ vào túi quần, đưa điện thoại ra quét mã: “Cháu trả rồi nha dì.”
“À à, được rồi.”
Bà Tạ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Chu Bẩm Sơn đã đứng dậy và đi mất.
……
Chu Bẩm Sơn tiện đường mua ít đồ ăn rồi mới trở về nhà.
Đẩy cánh cửa lớn, sân viện vẫn trống trải. Anh khựng lại một chút, rồi xách túi đồ đi thẳng vào bếp.
Đất Huy Nam vốn nổi tiếng với măng tre, nhưng vì anh đến không đúng mùa nên không mua được măng tươi. Thay vào đó, anh mua một túi măng khô lớn từ ông chủ homestay bên cạnh, ngâm nước từ trước khi ra ngoài. Bây giờ về, anh chỉ cần vớt ra, thái sợi rồi xào cùng ớt và thịt.
Bữa ăn một người luôn dễ làm. Chỉ mười mấy phút sau, anh đã đặt đĩa thức ăn lên chiếc bàn nhỏ ở hành lang, xới cơm và ngồi xuống.
Dù là ăn cho có hay ăn một cách ngon lành, thì việc ăn uống đối với anh cũng chỉ là một cách để duy trì sự sống. Dăm ba phút là xong. Rửa bát xong xuôi, anh lại không có việc gì làm, bèn ngồi thẫn thờ ở hành lang.
Mùa đông miền Nam ẩm ướt, lạnh lẽo hơn rất nhiều. Trong nhà không có máy sưởi, thậm chí còn không thoải mái bằng ở ngoài.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh im lìm.
Không ai liên lạc với anh, mà anh cũng chẳng có ai để liên lạc.
Anh ngồi một lúc rồi cầm điện thoại, chụp một tấm hình dãy núi xa xa sau bức tường trắng ngói đen, đăng lên mạng xã hội, chế độ chỉ mình tôi.
Z-0115: [Mặt trời.]
Ban đầu, anh lập tài khoản này là để theo dõi động thái của Lâm Ấu Tân. Dần dà, nó trở thành nơi trút bầu tâm sự của riêng anh.
Rất ít người biết đến tài khoản này, trừ Văn Trừ, có lẽ chẳng ai hay. Nhưng với một người đã quen sống khép mình, anh vẫn lựa chọn để nó ở chế độ riêng tư.
Đăng xong, anh định vào phòng giặt mấy bộ quần áo thì điện thoại trên bàn bỗng reo.
Anh khựng lại, động tác đứng lên chợt dừng hẳn.
Thế nhưng, khi tầm mắt từ từ di chuyển, anh chỉ thấy vỏn vẹn một chữ “Văn”. Anh khẽ thở phào, nhanh chóng cầm điện thoại lên: “Chuyện gì?”
“… Tâm trạng không tốt à?”
“Không.”
Chu Bẩm Sơn cầm điện thoại vào nhà, cho quần áo bẩn vào máy giặt.
Văn Trừ đã quen với tính cách này của anh. Thời đi học anh đã lạnh lùng như vậy rồi. Nhờ giúp gì thì anh vẫn giúp, nhưng sẽ chẳng bao giờ có thái độ niềm nở, vui vẻ.
“Gần đây có ai liên lạc với cậu không?” Văn Trừ cẩn thận hỏi.
Chu Bẩm Sơn đổ nước giặt vào, giọng lạnh nhạt: “Ngoài cậu ra thì ai liên lạc với tôi chứ?”
“… Cũng phải. Thế……cô Lâm cũng không luôn à?”
“Em ấy liên lạc với tôi làm gì?”
Văn Trừ im lặng một lát, ngập ngừng: “Đừng giận tôi nhiều chuyện nhé. Tháng trước tôi có gặp cô ấy ở sân bay, tiện đường nên chở cô ấy một đoạn. Một lúc không kìm được, tôi đã kể cho cô ấy chuyện cậu thầm mến cô ấy rồi.”
Tay Chu Bẩm Sơn chợt khựng lại, trái tim trong phút chốc như thắt lại.
Mãi đến khi tiếng gió yên tĩnh thổi qua khoảng sân nhỏ, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, cất tiếng hỏi đầy khó khăn: “Rồi sao nữa?”
Anh không thể phủ nhận cái khao khát thầm kín đang dâng lên trong lòng lúc này.
Văn Trừ thở dài: “Rồi tôi bảo cô ấy đến xem ngăn kéo trong phòng sách của cậu đi. Nhưng tôi cũng đã nhắc cô ấy rồi, nếu chỉ vì cảm động thì không cần thiết, tôi nghĩ cậu cũng không muốn điều đó. Chẳng qua tôi đã nghĩ cô ấy sẽ liên lạc với cậu, hoặc hỏi địa chỉ của cậu. Nhưng tôi cứ hết chờ rồi đợi cả một tháng trời mà vẫn không thấy, cho nên…”
Tim anh chùng xuống, nặng trĩu.
Cũng đúng như dự đoán.
Kể cả khi cô biết, cũng chẳng thay đổi được gì.
Anh vẫn là anh, vấn đề vẫn cứ tồn tại. Cô là người hiểu chuyện.
“Biết rồi.” Chu Bẩm Sơn cúi đầu cười chua chát.
“Lão Chu này, cũng dễ hiểu thôi, thật đấy. Ngày trước người ta đối xử với cậu không có gì đáng chê trách cả, cũng chẳng có gì phải tiếc nuối. Cậu nói xem, có đúng không?”
Văn Trừ cũng thầm tự trách mình, biết vậy đã không gọi cú điện thoại này. Nó có khác gì cứa thêm một nhát dao vào tim anh đâu.
“Ừ, không sao.” Anh rũ mắt, khởi động máy giặt. Tiếng nước chảy ào ào vang lên.
“Này, anh bạn, đời còn dài mà, đâu thiếu gì người tốt. Cứ tìm một người khác đi, những chuyện này chẳng đáng gì đâu…”
“Không cần thiết. Thôi nhé, tôi cúp máy đây.”
Vừa cúp máy, Chu Bẩm Sơn chống tay lên tường, khựng lại. Anh mặc cho sự khô khốc và nỗi đau trong lòng dâng lên rồi lại từ từ lắng xuống như thủy triều.
Biết rằng hy vọng rồi sẽ thành thất vọng, nhưng vẫn không thể ngăn được mình kỳ vọng.
Anh đã quá tham lam rồi.
Lâm Ấu Tân hà cớ gì mà phải đến đây chứ? Dù cho anh có thầm mến tám năm thì cũng chẳng có gì đáng để cô bận tâm đâu?
Sau khi bình tâm trở lại, anh vô cảm nhặt chiếc giỏ tre ở góc tường lên, quay người ra ngoài.
Anh phải tìm việc gì đó để làm.
Khóa cửa sân, ông chủ homestay bên cạnh có lẽ vừa đón đợt khách đầu tiên trong mùa vắng khách. Ông ấy nhiệt tình giúp khách dỡ hành lý từ trên xe xuống, thấy anh thì cười hề hề chào một tiếng.
“Bác sĩ Chu, lại lên núi à?”
Chu Bẩm Sơn chỉ lạnh nhạt gật đầu, trước khi đi thấy ông chủ homestay đang chống lưng dỡ hành lý, anh vẫn đặt giỏ tre xuống, bước tới.
“Để tôi giúp cho.” Anh đưa tay ra.
Lưng ông chủ homestay không tốt, cũng không từ chối, vội nhường chỗ: “Phiền cậu quá.”
Chu Bẩm Sơn đặt giỏ tre sang một bên, bước lại gần. Khi nhìn thấy chiếc vali Rimowa lớn màu đỏ kích cỡ 30 inch, một cảm giác quen thuộc đột nhiên dâng lên trong lòng.
Nhưng anh không dám nghĩ nhiều, vươn tay xách lên, vừa định đặt xuống đất thì phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng, trong trẻo.
“Đặt nhẹ thôi, làm hỏng rồi thì một bác sĩ làng như anh đền nổi không?”
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, Chu Bẩm Sơn cảm thấy toàn thân như đông cứng lại. Anh vội vã quay đầu.
/
Lâm Ấu Tân ban đầu chẳng hề muốn tới.
Thế nhưng, sau khi rời khỏi căn hộ của anh, cô lại càng nghĩ càng bực. Cô bực đến nỗi có một đêm, cô vùng dậy giữa chừng, lôi xoành xoạch vali ra khỏi phòng thay đồ, vứt đại một đống quần áo vào rồi lái xe rời khỏi khu Tây Thành.
Từ Tây Thành tới Huy Nam là cả quãng đường gần hai nghìn cây số, cô cứ hết đi rồi lại dừng. Tất nhiên, cô đã từng hối hận, cũng từng muốn quay đầu.
Nhưng cứ mỗi lần định quay lại, vừa lên xe, cô lại tiếp tục lái theo lộ trình đã định.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, lý trí và logic thật sự quá yếu ớt trước một cảm xúc mãnh liệt.
Bất kể đã nghĩ thông suốt hay chưa, bất kể sẽ đối mặt với anh như thế nào, thì cuối cùng cô vẫn đứng ở đây.
Lúc này, Lâm Ấu Tân khoanh tay dựa vào xe, sau cặp kính râm thoải mái ngắm nhìn người đang đứng trước mặt.
Anh gầy đi, mà cũng đen hơn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chiếc áo khoác gió mặc trên người trở nên lỏng lẻo. Trên hai bàn tay có thêm nhiều vết thương nhỏ, trông giống như bị một loại cây có thân dai cứa vào, để lại những vết sẹo mờ nhạt màu đỏ sẫm.
Đây mà gọi là biết tự chăm sóc bản thân à?
Người này đúng là nói chẳng có câu nào thật lòng cả!
Đứng đối diện, Chu Bẩm Sơn cũng đã đặt vali của cô xuống. Môi anh mấp máy, nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Trông anh cứ như không thể tin nổi vào mắt mình.
Lâm Ấu Tân lướt mắt nhìn anh, rồi lập tức quay người bước thẳng vào cửa chính của nhà trọ.
Đi được vài bước, thấy anh vẫn ngây người đứng phía sau, cô nhíu mày quay lại: “Mang vào đi chứ, đứng trơ ra đó làm gì?”
Chu Bẩm Sơn giống như một cỗ máy đã gỉ sét được khởi động lại. Anh khó khăn tiếp nhận mệnh lệnh, cầm vali của cô, lầm lũi đi theo vào.
Ông chủ nhà trọ thấy Chu Bẩm Sơn thất thần, liền “Úi” một tiếng, nói: “Bác sĩ Chu, phiền cậu mang vào rồi. Thôi phần còn lại cứ để tôi làm cho.”
Thế nhưng, trán Chu Bẩm Sơn lấm tấm mồ hôi, anh vẫn không chịu buông tay, chỉ lặng lẽ nhìn cô gái đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy.
Lâm Ấu Tân đưa chứng minh thư, điền thông tin rồi cầm lấy thẻ phòng. Cô quay đầu nhìn người đang đứng giằng co với ông chủ nhà trọ.
“Chú cứ để anh ấy mang đi. Trông anh ấy có vẻ thích khổ sở mà, chú cứ kệ anh ấy.”
Ông chủ nhà trọ là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, lúng túng “Ờ” một tiếng, hết nhìn trái lại nhìn phải, quan sát hai người họ.
“Bác sĩ Chu, hai người quen nhau à?”
Chu Bẩm Sơn không biết phải nói thế nào, nói là quen liệu cô có giận không? Thế là anh chỉ cẩn thận nhìn cô.
Lâm Ấu Tân thấy bộ dạng đáng thương đó của anh thì bực mình, lạnh lùng quay người: “Mang hành lý lên cho tôi.”
Nói rồi, cô đi thẳng lên lầu.
Ông chủ nhà trọ chẳng hiểu đầu đuôi ra sao: “Chuyện này là…?”
Chu Bẩm Sơn không có thời gian giải thích, chỉ gật đầu với ông chủ. Anh vội xách vali lên, ba bước thành hai bước, nhanh chóng lên lầu.
Chiếc áo khoác gió màu hồng dơ bẩn bị cô cởi ra vứt sang một bên, bên trong là chiếc áo dệt kim cao cổ ôm sát màu đen. Tóc đuôi ngựa buộc cao, cả người cô nhỏ nhắn nhưng không hề yếu ớt. Dù đang lạnh lùng, cô vẫn đẹp một cách tươi tắn.
“Đóng cửa.”
Nghe thấy mệnh lệnh, Chu Bẩm Sơn đặt vali cạnh cửa, rồi đóng cửa lại.
Đã rất lâu rồi họ không ở chung trong một không gian nhỏ hẹp như vậy. Chu Bẩm Sơn im lặng đứng đó, không dám nhìn cô.
Lâm Ấu Tân không kìm được cười khẩy, đứng dậy: “Sao nào, xem nhiều vở kịch đến thế rồi, bây giờ đứng dưới ánh mặt trời, anh lại không dám nhìn tôi à?”
Tim Chu Bẩm Sơn bỗng đập mạnh, một cảm giác xấu hổ như nhật ký bị công khai trỗi dậy.
“Anh… anh chỉ là một khán giả bình thường thôi.”
“Khán giả bình thường thôi?”
Cô khoanh tay, chầm chậm bước về phía anh, nheo mắt lại: “Một khán giả bình thường lại xem không sót một buổi nào sao? Có là fan cuồng đi chăng nữa thì cũng không làm được như anh đâu. Chu Bẩm Sơn, anh đúng là một thằng hèn, đến cả tấm ảnh chụp chung với Lương Tiêu Thụ hôn tôi mà anh cũng giữ lại. Anh giỏi tự hành hạ bản thân đến thế à?”
Mùi hương hoa nhài quen thuộc từng bước lấn tới. Chu Bẩm Sơn khó chịu nhắm mắt, lùi lại và dựa vào tường: “…Đó là tấm ảnh chụp chung duy nhất của anh với em.”
“Đúng vậy! Vậy tại sao anh không xuất hiện!” Cô vươn tay túm lấy cổ áo anh kéo xuống, ánh mắt phẫn nộ: “Thích thì giành lấy đi, tự cảm động bản thân làm gì! Có gan lấy cái chết ra uy h**p tôi, lại không có gan đường đường chính chính theo đuổi tôi sao?”
“Tự giỡn với tiền đồ của mình. Dám lặng lẽ chuyển từ bệnh viện trung ương Bắc Kinh chỉ để đến đây, rồi cũng lặng lẽ bỏ đi, bán xe bán nhà. Anh cắt đứt thật sạch sẽ. Sạch sẽ đến mức cứ như tôi mắc nợ anh vậy! Là tôi bảo anh thầm yêu tôi tám năm sao?”
Lòng Chu Bẩm Sơn chua chát: “Không, là anh tự nguyện thích em.”
Lâm Ấu Tân tức đến bật cười: “Vậy thì tình yêu của anh cao cả thật đấy. Anh đi rồi, lại còn rộng lượng đưa ra tuyên bố làm rõ, nhường chỗ cho tình địch của mình. Bán xe để mua cho tôi chuỗi hạt phỉ thuý. Chu Bẩm Sơn, anh đã quyết tâm không để tôi quên anh, đúng không?”
Chu Bẩm Sơn đột ngột im lặng.
Anh làm những việc này hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không ngờ lại gây thêm phiền phức cho cô sao?
Anh làm gì cũng sai.
Chu Bẩm Sơn đau khổ thở dài, đưa tay ra, nhưng khi sắp chạm vào cô, anh lại chợt nhớ ra điều gì đó, đột ngột dừng lại: “Anh xin lỗi.”
“Ngoài câu đó ra anh còn biết nói gì nữa?”
Lâm Ấu Tân bực tức, quay mặt đi không muốn nhìn anh, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua bàn tay anh.
Vài ngón tay khô ráp, nứt nẻ, thô sần và ửng đỏ. Mu bàn tay còn có những vết xước màu đỏ.
Mới chỉ vài tháng thôi mà.
Cô bực bội rụt mắt lại, buông cổ áo anh ra, quay về ghế sofa.
Thôi, vốn dĩ cô cũng chẳng phải đến đây để cãi nhau với anh.
Chu Bẩm Sơn bị cô đẩy, lưng chạm vào tường, khẽ ho một tiếng. Nhìn cô lặng lẽ quay lại ghế sofa, anh chần chừ một lát rồi cũng đi theo.
Chỗ ngồi bên cạnh lún xuống. Lâm Ấu Tân không phản đối anh đến gần, chỉ là giữa hai người vẫn cách một khoảng bằng một người. Họ cứ thế im lặng.
“Tại sao em lại tới đây?”
“Anh có định sống ở đây cả đời không?”
Đột nhiên, cả hai cùng lúc lên tiếng.
Lâm Ấu Tân không lùi bước, nhìn thẳng vào anh. Chu Bẩm Sơn đành trả lời trước: “Đây là dự án tình nguyện. Sau này anh sẽ tìm việc ở bệnh viện khác, em đừng lo.”
“Anh thử nói dối xem.”
Giọng anh khựng lại, rồi lập tức thay đổi: “Kế hoạch ban đầu là sống ở đây mãi, anh xin lỗi.”
“Có tiền không?”
“Có một ít.”
“Một ít là bao nhiêu?”
Chu Bẩm Sơn lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ngân hàng cho cô xem.
Lâm Ấu Tân liếc qua, thấy con số trên màn hình, không khỏi cười khẩy: “Giỏi thật đấy, số tiền tôi mua mấy cái áo khoác cho anh, vậy mà đủ để anh sống cả đời cơ đấy.”
Chu Bẩm Sơn không hiểu tại sao cô vẫn còn quan tâm đến mình, bèn khẽ giải thích: “Vẫn có thể kiếm thêm mà, trạm y tế thôn cũng có chút tiền lương.”
“Cũng đúng, số tiền lặt vặt của anh, nuôi anh ăn một bữa một ngày là đủ rồi. Không được nữa thì anh lên núi đào thêm thảo dược, hái thêm trà, bán đi cũng sống qua ngày. Chỉ có điều, bàn tay này chắc không cần dùng nữa rồi, dù sao sau này anh cũng đâu có ý định lên bàn mổ, đúng không?”
Cô vẫn còn tức giận, tức đến mức muốn châm chọc anh.
“Ấu Tân…” Chu Bẩm Sơn ngỡ ngàng nhìn cô.
Làm sao cô biết được những chuyện này, ngay cả Văn Trừ anh cũng chưa từng nói.
Lâm Ấu Tân nghiêng đầu, ánh mắt đối diện với anh. Trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp, cô khẽ nhíu mày.
Đầu óc Chu Bẩm Sơn ù đi, đồng tử giãn ra, cuối cùng cũng nhận ra: “Em đến đây là vì anh sao?”
Lâm Ấu Tân quay đầu đi, không muốn nhìn anh.
Cổ tay cô đột nhiên bị anh giữ chặt. Anh vội vã cúi người nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói run rẩy: “Ấu Tân, có phải không, có phải em đến tìm anh không? Chúng ta không phải vô tình gặp nhau, đúng không em?”
Hỏi thừa.
Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
“Ai mà vô tình đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì!” Lâm Ấu Tân cuối cùng cũng không kìm được mà trừng mắt nhìn anh: “Anh ra ngoài mà xem, trong cái làng này ngoài anh và tôi ra còn có người ngoài nào nữa không?”
Thấy cô vì mình mà tức giận, Chu Bẩm Sơn hiếm khi cảm thấy vui vẻ. Ngoài ra còn là sự kinh ngạc không thể tin nổi và cả sự ấm áp.
Sự ấm áp đó dường như sắp trào ra khỏi khóe mắt.
Cô thật sự đến vì anh.
Cô vậy mà lại đến thật.
Anh đã nghĩ rằng giữa họ sẽ không còn bất kỳ khả năng nào nữa.
“Văn Trừ nói em chưa từng hỏi cậu ấy địa chỉ, anh đã nghĩ em sẽ không tới.”
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, bàn tay nắm lấy tay cô không ngừng run rẩy.
“Tôi muốn tìm anh cần phải hỏi anh ta sao?” Lâm Ấu Tân cười khẩy đầy khinh thường, đôi mắt linh động liếc qua: “Anh có thể cho người đi điều tra tôi, thì tôi không thể à? Tôi cố ý không tìm Văn Trừ, cố ý không liên lạc với anh. Khoảng thời gian này anh sống rất khó chịu đúng không? Khó chịu là đúng rồi. Tôi là người có thù tất báo, lần này giữa tôi và anh phải tính toán sòng phẳng. Chu Bẩm Sơn, anh thật quá đáng, đến mức tôi nằm mơ cũng muốn đâm cho anh vài nhát dao để trút giận…”
Miệng cô mấp máy, biểu cảm sinh động, trông đầy vẻ giận dữ. Nhưng Chu Bẩm Sơn đã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa.
Lúc này, bộ não mụ mị và trái tim đập liên hồi của anh chỉ đưa ra một mệnh lệnh duy nhất.
Ngay khi Lâm Ấu Tân còn chưa nói dứt lời, đột nhiên cảm thấy cơ thể lơ lửng giữa không trung. Cô chưa kịp tức giận kêu lên, giây tiếp theo đã bị anh ôm vào lòng.
Cánh tay siết chặt lấy eo cô đau buốt, lồng ngực anh cũng phập phồng vì những cảm xúc quá mãnh liệt.
Lâm Ấu Tân cúi đầu, nhíu mày định mắng anh được voi đòi tiên, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt anh dần đỏ lên thì bỗng im lặng.
Cô thấy những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt anh, theo khuôn mặt gầy gò, trượt qua thái dương rồi chảy xuống cổ.
Những lời định nói ra cứ thế chìm nghỉm.
Trong những khoảnh khắc căng thẳng và khó xử trước đây, anh vẫn chưa từng để cô nhìn thấy.
Lâm Ấu Tân đưa tay chạm vào, thấy nóng hổi. Như bị lây nhiễm, trong mắt cô cũng dâng lên một luồng cảm xúc tương tự.
Quãng đường hai nghìn cây số lái xe đến đây, dường như đã hoàn thành tất cả ý nghĩa của nó ngay khoảnh khắc này.
Giận anh không biết ăn nói, tức anh tự hủy hoại bản thân là thật. Nhưng cô thương quá khứ của anh, thấu hiểu lựa chọn của anh và trách cứ chính mình cũng là thật.
Giữa họ, không có ai là hoàn toàn vô tội.
“Chu Bẩm Sơn, anh đúng là có khả năng khiến tôi mềm lòng.”
Lâm Ấu Tân mắng anh, nhưng cũng buông xuôi mà ôm chặt lấy anh.
Cô đã nghĩ thông suốt trên đường đến đây.
Có lẽ tình yêu chính là….bất kể anh là ai đi chăng nữa thì em vẫn yêu anh.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 72
10.0/10 từ 33 lượt.
