Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 50
Edit: Mỳ
Khi Chu Bẩm Sơn về đến nhà là đã 8 giờ tối.
Trong buổi tiệc anh có nhấp một chút rượu sake, đến khi tài xế chở anh về tới nhà thì cũng đã khá muộn. Khoảnh khắc anh về đến nhà là vừa hay tiếng chuông đồng hồ ở phòng khách điểm. Vào đến cửa rồi anh mới chợt nhận ra là ở ngoài hành lang, đến một ánh đèn cũng chẳng có.
Cánh cửa hé mở, cả căn hộ lớn giờ đây lại đang chìm trong màn đêm vô tận, yên tĩnh đến mức cứ như chưa từng có ai ở.
Anh đi quanh nhà một vòng, sau cùng mới tìm thấy cô đang nằm trong phòng chiếu phim.
Đẩy cửa vào, một luồng không khí lạnh lẽo ập tới. Cô để điều hòa ở mức rất thấp, đang cuộn mình trong chăn xem phim, trên đùi còn có một chiếc laptop, thỉnh thoảng lại gõ gõ vài phím.
Cô đang làm việc sao?
Anh vô thức định lại gần, nhưng rồi lại dừng bước khi nghĩ đến bộ quần áo đã ở bệnh viện cả ngày, đầy rẫy vi khuẩn.
Đúng lúc ấy, Lâm Ấu Tân quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhìn anh: “Anh về rồi à?”
Từ góc độ của Chu Bẩm Sơn, anh không thể quan sát toàn cảnh, chỉ có thể thấy gương mặt cô lúc sáng lúc tối dưới ánh sáng màn hình, đẹp đến nao lòng, còn lại thì không thấy gì khác.
Anh khẽ nhếch môi cười: “Ừm, anh đi tắm đây. Em cứ xem tiếp đi.”
Mấy ngày trước thì không thấy gì, nhưng giờ chỉ cần nghe anh nói những câu như “Em xem một lát đi”, “Ngoan, tự ăn cơm nhé” thì không hiểu sao tự nhiên cô thấy tức muốn nổ tung.
Thế là, ánh mắt hơi lạnh của cô dừng lại trên người anh một chút rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt đi chỗ khác: “Anh đi đi.”
“Ừ.”
Khoảnh khắc Chu Bẩm Sơn đóng cửa lại, màn hình máy tính của cô lập tức chuyển từ giao diện tài liệu sang giao diện tin nhắn WeChat.
Cuộc trò chuyện với Lý Tư Dã vẫn dừng lại ở năm phút trước.
Lý Tư Dã: [Em gái không biết à? Anh cũng chỉ nghe nói thôi, anh Chu ở bệnh viện rất ít khi tiếp xúc với con gái. Mà nhé, bác sĩ Bạch là một trong số ít người khác giới từng đi ăn, đi xem phim với anh ấy đó.]
Ấu Tân: [Em chưa từng nghe anh ấy nói. Sao anh ấy bảo em là anh ấy cũng không có ánh trăng sáng nào hết mà?]
Lý Tư Dã gửi tới vài biểu tượng mặt cười toe toét: [Anh ấy lầm lì như vậy đương nhiên sẽ không nói cho em biết rồi. Nhưng bố của bác sĩ Bạch là phó viện trưởng bệnh viện bọn anh, còn cậu cô ấy là cấp trên trực tiếp của anh Chu, cả hai người đều rất coi trọng anh Chu. Hơn nữa, anh Chu khi không lại không ở lại Tổng viện Bắc Kinh mà chạy đến Tây Thành, em nói xem còn có thể vì lý do gì nữa.]
Ánh mắt cô lạnh lùng gõ chữ: [Ồ, thế sao anh ấy không theo đuổi bác sĩ Bạch luôn đi.]
Lý Tư Dã: [Chuyện này thì anh không biết rồi, anh trai của em không thể nào kể chuyện này cho anh nghe được. Nhưng mà bác sĩ Bạch kiêu ngạo lắm, dù sao thì bố cô ấy cũng ở đó mà. Nên là anh nghĩ có lẽ anh Chu không muốn người khác nói ra nói vào, dù sao thì chủ nhiệm Chu nhà mình cũng tài giỏi mà, em nói phải không?]
Hóa ra là vậy.
Chu Bẩm Sơn còn chẳng thèm dùng đến quan hệ của nhà họ Chu, đi lại chỉ dùng một chiếc xe ba bốn chục vạn tệ, chắc chắn không thể hạ cái lòng tự trọng kiêu hãnh đó để làm con rể của viện trưởng, để người ta bàn tán xì xào được.
Giỏi quá nhỉ?
Cái tôi chết tiệt của đàn ông.
Lâm Ấu Tân đã biết được điều mình muốn, không còn muốn nói chuyện tiếp nữa. Thế nhưng Lý Tư Dã, người chỉ vì một lượt thích trên WeChat của cô mà chủ động bắt chuyện, vẫn không ngừng đeo bám.
Lý Tư Dã: [ Em gái, vở kịch của em khi nào công chiếu vậy? Đến lúc đó, anh có thời gian sẽ đến ủng hộ em. ]
Với thái độ dùng xong thì đừng giết, Lâm Ấu Tân trả lời: [ Giữa tháng ba, đến lúc đó em sẽ tặng anh hai vé. Có gì anh nhớ dẫn bạn gái đến xem cùng nhé. ]
Gửi xong, cô thoát khỏi WeChat trên máy tính, bởi vì Chu Bẩm Sơn đã tắm xong và đi vào.
Mùi muối biển ẩm ướt thoang thoảng, anh ngồi xuống cạnh cô.
Chu Bẩm Sơn lướt nhìn màn hình máy tính của cô: “Kịch bản mới à em?”
Màn hình hiện lên dòng chữ lớn: Kịch bản vở kịch tự sản xuất của Nhà hát Lớn Bắc Kinh “Ngọc Thạch Ký”.
Đây là lần đầu tiên anh xem kịch bản kịch. Đó là một tệp tài liệu dày hàng trăm trang, cô đã đọc được một nửa, bên trên là những đánh dấu và chú thích chi chít.
Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu, không muốn để ý đến anh: “Dạ.”
Vốn dĩ cô muốn chia sẻ với anh tin mình đã vượt qua buổi phỏng vấn, nhưng bây giờ thì không muốn nói nữa.
“Sao em không vào thư phòng?” Chu Bẩm Sơn chạm vào cánh tay đang lộ ra ngoài chăn của cô, cảm thấy hơi lạnh: “Ở đây ánh sáng tối quá, sẽ hỏng mắt đấy.”
Lâm Ấu Tân không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình. Cả người cô lạnh lùng đến mức nghiêm nghị.
Chu Bẩm Sơn cảm thấy hôm nay cô im lặng lạ thường, hoàn toàn khác so với mấy ngày ở Hải Thành.
Anh đưa mu bàn tay chạm vào mặt cô: “Sao thế? Em khó chịu chỗ nào à…”
Chưa nói hết câu thì “Chát” một tiếng, bàn tay anh bị cô gạt ra, không mạnh cũng không nhẹ. Một giọng nói đều đều vang lên: “Đang xem phim mà, anh đừng làm phiền em.”
Bàn tay Chu Bẩm Sơn lơ lửng giữa không trung, anh nhíu mày khó hiểu: “Chạm vào mặt cũng là làm phiền à? Anh không được chạm vào em sao?”
Lâm Ấu Tân không nói gì, trong lòng cô đang có một ngọn lửa không tên đang dần bùng lên.
Cô cảm thấy mình đã đối xử chân thành nhưng đối phương lại chỉ đáp lại một cách khéo léo.
Thế nhưng cô lại không hề muốn vạch trần chuyện này ra để cãi vã với anh.
Lòng tự trọng của cô không cho phép. Bản thân cô thấy làm lớn chuyện lên là việc không cần thiết và cũng quá mất giá.
Hơn nữa, nếu cô chấp nhặt thì lại càng chứng tỏ cô có hai tiêu chuẩn.
Cô có ánh trăng sáng thì sao lại không cho phép người ta có chứ?
Lâm Ấu Tân không nói, Chu Bẩm Sơn cũng không nói gì thêm. Cả hai chỉ lẳng lặng xem phim.
Bộ phim cô đang xem là “Hương Đốt Trầm Đầu Hương” của Trương Ái Linh. Phim cứ chiếu đi chiếu lại, đến đoạn đầu, Cát Vi Long lên núi tìm dì của mình.
“Anh xem phim này chưa?” Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng.
Chu Bẩm Sơn lập tức nhìn sang: “Chưa.”
“Phim tình cảm khác cũng chưa xem sao?”
“Thật ra cũng có xem rồi.”
Nghe vậy, Lâm Ấu Tân lập tức thoát giao diện hiện tại, quay về màn hình chính: “Anh xem phim nào rồi, chúng ta xem lại cùng nhau.”
Chu Bẩm Sơn cầm lấy điều khiển, chọn một bộ phim “Thật Lòng Rung Động”.
“Mấy năm trước, phim này cũng khá nổi đó. Anh đi xem một mình à?”
Lâm Ấu Tân vờ lơ đãng hỏi thăm. Cô diễn xuất đỉnh đếnn nổi, câu hỏi đó lại chẳng toát ra ý gì.
Nhưng hiếm khi nào Chu Bâm Sơn khựng lại: “Anh đi cùng người khác.”
“À?” Cô mỉm cười nhìn qua: “Cùng với Văn Trừ sao anh?”
Chu Bẩm Sơn hít sâu một hơi, anh không muốn lừa dối cô điều gì: “Không phải, là cùng với một đàn em.”
Lâm Ấu Tân điều khiển nút âm lượng lên cao, trong chốc lát chẳng nói gì nữa cả.
Phim “Thật Lòng Rung Động” là một bộ phim tình cảm trong sáng đến mức người xem hay không xem cũng đều biết. Anh chọn bộ này cũng hợp, đúng với hình tượng của một người như Chu Bẩm Sơn.
Thấy cô im lặng, chỉ co gối ngồi đó điều chỉnh các thông số phát nhạc, Chu Bẩm Sơn cũng lặng lẽ dời ánh mắt lên màn hình.
Anh vẫn nhớ ngày đi xem phim đó là vào ngày lễ tình nhân. Năm đó là năm cuối cùng anh học tiến sĩ, còn LẤu Tân vẫn đang học năm thứ ba đại học ở Mỹ, nghỉ hè không về nước. Lương Tiêu Thụ đã bay sang để ở bên cô.
Trong ngần ấy năm, anh chỉ có thể biết được cuộc sống của cô qua trang Weibo và Instagram cá nhân. Thật may, thời còn đi học, cô rất thích bày tỏ cảm xúc, đăng năm sáu bài mỗi ngày là chuyện bình thường. Thế nên anh cứ giữ thói quen sáng nào cũng vào xem. Và ngày lễ Thất tịch hôm ấy, không ngoài dự đoán, anh đã thấy một bức ảnh đôi của họ.
Họ cùng nhau đi công viên giải trí Universal Orlando. Cô mặc bộ đồng phục nhà Slytherin của Harry Potter, mái tóc nhuộm vàng nhạt, tay ôm một bó hồng lớn, kiễng chân hôn lên má người con trai bên cạnh.
Kèm theo là dòng chú thích: [3 years!]
Một mốc thời gian không rõ ràng, nhưng anh và những fan hâm mộ lâu năm khác đều hiểu, đó là kỷ niệm ba năm và cũng là Thất tịch thứ ba mà họ ở bên nhau.
Bình luận bên dưới, tất thảy đều là: “Chúc phúc”, “Hạnh phúc”, “Ngọt ngào quá”.
Anh khi ấy chẳng khác nào một người hâm mộ bình thường trong số hàng ngàn người khác, cũng hòa vào dòng người, để lại một câu bình luận: “Rất xứng đôi, chúc mừng hai em.”
Buổi sáng hôm ấy, anh trải qua trong sự tỉnh táo lạ thường nhưng lại mơ hồ đến khó hiểu. Sau khi từ thư viện về, hoàn thành xong bài luận văn, anh đã ngủ thiếp đi trên giường. Mãi cho đến lúc hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời mới tỉnh lại.
Phòng ký túc xá dành cho tiến sĩ y khoa khi ấy là phòng hai người. Bạn cùng phòng của anh là một chàng trai Đông Bắc vô cùng nhiệt tình. Cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, cậu ấy bảo rằng học viện vừa tặng vé xem một bộ phim tình cảm trong trẻo, rất hợp với không khí ngày lễ rồi hỏi anh có muốn đi xem để khuây khỏa không.
Không hiểu sao, anh lại gật đầu đồng ý. Mãi đến khi đã ngồi xuống ghế tại rạp chiếu phim, anh mới nhận ra bạn cùng phòng đã nhường vé của mình cho một đàn em khóa dưới. Cậu ta bảo mình có hẹn với bạn gái, còn cô bé này đã thầm mến anh từ lâu rồi.
“Lúc đó, học viện có phát vé xem phim, ban đầu là anh và bạn cùng phòng tính đi, nhưng cậu ấy lại có việc đột xuất, nên đã đưa vé cho một đàn em khóa dưới. Anh cũng chỉ biết chuyện này khi đến rạp thôi.”
Chu Bẩm Sơn từ từ giải thích, không muốn để những hiểu lầm không đáng có nảy sinh.
“Để giữ phép tắc xã giao cơ bản, anh đã không bỏ về giữa chừng mà xem hết bộ phim đó. Nhưng sau đấy thì không còn tương tác gì thêm với cô bạn khóa dưới ấy nữa, lúc đó anh sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi mà.”
“À, thế nếu không tốt nghiệp thì sẽ có tương tác à?” Lâm Ấu Tân đã cố nhịn, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi xỏ một câu.
Chu Bẩm Sơn nhất thời không đoán được tâm trạng của cô. Bởi vì câu nói nghe đầy mùi thuốc súng ấy lại được cô thốt ra cùng một nụ cười, cứ như một lời đùa.
“Cũng không hẳn. Nếu có tương tác thì đã sớm có rồi, không cần phải đợi đến tận năm anh tốt nghiệp đâu.”
Tâm trạng của Lâm Ấu Tân dịu xuống đôi chút, hình như đúng là như vậy.
“Thế giờ anh còn liên lạc không?”
“Còn chứ. Cô ấy cũng làm ở Bệnh viện số Một thành phố, bố và cậu cô ấy là cấp trên của anh. Bọn anh thỉnh thoảng sẽ nói vài câu trong các cuộc họp, nhưng chỉ giới hạn trong công việc thôi.”
Lâm Ấu Tân thấy lòng mình thật khó tả. Cô cảm thấy cô và Chu Bẩm Sơn đúng là một cặp cưới trước yêu sau điển hình, bỏ qua hẳn giai đoạn ghen tuông vớ vẩn, mà cứ thế tiến thẳng vào một mối quan hệ yêu đương ổn định trong khuôn khổ hôn nhân vững chắc.
Ít nhất là cô không thể nào phân định nổi sự thành thật và thẳng thắn của Chu Bẩm Sơn lúc này là vì anh đã hạ quyết tâm cắt đứt mọi chuyện quá khứ, chỉ muốn làm một người chồng chung thủy hay là do Lý Tư Dã kia chỉ nghe đồn mà thôi.
Nếu là vế đầu, cô ít nhiều cảm thấy khó chịu.
Cô cảm thấy mình chẳng khác nào những người vợ đăng tâm sự lên các diễn đàn, có một cuộc đời hạnh phúc với một người chồng ưu tú. Ấy thế nhưng trong vô vàn những khoảng trống thời gian, cô sẽ phải chấp nhận việc chồng mình sẽ dẹp bỏ cả sự sạch sẽ mà cho phép người từng thích anh gắp đồ ăn cho anh.
Nhưng nếu là vế sau……
Lý Tư Dã còn bảo họ đã ăn cơm cùng nhau! Đàn anh Tưởng còn nói cái cô đàn em khóa dưới đó lại còn thường xuyên gắp đồ ăn cho anh! Mà anh lại không hề từ chối!
Lâm Ấu Tân đã xem quá nhiều phim và diễn không ít kịch nên cô có khả năng chấp nhận rất cao những góc khuất tinh vi của bản tính con người. Song đối với phần này của Chu Bẩm Sơn, cô lại thấy mình chẳng muốn chịu đựng một chút nào.
Cô giận muốn chết.
Cả hai lặng lẽ xem hết bộ phim “Thật Lòng Rung Động”, nhưng tâm trạng lại khác hẳn nhau.
Lâm Ấu Tân thì lòng chua chát vô cùng, vì sĩ diện nên chẳng muốn hỏi anh. Còn Chu Bẩm Sơn thì lại thỏa mãn khôn tả, bởi bộ phim mà ngày lễ tình nhân năm nào anh đã phải xem trong đau khổ, thế mà một ngày trong tương lai lại có thể cùng cô xem lại, không những thế lại còn là dưới tư cách là chồng cô. Thế chẳng phải là một món quà mà số phận ban tặng hay sao?
“Trông anh có vẻ vui quá nhỉ?”
Khi phần credit cuối phim đang chạy, Lâm Ấu Tân bỗng nheo mắt nhìn về phía anh.
Chu Bẩm Sơn không hề bất ngờ trước sự nhạy bén của cô, anh không phủ nhận: “Ừm, được xem cùng em, anh thấy rất vui.”
Toàn lời đường mật thôi!
Cô thầm liếc anh một cái, chẳng nói gì rồi đứng dậy về phòng ngủ.
Nãy khi về đến nhà, Chu Bẩm Sơn đã tắm rửa xong. Anh lẽo đẽo theo sau cô rồi cũng vén chăn lên mà nằm xuống, thuận tay luồn xuống eo và lần mò lên trên.
“Ấu Tân…..”
“Không làm.”
Nhưng người đang hưng phấn lại bị một cú vỗ tay vào tay, khiến anh phải dừng lại.
Tay Chu Bẩm Sơn khựng lại, có chút ngạc nhiên: “Hôm nay em thấy không khỏe à?”
“Ừm.”
Chu Bẩm Sơn cảm nhận được sự khác thường ở cô, anh liền rút tay lại, chạm nhẹ lên trán cô: “Em thấy khó chịu ở đâu, nói anh nghe. Nếu không được, chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Lâm Ấu Tân lúc này chỉ thấy phiền phức với vẻ dịu dàng, ân cần của anh.
Cứ mỗi khi nghĩ đến việc anh đối xử với cô dịu dàng như thế nhưng trong lòng lại cất giấu hình bóng người khác, dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi, cô cũng cảm thấy tức giận vô cùng.
Cô siết chặt tay, nhất quyết không chịu quay người.
Sự im lặng kéo dài, Chu Bẩm Sơn cho rằng cô khó chịu đến mức không muốn nói chuyện, anh đành bất lực thay cô đưa ra quyết định: “Vậy thế này, sáng mai em cùng anh đi bệnh viện. Mấy cái dấu hiệu của cơ thể không thể bỏ qua được đâu, em phải…”
Giọng nói bỗng khựng lại, bởi Lâm Ấu Tân đột ngột ngồi bật dậy. Cô trèo hẳn lên người rồi vắt chân qua hông anh.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, mái tóc dài đen như lụa của cô nhanh chóng rũ xuống, chạm vào mặt và cổ anh.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày: “Ấu Tân à, em…”
Lâm Ấu Tân nghiêng người tới, cắn nhẹ lên môi anh. Sau đó cánh môi mềm mại ướt át của cô lướt qua lại vài lần rồi mới tách môi anh ra, dùng lưỡi quấn quýt. Chỉ một lát sau, tiếng th* d*c nhẹ nhàng đã vang lên bên tai anh, mang theo chút ý đồ trêu chọc.
Chu Bẩm Sơn gần như ngay lập tức có phản ứng. Hai tay anh giữ chặt eo cô, muốn ấn cô xuống, giọng nói trở nên khản đặc: “Rốt cuộc là em khó chịu kiểu gì thế?”
Lâm Ấu Tân nhận thấy động tác của anh, khẽ cười một tiếng, cố ý không hợp tác: “Chu Bẩm Sơn, anh quyến rũ người khác đến mức đáng ghét rồi đấy, anh biết không? Em đang rất không vui.”
“Cái gì?”
Chu Bẩm Sơn hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, Lâm Ấu Tân cũng chẳng cho anh thời gian để hiểu. Nụ hôn của cô nhanh chóng rơi xuống tai rồi xuống cổ anh, cuối cùng dừng lại ở yết hầu, trêu đùa lặp đi lặp lại.
Anh khẽ rên lên một tiếng. Phần bụng dưới càng thêm nóng và căng cứng, anh định với tay sang tủ đầu giường, nào ngờ giữa chừng lại bị Lâm Ấu Tân giữ chặt cổ tay, ấn xuống gối.
Cô ghé sát vào tai anh, thầm thì đầy mê hoặc: “Chủ nhiệm Chu, trên cổ anh chỗ nào có thể trồng dâu tây được, làm ơn nói cho em biết với.”
Đầu Chu Bẩm Sơn bỗng “ong” lên một tiếng, anh không biết cô lại bày trò gì nữa, bất lực nói: “Về mặt lý thuyết, cổ có nhiều mạch máu nên gần như không thể cắm ở đâu được. Hơn nữa, sáng mai anh có cuộc họp, sau đó còn phải dẫn các thực tập sinh đi khám bệnh cho bệnh nhân.”
“Nếu em cứ nhất quyết muốn thì sao?”
Lâm Ấu Tân lạnh lùng nhìn anh, đã quyết tâm phải đánh dấu người đàn ông này cho bằng được.
Giọng cô gần như cố chấp, còn mang theo sự tức giận khó hiểu. Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn cô vài giây, trong lòng bỗng có một suy tính.
Anh bất lực nhìn cô, khẽ cười: “Em đang không vui nên muốn trút giận lên anh, đúng không? Nhưng lại không muốn nói cho anh biết.”
Lâm Ấu Tân “hừ” một tiếng, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Chu Bẩm Sơn không nói thêm gì, anh cưng chiều xoa xoa má cô rồi ngẩng đầu lên: “Được rồi, vậy em làm đi.”
Lâm Ấu Tân cảm thấy động tác ngẩng đầu của anh cực kỳ kh*** g**. Cô cắn môi do dự một lúc, cuối cùng đôi môi ẩm ướt của cô áp lên. Cánh môi đỏ nút ba cái ở những chỗ mà cổ áo anh không che được: yết hầu, cằm và bên hông cổ.
Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày vì những cơn đau nhói liên tiếp, hơi thở trở nên dồn dập. Bằng một cách kỳ lạ nào đó mà anh lại có phản ứng mạnh mẽ hơn.
“Ngủ thôi, chúc anh ngủ ngon.”
Mục đích đã đạt được, người gây chuyện xong liền trở mình đi ngủ, bỏ lại Chu Bẩm Sơn vẫn đang vui vẻ chấp nhận và đầy bối rối. Cả cơ thể giờ đây như thiêu đốt bởi ngọn lửa tình.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 50
10.0/10 từ 33 lượt.
