Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 49


Edit: Mỳ


Hai bên gia đình nán lại Hải Thành đến tận mùng 6 mới chuẩn bị về.


Trước khi đi, Văn Trừ có nhờ hai người họ ghé qua một cửa hàng bán kẹo dừa thủ công ở địa phương để mua ít làm quà đặc sản.


Tối qua Lâm Ấu Tân ngủ muộn nên sáng nay dậy rất khó khăn, cô r*n r*: “Thế kỷ 21 rồi, còn đặc sản nào chưa bán trên mạng cơ chứ! Với lại Văn Trừ lớn thế rồi sao vẫn còn ăn kẹo vậy anh?”


Sau một đêm triền miên, giờ đây Chu Bẩm Sơn tràn đầy năng lượng ngồi cạnh cô, kiên nhẫn giải thích: “Không phải mua cho cậu ấy đâu, mà là mua cho một người bạn. Người đó là người Hải Thành, kẹo dừa này là do một bà lão hàng xóm làm, là món mà bạn cậu ấy ăn từ nhỏ đến lớn, trên mạng không có bán đâu em.”


“… Nam hay nữ đó anh?” Lâm Ấu Tân đánh hơi thấy mùi tin tức nóng hổi.


Chu Bẩm Sơn cười: “Là nữ.”


“Bạn gái anh ấy à?”


“Không phải. Cô ấy đã kết hôn và có thai rồi, dạo gần đây nghén nên thèm ăn thôi.”


Lâm Ấu Tân trố mắt kinh ngạc, trong đáy mắt ẩn hiện sự phấn khích: “Cô ấy đã có chồng ư…?”


Không cần đoán cũng biết cô đang nghĩ gì, Chu Bẩm Sơn bất lực gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Là mối quan hệ bình thường thôi, em đừng có suy nghĩ lung tung.”


“…À.” Cô bĩu môi, đưa tay xoa xoa trán.


Trong lúc đánh răng, Lâm Ấu Tân tìm địa chỉ đó trên bản đồ, thấy nó cách biệt thự Tích Hồ một quãng khá xa. Cô vội hỏi anh: “Buổi chiều mình còn có chuyến bay đó, liệu có kịp không anh?”


Chu Bẩm Sơn nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng thật sạch rồi mới trả lời: “Giờ khởi hành thì vẫn kịp, em đừng lo.”


Lâm Ấu Tân gật đầu, cũng nhanh chóng đánh răng rửa mặt. Cô vừa định ra ngoài thay quần áo thì bị người kia giữ lại, ép sát vào tường. Anh cúi xuống, hương kem đánh răng vị chanh tràn ngập khoang miệng cô.


Đầu óc cô bỗng chốc quay cuồng, chỉ còn chút lý trí sót lại: “Ư… sẽ muộn mất!”


“Không đâu, tin anh đi.”


Chu Bẩm Sơn muốn tiết kiệm thời gian, bàn tay hơi lạnh khẽ lật vạt áo ngủ của cô lên, tìm đúng hai mục tiêu.


Nụ hôn trong phòng tắm kéo dài gần mười phút, anh vẫn còn lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm đầy quyến rũ: “Em đâu có sạch sẽ quá mức như anh đâu. Vậy sao lúc nãy lại không chịu?”


“…Đã bảo là em chưa đánh răng mà.”


Chu Bẩm Sơn dù có sạch sẽ quá mức với mọi thứ, nhưng riêng với cô thì luôn là ngoại lệ. Ngược lại, Lâm Ấu Tân không hề sạch sẽ quá mức với ai, chỉ riêng chuyện hôn nhau khi chưa đánh răng thì cô tuyệt đối không chấp nhận được. Dù hơi thở của cả hai không có mùi gì đi nữa, cô vẫn không đồng ý.



Sáng nay, Chu Bẩm Sơn nóng vội ghé sát vào cô nhưng bị cô đẩy ra ngay: “Đánh răng đi, chưa đánh răng thì không hôn.”


“Được rồi, nghe lời em.”


Thấy anh có vẻ muốn tiếp tục, cô vội thở hổn hển đẩy anh ra: “Giờ mà mình không đi thì sẽ trễ máy bay thiệt đó!”


Chu Bẩm Sơn dường như chẳng mấy để tâm đến việc lỡ chuyến. Giọng anh trầm khàn: “Lỡ thì lỡ. Anh cũng không muốn quay về.”


Mấy ngày ở Hải Thành cứ như một giấc mơ, anh sợ rằng một khi trở về, giấc mơ sẽ tan biến.


“…Bác sĩ Chu à, các bệnh nhân và bạn bè của anh ở Tây Thành đang đợi kìa. Tỉnh táo lại đi, ngày mai còn phải đi làm.”


“Hải Thành cũng có bệnh nhân cần anh. Sau này em có muốn chuyển đến Hải Thành không?”


Lâm Ấu Tân sững sờ trước câu hỏi rồi dứt khoát từ chối: “Không đâu. Em cần công việc. Tài nguyên ở đây không tốt, không giúp ích được gì cho em hết.”


Dù mấy ngày này cô rất vui ở Hải Thành, ngày nào cũng được mặc váy mới, được bơi thỏa thích. Cơ mà chừng đó thôi thì không đủ để cho cô quyết định đến định cư ở đây.


Chu Bẩm Sơn hiểu ra. Thực ra anh cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Lúc này, anh hít một hơi thật sâu ở cổ cô: “Anh biết rồi. Mình đi thôi.”


Hành lý đã được Khúc Tĩnh Đồng sắp xếp và đưa lên xe từ sớm. Họ đi theo định vị một lúc lâu, may mắn là cuối cùng họ tìm thấy cửa hàng bán kẹo dừa mà Văn Trừ dặn dò. Chu Bẩm Sơn đã chọn vài loại theo yêu cầu của cậu ấy.


Khi anh đang chọn và cân kẹo, Lâm Ấu Tân đứng phía sau che ô, lặng lẽ nhìn. Từ tấm lưng rộng lớn đến vòng eo gầy và cả đôi chân dài mạnh mẽ ẩn sau chiếc quần thể thao mà cô có thể dễ dàng tưởng tượng. Với một người có đủ mọi thứ như Chu Bẩm Sơn, dù là đối với đàn ông hay phụ nữ, anh đều thuộc tuýp cực phẩm chứ chẳng đùa.


Sao anh lại có thể chưa từng hẹn hò lần nào? Cô khẽ nhướng mày.


Mua xong kẹo, họ còn dư nửa tiếng. Chu Bẩm Sơn nói muốn đưa cô đi dạo loanh quanh. Nhân tiện, Văn Trừ cũng đã hỏi thăm được vài món ăn vặt đặc trưng, nên anh rủ cô đi nếm thử.


“Em có muốn mua gì không?”


Nơi này là một khu phố cổ, không có những thứ quá thời thượng. Chu Bẩm Sơn nhìn thấy vài chiếc nam châm dán tủ lạnh hình trái xoài đầy sáng tạo mà nghĩ có lẽ cô sẽ thích.


Lâm Ấu Tân quả thực rất thích nhưng lại không thể quyết định được. Ngón tay thon dài của cô chỉ thẳng một đường: “Hai hàng trên cùng ấy, em muốn hết luôn.”


Ông chủ thấy có khách sộp liền lập tức lấy xuống hết theo lời cô. Chu Bẩm Sơn vẫn bình thản lấy điện thoại ra thanh toán. Anh đã quen với sự hào phóng của cô nên cũng chẳng muốn nói những câu kiểu như là em đừng có lãng phí tiền bạc hay gì gì đó. Anh chỉ muốn chi tiền cho cô mà thôi.


Trước đây anh không có tư cách nhưng mà bây giờ thì có rồi, do đó anh không hề tiếc gì mấy đồng bạc này. 


Lên xe, Lâm Ấu Tân nghịch những chiếc nam châm dán tủ lạnh mua vào phút chót. Cô chợt nhớ đến những món đồ nhỏ ở phiên chợ bãi biển hôm nọ rồi thầm nghĩ: Mấy thứ mà Chu Bẩm Sơn mua cho cô, cô sẽ giữ lại hết. Còn mấy món mà cô mua thì cô sẽ mang về tặng Tiểu Ninh và mọi người.


Gói kẹo dừa thủ công khá đơn giản, cô sợ bị nắng làm tan chảy nên đặt nó ở ghế sau. Trên đường ra sân bay, cô thuận miệng hỏi: “Cô ấy là bạn gái cũ của Văn Trừ à anh?”


Chu Bẩm Sơn là người có sao nói vậy, vì đang lái xe nên không thể trò chuyện tử tế được. Phải mất một lúc anh mới phản ứng lại: “Không phải, là người cậu ấy thầm yêu thôi.”



“Văn Trừ mà cũng biết yêu đơn phương sao.”


Lâm Ấu Tân khá bất ngờ, Chu Bẩm Sơn và Văn Trừ đều không giống kiểu người sẽ yêu đơn phương. Cô thấy cả hai đều rất chủ động mà nhỉ?


“Phải.” Chu Bẩm Sơn lại chậm rãi đáp, mắt không rời khỏi phía trước: “Kia là người mà cậu ấy yêu thầm từ thời cấp ba. Nhưng khi đó cô ấy đã có bạn trai, hai người họ bên nhau nhiều năm rồi nên cậu ấy không có cơ hội.”


Thì ra là vậy!


“Em cứ tưởng là kiểu yêu đơn phương nhiều năm mà không dám tỏ tình cơ.” Lâm Ấu Tân cười cười: “Mà với ấn tượng của em về Văn Trừ thì việc anh ấy không cướp lại mới là điều khiến em bất ngờ.”


“Hồi đại học cậu ấy từng có ý nghĩ đó, nhưng rồi lại từ bỏ.”


Lâm Ấu Tân tò mò: “Tại sao vậy?”


Chu Bẩm Sơn một lần nữa im lặng, nhưng lần này không phải vì đang quan sát đường.


“Vì cô gái ấy và bạn trai đang rất hạnh phúc. Cậu ấy không có tư cách mà cũng không có lý do để phá vỡ.”


Một tình yêu chân thành không hề liên quan đến sự chiếm hữu. Nếu như chỉ vì tư lợi cá nhân mà phá hoại hạnh phúc của người khác, thì điều đó thật hèn, đúng không?


Ánh nắng gay gắt của Hải Thành chiếu thẳng vào từ cửa sổ xe, chói mắt. Lâm Ấu Tân quay đầu lại, nhưng lại có cảm giác một cách khó hiểu rằng anh dường như vẫn luôn đứng dưới bóng râm.


Khi cả hai đến sân bay thì cũng vừa hay là Khúc Tĩnh Đồng và mọi người cũng vừa đến nơi. Cả nhóm qua cửa an ninh và đợi lên máy bay. Trong khi chờ đợi, Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn quyết định sẽ đi mua cà phê cho mọi người.


Tâm trạng Lâm Ấu Tân vẫn còn nhạy cảm với sự im lặng và câu nói “không có tư cách, cũng không có lý do” của anh khi nãy. Cô nhẹ giọng hỏi: “Thế còn anh thì sao, anh có ánh trăng sáng nào như Văn Trừ không?”


Trước đây cô chỉ thờ ơ, nghĩ rằng chỉ cần sống tốt là được nhưng bây giờ lại bất giác nhận ra. Một người giàu tình cảm và tinh tế như Chu Bẩm Sơn, sao lại không có chút quá khứ nào? Cô không những không tin mà còn cực kỳ bận tâm nữa.


Nếu Chu Bẩm Sơn thật sự dám thành thật nói “có”, cô chắc chắn sẽ giận liền luôn. 


Trong hàng dài xếp hàng của quán cà phê ở sân bay, có vài cặp đôi đang đứng, nghe thấy câu hỏi tử thần này, họ đều vểnh tai hóng.


Thế nhưng Chu Bẩm Sơn không hề hoang mang, chỉ khẽ cười và ném lại câu hỏi: “Theo em thì định nghĩa ánh trăng sáng là gì?”


“…Là người mà mình vừa gặp đã yêu, nhưng lại không có được.”


Chu Bẩm Sơn trôi chảy đáp: “Vậy thì anh không có.”


Lâm Ấu Tân liếc xéo anh: “Nè, anh đừng có chơi chữ nha. Anh biết em không hỏi câu đó mà!”


Cà phê đã xong. Chu Bẩm Sơn xách túi đựng, vòng tay qua eo cô và kéo cô đi thẳng: “Em hỏi cái gì cũng không có. Anh chỉ có mỗi em thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”


/



Những người lao động chân chính vừa về lại Tây Thành đã tất bật trở lại với công việc.


Lần đầu tiên trong đời, Chu Bẩm Sơn dành trọn mấy ngày nghỉ Tết chỉ để nghỉ ngơi. Anh về lại Tây Thành vào tối muộn và bắt tay ngay vào sắp xếp tài liệu từ buổi hội thảo ở Hải Thành trước Tết, thức trắng cả một đêm.


Ngày đi làm đầu tiên, cả bệnh viện có cuộc họp chung. Chu Bẩm Sơn là người đầu tiên báo cáo tóm tắt về buổi hội thảo, anh nói gần như không cần nhìn tài liệu. Lý do là vì bài tóm tắt cũng chỉ vừa được viết gấp tối qua, chỉ liệt kê vài ý chính, nên không thuộc lòng cũng chẳng được.


Lần đầu tiên anh cảm thấy căng thẳng một cách lạ thường, trong lòng lại suy nghĩ vẩn vơ. Cũng may mà không còn là thời đi học, chứ nếu cứ đắm chìm trong tình yêu thế này, e là khó mà tốt nghiệp nổi.


Cuộc họp không có sự chuẩn bị kết thúc vào cuối buổi sáng. Về đến văn phòng, anh liền nhắn tin cho Lâm Ấu Tân hỏi xem buổi tối cô muốn ăn gì. Thế nhưng, ngay khi cô vẫn chưa kịp trả lời thì Trạch Giang Đào đã kéo anh đến phòng làm việc.


Ông vẫn cứ vòng vòng với những vòng lập quen thuộc: mời ngồi, mời uống trà và bắt đầu trò chuyện. Lời nói của Trạch Giang Đào vẫn là thăm dò, hỏi xem sau này anh muốn tiếp tục làm công việc trực tiếp cứu chữa bệnh nhân hay chuyển sang làm quản lý để tham gia vào ban lãnh đạo.


“Cá nhân cháu vẫn muốn làm công việc tuyến đầu. Sứ mệnh của một bác sĩ là chữa bệnh cứu người, những thứ khác cháu không màng đến.” Chu Bẩm Sơn có lẽ đã đoán được ý của Trạch Giang Đào. Anh an tâm cất điện thoại vào túi và nói thẳng suy nghĩ của mình.


Tuy nhiên, câu nói này khiến người làm lãnh đạo phải suy nghĩ. Một bác sĩ tuyến đầu, sau này muốn thăng tiến thì quá dễ dàng. Chẳng lẽ anh không muốn gắn bó lâu dài với Bệnh viện Số 1 thành phố sao?


Trạch Giang Đào có mối quan hệ sâu sắc với gia đình họ Chu và đặc biệt là với nhà ngoại của Chu Bẩm Sơn, là gia đình họ Hạ. Bố của ông trước đây từng là thư ký của ông ngoại Chu Bẩm Sơn. Nhiều năm trước, khi ông Hạ qua đời, ông đã cùng bố đến viếng. Ông hiểu rõ gia đình danh giá này, con cái họ làm việc đến một độ tuổi nhất định thì sẽ được sắp xếp vào các bộ hoặc các viện.


Thay vì để Chu Bẩm Sơn coi Bệnh viện Số 1 thành phố như một bàn đạp, chi bằng ông ra tay sớm để giữ chân anh lại. Ông thề sẽ dốc sức để giành lấy mọi nguồn lực mà Bệnh viện Tổng hợp Bắc Kinh có thể cung cấp cho anh.


Trạch Giang Đào liếc nhìn anh một cách đầy ẩn ý, không muốn để anh rời đi. “Bẩm Sơn à! Hay là thế này đi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm. Sẽ có thêm Viện trưởng Bạch và Bạch Tri Đường. Mà cậu cũng biết đó, Bạch Tri Đường là đàn em của cậu, cũng rất hiểu cậu nữa. Ngoài ra, sau Tết có việc chuẩn bị đội ngũ y tế đến thị trấn Nam Ngô, danh sách nhân sự vẫn chưa chốt, chúng ta cùng bàn bạc thêm nhé…”


Chu Bẩm Sơn hiểu rằng ngày đầu tiên đi làm sẽ không thể về sớm. Anh đành đứng lên, nói rằng sẽ về văn phòng báo cho người nhà biết, nhưng hy vọng cuộc họp sẽ kết thúc sớm, vì có vợ đang đợi anh ở nhà.


Trạch Giang Đào cười hóm hỉnh đáp lại hai tiếng: “Nhất định rồi, nhất định rồi.”


/


Lâm Ấu Tân có cả một ngày rảnh rỗi. Buổi sáng, cô đi gặp Liêu Bình và nhận được tin vui. Đoạn video phỏng vấn cho vở kịch tự biên tự diễn gửi cho Nhà hát lớn Kinh Bắc đã được duyệt. Sau khi vở “Tiểu Hồ Tiên” công chiếu lần đầu ở Bắc Kinh, cô lại tiếp tục gia nhập đoàn kịch mới.


Vì tâm trạng tốt, cô hẹn Tiểu Ninh ăn trưa, sau đó về nhà ngủ một giấc. Tỉnh dậy thì trời đã chập choạng tối.


Thật trùng hợp, chiếc điện thoại cũng tỉnh giấc cùng cô, vừa mở mắt đã rung lên mấy tiếng.


Thanh thông báo màn hình khóa báo có một yêu cầu kết bạn mới. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm hai giây, rồi mở ra.


Trong danh bạ WeChat của cô, mục “Bạn mới” đã bắt đầu xuất hiện tin nhắn từ mấy ngày sau Tết.


Lần nào cũng là hình đại diện và biệt danh quen thuộc, lần này cũng không ngoại lệ.


Cô nhìn yêu cầu kết bạn này với tâm trạng phức tạp, một lần nữa từ chối rồi xóa luôn cả lịch sử kết bạn.


Thực hiện xong, cô nhìn trần nhà ngẩn người vài giây, sau đó mở lại WeChat, bấm vào khung chat gần đây mới được cô đặt lên trên cùng.



Z: [Tối nay em muốn ăn gì? Anh về nấu cho em.]


Hai tiếng sau…


Z: [Tối nay khoa có buổi liên hoan, anh không nấu cơm cho em được. Ngoan, em tự ăn nhé.]


Tâm trạng cô từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, đôi môi đang cong lên cũng từ từ hạ xuống theo.


Đặc biệt là, ban đầu cô dự định sẽ kể cho anh nghe về chuyện vở kịch của mình trong lúc anh nấu ăn.


Giờ thì cô hoàn toàn không còn tâm trạng để trả lời.


Trước đây anh đâu có hay đi liên hoan, lần trước ở Hải Thành rõ ràng đã hứa sẽ đi liên hoan nhưng lại hủy vì cô mà. Thế sao bây giờ lại đi ngay khi có thông báo đột xuất vậy nhỉ?


Đúng là, đúng là…


Bản tính đàn ông!


Cô không vui trả lời một chữ “1”, rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện.


Thế nhưng, khi cô gọi một suất đồ ăn bất kỳ, sau khi ăn xong lại lướt xem bạn bè trên mạng xã hội một cách nhàm chán, thì lại thấy bài đăng của Lý Tư Dã.


Lần trước đi liên hoan ở Hải Thành, cô không kết bạn với ai khác, chỉ thêm Lý Tư Dã cùng khoa và đàn anh Tưởng cùng môn với Chu Bẩm Sơn. Không ngờ hôm nay lại có một bất ngờ.


Trong ảnh là một phòng riêng trải chiếu tatami kiểu Nhật. Chu Bẩm Sơn ngồi ở vị trí chính giữa. Bên trái là một người đàn ông trung niên đeo kính, bên phải là một người phụ nữ thanh lịch và tao nhã. Lý Tư Dã ngồi đối diện anh, giơ điện thoại lên chụp ảnh. Sau khuôn mặt lớn của Lý Tư Dã, là hành động chu đáo gắp thức ăn cho ai đó bị mắc bệnh sạch sẽ của người phụ nữ thanh lịch. Người bị bệnh sạch sẽ của cô không chỉ nhận lấy, mà còn hiếm khi mỉm cười.


Lâm Ấu Tân khựng lại, ánh mắt lướt qua khu vực bình luận.


Cô chỉ có một người bạn chung duy nhất là đàn anh Tưởng.


Anh Tưởng: [Ha, đây là cô em học cùng Bạch Tri Đường phải không, biết ngay là ở đâu có Bẩm Sơn thì ở đó có cô ấy.]


Lý Tư Dã: [Nghe nói rồi, đóa hoa sen trên đỉnh núi tuyết của chúng ta đúng là không thiếu người theo đuổi! (Ngón cái)]


Đàn anh Tưởng: [Không thiếu thật, nhưng người có thể gắp đồ ăn cho Chu Bẩm Sơn mà không bị từ chối thì không nhiều đâu nha. Cô em này cũng kiên trì ghê, tương lai xán lạn đây. (Ngón cái)(Ngón cái)]


Khu bình luận không phải là khu trò chuyện, nên chỉ có ba câu qua lại này nhưng thông tin thì quá đủ.


Nếu là bình thường, cô sẽ xóa kết bạn ngay lập tức khi thấy hai người đàn ông bình luận về tình cảm của một cô gái như vậy. Nhưng hôm nay, cô lại đọc đi đọc lại ba bình luận này nhiều lần.


Đúng vậy, người có bệnh sạch sẽ cũng có thể để người khác gắp thức ăn cho. Đúng là hội chứng sạch sẽ của Schrödinger ha. 


Ánh mắt cô lạnh đi, cảm thấy thật nực cười, rồi thoát khỏi WeChat.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 49
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...