Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 48


Edit: Mỳ


Ngay từ lúc vừa kết thúc, Lâm Ấu Tân đã gần như rã rời. Chẳng qua là cô cố gắng gồng mình để tỏ vẻ khiêu khích mà thôi.


Khi ngâm mình trong bồn tắm, cô thầm nghĩ, cả đời này phải tránh xa Chu Bẩm Sơn. Anh thật sự đáng sợ đến mức kh*ng b* vậy đó.


“Nhắm chặt mắt vào, anh sắp xả nước gội đầu rồi.”


Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, giọng nói thỏa mãn của ai đó vang lên bên tai, chất giọng trầm lạnh nghe thật dễ chịu.


Lâm Ấu Tân mệt mỏi đảo mắt, rồi nhắm hẳn đôi mi nặng trĩu.


Chu Bẩm Sơn tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác. Với bộ óc của một người học khối A, anh đã tính toán cẩn thận thời gian di chuyển từ khi nhận được tin nhắn của Khúc Tĩnh Đồng. Khi họ vừa dọn dẹp xong trong phòng tắm, tiếng dì Tùy dỗ dành Đậu Miêu đã vang lên dưới nhà.


“Em có đói không? Anh lấy chút gì đó cho em ăn nhé.”


Cô như bị rút hết xương cốt, nằm bẹp dí trên giường mà nhìn anh vừa dọn dẹp chiến trường, vừa quan tâm đến cái bụng đang đói meo của cô.


Anh có một khí chất rất đặc biệt, ngay cả trong những khoảnh khắc này, vẫn toát lên vẻ đẹp tinh khiết, thoát tục giữa sự mệt nhoài.


“Em không có khẩu vị. Lấy giúp em điện thoại đi anh, em phải trả lời tin nhắn chúc Tết.”


Từ khi đến Hải Thành, không khí Tết không còn đậm đà như trước nữa. Sáng sớm, cô chỉ kịp gửi lì xì và lời chúc mừng vào nhóm của Tiểu Ninh và nhóm của đoàn kịch. Sau đó cả ngày bận rộn với chuyện tỏ tình, đến tận bây giờ vẫn chưa có thời gian xem lại tin nhắn.


Chu Bẩm Sơn ngoan ngoãn đứng dậy, đi tìm túi xách cho cô. Lục tung một lúc mới thấy nó bị cô vứt bừa sau ghế sofa. Anh phủi bụi, lấy điện thoại ra rồi dùng khăn ướt có cồn lau sạch sẽ rồi mới đưa cho cô.


Sau đợt dịch, Lâm Ấu Tân ít khi khử trùng điện thoại. Cô nhìn anh đầy vẻ khó hiểu, chợt nhận ra một vấn đề: “Có phải đôi lúc anh cũng thấy em không được sạch sẽ cho lắm không?”


Chu Bẩm Sơn ngồi trên chiếc ghế đen đối diện giường, rót một cốc nước uống, khó hiểu nhìn cô: “Sao em lại hỏi vậy?”


“…Vì em thấy anh hình như bị ám ảnh sạch sẽ rất nặng, còn em thì không. Thế thì những thứ em đã chạm vào, chẳng phải anh sẽ…?”


Chu Bẩm Sơn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Anh mặc định rằng mọi thứ thuộc về cô đều sạch sẽ.



“Không, anh không hề có suy nghĩ đó về em.” Vừa nói, anh lại thêm một bằng chứng đanh thép: “Trên người em, chỗ nào anh cũng đã ‘ăn’ qua hết rồi mà, nên sẽ không có chuyện chê bai gì đâu.”


Lâm Ấu Tân cảm thấy mặt mình lại sắp đỏ bừng.


Rốt cuộc là ai đã nói anh là một đóa sen đá vậy? Rõ ràng anh là một trái ớt cay mới đúng!


Lâm Ấu Tân lườm anh một cái đầy vẻ khó chịu: “Đồ b**n th**…”


Chu Bẩm Sơn không hề nao núng, mỉm cười: “Anh đã nói với em rồi, anh không phải người tốt mà.”


Lâm Ấu Tân: “……”


Lâm Ấu Tân không muốn đôi co với anh nữa, cúi đầu trả lời tin nhắn chúc Tết trong các nhóm trên điện thoại.


Cô có ít bạn bè nhưng đều rất thân thiết. Chủ yếu là tin nhắn từ Cố Tân Bình trong nhóm công việc và lời chúc từ vài người bạn cũ ở đoàn kịch Thượng Hải, cuối cùng là Liêu Bình và Cung Mạt Lị.


Liêu Bình hỏi lịch trình của cô sau Tết, vì vở kịch “Tiểu Hồ Tiên” sắp công diễn, anh ấy muốn dẫn cô đi gặp một vài giáo viên ở Nhà hát kịch ở Bắc Kinh.


Cung Mạt Lị cũng có ý tương tự, muốn hẹn gặp cô sau Tết để nói chuyện về bộ phim điện ảnh kia.


Cô trả lời Liêu Bình trước, nói rằng mùng sáu sẽ về Tây Thành và sẽ gặp nhau để nói chuyện. Còn với Cung Mạt Lị, cô vẫn chưa nghĩ ra cách từ chối khéo léo.


Thật ra, trước khi cô đến Tây Thành, Tiểu Ninh cũng đã tìm gặp cô để nói chuyện, ý là nếu có thời gian thì nên thử xem sao. Bộ phim này chỉ mất hai tháng để quay, hoàn toàn có thể sắp xếp lịch sau buổi công diễn của “Tiểu Hồ Tiên”, không hề bị ảnh hưởng. Hơn nữa, được trải nghiệm trên màn ảnh rộng cũng không phải là chuyện xấu.


Khi đó cô đã trả lời Tiểu Ninh là để cô suy nghĩ, nhưng mấy ngày nay cô hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi gì cả.


“Chu Bẩm Sơn, em muốn hỏi anh một chuyện.”


Vì không nghĩ thông suốt, cô bắt đầu liều mạng, hỏi người đàn ông lạnh lùng như tảng băng kia.


Chu Bẩm Sơn cũng đang kiểm tra vài tin nhắn, lông mày hơi cau lại. Nghe thấy giọng cô, anh ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, thoát khỏi email đang xem và tập trung nhìn cô.


“Em hỏi đi.”


“Có một đạo diễn muốn mời em đóng phim điện ảnh, em không muốn đi lắm nhưng lại vì tình nghĩa mà khó từ chối. Anh nói xem em phải làm sao?”



Chu Bẩm Sơn từ từ nhướng mày, liếc nhìn điện thoại của mình, rồi lại dời mắt về phía cô một cách kín đáo: “Phim gì?”


“’Khổ Nhĩ’, bản điện ảnh của vở kịch trước đây em từng đóng. Anh nghĩ em có nên từ chối không?”


Chu Bẩm Sơn trầm ngâm một lát, rồi hỏi ngược lại: “Nếu không từ chối, em sẽ gặp rắc rối gì?”


“…Không có rắc rối gì lớn cả.”


Lâm Ấu Tân sững lại trước câu hỏi của anh. Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này từ góc độ đó.


Cô trở mình, lười biếng nhìn trần nhà, trong lòng chợt dâng lên chút cảm xúc.


“Từ nhỏ đến lớn em chẳng có hoài bão gì lớn lao. Học hành bình thường, học nghệ thuật cũng vậy. Điều ông nội kỳ vọng nhất ở em là khỏe mạnh, bình an. Vì vậy, cuộc đời em, ngoài những tai ương bất ngờ, luôn ở chế độ ‘dễ’.”


“Đóng kịch là lĩnh vực mà em giỏi nhất, thoải mái nhất, cũng là nơi duy nhất em cảm thấy mình có chút giá trị. Nếu tùy tiện nhảy sang một lĩnh vực khác, em chưa chắc đã thích nghi tốt, nhưng cũng chỉ là ‘chưa chắc’.”


Từ bé cô đã biết, dì cả không hề thích cô học hành quá giỏi.


Hồi nhỏ, Khúc Tĩnh Quân và Khúc Tĩnh Đồng được học các lớp toán, tiếng Anh nâng cao, đi du học và rèn luyện đủ mọi kỹ năng của một tiểu thư danh giá. Còn cô thì luôn là người “thừa thãi” trong số các chị em. Khúc Tĩnh Quân và Khúc Tĩnh Đồng học các khóa tài chính, còn cô thì được sắp xếp học cưỡi ngựa, kéo đàn violin như cưa gỗ. Dù thầy cô dạy cô tốt hay dở đều được dì cả khen ngợi. Nhiều năm trôi qua, cô chẳng học được một kỹ năng thực sự nào cả, chỉ biết vỗ tay cười ngô nghê.


Lâm Ấu Tân đến với kịch nghệ là vào thời cấp ba, một cơ hội rất tình cờ. Học sinh lớp quốc tế diễn kịch trong lễ kỷ niệm trường để lấy điểm cộng cho lớp. Vì ngoại hình xinh xắn, cô được chọn làm nữ chính. Khi đó, giáo viên dạy diễn xuất là người đầu tiên phát hiện cô có một chút năng khiếu. Đó là lần đầu tiên cô nhận được sự công nhận từ bên ngoài.


Từ đó, cô dần dần bước đi trên con đường này. Mà cũng nhờ đó quen được những người cùng chí hướng như Từ Trừng Ninh, Lương Tiêu Thụ, hay Cố Tân Bình.


Trên người cô không có những kỹ năng nhân tạo được bồi dưỡng từ sự kỳ vọng và quan tâm. Vì vậy, cô vô cùng coi trọng chút năng khiếu nhỏ bé mà mình tình cờ phát hiện ra này, thứ duy nhất thuộc về cô.


Nếu có thể, cô hy vọng mình có thể diễn kịch cả đời. Như vậy cô sẽ luôn có thể tự công nhận bản thân: Nhìn xem, mày không phải là một phú nhị đại vô dụng, mày xứng đáng với cuộc đời này.”


Chu Bẩm Sơn im lặng vài giây sau khi nghe cô nói: “Nếu từ chối, em sẽ gặp rắc rối gì ư?”


“Cũng chẳng có rắc rối gì.” Lâm Ấu Tân cười cười: “Có lẽ chỉ là chút lòng trắc ẩn không nỡ thôi. Dù sao đạo diễn Cung cũng đưa ra điều kiện là chỉ cần em tham gia, những người bạn cũ của em đều có thể được đóng phim. Em không thiếu tiền, nhưng họ thì có. Mà em vốn dĩ không có nghĩa vụ phải gánh vác cuộc đời người khác, nên nếu quyết định không đi thì cũng không sao.”


Lâm Ấu Tân cảm thấy mình giống như con lừa Buridan, đi bên trái hay đi bên phải, kết quả đều như nhau, vì thế mới không thể đưa ra lựa chọn hay từ bỏ.


Nghe cô nói vậy, Chu Bẩm Sơn hiểu ra tất cả. Cô không hề băn khoăn giữa chọn A hay chọn B, mà là chọn A cũng được, chọn B cũng chẳng sao.



Thế là Chu Bẩm Sơn đặt điện thoại xuống bàn, đi tới, chống tay bên cạnh mặt cô: “Anh thay em quyết định được không?”


“Anh sẽ chọn như thế nào?” Lâm Ấu Tân chợt thấy hứng thú.


“Không đi.”


“Vì sao?”


“Anh không thích em dành quá nhiều lòng trắc ẩn cho người khác. Anh muốn em giữ lại tất cả lòng trắc ẩn đó cho anh mà thôi.”


“……”


Lâm Ấu Tân ngẩn người, rồi bật cười thành tiếng: “Chu Bẩm Sơn, anh làm sao vậy? Đó là cái lý do gì thế?”


“Đây là một lý do rất chính đáng.” Chu Bẩm Sơn nằm xuống cạnh cô: “Ấu Tân, chúng ta sắp làm đám cưới rồi. Nếu em vừa tập kịch, vừa đóng phim, thì còn bao nhiêu thời gian dành cho anh đây?”


“Đám cưới?”


Cô giật mình, suýt quên mất trong cuộc đời gần đây của mình còn có một việc quan trọng như vậy.


“Em ngạc nhiên gì thế? Chẳng lẽ em không có ý định làm đám cưới với anh à?”


Chu Bẩm Sơn nheo mắt, tay lại muốn kẹp lấy gáy cô. Lâm Ấu Tân nhanh tay ôm lấy tay anh, cười hì hì: “Đương nhiên là không phải rồi. Nhưng để đến mùa hè đi anh. Sau Tết vở kịch ‘Tiểu Hồ Tiên’ sắp công diễn rồi, em thực sự không có thời gian.”


Chu Bẩm Sơn mỉm cười: “Em thấy chưa, em đã không có thời gian rồi. Còn đi giúp đỡ mấy chuyện không đâu làm gì? Vả lại em cũng không thích đóng phim mà.”


Lâm Ấu Tân chợt thấy nụ cười của anh có chút thâm sâu, nhưng cô không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì. Hơn nữa cô đã buồn ngủ rũ ra rồi.


“…Được rồi, vậy tạm thời quyết định như vậy đi.” Cô ngáp một cái, dụi dụi vào vai anh: “Em đi ngủ đây. Lát nữa anh xuống dưới chào hỏi mọi người giúp em nhé.”


“Ừm, ngủ ngon. Mọi chuyện còn lại cứ để anh lo.”


Chu Bẩm Sơn hôn lên trán cô, tay vỗ nhẹ vào lưng cô theo nhịp đều đều. Chẳng mấy chốc, người trong lòng anh đã chìm vào giấc ngủ.


Căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ có chiếc điện thoại trên bàn của anh khẽ rung lên, màn hình đồng thời sáng.



Chu Bẩm Sơn liếc nhìn cô, rồi từ từ đứng dậy, cầm điện thoại ra ban công.


Là tin nhắn của Văn Trừ.


Văn Trừ: [Chúc mừng năm mới nha, đã nhận được email chưa? Tôi bảo người kia gửi thẳng vào hộp thư của cậu rồi.]


Z: [Nhận được rồi, cảm ơn nhiều.]


Văn Trừ: [Có gì đâu, sau này không dùng nữa nhé? Tôi khuyên cậu đừng làm vậy, việc này không hay ho gì đâu, chị dâu mà biết là giận đấy.]


Z: [Ừ, sau này sẽ không dùng nữa. Giờ tôi và Ấu Tân rất tốt. Lần trước chỉ là ngoài ý muốn. Còn về Lương tiên sinh kia, phiền bạn cậu tiếp tục giúp tôi để mắt tới.]


Văn Trừ: [Tên kia thì dễ thôi, dù sao cũng là người của công chúng, lịch trình đều công khai cả.]


Z: [Ừ. Mấy ngày nay tôi ở Hải Thành, muốn ăn gì hay cần gì tôi mua mang về cho.]


Văn Trừ: [Cậu nói thật à, đúng là có thứ tôi muốn nhờ mua thật đấy. Lát nữa tôi gửi cậu.]


Z: [Ừ.]


Thoát khỏi đoạn hội thoại, Chu Bẩm Sơn xóa sạch tin nhắn của mình và Văn Trừ rồi chuyển sang xem lại email vừa nãy.


Đó là email của một người bạn rất tận tâm của Văn Trừ, làm việc rất cẩn thận. Người này liệt kê gần như toàn bộ thông tin trọng điểm mà không cần lo lắng về việc lộ thông tin cá nhân.


Chỉ là thông tin quá đầy đủ, làm anh có chút mất hứng.


Thông tin liên quan số 3: [Nam chính phim điện ảnh “Khổ Nhĩ” tạm thời là Lương Tiêu Thụ, nghệ sĩ thuộc công ty của đạo diễn họ Cung ở Kinh Thành. Nguồn tin nội bộ cho biết, vai nữ chính của “Khổ Nhĩ” do nam chính Lương Tiêu Thụ tiến cử. Hiện tại ê-kíp đang chuẩn bị các chiến lược thuyết phục chi tiết.]


Chu Bẩm Sơn lạnh lùng nhìn ba chữ đó, ghét bỏ đến mức tắt điện thoại.


Sau khi xuống nhà chào hỏi Lâm Giới Bình, anh quay trở lại phòng ngủ, trải một chiếc chăn mỏng, đắp chung cho cả hai, ôm chặt lấy cô và hôn lên môi cô nhiều lần.


Dưới ánh trăng mờ ảo, anh nhìn gương mặt đang say ngủ của Lâm Ấu Tân. Cô vì anh mà mệt đến mức ngủ say như một đứa trẻ, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ.


Cô là của anh.


Lâm Ấu Tân mãi mãi là của anh mà thôi.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 48
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...