Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 47
Edit: Mỳ
Trên lối đi ven biển, hai người ôm nhau thật lâu, sau đó mới lên đường trở về.
Xe dừng trước cổng biệt thự Tích Hồ, Chu Bẩm Sơn tắt máy, tay vẫn còn đặt trên vô lăng, cả hai bỗng chốc im lặng.
Anh vẫn chưa hoàn toàn tách khỏi những cảm xúc cuộn trào như sóng biển ấy.
Chuyện được tỏ tình xảy ra với anh cũng không phải ít, nhưng đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất anh chấp nhận mà vẫn thấy cứ như một giấc mơ.
Giống như ông trời bỗng nhiên thương xót, đặc biệt tạo ra một giấc mộng thành sự thật cho anh, không rõ thời hạn, khiến anh vừa mừng rỡ lại vừa bất an.
Bàn tay phải đặt trên vô lăng của anh đột nhiên bị nắm lấy, rồi kéo xuống, được bao bọc trong lòng bàn tay cô.
Chu Bẩm Sơn như vừa tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Ấu Tân cũng có chút ngượng ngùng sau giây phút bộc lộ cảm xúc.
Thì cũng là tỏ tình mà, không ngại ngùng sao được. Chẳng qua, so với Chu Bẩm Sơn, cô không hề bị rối bời đến thế thôi. Ngược lại, trong lòng cô lúc này tràn ngập một cảm xúc vô cùng nhẹ nhàng và vui vẻ.
“Sao không nói gì thế, lại ngẩn ra rồi à?”
Mắt cô lấp lánh, môi nở nụ cười, như thể không hề biết hành động vừa rồi của mình đã tạo ra sức sát thương lớn đến nhường nào.
“Ấu Tân, anh có hơi hoang mang. Anh thấy không chân thực…”
Lời còn chưa dứt, mu bàn tay anh đã cảm nhận được một luồng hơi ấm. Tim anh đập mạnh một cái, chưa kịp phản ứng, cô đã chống người dậy, từ ghế phụ nhoài qua, hôn nhẹ lên má phải anh một cái, phát ra tiếng “chụt” thật kêu.
“Giờ đã có cảm giác chân thực chưa nào?” Cô hỏi.
Chu Bẩm Sơn ngây người nhìn cô, ánh mắt lay động. Anh đang định nói điều gì đó thì Lâm Ấu Tân đã trực tiếp túm lấy cổ áo sơ mi của anh, kéo lại gần rồi cắn nhẹ lên môi anh.
Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng tách hàm răng anh, rồi quấn lấy đầu lưỡi anh. Nó ẩm ướt, mềm mại và phảng phất hương vị của chè dừa thanh mát.
Ký ức quen thuộc của cơ thể được đánh thức. Chu Bẩm Sơn chỉ sững lại một thoáng, sau đó liền vòng tay ra sau gáy, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cô. Anh ôm cô sang ghế bên cạnh, siết chặt cơ thể cô vào lòng.
Không có cách nào xác thực trực tiếp hơn sự tiếp xúc cơ thể. Cảm giác da thịt chạm vào nhau, quấn quýt, cùng với những âm thanh “chụt chụt” của nụ hôn, đã k*ch th*ch năm giác quan đến mức gần như sụp đổ. Trái tim anh lúc này vừa nhói đau, vừa căng phồng.
Làm sao đây lại không phải là sự thật được chứ?
Chiếc xe ẩn mình dưới bóng cây cọ rợp mát. Từ xa, những ánh đèn trong phòng lấp lánh. Họ trao nhau nụ hôn mãnh liệt trong màn đêm, như những người bộ hành lạc lối trong sa mạc cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước. Nụ hôn vừa khao khát, vừa nồng nhiệt.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bỗng nhiên có tiếng một đứa trẻ nhà ai đó hét lớn: “Kìa, có người ở đó!”
Hai người đang hôn nhau say đắm bỗng khựng lại. Lâm Ấu Tân khẽ nghẹn một tiếng, rồi vội vã cúi đầu vùi vào hõm cổ anh.
Hơi thở nóng ấm của cô phả vào cổ anh, dồn dập, cùng với khuôn mặt đang nóng bừng áp sát. Chu Bẩm Sơn ngước nhìn một chút, hơi thở cũng trở nên rối loạn, tim đập như trống. Anh đưa tay ôm cô chặt hơn, che chắn cô lại trong vòng tay mình.
Lâm Ấu Tân có thể cảm nhận được cả hai người họ đều đang run lên, như thể cảm xúc đã dâng trào đến mức không thể kìm nén.
Cuối cùng, một gia đình đi ngang qua lối đi nhỏ giữa bãi biển và khu biệt thự. Tiếng của đứa trẻ xa dần. Hai hơi thở quấn lấy nhau cũng dần trở lại bình thường trong không gian an toàn, tĩnh lặng.
“…Sau này, em sẽ cho hết xe mui trần vào danh sách đen của em.”
Khi mọi người đã đi khuất, giọng nói trẻ con, ngượng ngùng của cô khẽ thoát ra từ hõm cổ anh.
Chu Bẩm Sơn không nhịn được cười, cúi đầu nhìn cô.
Dưới ánh trăng, không thể nhìn rõ được đôi má đang ửng đỏ của cô, chỉ thấy đôi mắt cô long lanh, dường như có chút hơi ẩm.
Anh không kìm lòng được, khẽ hôn lên mắt rồi đến chóp mũi cô: “Sao em lại đáng yêu đến thế này?”
“Ơ… Bây giờ anh mới phát hiện ra à?”
“Anh đã phát hiện ra từ lần đầu tiên gặp em rồi. Bây giờ, mỗi ngày lại có một phát hiện mới thôi.”
“… Đồ dẻo miệng.”
“Không phải, anh nói thật lòng mà.”
Lâm Ấu Tân gục đầu vào lồng ngực anh, nghịch cúc áo sơ mi của anh: “Vậy… mấy hôm trước em giận cũng đáng yêu sao?”
“Ừm, trong lòng anh thì lúc nào em cũng đáng yêu, không có gì khác biệt.”
“Hừ, đáng yêu thế mà có thấy anh đến tìm em đâu. Ngày nào cũng chỉ biết lén nhìn em, rồi nhắn tin xin lỗi trên WeChat để em mềm lòng thôi.”
Chu Bẩm Sơn cười bất lực: “Anh không có tư cách, vì đúng là anh đã sai thật rồi, bất cứ ai ở trong tình huống đó cũng đều sẽ giận. Nếu em không chịu nói chuyện với anh mà có thể hết giận thì anh cũng chấp nhận. Nhưng anh thật sự không thể kìm lòng mà không nhìn em, dù em ngay trước mắt anh, anh vẫn nhớ em.”
Có lẽ đã quen với sự nồng nhiệt ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh, hơi thở cô run lên một chút rồi im lặng.
“Vậy sao anh lại nói dối là bị ốm? Anh bắt đầu giả vờ từ Tây Thành rồi đúng không?”
“…Ừm.”
“Lý do.”
Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn cô, trong mắt dường như có chút đau xót: “Bây giờ không nói có được không? Em cứ coi anh là một kẻ ti tiện, sau này anh sẽ thay đổi.”
Không hiểu sao, Lâm Ấu Tân chưa bao giờ nghi ngờ những lời khen ngợi, tán dương của anh dành cho cô.
Khi anh nói anh thích cô, cô chưa từng hoài nghi có giả dối trong đó. Khi anh nói cô xinh đẹp, đáng yêu, cô cũng không nghĩ đó là lời nịnh nọt mà chỉ thấy xuất phát từ tận đáy lòng.
Cô luôn có một cảm giác an toàn và tin tưởng lạ lùng dành cho anh.
Và khi anh nói bản thân hoàn toàn ti tiện, cô cũng không hề cảm thấy sợ hãi hay muốn lùi bước mà chỉ bản năng cảm thấy anh có chút đáng thương.
Anh thậm chí không dám để cô phán xét, mà tự mình kết tội.
Lâm Ấu Tân lặng lẽ nhìn anh vài giây, thấy vẻ bình tĩnh gượng gạo trên gương mặt anh, cô nói: “Được rồi, em không hỏi nữa. Nhưng anh không được có lần sau, nếu không em sẽ thật sự tức giận đấy.”
Hơi thở ngưng đọng của Chu Bẩm Sơn dần trở lại bình thường, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng khó tin: “Ấu Tân……”
Sự bao dung của cô dành cho anh thật sự khiến anh được đà lấn tới.
Lâm Ấu Tân biết tâm trạng anh lúc này nên cũng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh.
Sự đối tốt của Chu Bẩm Sơn, cô đều cảm nhận được. Còn những góc khuất trong lòng anh, cô không muốn đào sâu thêm nữa.
Hơn nữa, anh luôn khiến cô không thể kiềm chế được mà mềm lòng.
Sự cộng hưởng của những nhịp tim chung, cứ như thể sinh mệnh của họ cũng hòa vào nhau. Lâm Ấu Tân khẽ ngẩng đầu, lại tìm thấy đôi mắt anh.
Chu Bẩm Sơn đưa tay vuốt đi lọn tóc lòa xòa trên trán cô, ánh mắt u tối nhưng đầy dịu dàng.
Họ nhìn nhau trong màn đêm, không ai nói một lời, cho đến khi nụ hôn hung bạo ập đến. Cô bản năng hé môi, vòng tay ôm lấy cổ anh. Anh mạnh mẽ đẩy hàm răng cô ra, như một trận mưa rào cuộn trào, làm ướt đẫm cơ thể cô, rồi tuôn trào ra ngoài.
Cánh tay ôm lấy eo cô siết càng lúc càng chặt, bàn tay nôn nóng lướt trên xương sườn cô, nhưng vì thiết kế của chiếc xe mui trần nên chỉ có thể kiềm chế lại, không dám x** n*n.
“Về thôi, người em…” Hơi thở Lâm Ấu Tân trở nên nặng nề và ẩm ướt, cô thật sự không thể ngồi yên được nữa, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
“Ừm.”
Hai người cùng ở ghế lái chính, Chu Bẩm Sơn trực tiếp bế cô xuống xe. Không biết anh lấy đâu ra sức mạnh cánh tay và cơ bụng lớn đến vậy, trong chiếc ghế lõm sâu như thế mà một tay bế cô lên vẫn dễ dàng như không.
Cánh cửa xe đóng sầm lại, Lâm Ấu Tân vung chân, ý muốn anh để cô tự đi.
“Để anh bế một chút nào. Mấy hôm rồi anh chưa được bế, có phải em gầy đi không?” Chu Bẩm Sơn vắt hai chân cô lên hai bên eo mình, bế cô lên cao hơn.
Nhắc đến chuyện này, Lâm Ấu Tân không kìm được mà trừng mắt nhìn anh, bực bội nói: “Nói bậy, tối qua anh không bế à? Mượn cớ say rượu nhất quyết nằm dưới đất canh em, anh là chó hả!”
Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn không hề cảm thấy miêu tả này có chút xúc phạm nào. Anh trầm tư một lát, rồi nghiêm túc hỏi: “Em thích chó không? Nếu em thích, anh có thể là chó.”
“…Đồ thần kinh!”
Lâm Ấu Tân bực mình bật cười, nhưng cười xong trong lòng lại mềm nhũn, chua chát.
Thế là cô cúi đầu hôn lên môi anh: “Em không thích chó, em thích anh. Sau này, anh đừng nói bản thân như vậy nữa.”
Bước chân Chu Bẩm Sơn khẽ khựng lại, ngay sau đó, cảm xúc mãnh liệt như sóng thần một lần nữa ập đến. Dường như mọi lo lắng của anh đều tan biến. Những gì gọi là ti tiện, những gì gọi là u ám đều bị câu nói “em thích anh” này bao trùm.
Nhóm Khúc Tĩnh Đồng vẫn chưa về, họ nhắn tin trên WeChat là có một buổi biểu diễn livehouse nhỏ nên đã đưa ba người lớn tuổi đi xem cho vui rồi.
Cũng may là họ không có ở đây.
Cả hai nhanh chóng lên lầu, đóng cửa phòng ngủ. Chu Bẩm Sơn bế cô đi rửa tay rồi cùng trở lại phòng ngủ chính, ngồi xuống chiếc ghế đen gần nhất.
Chiếc áo hai dây lụa màu tím violet rơi xuống thảm. Mặc dù là ở xứ nhiệt đới, căn phòng bật điều hòa cả ngày vẫn khiến cô run rẩy.
Bàn tay Chu Bẩm Sơn xoa lên má cô, yết hầu anh khẽ chuyển động: “Mấy ngày rồi, anh sợ mình không kiểm soát được lực.”
Trải nghiệm lần trước có lẽ đã khiến cả hai có chút lo lắng và sợ hãi. So với Ấu Tân, Chu Bẩm Sơn còn lo hơn, vì trước mặt cô, sức đề kháng của anh gần như bằng không.
Ngay cả khi đã hứa, anh cũng không dám đảm bảo 100%.
Lâm Ấu Tân nhìn thẳng vào anh trong bóng tối, không nói gì, chỉ kéo khóa kéo xuống, khi đến gần, giọng cô trở nên ngọt ngào và dịu dàng: “Em tin anh, em cũng có thể…”
Nói xong, cô chỉ vào chiếc tủ đầu giường.
Đôi mắt Chu Bẩm Sơn bỗng chốc sâu thẳm, gần như toàn bộ máu trong người anh bắt đầu sôi sục: “Nếu không thoải mái thì bảo anh dừng lại nhé.”
“Dạ..…”
Bên tai vang lên tiếng xé bao sột soạt. Lâm Ấu Tân vịn vào vai anh, để anh đặt cô vào vị trí. Đầu gối cô gập lại càng lúc càng thấp.
Cảm giác ê ẩm, căng tức. Hơi thở của họ đồng loạt ngừng lại, cho đến khi quá trình hoàn tất, họ mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Cô hé đôi môi son, khẽ th* d*c. Đáy mắt long lanh như có nước, nhìn anh một cách mơ màng.
Chu Bẩm Sơn cảm thấy đầu mình “ong” một tiếng, những lý trí cuối cùng đều đứt đoạn, như thể bị ngọn lửa lan tràn bao trùm, chỉ còn lại một điều duy nhất là không được làm cô tổn thương.
Chiếc ghế đen chật hẹp, mặt ghế lại cứng. Do đó, đầu gối cô nhanh chóng bị đau trong những va chạm dồn dập, không thể quỳ được nữa nên phải ngồi xổm. Nhưng điều này quá thử thách lòng tự trọng. Sau đó, cô quay lưng lại, cũng không khá hơn là bao. Cả tâm lý và sinh lý đều bị k*ch th*ch, khi quá trình mới đi được một nửa, cô đã đầu hàng trước rất nhiều lần.
Cô có thể cảm nhận được sự kiềm chế của anh nhưng đến cuối cùng cô đã chịu không nổi nữa, đành phải bảo anh nhanh lên một chút.
Nhưng câu nói này dường như đã kích hoạt một mệnh lệnh khác. Cô muốn nói về thời gian, Chu Bẩm Sơn lại hiển nhiên nghĩ về một khía cạnh khác và cũng thực hiện theo một cách khác.
Chỉ ngưng lại hai giây, anh ôm cô đột ngột đứng dậy.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ban công rộng rãi hướng ra biển, thu trọn những ánh đèn lấp lánh dọc bờ biển, tạo nên một ánh sáng mờ ảo, lãng đãng. Tấm thảm lông nâu dày có khả năng cách âm, nên dù họ di chuyển thế nào cũng không phát ra tiếng động.
“Ấu Tân, nói em thích anh đi.” Anh ấn gáy cô xuống để hôn.
“Em… em thích anh.”
“Nói lại lần nữa.” Hơi thở anh trở nên nặng nề hơn.
“…Em… thích…”
“Ai?”
“…Anh… là anh…”
Cô gần như khóc thút thít thành tiếng. Cuối cùng, lưng cô tựa vào bức tường lạnh lẽo, những tiếng nói bị ngắt quãng, không thể kết thành câu. Cô không hiểu tại sao Chu Bẩm Sơn cứ hỏi đi hỏi lại. Rõ ràng cô đã nói rất nhiều lần rồi, tại sao anh vẫn còn hỏi?
Khi kết thúc, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Cổ họng như bị rút cạn hết nước.
Cô vùi trong lòng anh, th* d*c từng hơi nhỏ như một chú cá mắc cạn. Đầu óc mê man, suy nghĩ rối bời.
“Uống nước không em?”
“…Một lát nữa.”
“Được.”
Chu Bẩm Sơn vẫn chưa kết thúc, nhưng anh dường như cũng không có ý định làm tiếp. Anh chỉ lặng lẽ ôm cô, cùng nhau nhìn ra biển ngoài cửa sổ, trò chuyện về những chủ đề mà gần đây họ ít khi nói đến.
“Ông nội Lâm có kế hoạch đi câu cá biển vào mùng 4 Tết, ông có hỏi chúng ta có đi không.”
“Em không muốn đi lắm… Em lười, chỉ muốn ở nhà thôi.”
“Ừ, vậy thì ở nhà.”
“Anh sẽ ở nhà với em chứ? Hay là đi với mọi người?”
“Ở với em, anh không thích câu cá biển.”
“Là không thích câu cá biển, hay là chỉ muốn ở bên em?”
Về khoản trêu chọc, Chu Bẩm Sơn không thể nói lại cô, đành bất lực nhìn cô một cái: “Em nói xem?”
Lâm Ấu Tân đắc ý cười, ôm anh chặt hơn một chút: “Nhưng chúng ta như thế này có phải quá dính lấy nhau không? Có cần phải ở bên nhau mỗi ngày không?”
Chu Bẩm Sơn quay đầu nhìn cô, trong mắt dường như có rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Vui sướng, cảm giác được cưng chiều nhưng cũng có chút bất an.
“Sao thế?” Lâm Ấu Tân cuộn mình trong chiếc áo sơ mi của anh, không kìm được mà cẩn thận thẳng lưng: “Anh trông có vẻ không vui lắm.”
Lúc ở trên xe, cô đã thấy anh có chút không ổn. Cứ kiểu như bị lời tỏ tình làm cho ngẩn ngơ, anh liên tục nói rằng có cảm giác không chân thật. Vừa rồi, ngoài việc vùi đầu vào làm, anh chẳng biết làm gì nữa.
Lẽ nào lời tỏ tình của cô chưa đủ tốt sao?
Chu Bẩm Sơn hít một hơi, ấn đầu cô trở lại hõm cổ anh: “Không có, hạnh phúc đến quá đột ngột, vẫn thấy không chân thật. Anh không hiểu sao em lại thích anh.”
“Vậy anh thích em ở điểm nào?”
Lâm Ấu Tân biết ngay là vừa rồi anh bắt cô nói mấy câu thích anh không phải là vô cớ. Tên này quá là mù mờ rồi.
Chu Bẩm Sơn thắc mắc: “Em có điểm nào mà không đáng để anh thích?”
“…Vậy anh có điểm nào mà không đáng để em thích?”
Lâm Ấu Tân cau mày đẩy vấn đề trở lại: “Chu Bẩm Sơn, em thừa nhận tình cảm của em không lớn như của anh, nhưng tình cảm chưa sâu đậm thì không phải là thích sao? Chúng ta còn nhiều thời gian mà, anh đang nghi ngờ cái gì? Lại đang lo lắng cái gì?”
“Hơn nữa, vừa nãy anh đã nói anh coi là thật rồi, bây giờ anh đang nuốt lời à?”
“Hay là anh nghĩ chúng ta chỉ nên duy trì mối quan hệ xem mắt rồi kết hôn, không cần tiến xa hơn nữa?”
Nói đến cuối cùng, cô rõ ràng đã có chút tức giận.
Chu Bẩm Sơn đối diện bị cô nói cho ngỡ ngàng, không ngờ chỉ một câu cảm thán của mình lại có thể chọc cô tức giận đến vậy, anh có chút luống cuống: “Ấu Tân, anh không có ý đó.”
“Vậy anh có ý gì!” Cô vỗ một cái lên cánh tay anh: “Cứ hỏi đi hỏi lại em có ý gì?”
Cô lại xù lông rồi.
Đúng là tính tình trẻ con.
Chu Bẩm Sơn lập tức không còn cảm xúc nào khác, bật cười bất lực, mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Trên đường đi, cô còn đạp anh mấy cái.
“Ôi tổ tông của anh ơi, cái tính này của em… Không cho người ta vui đến mức quên hết mọi thứ à? Mới có mấy tiếng đồng hồ, cái bánh trên trời rơi xuống cũng phải để anh tiêu hóa một lúc chứ.”
Lâm Ấu Tân càng tức hơn, cảm thấy ấm ức. Cô đã tỏ tình một cách chân thành như vậy, đã dốc hết lòng nói một tràng, vừa giải thích vừa bày tỏ, vừa rồi hai người họ còn làm chuyện ấy xong rồi, sao anh vẫn suy nghĩ lung tung thế kia?
“Em có tính gì! Chu Bẩm Sơn, em vừa tỏ tình với anh, anh đã bắt đầu đánh giá tính cách của em rồi à? Em nói cho anh biết, ông nội em còn không dám nói tính em không tốt! Anh cũng không được phép!”
“Với cả!” Cô đưa tay nhéo một bên tai anh, vò thật mạnh một cái: “Em có cái tính này, không thể thay đổi được, sau này anh còn sẽ thấy những mặt tồi tệ hơn của em nữa, anh liệu mà lo liệu đi!”
Nói xong, cô còn cố ý nhe răng nanh ra, tỏ vẻ hung dữ.
Chu Bẩm Sơn thật sự không nhịn được nữa, bật cười sảng khoái: “Ấu Tân, em thật sự…”
Quá đáng yêu rồi.
“Cười cái gì! Cười cái gì! Không được cười!”
Lâm Ấu Tân thấy anh đã được dỗ dành, không còn suy nghĩ lung tung nữa, trái tim cô mới thực sự yên tâm, cô nhào tới, dùng nắm đấm nhỏ đánh anh.
“Được được được, anh không cười nữa.”
Trong mắt Chu Bẩm Sơn vẫn còn chút ý cười. Anh lặng lẽ nhìn cô vài giây, đột nhiên đỡ nách cô bế lên, ngồi đối mặt với nhau, vẻ mặt trở nên bình tĩnh: “Ấu Tân, em nói thích anh, anh thật sự tin rồi. Sau này dù em không thích anh nữa, muốn ly hôn, anh cũng tuyệt đối không đồng ý. Em hiểu không? Đời này em chỉ có thể ở bên anh mà thôi.”
Mùi vị b**n th** quen thuộc quá.
Lâm Ấu Tân chớp chớp mắt: “Nếu em thích người khác thì sao?”
“Đưa về đây, anh không ngại sống ba người.” Ánh mắt anh nheo lại, rồi mỉm cười nhàn nhạt: “Tất nhiên, với điều kiện là em có thể chịu đựng được anh và xuống được giường.”
Trong mắt anh ẩn chứa sự điên cuồng.
Lâm Ấu Tân cẩn thận quan sát anh, môi nở một nụ cười.
Đây là cái mà anh nói là hoàn toàn ti tiện sao?
Dường như cũng chỉ có thế thôi.
Lâm Ấu Tân cúi đầu rồi mỉm cười duyên dáng, từ từ quấn lấy cổ anh, khiêu khích dựa vào chỗ đó, rồi uốn éo vòng eo: “Vậy em sẽ cố gắng thử xem, em có chút mong đợi rồi đấy.”
Sắc mặt Chu Bẩm Sơn đột nhiên trầm xuống, anh giữ lấy eo cô: “Họ sắp về rồi, đừng đùa nữa.”
“Họ vẫn chưa về mà.” Cô nhướn mày thờ ơ, từ từ ngồi xuống, dùng lực siết chặt: “Sao thế, anh sợ rồi à, anh trai?”
Tác giả:
Lão Chu: Anh thật đáng khinh
Lâm Ấu Tân: Em thích.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 47
10.0/10 từ 33 lượt.
