Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 46


Edit: Mỳ


Chợ phiên ven biển không quá xa biệt thự Tích Hồ. Buổi chiều, khi quầy hàng còn chưa nhiều, hai người về xe, Lâm Ấu Tân tranh thủ dặm lại chút son phấn rồi mới quay lại. Vừa lúc đó, ráng chiều đã bắt đầu phủ khắp cả một khoảng trời.


Cái tên “chợ phiên ven biển” nghe thì hay, nhưng thực ra cũng giống một khu chợ đêm bình thường thôi. Có đủ loại món ăn vặt đặc trưng, có trái cây tươi, có cả những chuỗi vòng, chiếc nhẫn làm từ vỏ sò, ngọc trai thủ công; rồi những món đồ đậm chất nghệ thuật như túi vải canvas, dép đan bằng tre, hay những tấm thẻ đánh dấu sách…


Dù là mùng một Tết nhưng người bán kẻ mua ở đây tấp nập không kém. Lâm Ấu Tân vừa xuống xe, đã bị một cô bé cầm củ khoai tây lốc xoáy va phải.


“Qua đây với anh.” Chu Bẩm Sơn lập tức kéo cô lại gần.


Anh nắm lấy tay cô theo kiểu đan chéo, nhưng Lâm Ấu Tân ngước lên nhìn anh rồi khẽ xoay bàn tay mình, luồn những ngón tay vào kẽ tay anh và siết chặt.


Họ chưa từng mười ngón tay đan xen như thế này. Đây là lần đầu tiên.


Chu Bẩm Sơn cảm nhận được sự thay đổi, anh cúi xuống nhìn cô, trong mắt lấp lánh một thứ ánh sáng khác lạ.


Lâm Ấu Tân hơi bối rối, ánh mắt lảng đi nơi khác: “…Nắm thế này sẽ chắc hơn, em sợ lạc mất anh.”


Chu Bẩm Sơn nhìn cô không chớp mắt, bất kể cô nói gì thì anh cũng chỉ nhẹ nhàng đáp: “Được.”


Vì bữa trưa đã ăn khá nhiều nên họ chẳng còn mấy hứng thú với bữa tối. Chu Bẩm Sơn cầm trên tay một bát chè dừa thanh bổ lương, lâu lâu Lâm Ấu Tân lại múc một thìa ăn, nhưng cô dành nhiều thời gian hơn để ngắm nghía mấy món đồ nhỏ xinh.


“Cái này đẹp không anh?”


Cô chạy đến một quầy hàng nhỏ chuyên bán nhẫn ngọc trai và vòng cổ vỏ sò, chỉ vào đôi khuyên tai lông vũ màu xanh lam tựa lông chim công và hỏi anh.


Chu Bẩm Sơn tiến lại gần, cầm lấy món đồ trang sức từ tay cô, ướm lên bên tai cô, rồi mới chậm rãi nói: “Đẹp.”


“Nếu thích thì cứ đeo thử lên tai đi cháu.” Bà chủ quầy thấy vậy liền nhanh miệng tiếp thị.


Lâm Ấu Tân cũng đang muốn thử, nhưng đúng lúc cô chuẩn bị đeo vào, Chu Bẩm Sơn liền ngăn lại. Anh lấy từ túi quần ra một miếng khăn ướt tẩm cồn, cẩn thận khử trùng sạch sẽ phần kim gài và chiếc khuyên tai rồi mới đưa cho cô: “Em đeo vào đi.”


Tại quầy hàng có khá nhiều người, nhưng hiếm có anh chàng nào lại kỹ tính đến vậy. Bà chủ quầy nhìn thấy liền ngưỡng mộ, trêu chọc: “Cô bé, bạn trai của cháu đúng là người cực kỳ tinh tế!”


Có những lúc đã quá quen với sự tinh tế của Chu Bẩm Sơn, những chi tiết nhỏ nhặt ấy dễ dàng bị lãng quên, trở thành điều hiển nhiên. Chỉ đến lúc này, khi có người nhắc nhở, cô mới nhận ra rằng chính những sự chu đáo nhỏ nhất mới là điều đáng trân trọng nhất.


Lâm Ấu Tân không khỏi xúc động trong lòng. Cô cầm lấy đôi hoa tai còn vương mùi cồn, rồi đeo lên tai trước gương của bà chủ tiệm. Cô cười một tiếng: “Anh ấy không phải bạn trai cháu đâu, chồng cháu đấy ạ.”



Nói rồi, cô quay sang Chu Bẩm Sơn, nháy mắt: “Chồng ơi, em đeo cái này có đẹp không?”


Đôi hoa tai họa tiết dân tộc màu xanh khổng tước điểm xuyết trên vành tai cô, trông sống động và thu hút đến lạ.


Tiếng “chồng ơi” từ miệng cô khiến hơi thở Chu Bẩm Sơn nghẹn lại, anh nhất thời đứng hình, tiếng tim đập gần như lấn át cả sự ồn ào. Mãi một lúc lâu sau, anh mới cất giọng khô khốc: “Đẹp, em đeo gì cũng đẹp hết.”


“Ôi chao, kết hôn rồi sao? Chúc mừng, chúc mừng nhé!”


Bà chủ tinh ý, vội vàng giới thiệu thêm cặp nhẫn đôi ngọc trai tự chế và chuỗi vòng tay vỏ sò được mài dũa tinh xảo.


“Hai cháu trẻ thế này chắc là vợ chồng son phải không? Vậy xem thêm chuỗi vỏ sò này nhé, mỗi chiếc vỏ sò ở Hải Thành chúng tôi đều là món quà do biển cả chọn lựa cẩn thận, vân tự nhiên, lại có đôi có cặp. Cái này để cầu chúc tình yêu vĩnh cửu đấy, hai cháu có muốn không?”


Lâm Ấu Tân mắt cười cong cong, nhìn Chu Bẩm Sơn ba giây rồi quay người lại, giọng nói trong trẻo: “Cho cháu một cặp, loại có ý nghĩa bên nhau trọn đời, mãi mãi không xa rời ấy ạ.”


“Được thôi, được thôi, chờ bà một chút, để bà chọn cho hai cháu một cặp thật đẹp nhé!”


Hai cổ tay họ nhanh chóng được đeo lên cặp vòng tay vỏ sò đôi.


Chúng chỉ là món đồ chơi nhỏ không đáng giá, chế tác cũng không hề tinh xảo. Nhưng ý nghĩa thì lại vô cùng tốt đẹp. Chu Bẩm Sơn thậm chí còn nghĩ, chỉ cần anh siết tay mạnh một chút, sợi dây mỏng manh xâu vỏ sò sẽ đứt ngay. Vì thế, từ khi đeo vào, anh không dám cử động.


Lâm Ấu Tân nhận ra sự cứng đờ ở cổ tay anh, vừa buồn cười vừa nắm lấy, cố gắng để anh thả lỏng: “Anh tự nhiên một chút có được không?”


Nhưng rõ ràng, Chu Bẩm Sơn rất khó làm được. Từ tiếng “chồng ơi” kia, anh đã không còn bình thường nữa và rất khó để trở lại trạng thái bình thường.


Dẫu không thể đoán biết, nhưng trái tim anh vẫn trỗi dậy một dự cảm mơ hồ.


Cảm giác này còn mãnh liệt hơn cả những lần anh đứng trước kỳ thi lớn, hồi hộp chờ đợi kết quả.


Có phải là ý anh đang nghĩ không?


Liệu có thể là ý anh đang nghĩ không?


Lâm Ấu Tân đang đùa hay thật?


Hàng vạn câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu anh, khiến anh chẳng còn tâm trí để dạo chợ. Trái lại, Lâm Ấu Tân vẫn thong dong dạo chơi từ đầu đến cuối, mua rất nhiều món đồ nhỏ xinh, đựng trong chiếc giỏ tre đặc trưng của địa phương, nói rằng sẽ mang về chia cho mọi người.


Rời khỏi cuối khu chợ là một phần của bờ biển Vàng Hải Thành, nơi những dải đèn nhấp nháy uốn lượn từ xa. Trên bãi biển, có người đang vây quanh đống lửa, vừa đàn hát vừa dựng cả quầy nướng BBQ.


Gió biển mằn mặn, Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn nắm tay nhau đi dạo trên bãi cát.



“Ấu Tân, ban nãy…”


“Chúng ta đi dạo trên con đường lát gỗ đi.”


Lâm Ấu Tân biết anh định nói gì nên ngắt lời, mỉm cười nhìn anh: “Chu Bẩm Sơn, em sẽ cho anh câu trả lời.”


Chu Bẩm Sơn khựng lại, dòng máu nóng cùng nhịp tim dồn dập dâng lên. Anh nhìn chằm chằm vào cô, vài giây sau, giọng nói khản đặc: “Được.”


Con đường lát gỗ được thắp sáng bởi hai hàng đèn. Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, một vệt vàng cam còn sót lại nơi chân trời xanh thẳm. Sóng biển dâng lên từng lớp, từng lớp rồi dần dần, bầu trời chuyển sang một màu xanh lam thăm thẳm.


Lâm Ấu Tân chợt nhớ đến phim “La La Land”. Nếu Chu Bẩm Sơn biết nhảy, có lẽ cô đã kéo anh lại đây để quay một đoạn phim ngắn.


“Anh có biết nhảy không?” Cô đột ngột hỏi, mặc dù đoán trước câu trả lời sẽ là không.


Chu Bẩm Sơn: “…Không. Bây giờ anh học có kịp không?”


“Kịp chứ. Anh có sẵn lòng học vì em không?” Lâm Ấu Tân tinh nghịch nháy mắt với anh, chờ đợi phản ứng của anh.


Chu Bẩm Sơn không chút ngần ngại đáp: “Anh sẽ học vì em.”


Trong giây lát, Lâm Ấu Tân nghẹn lời, tim đập nhanh hơn hai nhịp.


Người đàn ông này…..thật là…..


Cô lúng túng vuốt lại mái tóc bị gió biển thổi tung, quay lưng nhìn về ngọn hải đăng xa xăm.


Chu Bẩm Sơn cũng không hối thúc, lặng lẽ đứng bên cạnh cô, cùng nhìn về phía ngọn hải đăng.


“Khúc Tĩnh Đồng đã kể cho em rồi.”


Một lúc lâu sau, Lâm Ấu Tân bỗng cất tiếng.


“Chuyện gì đó em?”


Chu Bẩm Sơn hỏi một cách thản nhiên, không phải một câu nghi vấn.


Lâm Ấu Tân liếc nhìn anh: “Lần trước ở khu trượt tuyết, sau khi nhận điện thoại ở phòng em, quản lý nhà hàng đã gọi anh là ‘anh Lương’.”


Giữa hai người hiếm khi nhắc đến cái tên “Lương Tiêu Thụ”. Đây là lần đầu tiên họ thẳng thắn đối diện.



“Đúng vậy.” Chu Bẩm Sơn chống tay lên lan can, thẳng thắn thừa nhận: “Đó là quá khứ của em, anh không can thiệp, cũng có thể coi như không biết gì.”


“…Nhưng em vẫn muốn giải thích rõ ràng với anh.”


Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu: “Chu Bẩm Sơn, sự giáo dục của em sẽ không cho phép em đưa người chồng mới cưới đến ở tại căn phòng mà em và bạn trai cũ đã từng ở. Lương Tiêu Thụ chưa bao giờ ở đó, chưa từng một lần. Anh ấy chỉ đến phòng ăn uống mỗi lần đến trượt tuyết. Em không muốn chuyện này trở thành một cái gai trong lòng anh.”


Cô không muốn giải thích chuyện mình và Lương Tiêu Thụ đã ngủ với nhau hay chưa. Cô không đặt nặng chuyện trinh tiết, nếu Chu Bẩm Sơn bận tâm và hỏi, cô sẽ miễn cưỡng trả lời thành thật. Nhưng nếu anh không hỏi, cô cũng sẽ không tự mình kể lể.


Tuy nhiên, cô giải thích chuyện căn phòng là vì phép tắc, cũng không muốn một mối quan hệ mới sắp bắt đầu lại vương vãi những mảnh vụn thủy tinh của quá khứ.


Cuộc hôn nhân của họ vốn đã rối như tơ vò, cô không muốn chuyện tình yêu của cả hai cũng sẽ tương tự như thế.


Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn chỉ cúi đầu cười khẽ.


“Ấu Tân, những điều em nói chưa bao giờ là cái gai trong lòng anh, anh cũng chưa từng coi thường em. Thật lòng mà nói, ban đầu khi nhận được điện thoại, anh có chút không thoải mái nhưng sự không thoải mái đó là vì ghen tỵ và hơi khó chịu, chứ không phải vì bận tâm đến quá khứ của em.”


“…Ý anh là sao?”


Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào cô: “Anh đã nói với em rồi, anh đã thích em ngay từ lần đầu gặp mặt. Chúng ta gặp nhau quá muộn, anh ta đã đến trước, anh không có gì để nói. Nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân mình, anh ghen tỵ với tám năm mà anh ta đã chiếm lấy thời gian của em. Nhưng hơn cả sự ghen tỵ thì anh tức giận hơn, tại sao hai người ở bên nhau tám năm, em đã đối xử chân thành như vậy, mà anh ta lại không trân trọng em, để rồi làm em đau lòng đến thế.”


“Ngoài ra, anh không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào với em, vì vậy em thật sự không cần phải giải thích với anh.”


Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần làm một người ngoài cuộc cả đời, chỉ cần cô sống vui vẻ và hạnh phúc, anh sẽ không cảm thấy việc âm thầm vỗ tay ủng hộ có gì là khổ sở.


Chỉ là sau khi nghe tin cô bị chia tay, bị thúc giục kết hôn, anh mới không thể kìm lòng, muốn đến bên cạnh cô.


Ngoài những ý niệm thầm kín không thể nói thành lời, anh chỉ mong có thể làm một ngọn nến nhỏ, dù mỏng manh cũng có thể soi sáng và mang đến chút niềm vui cho cô.


Lâm Ấu Tân sững sờ nhìn anh vài giây, rồi quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt.


Mặc dù Chu Bẩm Sơn đã nói rất nhiều lần rằng anh thích cô, nhưng có lẽ hôm nay là lần đầu tiên cô thực sự hiểu được sức nặng của chữ “thích” đó.


“Đó là cách anh nghĩ thôi.” Lâm Ấu Tân kìm nén cảm xúc: “Nhưng em vẫn muốn bày tỏ lòng mình.”


“Em rất xin lỗi vì ban đầu đã nói với anh câu ‘em không thể quên bạn trai cũ’, sự thật là bây giờ em… đã quên rồi.”


Hàng mi của Chu Bẩm Sơn run lên, anh nhìn thẳng vào cô.


“Bởi vì em đã thích một người khác. Mặc dù thời gian hơi ngắn, em vẫn chưa thể chắc chắn đó chỉ là sự bốc đồng nhất thời hay điều gì khác… Nhưng tóm lại, em không muốn trong lòng anh vẫn còn vương vấn những mảnh vụn thủy tinh của mối tình trước của em.”



Cô ngừng lại một chút, như thể đang lấy hết can đảm, rồi tiếp tục: “Chu Bẩm Sơn, nếu anh đau lòng, em cũng sẽ đau lòng. Anh… anh hiểu ý em không?”


Giữa hai người chợt trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, ngay cả tiếng gió biển và tiếng sóng vỗ cũng không còn nghe thấy. Chu Bẩm Sơn dường như bị chấn động, anh nhìn cô với ánh mắt đầy nghiêm trọng, không phản ứng trong một lúc lâu.


Lần gần đây nhất Lâm Ấu Tân tỏ tình là cách đây tám năm. Ở tuổi hai mươi sáu, việc tỏ tình ít nhiều cũng có chút… ngượng ngùng. Nhưng khi thấy dáng vẻ này của Chu Bẩm Sơn, cô lại muốn bật cười.


“Anh có đang nghe không đấy?” Cô đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh.


Gió biển thổi nhè nhẹ, Chu Bẩm Sơn nhắm mắt lại, hít vào thở ra hai lần rồi nắm lấy tay cô: “Em nghiêm túc chứ?”


Cô đã nói như vậy, anh thật sự sẽ không bao giờ, cho đến chết cũng không buông tay.


Cho dù sau này cô không còn thích, không còn yêu, hay muốn ly hôn, anh cũng sẽ không đồng ý.


Lâm Ấu Tân nhìn anh. Lúc này, Chu Bẩm Sơn đang chống tay lên lan can, quay sang nhìn cô, trong mắt anh dâng lên vô vàn những cảm xúc phức tạp.


Sự hy vọng, nồng nhiệt, khao khát, chiếm hữu và cả… một nét cuồng si ẩn hiện.


Cô rụt người lại trong khoảnh khắc, cảm thấy sự nhiệt thành đó quá mãnh liệt, có thể cô sẽ không chịu đựng nổi.


So với tình cảm của anh, tình cảm của cô chắc chắn còn ít hơn. Tạm thời cô chưa thể vị tha được như anh. Nếu anh muốn một tình yêu tương đương, những gì cô có thể cho hiện tại có lẽ vẫn chưa đủ…


Như vậy có được coi là nghiêm túc không?


“Em…” Cô nhíu mày, đắn đo.


Tuy nhiên, Chu Bẩm Sơn không cho cô cơ hội lùi bước.


Trong làn gió biển hiu hiu, khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng người ôm chặt lấy cô, đôi tay run rẩy chặn lại tất cả những lời cô định nói:


“Anh sẽ coi đó là thật, Ấu Tân.”


“Em nói em thích anh, anh sẽ coi đó là thật.”


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu Lâm: Em thích anh, nhưng không chắc là nhiều như anh thích em đâu.


Lão Chu: Không sao, anh nói thật mà!!!


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 46
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...