Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 51


Edit: Mỳ


Kỳ nghỉ Tết của cuối cùng cũng khép lại sau ngày rằm.


Cả đoàn kịch dần trở lại làm việc, Lâm Ấu Tân mang mấy món đồ linh tinh mua ở chợ ven biển làm quà lưu niệm cho mọi người, kèm theo mỗi người một hộp nước hoa Diptyque bản đặc biệt.


Mọi người rộn ràng: “Cảm ơn đại tiểu thư nha!”


Từ Trừng Ninh vừa nhận đôi khuyên tai ngọc trai và nước hoa, mắt đã lia ngay đến chiếc vòng tay vỏ sò trên cổ tay Lâm Ấu Tân, cô nàng đòi luôn: “Tớ không cần khuyên tai ngọc trai đâu, đưa tớ chiếc vòng tay của cậu ấy.”


Lâm Ấu Tân dỗi, lèm bèm: “Cậu tinh mắt ghê! Cái này thì không được, cậu chọn cái khác đi.”


“Này!” Từ Trừng Ninh nhướng mày: “Đừng nói là vòng đôi đấy nhé?”


“…Đoán trúng rồi còn hỏi.”


Từ Trừng Ninh cười trêu cô si tình, lớn chừng này rồi mà còn phải dựa vào mấy món đồ lặt vặt này để khẳng định tình yêu. Vỏ sò rẻ tiền thế, đeo vào không thấy khó chịu sao.


Lâm Ấu Tân khẽ cười: “Cậu khổ sở cái gì chứ? không với tới thì bảo là nho xanh thôi.”


Từ Trừng Ninh bó tay, nói thẳng, “Não cậu dính bùa yêu rồi cưng ơi. Đúng là hết sạch thuốc chữa mà! Loại thịt bò già như chồng cậu, mình lười gặm lắm.”


Từ Trừng Ninh lại nói: “À đúng rồi, mình đem về cả đống cua ghẹ từ nhà bà ngoại ở Huy Nam này. Vài hôm nữa, tớ sẽ gọi cho Khúc Tĩnh Đồng và vợ chồng cậu đến ăn chung nhé.”


Lâm Ấu Tân đang có tâm sự, mặt mũi không chút cảm xúc: “Cậu gọi chị tớ với tớ là đủ rồi, tìm anh ấy làm gì? Cua ngon như vậy cho anh ấy ăn thì đúng là phí phạm.”


Từ Trừng Ninh muốn chịu thua cái tính khí thất thường của cô tiểu thư này: “Lại nổi cơn tam bành gì nữa đây? Chồng cậu tính cách tốt như vậy mà cũng chọc giận cậu được sao?”


“Ai vừa bảo anh ấy già rồi, giờ lại quay ra nói hộ vậy nhỉ?”


Từ Trừng Ninh cố ý cười: “Đó chẳng phải là chiều theo lời cậu à? Ai mà chả biết cậu bênh anh ấy như thể bênh con thế. Lỡ mà nay tớ có lỡ mắng anh ấy một câu, mai cậu lại trở mặt với tớ thì sao?”


Lâm Ấu Tân đã đang giận sẵn, nghe Từ Trừng Ninh nói vậy lại càng thêm hỏa, cô thấy câu nói đó chẳng khác nào đang xúc phạm nhân cách của mình. Tức đến nỗi bật dậy, chống nạnh: “Từ Tiểu Ninh, tớ nói cậu nghe, nếu phải chọn một trong hai, tớ chắc chắn chọn cậu! Cậu cái đồ chết tiệt, coi tớ là loại người gì hả?”


Từ Trừng Ninh cười bò ra, khoái chí trêu cô, vì cô quá đáng yêu. Lần nào cũng thế, chỉ cần nói vài câu là cô lại sập bẫy, mà đã sập bẫy thì lại giận ra mặt.


“Được rồi được rồi, tớ sai rồi. Cô nương của tớ ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”


Lâm Ấu Tân không vui, nằm sấp xuống bàn một lúc. Sau vài lần do dự, cô vẫn kể cho Tiểu Ninh nghe.


Từ chuyện ở Hải Thành, khi cô hỏi anh có ánh trăng sáng nào không cho đến ngày anh đi làm lại đầu tiên đã vô duyên vô cớ cứ nhất định phải đi xã giao rồi nói đến dòng trạng thái trên mạng xã hội kia cùng những bình luận bên dưới. Và sau cùng là dừng lại ở câu “phân rõ ranh giới” nghe có vẻ rất chung thủy của anh vào tối hôm đó.


Lâm Ấu Tân có khả năng diễn đạt rất tốt, cô không thêm thắt mà chỉ thuật lại sự việc một cách chân thực.



Thế nhưng, điều khiến cô tức giận là một người tinh ý như Chu Bẩm Sơn. Một người luôn nhận ra những thay đổi dù là nhỏ nhất ở cô, lại bỗng nhiên trở nên chậm chạp như vậy.


Vì thế, một cô tiểu thư đang trong cơn say tình, vừa nhạy cảm vừa thiếu logic đã ngay lập tức nghĩ rằng anh đang bận tâm chuyện khác và không còn để ý đến cô. Lòng tự trọng trỗi dậy, khiến cô càng không hỏi han gì mà chỉ ngày ngày lẳng lặng giận dỗi.


Nhưng với tính cách tiểu thư của mình, cô không thể chịu đựng sự khó chịu một mình, nên cô cũng không để anh được yên. Mỗi đêm, cô lại trêu chọc anh. Cứ mỗi khi anh đã bị k*ch th*ch đến mức không thể kiềm chế được nữa, cô lại phủi tay rồi bỏ đi.


Tối qua, Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa. Anh mạnh mẽ đè cô xuống, gần như muốn tiến vào xuyên qua lớp vải, và hỏi: “Anh rốt cuộc đã làm gì khiến em giận rồi? Em hãy nói rõ ràng một lần đi, đừng cứ dùng dao cùn mà cứa vào tim anh như vậy nữa. Hoặc là em đừng nghĩ đến việc trêu chọc anh như vậy nữa.”


“Làm gì có đâu, anh làm sao mà chọc giận được em, anh tuyệt vời thế cơ mà.” Lâm Ấu Tân vòng tay ôm cổ anh, đôi mắt long lanh đưa tình nhìn anh, cứng đầu không chịu thừa nhận: “Nhưng mà em nói cho anh biết này, chủ nhiệm Chu, em không đồng ý thì anh không được làm. Cho nên là, bây giờ, làm ơn xuống khỏi người em đi.”


Chu Bẩm Sơn tức muốn chết nhưng anh vẫn có đạo đức cơ bản và hiểu luật hôn nhân. Anh nhìn cô một cái thật sâu rồi lật người đứng dậy đi tắm nước lạnh. Thế nhưng, con người vô liêm sỉ này trước khi đi còn lột mất q**n l*t của cô.


“Anh lấy cái đó làm gì đấy!”


“Em cứ kệ anh đi, làm chuyện bẩn thỉu ấy mà.”


Nói về độ b**n th** và giới hạn thấp thì có lẽ không ai có thể sánh bằng anh. Sáng hôm sau, cô dậy sớm vào phòng tắm thì phát hiện chiếc q**n l*t của mình đã gần như nát bươm trong thùng rác. Anh giải thích rằng nó bẩn quá, giặt không sạch được nữa.


Phần sau của cuộc hẹn, Lâm Ấu Tân đương nhiên không kể cho cô bạn thân nghe, chỉ dừng lại ở đoạn đi xem phim.


“Cậu xem đi, anh ấy đối xử với bạn thân cậu như vậy còn xứng đáng ăn cua ghẹ của cậu không?”


Từ Trừng Ninh vẫn đang soạn tin nhắn mời mọi người đến nhà ăn cua, vừa nghe thấy liền cau mày: “Thế sao cậu không hỏi thẳng chồng cậu luôn đi? Châm ngôn sống ‘không tự dằn vặt bản thân’ của cậu bay đâu mất rồi?”


“Với cả, cứ cho là lùi lại một bước. Dù là chồng cậu có ánh trăng sáng trong lòng đi nữa thì cũng chưa chắc người ta đã còn chỗ trong tim anh ấy. Mối tình đầu tám năm của cậu còn nói quên là quên, thì cái chuyện tình lửng lơ kia có gì mà phải bận lòng? Cậu không tự tin vào sức hút của bản thân đến thế cơ à?”


“Lỡ đâu chuyện tình dang dở lại càng khiến người ta nhớ mãi thì sao?” Lâm Ấu Tân lại xoắn xuýt, hừ một tiếng: “Khi ở Hải Thành, anh ấy đã từ chối đi ăn cùng tớ, nói không thích xã giao. Vậy mà hôm đó, anh ấy lại đến! Còn có cả cô em khóa dưới, bố cô ấy là viện trưởng và cậu là chủ nhiệm của cô ấy nữa chứ!”


“Tiệc xã giao có sếp lớn và tiệc với bạn bè khác nhau chứ.” Từ Trừng Ninh bất lực nhìn: “Cậu cũng nói là viện trưởng mà, dù anh ấy có là tảng băng đi chăng nữa, cũng không thể không màng đến lễ nghĩa. Lâm Ấu Tân à, cậu làm việc tự do, nhưng còn chồng cậu ăn lương nhà nước đó!” 


“Quả không hổ danh là biên kịch, nhìn thấu mọi chuyện cứ như Thượng Đế vậy.”


Nghe câu này, Lâm Ấu Tân cũng xụ mặt xuống, quả thật là như vậy. Chuyện này của cô đúng là chưa được xử lý gọn gàng.


Nhưng mà cô vẫn cứ thấy lấn cấn trong lòng. Ánh trăng sáng hay bạn gái cũ gì chứ, chỉ cần thoáng nghĩ đến khả năng đó thôi, cô đã thấy như nuốt phải con ruồi sống.


Suy cho cùng, vẫn là lòng chiếm hữu của con người đang quấy phá. Tình cảm càng sâu thì sự chiếm hữu lại càng lớn.


Đến bây giờ, cô lại quay ra yêu cầu Chu Bẩm Sơn phải là một người đàn ông lớn tuổi, trong sạch từ cả thể xác lẫn tâm hồn. 


Nghĩ thôi cũng thật buồn cười.


“Vậy… tớ sẽ nói chuyện với anh ấy.” Lâm Ấu Tân thì thầm: “Tối nay, tớ sẽ nói rõ mọi chuyện.”


“Cậu hiểu ra chuyện này là được rồi. Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu, cậu cũng có điểm yếu trong tay người ta đấy. Thế nào chồng cậu cũng sẽ lấy chuyện bạn trai cũ tám năm của cậu ra để nói. Nếu mà cãi nhau thật, chị em tớ chỉ có một lời khuyên: ly hôn thẳng đi. Cả hai đều có khúc mắc trong lòng thì không thể sống yên ổn được đâu.”



Lâm Ấu Tân nhìn cô bạn, vẻ mặt đầy hờn dỗi. Lời nói này chẳng phải đang đâm trúng tim đen cô sao? Cậu nghĩ tớ không hỏi thẳng là vì cái gì? Chẳng phải là có chút băn khoăn này sao.


Tình cảm của hai người họ chỉ mới hơn hai tháng, còn chưa đủ sâu đậm. Cô không chắc chắn Chu Bẩm Sơn sẽ nuông chiều cô đến mức nào.


Trước khi Lâm Ấu Tân rời phòng Từ Trừng Ninh, Từ Trừng Ninh vẫn còn hỏi cô: “Thế cua ghẹ có để dành cho chồng cậu không đây? Tớ đang đếm đầu người đây này.”


Lâm Ấu Tân ỉu xìu đóng cửa: “Để chứ, để chứ. Lúc đó tớ sẽ dẫn anh ấy qua. Cậu nhớ hẹn vào cuối tuần nha, ngày thường anh ấy bận lắm.”


“… Thôi đi, cái con nhỏ não tàn vì yêu.”


Từ tầng ba đi ra, vừa rẽ ở khúc ngoặt, Lâm Ấu Tân đâm sầm vào Lam Yên.


Lam Yên đang cầm ấm nước giữ nhiệt để tiếp khách, có vẻ là đang đi đến phòng họp.


Hôm nay, đạo diễn Cung Mạt Lị và đoàn làm phim lại đến, nói là có kịch bản quay phim mới.


“Ấu Tân, đạo diễn Cung tới rồi. Thầy Cố kêu chị sang gọi em qua.”


“Em biết rồi, em lấy đồ rồi sẽ tới ngay.”


Cố Tân Bình đã kh*ng b* cô bằng hàng loạt tin nhắn từ tối qua, yêu cầu cô phải đến bằng mọi giá. Cô cũng muốn gặp Cung Mạt Lị để nói rõ mọi chuyện. Cô chắc chắn sẽ không đóng bộ phim này. Sau khi vở kịch “Tiểu Hồ Tiên” công chiếu, cô sẽ phải vào đoàn kịch khác, sau đó còn phải lo chuyện cưới xin. Cô không có thời gian rảnh.


Lam Yên không nói nhiều, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý rồi “vâng” một tiếng, nói sẽ đi trước và dặn cô đến sớm.


Lâm Ấu Tân một mình đi xuống tầng dưới lấy một hộp quà nước hoa để tặng Cung Mạt Lị.


Trời sắp sang xuân, cô mặc chiếc áo khoác mỏng màu hồng khói có dây thắt. Lớp trang điểm trong suốt, gần như không có gì. Cô bước đi trên đôi giày cao gót đến phòng họp tầng ba.


Khi cô đẩy cửa, người bên trong cũng vừa định bước ra. Lâm Ấu Tân theo phản xạ lùi lại, cùng lúc đó, người bên trong cũng đưa tay kéo cô vào.


Trong khoảnh khắc, một mùi nước hoa nam quen thuộc, đầy tính chiếm hữu, xộc vào mũi.


Mùi hương này gần như đã khắc sâu vào trí nhớ. Tim cô bỗng hụt mất một nhịp. Cô sững sờ ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hẹp dài, cười đầy vẻ ngả ngớn.


/


Suốt cả ngày hôm đó, Chu Bẩm Sơn cứ đứng ngồi không yên.


Chiều nay anh nhắn tin cho Lâm Ấu Tân, thế nhưng cô vẫn chưa trả lời. Buổi trưa anh hỏi cô đã ăn gì, cô chỉ qua loa gửi lại một bức ảnh, nhìn qua bối cảnh thì có vẻ là ở studio.


Thật ra gần đây anh cứ có cảm giác cô đang giận dỗi, nhưng cảm giác đó lại rất mơ hồ, đến mức anh cứ tự xem xét lại bản thân mãi mà vẫn không thể hiểu được mình đã sai ở đâu.


Anh cẩn thận hồi tưởng lại, hình như có một chút manh mối từ hôm đi ăn tiệc. Lẽ nào là do hôm đó anh về quá muộn sao? Nhưng khi về đến nhà mới chỉ tám rưỡi tối.


Ấu Tân vốn dĩ không phải là người sẽ giận dỗi vì chuyện đó. Hay là do gần đây anh đã quan tâm đến cô chưa đủ?



“Này! Chủ nhiệm Chu?”


Đúng lúc anh chuẩn bị gọi điện cho cô, Lý Tư Dã ngồi đối diện đã búng tay trước mặt anh. Chu Bẩm Sơn chợt tỉnh hồn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía anh ta: “Có chuyện gì?”


“Tôi gọi anh mấy tiếng rồi mà anh chẳng thèm để ý gì cả.” Lý Tư Dã trượt ghế lại gần, vẻ mặt hưng phấn: “Em gái anh giữa tháng ba này có diễn kịch đó, em ấy nói sẽ tặng tôi vé. Này, anh thấy tôi tặng em gái anh một bó hoa thì có nổi bật quá không?”


Giữa tháng ba nào cơ? Vở kịch gì, sao anh lại không hề hay biết?


Nhưng những chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa.


“Tại sao em ấy lại tặng vé cho cậu?” Chu Bẩm Sơn lập tức ngồi thẳng lưng, lông mày nhíu chặt: “Hơn nữa, tại sao hai người lại nói chuyện với nhau?”


“Thì cứ trò chuyện vu vơ thôi á mà. Tuần trước em ấy nhấn ‘like’ một bài trên trang cá nhân của tôi, thế là tôi tiện thể tìm em ấy nói chuyện luôn.”


“Trang cá nhân nào cơ?”


Khi còn ở Hải Thành, Lý Tư Dã đã biết Chu Bẩm Sơn là một người cuồng em gái. Cứ giữ vững nguyên tắc muốn tán đổ em gái thì phải làm thân với anh vợ trước, anh ta liền lật lại bài đăng hôm ăn tiệc đưa cho Chu Bẩm Sơn: “Đây, chính là bài này, hôm chúng ta đi ăn ấy.”


Chu Bẩm Sơn không hay xem trang cá nhân. Bài đăng của Lý Tư Dã đã được một tuần, có rất nhiều đồng nghiệp ‘like’ và bình luận. Gần như ngay lập tức, anh đã nhìn thấy ảnh đại diện của Lâm Ấu Tân, tiếp đến là đoạn đối thoại giữa đàn anh Tưởng và Lý Tư Dã.


Đàn anh Tưởng: Úi, đây là cô em Bạch Tri Đường đó à? Anh biết mà, nơi nào có Chu Bẩm Sơn thì chắc chắn có em ấy.


Lý Tư Dã: Em có nghe nói, anh chàng cao ngạo của chúng ta thật sự không thiếu người theo đuổi! (Ngón cái)


Đàn anh Tưởng: Đúng là không thiếu thật, nhưng người có thể gắp thức ăn cho Chu Bẩm Sơn mà không bị từ chối thì không nhiều. Cô em này đẳng cấp ghê, tương lai xán lạn! (Ngón cái) (Ngón cái)


Anh nhíu mày lướt qua, trong lòng không khỏi bực bội: “Tôi chỉ ăn tối với Bạch Tri Đường một lần vì bài tập nhóm. Món cô ấy gắp tôi cũng không động vào. Các cậu đang đồn linh tinh cái gì vậy?”


Lý Tư Dã cũng ngơ ngác: “À, vậy hả? Tôi cứ tưởng hai người…”


“Tưởng gì?” Ánh mắt Chu Bẩm Sơn trở nên lạnh lùng: “Tôi đã kết hôn rồi, bác sĩ Bạch cũng có chồng sắp cưới. Tôi khuyên cậu nên xóa bài đăng đó đi, nếu không chuyện đến tai viện trưởng Bạch thì cậu tự chịu trách nhiệm đấy.”


“Hả? Hả???”


Lý Tư Dã há hốc miệng, không biết nên kinh ngạc với tin nào trước: “Khoan, anh đã kết hôn rồi sao? Khi nào thế? Có thấy anh đeo nhẫn cưới đâu. Mà không, bác sĩ Bạch cũng có chồng sắp cưới cơ à? Trời ạ, tôi đã tạo ra tin đồn thất thiệt về con gái của viện trưởng ư???”


Chu Bẩm Sơn lười biếng chẳng thèm để ý đến anh ta. Mặc dù ghét việc mình trở thành đề tài buôn chuyện của người khác, nhưng màn sương mù bao trùm trong lòng anh mấy ngày nay đã tan đi đôi chút.


Theo những gì anh biết, hôm đi ăn ở Hải Thành, Lâm Ấu Tân chỉ kết bạn với đàn anh Tưởng và Lý Tư Dã, về lý thuyết thì cô hoàn toàn có thể nhìn thấy đoạn bình luận đó. Vậy nên, cô giận vì chuyện này sao?


Chu Bẩm Sơn liếc nhìn Lý Tư Dã, không chút khách sáo đưa tay ra: “Mở đoạn hội thoại giữa cậu và Ấu Tân ra cho tôi xem.”


Lý Tư Dã: “Anh???”


“Anh à, đây là quyền riêng tư của tôi mà?” Lý Tư Dã lại một lần nữa kinh ngạc, lần đầu tiên phát hiện ra Chu Bẩm Sơn có thể độc đoán đến mức này.



Chu Bẩm Sơn cười lạnh: “Các cậu buôn chuyện về tôi thì sao lại không nghĩ đến quyền riêng tư của tôi? Hay giờ tôi cứ thẳng thừng đi gặp viện trưởng Bạch luôn nhé?”


Nụ cười trên môi Lý Tư Dã lập tức tắt ngúm.


“…Đây, đây, tôi cho anh xem hết.” Lý Tư Dã thật sự sợ anh, vội vàng mở khung trò chuyện ra, ngượng ngùng đưa qua: “Cô Lâm có người anh trai như anh thật là đáng sợ, b**n th** quá……”


Chu Bẩm Sơn liếc mắt, chẳng thèm để tâm đến anh ta. Đọc lướt qua một lượt, suy đoán trong lòng anh gần như đã được xác nhận hoàn toàn.


Thời gian, sự kiện, sự thay đổi cảm xúc, tất cả đều trùng khớp.


Chu Bẩm Sơn cầm điện thoại, bất lực mỉm cười.


Anh không biết nên giận hay nên vui nữa.


Cái cô nhóc này, sao không hỏi thẳng anh cơ chứ? Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản, chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết được, lại cứ để anh phải dằn vặt mấy ngày nay.


Lý Tư Dã nhìn thấy vẻ mặt Chu Bẩm Sơn thoắt cái từ mây đen u ám chuyển thành nụ cười rạng rỡ, trong lòng chỉ cảm thấy ớn lạnh. Đến cả việc ban đầu mình đến hỏi anh ấy là gì cũng quên mất.


“À… này anh, tôi còn có thể theo đuổi em gái anh được không?” Lý Tư Dã yếu ớt hỏi.


Lúc này, Chu Bẩm Sơn đã cầm điện thoại và chìa khóa xe, chuẩn bị tan làm đi về. Anh mỉm cười nhìn lại: “Được thôi, nhưng em gái tôi tên là Chu Tĩnh Thủy đã kết hôn và có con rồi. Còn Lâm Ấu Tân, em ấy không phải em gái tôi.”


“Hả?”


“Em ấy là vợ tôi.”


Lý Tư Dã trợn tròn mắt: “Hả???”


Chu Bẩm Sơn không thèm để ý đến vẻ mặt của Lý Tư Dã nữa, giờ anh phải đến gặp Lâm Ấu Tân để giải thích mọi chuyện ngay lập tức.


Khi đang chờ đèn đỏ, anh gọi điện thoại thoại cho Ấu Tân. Chuông reo khoảng mười giây nhưng bị cô cúp máy. Anh dừng lại một chút rồi nhắn tin: [Đang bận à em?]


Ấu Tân: [Vâng, tối nay em không về nhà ăn đâu, anh cứ ăn trước đi.]


Chu Bẩm Sơn khẽ cười, nghĩ rằng cô vẫn còn giận anh.


Đợi đến khi đèn đỏ ở ngã tư tiếp theo, anh lại nhắn: [Giờ anh đang trên đường đến đoàn kịch của em đây, anh có vài chuyện muốn nói với em. Đợi anh nói xong, em muốn đi đâu chơi cũng được.]


Cô vẫn không trả lời tin nhắn này, thế là Chu Bẩm Sơn cũng không làm phiền nữa.


Từ bệnh viện số một thành phố đến đoàn kịch của cô có một đoạn đường khá xa, thêm vào giờ cao điểm, gần bảy giờ tối anh mới đến đường Hải Đường phía Nam thành phố. Anh lái xe vào bãi đậu xe sau nhà hát. Bên trong không còn nhiều xe, chỉ có một chiếc xe thương mại mà trước đây anh chưa từng thấy.


Trời đã tối, ở cửa sau của nhà hát sáng đèn hành lang. Một góc nhỏ khuất trong bóng tối có hai người đang đứng, khoảng cách rất gần, một trong hai người còn đang nắm chặt tay người kia.


Anh tắt máy xe. Chỉ là một cái liếc mắt rất tình cờ về phía đèn hành lang sau cửa, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh chợt lạnh băng.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 51
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...