Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 3
Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân gia nhập một đoàn kịch nằm ở phía nam thành phố.
Tiền thân của nó vốn là một phòng tranh có từ những năm 2000, sau khi được cải tạo lại, nơi đây mang phong cách công nghiệp tối giản với gam màu trắng lạnh, được bố trí gọn gàng, tinh tế. Ngoài thời gian tập luyện tại nhà hát, cô thường dành thời gian ở đây để tập tuồng.
Hiện tại, phòng kịch đang đồng thời dàn dựng hai vở kịch: “Khổ Nhĩ” đang chuẩn bị tái diễn, còn “Tiểu Hồ Tiên” đã hoàn tất video xin cấp phép, chỉ cần nền tảng bán vé duyệt xong là họ sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc.
Đoàn kịch của họ không có quá nhiều người. Một số họ là diễn viên tự do, đa phần là những diễn viên gạo cội đã theo Cố Tân Bình từ rất lâu, cũng có những người mới gia nhập như Lâm Ấu Tân trong hai năm trở lại đây.
Khi Lâm Ấu Tân vừa tới nơi, Từ Trừng Ninh đã xem xong tài liệu.
“Đến rồi đấy à.” Từ Trừng Ninh vẫy tay chào cô.
“Chào buổi sáng. Việc tuyển chọn diễn viên cho ‘Khổ Nhĩ’ thế nào rồi?” Lâm Ấu Tân hối hả bước vào, đặt túi xuống và lấy ra một xấp tài liệu.
Vở kịch “Khổ Nhĩ” ra mắt lần đầu tiên vào năm 2018. Ngay trong lần đầu tiên chạm ngõ sân khấu, Lâm Ấu Tân đã trở thành gương mặt đầy triển vọng của giới kịch nghệ khi rinh về giải Bạch Ngọc Lan và giải Diễn viên mới xuất sắc nhất Klajin. Sau đó, chuyến lưu diễn của vở kịch bị gián đoạn do dịch bệnh. Giờ đây Cố Tân Bình, lại muốn tái khởi động dự án này thêm lần nữa.
Với tư cách là nữ chính Yulia nguyên bản, Lâm Ấu Tân có tiếng nói nhất định trong việc chọn lựa diễn viên.
“Vấn đề nan giải nhất là vai nam chính vẫn chưa tìm được người ưng ý. Các lựa chọn A, B, C đều tầm thường quá luôn.” Từ Trừng Ninh, biên kịch của vỡ “Khổ Nhĩ”, đã vò đầu bứt tóc mấy ngày nay.
“Mấy diễn viên bên nhà hát Tây Kịch không được sao?” Lâm Ấu Tân xem qua từng hồ sơ.
“Không được. Diễn không ra được cái khí chất bất cần, phong trần ấy. Cứ mở miệng là thành mấy tên côn đồ vặt.”
“Không nhất thiết phải gò ép theo kiểu đó. Đó chỉ là…” Giọng Lâm Ấu Tân bỗng chùng xuống: “…là đặc trưng của một người mà thôi. Chỉ cần những diễn viên khác nắm bắt được cái hồn của nhân vật là được rồi, đừng yêu cầu quá khắt khe.”
Từ Trừng Ninh nhìn cô một cách đầy ẩn ý: “Nhưng chính cái nét đặc trưng đó mới làm cho nhân vật trở nên sống động. Nhờ đó mới tạo ra được hiệu ứng sân khấu tuyệt vời khi diễn cùng cậu đó.”
Lâm Ấu Tân không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn tiếp: “Không thể cứ mãi chờ đợi được. Anh ấy sẽ không trở lại nữa, nhưng vở ‘Khổ Nhĩ’ vẫn phải tiếp tục.”
Sau cả buổi sáng, Từ Trừng Ninh vẫn không tìm được người ưng ý. Lâm Ấu Tân thì đã lọc ra được vài cái tên và gửi vào hòm thư của Cố Tân Bình.
Đến giờ ăn trưa, Lâm Ấu Tân không ăn cùng mọi người vì đã có hẹn với Trịnh Sóc.
Lúc cô xuống lầu, Từ Trừng Ninh khinh khỉnh mỉa mai: “Tớ thấy làm cô chiêu nhà cậu cũng mệt thật đấy. Hai con gái ruột thì một người được bồi dưỡng thành nữ cường nhân, một người được sắp xếp yên bề gia thất. Cậu nhìn cậu đi. Suốt ngày cứ bị lợi dụng để đi ăn uống xã giao, lôi kéo đối tác. Thế có xứng đáng với bố cậu không?”
Từ Trừng Ninh và Lâm Ấu Tân có hoàn cảnh gia đình khá giống nhau. Lớn lên trong môi trường kinh doanh, cô đã nhìn thấy nhiều thăng trầm và hiểu rõ lòng người. Cô ấy không bao giờ tin rằng cô hay chú bác nào có thể là người tốt, tất cả chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Lâm Ấu Tân vội vàng trả lời tin nhắn trong điện thoại, khẽ cười: “Không còn cách nào khác. Bố tớ đi rồi, công ty luôn cần có người tiếp quản. Tớ lại chẳng có tài cán gì, nên đành phải nhường lại một phần thôi.”
Cô nhớ lại, trước năm mười tuổi. Khi đó cô còn là tiểu thư khuê các của nhà họ Lâm, là cháu gái của chủ tịch Lâm Giới Bình. Nhưng sau năm mười tuổi, bố bất ngờ qua đời, công ty được giao cho dì cả. Nếu không có ông nội luôn che chở, có lẽ cô đã chẳng còn lại gì.
/
Sau bữa cơm với Trịnh Sóc, Lâm Ấu Tân không quay lại đoàn kịch mà tìm một quán cà phê gần đó để sàng lọc video phỏng vấn. Cô chọn ra năm ứng viên tiềm năng rồi gửi cho Từ Trừng Ninh tham khảo.
Ngày hôm đó, khi Lâm Giới Bình buông lời “con cứ chọn bừa một người mà cưới.” Cô đã dứt khoát đóng sầm cửa bỏ đi, không hề bận tâm hỏi người đó là ai. Trong lòng cô nghĩ, dù sao cũng gặp nhiều rồi, khác biệt gì nhau đâu, cũng chỉ là kiểu Trịnh Sóc mà thôi.
Xong xuôi, cô canh đúng giờ hẹn, đi thẳng tới Tần Thủy Nam Cư.
Đây là món quà sinh nhật ông ngoại tặng cô năm mười tám tuổi, một trong những câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng nhất khu Tây Thành. Bao năm qua, nơi này được một quản lý chuyên nghiệp điều hành. Mỗi tháng họ đều đặn gửi tiền vào tài khoản để cô tha hồ mua sắm, chăm sóc ngựa.
Đến nơi, cô đưa chìa khóa xe cho nhân viên rồi xách túi đi vào.
Đã mấy năm cô không quay lại đây, nhưng phong cách thiết kế vẫn là Nam Dương chủ đạo với hai tông màu trắng-vàng và xanh- đen. Từ sảnh chính rẽ phải là một hành lang kiểu Trung Hoa, cửa sổ được làm bằng kính trong suốt từ trần đến sàn mở ra khu vườn với những tán cọ giả. Ánh đèn mờ ảo hắt bóng cây đan xen lên tường. Phía sau hành lang là các phòng họp, spa, phòng trà và cả phòng xông hơi.
Phòng VIP số một nằm trên tầng ba. Khi đang đứng chờ thang máy và trả lời tin nhắn của Từ Trừng Ninh, một người đàn ông khác bước vào.
[Tiểu Ninh à, tớ thấy anh chàng tên Hạ Triệu Kinh cũng được đấy. Anh ta có cái thần thái riêng. Có gì cậu với thầy Cố xem xét thêm nhé, tớ đề cử anh ta đấy.]
Một tin nhắn thoại vừa “vút” một tiếng được gửi đi.
Thang máy đến, người đàn ông đi trước, cô theo sau.
Phòng số một chỉ cách chỗ rẽ bên trái vài bước chân. Bất chợt cô sững sờ khi thấy cả hai cùng lúc dừng lại trước cửa.
Chẳng lẽ đây là đối tượng xem mắt của cô đó hả?
Trong một giây, Lâm Ấu Tân lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, tất cả sự bướng bỉnh trong cô trỗi dậy. Cô hắng giọng: “Chào anh… là anh à?”
Nghe thấy tiếng cô, người đàn ông bình thản quay đầu. Giọng cô chợt nghẹn lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Người đàn ông với chiếc bật lửa màu hồng hôm nay mặc rất lịch sự, áo sơ mi và quần tây đen. Chiếc áo khoác được vắt hờ trên cánh tay trái, trông khá thoải mái, chỉ có điều gương mặt anh ta quá nghiêm túc, không hề nở một nụ cười.
Lâm Ấu Tân lộ rõ vẻ mặt khó diễn tả bằng lời.
Chu Bẩm Sơn đã nhìn thấy cô từ lúc vào thang máy. Giờ đây, anh lại một lần nữa xác nhận qua đôi mắt trong veo của cô rằng, thì ra là cô không nhận ra anh thật.
Một cảm giác khó tả dâng lên, anh chợt muốn bật cười.
Tám năm dài đến vậy sao? Hay là tám năm qua cô đã âm thầm bị mất trí nhớ?
“Cái đó…….”
Lâm Ấu Tân vẫn còn sững sờ, tay siết chặt quai túi, không thốt nên lời. Tuy nhiên, trong đầu cô, những thông tin rời rạc bắt đầu được kết nối một cách điên cuồng. Chu Bẩm Sơn mà Khúc Tĩnh Đồng nhắc đến, cảm giác quen thuộc khi gặp, cháu trai của bạn thân ông nội vừa chuyển đến Tây Thành…..
“Này, hai đứa đến cùng lúc à!”
Đột nhiên, cánh cửa phòng được đẩy ra từ bên trong. Lâm Giới Bình tươi cười hé nửa người: “Mau vào đi thôi.”
Lâm Ấu Tân vẫn đứng đờ ra đó, ánh mắt cô rơi vào hai vị trưởng bối đang ngồi trong phòng.
Một trong số đó là người đàn ông tóc bạc trắng ngồi ở ghế chủ tọa, khí chất uy nghiêm và vô cùng quen thuộc.
Chẳng phải đây chính là ông nội Chu, người đồng đội cũ mà cô thường thấy trong album ảnh của ông ngoại đây sao!
Tốt, bây giờ thì cô hoàn toàn xác nhận được rồi!
Lúc này, Chu Bẩm Sơn đã đưa tay giữ cửa, nghiêng người và cúi đầu nhìn cô: “Không vào sao, Ấu Tân?”
Giọng nói anh trầm thấp, ngữ điệu bình lặng, rõ ràng là đã nhận ra cô từ lâu.
Lâm Ấu Tân chỉ biết cười gượng gạo: “Vào ạ, anh Chu vào trước đi.”
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lướt qua khuôn mặt cô, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trong mắt anh rồi nhanh chóng biến mất khi anh quay người bước vào.
Vào phòng, chào hỏi các bậc trưởng bối xong, hai người chọn cho mình chỗ ngồi đối diện nhau.
Vừa thấy Lâm Ấu Tân bước vào, Chu Tái Niên đã bắt đầu đánh giá cô: “Ôi chao, Ấu Tân của chúng ta giờ đã xinh xắn đến thế này rồi sao? Đã mấy năm nay ông Chu không về Tây Thành rồi nên cũng chẳng có tin tức gì của con. Hôm nay gặp lại, con vẫn xinh đẹp, đáng yêu như ngày xưa vậy.”
Ông cười rồi quay sang cô: “Con với Bẩm Sơn chắc cũng bảy tám năm không gặp rồi nhỉ. Gặp lại có phải là không nhận ra nhau không?”
Đúng vậy, quả thật là không nhận ra.
Nhưng làm sao có thể nói ra câu đó, trừ khi chỉ số EQ bằng không.
Lâm Ấu Tân đành phải cười xã giao: “Dạ không, anh Chu thay đổi không nhiều ạ.”
Người đối diện đang uống trà bất chợt ngước mắt nhìn cô một cái.
Lâm Ấu Tân vẫn duy trì nụ cười.
Chu Tái Niên cười sảng khoái: “Thằng bé này cả đời lúc nào cũng cái vẻ mặt như thế. Đứng kiểu ‘mặt lạnh’, cũng dễ nhận ra mà.”
Chu Bẩm Sơn, người bị gọi là “dễ nhận ra,” quay sang nhìn cô, giọng nói bình thản tiếp lời: “Ấu Tân cũng không có gì thay đổi.”
Lâm Ấu Tân: “……”
Trong bữa ăn, câu chuyện không ngừng nghỉ. Với mục đích xem mắt, mọi câu hỏi đều có chủ ý.
Lâm Ấu Tân đã xem mắt nhiều lần nên cũng không thấy khó chịu, hỏi gì cô đáp nấy. Nhưng Chu Bẩm Sơn có vẻ không quen với việc công khai quá nhiều thông tin cá nhân và cuộc sống riêng tư như vậy.
Đặc biệt khi ông nội Chu nói anh chỉ biết học hành, làm việc mà không có nổi một cô bạn gái nào, thật sự khiến người khác lo lắng.
Biểu cảm của Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng có chút thay đổi, anh khẽ nghiêng đầu: “Ông đừng lo, con không có vấn đề gì đâu.”
Chu Tái Niên ngạc nhiên: “Ai bảo con có vấn đề? Ý ông là đừng có lúc nào cũng lao đầu vào công việc, hãy dành thêm thời gian cho những người xung quanh nữa chứ.”
Chu Bẩm Sơn im lặng.
Chủ đề bất ngờ chuyển sang công việc, Lâm Giới Bình lập tức lộ vẻ lo lắng: “Vẫn là Bẩm Sơn điềm đạm. Con bé Ấu Tân nhà tôi thì quá bốc đồng, chẳng ai quản được. Trước đây thì ở đoàn kịch Thượng Hải, năm nay về lại tham gia cái đoàn kịch nhỏ xíu xiu kia. Có đạo diễn tìm đến mời đóng phim cũng chẳng thèm đi, ngày nào cũng quậy phá linh tinh. Tôi chỉ mong có người quản được nó cho rồi!”
Lâm Ấu Tân mỉm cười, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy kiên định: “Con không có quậy phá lung tung. Đoàn kịch của con cũng không nhỏ mà.”
Đoàn kịch của Cố Tân Bình đứng đầu trong giới nghệ thuật, bản thân cô cũng từng giành nhiều giải thưởng lớn. Nhưng cô chẳng màng đến việc chứng minh bản thân, vì chỉ cần lương tâm thanh thản là đủ.
Lâm Giới Bình vỗ vai người bạn già: “Năm đó nếu không có ông, người trưởng tiểu đội luôn chăm sóc tôi rồi sau khi xuất ngũ còn dìu dắt tôi làm ăn, thì e là tôi cũng chẳng có được cơ ngơi như ngày hôm nay.”
Chu Tái Niên xua tay: “Hai chuyện khác nhau mà! Ông đầu óc nhanh nhạy, không có tôi thì ông vẫn có thể làm nên sự nghiệp thôi.”
Lâm Giới Bình và Chu Tái Niên có tình bạn chân thật, họ là tri kỷ và là những người anh em cùng nhau vào sinh ra tử, đã bắt chuyện thì chẳng thể nào dứt ra.
Lâm Ấu Tân chẳng thể chen lời, đành ngồi đếm hạt cơm cho đỡ buồn, dần dần cảm thấy bồn chồn, khó chịu. Thỉnh thoảng cô liếc sang Chu Bẩm Sơn ở phía đối diện, nhưng chẳng thấy biểu cảm gì đặc biệt. Anh rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng phụ họa vài câu với hai ông.
Bỗng một vài ký ức ùa về trong tâm trí cô.
Cô nhớ lại năm lớp 11, môn Toán của cô tệ vô cùng. Khi đó, Chu Bẩm Sơn đang là sinh viên năm tư đại học. Ông nội đã nhờ anh đến kèm cặp cô.
Khi ấy, anh cũng mang vẻ mặt như bây giờ. Vẻ mặt lạnh băng khi nhìn vào bài kiểm tra chỉ được mười mấy điểm của cô. Anh đặt một chiếc ghế bên cạnh, ngồi kèm cô cả một ngày, không cho cô dùng điện thoại, không được nghe nhạc. Đặc biệt là không được uống trà sữa nếu chưa làm xong những bài tập anh đưa.
Sau này, cô nghĩ rằng quyết định bỏ thi đại học để sang Mỹ du học có liên quan trực tiếp đến Chu Bẩm Sơn. Cô không thể chịu nổi một môi trường học tập hà khắc và giáo điều như vậy, cũng không thể ở bên một người quá nghiêm nghị và cứng nhắc đến thế.
Chỉ là, cô không ngờ, đã 8 năm trôi qua rồi. Ấy vậy mà anh vẫn chẳng hề thay đổi gì.
Mải mê suy nghĩ, chưa kịp thu lại ánh mắt, Lâm Ấu Tân giật mình nhận ra mình đang nhìn chăm chăm vào Chu Bẩm Sơn.
Đôi mắt anh sâu hun hút, thăm thẳm tựa như vực sâu.
Tim cô khẽ thắt lại, cô chớp chớp mắt, rồi giả vờ lơ đễnh nhìn đi nơi khác, gắp một miếng cá dao thanh đạm vào bát.
Thời gian đã gần 8 giờ tối nhưng bữa tiệc vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Cô lén lút nhìn điện thoại, đúng lúc có hai tin nhắn từ Từ Trừng Ninh.
Từ Trừng Ninh: [Thầy Cố cũng rất có thiện cảm với Hạ Triệu Kinh. Lát nữa cậu có rảnh không? Ba chúng ta gọi video call nhé?]
Lâm Ấu Tân liếc nhìn bàn tiệc, cảm thấy đau đầu: [Tớ sẽ cố gắng, đợi tớ nghĩ một lý do hợp lý đã.]
Gửi tin nhắn xong, cô úp điện thoại xuống bàn, ăn uống cũng trở nên thất thần hơn.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy giọng nói của người đối diện.
“Ông nội, ông Lâm, con có chút việc ở bệnh viện. Ở đây mình có
phòng nghỉ riêng nào không ạ, cho con gọi một cuộc điện thoại chút?”
Là Chu Bẩm Sơn.
Lâm Giới Bình liền vỗ vai Lâm Ấu Tân, mỉm cười đầy ẩn ý: “Con dẫn anh Chu của con đi đi.”
Anh Chu…
Lâm Ấu Tân nghẹn lại một hơi trong lồng ngực, nhưng nghĩ rằng đây cũng là một cách để mình thoát ra nên cô gật đầu đồng ý.
Cô đứng dậy, cùng anh rời khỏi phòng ăn.
/
Câu lạc bộ thường xuyên có khách đặt trước, nhưng phòng số 6 của Lâm Ấu Tân thì luôn trống.
Đẩy cửa bước vào, đèn cảm ứng trong phòng cũng tự động bật. Ánh đèn rực rỡ của Tây Thành từ ngoài cửa sổ hắt vào, còn phía bức tường tre bên cạnh thì tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, ấm cúng.
Lâm Ấu Tân quay đầu lại, thấy Chu Bẩm Sơn đang đứng ngay sau lưng, cách cô chừng nửa mét.
“Anh Chu… anh muốn gọi điện ở đâu ạ?”
Anh chỉ tay sang bên trái, giọng nói có phần trầm hơn: “Ngay cái bàn tròn kia.”
“OK.” Lâm Ấu Tân gật đầu, rồi chỉ tay sang phải, nơi có một tấm bình phong gỗ tùng mờ ảo ngăn cách một không gian khác: “Vậy em vào trong đây nhé.”
Hôm nay, cô diện một chiếc váy đỏ hở lưng kiểu Hepburn, mái tóc được búi thấp, tôn lên vầng trán cao và chiếc cổ thon thả. Đôi bông tai ngọc trai nhỏ nhắn điểm xuyết trên vành tai càng làm nổi bật vẻ đẹp rực rỡ, khoe khéo bờ vai và vóc dáng thanh mảnh.
Ánh mắt anh vừa chạm đến tấm lưng trần trắng nõn ấy đã vội vàng rời đi. Chu Bẩm Sơn quay lưng, ngồi xuống bên bàn.
Thế nhưng, anh lại chẳng nhận được bất kỳ tin nhắn nào.
Cùng lúc đó, điện thoại Lâm Ấu Tân rung lên liên hồi. Cô đeo tai nghe, nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc mà không hề hay biết người còn lại trong phòng vẫn im lặng.
Khoảng nửa tiếng sau, cuộc họp kết thúc. Cô đứng dậy, bước ra ngoài thì đúng lúc Chu Bẩm Sơn cũng vừa đứng lên.
“Anh xong rồi à?”
Anh khẽ gật đầu: “Ừm.”
Không gian trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Lâm Ấu Tân cảm thấy ngượng ngùng, không có hai ông nội làm cầu nối, giữa hai người chỉ còn lại sự xa cách của những người đã lâu không gặp.
“À… chuyện chiếc bật lửa lần trước, cảm ơn anh nhé. Em bị chứng mặt mù mặt nên lúc đầu không nhận ra, mong anh Chu đừng bận tâm.”
“Không có gì.” Chu Bẩm Sơn vừa kéo cửa vừa liếc nhìn cô: “Hôm đó em không vui vì đi xem mắt à?”
Lâm Ấu Tân khẽ giật mình: “Sao anh lại biết em đi xem mắt?”
“Ông nội em nói.”
“…À.”
“Em thấy họ không được tốt sao?” Anh tiếp tục hỏi.
Nhắc đến Trịnh Sóc, Lâm Ấu Tân lại thấy bực mình, không kìm được mà nói thật: “Đúng vậy.”
Lúc này, thang máy vừa tới. Chu Bẩm Sơn gật đầu ra hiệu cho cô vào trước.
Cửa thang máy đóng lại, không gian chỉ còn hai người. Bỗng nhiên, Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn thẳng vào cô:
“Vậy còn anh thì sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Bẩm Sơn: Muốn làm nam chính thì phải đấu mới được!
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 3
10.0/10 từ 33 lượt.
