Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 2
Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân đứng bên ngoài hồi lâu, chờ cho mùi khói thuốc trên người tan đi hết mới dám bước vào nhà.
Người giúp việc trong nhà nói ông nội đã ngủ, cô không đi chào mà lên thẳng lầu tắm rửa rồi đi ngủ.
Gần cả nửa năm nay, Lâm Ấu Tân ngủ không được ngon giấc. Mãi đến nửa đêm cô mới lơ mơ ngủ được, nhưng trong mơ cứ hiện lên hình bóng người đàn ông đưa cho cô chiếc bật lửa. Cô cứ cảm thấy người này trông rất quen.
Cả đêm trằn trọc, đến rạng sáng mới ngủ được một chút. Sáng hôm sau cô ngủ đến tận hơn mười giờ. Vừa mở mắt ra, cô đã nhận được tin nhắn từ Trịnh Sóc.
Trịnh Sóc: [Ngày mai ăn cơm ở đây nhé?]
Trịnh Sóc: [Đính kèm hình ảnh.]
Cô kiên nhẫn mở tin nhắn. Hoá ra nơi hẹn là một nhà hàng Quảng Đông, tọa lạc tại khu thương mại kế bên Bệnh viện số Một.
Không để cô kịp phản hồi, Trịnh Sóc bên kia đã gửi tiếp tin nhắn…..
[Có lẽ hôm qua tôi đã lỡ lời, khiến cô không vui. Ngày mai tôi sẽ đền tội với cô được không?]
[Cô Lâm, tội của tôi không đáng chết đâu. Chẳng lẽ gặp cô một lần sao khó đến vậy?]
[Hai nhà chúng ta vẫn còn hợp tác làm ăn mà, nể mặt tôi một chút nhé.]
[Mẹ tôi nói chuyện với chủ tịch Lâm. Bà bảo ông ấy đã đồng ý giúp cô rồi. Thế thì chúng ta gặp nhau vào mười hai giờ trưa mai, quyết định vậy nha.]
Lâm Ấu Tân cười khẩy, người này đúng là không giả vờ được nữa rồi kìa.
Chưa kịp giữ thể diện được vài giây đã lộ bản chất “con trai cưng của mẹ”, không trả lời thì bắt đầu uy h**p rồi sao?
Nhưng vì liên quan đến việc làm ăn của gia đình nên cô không thể từ chối được. Lâm Ấu Tân nén lại cảm giác khó chịu, nhắn lại “1”.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Lâm Ấu Tân bước vào phòng thay đồ, bắt đầu chọn trang phục cho mình.
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lất phất, phủ lên mặt đất một màu trắng lạnh lẽo. Tâm trạng cô hôm nay không tốt lắm, thế nên cô chọn một chiếc váy lụa đỏ thạch lựu, cổ yếm, khoe trọn tấm lưng trần cùng đôi chân thon dài, uyển chuyển. Mỗi bước đi là tà váy đuôi cá lại khẽ đung đưa, khiến cô trông chẳng khác gì một nàng tiên cá xinh đẹp, linh động.
Khi vừa xuống cầu thang, điện thoại cô rung lên. Vừa nhìn, cô nhận ra là tin nhắn của Cố Tân Bình.
“Khổ Nhĩ sắp được dựng lại. Dạo này, đoàn làm phim đang tuyển diễn viên, cô có rảnh thì tới phụ tôi một tay nhé.”
Thấy hai chữ “Khổ Nhĩ”, ngón tay Lâm Ấu Tân khựng lại đôi chút, rồi khẽ nhắn lại: “Vâng ạ.”
Cất điện thoại vào, cô bắt gặp dì Tuỳ Phương, người giúp việc trong nhà. Dì nhìn cô, không ngừng khen ngợi rằng cô quá xinh đẹp, nhưng cũng không quên nhắc nhở cô đã gầy đi nhiều.
Lâm Ấu Tân mỉm cười: “Dì nói quá rồi. Con đâu có gầy, do con tập luyện giữ dáng nên trông thế thôi mà.”
Cô theo học chuyên ngành Đạo diễn Kịch tại Đại học UCLA(1), Mỹ. Đến năm thứ ba, cô bắt đầu làm diễn viên tự do, cùng bạn bè viết kịch bản và diễn kịch nói. Đầu năm nay, cô chính thức gia nhập đoàn kịch của đạo diễn danh tiếng Cố Tân Bình tại khu Tây Thành.
Diễn viên kịch nói có cường độ vận động rất lớn, đôi khi diễn liên tục hai mươi buổi liền, đòi hỏi thể lực phải thật tốt. Vì vậy, các diễn viên trong đoàn kịch đều là những người nghiện tập thể dục, nếu không thì cơ thể khó mà chịu nổi.
Tuy Lâm Ấu Tân không quá đam mê thể thao, nhưng cô cũng thường xuyên tập yoga và nâng tạ, nhờ vậy mà vóc dáng mới giữ được sự mảnh mai.
Dì Tùy nhìn cánh tay gầy gò của cô, bật cười đầy cưng chiều: “Được rồi, được rồi, con nói gì cũng đúng hết. Yến sào chưng xong rồi, lát nữa dì mang lên nha. Con xuống đại sảnh trước đi, ông đã chờ con cả buổi rồi đấy.”
Ông nội chờ cô ư?
Lâm Ấu Tân giật mình, tâm trạng bỗng chốc chùng xuống, một linh cảm chẳng lành đột nhiên ập đến.
Cô nhìn dì Tùy, bĩu môi đầy ấm ức, tỏ vẻ không muốn đi xuống.
Dì Tùy cũng đành bất lực, vỗ nhẹ lên má cô rồi bận rộn với công việc của mình.
Lâm Ấu Tân ôm vẻ mặt đau khổ tột cùng bước xuống đại sảnh, thấy ông nội đang ngồi đọc sách, trên người mặc chiếc áo gi lê dày cộp.
Vừa thấy cô, ông đã nhíu mày: “Giữa mùa đông mà ăn mặc thế này, không sợ bị cảm à?”
“Người già mới sợ lạnh chứ, con nóng muốn chết đây này……”
Lâm Ấu Tân ngả lưng xuống chiếc ghế sofa sọc ngang, hai cánh tay trắng muốt đặt hai bên. Cô nhắm mắt, cam chịu chờ ông nội phán quyết.
“Sớm muộn gì cũng phải kiếm người quản lý con mới được.”
Lâm Giới Bình liếc xéo cô cháu gái, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Tiểu thư nhà người ta thì cắm hoa, thưởng trà, mở phòng tranh, hoặc nhàn nhã làm ở công ty gia đình. Đến tuổi thì nghe lời sắp xếp, kết hôn sinh con, cả đời cứ thế mà thuận buồm xuôi gió.
Chỉ có con bé này, cứ như cái gai. Mối tình tám năm kia vậy mà nói bỏ cái là bỏ liền. Đầu năm nay về thì lao đầu vào đoàn kịch, mưa nắng thất thường. Cứ chạy đi đây đi đó lưu diễn nửa tháng trời, cơm nước thì bữa đói bữa no, đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Lâm Giới Bình lạnh lùng khép cuốn sách lại, ra lệnh: “Tối mai đi ăn cùng ông. Có thằng cháu của một người bạn cũ của ông vừa chuyển đến thành phố Tây làm việc. Hai đứa cũng nên gặp mặt, sau này tiện liên lạc.”
Lại đi ăn nữa sao?
Lâm Ấu Tân vừa nghe đến chuyện ăn cơm với người khác giới là đã thấy đau đầu. Một Trịnh Sóc thôi đã đủ khó đối phó rồi, giờ lại thêm một người nữa, chắc cô phát điên mất.
Cô nhìn ông nội mình bằng ánh mắt đầy ai oán, lí nhí phản đối: “Mai con còn phải đi ăn với cậu hai nhà họ Trịnh nữa mà. Con có phải cái thùng cơm đâu, làm gì có bụng mà ăn mãi thế được……”
Lâm Giới Bình chẳng bận tâm, chỉ xua tay dứt khoát: “Không sao, người bình thường một ngày vẫn ăn ba bữa cơ mà.”
Lâm Ấu Tân vẫn cố gắng kháng cự: “…Ông ơi, con thật sự không muốn gặp đâu…”
“Ừm.” Lâm Giới Bình nhìn cô với ánh mắt uy nghiêm: “Qua năm là hai mươi bảy rồi. Còn tuổi mụ thì lại sắp đến đầu ba rồi đấy, con chẳng biết lo cho bản thân mình gì cả?”
Hồi còn trẻ, Lâm Giới Bình từng là lính. Sau khi xuất ngũ, ông bắt đầu kinh doanh, lập nghiệp từ buôn bán thép không gỉ và than đá. Về sau, khi thị trường bất động sản bùng nổ, ông đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội, chiếm được một vị trí vững chắc. Giờ đây, ông chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực khách sạn. Suốt hàng chục năm bôn ba, những khách sạn, khu nghỉ dưỡng và câu lạc bộ có tiếng ở thành phố Tây đều thuộc về tay nhà họ Lâm cả.
Khí chất uy nghiêm của một người đã mấy chục năm tung hoành trên thương trường, khiến cả gian phòng như chùng xuống.
Trước ánh mắt nghiêm nghị ấy, Lâm Ấu Tân lập tức thu mình lại, nhưng vẫn cứng miệng: “Mấy người mà và bác cả sắp xếp, có ai là con chưa gặp qua đâu? Con đã cố gắng hết sức rồi mà.”
“Cố gắng? Con đã thật lòng với ai chưa? Lần nào cũng chỉ đến đó cho có, ăn một bữa cơm rồi coi như hoàn thành nhiệm vụ. Con nghĩ ông với bác rảnh rỗi lắm sao?”
Lâm Ấu Tân cắn môi im lặng.
Sự im lặng của cô đã chứng minh mọi điều. Lâm Giới Bình tức giận, quay mặt đi.
“Thôi được rồi. Ngày mai, con cứ đi gặp cháu trai của một người bạn cũ của ông. Đây là cơ hội xem mắt cuối cùng. Sau này, ông và bác cả sẽ không can thiệp nữa. Sau khi gặp cậu ta, con hãy tự mình chọn một trong số những người đã từng gặp để kết hôn đi.”
Câu nói phũ phàng, tàn nhẫn kia của Lâm Giới Bình, lại được ông thốt ra với giọng điệu dửng dưng như đang bàn xem nên vứt bỏ một món đồ cũ ở đâu.
Lâm Ấu Tân bàng hoàng bật dậy: “Hôn nhân sao có thể quyết định chóng vánh như vậy chứ ông?!”
Lâm Giới Bình khẽ cười nhạt, cúi đầu tiếp tục đọc sách: “Không hề chóng vánh. Ông đã có đối tượng trong lòng rồi. Cứ để sau khi con gặp cậu ta rồi tính tiếp.”
/
Chu Bẩm Sơn vừa mổ xong khối u sau xương ức thì nhận được cuộc gọi từ ông nội.
Vừa thấy anh về, Lý Tư Dã liền đặt bát mì tôm xuống, đứng bật dậy: “Phó khoa, điện thoại của anh rung nãy giờ.”
Chu Bẩm Sơn cầm lấy, nhìn lướt qua bát mì tôm của cậu ấy, giọng điệu vẫn đều đều: “Cảm ơn, cậu ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.” Lý Tư Dã lưỡng lự một chút: “Anh có ăn gì không? Để tôi gọi…”
“Không cần, tôi tự ăn được. Cảm ơn.” Nói rồi, Chu Bẩm Sơn cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài.
Dáng người cao lớn, vững chãi, mỗi bước chân đều điềm tĩnh, ung dung. Lý Tư Dã nhìn theo bóng lưng anh, khẽ “chậc” một tiếng, không hiểu sao vừa mổ xong mà anh ta vẫn đứng thẳng tắp như vậy thế nhỉ?
Từ lúc Chu Bẩm Sơn bước vào là Khương Giao, đồng nghiệp cùng phòng, đã không dám thở mạnh. Chờ anh đi khuất, cô ấy mới kéo ghế trượt đến, vỗ ngực thùm thụp: “Sợ chết khiếp! Bác sĩ Chu nghiêm nghị thật sự, mỗi lần anh ấy vào là tôi cảm thấy nhiệt độ phòng hạ xuống vài độ luôn ấy chứ!”
Chu Bẩm Sơn vừa được chuyển đến Khoa Ngoại Đầu cổ của Bệnh viện Số một thành phố được nửa tháng. Đồng nghiệp trong khoa còn chưa quen lắm, chỉ biết anh là một người tài giỏi. Chỉ mới có hai năm đã lên làm trưởng khoa, ba năm đã là phó chủ nhiệm. Thầy hướng dẫn của anh là một trong những người đứng đầu ngành phẫu thuật, trong tay có không ít bài báo khoa học chất lượng cao.
Nửa tháng ở chung, mọi người chỉ có chung một nhận định về Chu Bẩm Sơn. Một kiểu người lạnh lùng, khó gần, đúng chuẩn tảng băng.
Khương Giao tự nhận mình cũng xinh, tính cách lại cởi mở, nhiệt tình, vậy mà Chu Bẩm Sơn chưa bao giờ nói với cô câu nào thừa thãi, thậm chí phải vì công việc thì anh mới chấp nhận kết bạn Wechat.
Lý Tư Dã nhìn vẻ mặt ấm ức của Khương Giao, vừa húp sột soạt một ngụm mì, vừa cười cười nói: “Thế đã là gì. Bọn này học cùng trường, đàn anh này năm xưa là ‘trai đẹp lạnh lùng’ nổi tiếng ở khoa Y đại học Bắc Kinh đó. Đừng nói cô, hoa khôi tới anh ta cũng chẳng nhìn. Luôn luôn là như vậy, đâu phải nhắm vào ai đâu, cô đừng nghĩ ngợi.”
Khương Giao hừ một tiếng, nói nhỏ: “Hay là… anh ấy gay?”
Lý Tư Dã nghi ngờ nhìn cô: “Cái này thì làm sao tôi biết được, tôi có phải gay đâu!”
……
Chu Bẩm Sơn vốn dĩ là một người sống khá khép kín. Anh không mấy quan tâm đến việc giao thiệp hay những lời nhận xét của người khác về mình. Sống ở thành phố Tây cũng đã nửa tháng rồi, ngoài việc hôm qua giúp ông nội mang bức thư pháp sang nhà ông Lâm, những cuộc hẹn khác anh đều từ chối hết.
Lúc này, anh cầm điện thoại bước vào cầu thang, gọi lại cho ông nội. Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng, bình thản như mọi khi: “Ông nội, ông gọi cho con có việc gì không ạ?”
“À, Bẩm Sơn à.” Vừa bắt máy, giọng nói sang sảng, quen thuộc của ông Chu Tái Niên đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Không có chuyện gì to tát đâu, ông chỉ hỏi xem tối mai con rảnh không, mình đi ăn cơm một bữa.”
Ông Chu Tái Niên sau khi nghỉ hưu đã đi du lịch vài năm, nhưng vì sức khỏe không cho phép, ông đành cùng vợ trở về quê hương thành phố Tây. Chu Bẩm Sơn lớn lên dưới sự chăm sóc của ông bà, vì lo lắng cho hai người, thêm một vài lý do riêng nên năm nay anh cũng xin chuyển công tác về đây, tiện thể tránh né những cuộc giục cưới từ phía nhà ngoại.
Nào ngờ, về đến nơi này cũng không thể thoát được. Anh hít một hơi sâu, mệt mỏi xoa xoa giữa hai đầu lông mày: “Ông nội, con nói rồi mà, con sẽ không kết hôn. Ông đừng mất công sắp xếp nữa.”
Ông Chu Tái Niên giận dữ: “Con nói năng lung tung gì thế! Đã ngoài ba mươi rồi, sao lại không kết hôn. Em trai và em gái con năm ngoái đều đã có sinh con cả rồi, mỗi mình con là anh lớn vẫn chưa có gì, trông có ra thể thống gì không.”
Tổ tiên nhà họ Chu bắt đầu từ việc làm quan, sau đó chuyển sang kinh doanh. Nếp nhà rất nghiêm khắc, coi trọng việc nối dõi tông đường. Ngày trước Chu Bẩm Sơn chọn nghề y không theo công ty đã bị coi là một hành động phá cách rồi. Ấy vậy mà giờ 31 tuổi vẫn chưa kết hôn lại càng là một điều phá cách hơn nữa. Mỗi lần nhắc đến là ông Chu Tái Niên lại tức tối.
Chu Bẩm Sơn nhíu mày: “Túc Hàm và Tịnh Thủy làm tốt lắm rồi, con đâu cần phải nhất nhất đi theo những lối mòn đó đâu hả ông?”
“Chúng nó là chúng nó, con là con! Con là con trưởng!” Ông Chu Tái Niên lười đôi co với anh: “Ông không cần biết, ngày mai dù có chuyện gì lớn con cũng phải gác lại hết cho ông. Đừng ép ông phải gọi cho viện trưởng Trần của con đấy!”
Một tiếng “tút tút” vang lên, cuộc gọi bị ngắt. Chu Bẩm Sơn nắm chặt điện thoại, định bụng sẽ thẳng thừng từ chối cuộc hẹn. Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, anh thấy ông Chu Tái Niên đã gửi đến địa chỉ.
Ông nội: [Tối mai 6 giờ, Tần Thủy Nam Cư, phòng riêng số 1. Ông nội Lâm đã giữ sẵn chỗ đỗ xe cho con rồi, nhất định phải đến.]
Nhìn thấy ba chữ “ông nội Lâm”, biểu cảm của Chu Bẩm Sơn thoáng chút sững sờ.
Lời tác giả:
Chu Bẩm Sơn: Con không lấy vợ đâu.
Ông nội Chu: Là con bé cháu nhà ông nội Lâm đó.
Chu Bẩm Sơn: Thế thì lấy ạ.
Chú thích:
- UCLA:
Đại học California — Los Angeles là một học viện công lập được thành lập vào năm 1919. Trường có tổng số sinh viên đăng ký Đại học là 31.543, toạ lạc tại thành thị và khuôn viên rộng 419 mẫu Anh. Trường sử dụng lịch học tập theo quý. Đại học California tại Los Angeles được xếp hạng #20 TOP Trường Cao đẳng Tốt trong Các trường Đại học Quốc gia.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 2
10.0/10 từ 33 lượt.
