Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 1


Edit: Mỳ


Chương 1: Chiếc bật lửa – Dáng Hình Thanh Thoát Giữa Đêm Tuyết Tàn.


Sau này, khi được hỏi phải diễn tả mối quan hệ đôi bên cùng có lợi giữa mình và Chu Bẩm Sơn thế nào, Lâm Ấu Tân đã nghĩ:


Có lẽ là….


Kể từ khi mọi thứ còn chưa kịp bắt đầu thì cái cây ấy đã bén rễ rất sâu rồi.


/


Cuối tháng 11,


Thành phố Tây đón đợt tuyết đầu tiên của năm.


Một đợt khí lạnh tràn ngập về khắp cả nước, chỉ sau một đêm mà nhiệt độ bất ngờ lao dốc xuống tận âm mười độ.


Khi Lâm Ấu Tân tập kịch xong bước ra khỏi nhà hát, chút ánh hoàng hôn cuối cùng nơi chân trời cũng đã tắt lịm.


Địa điểm xem mắt lần này là một nhà hàng hot hit chuyên về các món Á Âu, cách nhà hát khoảng ba mươi phút lái xe.


[Giờ này chắc chắn kẹt xe giờ cao điểm. Cô cứ từ từ, chú ý an toàn nhé. Cô muốn ăn gì? Tôi có thể gọi trước.]


Trong lúc kẹt xe, cô nhận được tin nhắn từ đối tượng xem mắt.


Người này là Trịnh Sóc, con trai thứ hai của đối tác công ty dì cô. Người này vừa mới từ LA về nước năm nay, hiện đang làm trong ngành đầu tư.


Vì đã nói chuyện qua WeChat trước đó nên cô cũng biết anh ta là người khá lịch sự và chu đáo.


[Tôi đang ở đường Chiêu Quân rồi. Nếu không kẹt xe thì khoảng nửa tiếng nữa là tới. Tôi không kén chọn gì đâu, anh cứ gọi món anh thích nhé.]


Để đáp lại sự khách sáo, Lâm Ấu Tân cũng rất lễ phép.


Đến nhà hàng, vừa đẩy cửa vào là đã thấy anh ta.


Trịnh Sóc ngoài đời hơi khác ảnh một chút, nhưng không đáng kể lắm, cao tầm 1m77 chứ không phải 1m80 như anh ta nói. Ăn mặc đúng kiểu dân tài chính. Áo vest may đo, giày da bóng loáng, đeo kính gọng vàng. Nói chung là trông cũng được.


Ngồi xuống xong, giới thiệu qua loa vài câu, Trịnh Sóc nhìn cô rồi bỗng cười: “Cô Lâm ngoài đời xinh hơn trong ảnh nhiều, làm tôi thấy hơi tự ti đấy.”


“Cảm ơn anh nhé, anh cũng đâu kém cạnh gì.” Cô khẽ cười, vẻ đẹp đó có chút hờ hững xen chút phóng khoáng.


Ánh đèn treo trên bàn lướt qua gương mặt cô, làm nổi bật những đường nét tinh xảo và làn da trong trẻo.


Trịnh Sóc nhìn người phụ nữ đối diện. Mắt anh ta hơi nheo lại, không kìm được mà l**m môi.


Anh ta đã để ý cô một thời gian, từng xem vài vở kịch cô đóng và theo dõi cả trang cá nhân của cô nữa.


Nói sao nhỉ, dù trên sân khấu hay ngoài đời thì cô đều có nét u buồn nhưng vẫn đầy sức sống, mạnh mẽ tựa như một đóa hồng gai chán đời vậy.


Có nhiều đàn ông thích kiểu yếu đuối dịu dàng. Ấy thế nhưng anh ta lại thích kiểu phụ nữ như cô, cá tính, mạnh mẽ.


Chỉ là không biết cô đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi, kiểu phụ nữ này khó mà đoán được.


Trong lúc đợi món, Trịnh Sóc tranh thủ trả lời tin nhắn công việc, đúng lúc điện thoại cô trên bàn cũng rung. Lật lên xem, là tin của chị họ Khúc Tĩnh Đồng.


Khúc Tĩnh Đồng: [Á á á á á á á, em đoán xem chị vừa gặp ai ở nhà ông ngoại! Em không tài nào đoán ra đâu!]



Khúc Tĩnh Đồng: [Ảnh]


Ông ngoại của Khúc Tĩnh Đồng cũng chính là ông nội của cô.


Năm mười tuổi, bố cô mất vì tai nạn nên mẹ cô đi thêm bước nữa, cô được ông bà nội đón về nuôi và sống cùng từ đó đến giờ. Dù đã 26 tuổi, mỗi tuần cô vẫn về nhà ông hai ngày, cùng ông ăn cơm.


Cô nhìn thoáng qua bức ảnh nhỏ.


Đó là bóng lưng một người đàn ông trẻ tuổi. Áo trắng quần đen, vai rộng eo thon, đang chơi cờ với ông nội cô trong phòng trà.


Cô không nhớ ra là ai, bèn hỏi: [Ai vậy?]


Bên Khúc Tĩnh Đồng hiện [đang nhập tin nhắn…]


Chưa kịp gửi, Trịnh Sóc đối diện đã khẽ ho một tiếng: “Cô Lâm đang giải quyết công việc à? Diễn viên kịch nói bình thường cũng nhiều việc xã giao sao?”


Lâm Ấu Tân liếc nhìn anh ta, thấy anh ta cũng đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn.


“Cũng tạm ạ, thỉnh thoảng tôi trả lời tin nhắn liên quan thôi. Anh nói xã giao là gì ạ?”


“Thì mấy buổi tiệc tùng, hay các mối quan hệ để duy trì công việc ấy.” Người đàn ông đối diện nhăn mày, cười khó xử: “Thật sự không hợp với cô đâu. Cô xem, cô xinh đẹp thế này, đúng không, có thể giảm bớt những việc đó mà.”


Cô khẽ cười, đột nhiên không còn muốn nói chuyện nữa.


Nội dung sau đó đúng như cô dự đoán, đại loại là phụ nữ không cần tham gia tiệc tùng xã giao gì cả, nhiệm vụ chính là sinh con, nuôi con, lo cho chồng con các kiểu.


Tất cả những cử chỉ chu đáo, ân cần của Trịnh Sóc ban đầu dường như chỉ là màn dạo đầu cho mục đích cuối cùng này.


“Mẹ tôi hy vọng tôi có hai đứa con, một trai một gái là lý tưởng nhất. Nếu uống thuốc một lần mà sinh được đôi long phượng thì càng may mắn. Cô Lâm có gen xuất sắc như vậy, không truyền lại thật tiếc. Cô thấy sao?”


Lâm Ấu Tân gật đầu: “Gen của tôi đúng là rất xuất sắc.”


Nhưng của anh thì chưa chắc đâu.


Cuối cùng, suốt bữa ăn Trịnh Sóc cứ thao thao bất tuyệt một mình, cô chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng cho có. Đến khi không còn gì để nói, không khí trở nên im lặng gượng gạo, cô xách túi đứng dậy đi về.


Trước khi chia tay, Trịnh Sóc hỏi cô khi nào có thể gặp lại, cô trả lời: “Lần sau.”


/


Ngồi vào xe, cô đặt tay lên vô lăng. Những ngón tay trắng thon gõ nhịp, tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.


Tối nay lại lãng phí thời gian nữa rồi.


Cô thật sự muốn nói với dì cả rằng, cô không còn bài xích chuyện kết hôn nữa nhưng thật sự không phải cô kén cá chọn canh, mà là đàn ông bây giờ chẳng ai đáp ứng được yêu cầu.


Cứ hễ mở miệng ra là đòi sinh con, tìm vợ. Nói thế chi bằng là tìm người mang thai hộ luôn đi cho rồi?


Đang miên man nghĩ ngợi, điện thoại trên ghế phụ rung lên, là Khúc Tĩnh Đồng.


Cô hỏi: [Ai vậy?]


Khúc Tĩnh Đồng: [Cái người đã từ chối chị ba lần hồi cấp ba! Cháu trai lớn của nhà họ Chu! Chu Bẩm Sơn!]


Chu Bẩm Sơn?


Trong đầu Lâm Ấu Tân dần hiện lên một hình bóng mờ nhạt, cùng lúc đó là những ký ức kinh hoàng về những buổi chiều hè nóng nực, anh từng kèm cô học thêm môn toán cấp ba.


Lần cuối cùng gặp mặt, hình như cũng là tám năm trước, khi cô tốt nghiệp cấp ba thì phải?



Khúc Tĩnh Đồng phấn khích gọi điện thoại thẳng qua.


“Anh ấy chuyển công tác về Tây Thành rồi! Hình như là do bên họ hàng mẹ anh ấy giục cưới dữ quá, nên anh ấy xin chuyển từ Bệnh viện Trung ương Bắc Kinh về bệnh viện mình làm.”


Khúc Tĩnh Đồng học y, hiện là bác sĩ khoa tâm lý ở Bệnh viện số Một Tây Thành.


Hồi đó, Khúc Tĩnh Đồng học y là để theo đuổi Chu Bẩm Sơn. Anh ấy là thủ khoa khối tự nhiên khóa trên của cô, thi vào Khoa Y Đại học Bắc Kinh.


Chỉ là cô ấy hoàn toàn đánh giá thấp mức độ khó của ngành y, vừa vào trường đã không có thời gian ngủ chứ nói gì đến theo đuổi trai đẹp.


Thêm vào đó, Khoa Y Đại học Bắc Kinh nổi tiếng là nơi cạnh tranh khốc liệt, lại có nhiều người theo đuổi Chu Bẩm Sơn. Khúc Tĩnh Đồng cứ học ròng rã tám năm cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ mà cũng chẳng gặp Chu Bẩm Sơn được mấy lần. Ngược lại, cô ấy còn tìm được tình yêu đích thực trong lớp, cưới ngay khi chưa tốt nghiệp thạc sĩ, giờ con đã ba tuổi rồi.


Lâm Ấu Tân biết rõ chuyện này, trêu chọc đầy thích thú: “Ồ, cảm giác thế nào khi gặp lại trai đẹp ngày xưa đứng ngay trước mặt vậy? Giờ lại còn làm cùng bệnh viện với chị đó, có rung động không?”


“Xì, chị quên lâu rồi. Với lại chị mà dám rung động, anh rể và con gái chị chắc phải đuổi giết chị ngàn dặm mất!”


Khúc Tĩnh Đồng cười khẩy, nhưng vẫn có chút cảm thán.


“Nhưng mà nói sao nhỉ, chính là cái cảm xúc kỳ lạ ấy, em hiểu không. Em nhìn thấy anh ấy thì vẫn sẽ nhớ về những điều đẹp đẽ của tuổi trẻ, nhớ về việc mình đã từng liều mình yêu một người đến thế nào. Khi đó, chị còn vì anh ấy mà học y đó, em có biết làm sinh viên y khoa khổ sở đến mức nào không!”


Lâm Ấu Tân thật sự biết.


Cô và Khúc Tĩnh Đồng hơn kém nhau bốn tuổi, khi Khúc Tĩnh Đồng học đại học thì cô đang học cấp ba. Hồi đó, cứ đến tuần thi cuối kỳ, chị họ lại gọi điện cho cô khóc lóc, nói rằng không thể sống nổi nữa, còn dặn dò cô tuyệt đối đừng dại dột vì tình yêu.


Nhưng lúc đó cô hoàn toàn không nghe lọt tai.


Bởi vì khi ấy cô nghĩ mối tình đầu là điều đẹp đẽ nhất trên đời, là người khó quên nhất. Đến mức trong tám năm sau đó, ước nguyện sinh nhật của cô đều là được kết hôn với người đàn kia.


Giọng Khúc Tĩnh Đồng đầy cảm thán. Lâm Ấu Tân nhất thời không biết, cô ấy đang cảm thán về Chu Bẩm Sơn hay nói đúng hơn là về đoạn thanh xuân nhiệt huyết ấy.


Cô khởi động xe, đeo tai nghe Bluetooth, từ từ lái xe ra khỏi bãi đỗ, chuyển sang chủ đề khác: “Vậy anh ấy đến nhà ông nội làm gì, có chuyện gì sao?”


Khúc Tĩnh Đồng: “Cái này chị cũng không rõ, hình như là ông ngoại gọi anh ấy đến. Em gái, em có biết anh ấy bây giờ giỏi giang đến mức nào không?


Anh ấy mới ba mươi mốt tuổi đã là phó chủ nhiệm khoa Ngoại Đầu Cổ của Bệnh viện Trung ương Bắc Kinh rồi. Chị chỉ nhỏ hơn anh ấy một tuổi mà vẫn chỉ là một bác sĩ quèn ở khoa nhỏ trong bệnh viện! Sự chênh lệch giữa người với người quá lớn rồi! Chị cứ như là điền vào chỗ trống vậy!”


Lâm Ấu Tân cạn lời nhăn mặt, cô thật sự không thích khi phụ nữ tự hạ thấp mình.


“Thôi đi Khúc Tĩnh Đồng, chị không cần vì một người đàn ông mà nói mình như thế chứ. Giờ chị đang ở giai đoạn quan trọng của sự nghiệp mà vừa kết hôn vừa sinh con, còn nuôi Đậu Miêu lớn khôn như vậy, chị đã rất giỏi rồi đó cô Khúc à!”


Khúc Tĩnh Đồng im lặng một lát: “Em nói đúng, Đậu Miêu chính là huân chương lớn nhất của chị. Em thật sự rất thẳng thắn.”


Đây chính là lý do Khúc Tĩnh Đồng thích trò chuyện với Lâm Ấu Tân.


Cô em họ này nhìn thì lạnh lùng nhưng thực ra lại rất nhiệt tình, ở bên cô lúc nào cũng cảm thấy có năng lượng tích cực và hạnh phúc.


Tuy nhiên, Lâm Ấu Tân đảo mắt một vòng, bất chợt cười: “Đúng rồi, hôm nay ông nội kêu em về nhà với ông, Chu Bẩm Sơn đi chưa? Hay để em thử đi quyến rũ anh ấy một chút, nếu em cưa đổ anh ấy, để đàn anh từng là mối tình đơn phương của chị phải gọi chị là chị dâu, chị có sướng không?”


Đầu dây bên kia lập tức phát ra tiếng hét chói tai.


“Á á á á á Lâm Ấu Tân! Em bớt giở trò đi, đồ tiểu yêu tinh em đừng đi làm hại người ta!”


“Hơn nữa loại người như Chu Bẩm Sơn, tám năm học liền chưa yêu ai, đời này anh ta chắc chắn ế rồi. Hay là kiểu đã có người trong lòng hoặc là sinh lý có vấn đề, em đừng có dính vào!”


Lâm Ấu Tân cố ý trêu chọc: “Không có được thì bôi nhọ à?”


Khúc Tĩnh Đồng lườm cô qua điện thoại: “b*nh h**n! Chị đây là vì tốt cho em, dù sao thì em đừng có làm bậy!”


Lâm Ấu Tân có tính cách hơi ngông. Từ nhỏ đến lớn không ít lần làm những chuyện nổi loạn, cực đoan, cô ấy thật sự sợ em họ của mình sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.



“Thôi thôi được rồi em biết rồi mà. Giờ em đang lái xe, không nói nữa.”


Cô gặp Chu Bẩm Sơn còn chưa chắc đã nhận ra, có gì mà phải làm.


/


Đến biệt thự của ông nội thì đã gần chín giờ tối.


Cô vừa đến cổng khu dân cư thì nhận được tin nhắn WeChat của dì cả:


[Vừa nãy bà Trịnh gọi điện thoại riêng, Trịnh Sóc nói hai đứa con rất hợp nhau, muốn hẹn gặp lần tới. Ấu Tân à, hai nhà mình còn có chuyện làm ăn, con nể mặt dì một chút, dì đã thay con đồng ý rồi. Mốt con nhớ đi nhé, lúc đó ăn mặc xinh đẹp một chút. Ngoan.]


Cô lặng lẽ nhìn tin nhắn, cười khẩy bất lực. Tay nhấn nút tắt màn hình điện thoại, không trả lời gì cả.


Khu dân cư sau trận tuyết nhìn từ xa trong đêm là một màu trắng xóa, ban quản lý dán những bông mai giả lên cây, tạo cảm giác như hoa mai lạnh lẽo giữa tuyết.


Cô lái xe đến cổng khu biệt thự của ông nội. Ngồi trong xe bứt rứt cả phút. Cô cứ lục tìm trong túi xách. Lúc này mới phát hiện ra là mình đã hết thuốc lá, bật lửa cũng quên mang theo.


Điện thoại báo pin yếu dưới năm phần trăm, cô bỏ qua siêu thị cách đó hai cây số, chọn một cửa hàng tiện lợi gần cổng khu dân cư.


Lúc này, xung quanh khu biệt thự đã không còn nhiều xe cộ, ánh đèn đường lớn chiếu sáng, rộng rãi mà tĩnh mịch.


Trước cửa hàng tiện lợi ven đường đậu một chiếc xe tải nhỏ, nhân viên đang bốc dỡ hàng hóa ở cửa để bổ sung. Bên trong cửa hàng vắng vẻ, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên chiếc ghế dài nghỉ ngơi gần cửa.


Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khăn quàng cổ gọn gàng, đeo khẩu trang y tế màu đen, dáng người cao ráo đứng thẳng dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi, hình như đang đợi ai đó.


Lâm Ấu Tân xuống xe, đóng sầm cửa lại. Người đàn ông nghe tiếng động, ánh mắt khẽ lướt qua rồi lập tức biến đổi.


Cô không để ý, chỉ đi lướt qua người noi rồi đẩy cửa bước vào cửa hàng.


“Chào quý khách, quý khách cần gì ạ?” Nhân viên thở hổn hển bước vào chào hỏi.


Cửa hàng tiện lợi gần khu biệt thự có khá đầy đủ hàng hóa nhập khẩu, Lâm Ấu Tân nhìn quanh tủ kính, cuối cùng chỉ vào gói thuốc ở rìa ngoài cùng: “Một bao Marlboro.”


Trả tiền xong, cô cầm thuốc lá ra ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ngơi ở cửa.


Ánh đèn từ cửa hàng tiện lợi xuyên qua cửa sổ chiếu sáng một khoảng nhỏ mặt đất trước mắt cô, giống như ánh trăng thời thơ ấu.


Gió thổi lạnh quá. Lâm Ấu Tân nghĩ, nếu cha cô vẫn còn sống thì tốt biết mấy.


Cầm điếu thuốc ngồi trên ghế một lát, một mình nén hết những tủi hờn và phiền muộn vào trong. Cô sờ túi quần mình, tìm mãi không thấy bật lửa đâu bèn lật điện thoại ra xem, cũng hết pin tắt ngúm rồi.


Lông mày cô khẽ nhíu lại.


Thật xui xẻo, hôm nay sao mọi thứ đều chống đối cô vậy, muốn hút điếu thuốc cũng khó khăn thế này.


Cô nắm chặt bao thuốc lá nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đàn ông ở cửa.


Trong đêm tuyết tĩnh mịch, người đàn ông đó vẫn chưa rời đi. Bóng anh đổ dài trên mặt đất, một cách khó hiểu, giống như một người lính canh trung thành.


Nhưng nếu nhìn vào dáng vóc, lại có một khí chất thanh thoát như tuyết tàn, vó ngựa nhẹ nhàng.


“Chào anh, có thể cho tôi mượn bật lửa không?” Cô ngẩng đầu lên, cất tiếng hỏi người đàn ông đó.


Người đó dừng lại hai giây rồi quay đầu lại, khoảnh khắc anh xoay người thì Lâm Ấu Tân khẽ nhướng mày.


Ngũ quan góc cạnh, sống mũi cao thẳng đeo một chiếc kính gọng mảnh, môi mỏng, dáng người thanh thoát. Một tay anh đút vào túi áo khoác ngoài, tay kia cầm một chiếc khăn quàng cổ.


Ánh đèn vàng nhạt từ cửa hàng tiện lợi chiếu lên một bên mặt anh, tạo thành một mảng sáng tối đan xen. Khi anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt ấy trở nên đặc biệt sâu thẳm, u trầm.



Sao mà Lâm Ấu Tân có cảm giác người này trông hơi quen mắt, dường như là mình gặp ở đâu đó rồi thì phải?


Cô đứng dậy mỉm cười hào phóng với anh, lắc nhẹ điếu thuốc kẹp trong tay: “Nè anh, anh có hút thuốc không? Làm phiền anh cho tôi mượn bật lửa.”


Phấn mắt màu xanh lục nhạt tán trên mí mắt mỏng, khóe mắt điểm thêm chút highlight màu trắng ngọc trai.


Khác với những người khác cố gắng trang điểm tông caramel để hòa mình vào mùa đông, cô độc đáo như một cành bạc hà thanh trà được tôi luyện trong tuyết lạnh.


Vừa sống động tươi mát lại mang theo vài phần khí lạnh.


Chu Bẩm Sơn nhìn chằm chằm vào mặt cô, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phác họa hình bóng cô.


Tám năm rồi, cô đã lớn ngần này, cao đến vai anh.


Cằm nhọn, cổ tay nâng lên và ngón tay kẹp thuốc rất mảnh, hơi gầy.


Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên điếu thuốc, lông mày khẽ nhíu lại.


Lâm Ấu Tân bị nhìn thì không khỏi thấy có hơi kỳ lạ, ngạc nhiên nhìn anh.


Cô biết mình đẹp, nhưng cũng không cần phải nhìn chằm chằm mãi thế chứ.


Hơn nữa, người đàn ông trước mặt rất cao. Ước chừng cũng phải 1m87. Cô cao 1m70, đây cũng không phải thấp, nhưng nhìn anh vẫn hơi tốn sức một chút.


Cô không thích cứ phải ngửa đầu lên, vì vậy thất vọng nhún vai: “Không có thì thôi vậy, phiền anh quá.”


Tuy nhiên, vừa đi được vài bước thì phía sau vang lên một giọng nói.


“Khoan đã.”


Xuyên qua tiếng gió, Lâm Ấu Tân nghi hoặc quay người. Cô chỉ thấy người đàn ông đó vững vàng bước vào cửa hàng tiện lợi. Mãi cho đến khi anh bước ra lần nữa, trong tay đã có thêm một chiếc bật lửa.


“Cầm lấy.” Giọng đàn ông trầm thấp.


Lâm Ấu Tân nhìn sang, khẽ sững sờ. Kia là một chiếc bật lửa màu hồng nhạt, trên đó vẽ một chú bướm nhỏ.


Cô có hơi ngạc nhiên, đón lấy: “…Cảm ơn anh.”


“Không có gì.”


Chiếc bật lửa vẫn còn hơi ấm từ tay người đàn ông. Cô hé miệng muốn nói gì đó, nhưng người đó đã quay người bỏ đi, nhanh chóng bước lên chiếc Mercedes màu đen đang đậu bên đường.


Cô nghi hoặc nhìn thoáng qua, cuối cùng im lặng nhét thuốc và bật lửa vào túi, rồi lái xe về nhà.


Bên này, Chu Bẩm Sơn trở lại xe, điện thoại của bạn thân Văn Trừ vừa gọi đến, đầu dây bên kia tiếng DJ trong hộp đêm ồn ào inh tai nhức óc, bạn bè anh hỏi thăm đầy náo nhiệt và phấn khích:


“Lão Chu, sao rồi, gặp được cô bé của cậu chưa?”


Đêm khuya tịch mịch, khoang xe yên tĩnh, chiếc Mercedes màu đen như một con báo ẩn mình phóng nhanh trên con đường núi rộng thênh thang, cây cối lao vút qua hai bên cửa sổ.


Chu Bẩm Sơn mặt không biểu cảm, một tay lái vô lăng, ánh mắt đã trở lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên.


“Gặp rồi.”


“Nhưng em ấy đã không còn nhớ tôi nữa.”


Tác giả có lời muốn nói:


Chương đầu đây, đã để mọi người đợi lâu rồi ~


Vài lời nhắn nhủ nhỏ dành cho độc giả:

  • Truyện có nhiều yếu tố nam chính yêu thầm nữ chính do đó sẽ có hơi ngược nam, các bạn team cưng chiều nam chính nên cân nhắc.
  • Giai đoạn sau sẽ tập trung về chuyện bếp núc, nhưng ban đầu truyện sẽ diễn biến khá chậm, chủ yếu là về cuộc sống bình dị và ngọt ngào.
  • Song xử, he.

Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 1
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...