Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 4


Edit: Mỳ


Câu hỏi này chẳng còn lạ lẫm gì với Lâm Ấu Tân. Trước đó, những người cô đi xem mắt, hoặc là hỏi thẳng, hoặc là trêu đùa, đều từng hỏi qua. Và hầu hết, cô đều trả lời cho có lệ: “Cũng được.”


Nhưng cô chưa từng nghĩ Chu Bẩm Sơn lại hỏi mình.


“Gì cơ ạ?”


Trong thoáng chốc, Lâm Ấu Tân tưởng mình nghe lầm. Thấy vậy, Chu Bẩm Sơn nhìn cô, nhắc lại một lần nữa: “Em thấy anh thế nào, với vai trò là đối tượng xem mắt của em?”


“Anh…”


Lâm Ấu Tân ngạc nhiên nhướng mày, không khỏi nghiêng người quan sát kỹ lưỡng người đối diện. Những ký ức lờ mờ dần hiện rõ. Cô bất chợt nhớ ra, trong những lần tiếp xúc ít ỏi, Chu Bẩm Sơn dường như cũng có kiểu tính cách bộc trực, thẳng thắn như vậy.


Người đàn ông này vốn dĩ chẳng ưa kiểu giao tiếp vòng vo, kém hiệu quả. Hễ vấn đề nào có thể giải quyết theo khuôn khổ thì nhất định sẽ không tốn thêm chút tâm tư nào để tìm ra cách hay ho hơn. Những câu hỏi của anh ta cũng lạnh lùng, thẳng tuột, chẳng khác gì một cỗ máy hỏi đáp vô tri.


“Em nghĩ sao về bài này?”


“Sai rồi, làm lại.”


“Vẫn chưa đúng.”


“Chưa làm xong thì hôm nay em đừng hòng ra ngoài.”


“…….”


Những câu đại loại như thế.


Và trong suốt những lần tiếp xúc trước đây, anh luôn mang lại cho cô cảm giác điềm đạm, chín chắn, nghiêm nghị và hướng nội. Luôn luôn có một khoảng cách khó lòng san lấp, cũng như chẳng dễ gần chút nào.


Với một người có tính nết nổi loạn như cô thì đương nhiên là chẳng bao giờ chịu nghe lời, hẳn phải là kiểu người khiến anh đau đầu và chán ghét nhất mới phải.


Vậy mà hôm nay, chỉ là một cuộc gặp gỡ xã giao, tại sao anh lại hỏi cô một câu như vậy?


“Tại sao lại hỏi thế?” Cô thẳng thừng hỏi lại.


Chu Bẩm Sơn dường như đã đoán trước được câu trả lời của cô, sắc mặt vẫn bình thản: “Hôm nay anh đến đây không phải với tư cách đối tượng xem mắt của em sao?”


Lâm Ấu Tân: “……”


Vậy ra, anh đang thu thập phản hồi của người dùng à?


Vẻ mặt của cô có chút khó tả, Chu Bẩm Sơn khẽ ngập ngừng rồi chủ động tiếp lời: “Lúc nãy anh chưa nói nhiều về bản thân, có lẽ đã không khiến em cảm thấy anh đến đây là để xem mắt.”


Lâm Ấu Tân càng thêm khó hiểu: “…Vậy nên?”


“Có cần tìm một nơi khác để nói chuyện lại từ đầu không?”


Lâm Ấu Tân: “?”


Chu Bẩm Sơn có vẻ khá cố chấp. Âu cũng cũng bởi tính cách nghiêm túc và nghiêm nghị của anh.


“Vậy thì… chúng ta quay lại phòng riêng nhé?”



“Phòng có hai ông nội đang ở trong đó hả anh?”


“… Số 6.”


Lâm Ấu Tân cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý đi theo anh. Cơ mà, đợi đến khi cô kịp nhận ra thì cả hai đã cùng đi thang máy quay trở lại phòng riêng số 6 rồi.


Đến giờ phút này, buổi xem mắt tối nay mới thật sự bắt đầu.


“Mình nên bắt đầu từ tuổi tác nhỉ?”


Chiếc ghế ở khu vực nghỉ của phòng riêng hơi thấp, Chu Bẩm Sơn khẽ tách hai chân, chống khuỷu tay lên gối, hơi nghiêng người về phía trước. Anh có vẻ không quen mặc sơ mi hay quần tây trang trọng, nên khi ngồi như thế, trông hơi gượng gạo.


“… Em biết anh hơn em năm tuổi.”


Chu Bẩm Sơn im lặng mười giây, rồi bất ngờ nói: “Xin lỗi.”


Lâm Ấu Tân không nhịn được khẽ cười. Chuyện này có gì mà phải xin lỗi chứ? Trông anh cứ như người máy ấy.


Ngồi đối diện, đây là lần đầu tiên cô có dịp quan sát kỹ anh. Phải công nhận, Chu Bẩm Sơn có vẻ ngoài vô cùng ổn. Không phải kiểu hào nhoáng thu hút mọi ánh nhìn, mà là sự điềm đạm, ấm áp. So với những đối tượng cô từng gặp, anh thuộc hàng cao cấp hơn hẳn.


Thế nên, khi anh bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ về tuổi tác, nghề nghiệp, tình hình gia đình và công việc hiện tại, Lâm Ấu Tân cũng nghiêm túc lắng nghe.


Nghe đến một chi tiết quan trọng, cô hỏi lại: “Không tham gia kinh doanh gia đình, ý anh là ạ?”


Chu Bẩm Sơn khựng lại: “Việc kinh doanh trong nhà do bố, mẹ kế và em trai anh quản lý. Anh là bác sĩ, không liên quan nhiều đến họ.”


“Vậy còn mẹ anh?”


Anh thoáng nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Bà đã mất rồi. Trước khi anh trưởng thành, anh đã từng sống ở Tây Thành, sau đó tốt nghiệp cấp ba thì anh mới đến nhà ông bà ngoại ở Bắc Kinh này.”


Lâm Ấu Tân ngồi thẳng người, nói ngay: “Em xin lỗi.”


“Không sao.”


Đáp lại, Lâm Ấu Tân cũng chia sẻ về mình: “Bố em cũng mất rồi. Mẹ em tái hôn rồi chuyển đến Úc sống, do đó nên cũng ít liên lạc. Em sống luân phiên ở nhà bác cả và ông bà. Công việc của em là diễn viên kịch nói, do phải đi lưu diễn liên tục nên em cũng khá là bận.”


Chu Bẩm Sơn gật đầu: “Anh biết. Công việc của anh cũng rất bận.”


Nói đến chuyện bận rộn, cả hai đều có chút chững lại, dường như ngoài công việc ra chẳng còn gì để trò chuyện. Lâm Ấu Tân thì chưa từng xem mắt với người bình thường, còn Chu Bẩm Sơn thì hoàn toàn không có kinh nghiệm.


Im lặng quá lâu, một người năng động như Lâm Ấu Tân không chịu được, cô chớp mắt: “Hết rồi à anh?”


Chu Bẩm Sơn khom người chống đầu gối, ngước nhìn cô: “Cần giới thiệu gì thêm sao? Anh không có kinh nghiệm xem mắt.”


Lần này đến lượt Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: “Anh chưa từng xem mắt bao giờ à?”


“Em là người đầu tiên.”


Cô hít một hơi lạnh, dò hỏi: “Tại sao vậy?”


“Không muốn gặp.”


Lúc này, Chu Bẩm Sơn dường như đã thoải mái hơn. Anh ngả lưng vào ghế, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Cả cách dùng từ cũng dứt khoát và chính xác hơn rất nhiều.


Lúc này mà cô lại hỏi tiếp câu “tại sao” thì có vẻ hơi ngốc.



Còn lí do gì khác nữa đâu, chắc là bị bố mẹ giục cưới quá nên mới muốn gặp thôi.


Nỗi khổ của người trưởng thành luôn muôn hình vạn trạng mà.


Lâm Ấu Tân mỉm cười, vắt chéo chân. Cô chống tay lên cằm nhìn sang, bản tính tinh nghịch trong người lại trỗi dậy.


“Vậy đây là lần đầu của anh à? Em vinh hạnh quá rồi, anh Chu.”


Chu Bẩm Sơn khựng lại trong giây lát, ánh mắt trở nên sâu thẳm, nặng trĩu đặt trên người cô. Điều này vô tình tạo nên một áp lực vô hình.


Lâm Ấu Tân nhanh chóng né tránh ánh mắt ấy.


Thôi nào, người đàn ông này không phải là người có thể đùa giỡn được đâu.


Năm phút sau, Lâm Giới Bình gọi điện đến.


Lâm Ấu Tân vừa dứt cuộc điện thoại, cả hai đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh Chu, vậy hôm nay đến đây thôi nhé?”


“Ừm.”


Cả hai cùng xuống lầu. Lâm Giới Bình đã trò chuyện xong với Chu Tái Niên, giờ đây đang chuẩn bị đi về.


Trước khi cô lên xe, Chu Bẩm Sơn bước tới: “Thêm WeChat nhé?”


Có hai ông đang nhìn. Cô chẳng có lí do gì để từ chối cả, đành gật đầu.


/


Khi Chu Bẩm Sơn về đến nhà thì đã hơn mười giờ đêm.


Anh không sống chung với Chu Tái Niên, mà tự mua một căn hộ nhỏ gần Bệnh viện Số Một. 


Căn hộ này không lớn lắm, chỉ chừng có 100 mét vuông. Tuy nhỏ nhưng lại vừa đủ cho một mình anh sống.


Ngay khi anh chuẩn bị đi tắm thì Văn Trừ gọi đến.


“Này, chuyện thế nào rồi?”


Giờ này, Văn Trừ thường đang đi chơi. Tiếng nhạc DJ ồn ã và giọng nũng nịu của ai đó the thé vang lên qua loa điện thoại: “Anh Văn ơi, uống thêm ly nữa đi.” 


Chu Bẩm Sơn cau mày: “Sao cậu cứ quan tâm chuyện của tôi mãi thế? Cúp máy đây.”


“Ấy ấy, đừng mà! Cậu cũng là bạn thân của tôi, hỏi han vài câu thì có sao đâu. Tiến triển đến đâu rồi?”


Chu Bẩm Sơn thở hắt ra, tay cởi cúc áo sơ mi. “Tiến triển là cái gì?”


“Thì í là đã nắm tay, hôn môi, hay là tiến tới một…”


Đột nhiên, tiếng nói của Văn Trừ im bặt. Điện thoại lại đổ chuông ngay sau đó. Chu Bẩm Sơn bực bội nghe máy: “Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?”


“Đã hẹn gặp lần sau chưa? Buổi xem mắt đâu thể chỉ diễn ra một lần rồi thôi. Cậu phải tạo ra một cơ chế lâu dài chứ.”


Cuối cùng thì cũng nói được điều gì đó có ích. 


Chu Bẩm Sơn không vội cúp máy: “Ví dụ như thế nào?”



Văn Trừ đầy kinh nghiệm, nói một tràng dài: “Tặng túi xách ấy. Mấy dòng Hermès đắt đỏ thì cậu không mua nổi đâu. Cơ mà cỡ Prada hay Gucci thì chắc là được.”


Hermès.


Chu Bẩm Sơn nhớ mẹ kế của mình có rất nhiều chiếc như vậy. Bà còn từng tặng anh một chiếc khăn quàng cổ trong số những món đồ đi kèm, làm quà sinh nhật nữa.


Anh vừa hạ máy xuống, vừa lên mạng tìm kiếm cái túi màu đen mà Lâm Ấu Tân đã mang ngày hôm nay.


Có vẻ cô không thiếu những thứ này: “Ngoài túi ra thì còn gì nữa không?”


“Sao thế, ngay cả túi xách cũng không vừa lòng à? Cô ấy là tiểu thư nhà nào thế?”


Chu Bẩm Sơn im lặng một lát: “Ông nội cô ấy là Lâm Giới Bình.”


Đầu dây bên kia đột ngột yên lặng, Văn Trừ như tỉnh cả rượu: “Trời ơi, cựu tỷ phú Tây Thành à?”


“Ừ.”


“Thôi rồi, vụ này tôi xin rút. Sao cậu bảo chỉ là em gái nhà người ta, hóa ra lại là công chúa. Nghe tôi này, một là cậu về thừa kế gia sản, hai là bỏ cuộc đi. Người ta đi xem mắt toàn là với con nhà giàu, còn cậu chỉ là một bác sĩ quèn thì lấy gì mà cạnh tranh?”


Chu Bẩm Sơn cố gắng biện minh: “Là phó chủ nhiệm, không phải bác sĩ quèn.”


Văn Trừ cười lớn: “Thế xin hỏi phó chủ nhiệm Chu, lương năm của cậu có mua nổi hai cái túi của người ta không?”


Chu Bẩm Sơn im lặng.


Cúp máy, Chu Bẩm Sơn đứng một mình trên ban công hồi lâu.


Anh đã quen với việc không đạt được những thứ mình muốn, nên cũng chẳng thấy quá vướng bận nữa cả.


/


Vài ngày sau, đúng như dự đoán, Lâm Giới Bình không còn nhắc đến chuyện cô phải đi xem mắt nữa. Thậm chí, chuyện này còn được thông báo đến tận chỗ bà cô Lâm Khiết Trân, bằng chứng rõ nhất là Trịnh Sóc cũng không còn làm phiền cô.


Khi biết cô đi xem mắt với Chu Bẩm Sơn, Khúc Tĩnh Đồng đã thở dài tận mấy tiếng. Cô ấy không khỏi ghen tị lẫn ai oán, liên tục hỏi tại sao!


“Chị phải đi hỏi ông nội ấy, là ông sắp xếp cho em mà.”


Lâm Ấu Tân vừa lau mồ hôi đầm đìa trong phòng tập, vừa phải đối phó với những cảm xúc khó hiểu của Khúc Tĩnh Đồng.


“Woa! Giờ em được lợi rồi còn tỏ vẻ vô tội nữa à!”


Lâm Ấu Tân bật cười: “Em chịu thua chị luôn đó! Anh rể mà biết chị như thế này thì sao?”


“Thôi mà! Đừng nhắc đến anh ấy! Em kể chị nghe đi, rồi sao nữa, sau khi xem mắt thì sao nữa?”


“Thì không có ‘sau đó’ gì gì nữa hết. Gặp mặt nhau xong thì kết thúc thôi, lần nào em đi xem mắt mà chẳng vậy?” Lâm Ấu Tân luôn có thái độ chơi đùa với chuyện xem mắt.


Đi xem mắt ư? Đi!


Còn hẹn hò hả? Không!


Cô giống như một miếng thịt luộc chưa chín. Dao chặt không đứt, dầu dội không ngấm.


Khúc Tĩnh Đồng cực kỳ khâm phục điểm này ở cô. Tuy là còn rất trẻ nhưng đã xoay mẹ và ông ngoại như chong chóng.



Khúc Tĩnh Đồng chua loét: “Hèn chi, hôm đó ông ngoại gọi anh ấy đến nhà. Hoá ra là để xem mắt cho em.”


Lâm Ấu Tân nhớ lại hôm đó mình chẳng nhận ra Chu Bẩm Sơn, còn vô tư mượn lửa của anh nữa.


Trong lòng cô bỗng nảy ra một thắc mắc, rốt cuộc thì anh đã nhận ra cô từ lúc nào vậy nhỉ?


“Sao thế hả?” Giọng Khúc Tĩnh Đồng chua loét, đầy vẻ ghen tị.


“Hôm đó… hôm đó là hôm nào!”


Cô nàng này…..


Ai bảo ánh trăng sáng là quá khứ chứ? Ánh trăng nào chứ cái ánh trăng này thì chắc chắn chưa bao giờ là quá khứ cả.


“Chẳng có gì cả, được chưa nào!” Lâm Ấu Tân buông một câu.


“Vậy em có tính tiếp tục với anh ấy không?”


Lâm Ấu Tân chẳng biết là Tĩnh Đồng đang ghen tuông thật hay là lo lắng cho cô nữa, bèn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cậu nói xem, tớ có nên hẹn hò với anh ấy không? Dù sao thì ông nội cũng đã nói là muốn tớ chọn một người để kết hôn, tớ cũng không thể kéo dài được mãi.”


Chuyện ông Lâm Giới Bình đã hạ lời thế nào thì cả hai đều biết rõ.


Khúc Tĩnh Đồng “chậc” một tiếng, rồi đáp: “Nếu em hỏi chị thì chị chắc chắn sẽ chọn Chu Bẩm Sơn. Đàn ông thì ai chẳng như ai, thà chọn một người có khuôn mặt ưa nhìn cho sướng mắt. Hơn nữa, em chọn anh ấy cũng xem như giúp chị hoàn thành tâm nguyện rồi.”


“Hoàn thành tâm nguyện gì cơ?”


“Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài chứ sao. Sau này có nhìn mặt anh ấy giải khuây cũng được mà.”


Lâm Ấu Tân cười ha hả: “Em mà mách những gì chị vừa với anh rể thì chết chị đấy nhé!”


Khúc Tĩnh Đồng bĩu môi: “Cứ mách đi. Đàn ông quá ba mươi thì chẳng còn dùng được nữa đâu. Nếu anh ấy mà không vừa ý, bà đây sẽ đổi người khác ngay. Bà đây có thừa tự tin mà!”


Từ năm ngoái, cuộc sống vợ chồng của Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đã trở nên nhạt nhẽo. Cũng chính vì vậy mà Lâm Ấu Tân đã tinh tế mua tặng cô ấy ba món đồ chơi với chức năng riêng biệt.


Bản tính Khúc Tĩnh Đồng khá cổ hủ, cứ mãi không dám dùng. Do đó cứ mỗi ngày đều chôn vùi sự bực bội trong lòng.


Lâm Ấu Tân liếc mắt: “Đến cả đồ chơi mà chị còn không dám xài, thì em cũng chẳng mong chị có đủ dũng khí để tìm kiếm hạnh phúc mới đâu. Thôi, em phải đi diễn tập đây.”


“Khoan đã, chờ một chút.”


Ngay lúc Lâm Ấu Tân sắp tắt điện thoại, Khúc Tĩnh Đồng bất ngờ giữ cô lại, trong giọng nói pha lẫn chút e dè: “Em có chắc là em không chọn Chu Bẩm Sơn không đó? Nếu thật sự là vậy, có chuyện này chị sẽ không nói với em nữa.”


Lâm Ấu Tân nhíu mày: “Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy chị?”


“Có liên quan đến… Lương Tiêu Thụ.”


Lương Tiêu Thụ là cái tên mà Lâm Ấu Tân luôn muốn chôn vùi.


Sự sống động trên gương mặt cô bỗng chốc tan biến, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Phải, em không chọn. Chị đừng nói nữa.”


“Thật không? Không phải vì người ta chỉ là bác sĩ nên em khinh thường đấy chứ?”


Lâm Ấu Tân khó chịu: “Bác sĩ là một nghề cao quý, em khinh thường làm gì chứ?”


“Thế tại sao em lại không chọn anh ấy?”


“Đơn giản là em không thích kiểu người như anh ấy thôi. Không có cảm xúc thì làm sao có thể bắt đầu đây?”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 4
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...