Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 15
Edit: Mỳ
Ngày 6 tháng 12, một ngày lành để cưới hỏi.
Ngày đi đăng ký kết hôn, Tây Thành cuối cùng cũng có một ngày nắng đẹp hiếm có của mùa đông. Nắng ấm áp bao trùm, tuyết hai bên đường cũng được dọn sạch tinh tươm. Cô vừa xuống nhà, Chu Bẩm Sơn đã đứng sẵn bên cạnh xe chờ đợi. Để khi lên ảnh trông mặt nhỏ hơn, hôm nay Lâm Ấu Tân đã cột tóc lên thành kiểu đuôi ngựa cao, mặc thêm chiếc áo khoác phao màu hồng đất, cả người tràn đầy năng lượng tươi trẻ.
“Đây là bữa sáng của em.”
Lâm Ấu Tân vừa thắt dây an toàn xong, Chu Bẩm Sơn liền từ ghế sau lấy ra một túi giấy giữ nhiệt và đưa cho cô.
“Sao anh biết em chưa ăn sáng vậy?” Lâm Ấu Tân có hơi bất ngờ.
“Cứ mua sẵn thôi. Anh thấy tiện đường nên mua.”
Lâm Ấu Tân mở túi ra, thấy bên trong có cả món ăn Á và món ăn Tây. Bánh mì sandwich cá ngừ đã được cắt làm đôi, bên cạnh bánh bao chiên còn có thêm găng tay để tiện ăn mà không bị bẩn tay. Trong khay giấy còn có một cốc sữa nóng. Cô nhận ra logo của tiệm bánh bao chiên này, là một tiệm lâu đời ở khu phố cũ chuyên bán món bánh bao chiên và canh cay. Gần đó có ga tàu điện và trạm xe buýt nên vào giờ cao điểm, xếp hàng mua cực kỳ khó. Điều này có vẻ không phải là kiểu tiện đường mà có thể mua được. Cô nắm chặt mép túi giấy, khẽ khàng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì đâu, em ăn đi nhân lúc nó còn nóng.”
Xe của Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng lăn bánh. Lâm Ấu Tân đeo găng tay vào cẩn thận rồi nhón lấy một chiếc bánh bao chiên nóng hổi. Vừa cắn một miếng, vị nhân tôm bí ngòi thơm nức mũi, thanh đạm lan toả khắp cả khoang miệng. Cô ăn một miếng rồi lại thêm một miếng nữa, cảm giác vô cùng ấm áp và thỏa mãn.
“À, anh ăn sáng chưa?”
Ăn được một lúc, Lâm Ấu Tân mới chợt bừng tỉnh, ngước lên hỏi anh.
Chu Bẩm Sơn chuyên tâm lái xe, chỉ hờ hững đáp lại: “Anh chưa.”
“Vậy anh cũng ăn đi chứ. Nhiều như thế này một mình em ăn sao hết được.”
“Anh đang lái xe, em cứ ăn đi. Phần còn lại, anh sẽ ăn nốt.”
Tay Lâm Ấu Tân khựng lại giữa không trung. Ánh mắt cô lướt qua Chu Bẩm Sơn, cảm thấy anh nói câu đó quá đỗi tự nhiên.
Thấy cô dừng ăn, anh tranh thủ lúc đèn đỏ quay sang: “Găng tay chỉ có một đôi thôi mà. Em cứ ăn đi, anh sẽ dùng sau.”
“Dạ.” Lâm Ấu Tân đáp, cúi đầu trầm ngâm.
Chu Bẩm Sơn khó hiểu nhìn cô một cái rồi lại quay đi.
Đúng lúc đèn đỏ còn vài giây, một chiếc bánh bao chiên nóng hổi, thơm phức bỗng được đưa tới môi anh.
“…Anh ăn đi? Nguội mất bây giờ.” Cô nhỏ giọng hỏi.
Chu Bẩm Sơn như ngừng thở, cảm giác tim thắt lại đến khó tả lại ùa về.
Anh khẽ nuốt nước bọt: “Cảm ơn em.”
Sau hai giây do dự, anh nghiêng đầu cắn lấy.
Vì sự chủ động của cô đã khiến không gian trong xe như đặc lại.
Lâm Ấu Tân tự mình cảm thấy lòng không hề có chút phản cảm hay chối từ, bèn thuận theo cảm xúc mà cầm chiếc bánh thứ hai đưa tới.
Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu, quai hàm bạnh ra, tay vẫn nắm chặt vô lăng. Ánh mắt anh dán chặt về phía trước, miệng hé mở.
Thế nhưng lần này, không rõ là anh không nhìn thấy hay vì một lý do nào khác, môi anh đã vô tình chạm vào đầu ngón tay cô.
Cảm giác tê dại như có dòng điện xẹt qua, chạy thẳng từ ngón tay đến trái tim. Cả hai khẽ giật mình, Lâm Ấu Tân vội vàng rụt tay lại, không ai lên tiếng.
Cũng may, từ căn hộ Nam Sùng đến Cục Dân chính không quá xa. Họ giữ im lặng chưa được bao lâu thì đã tới nơi.
Hôm nay, lượng người đến đăng ký kết hôn không nhiều, có thể miêu tả là thưa thớt. Họ chẳng tốn chút công sức nào đã tìm thấy một chỗ đậu xe trống ngay trước cổng.
Thủ tục rất đơn giản, trước tiên phải điền vào tờ khai đăng ký kết hôn. Lâm Ấu Tân xung phong làm công việc này, nhưng ngay từ bước đầu đã gặp trở ngại. Cô bị kẹt lại ở mục ngày sinh của Chu Bẩm Sơn.
Cô ngượng nghịu: “Anh cho em xem chứng minh thư nhé? Em không biết ngày sinh của anh.”
Lúc Chu Bẩm Sơn cúi đầu tìm giấy tờ cho cô, nhân viên đối diện bàn làm việc nghi ngờ hỏi: “Hai người là tự nguyện kết hôn chứ ạ?”
Chu Bẩm Sơn và Lâm Ấu Tân đồng loạt im lặng hai giây: “…Vâng.”
“Thế mà đến ngày sinh của đối phương mà cũng không biết sao?”
Chu Bẩm Sơn hít sâu một hơi: “Xin lỗi, trí nhớ bạn gái tôi không tốt lắm.”
Lâm Ấu Tân gật đầu lia lịa.
Nhân viên bán tín bán nghi: “Vậy cậu có biết ngày sinh của cô ấy không?”
Trong lòng Lâm Ấu Tân thầm kêu: “Thôi tiêu rồi!”
Kết quả, khi cô định lén đưa chứng minh thư cho anh, Chu Bẩm Sơn đã đọc vanh vách một dãy số.
Không sai một chữ.
Lâm Ấu Tân ngỡ ngàng quay đầu nhìn, Chu Bẩm Sơn cũng vừa vặn cúi xuống nhìn cô, mỉm cười nhạt: “Trí nhớ anh tốt, em không biết à?”
Lâm Ấu Tân: ……
Cuối cùng, khi ký tên vào mục người đăng ký, Lâm Ấu Tân đưa bút cho anh, không nhịn được ghé lại gần hỏi: “Sao anh biết ngày sinh của em?”
Chu Bẩm Sơn nhận lấy bút, không chút do dự ký tên mình: “Em đoán xem.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Ấu Tân thấy anh viết chữ. Tư thế cầm bút rất chuẩn mực, các ngón tay thon dài, nét bút trôi chảy.
Nét chữ như tính cách con người, chữ của anh tuy quy củ nhưng đầy mạnh mẽ, ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa là làn theo ý mình nhưng không vượt quá khuôn phép.
Lâm Ấu Tân bĩu môi, hừ một tiếng bực bội: “…Bí hiểm quá đi, em không hỏi nữa.”
Chu Bẩm Sơn khẽ cười, không nói thêm gì.
Sau khi nộp đơn đăng ký, các thủ tục sau đó như được bấm nút tăng tốc. Từ chụp ảnh, dán ảnh, đóng dấu thép. Sau cùng, cuốn sổ đỏ kia đã nằm gọn trong tay.
Bước ra khỏi cục dân chính, họ vừa hay thấy một cặp vợ chồng mới cưới đứng trước máy quay phim.
“Trong ngày may mắn này, chúng tôi kết hôn rồi!”
Nói xong, cặp vợ chồng son đầy phấn khích kia đã trao nhau một nụ hôn thật ngọt ngào, đầy đắm say.
Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn, đôi vợ chồng plastic đang đứng sau lưng họ, cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Đây là…?”
“Chụp ảnh sau khi đăng ký kết hôn đó anh.”
Lâm Ấu Tân chỉ nhìn thoáng qua một giây rồi lập tức quay đi.
Khi Khúc Tĩnh Đồng kết hôn, cô cũng từng thuê người chụp ảnh đi theo ghi lại toàn bộ. Bắt đầu từ lúc ra khỏi nhà, quay lại mọi khoảnh khắc đăng ký kết hôn rồi cuối cùng phát video đó trong đám cưới.
Cô cũng từng nghĩ về cảnh mình kết hôn sau này.
Một màn cầu hôn ngọt ngào, những lời chúc phúc từ người thân, một đám cưới lộng lẫy, tất cả đều sẽ được máy quay ghi lại…..
Nhưng giờ đây… cô cúi đầu nhìn cuốn sổ đỏ trên tay. Cô chỉ có một tờ giấy kết hôn được ép duyên một cách vội vã.
Cảm xúc lúc này đúng là có hơi khó tả thật.
Có tiếc nuối không? Hình như là có một chút. Nhưng hơn cả là sự bàng hoàng, trống rỗng.
Cuộc sống sau này của hai người họ sẽ ra sao? Liệu họ có hạnh phúc không? Cô cứ thế mà kết hôn rồi ư?
/
Sau khi đăng ký kết hôn, hai người chụp một tấm ảnh chiếc sổ đỏ và gửi về nhà. Sau đó họ mới rời khỏi Cục Dân chính.
Lâm Ấu Tân bảo Chu Bẩm Sơn đưa cô đến đoàn kịch, vì cô đã hứa với Hạ Triệu Kinh sẽ đến giúp cậu ấy sắp xếp một cảnh diễn hôm nay.
Không lâu sau khi gửi ảnh, cô nhận được tin nhắn từ Khúc Tĩnh Đồng.
Khúc Tĩnh Đồng: [Ôi trời ơi, em đã cưới nam thần của chị thật rồi sao! Buồn quá đi mất!]
Khúc Tĩnh Đồng gửi tin nhắn thoại, Lâm Ấu Tân chuyển thành chữ và bật cười khi thấy một chuỗi dài “ôi trời ơi” như vậy.
Chu Bẩm Sơn vừa lái xe vừa liếc nhìn cô: “Sao thế em?”
Lâm Ấu Tân cười nhẹ: “Khúc Tĩnh Đồng đó anh. Chị ấy nói mình đau lòng.”
“Chị họ em à? Cô ấy sao thế?”
Chu Bẩm Sơn hỏi một cách rất tự nhiên, như thể anh đã quên Khúc Tĩnh Đồng là ai từ lâu rồi vậy.
Lâm Ấu Tân nhớ lại mấy lần gặp mặt gia đình, Chu Bẩm Sơn đều tỏ ra xa lạ với Khúc Tĩnh Đồng. Lúc này, cô không nhịn được hỏi anh: “Anh thật sự không nhớ chút nào sao? Chị họ em đã theo đuổi anh ba năm cấp ba đấy.”
Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ: “Ba năm à? Cô ấy bắt đầu từ học kỳ hai lớp 10 mà? Nói chính xác hơn là hai năm rưỡi thôi.”
Lần này đến lượt Lâm Ấu Tân kinh ngạc, cô không thể tin nổi quay người lại: “Anh nhớ à? Vậy sao mấy lần gặp mặt anh lại cứ như không quen biết chị ấy vậy?”
“Thế em nghĩ anh nên nói gì đây, Ấu Tân?”
Đến ngã tư đèn đỏ, Chu Bẩm Sơn đạp phanh, nhìn cô. Mỗi lần anh gọi tên cô đều mang một vẻ trịnh trọng lạ thường.
“Anh không phải là kiểu người có thể nói đùa cho qua chuyện cũ. Nhưng nếu nghiêm túc nhắc lại, anh nghĩ chị em sẽ thấy lúng túng. Với cả, người bạn đời của chị ấy biết chuyện cũng sẽ không thoải mái mà, đúng không?”
Người bạn đời.
Lâm Ấu Tân trầm tư một lúc, rồi nhìn anh hỏi: “Anh nghĩ anh rể có bận tâm việc chị em từng thích người khác không?”
“Có lẽ vậy, tùy thuộc vào sự độ lượng của anh ấy thôi.”
“Thế còn đại đa số đàn ông thì sao?”
Chu Bẩm Sơn đặt tay lên vô lăng, mỉm cười nhẹ nhưng không trả lời: “Đây là câu hỏi gài bẫy đấy à? Ấu Tân, em đang cố dò hỏi anh sao?”
Lâm Ấu Tân cười: “Sao anh biết em đang dò hỏi anh?”
“Vì hiện tại em đang rất thiếu cảm giác an toàn.”
Ánh mắt sâu lắng của Chu Bẩm Sơn đặt trên người cô.
“Nhưng Ấu Tân à, anh mong em đừng sợ. Những điều em lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Anh sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho em một cuộc sống ổn định và hòa thuận nhất.”
Anh đã không bỏ sót khoảnh khắc cô lo sợ và hoang mang thoáng qua trong ánh mắt khi ở trước Cục Dân chính.
Cô cảm thấy cuộc hôn nhân này không có thật, cảm thấy xa lạ với anh, nên tự nhiên sẽ thấy bất an. Vì thế, cô mới hay suy nghĩ và thăm dò như vậy, để đảm bảo mối quan hệ được vững chắc.
Giống như một chú mèo nhỏ mới về nhà mới có chủ nhân mới vậy.
Lâm Ấu Tân bị anh nhìn đến mức rụt rè, lại có cảm giác một phần nào đó trong lòng mình đã bị nhìn thấu.
“…Em không có. Nhà em giàu mà, em không sợ gì hết đó.” Cô lập tức cằn nhằn, cúi đầu né tránh: “Em phải trả lời tin nhắn của Khúc Tĩnh Đồng đây, không nói chuyện với anh nữa đâu.”
Chu Bẩm Sơn bật cười, thấy cô đáng yêu đến mức lễ phép: “Được rồi, vậy lát nữa nói với anh nhé.”
Lâm Ấu Tân đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh, hai giây sau lại cúi đầu xuống.
Ngón tay đặt trên màn hình điện thoại, nhưng lòng lại rối bời không biết nên nhắn gì.
Cô nhận ra Chu Bẩm Sơn đã không trả lời trực tiếp chuyện Khúc Tĩnh Đồng đau lòng. Dù là lảng tránh hay chuyển chủ đề, anh cũng không để mình và người phụ nữ khác có thêm bất kỳ liên kết nào một cách vô hình.
Anh cũng không hề tự mãn khoe khoang hay tỏ vẻ nhân từ an ủi.
Thay vào đó, anh đã xử lý một cách rất thỏa đáng và có chừng mực.
Thật sự là một người rất thông minh.
/
Đến trước nhà hát, Chu Bẩm Sơn xuống xe, đưa chiếc túi mà cô để quên lại cho cô.
“Mấy giờ em tan ca, anh đến đón nhé?”
“Em cũng không chắc nữa. Chắc là sẽ khá muộn đó anh, có gì em sẽ nhắn cho anh sau nha.”
Lâm Ấu Tân cúi đầu nghe một tin nhắn thoại vừa được gửi tới, giọng Hạ Triệu Kinh từ loa điện thoại vọng ra:
[Cô Lâm, em có mang cà phê cho chị nè. Chị sắp đến chưa ạ?]
Một giọng nói nam pha chút tếu táo, khác hẳn với vẻ mặt ấm ức, nũng nịu của cậu ta hôm qua.
Chu Bẩm Sơn nhíu mày, lòng dâng lên sự cảnh giác: “Là cậu nhóc hôm qua đã gọi điện cho em?”
“Dạ.”
Lâm Ấu Tân cũng ấn gửi một tin nhắn thoại, giọng cô vui vẻ: [Tôi đến rồi nè, cảm ơn em nhé.]
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn tối sầm lại. Anh vừa định nói gì đó thì liếc thấy một chàng trai đeo túi chéo đang ngóng nhìn về phía họ.
Cậu chàng cao khoảng mét tám lăm. Thoạt nhìn trông còn khá trẻ. Cậu ta khoác lên mình chiếc áo khoác da đen và quần jean đầy phong trần, trên tay cầm hai ly cà phê. Vừa thấy họ, cậu ta liền khựng lại, nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Ấu Tân.
Chu Bẩm Sơn nheo mắt: “Ồ, là cậu ta sao?”
Anh đưa tay ôm lấy vai Lâm Ấu Tân, ra hiệu cho cô quay đầu lại.
“Sao ạ?”
Lâm Ấu Tân nghiêng đầu nhìn.
À, là Hạ Triệu Kinh.
Cô gật đầu: “Vâng, bạn diễn của em đó. Hôm nay em đã hứa sẽ giúp cậu ấy luyện thoại.”
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên vì Chu Bẩm Sơn lại có trí nhớ tốt đến vậy, đang định nói thì nghe Hạ Triệu Kinh ở phía sau bỗng gọi to: “Cô Lâm!”
“Đến rồi đây!”
Lâm Ấu Tân vội vàng đáp lại, nhận lấy chiếc túi từ tay Chu Bẩm Sơn: “Em vào trước nhé, anh Chu cũng đi làm việc đi ạ.”
Vẻ mặt cô không có gì khác lạ nhưng Chu Bẩm Sơn lại cảm thấy cô có vẻ hơi vội vàng, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi khó chịu.
“Anh cũng chẳng có gì phải bận, hôm nay anh đã đổi ca để đi kết hôn rồi.” Anh cười nói.
Hả?
Bước chân của Lâm Ấu Tân khựng lại, cô quay đầu: “Nhưng hôm qua em đã hẹn với đồng nghiệp rồi, nếu không…”
Sao tự dưng lại cảm thấy chột dạ thế nhỉ?
“Không sao, công việc quan trọng hơn mà.”
Chu Bẩm Sơn tỏ ra vô cùng thông cảm cắt ngang lời cô, khóe mắt liếc về phía sau. Cậu nhóc kia vẫn chưa rời đi, còn đứng đó với vẻ đầy khiêu khích.
Thế là anh vòng tay qua eo người con gái trước mặt, sau đó kéo cô sát vào lòng mình, cúi xuống ghé vào tai cô thì thầm:
“Tối nay hai đứa mình sẽ chính thức dọn về ở cùng nhau đó.”
“Về nhà sớm nhé, bà Chu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Ấu Tân: Sao tự nhiên anh ấy lại tán tỉnh mình vậy nhỉ?
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 15
10.0/10 từ 33 lượt.
