Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 16
Edit: Mỳ
Cả buổi chiều, Lâm Ấu Tân vẫn cứ thất thần vì hai chữ “Bà Chu” do chính miệng Chu Bẩm Sơn thốt ra.
Anh nói tối nay sẽ chính thức sống cùng nhau, rốt cuộc là có ý gì?
Là đúng như nghĩa đen, hay là… có ẩn ý nào khác nữa vậy nhỉ?
Về nhà sớm rồi làm gì nữa?
Liệu có…..quá nhanh không?
“Cô Lâm.”
“Cô Lâm?”
Tiếng gọi vang lên bên tai, Lâm Ấu Tân giật mình bừng tỉnh, thấy Hạ Triệu Kinh đang đưa kịch bản tới.
“Sao thế?”
“Câu này có chút vấn đề ạ.”
Lâm Ấu Tân đón lấy, lướt mắt nhanh rồi nói: “Cách ngắt câu vẫn chưa hay. Chẳng hạn như câu này, ‘Tôi muốn biến con dao nhọn đâm về phía em thành xiềng xích giam cầm chính tôi’, cách xử lý của cậu chưa đủ sâu sắc.”
Hạ Triệu Kinh nhíu mày, dùng bút gạch vài chỗ vào câu thoại rồi đưa cô xem: “Thế này thì ổn hơn chưa ạ?”
“Hay đấy, chẳng phải làm được rồi sao? Cứ phải để tôi nói lại lần nữa à?”
Hạ Triệu Kinh ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng gãi đầu, “Chị nói hay hơn mà.”
“Nhưng cậu đang làm mất thời gian của tôi đó.” Lâm Ấu Tân vừa nói đùa vừa nghiêm túc.
“… Xin lỗi nhé.” Hạ Triệu Kinh vuốt vội tóc, nói lời xin lỗi mà chẳng chút hối hận, ánh mắt hơi có chút thách thức nhìn cô: “Vậy tối nay chị có rảnh không? Em mời chị đi ăn, coi như bồi thường công sức nha.”
Gương mặt chàng trai trẻ mới ra trường tràn đầy sức sống. Từ đôi mắt dài hẹp lấp lánh ý cười đến mái tóc wolf cut highlight màu xanh dương phủ hai bên gáy, toát lên vẻ ngông cuồng, trẻ trung.
Lâm Ấu Tân bỗng nhiên ngây người trong giây lát, không hiểu sao lại nhớ đến nguyên nhân cậu ta được nhận vai trong phim “Khổ Nhĩ”.
Việc Hạ Triệu Kinh đảm nhận vai nam phụ trong “Khổ Nhĩ” là do cô đề cử. Lý do rất rõ ràng là ngoài việc đáp ứng các tiêu chuẩn về giọng nói, đài từ, ngoại hình và diễn xuất ra thì cậu ta cũng có phong thái giống hệt Lương Tiêu Thụ. Trên người luôn toả ra một chút phong trần, hợp vai, dễ được khán giả đón nhận.
Từ khi cậu ấy gia nhập, các thành viên trong đoàn kịch không ít lần xì xào, bảo cậu ấy có nét gì đó giống với Lương Tiêu Thụ. Dù Lâm Ấu Tân chưa bao giờ tự mình so sánh hai người, nhưng vào khoảnh khắc này cô lại bất giác đồng tình.
Cả hai đều có vẻ ngoài phóng khoáng, bất cần đời. Thậm chí cả dáng mắt, khóe môi nhếch lên khi cười, hay cả cách tìm cớ rủ cô đi ăn cũng giống nhau như đúc. Nỗi đau của ký ức cũ chợt ùa về, cuộn trào như thủy triều.
Lâm Ấu Tân quay mặt đi, nụ cười trên môi cũng vụt tắt: “Không có gì, chuyện nên làm thôi. Chị về nhà đây.”
Hạ Triệu Kinh khựng lại, ánh mắt thoáng qua chút thất vọng nhưng rồi cũng nhanh chóng nhún vai: “OK. Vậy ngày mai cô Lâm có đến không ạ? Em còn vài câu hỏi muốn hỏi chị.”
“Để xem đã, ngày mai không có lịch tập kịch của tôi.”
“Dạ, vậy em đi trước đây.”
Cánh cửa phòng tập khép lại, Lâm Ấu Tân cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, từ từ trấn tĩnh lại cảm giác chua chát bất ngờ dâng lên. Cô từng nghĩ mình đã không còn buồn vì chuyện đó nữa, nhưng không ngờ lại vẫn bị tổn thương vì một khoảnh khắc tương đồng đến thế.
Lúc này, cô chợt có cảm giác như mình đang phản bội chính mối tình tám năm và cả người đàn ông tên Lương Tiêu Thụ kia nữa. Từ giờ trở đi, cô sẽ phải sống chung với một người xa lạ mà mình chỉ mới quen biết chưa đầy một tháng.
Trước khi đăng ký kết hôn, cô không hề thấy sợ hãi. Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy bàng hoàng, lo lắng, thậm chí là muốn từ chối. Chưa bao giờ có ai dạy cho cô, rốt cuộc thì phải sống cả đời với một người mình không yêu như thế nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi tay áo sơ mi trắng đã ướt đẫm nước mắt rồi lại khô đi, cô mới chậm rãi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng tập.
Xuống lầu, cô chạm mặt Từ Trừng Ninh. Cô ấy đang lướt điện thoại, ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt làm lộ rõ vẻ nhíu mày đầy lo lắng, như thể vừa thấy tin tức gì đó chấn động lắm.
“Tiểu Ninh?” Lâm Ấu Tân cất tiếng khàn khàn.
“Ối!”
Từ Trừng Ninh nghe thấy giọng cô, theo phản xạ giấu điện thoại ra sau lưng như sợ bị phát hiện, sau đó mới kêu lên: “Cậu làm tớ hết hồn!”
“Sao vậy?” Giọng Lâm Ấu Tân vẫn còn chút nghèn nghẹt, mềm mại đầy khó hiểu: “Cậu đang xem gì mà sợ thế?”
Từ Trừng Ninh đảo mắt, lập tức tắt màn hình, nhét điện thoại vào túi: “Không có gì đâu. Sao hôm nay cậu lại đến đây? Tớ nhớ hôm nay đâu có lịch tập kịch của cậu đâu nhỉ.”
“Không có, Hạ Triệu Kinh bảo tớ đến để luyện thoại cùng.”
Lâm Ấu Tân lòng rối bời, định bụng sẽ rủ Từ Trừng Ninh đi ăn tối và tâm sự. Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Mở ra xem, là tin nhắn của Chu Bẩm Sơn.
Z: [Xong chưa? Anh đến đón em.]
Cô cau mày, bất lực thở dài.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Từ Trừng Ninh có vẻ đứng ngồi không yên, bản năng quan tâm đến cô nhưng lại có chút vội vã muốn rời đi.
“Không sao.” Lâm Ấu Tân tắt màn hình điện thoại, nhíu mày nhìn cô ấy: “Cậu có rảnh không? Tớ muốn nói chuyện với cậu chút.”
Từ Trừng Ninh gãi đầu bối rối: “Hôm nay không được rồi, tớ có chút việc. Mai nhé?”
Lâm Ấu Tân khựng lại, cô vốn định nói cho Từ Trừng Ninh chuyện mình đã kết hôn.
“…Vậy được rồi, để vài hôm nữa vậy. Mai tớ sẽ không đến đâu đó.”
“Ừm, vậy cậu về nhà trước đi.”
Trước khi đi, Lâm Ấu Tân nhìn Từ Trừng Ninh dò xét: “Cậu thật sự không sao chứ?”
“Không sao thật mà, cậu về đi. Tớ còn đi bàn bạc với thầy Cố chuyện livestream của vở ‘Tiểu hồ tiên’ đây.”
“À, vậy được rồi.”
Lâm Ấu Tân đầu đầy dấu hỏi, nhìn Từ Trừng Ninh lần cuối rồi khoác túi rời đi.
Đợi cho đến khi tiếng giày cao gót lộc cộc biến mất sau cánh cửa lớn, Từ Trừng Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt của cô ấy lộ rõ sự căng thẳng. Tay lại rút điện thoại ra rồi mở màn hình, giao diện vẫn dừng ở bài viết cô ấy vừa xem lúc nãy….
#Diễn viên điện ảnh Lương Tiêu Thụ kín đáo công khai bạn gái#
Kèm theo là một bức ảnh paparazzi chụp lại cảnh hai người đang hôn nhau say đắm.
/
Lâm Ấu Tân rời khỏi nhà hát, cô định bụng là sẽ bắt một chiếc taxi để về căn hộ Nam Sùng. Bất chợt, tiếng còi xe vang lên, một chiếc SUV màu đen từ từ tiến lại.
Vì ở đây không có đèn đường, cô cứ ngỡ mình chắn lối nên lùi sang một bên. Chẳng ngờ, chiếc xe lại từ từ dừng hẳn ngay bên cạnh cô.
Cửa kính hạ xuống, Chu Bẩm Sơn cất tiếng gọi: “Ấu Tân.”
Lâm Ấu Tân bất ngờ, khẽ cúi người. Cô ghé mắt nhìn vào bên trong.
Anh đã thay chiếc áo sơ mi trắng. Giờ đang khoác một chiếc áo len chui đầu màu nâu nhạt. Có lẽ đây là trang phục thường ngày ở nhà của anh.
“Anh Chu, sao anh lại đến đây ạ?”
“Đến đón em. Tại anh không thấy em trả lời tin nhắn của anh.”
“Em xin lỗi, lúc đó em đang bận nên không thấy tin nhắn ạ.”
Lâm Ấu Tân thản nhiên mở cửa xe, mang theo một làn hương thơm dịu của hoa nhài cùng chút se lạnh của tuyết mùa đông.
“Ừm.” Chu Bẩm Sơn hít một hơi, chợt khựng lại. Sau cùng anh lên tiếng hỏi: “Nước hoa hay sữa tắm của em có mùi hoa nhài à?”
Động tác thắt dây an toàn của Lâm Ấu Tân khẽ dừng lại, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: “…Không ạ. Em chưa bao giờ dùng nước hoa hay sản phẩm nào có mùi đó. Có chuyện gì sao anh?”
“Không có gì.” Chu Bẩm Sơn thu ánh mắt về, thầm nghĩ có lẽ mình đã nhầm lẫn.
Chiếc xe đi theo tuyến đường về căn hộ Nam Sùng. Vì vẫn chưa quen đường, Chu Bẩm Sơn bật định vị. Tiếng phát thanh chỉ đường “Rẽ trái ở ngã tư phía trước,” “50 mét nữa có đèn giao thông,” cứ thế vang lên đều đều.
Chu Bẩm Sơn hai tay giữ vô lăng, liếc nhìn cô: “Tâm trạng không tốt à em?”
Lâm Ấu Tân lập tức phủ nhận: “Không có ạ.”
Chu Bẩm Sơn im lặng một lúc, rồi không nói gì thêm.
Lâm Ấu Tân thường mang đến cảm giác lạc quan, hoạt bát. Lần duy nhất anh thấy cô buồn bã là vào một đêm tuyết cách đây một tháng, khi cô mượn anh bật lửa.
Phản ứng của cô lúc này giống hệt lúc đó.
Điểm khác biệt duy nhất là lần trước cô coi anh như người lạ và còn có thể hút thuốc để giải tỏa, còn lần này, cô lại chọn cách che giấu cảm xúc của mình.
Lâm Ấu Tân lúc này thực sự muốn hút thuốc, nhưng Chu Bẩm Sơn đang ở đây nên cô không dám.
Chiếc xe im lặng chạy đến dưới tòa nhà.
Mấy ngày trước, Lâm Ấu Tân đã thêm thông tin của Chu Bẩm Sơn vào hệ thống cư dân nên anh có thể tự do ra vào. Tuy nhiên, lúc này anh lại đậu xe ở ven đường.
“Anh vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ, khoảng mười lăm phút nữa sẽ về.”
Anh vừa cởi dây an toàn vừa nói.
Lâm Ấu Tân khẽ ngừng lại: “Vậy em ở lại trong xe nhé.”
“Ừm.”
Lâm Ấu Tân không hỏi anh mua gì, Chu Bẩm Sơn cũng không nói.
Khi Chu Bẩm Sơn bước vào cửa hàng, cô cũng mang túi xuống xe, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Chiếc bật lửa màu hồng mà Chu Bẩm Sơn mua cho cô lần trước đã bị cô vứt ở xó xỉnh nào đó. Cái cô luôn mang theo bên mình là chiếc bật lửa cặp đôi với Lương Tiêu Thụ.
Chiếc bật lửa kim loại hình vuông màu bạc. Vì bề ngoài giống hệt nhau nên khi chia tay, cả hai cũng chẳng biết cái nào là của ai.
Lúc này, cô v**t v* vật cũ, lòng ngổn ngang trăm mối.
Khẽ hít một hơi thật sâu, cô nuốt nước mắt vào trong giữa dòng người và xe tấp nập. Vừa quay đầu, ánh mắt cô chợt liếc thấy ánh đèn vàng ấm áp của cửa hàng tiện lợi không xa, chợt cô nhận ra Chu Bẩm Sơn đang ngồi bất động bên cửa sổ, cúi đầu, không rõ đang nhìn gì.
Mười lăm phút sau, Chu Bẩm Sơn quay lại với một chiếc túi ni lông trong tay. Vào xe, anh thuận tay đưa nó cho cô.
Bên trong, tiếng giấy gói sột soạt, còn có tiếng hộp kim loại va vào nhau lách cách.
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên, chỉ tay vào mình: “Anh mua cho em ạ?”
Chu Bẩm Sơn nói ít: “Ừm.”
Lâm Ấu Tân cúi đầu mở túi, rồi bất chợt sững người.
Bên trong là đủ loại kẹo.
/
Trên đường về từ cửa hàng tiện lợi, Lâm Ấu Tân trầm mặc hơn hẳn.
Đặc biệt là khi về nhà, nhìn thấy những món ăn trong hộp giữ nhiệt, cô lại càng im lặng.
“Có những người, sớm muộn gì cũng bị lương tâm dày vò.”
Bỗng dưng câu nói đó xuất hiện trong đầu cô.
“…Anh nấu à?”
Chu Bẩm Sơn rửa tay xong, bày bát đũa, khẽ cúi đầu: “Anh nấu đấy. Đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi em.”
Lần trước Văn Trừ đến giúp chuyển nhà, họ cũng đã từng ăn cơm ở căn hộ Nam Sùng rồi nên giờ cô cũng không còn ngại ngùng gì nữa. Lâm Ấu Tân gật đầu.
Nhưng trong lòng cô vẫn thấy hơi kì lạ.
Sao không ai nói cho cô biết là Chu Bẩm Sơn biết nấu ăn nhỉ?
Rửa tay xong rồi ngồi vào bàn. Lâm Ấu Tân nhìn kĩ, mấy món ăn không phức tạp nhưng lại trông ngon mắt vô cùng.
“Cảm ơn anh, em ăn đây.”
Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong đêm: “Ăn đi, ăn nhiều chút.”
Anh giả vờ không thấy mắt Lâm Ấu Tân đã đỏ lên, cũng giả vờ không nhận ra tâm trạng chẳng mấy vui vẻ của cô. Giờ phút này đây, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi.
Hai người ăn cơm chẳng mấy khi nói chuyện. Chu Bẩm Sơn vốn là người ít nói, còn Lâm Ấu Tân thì không có tâm trạng. Bữa cơm trôi qua rất yên ắng.
Mãi đến khi rửa bát xong, bàn bạc chuyện tối nay ngủ thế nào, không khí bắt đầu trở nên ngượng nghịu.
Lâm Ấu Tân cầm điện thoại, Từ Trừng Ninh vừa nhắn tin cho cô. Lâm Ấu Tân cúi đầu định xem, như muốn lấy cớ lảng tránh, vành tai cô đỏ ửng: “…Sao cũng được, anh quyết định đi.”
Chu Bẩm Sơn hít một hơi, ngay lập tức cảm thấy lúng túng, như kiểu khách đến nhà ở nhờ.
“Ấu Tân, chúng ta thử…”
Anh chưa nói xong, đột nhiên thấy Lâm Ấu Tân đờ người ra. Cô cứ thế mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cả người đờ đẫn như bị đóng băng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người sẽ không phải chờ đợi lâu nữa đâu. Hãy cho Lâm Ấu Tân chút thời gian để khâu lại vết sẹo này nhé!
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 16
10.0/10 từ 33 lượt.
