Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 14
Edit: Mỳ
Việc Chu Bẩm Sơn muốn chuyển đến sống chung sớm như vậy khiến Lâm Ấu Tân có hơi bất ngờ, nhưng cô cũng chẳng thấy lạ gì mấy. Đằng nào thì sau khi đăng ký kết hôn cả hai cũng sẽ ở chung, sớm vài ngày hay muộn vài ngày đâu có khác gì.
Đồ anh mang đến cũng đã kha khá. Từ sách y học, máy tính bàn để làm luận văn, máy in, cho đến quần áo đủ cả bốn mùa, còn có một đống dụng cụ tập thể hình nữa. Mấy món đồ tập gym kia mới thật sự dữ dội, cô thậm chí phải dọn riêng hẳn một căn phòng cho chúng. Nào là một cái máy tập tổng hợp đa năng to kềnh, rồi cả cặp tạ đòn mỗi bên 50kg, đây là những thứ mà cô chỉ thấy người ta dùng ở phòng gym thôi.
Việc chuyển đồ diễn đến rải rác, kéo dài mãi cho đến đúng một ngày trước khi họ đi đăng ký kết hôn. Và cũng trong ngày cuối cùng của chiến dịch chuyển nhà này, Lâm Ấu Tân cuối cùng cũng được gặp cậu bạn thân của Chu Bẩm Sơn là Văn Trừ.
Thật sự là lần đầu tiên chạm mặt, cô đã không thể tin rằng Chu Bẩm Sơn lại có một người bạn như thế.
Ngày hôm ấy, cô vừa trở về từ phòng tập, trên tay vẫn còn ôm kịch bản, đang đeo tai nghe để cùng Hạ Triệu Kinh thảo luận về diễn xuất của cậu. Cánh cửa thang máy vừa mở ra, cô đã nhìn thấy trước cửa nhà mình một chàng trai cao ráo, phong cách thành thị, mặc chiếc sơ mi hoa cổ xẻ sâu.
Văn Trừ nhìn thấy cô, mắt trợn tròn, buột miệng “Á đù!” một tiếng, ngay sau đó liền cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại, giọng oang oang: “Này lão Chu, cậu được đấy! Bạn gái xinh thế này cơ mà!”.
Lâm Ấu Tân đang ôm cả đống đồ, gương mặt mộc, mái tóc đen mượt mà xõa trên vai, cứng người lại, không biết nói gì.
“…Anh là?”
Khu Nam Sùng này là mỗi tầng chỉ có một căn hộ, lên lầu phải có thẻ cư dân do bảo vệ kiểm duyệt. Cô nhớ mình chỉ đăng ký thông tin của Chu Bẩm Sơn thôi, nên ánh mắt nhìn Văn Trừ vừa dò hỏi vừa đầy cảnh giác.
“Chào chị dâu.”
Văn Trừ đúng là người hay ho. Thấy Lâm Ấu Tân cảnh giác nhìn mình, anh ta chẳng thèm giới thiệu bản thân, ngược lại còn cười toe toét gọi “chị dâu” để trêu cô.
“Chị Ấu Tân, bên chị có việc gì à?”
Trong tai nghe, Hạ Triệu Kinh cảm thấy có gì đó không đúng, liền lên tiếng hỏi.
“À, không sao, chắc là… người quen thôi.”
“Dạ, vậy chúng ta còn bàn về kịch nữa không? Chị có tiện không?”
Gần đây, việc tập kịch cho vở “Khổ Nhĩ” đã bước vào giai đoạn giữa và cuối. Một khi khối lượng công việc tăng lên, các diễn viên mới như Hạ Triệu Kinh sẽ cảm thấy đuối sức. Hạ Triệu Kinh và cô có nhiều cảnh diễn chung nhất, về cơ bản thì đều là do cô hướng dẫn.
Chỉ là cô cũng phải chuẩn bị song song cho buổi phát sóng trực tiếp và tập kịch cho vở “Tiểu Hồ Tiên”, nên thời gian không đủ. Lịch trình của hai người luôn lệch nhau, khiến Hạ Triệu Kinh có chút lo lắng.
“…Để lát nữa nhé, tôi có chút việc.”
“…Được rồi. Vậy em đợi điện thoại của chị. Chị Ấu Tân ơi, em lo quá…”
“Khổ Nhĩ” là vở kịch đầu tiên Hạ Triệu Kinh được diễn trên sân khấu. Dù chỉ là vai phụ thôi, nhưng không lo lắng mới là chuyện lạ.
Tuy nhiên, Lâm Ấu Tân bây giờ chẳng có thời gian để xoa dịu cậu, cô phải tìm xem người đứng ngoài cửa là ai đã.
“Lát nữa tôi gọi lại cho cậu sau nhé.”
Ngắt điện thoại, cô đi tới.
“Anh là… bạn của anh Chu à?”
Giọng cô đầy vẻ nghi ngờ, không hề che giấu.
Văn Trừ đối diện cũng không ngừng đánh giá cô.
Đôi mắt trong sáng nhưng không hề yếu đuối, thân hình cao ráo, cân đối. Dù chỉ mặc bộ đồ đơn giản không có logo nổi bật, nhưng khí chất toát ra lại cho thấy cô không thể nào là người của một gia đình tầm thường được.
“Phải. Cậu ấy đang mang sách lên lầu, bảo tôi lên trước. Chị dâu, mở cửa đi, tôi khát khô cả họng rồi đây này.”
Trên người anh ta toát ra khí chất của một người đi qua vạn đóa hoa mà chẳng vương một cánh. Lâm Ấu Tân khẽ nhìn người nọ một cái, vẫn không động đậy mà chỉ cười dịu dàng: “Sách nặng như vậy, sao anh không giúp anh ấy một tay đi?”
Cô không mở cửa mà cũng chẳng lại gần, cô cứ thế mà duy trì một khoảng cách nhất định.
Văn Trừ thấy cô đề phòng liền kêu lên một tiếng: “Ôi dào, lão Chu nhà tôi ngày nào cũng tập tạ, cứ đẩy tạ hông cả trăm kí lô, nâng cả tôi lên còn được nữa là! Tôi làm sao mà khỏe bằng anh ấy, mới khuân được hai thùng quần áo đã muốn bỏ cuộc rồi.”
Lâm Ấu Tân im lặng một lát, có chút tin lời người này nói. Theo những kinh nghiệm ít ỏi của cô, Chu Bẩm Sơn quả thực rất khỏe.
Trong lúc đang giằng co thì thang máy phía sau đã lên tới nơi, cánh cửa mở ra. Chu Bẩm Sơn thong dong ôm một thùng sách bước ra.
“Ấu Tân?” Anh đi thẳng về phía cô.
Lâm Ấu Tân hé miệng, chưa kịp nói gì thì người anh em phía sau đã la oai oái: “Lão Chu, cuối cùng cậu cũng về rồi! Chị dâu không mở cửa cho tôi, tôi sắp khát chết đến nơi rồi đây này!”
Lâm Ấu Tân không thể chịu đựng thêm nữa, nhìn sang Chu Bẩm Sơn: “Anh ta còn chẳng giới thiệu bản thân nữa là, anh nói xem thế thì tại sao em phải mở cửa cho một người lạ cơ chứ?”
“Này, lão Chu. Nãy tôi đã nói tôi là bạn cậu mà. Khoan đã! Cậu lườm tôi làm gì?”
Chu Bẩm Sơn căn bản không thèm nghe Văn Trừ nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, rồi đứng chắn giữa hai người, nhưng thân thể lại hướng về phía Lâm Ấu Tân: “Cậu ta là Văn Trừ, bạn học đại học của anh. Hôm nay anh có nhờ cậu ấy đến giúp anh chuyển vài món sang nhà. Có mạo phạm em rồi, thật sự xin lỗi em.”
“Cũng không hẳn là mạo phạm…”
Lâm Ấu Tân lúc này mới nhìn thẳng về phía người kia, khẽ nói: “Chào anh.”
Cô ôm đồ đi đến cửa, nhấn vân tay: “Vào đi.”
Văn Trừ cười hì hì, định nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Chu Bẩm Sơn chặn lại.
“Em mới từ nhà hát về à?”
Mở cửa, Lâm Ấu Tân đưa cho mỗi người một đôi dép đi trong nhà dùng một lần, khác với đôi cô đang mang.
“Dạ, em vừa mới tập kịch xong ạ.”
Lâm Ấu Tân cảm thấy thái độ của mình với Văn Trừ lúc nãy không được tốt, bèn chủ động đi vào bếp rót nước cho cả hai.
“Chị dâu, có nước Evian không? Cho tôi xin một chai ướp lạnh nhé.”
Lâm Ấu Tân còn chưa kịp nói gì thì Chu Bẩm Sơn đã liếc mắt qua, lạnh giọng: “Bộ cậu không có tay à?”
“Chà, lão Chu. Tôi tốt bụng giúp cậu chuyển nhà mà cậu lại có thái độ này à? Sao mà cậu không tử tế chút nào hết trơn vậy.”
“Cậu tử tế lắm, lần sau không viết được luận văn thì đừng có cầu xin tôi.”
Văn Trừ: “…Độc ác quá rồi đấy, học giỏi là ghê gớm lắm hả.”
“Tôi là Phó giáo sư, xin hỏi cậu là…..?”
Lâm Ấu Tân đứng quay lưng về phía họ ở quầy bếp, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Trong lòng cô vô cùng ngạc nhiên.
Cô không ngờ Chu Bẩm Sơn lại có mặt này.
Cứ… trẻ con thế nào ấy.
Lâm Ấu Tân lấy hai chai Evian từ tủ lạnh, đưa cho mỗi người một chai. Văn Trừ có vẻ rất khát, uống hết một chai rồi uống nốt luôn cả chai của Chu Bẩm Sơn.
Lâm Ấu Tân định quay lại lấy cho Chu Bẩm Sơn, nhưng bị Văn Trừ chặn lại, buông lời trêu chọc rất ra vẻ như là đang muốn ăn miếng trả miếng: “Thôi mà chị dâu, bạn trai chị chỉ uống nước lọc nóng thôi, ông cụ non dưỡng sinh mà, khác mấy người trẻ tụi mình lắm đó.”
Chu Bẩm Sơn nhắm mắt, khẽ thở dài. Anh cứ như là đã quá quen với mấy câu đùa này nên cũng lười nói lại.
Thế nhưng Lâm Ấu Tân thì không thể chịu được cái kiểu trêu chọc không giới hạn của Văn Trừ. Cô cười tít mắt, khoanh tay, ngồi xuống cạnh Chu Bẩm Sơn, ra dáng che chở:
“Ủa, nhưng mà anh với bạn trai tôi là bạn học mà, thế chẳng phải anh cũng là già cỡ đó sao?”
Văn Trừ suýt sặc nước, ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Chu Bẩm Sơn.
Chuyện gì thế này? Không phải nói là trong lòng người ta không có cậu à???
Cái ý “bạn trai” này là sao?
Chu Bẩm Sơn cũng sững sờ, đặc biệt khi Lâm Ấu Tân ngồi sát bên. Hương thơm thoang thoảng, vương vài nổa hương dịu nhẹ tựa như có ma lực khiến anh nhất thời mất hồn.
Anh cố gắng kiềm chế mà khẽ liếc sang. Ngay khi vừa nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt cô, trái tim anh bỗng chốc đập hụt đi mất vài nhịp.
Cảm giác ấy tựa như dòng suối ấm áp đang dần thấm đẫm từng hạt cát lắng đọng trôi dạt vào bờ.
Lâm Ấu Tân chẳng hề hay biết gì về tâm trạng của hai người đàn ông này.
Thấy Văn Trừ ngẩn ra, cô nghĩ hành động trượng nghĩa này của mình đã có tác dụng. Khoé môi của Lâm Ấu Tân khẽ cong lên, thầm vui vẻ tự vỗ tay khen ngợi bản thân.
Nửa sau buổi ăn, Văn Trừ gần như không nói gì, đặc biệt là khi cả ba cùng ăn tối, anh ta cứ lén lút quan sát cách hai người họ tương tác.
Trong lúc trò chuyện về công việc, Văn Trừ cũng chẳng giấu giếm sự tò mò của mình dành cho cô.
“Diễn viên kịch sân khấu à? Chị dâu, sao chị không thử đóng phim điện ảnh đi? Diễn kịch có phải phí hoài nhan sắc này không cơ chứ?”
Dần quen với cách nói chuyện của Văn Trừ, thậm chí là cả tiếng “chị dâu” kia, Lâm Ấu Tân cũng hiểu ra người này thẳng tính nhưng lại không hề có chút ác ý nào.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Các kịch bản được mời đều khá bình thường, nên tôi không nhận. Khi nào có vai diễn hay thì tôi mới cân nhắc thôi.”
Chu Bẩm Sơn và Văn Trừ đồng loạt nhướn mày.
Thì ra không phải là không muốn đóng, mà là chưa có kịch bản nào vừa ý cô mà thôi.
Những năm gần đây, Chu Bẩm Sơn cũng thỉnh thoảng để mắt đến cô. Trong giới, cô khá được săn đón, bởi lẽ cô có diễn xuất và đài từ tốt, lại có xuất thân trong sạch, gia đình cũng có tiếng tăm. Không ít đạo diễn lớn đã mời gọi nhưng mà cô vẫn luôn từ chối.
Anh cứ ngỡ là vì ai đó nên cô mới không muốn bước chân vào cùng một giới với người ấy.
“Gần đây có vở kịch nào sắp công chiếu không? Anh sẽ đến ủng hộ em.” Chu Bẩm Sơn thấy cô ho nên châm thêm nước vào ly cho cô.
Văn Trừ cũng vội vàng hưởng ứng: “Tôi cũng đi! Tôi sẽ bao trọn nhà hát để làm phúc lợi cho nhân viên công ty luôn.”
Trước bữa ăn, Lâm Ấu Tân đã biết Văn Trừ không phải là bác sĩ, mà chỉ là một nghiên cứu sinh y học bị trì hoãn tốt nghiệp, đồng thời là người điều hành công ty thiết bị y tế của gia đình, từng trúng thầu ở bệnh viện số một thành phố.
Biết được người trước mặt là một công tử nhà giàu, Lâm Ấu Tân cũng không hề khách sáo: “Vậy thì tôi xin cảm ơn trước nhé. Sau Tết này, bên đoàn kịch tôi đúng là có hai vở sắp công diễn, khi nào chính thức thì tôi sẽ báo cho cho mọi người biết ngay.”
Khi nhắc đến việc quảng bá cho đoàn kịch, cô rất tự nhiên. Chẳng mấy chốc, cô và Văn Trừ đã thêm Wechat của nhau. Cả hai đều là người hướng ngoại, nên không khí lập tức trở nên sôi nổi. Thoáng chốc, người ta còn không phân biệt được Văn Trừ là bạn của ai trong hai người họ, mà trông anh ta giờ đây lại giống người nhà của Lâm Ấu Tân hơn.
“Chị dâu cứ yên tâm, kịch sân khấu là một loại hình nghệ thuật cao cấp mà. Tôi nhất định phải để nhân viên của mình đến cảm thụ. Chị cứ tin ở tôi.”
Trước khi ra về, Văn Trừ không quên đảm bảo.
Lâm Ấu Tân cười híp mắt: “Cảm ơn nhé, nhớ đến “cảm thụ” vài suất đấy.”
Bữa trưa là đồ ăn gọi về, coi như là thù lao cho việc Văn Trừ đến giúp đỡ. Ăn xong, Lâm Ấu Tân tiện tay dọn dẹp hộp cơm, còn Chu Bẩm Sơn thì tiễn Văn Trừ ra cửa.
Văn Trừ lén đưa mắt ra hiệu cho anh, gương mặt ranh mãnh mấp máy khẩu hình: “Đã quá đúng không!”
Đó là lúc Văn Trừ nhắc tới chuyện Lâm Ấu Tân gọi anh là “bạn trai” và đứng ra bảo vệ anh.
Khuôn mặt Chu Bẩm Sơn không có nhiều biểu cảm, nhưng trên môi lại nở một nụ cười thật tươi: “Về đi, lái xe cẩn thận nhé.”
Văn Trừ ghen tị đấm nhẹ vào ngực anh một cái.
Đóng cửa lại, Chu Bẩm Sơn quay về phòng ăn thì thấy Lâm Ấu Tân đang đeo găng tay cùng với vẻ mặt nhăn nhó dọn dẹp thức ăn thừa.
Anh bước nhanh tới: “Để anh làm cho.”
Lâm Ấu Tân như được cứu rỗi, không hề khách sáo, vứt ngay đôi găng tay ra: “Tốt quá, anh làm nhanh lên nhé!”
“Nhiều dầu mỡ lắm, anh đeo găng tay vào đi.”
Chu Bẩm Sơn định nói không sao, nhưng rồi lại dừng lại một chút, khẽ đáp: “Được.”
Thế là Lâm Ấu Tân chạy vào bếp lấy hai chiếc găng tay dùng một lần: “Có cần em đeo giúp anh không?”
Anh chàng nào đó mặt mày bình thản đưa tay ra: “Cần, cảm ơn em.”
Đeo găng xong, Chu Bẩm Sơn tiếp tục dọn dẹp. Lâm Ấu Tân nhớ ra Hạ Triệu Kinh đang đợi điện thoại của mình, bèn giơ điện thoại lên lắc lắc: “Em phải gọi lại cho Hạ Triệu Kinh một cuộc điện thoại công việc, anh Chu cứ tự nhiên nhé?”
“Được.”
Lâm Ấu Tân vốn dĩ chẳng có chút ý thức của chủ nhà nào. Cô cứ luôn nghĩ đằng nào sau này đây cũng là nhà của cả hai người họ thôi, thế là lững thững đi ra ghế sô pha.
Cô gọi video cho Hạ Triệu Kinh, cậu nhóc này vẫn đang miệt mài luyện thoại trong phòng tập.
“Triệu Kinh, luyện tập đến đâu rồi?”
“Chị Ấu Tân, em phiền chết đi được, đạo diễn Cố cứ bảo cảm xúc của em vẫn không đúng. Với cả mấy người bên nhóm của Thí Hàn lại còn cứ mỉa mai nói bóng nói gió nữa chứ…”
Một giọng nói nam giới đầy sức sống từ loa điện thoại vọng ra khiến cho Chu Bẩm Sơn khựng lại, động tác dọn dẹp cũng chậm hơn.
“Mỉa mai nói bóng nói gió gì chứ?” Lâm Ấu Tân từ tư thế nằm ườn người bật dậy, nhíu mày: “Đều là đồng nghiệp cùng đoàn làm phim, họ làm thế để phá hỏng tâm trạng của cậu thì có lợi gì cho họ đâu?”
“Ai biết được, chắc mọi người không thích em.” Giọng cậu nhóc có chút nũng nịu.
Nghe thấy thế, Chu Bẩm Sơn cau mày đầy khó chịu, bỗng nhiên anh không còn muốn dọn dẹp nữa.
Lâm Ấu Tân ghét nhất là chuyện nội bộ lục đục. Vở kịch “Khổ Nhĩ” không dễ dàng gì để dựng lại, thế mà đám người này không đồng lòng hợp sức mà lại còn mỉa mai nhau làm gì chứ.
Chỉ là cô và Thí Hàn cũng có gọi là quen biết, nhất thời không tiện nói thẳng ra, cô đành phải an ủi Hạ Triệu Kinh: “Không sao, cứ thả lỏng đi. Cậu là người do tôi dẫn dắt, là bạn diễn của tôi. Chỉ cần tôi công nhận cậu là được, nên cậu không cần nghe lời họ nói đâu.”
Hạ Triệu Kinh vốn dĩ còn đang ủ rũ, giờ lại như được tiêm một liều thuốc trợ tim, ấm ức tìm kiếm sự an ủi: “Nhưng nếu em cứ mãi không thể điều chỉnh tốt thì sao, chị Ấu Tân, khi nào chị có thời gian đến nhà hát vậy? Em muốn cùng chị đối mặt luyện tập.”
“Ngày mai đi. Không sao đâu, đừng sợ, tôi sẽ cùng cậu mài giũa, hôm nay không được thì còn có ngày mai. Giờ cậu lấy kịch bản ra, chúng ta cùng nhau luyện từng câu một…”
Đây là lần đầu tiên Chu Bẩm Sơn thấy Lâm Ấu Tân trong trạng thái làm việc, rất chuyên nghiệp và kiên nhẫn. Thế nhưng, chút vui sướng vừa nhen nhóm trong lòng anh lại dần lắng xuống, cuối cùng trở về với sự tĩnh lặng.
Lâm Ấu Tân vừa dứt cuộc điện thoại, Chu Bẩm Sơn đã dọn dẹp xong túi đựng đồ ăn ngoài và xách đến cửa ra vào, chuẩn bị rời đi.
“Anh đi rồi sao?” Cô chạy tới.
Cả một ngày, dường như từ khoảnh khắc này, họ mới bắt đầu nói chuyện riêng với nhau.
Chu Bẩm Sơn lấy chiếc áo khoác treo trên móc xuống: “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai anh sẽ đến đón em.”
Anh đang nhắc đến chuyện ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn.
Lâm Ấu Tân gật đầu: “9 giờ, em nhớ rồi.”
Chu Bẩm Sơn mang giày xong và bước ra cửa. Khi sắp đóng cửa, anh bỗng dừng lại, ánh mắt trầm ấm nhìn gương mặt cô.
“Ấu Tân.”
“Vâng?” Lâm Ấu Tân cười nhìn anh: “Sao thế anh?”
Ở nhà, cô mặc một chiếc váy dài mềm mại màu trắng kem, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, vòng eo mảnh mai, thon thả. Chỉ cần anh cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng trên mái tóc cô.
“Có thể ôm em một phút trước khi đi không?” Anh đã nghĩ vậy, nhưng lại thấy thật đường đột nên thôi.
Họ vẫn chưa có một mối quan hệ chính thức. Mà kể cả nếu có đi chăng nữa nhưng cô không tình nguyện thì anh cũng sẽ không làm.
“Không có gì. Em nhớ khóa cửa cẩn thận nhé, những thứ còn lại để mai anh đến dọn dẹp cho.” Anh lùi lại một bước.
“Vâng, anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Tận mắt nhìn cánh cửa chống trộm đóng lại và khóa vào, Chu Bẩm Sơn mới xách túi đi nhấn thang máy.
Thang máy đi xuống, trái tim anh cũng dần chìm xuống, trở nên tĩnh lặng.
Anh cũng vừa mới nhận ra, sự tử tế của cô không chỉ dành riêng cho anh.
Dù cho chồng cô có là người khác, khi gặp phải sự ấm ức và bất công, cô cũng sẽ đứng ra bảo vệ.
Một người tốt, bản thân họ đã có thể chữa lành cho tất cả mọi người.
Với cô, anh chưa bao giờ là người đặc biệt.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 14
10.0/10 từ 33 lượt.
