Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Chương 127: Phiên ngoại 8:
352@-
Chuyện cần làm trong ngày đã xong, Ninh Thanh Ca cùng Thịnh Thập Nguyệt xử lý công vụ sớm, tiện tay đem Thịnh Hoan Ý gửi cho Diệp Nguy Chỉ trong phủ, rồi trộm lấy nửa ngày nhàn rỗi.
Ba!
Quân cờ bạch ngọc rơi xuống bàn cờ, tiếng ngọc va vào mộc vang giòn tan.
Thịnh Thập Nguyệt ngồi nghiêng bên trái, một tay chống cằm, tay kia vốc quân cờ trong hộp, cầm lên rồi thả xuống nghe lách cách vang dội.
Đối diện, Ninh Thanh Ca không thúc giục, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn nàng suy nghĩ.
Bên cạnh lư hương chầm chậm tỏa khói trắng, hương thơm lan tỏa khắp gian phòng.
Thịnh Thập Nguyệt chẳng mấy chuyên tâm, tùy tay nhặt một quân cờ ngọc, do dự đặt lên bàn. Còn chưa hạ xuống hẳn, lại dừng giữa không trung, suy tính rồi đặt trở lại chỗ cũ.
Ngược lại, Ninh Thanh Ca ra tay dứt khoát. Thấy Thịnh Thập Nguyệt đã hạ cờ, nàng liền lập tức rơi xuống một quân bạch tử, như thể sớm đã dự liệu bước tiếp theo của đối phương.
Thịnh Thập Nguyệt thoáng sững người, nhìn kỹ thế cục, mới phát hiện bản thân đã rơi đúng vào cạm bẫy của Ninh Thanh Ca, không còn đường xoay chuyển.
“Nàng…” Nàng bất mãn, cau mày. Từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng đã thua hai ván liền. Tục ngữ nói quá tam ba bận, nhưng Ninh Thanh Ca một chút cũng không chịu nhường.
Ý nghĩ vụt qua, nàng liền giở trò vô lại. Đưa tay muốn lấy lại quân cờ vừa hạ, miệng lớn tiếng:
“Ta hạ sai rồi, chơi lại!”
Ninh Thanh Ca còn không biết nàng đang định giở trò gì sao?
Nàng nâng tay, gõ nhẹ lên mu bàn tay Thịnh Thập Nguyệt, giọng nhàn nhạt:
“Lạc tử vô hối.”
Nhưng cái gọi là “đánh tay” kia chẳng có chút sức lực, chỉ như chạm nhẹ. Da dẻ Thịnh Thập Nguyệt vốn mịn màng, càng chẳng để lại dấu đỏ. Cái ôn nhu ấy ngược lại dung túng cho sự ngang ngược của Thịnh Thập Nguyệt, khiến Thịnh Thập Nguyệt chẳng những không dừng, mà còn ngang nhiên nhặt lại quân cờ của mình, tiện thể thẳng tay hất quân bạch tử của Ninh Thanh Ca về hộp.
Động tác lưu loát, hệt như đã luyện tập nhiều lần.
“Vừa rồi ta đặt sai, giờ đi lại một nước.” Nàng nói, giọng vô lý mà vững vàng.
Ninh Thanh Ca bất lực, vốn xưa nay chẳng thể làm gì nàng, chỉ hạ giọng:
“Đồ vô lại.”
Từ ngày đăng cơ đến nay, da mặt Thịnh Thập Nguyệt ngày càng dày. Không những chẳng thấy xấu hổ, nàng còn coi đó như mặc nhiên được cho phép. Khóe mắt cong cong, nàng cười hớn hở:
“Ta mặc kệ, ta muốn đánh lại.”
Ninh Thanh Ca liếc nàng, cuối cùng vẫn dung túng.
Chỉ tiếc, sự nhượng bộ ấy không đổi được sự tiết chế từ Thịnh Thập Nguyệt. Người này vốn quen thói “được voi đòi tiên”, đã được sủng ái liền kiêu ngạo, từng tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Quả nhiên, ngay trước mặt Ninh Thanh Ca, nàng lại đặt quân cờ vào chính vị trí trước đó, phá nát cái bẫy nhỏ mà Ninh Thanh Ca khéo léo giăng ra.
“Xong rồi, ta đã đi. Đến lượt nàng.” Thịnh Thập Nguyệt ngẩng mắt, ánh nhìn đắc ý, lông mày giãn ra, gương mặt rạng rỡ không còn vương chút vẻ trẻ con.
Ninh Thanh Ca bình tĩnh quét mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn cầm quân cờ, hạ xuống một chỗ khác.
Thịnh Thập Nguyệt vốn đang tự đắc, thầm khen mình thông minh. Nhưng ngay giây sau, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ.
Chỉ thấy nước đi ấy, liên kết cùng các quân khác, lập tức bày ra một thế trận chặt chẽ. So với vừa rồi còn lợi hại hơn, khiến nàng càng thảm hại hơn.
Hắc tử cùng bạch tử đan xen, sáng chói trên bàn cờ. Thịnh Thập Nguyệt tức giận ngẩng đầu, vừa khéo chạm ánh mắt Ninh Thanh Ca. Ánh nhìn kia như thể nói: “Vừa rồi ta đã tha cho nàng một lần, giờ là tự nàng chuốc lấy.”
Càng nhìn càng tức.
Thịnh Thập Nguyệt nghiến răng, lại ngang ngược hất quân bạch tử của Ninh Thanh Ca, thay vào đó bằng một quân hắc tử, đặt thẳng xuống chỗ trống.
Lần này càng quá quắt, chẳng buồn kiếm cớ, trắng trợn chơi xỏ.
Quan trọng hơn, Thịnh Thập Nguyệt còn chẳng hề áy náy, đuôi mày nhướng cao, làm bộ thúc giục.
“Nàng nhìn ta làm gì? Mau chuyên tâm đánh đi.”
May mà Thịnh Hoan Ý đã đến chỗ Diệp Nguy Chỉ học cưỡi ngựa. Nếu nó ở đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ học theo cái kiểu vô lại của Mẫu Hoàng, thậm chí còn có thể giỏi hơn thầy.
Nghĩ đến cái đứa nhỏ cứng đầu kia, Ninh Thanh Ca nhíu mày. Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị Thịnh Thập Nguyệt hối thúc:
“Mau đi đi, nhanh lên.”
Ninh Thanh Ca chỉ có thể liếc nàng một cái, rồi tiếp tục hạ cờ.
Thịnh Thập Nguyệt chăm chú dõi theo, mắt không rời tay nàng.
Nước cờ này tuy không trí mạng như vừa rồi, nhưng cũng là một cạm bẫy nhỏ. Một khi liên kết, tất sẽ khó lòng hóa giải.
Thịnh Thập Nguyệt lập tức chen vào một nước.
Quân cờ trên tay dừng giữa không trung, Ninh Thanh Ca hơi nghi hoặc, đưa mắt nhìn nàng.
Chỉ thấy Thịnh Thập Nguyệt co một chân lại, vươn dài qua bàn thấp, ngang nhiên đặt lên đầu gối của Ninh Thanh Ca, tư thế đầy khiêu khích.
Ninh Thanh Ca ngồi đoan trang, quỳ thẳng lưng trên giường gỗ. Tư thế mực thước đến nỗi ngay cả ma ma dạy lễ nghi cũng chẳng bắt bẻ được. Chỉ có điều, cái chân vô lại kia ngang nhiên giẫm lên gối nàng, như ép buộc khoác lên một lớp mũ danh “vô lễ”.
Ninh Thanh Ca vừa đặt quân cờ xuống, còn chưa kịp ổn định thì đã bị hất bật ra.
Thịnh Thập Nguyệt lại đưa chân đạp một cái.
Lực không mạnh, nhưng tuyệt đối không thể coi thường.
Ninh Thanh Ca tiếp tục đặt xuống.
Thịnh Thập Nguyệt lại tiếp tục đạp.
Quân cờ trắng đang rơi dở trên không trung cuối cùng bị hất lệch, vòng một vòng rồi rơi ra tận mép bàn cờ, biến thành một quân cờ bỏ đi, chẳng còn giá trị gì.
Lúc này Thịnh Thập Nguyệt mới cười, còn giả vờ vô tội hỏi:
“Ơ, Ninh đại nhân sao lại đánh vào chỗ kia vậy?”
Nếu là Diệp Nguy Chỉ, e rằng đã sớm lật tung bàn cờ, bắt đầu dọn dẹp cái trò vô lại này rồi. Nhưng đáng tiếc, người ngồi đối diện lại là Ninh Thanh Ca.
Cái tính hống hách bây giờ của Thịnh Thập Nguyệt, phải nói phần lớn cũng do Ninh Thanh Ca nuông chiều mà thành. Quả đắng này, nàng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Ninh Thanh Ca vốn đã liên tục nhường, giờ lại càng dễ để Thịnh Thập Nguyệt chen ngang. Hễ có nước cờ nào không vừa mắt nàng, liền vung chân sang phía Ninh Thanh Ca, chẳng khác nào bạo quân.
Thế cờ vốn cân bằng, cuối cùng hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Nàng cười đến híp cả mắt, đang đắc ý thì đột nhiên cảm thấy cổ chân rất ngứa.
Cúi nhìn sang thì thấy Ninh Thanh Ca chẳng biết từ lúc nào đã nắm lấy mắt cá chân mình, đầu ngón tay lướt trên làn da mịn màng.
Thịnh Thập Nguyệt bản năng muốn rụt về, nhưng do lúc trước nàng quá hống hách, nửa người đều thò ra khỏi bàn thấp, đạp đối phương thì dễ, giờ muốn thu lại mới khó. Nhất là khi cổ chân lại đang nằm gọn trong tay người ta.
Đến lúc này nàng mới nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng cầu xin:
“Ninh Vọng Thư...”
Giọng nàng kéo dài, cố tỏ ra đáng thương.
Quả nhiên là hoàng đế, đóng kịch nũng nịu cũng chẳng ai làm giỏi bằng nàng.
Ninh Thanh Ca không nói gì, chỉ móc đầu ngón tay, chạm lên xương nhô ra ở mắt cá chân.
Thịnh Thập Nguyệt vốn gầy, dù đã được nuông chiều bao năm, cũng chẳng thêm mấy cân thịt. Cổ chân nàng nhỏ gọn, da căng trên xương, trắng trẻo như miếng ngọc mịn.
Ngón tay nhẹ vuốt, từng đợt ngứa ngáy truyền tới. Mà Thịnh Thập Nguyệt thì vốn yếu ớt, chịu đau không được, mà chịu ngứa cũng chẳng xong. Mới vài lần thôi, chân nàng đã co giật, nghĩ cách tránh né.
Nhưng đối diện sao có thể dễ dàng buông tha? Bàn tay siết chặt hơn, giam nàng lại.
“Ngứa quá...” Thịnh Thập Nguyệt không nhịn được bật tiếng, vừa giãy vừa gọi: “Ninh Thanh Ca...”
Qua mấy năm, nàng cũng đã có chút tiến bộ. Ít nhất, không còn cố chấp như xưa. Bị cù thêm mấy cái nữa, nàng lập tức nhận thua.
“Ta sai rồi, ta không làm loạn nữa.”
Trước kia còn cố gắng chống đỡ, giờ đã biết ngay lập tức nhận lỗi.
“Nàng thắng, nàng thắng.” Thịnh Thập Nguyệt trực tiếp chịu thua, thua ba ván thì đã sao?
Nhưng đối phương lại chẳng buông tay, ánh mắt rũ xuống, cố tình muốn nàng chịu khổ thêm.
Thịnh Thập Nguyệt bị ngứa đến mức co rúc lại, đụng cả vào bàn thấp, bàn cờ rơi lộp bộp xuống đất.
“Ngứa chết ta rồi!” Nàng kêu lên, chống tay vào bàn, cố gắng bò tới gần.
Hôm nay cả hai đều ăn mặc thoải mái, dễ dàng để tay trượt vào khoảng hở.
Từ mắt cá chân dọc lên bắp chân, ngón tay và lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, giống như tấm lưới dày đặc phủ kín, khiến nàng không nhúc nhích nổi.
Bị chọc ghẹo đến mức không chịu nổi nữa, Thịnh Thập Nguyệt bất ngờ hất tung bàn thấp, nhào thẳng vào lòng Ninh Thanh Ca. Nếu không thể né, thì đè ngược lại!
Dù sao nàng cũng nổi tiếng là kẻ vô lại chẳng thèm nói lý.
Ninh Thanh Ca dường như đã sớm đoán trước, vòng tay ôm gọn lấy nàng.
“Đúng là đồ yếu ớt.” Ninh Thanh Ca thở dài khẽ khàng.
Tiếng nói rơi xuống, tay nhẹ nâng, vuốt nơi đuôi mắt Thịnh Thập Nguyệt. Không biết từ lúc nào, mắt nàng đã hoe đỏ, long lanh nước, trông đáng thương vô cùng.
Thịnh Thập Nguyệt quay mặt đi, tránh bàn tay kia, ấm ức thì thầm:
“Nàng có thể nhường ta một chút được không?”
Vừa mới nãy còn xin tha, giờ đã bướng bỉnh trở lại.
Giọng Ninh Thanh Ca dịu dàng dụ dỗ:
“Tại sao ta lại không nhường nàng?”
“Nhường thế nào chứ! Ta chỉ đùa nghịch một chút thôi, mà nàng cứ như vậy!” Thịnh Thập Nguyệt tức giận, nghẹn lại trong ngực.
“Có phải chính nành chủ động đòi chơi cờ không?” Giọng Ninh Thanh Ca vẫn ôn nhu, nhưng từng lời đều mang theo dẫn dắt.
Thịnh Thập Nguyệt sững người. Vừa nãy cơn tức lập tức giảm một nửa, chột dạ đáp: “Ừ... đúng là ta. Nhưng nàng có thể chơi lại với ta không?”
Khóe môi Ninh Thanh Ca cong cong, ánh mắt như đang nhìn con mồi tự sa vào bẫy.
“Vậy chẳng phải ta đã nhường nàng rồi sao?”
Nghe cũng có lý thật...
Thịnh Thập Nguyệt mấp máy môi, không nói được gì, còn định cố cãi thêm.
Ninh Thanh Ca lại tiếp lời: “Lúc nãy có phải ta tỏ ý không muốn đánh cờ rồi sao?”
Đúng là thế.
Thịnh Thập Nguyệt không chống đỡ được nữa, chậm rãi gật đầu.
Ninh Thanh Ca thu trọn phản ứng của nàng vào mắt, nói: “Tự mình đòi chơi, thua không cam chịu, lại còn giở trò, vậy chẳng phải đáng bị phạt sao?”
Nghe đến chữ “phạt”, Thịnh Thập Nguyệt chưa quỳ mà đầu gối đã run, ấm ức than thở:
“Cái này... cái này cũng phải quỳ nữa sao?”
Giọng Ninh Thanh Ca dịu dàng: “Cái đó thì không cần.”
Vị hoàng đế quen bị phạt thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ bụng, Ninh Thanh Ca chắc không nỡ đánh mình, vậy thì còn có thể phạt cái gì chứ?
Thế là nàng lập tức lấy lại tinh thần, nghênh ngang nói:
“Vậy thì phạt đi!”
Đôi chân buông thõng ngoài mép giường còn đong đưa, tỏ rõ vẻ bất cần của Thịnh Thập Nguyệt.
Ninh Thanh Ca chỉ cười, dung nhan quá mức trong trẻo lạnh lùng như thấm gió xuân, khiến người nhìn không khỏi rung động, nảy sinh cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa kinh sợ.
Thịnh Thập Nguyệt may mắn ở khoảng cách gần mà nhìn ngắm, liền thất thần ngây dại, hoàn toàn không phát hiện bản thân đã bị tháo mất đai lưng.
Hai cổ tay bị kéo trói lại một chỗ, không chút do dự mà bị siết chặt.
Mãi đến khi Ninh Thanh Ca đè hai tay Thịnh Thập Nguyệt chặt xuống trên đầu, nàng mới bàng hoàng tỉnh ra, ngơ ngác mở miệng:
“Nàng… muốn làm gì?”
“Phạt.” Ninh Thanh Ca đáp rất nhanh, ngữ khí nhẹ nhàng, không nghe ra nửa phần uy h**p.
Thịnh Thập Nguyệt còn chưa kịp nghĩ kỹ, cổ tay đã bị ép chặt xuống giường gỗ, kế đó Ninh Thanh Ca xoay người, hai chân dạng ra, ngồi hẳn lên trên người nàng.
“Nàng…”
Thịnh Thập Nguyệt phía dưới theo bản năng giãy giụa, cổ tay bị buộc càng lắc càng siết, không những không thoát được mà nút thắt lại càng chặt.
Ninh Thanh Ca một tay giữ chặt, thân mình ghìm xuống, khàn giọng cảnh cáo:
“Đừng loạn động, lát nữa sẽ không gỡ ra được.”
“Nàng rốt cuộc muốn làm gì?” Thịnh Thập Nguyệt cuối cùng cũng chịu dừng lại, ngoan ngoãn bất động, nhưng lại lặp lại câu hỏi y như trước.
Lần này Ninh Thanh Ca không trả lời, chỉ nói: “Không được nhúc nhích.”
Đây chính là trừng phạt?
Thịnh Thập Nguyệt bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ… Ninh Thanh Ca bắt nàng phải nằm im bất động ở đây một canh giờ? Quả thật như vậy thì mệt chết đi được.
Nhưng chỉ một khắc sau, đồng tử Thịnh Thập Nguyệt bỗng trợn to.
Mộc trâm trên tóc bị gỡ xuống, từng sợi tóc tán ra rơi xuống bờ vai. Một vòng eo mềm mại vặn vẹo, vừa vặn cọ sát xuống phần hông của Thịnh Thập Nguyệt, áp lên khung xương cứng rắn bên dưới.
Trong đầu Thịnh Thập Nguyệt hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết ngửa đầu nhìn lại.
Nhưng còn chưa nhìn rõ, tầm mắt đã bị Ninh Thanh Ca che đi.
Mất đi thị giác, các cảm giác khác lập tức trở nên rõ rệt. Dù cách một lớp vải mỏng, Thịnh Thập Nguyệt vẫn cảm nhận được từng tấc da thịt như nước ấm kia, hết lần này tới lần khác ma sát qua người mình, nóng hổi, không rõ là mồ hôi hay thứ khác, đến nỗi vải trắng cũng loang ra vết ẩm.
Tiếng thở dồn dập phả bên tai, chui thẳng vào đầu óc.
Rõ ràng Ninh Thanh Ca không tiếp tục động tác mạnh, nhưng Thịnh Thập Nguyệt lại càng thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Cổ tay bị đai lưng siết chặt, hoàn toàn không còn chút không gian để giãy thoát.
Tiếng ma sát vải vóc loạt soạt vang lên, một lần lại một lần. Hương thơm trái vải tự nhiên tản ra, dày đặc bao trùm cả không gian, như thể nàng đang chìm trong biển hương ấy, để mặc sóng lớn dập vùi, không chống đỡ, cũng không muốn phản kháng.
Thịnh Thập Nguyệt bị mài đến mức bứt rứt không chịu nổi, rốt cuộc hiểu ra quyền chủ động trò chơi lần này hoàn toàn không nằm trong tay mình.
“Ninh Thanh Ca…” Nàng muốn gọi người kia, đừng làm ra những chuyện khiến mình khó chịu như vậy.
Nhưng đáp lại nàng, chỉ là những cú chạm nhẹ liên tiếp. Cường độ rõ ràng không mạnh, nhưng lại khó chịu hơn cả bị đánh roi.
Trong phòng lộn xộn cả lên: bàn thấp bị xô ngã, bàn cờ văng xa, quân cờ trắng đen lăn tán loạn khắp nơi. Không biết bên ngoài có ai nghe thấy hay không, khiến người ta vừa lo sợ vừa thấp thỏm chờ đợi.
Xa xa, trời xanh cùng mây trắng hòa làm một, dãy núi kéo dài liên miên, tựa như cũng chạy về nơi xa vời kia.
Biện Kinh vẫn náo nhiệt như thường, đầu đường cuối ngõ đông nghịt người. Kể từ khi Thịnh Thập Nguyệt ban hành vài chính sách giảm thuế phí, dân chúng trong tay dư dả bạc tiền, lại càng thích kéo nhau đi chợ. Từ sáng đến đêm, chợ phiên hầu như không lúc nào vắng.
Trong tẩm cung, cảnh tượng vẫn tiếp diễn.
Hai cổ tay bị giữ chặt, theo bản năng giãy, ngón tay bấu chặt ga nệm mỏng. Đai lưng để lại dấu hằn đỏ trên da, che khuất bên dưới là mạch đập nhẹ rung động.
“Ninh Thanh Ca…”
Quả nhiên là phạt, tuyệt đối không giống như nàng tưởng tượng là trò đùa nhẹ nhàng. Phần eo đã ướt đẫm, Thịnh Thập Nguyệt định nhấc chân phản kháng, lại bị đè xuống.
“Ta sai rồi.” Lời nói này thành khẩn hơn bất cứ lúc nào, hận không thể tự tát mình một cái.
“Ninh Thanh Ca, Ninh Thanh Ca.”
Người kia dường như vẫn còn giận, kề sát ngay bên môi, nhưng nàng lại bị bịt mắt, trói tay, chỉ có thể ngửi mùi hương vải dày đặc trong không khí.
Nàng còn muốn nói thêm gì đó, ngẩng cằm vô thức hé môi. Chỉ trong khoảnh khắc, môi đã khô khát trắng bệch.
Nhưng chưa kịp mở lời, miệng đã bị một mảnh vải nóng ẩm che lại.
“Ưm…” hịnh Thập Nguyệt bật kêu, theo phản xạ cắn chặt lấy vải trong miệng.
Không ngờ Ninh Thanh Ca lại quá đáng như vậy, ngay cả quyền nói chuyện cũng bị tước đoạt.
Hơi thở phả bên tai, từng đợt nối tiếp nhau.
Mùi hương hoa anh đào quen thuộc bị che lấp, cả gian phòng chỉ còn ngập tràn hương cây vải.
Thịnh Thập Nguyệt thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc này gương mặt của Ninh Thanh Ca – mái tóc buông rối che nửa gương mặt, dung nhan xinh đẹp mờ ảo, môi nhếch lên, toàn bộ vẻ thanh khiết thường ngày như hóa thành một loại quyến rũ khác thường.
Thịnh Thập Nguyệt siết chặt tay thành nắm, bấu chặt ga nệm.
Trước mắt, cảm giác ngứa ngáy từ mắt cá chân như chui vào tận xương thịt, tựa có hàng vạn con kiến bò gặm, khiến người ta ngứa đến phát điên, lại bất lực không thể phản kháng.
Cái eo mảnh mai kia dường như không biết mệt, để lại từng vết tích trên quần áo, cả khung xương cứng rắn cũng dần như hóa mềm.
“Bốp!”
Một tiếng xé vang lên, sợi dây lụa cuối cùng ràng buộc cổ tay rốt cuộc cũng đứt.
Cơ hồ gần như cùng lúc, Thịnh Thập Nguyệt lập tức bật người dậy, một tay nắm chặt vai Ninh Thanh Ca, ép nàng lật xuống dưới. Trong khoảnh khắc ấy, người bị đè trên giường đã đổi thành Ninh Thanh Ca.
Thịnh Thập Nguyệt theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy trong miệng mình vẫn còn đang cắn lấy một mảnh vải. Đáy vải có những đường thêu xanh quen thuộc, chẳng phải chính là cái yếm hôm nay Ninh Thanh Ca mặc sao?
Đường đường một vị thừa tướng buổi sớm, vậy mà đem chính y phục thân cận của mình nhét vào miệng Hoàng đế. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ dấy lên sóng gió kinh động thế nào.
Thế nhưng người kia lại không hề lộ ra chút hối hận nào. Nàng ngước mắt nhìn Thịnh Thập Nguyệt, trong đôi mắt xinh đẹp hơi ánh lên, gợn sóng lay động, nước mắt long lanh, lại hiện ra vẻ quyến rũ mê hoặc.
Mảnh vải bị cắn đến lưu dấu nước, liền bị tùy tiện ném xuống đất.
Mang theo giọng tức giận khàn khàn, nhưng từng chữ lại kiên quyết:
“Ninh Thanh Ca, nàngxong rồi.”
Không đợi đối phương đáp lại, Thịnh Thập Nguyệt đã cúi xuống cắn lên cổ nàng, hung hăng lưu lại một dấu răng, quả thật như kẻ đói khát lâu ngày.
Môi răng lướt xuống, triệt để không còn sự ôn nhu ngày thường, chỉ còn lại là g*m c*n, để lại từng dấu vết hỗn loạn.
Ninh Thanh Ca không hề ngăn cản, ngược lại còn vươn tay ôm lấy cổ Thịnh Thập Nguyệt.
Trên giường gỗ, những quân cờ bị hất rơi, rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy êm tai.
Chợt có cơn gió thổi đến, nâng lên rèm cửa, che khuất toàn bộ cảnh tượng trong tẩm cung, chỉ còn lại dáng hình mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Chuông đồng treo dưới mái hiên lay động, khiến lũ chim kinh hãi xòe cánh bay tán loạn.
Quá mức kịch liệt, cuối cùng ắt phải nhận sự trừng phạt xứng đáng.
Hơi thở dồn dập xen lẫn tiếng nức nở. Chiếc đai lưng bị giật đứt lại bị buộc chặt lên cổ tay một người khác, khiến nàng không cách nào trốn thoát.
Đôi chân co lại, đạp lên mép giường gỗ, rồi lại rơi xuống, bất lực mà run rẩy.
Khóe mắt nước mắt đọng lại thành vệt, trượt xuống gương mặt, hòa với những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, rối tung vào nhau, khó mà phân biệt.
Lại thêm một nhịp dừng lại. Ninh Thanh Ca nhịn không được ngửa đầu, trước mắt hoa râm mơ hồ, chiếc cổ thon dài căng chặt. Dưới làn mồ hôi phủ kín, những dấu răng li ti kia lại càng trở nên rõ ràng dị thường.
“Tiểu Cửu…”
Âm thanh khàn khàn bất lực, còn chưa nói xong, đã bị Thịnh Thập Nguyệt dùng cùng một cách như trước chặn lại.
Kẻ đang tức giận, không còn cách nào để ý đến quá nhiều nữa, toàn tâm toàn ý chỉ muốn thực hiện cho bằng được lời hứa nghiến răng nghiến lợi vừa thốt ra.
Lúc này, không có chính sự phiền não, không có trẻ con quấy rầy. Các nàng nắm trong tay cả một ngày dài, có thể mặc sức mà tiêu hao, mặc sức mà phung phí.
Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Chuyện cần làm trong ngày đã xong, Ninh Thanh Ca cùng Thịnh Thập Nguyệt xử lý công vụ sớm, tiện tay đem Thịnh Hoan Ý gửi cho Diệp Nguy Chỉ trong phủ, rồi trộm lấy nửa ngày nhàn rỗi.
Ba!
Quân cờ bạch ngọc rơi xuống bàn cờ, tiếng ngọc va vào mộc vang giòn tan.
Thịnh Thập Nguyệt ngồi nghiêng bên trái, một tay chống cằm, tay kia vốc quân cờ trong hộp, cầm lên rồi thả xuống nghe lách cách vang dội.
Đối diện, Ninh Thanh Ca không thúc giục, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn nàng suy nghĩ.
Bên cạnh lư hương chầm chậm tỏa khói trắng, hương thơm lan tỏa khắp gian phòng.
Thịnh Thập Nguyệt chẳng mấy chuyên tâm, tùy tay nhặt một quân cờ ngọc, do dự đặt lên bàn. Còn chưa hạ xuống hẳn, lại dừng giữa không trung, suy tính rồi đặt trở lại chỗ cũ.
Ngược lại, Ninh Thanh Ca ra tay dứt khoát. Thấy Thịnh Thập Nguyệt đã hạ cờ, nàng liền lập tức rơi xuống một quân bạch tử, như thể sớm đã dự liệu bước tiếp theo của đối phương.
Thịnh Thập Nguyệt thoáng sững người, nhìn kỹ thế cục, mới phát hiện bản thân đã rơi đúng vào cạm bẫy của Ninh Thanh Ca, không còn đường xoay chuyển.
“Nàng…” Nàng bất mãn, cau mày. Từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng đã thua hai ván liền. Tục ngữ nói quá tam ba bận, nhưng Ninh Thanh Ca một chút cũng không chịu nhường.
Ý nghĩ vụt qua, nàng liền giở trò vô lại. Đưa tay muốn lấy lại quân cờ vừa hạ, miệng lớn tiếng:
“Ta hạ sai rồi, chơi lại!”
Ninh Thanh Ca còn không biết nàng đang định giở trò gì sao?
Nàng nâng tay, gõ nhẹ lên mu bàn tay Thịnh Thập Nguyệt, giọng nhàn nhạt:
“Lạc tử vô hối.”
Nhưng cái gọi là “đánh tay” kia chẳng có chút sức lực, chỉ như chạm nhẹ. Da dẻ Thịnh Thập Nguyệt vốn mịn màng, càng chẳng để lại dấu đỏ. Cái ôn nhu ấy ngược lại dung túng cho sự ngang ngược của Thịnh Thập Nguyệt, khiến Thịnh Thập Nguyệt chẳng những không dừng, mà còn ngang nhiên nhặt lại quân cờ của mình, tiện thể thẳng tay hất quân bạch tử của Ninh Thanh Ca về hộp.
Động tác lưu loát, hệt như đã luyện tập nhiều lần.
“Vừa rồi ta đặt sai, giờ đi lại một nước.” Nàng nói, giọng vô lý mà vững vàng.
Ninh Thanh Ca bất lực, vốn xưa nay chẳng thể làm gì nàng, chỉ hạ giọng:
“Đồ vô lại.”
Từ ngày đăng cơ đến nay, da mặt Thịnh Thập Nguyệt ngày càng dày. Không những chẳng thấy xấu hổ, nàng còn coi đó như mặc nhiên được cho phép. Khóe mắt cong cong, nàng cười hớn hở:
“Ta mặc kệ, ta muốn đánh lại.”
Ninh Thanh Ca liếc nàng, cuối cùng vẫn dung túng.
Chỉ tiếc, sự nhượng bộ ấy không đổi được sự tiết chế từ Thịnh Thập Nguyệt. Người này vốn quen thói “được voi đòi tiên”, đã được sủng ái liền kiêu ngạo, từng tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Quả nhiên, ngay trước mặt Ninh Thanh Ca, nàng lại đặt quân cờ vào chính vị trí trước đó, phá nát cái bẫy nhỏ mà Ninh Thanh Ca khéo léo giăng ra.
“Xong rồi, ta đã đi. Đến lượt nàng.” Thịnh Thập Nguyệt ngẩng mắt, ánh nhìn đắc ý, lông mày giãn ra, gương mặt rạng rỡ không còn vương chút vẻ trẻ con.
Ninh Thanh Ca bình tĩnh quét mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn cầm quân cờ, hạ xuống một chỗ khác.
Thịnh Thập Nguyệt vốn đang tự đắc, thầm khen mình thông minh. Nhưng ngay giây sau, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ.
Chỉ thấy nước đi ấy, liên kết cùng các quân khác, lập tức bày ra một thế trận chặt chẽ. So với vừa rồi còn lợi hại hơn, khiến nàng càng thảm hại hơn.
Hắc tử cùng bạch tử đan xen, sáng chói trên bàn cờ. Thịnh Thập Nguyệt tức giận ngẩng đầu, vừa khéo chạm ánh mắt Ninh Thanh Ca. Ánh nhìn kia như thể nói: “Vừa rồi ta đã tha cho nàng một lần, giờ là tự nàng chuốc lấy.”
Càng nhìn càng tức.
Thịnh Thập Nguyệt nghiến răng, lại ngang ngược hất quân bạch tử của Ninh Thanh Ca, thay vào đó bằng một quân hắc tử, đặt thẳng xuống chỗ trống.
Lần này càng quá quắt, chẳng buồn kiếm cớ, trắng trợn chơi xỏ.
Quan trọng hơn, Thịnh Thập Nguyệt còn chẳng hề áy náy, đuôi mày nhướng cao, làm bộ thúc giục.
“Nàng nhìn ta làm gì? Mau chuyên tâm đánh đi.”
May mà Thịnh Hoan Ý đã đến chỗ Diệp Nguy Chỉ học cưỡi ngựa. Nếu nó ở đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ học theo cái kiểu vô lại của Mẫu Hoàng, thậm chí còn có thể giỏi hơn thầy.
Nghĩ đến cái đứa nhỏ cứng đầu kia, Ninh Thanh Ca nhíu mày. Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị Thịnh Thập Nguyệt hối thúc:
“Mau đi đi, nhanh lên.”
Ninh Thanh Ca chỉ có thể liếc nàng một cái, rồi tiếp tục hạ cờ.
Thịnh Thập Nguyệt chăm chú dõi theo, mắt không rời tay nàng.
Nước cờ này tuy không trí mạng như vừa rồi, nhưng cũng là một cạm bẫy nhỏ. Một khi liên kết, tất sẽ khó lòng hóa giải.
Thịnh Thập Nguyệt lập tức chen vào một nước.
Quân cờ trên tay dừng giữa không trung, Ninh Thanh Ca hơi nghi hoặc, đưa mắt nhìn nàng.
Chỉ thấy Thịnh Thập Nguyệt co một chân lại, vươn dài qua bàn thấp, ngang nhiên đặt lên đầu gối của Ninh Thanh Ca, tư thế đầy khiêu khích.
Ninh Thanh Ca ngồi đoan trang, quỳ thẳng lưng trên giường gỗ. Tư thế mực thước đến nỗi ngay cả ma ma dạy lễ nghi cũng chẳng bắt bẻ được. Chỉ có điều, cái chân vô lại kia ngang nhiên giẫm lên gối nàng, như ép buộc khoác lên một lớp mũ danh “vô lễ”.
Ninh Thanh Ca vừa đặt quân cờ xuống, còn chưa kịp ổn định thì đã bị hất bật ra.
Thịnh Thập Nguyệt lại đưa chân đạp một cái.
Lực không mạnh, nhưng tuyệt đối không thể coi thường.
Ninh Thanh Ca tiếp tục đặt xuống.
Thịnh Thập Nguyệt lại tiếp tục đạp.
Quân cờ trắng đang rơi dở trên không trung cuối cùng bị hất lệch, vòng một vòng rồi rơi ra tận mép bàn cờ, biến thành một quân cờ bỏ đi, chẳng còn giá trị gì.
Lúc này Thịnh Thập Nguyệt mới cười, còn giả vờ vô tội hỏi:
“Ơ, Ninh đại nhân sao lại đánh vào chỗ kia vậy?”
Nếu là Diệp Nguy Chỉ, e rằng đã sớm lật tung bàn cờ, bắt đầu dọn dẹp cái trò vô lại này rồi. Nhưng đáng tiếc, người ngồi đối diện lại là Ninh Thanh Ca.
Cái tính hống hách bây giờ của Thịnh Thập Nguyệt, phải nói phần lớn cũng do Ninh Thanh Ca nuông chiều mà thành. Quả đắng này, nàng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Ninh Thanh Ca vốn đã liên tục nhường, giờ lại càng dễ để Thịnh Thập Nguyệt chen ngang. Hễ có nước cờ nào không vừa mắt nàng, liền vung chân sang phía Ninh Thanh Ca, chẳng khác nào bạo quân.
Thế cờ vốn cân bằng, cuối cùng hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Nàng cười đến híp cả mắt, đang đắc ý thì đột nhiên cảm thấy cổ chân rất ngứa.
Cúi nhìn sang thì thấy Ninh Thanh Ca chẳng biết từ lúc nào đã nắm lấy mắt cá chân mình, đầu ngón tay lướt trên làn da mịn màng.
Thịnh Thập Nguyệt bản năng muốn rụt về, nhưng do lúc trước nàng quá hống hách, nửa người đều thò ra khỏi bàn thấp, đạp đối phương thì dễ, giờ muốn thu lại mới khó. Nhất là khi cổ chân lại đang nằm gọn trong tay người ta.
Đến lúc này nàng mới nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng cầu xin:
“Ninh Vọng Thư...”
Giọng nàng kéo dài, cố tỏ ra đáng thương.
Quả nhiên là hoàng đế, đóng kịch nũng nịu cũng chẳng ai làm giỏi bằng nàng.
Ninh Thanh Ca không nói gì, chỉ móc đầu ngón tay, chạm lên xương nhô ra ở mắt cá chân.
Thịnh Thập Nguyệt vốn gầy, dù đã được nuông chiều bao năm, cũng chẳng thêm mấy cân thịt. Cổ chân nàng nhỏ gọn, da căng trên xương, trắng trẻo như miếng ngọc mịn.
Ngón tay nhẹ vuốt, từng đợt ngứa ngáy truyền tới. Mà Thịnh Thập Nguyệt thì vốn yếu ớt, chịu đau không được, mà chịu ngứa cũng chẳng xong. Mới vài lần thôi, chân nàng đã co giật, nghĩ cách tránh né.
Nhưng đối diện sao có thể dễ dàng buông tha? Bàn tay siết chặt hơn, giam nàng lại.
“Ngứa quá...” Thịnh Thập Nguyệt không nhịn được bật tiếng, vừa giãy vừa gọi: “Ninh Thanh Ca...”
Qua mấy năm, nàng cũng đã có chút tiến bộ. Ít nhất, không còn cố chấp như xưa. Bị cù thêm mấy cái nữa, nàng lập tức nhận thua.
“Ta sai rồi, ta không làm loạn nữa.”
Trước kia còn cố gắng chống đỡ, giờ đã biết ngay lập tức nhận lỗi.
“Nàng thắng, nàng thắng.” Thịnh Thập Nguyệt trực tiếp chịu thua, thua ba ván thì đã sao?
Nhưng đối phương lại chẳng buông tay, ánh mắt rũ xuống, cố tình muốn nàng chịu khổ thêm.
Thịnh Thập Nguyệt bị ngứa đến mức co rúc lại, đụng cả vào bàn thấp, bàn cờ rơi lộp bộp xuống đất.
“Ngứa chết ta rồi!” Nàng kêu lên, chống tay vào bàn, cố gắng bò tới gần.
Hôm nay cả hai đều ăn mặc thoải mái, dễ dàng để tay trượt vào khoảng hở.
Từ mắt cá chân dọc lên bắp chân, ngón tay và lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, giống như tấm lưới dày đặc phủ kín, khiến nàng không nhúc nhích nổi.
Bị chọc ghẹo đến mức không chịu nổi nữa, Thịnh Thập Nguyệt bất ngờ hất tung bàn thấp, nhào thẳng vào lòng Ninh Thanh Ca. Nếu không thể né, thì đè ngược lại!
Dù sao nàng cũng nổi tiếng là kẻ vô lại chẳng thèm nói lý.
Ninh Thanh Ca dường như đã sớm đoán trước, vòng tay ôm gọn lấy nàng.
“Đúng là đồ yếu ớt.” Ninh Thanh Ca thở dài khẽ khàng.
Tiếng nói rơi xuống, tay nhẹ nâng, vuốt nơi đuôi mắt Thịnh Thập Nguyệt. Không biết từ lúc nào, mắt nàng đã hoe đỏ, long lanh nước, trông đáng thương vô cùng.
Thịnh Thập Nguyệt quay mặt đi, tránh bàn tay kia, ấm ức thì thầm:
“Nàng có thể nhường ta một chút được không?”
Vừa mới nãy còn xin tha, giờ đã bướng bỉnh trở lại.
Giọng Ninh Thanh Ca dịu dàng dụ dỗ:
“Tại sao ta lại không nhường nàng?”
“Nhường thế nào chứ! Ta chỉ đùa nghịch một chút thôi, mà nàng cứ như vậy!” Thịnh Thập Nguyệt tức giận, nghẹn lại trong ngực.
“Có phải chính nành chủ động đòi chơi cờ không?” Giọng Ninh Thanh Ca vẫn ôn nhu, nhưng từng lời đều mang theo dẫn dắt.
Thịnh Thập Nguyệt sững người. Vừa nãy cơn tức lập tức giảm một nửa, chột dạ đáp: “Ừ... đúng là ta. Nhưng nàng có thể chơi lại với ta không?”
Khóe môi Ninh Thanh Ca cong cong, ánh mắt như đang nhìn con mồi tự sa vào bẫy.
“Vậy chẳng phải ta đã nhường nàng rồi sao?”
Nghe cũng có lý thật...
Thịnh Thập Nguyệt mấp máy môi, không nói được gì, còn định cố cãi thêm.
Ninh Thanh Ca lại tiếp lời: “Lúc nãy có phải ta tỏ ý không muốn đánh cờ rồi sao?”
Đúng là thế.
Thịnh Thập Nguyệt không chống đỡ được nữa, chậm rãi gật đầu.
Ninh Thanh Ca thu trọn phản ứng của nàng vào mắt, nói: “Tự mình đòi chơi, thua không cam chịu, lại còn giở trò, vậy chẳng phải đáng bị phạt sao?”
Nghe đến chữ “phạt”, Thịnh Thập Nguyệt chưa quỳ mà đầu gối đã run, ấm ức than thở:
“Cái này... cái này cũng phải quỳ nữa sao?”
Giọng Ninh Thanh Ca dịu dàng: “Cái đó thì không cần.”
Vị hoàng đế quen bị phạt thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ bụng, Ninh Thanh Ca chắc không nỡ đánh mình, vậy thì còn có thể phạt cái gì chứ?
Thế là nàng lập tức lấy lại tinh thần, nghênh ngang nói:
“Vậy thì phạt đi!”
Đôi chân buông thõng ngoài mép giường còn đong đưa, tỏ rõ vẻ bất cần của Thịnh Thập Nguyệt.
Ninh Thanh Ca chỉ cười, dung nhan quá mức trong trẻo lạnh lùng như thấm gió xuân, khiến người nhìn không khỏi rung động, nảy sinh cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa kinh sợ.
Thịnh Thập Nguyệt may mắn ở khoảng cách gần mà nhìn ngắm, liền thất thần ngây dại, hoàn toàn không phát hiện bản thân đã bị tháo mất đai lưng.
Hai cổ tay bị kéo trói lại một chỗ, không chút do dự mà bị siết chặt.
Mãi đến khi Ninh Thanh Ca đè hai tay Thịnh Thập Nguyệt chặt xuống trên đầu, nàng mới bàng hoàng tỉnh ra, ngơ ngác mở miệng:
“Nàng… muốn làm gì?”
“Phạt.” Ninh Thanh Ca đáp rất nhanh, ngữ khí nhẹ nhàng, không nghe ra nửa phần uy h**p.
Thịnh Thập Nguyệt còn chưa kịp nghĩ kỹ, cổ tay đã bị ép chặt xuống giường gỗ, kế đó Ninh Thanh Ca xoay người, hai chân dạng ra, ngồi hẳn lên trên người nàng.
“Nàng…”
Thịnh Thập Nguyệt phía dưới theo bản năng giãy giụa, cổ tay bị buộc càng lắc càng siết, không những không thoát được mà nút thắt lại càng chặt.
Ninh Thanh Ca một tay giữ chặt, thân mình ghìm xuống, khàn giọng cảnh cáo:
“Đừng loạn động, lát nữa sẽ không gỡ ra được.”
“Nàng rốt cuộc muốn làm gì?” Thịnh Thập Nguyệt cuối cùng cũng chịu dừng lại, ngoan ngoãn bất động, nhưng lại lặp lại câu hỏi y như trước.
Lần này Ninh Thanh Ca không trả lời, chỉ nói: “Không được nhúc nhích.”
Đây chính là trừng phạt?
Thịnh Thập Nguyệt bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ… Ninh Thanh Ca bắt nàng phải nằm im bất động ở đây một canh giờ? Quả thật như vậy thì mệt chết đi được.
Nhưng chỉ một khắc sau, đồng tử Thịnh Thập Nguyệt bỗng trợn to.
Mộc trâm trên tóc bị gỡ xuống, từng sợi tóc tán ra rơi xuống bờ vai. Một vòng eo mềm mại vặn vẹo, vừa vặn cọ sát xuống phần hông của Thịnh Thập Nguyệt, áp lên khung xương cứng rắn bên dưới.
Trong đầu Thịnh Thập Nguyệt hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết ngửa đầu nhìn lại.
Nhưng còn chưa nhìn rõ, tầm mắt đã bị Ninh Thanh Ca che đi.
Mất đi thị giác, các cảm giác khác lập tức trở nên rõ rệt. Dù cách một lớp vải mỏng, Thịnh Thập Nguyệt vẫn cảm nhận được từng tấc da thịt như nước ấm kia, hết lần này tới lần khác ma sát qua người mình, nóng hổi, không rõ là mồ hôi hay thứ khác, đến nỗi vải trắng cũng loang ra vết ẩm.
Tiếng thở dồn dập phả bên tai, chui thẳng vào đầu óc.
Rõ ràng Ninh Thanh Ca không tiếp tục động tác mạnh, nhưng Thịnh Thập Nguyệt lại càng thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Cổ tay bị đai lưng siết chặt, hoàn toàn không còn chút không gian để giãy thoát.
Tiếng ma sát vải vóc loạt soạt vang lên, một lần lại một lần. Hương thơm trái vải tự nhiên tản ra, dày đặc bao trùm cả không gian, như thể nàng đang chìm trong biển hương ấy, để mặc sóng lớn dập vùi, không chống đỡ, cũng không muốn phản kháng.
Thịnh Thập Nguyệt bị mài đến mức bứt rứt không chịu nổi, rốt cuộc hiểu ra quyền chủ động trò chơi lần này hoàn toàn không nằm trong tay mình.
“Ninh Thanh Ca…” Nàng muốn gọi người kia, đừng làm ra những chuyện khiến mình khó chịu như vậy.
Nhưng đáp lại nàng, chỉ là những cú chạm nhẹ liên tiếp. Cường độ rõ ràng không mạnh, nhưng lại khó chịu hơn cả bị đánh roi.
Trong phòng lộn xộn cả lên: bàn thấp bị xô ngã, bàn cờ văng xa, quân cờ trắng đen lăn tán loạn khắp nơi. Không biết bên ngoài có ai nghe thấy hay không, khiến người ta vừa lo sợ vừa thấp thỏm chờ đợi.
Xa xa, trời xanh cùng mây trắng hòa làm một, dãy núi kéo dài liên miên, tựa như cũng chạy về nơi xa vời kia.
Biện Kinh vẫn náo nhiệt như thường, đầu đường cuối ngõ đông nghịt người. Kể từ khi Thịnh Thập Nguyệt ban hành vài chính sách giảm thuế phí, dân chúng trong tay dư dả bạc tiền, lại càng thích kéo nhau đi chợ. Từ sáng đến đêm, chợ phiên hầu như không lúc nào vắng.
Trong tẩm cung, cảnh tượng vẫn tiếp diễn.
Hai cổ tay bị giữ chặt, theo bản năng giãy, ngón tay bấu chặt ga nệm mỏng. Đai lưng để lại dấu hằn đỏ trên da, che khuất bên dưới là mạch đập nhẹ rung động.
“Ninh Thanh Ca…”
Quả nhiên là phạt, tuyệt đối không giống như nàng tưởng tượng là trò đùa nhẹ nhàng. Phần eo đã ướt đẫm, Thịnh Thập Nguyệt định nhấc chân phản kháng, lại bị đè xuống.
“Ta sai rồi.” Lời nói này thành khẩn hơn bất cứ lúc nào, hận không thể tự tát mình một cái.
“Ninh Thanh Ca, Ninh Thanh Ca.”
Người kia dường như vẫn còn giận, kề sát ngay bên môi, nhưng nàng lại bị bịt mắt, trói tay, chỉ có thể ngửi mùi hương vải dày đặc trong không khí.
Nàng còn muốn nói thêm gì đó, ngẩng cằm vô thức hé môi. Chỉ trong khoảnh khắc, môi đã khô khát trắng bệch.
Nhưng chưa kịp mở lời, miệng đã bị một mảnh vải nóng ẩm che lại.
“Ưm…” hịnh Thập Nguyệt bật kêu, theo phản xạ cắn chặt lấy vải trong miệng.
Không ngờ Ninh Thanh Ca lại quá đáng như vậy, ngay cả quyền nói chuyện cũng bị tước đoạt.
Hơi thở phả bên tai, từng đợt nối tiếp nhau.
Mùi hương hoa anh đào quen thuộc bị che lấp, cả gian phòng chỉ còn ngập tràn hương cây vải.
Thịnh Thập Nguyệt thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc này gương mặt của Ninh Thanh Ca – mái tóc buông rối che nửa gương mặt, dung nhan xinh đẹp mờ ảo, môi nhếch lên, toàn bộ vẻ thanh khiết thường ngày như hóa thành một loại quyến rũ khác thường.
Thịnh Thập Nguyệt siết chặt tay thành nắm, bấu chặt ga nệm.
Trước mắt, cảm giác ngứa ngáy từ mắt cá chân như chui vào tận xương thịt, tựa có hàng vạn con kiến bò gặm, khiến người ta ngứa đến phát điên, lại bất lực không thể phản kháng.
Cái eo mảnh mai kia dường như không biết mệt, để lại từng vết tích trên quần áo, cả khung xương cứng rắn cũng dần như hóa mềm.
“Bốp!”
Một tiếng xé vang lên, sợi dây lụa cuối cùng ràng buộc cổ tay rốt cuộc cũng đứt.
Cơ hồ gần như cùng lúc, Thịnh Thập Nguyệt lập tức bật người dậy, một tay nắm chặt vai Ninh Thanh Ca, ép nàng lật xuống dưới. Trong khoảnh khắc ấy, người bị đè trên giường đã đổi thành Ninh Thanh Ca.
Thịnh Thập Nguyệt theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy trong miệng mình vẫn còn đang cắn lấy một mảnh vải. Đáy vải có những đường thêu xanh quen thuộc, chẳng phải chính là cái yếm hôm nay Ninh Thanh Ca mặc sao?
Đường đường một vị thừa tướng buổi sớm, vậy mà đem chính y phục thân cận của mình nhét vào miệng Hoàng đế. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ dấy lên sóng gió kinh động thế nào.
Thế nhưng người kia lại không hề lộ ra chút hối hận nào. Nàng ngước mắt nhìn Thịnh Thập Nguyệt, trong đôi mắt xinh đẹp hơi ánh lên, gợn sóng lay động, nước mắt long lanh, lại hiện ra vẻ quyến rũ mê hoặc.
Mảnh vải bị cắn đến lưu dấu nước, liền bị tùy tiện ném xuống đất.
Mang theo giọng tức giận khàn khàn, nhưng từng chữ lại kiên quyết:
“Ninh Thanh Ca, nàngxong rồi.”
Không đợi đối phương đáp lại, Thịnh Thập Nguyệt đã cúi xuống cắn lên cổ nàng, hung hăng lưu lại một dấu răng, quả thật như kẻ đói khát lâu ngày.
Môi răng lướt xuống, triệt để không còn sự ôn nhu ngày thường, chỉ còn lại là g*m c*n, để lại từng dấu vết hỗn loạn.
Ninh Thanh Ca không hề ngăn cản, ngược lại còn vươn tay ôm lấy cổ Thịnh Thập Nguyệt.
Trên giường gỗ, những quân cờ bị hất rơi, rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy êm tai.
Chợt có cơn gió thổi đến, nâng lên rèm cửa, che khuất toàn bộ cảnh tượng trong tẩm cung, chỉ còn lại dáng hình mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Chuông đồng treo dưới mái hiên lay động, khiến lũ chim kinh hãi xòe cánh bay tán loạn.
Quá mức kịch liệt, cuối cùng ắt phải nhận sự trừng phạt xứng đáng.
Hơi thở dồn dập xen lẫn tiếng nức nở. Chiếc đai lưng bị giật đứt lại bị buộc chặt lên cổ tay một người khác, khiến nàng không cách nào trốn thoát.
Đôi chân co lại, đạp lên mép giường gỗ, rồi lại rơi xuống, bất lực mà run rẩy.
Khóe mắt nước mắt đọng lại thành vệt, trượt xuống gương mặt, hòa với những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, rối tung vào nhau, khó mà phân biệt.
Lại thêm một nhịp dừng lại. Ninh Thanh Ca nhịn không được ngửa đầu, trước mắt hoa râm mơ hồ, chiếc cổ thon dài căng chặt. Dưới làn mồ hôi phủ kín, những dấu răng li ti kia lại càng trở nên rõ ràng dị thường.
“Tiểu Cửu…”
Âm thanh khàn khàn bất lực, còn chưa nói xong, đã bị Thịnh Thập Nguyệt dùng cùng một cách như trước chặn lại.
Kẻ đang tức giận, không còn cách nào để ý đến quá nhiều nữa, toàn tâm toàn ý chỉ muốn thực hiện cho bằng được lời hứa nghiến răng nghiến lợi vừa thốt ra.
Lúc này, không có chính sự phiền não, không có trẻ con quấy rầy. Các nàng nắm trong tay cả một ngày dài, có thể mặc sức mà tiêu hao, mặc sức mà phung phí.
Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Đánh giá:
Truyện Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Story
Chương 127: Phiên ngoại 8:
10.0/10 từ 27 lượt.