Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Chương 128: Phiên ngoại 9
200@-
Không ai nghĩ được, Diệp Nguy Chỉ lại tạo phản.
Khi tin tức truyền về Biện Kinh, hơn nửa giang sơn của Lương Quốc đã rơi vào tay nàng ta. Bệ hạ nổi giận, lập tức hạ lệnh truy bắt Cửu hoàng nữ – kẻ đang nắm giữ một nửa huyết mạch nhà họ Diệp. Lúc này, người thân duy nhất của Diệp Nguy Chỉ còn ở trong tay, chính là Thịnh Thập Nguyệt.
Nhưng Diệp Nguy Chỉ đâu có sơ sót, sớm đã phái người báo tin. Vài ngày trước, nàng ta đã dặn Thịnh Thập Nguyệt lấy cớ đi săn để ra khỏi thành, rồi sai một ngàn tinh binh – vốn là lực lượng bí mật nàng ta lưu lại từ nhiều năm trước – hộ tống Thịnh Thập Nguyệt xuôi Nam.
Bệ hạ tức giận, lập tức điều ba ngàn cấm quân truy sát, quyết bằng mọi giá phải bắt Thịnh Thập Nguyệt về.
“Điện hạ, cẩn thận!”
Tiếng quát lo lắng vang lên, lưỡi đao sáng loáng vung chéo, chỉ nghe một tiếng chát chúa, thân đao chặn đứng lưỡi cửu hoàn đao đang bổ xuống.
Thịnh Thập Nguyệt ngồi thẳng trên lưng ngựa, một tay siết chặt dây cương, mồ hôi lạnh chảy xuống. Trong con ngươi xanh thẳm phản chiếu rõ ràng lưỡi đao kề sát gang tấc. Chỉ cần Diệp Lưu Vân chậm một giây, e rằng mạng nhỏ của nàng đã giao phó tại đây.
Diệp Lưu Vân không kịp trấn an, dồn sức ép lưỡi đao ra, rồi thúc ngựa xông tới chém ngược kẻ đánh lén.
Chung quanh, tiếng binh khí va chạm dồn dập, không khí nồng đặc mùi máu tanh.
Sắc mặt Thịnh Thập Nguyệt trắng bệch, càng lúc càng siết chặt dây cương. Con chiến mã dưới thân tuy dũng mãnh, nhưng bị vây khốn tứ phía, khó lòng lao thoát.
Lại thêm một nhát đao bổ xuống. Theo bản năng, Thịnh Thập Nguyệt nghiêng người né, nhưng vô tình kéo mạnh dây cương, khiến ngựa chồm lên, hí vang. May mà Diệp Xích Linh kịp vươn tay giữ chặt, bằng không đã nguy.
Nàng hoảng loạn như vậy, kỳ thật cũng chẳng trách. Sinh ra trong hoàng thất, lại được Võ An Quân tiểu di nuông chiều, từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc. Dù bệ hạ từng giận lây vì chuyện Diệp Hoàng Quý Phi, nhưng từ khi Thịnh Thập Nguyệt phân hoá thành đỉnh cấp Khôn Trạch, thái độ của ngài đã dịu hẳn.
(Cho mấy người đẹp không hiểu chỗ này, tức là phiên ngoại cho chị Nguyệt nằm dưới á.)
Thử hỏi trong triều còn công chúa nào, vừa phân hoá đã được lập phủ, sống tự do ngoài cung, ngày ngày chơi bời cùng đám Càn Nguyên, thậm chí lui tới thanh lâu uống rượu? Chỉ có Thịnh Thập Nguyệt mà thôi.
Trường đao trong tay Diệp Lưu Vân lại vung lên, chém kẻ địch ngã khỏi ngựa. Nhưng nàng chưa kịp thở thì đã có kẻ khác lao đến. Nét mặt nghiêm nghị, nàng hô lớn:
“Xích Linh! Mau mang điện hạ phá vòng vây trước!”
Nhưng Diệp Xích Linh cũng lực bất tòng tâm, vừa định thoát thân thì lại bị vây chặt.
Bọn họ tuy đã rời kinh trước đó vài ngày, nhưng vì e sợ lộ diện trên đường lớn, đành men theo núi rừng vắng vẻ. Chốn này cây cối rậm rạp, đường hẹp khó đi, thường phải xuống ngựa chém cỏ mở lối, tốc độ bị chậm hẳn.
Trong khi đó, truy binh chỉ cần men theo lối mòn họ để lại, liều mạng đuổi theo. Thế nên, dù đi trước mấy ngày, cuối cùng vẫn bị bắt kịp.
Lại một tiếng hét thảm vang lên. Có người ngã ngựa, bị vó sắt giẫm nát, gào thét thảm thiết.
Thống lĩnh truy binh thấy tình thế bất lợi, lập tức quát lớn:
“Đừng phí sức với bọn chúng! Trước tiên bắt Cửu hoàng nữ!”
Lời vừa dứt, đám binh sĩ vốn đỏ mắt chém giết lập tức bừng tỉnh. Địch nhân ở đây không quan trọng – cái bệ hạ muốn chính là Diệp Nguy Chỉ thương yêu nhất, Cửu hoàng nữ!
Chúng liền hò hét thúc ngựa, chen chúc về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh gắt gao che chở hai bên, nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Lực lượng hai người sao chống nổi vòng vây dày đặc, dần dần bị ép lui.
Bên cạnh, hộ vệ cũng bị tách ra.
Bất ngờ, một kẻ từ bên hông lao thẳng đến, đao chém về phía Thịnh Thập Nguyệt. Luôn luôn trầm ổn như Diệp Lưu Vân cũng biến sắc, vội vàng lao tới chắn trước nàng, cánh tay giơ ra.
Lưỡi đao chém trúng cánh tay, máu tuôn xối xả.
Địch nhân lập tức thấy cơ hội, hò hét vung đao chém tới, muốn phá vòng.
Diệp Xích Linh rối loạn cực điểm, nhưng bị kẻ khác giữ chặt, không sao ứng cứu.
Thịnh Thập Nguyệt mặt trắng bệch, chỉ biết ra sức thúc ngựa, nhưng có thể nhanh đến đâu? Chẳng qua cũng chỉ là giãy dụa trong tuyệt vọng.
Ngay khi nguy cấp, xa xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, chấn động mặt đất, lá cây rơi lả tả.
Vút!
Mũi tên bạc xé gió lao đến, xuyên qua tán lá, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy, ghim thẳng vào ngực kẻ đang áp sát sau lưng Thịnh Thập Nguyệt.
Tên vừa ngừng, tên khác đã nối tiếp, nhắm chuẩn xác vào đầu kẻ giơ đao chém xuống.
Liên tiếp hai mũi tên, khiến địch quân khiếp sợ, không dám tiến thêm nửa bước, kinh hãi quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một tiểu tướng mặc ngân giáp, cưỡi bạch mã, không dùng bàn đạp, chỉ kẹp ngựa bằng hai chân, thân hình đứng thẳng, một tay kéo cung, một tay rút tên sau lưng. Chớp mắt, dây cung kéo căng, vút một tiếng, tên đã b*n r*.
Mũi tên nối tiếp mũi tên, không phát nào chệch, khiến lòng người lạnh toát, chẳng ai dám manh động.
Sau lưng nàng, binh sĩ đồng loạt xông ra. Người dẫn đầu chính là Khúc Lê – khuôn mặt đầy vết sẹo dữ tợn, kẻ mấy ngày trước đã đi tìm viện binh.
Diệp Lưu Vân và đồng đội thở phào, nhưng địch quân càng thêm liều mạng, quát lớn:
“Chỉ cần bắt Thịnh Thập Nguyệt là được!”
Đao lại vung loạn, chém tới như vũ bão.
Ngân giáp tiểu tướng chau mày, hất cung sang một bên, cúi người kẹp ngựa lao thẳng, tay phải rút trường đao bên hông, xông vào giữa trận không chút do dự.
“Điện hạ!”
Địch nhân thấy tình thế nguy ngập, càng thêm cuồng loạn. Cửu hoàn đao liên tiếp bổ xuống, ép Diệp Lưu Vân cánh tay vẫn còn máu chảy, lùi mãi không thôi.
Một nhát đao cuối cùng chém xuống, trường đao trong tay Diệp Lưu Vân bị đánh rơi. Địch nhân mừng rỡ, lao tới chộp lấy Thịnh Thập Nguyệt.
Nàng bất đắc dĩ thúc ngựa thật mạnh. Chiến mã bị hoảng, hí dài một tiếng, xoay người xông bừa về phía trước, thế trận càng thêm hỗn loạn.
Ngay lúc ấy, một lưỡi hoành đao từ đâu chém thẳng tới, nhắm đúng lòng bàn tay đang vươn ra của Thịnh Thập Nguyệt.
Người kia hoảng hốt quay đầu lại, liền thấy vị tiểu tướng mặc giáp bạc, tay phải vừa thu lại, đao đã chém ra. Không đợi đối phương kịp phản ứng, lưỡi đao lại nghiêng xuống chém tiếp.
Tên kia kêu thảm một tiếng, ngã lăn từ trên ngựa xuống.
Mà tiểu tướng giáp bạc thì không hề dừng lại, tay trái giật dây cương, từ chỗ lỗ hổng xông thẳng về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Cho đến lúc này, mới có thể nhìn rõ dung mạo của nàng: gương mặt thanh tú cao quý, tuấn mỹ phi phàm, sáng rỡ như vầng minh nguyệt chiếu rọi trong lòng.
Con ngựa kia càng lúc càng điên loạn, Thịnh Thập Nguyệt gần như chỉ có thể cố sức giữ lấy dây cương, miễn cưỡng khống chế bản thân không bị hất văng xuống. Mồ hôi lạnh từ cổ chảy dài xuống ngực.
Ngay cả kẻ địch cũng bị cảnh tượng này dọa cho khiếp vía, lũ lượt né tránh, chẳng ai còn dám tiến lên.
“A!”
Móng ngựa giẫm nát một thân người bị thương, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết đến cực điểm. Con ngựa lại càng thêm cuồng loạn, thân hình cong vẹo, lao bừa về xa.
Gió mát lùa qua mặt Thịnh Thập Nguyệt, mồ hôi trên trán chưa kịp khô, mồ hôi mới lại trào ra.
“Điện hạ!”
Trong đầu Thịnh Thập Nguyệt trống rỗng, dường như nghe thấy có người gọi mình, song chẳng phân biệt được là ai.
Mãi cho đến khi một bàn tay bất ngờ vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Thịnh Thập Nguyệt không kịp phản ứng, chỉ thấy hoảng loạn.
“Điện hạ.” Người kia cất giọng, âm thanh trầm ổn, mát lạnh. Giữa cảnh hỗn loạn rối ren, tiếng nói ấy lại khiến lòng người sinh ra một loại an tĩnh lạ thường.
Nàng còn chưa kịp nghiêng đầu nhìn, đối phương đã ôm lấy eo nàng, dùng sức, gọn gàng nâng cả người nàng vào lòng.
Bên tai Thịnh Thập Nguyệt dội lại trận cuồng phong, trước mắt thoáng tối sầm, đến khi nhìn rõ lại, bản thân đã được ôm gọn trong ngực vị tiểu tướng giáp bạc kia.
“Điện hạ!”
“Cửu điện hạ!”
Thanh âm phía sau vẫn còn văng vẳng. Đến lúc này, Thịnh Thập Nguyệt mới nghe rõ đó là Diệp Lưu Vân và Khúc Lê, họ hoảng hốt đuổi theo sau. Nhưng con ngựa điên đã quét cả đám ra phía sau, chỉ còn người đang ôm nàng là bám sát không rời.
Thịnh Thập Nguyệt khi ấy mới dần tỉnh táo, tim đập vẫn cuồng loạn. Nàng ngẩng đầu nhìn con ngựa điên kia: mất chủ, nó lại càng thêm điên cuồng, bất chấp va phải cây cối, cứ lao thẳng về phía vách núi.
Nếu như vừa rồi nàng còn ở trên lưng nó…
Hơi thở Thịnh Thập Nguyệt bỗng nghẹn lại, liền bị người kia đưa tay che lấy mắt.
“Điện hạ, không sao đâu.”
Giọng nói lạnh lẽo mà trong trẻo vang lên bên tai. Sau lưng là lớp giáp cứng rắn, vậy mà chẳng hề gây khó chịu, trái lại còn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt bao trùm lấy nàng.
“Ngươi…” Thịnh Thập Nguyệt hé môi, đôi môi khô nứt, nơi đầu lưỡi tràn đầy mùi rỉ sắt.
Những ngày này, thân thể nàng vốn đã chẳng khỏe. Rõ ràng một khắc trước còn đang bận bịu trong triều, khắc sau liền nhận được tin tiểu di tạo phản, vội vàng cùng Khúc Lê chạy khỏi thành. Cơ hồ không có lấy một chút nghỉ ngơi, ngồi lưng ngựa điên đảo hết ngày này sang ngày khác, nay lại gặp biến cố như vậy…
Người kia vẫn không bỏ tay che mắt nàng, chỉ để lòng bàn tay ấm áp ấy lau đi mồ hôi trên trán.
“Một tên cũng không để lại.”
Thịnh Thập Nguyệt nghe thấy nàng hạ lệnh, mùi máu tươi quanh mình loãng dần đi. Chỉ còn hương thơm từ người sau lưng, dìu dịu ngọt ngào, giống hệt vị vải tươi mà nàng yêu thích nhất. Mỗi lần, đều phải sai thị nhân bóc vỏ, gỡ sạch lớp màng mỏng, rồi ướp lạnh trên núi băng một hồi, mới vừa ý.
Ý nghĩ trôi dạt đến đó, Thịnh Thập Nguyệt lại thấy buồn cười. Nhìn dáng vẻ và khí chất kia, vị tiểu tướng giáp bạc hẳn đã theo tiểu di chinh chiến Nam Bắc bao phen, trải qua không biết bao nhiêu trận huyết chiến. Một người như thế, sao lại khiến nàng liên tưởng đến trái vải? Hắn lẽ ra phải là tùng bách đứng hiên ngang giữa tuyết gió mới đúng.
Trong màn đen hỗn độn, nhịp tim vốn hoảng loạn cũng dần ổn định lại.
“Điện hạ?”
Nàng nghe người kia lại lên tiếng, giọng so với trước còn ôn hòa hơn.
“Đừng sợ.” Nàng nói, hơi thở phả qua bên tai Thịnh Thập Nguyệt.
Không rõ có phải nàng đã điều khiển hay không, con bạch mã chậm rãi đi tới.
Thịnh Thập Nguyệt cảm thấy mình nên nói gì đó, song nỗi sợ hãi vừa rồi vẫn chưa tan, đầu óc vẫn chỉ một màu trống rỗng.
Càng đi xa, sau lưng tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết dần nhỏ lại. Mùi máu tươi cũng tan đi, cho đến khi hoàn toàn không còn thấy cảnh chém giết ban nãy, người kia mới buông tay.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá rừng, chiếu xuống gương mặt hai người. Tóc họ chẳng biết từ khi nào đã quấn vào nhau, rối rít như chẳng thể phân ly.
“Ngươi là…” Cuối cùng Thịnh Thập Nguyệt cũng mở miệng, vô thức nghiêng đầu nhìn kỹ đối phương.
Nàng có một đôi mắt đen nhánh như mực, ôn hòa mà trầm tĩnh. Cúi đầu xuống, ánh mắt ấy phản chiếu khuôn mặt Thịnh Thập Nguyệt.
“Ta tên là Ninh Thanh Ca.”
Thịnh Thập Nguyệt còn chưa kịp khắc cái tên ấy vào trong lòng, đã nghe đối phương nói tiếp:
“Là vị hôn thê từ nhỏ của điện hạ.”
Lời ấy như tiếng sấm, chấn động thẳng vào lòng Thịnh Thập Nguyệt.
“Cái gì?!” Nàng vừa kinh hãi vừa ngỡ ngàng.
Trong đầu rít lên tiếng bánh răng chuyển động chậm chạp, rốt cục truyền đến mảnh ký ức bị chôn vùi.
Ninh Thanh Ca — đích nữ Ninh gia, từng liên lụy vào vụ án phản loạn của công chúa bị phế. Khi ấy nàng còn nhỏ, may mắn thoát nạn, sau bị giáng xuống làm nô dịch trong cung. Vài năm sau, do triều đình phân tầng, nàng được đặc xá, rời cung mà mất tăm mất tích.
Bánh răng ký ức lại xoay tiếp.
Cuối cùng, tất cả dừng lại ở ba chữ “vị hôn thê”.
Nàng, từ bao giờ lại có thêm một vị hôn thê như vậy? Mẫu thân, tiểu di… chưa bao giờ nhắc đến với nàng mà!
----
Lời tác giả: Đến rồi, đến rồi.... Chúng ta Tiểu Cửu, lần đầu tiên làm thụ, thời khắc lịch sử đã tới rồi!
Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Không ai nghĩ được, Diệp Nguy Chỉ lại tạo phản.
Khi tin tức truyền về Biện Kinh, hơn nửa giang sơn của Lương Quốc đã rơi vào tay nàng ta. Bệ hạ nổi giận, lập tức hạ lệnh truy bắt Cửu hoàng nữ – kẻ đang nắm giữ một nửa huyết mạch nhà họ Diệp. Lúc này, người thân duy nhất của Diệp Nguy Chỉ còn ở trong tay, chính là Thịnh Thập Nguyệt.
Nhưng Diệp Nguy Chỉ đâu có sơ sót, sớm đã phái người báo tin. Vài ngày trước, nàng ta đã dặn Thịnh Thập Nguyệt lấy cớ đi săn để ra khỏi thành, rồi sai một ngàn tinh binh – vốn là lực lượng bí mật nàng ta lưu lại từ nhiều năm trước – hộ tống Thịnh Thập Nguyệt xuôi Nam.
Bệ hạ tức giận, lập tức điều ba ngàn cấm quân truy sát, quyết bằng mọi giá phải bắt Thịnh Thập Nguyệt về.
“Điện hạ, cẩn thận!”
Tiếng quát lo lắng vang lên, lưỡi đao sáng loáng vung chéo, chỉ nghe một tiếng chát chúa, thân đao chặn đứng lưỡi cửu hoàn đao đang bổ xuống.
Thịnh Thập Nguyệt ngồi thẳng trên lưng ngựa, một tay siết chặt dây cương, mồ hôi lạnh chảy xuống. Trong con ngươi xanh thẳm phản chiếu rõ ràng lưỡi đao kề sát gang tấc. Chỉ cần Diệp Lưu Vân chậm một giây, e rằng mạng nhỏ của nàng đã giao phó tại đây.
Diệp Lưu Vân không kịp trấn an, dồn sức ép lưỡi đao ra, rồi thúc ngựa xông tới chém ngược kẻ đánh lén.
Chung quanh, tiếng binh khí va chạm dồn dập, không khí nồng đặc mùi máu tanh.
Sắc mặt Thịnh Thập Nguyệt trắng bệch, càng lúc càng siết chặt dây cương. Con chiến mã dưới thân tuy dũng mãnh, nhưng bị vây khốn tứ phía, khó lòng lao thoát.
Lại thêm một nhát đao bổ xuống. Theo bản năng, Thịnh Thập Nguyệt nghiêng người né, nhưng vô tình kéo mạnh dây cương, khiến ngựa chồm lên, hí vang. May mà Diệp Xích Linh kịp vươn tay giữ chặt, bằng không đã nguy.
Nàng hoảng loạn như vậy, kỳ thật cũng chẳng trách. Sinh ra trong hoàng thất, lại được Võ An Quân tiểu di nuông chiều, từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc. Dù bệ hạ từng giận lây vì chuyện Diệp Hoàng Quý Phi, nhưng từ khi Thịnh Thập Nguyệt phân hoá thành đỉnh cấp Khôn Trạch, thái độ của ngài đã dịu hẳn.
(Cho mấy người đẹp không hiểu chỗ này, tức là phiên ngoại cho chị Nguyệt nằm dưới á.)
Thử hỏi trong triều còn công chúa nào, vừa phân hoá đã được lập phủ, sống tự do ngoài cung, ngày ngày chơi bời cùng đám Càn Nguyên, thậm chí lui tới thanh lâu uống rượu? Chỉ có Thịnh Thập Nguyệt mà thôi.
Trường đao trong tay Diệp Lưu Vân lại vung lên, chém kẻ địch ngã khỏi ngựa. Nhưng nàng chưa kịp thở thì đã có kẻ khác lao đến. Nét mặt nghiêm nghị, nàng hô lớn:
“Xích Linh! Mau mang điện hạ phá vòng vây trước!”
Nhưng Diệp Xích Linh cũng lực bất tòng tâm, vừa định thoát thân thì lại bị vây chặt.
Bọn họ tuy đã rời kinh trước đó vài ngày, nhưng vì e sợ lộ diện trên đường lớn, đành men theo núi rừng vắng vẻ. Chốn này cây cối rậm rạp, đường hẹp khó đi, thường phải xuống ngựa chém cỏ mở lối, tốc độ bị chậm hẳn.
Trong khi đó, truy binh chỉ cần men theo lối mòn họ để lại, liều mạng đuổi theo. Thế nên, dù đi trước mấy ngày, cuối cùng vẫn bị bắt kịp.
Lại một tiếng hét thảm vang lên. Có người ngã ngựa, bị vó sắt giẫm nát, gào thét thảm thiết.
Thống lĩnh truy binh thấy tình thế bất lợi, lập tức quát lớn:
“Đừng phí sức với bọn chúng! Trước tiên bắt Cửu hoàng nữ!”
Lời vừa dứt, đám binh sĩ vốn đỏ mắt chém giết lập tức bừng tỉnh. Địch nhân ở đây không quan trọng – cái bệ hạ muốn chính là Diệp Nguy Chỉ thương yêu nhất, Cửu hoàng nữ!
Chúng liền hò hét thúc ngựa, chen chúc về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh gắt gao che chở hai bên, nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Lực lượng hai người sao chống nổi vòng vây dày đặc, dần dần bị ép lui.
Bên cạnh, hộ vệ cũng bị tách ra.
Bất ngờ, một kẻ từ bên hông lao thẳng đến, đao chém về phía Thịnh Thập Nguyệt. Luôn luôn trầm ổn như Diệp Lưu Vân cũng biến sắc, vội vàng lao tới chắn trước nàng, cánh tay giơ ra.
Lưỡi đao chém trúng cánh tay, máu tuôn xối xả.
Địch nhân lập tức thấy cơ hội, hò hét vung đao chém tới, muốn phá vòng.
Diệp Xích Linh rối loạn cực điểm, nhưng bị kẻ khác giữ chặt, không sao ứng cứu.
Thịnh Thập Nguyệt mặt trắng bệch, chỉ biết ra sức thúc ngựa, nhưng có thể nhanh đến đâu? Chẳng qua cũng chỉ là giãy dụa trong tuyệt vọng.
Ngay khi nguy cấp, xa xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, chấn động mặt đất, lá cây rơi lả tả.
Vút!
Mũi tên bạc xé gió lao đến, xuyên qua tán lá, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy, ghim thẳng vào ngực kẻ đang áp sát sau lưng Thịnh Thập Nguyệt.
Tên vừa ngừng, tên khác đã nối tiếp, nhắm chuẩn xác vào đầu kẻ giơ đao chém xuống.
Liên tiếp hai mũi tên, khiến địch quân khiếp sợ, không dám tiến thêm nửa bước, kinh hãi quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một tiểu tướng mặc ngân giáp, cưỡi bạch mã, không dùng bàn đạp, chỉ kẹp ngựa bằng hai chân, thân hình đứng thẳng, một tay kéo cung, một tay rút tên sau lưng. Chớp mắt, dây cung kéo căng, vút một tiếng, tên đã b*n r*.
Mũi tên nối tiếp mũi tên, không phát nào chệch, khiến lòng người lạnh toát, chẳng ai dám manh động.
Sau lưng nàng, binh sĩ đồng loạt xông ra. Người dẫn đầu chính là Khúc Lê – khuôn mặt đầy vết sẹo dữ tợn, kẻ mấy ngày trước đã đi tìm viện binh.
Diệp Lưu Vân và đồng đội thở phào, nhưng địch quân càng thêm liều mạng, quát lớn:
“Chỉ cần bắt Thịnh Thập Nguyệt là được!”
Đao lại vung loạn, chém tới như vũ bão.
Ngân giáp tiểu tướng chau mày, hất cung sang một bên, cúi người kẹp ngựa lao thẳng, tay phải rút trường đao bên hông, xông vào giữa trận không chút do dự.
“Điện hạ!”
Địch nhân thấy tình thế nguy ngập, càng thêm cuồng loạn. Cửu hoàn đao liên tiếp bổ xuống, ép Diệp Lưu Vân cánh tay vẫn còn máu chảy, lùi mãi không thôi.
Một nhát đao cuối cùng chém xuống, trường đao trong tay Diệp Lưu Vân bị đánh rơi. Địch nhân mừng rỡ, lao tới chộp lấy Thịnh Thập Nguyệt.
Nàng bất đắc dĩ thúc ngựa thật mạnh. Chiến mã bị hoảng, hí dài một tiếng, xoay người xông bừa về phía trước, thế trận càng thêm hỗn loạn.
Ngay lúc ấy, một lưỡi hoành đao từ đâu chém thẳng tới, nhắm đúng lòng bàn tay đang vươn ra của Thịnh Thập Nguyệt.
Người kia hoảng hốt quay đầu lại, liền thấy vị tiểu tướng mặc giáp bạc, tay phải vừa thu lại, đao đã chém ra. Không đợi đối phương kịp phản ứng, lưỡi đao lại nghiêng xuống chém tiếp.
Tên kia kêu thảm một tiếng, ngã lăn từ trên ngựa xuống.
Mà tiểu tướng giáp bạc thì không hề dừng lại, tay trái giật dây cương, từ chỗ lỗ hổng xông thẳng về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Cho đến lúc này, mới có thể nhìn rõ dung mạo của nàng: gương mặt thanh tú cao quý, tuấn mỹ phi phàm, sáng rỡ như vầng minh nguyệt chiếu rọi trong lòng.
Con ngựa kia càng lúc càng điên loạn, Thịnh Thập Nguyệt gần như chỉ có thể cố sức giữ lấy dây cương, miễn cưỡng khống chế bản thân không bị hất văng xuống. Mồ hôi lạnh từ cổ chảy dài xuống ngực.
Ngay cả kẻ địch cũng bị cảnh tượng này dọa cho khiếp vía, lũ lượt né tránh, chẳng ai còn dám tiến lên.
“A!”
Móng ngựa giẫm nát một thân người bị thương, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết đến cực điểm. Con ngựa lại càng thêm cuồng loạn, thân hình cong vẹo, lao bừa về xa.
Gió mát lùa qua mặt Thịnh Thập Nguyệt, mồ hôi trên trán chưa kịp khô, mồ hôi mới lại trào ra.
“Điện hạ!”
Trong đầu Thịnh Thập Nguyệt trống rỗng, dường như nghe thấy có người gọi mình, song chẳng phân biệt được là ai.
Mãi cho đến khi một bàn tay bất ngờ vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Thịnh Thập Nguyệt không kịp phản ứng, chỉ thấy hoảng loạn.
“Điện hạ.” Người kia cất giọng, âm thanh trầm ổn, mát lạnh. Giữa cảnh hỗn loạn rối ren, tiếng nói ấy lại khiến lòng người sinh ra một loại an tĩnh lạ thường.
Nàng còn chưa kịp nghiêng đầu nhìn, đối phương đã ôm lấy eo nàng, dùng sức, gọn gàng nâng cả người nàng vào lòng.
Bên tai Thịnh Thập Nguyệt dội lại trận cuồng phong, trước mắt thoáng tối sầm, đến khi nhìn rõ lại, bản thân đã được ôm gọn trong ngực vị tiểu tướng giáp bạc kia.
“Điện hạ!”
“Cửu điện hạ!”
Thanh âm phía sau vẫn còn văng vẳng. Đến lúc này, Thịnh Thập Nguyệt mới nghe rõ đó là Diệp Lưu Vân và Khúc Lê, họ hoảng hốt đuổi theo sau. Nhưng con ngựa điên đã quét cả đám ra phía sau, chỉ còn người đang ôm nàng là bám sát không rời.
Thịnh Thập Nguyệt khi ấy mới dần tỉnh táo, tim đập vẫn cuồng loạn. Nàng ngẩng đầu nhìn con ngựa điên kia: mất chủ, nó lại càng thêm điên cuồng, bất chấp va phải cây cối, cứ lao thẳng về phía vách núi.
Nếu như vừa rồi nàng còn ở trên lưng nó…
Hơi thở Thịnh Thập Nguyệt bỗng nghẹn lại, liền bị người kia đưa tay che lấy mắt.
“Điện hạ, không sao đâu.”
Giọng nói lạnh lẽo mà trong trẻo vang lên bên tai. Sau lưng là lớp giáp cứng rắn, vậy mà chẳng hề gây khó chịu, trái lại còn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt bao trùm lấy nàng.
“Ngươi…” Thịnh Thập Nguyệt hé môi, đôi môi khô nứt, nơi đầu lưỡi tràn đầy mùi rỉ sắt.
Những ngày này, thân thể nàng vốn đã chẳng khỏe. Rõ ràng một khắc trước còn đang bận bịu trong triều, khắc sau liền nhận được tin tiểu di tạo phản, vội vàng cùng Khúc Lê chạy khỏi thành. Cơ hồ không có lấy một chút nghỉ ngơi, ngồi lưng ngựa điên đảo hết ngày này sang ngày khác, nay lại gặp biến cố như vậy…
Người kia vẫn không bỏ tay che mắt nàng, chỉ để lòng bàn tay ấm áp ấy lau đi mồ hôi trên trán.
“Một tên cũng không để lại.”
Thịnh Thập Nguyệt nghe thấy nàng hạ lệnh, mùi máu tươi quanh mình loãng dần đi. Chỉ còn hương thơm từ người sau lưng, dìu dịu ngọt ngào, giống hệt vị vải tươi mà nàng yêu thích nhất. Mỗi lần, đều phải sai thị nhân bóc vỏ, gỡ sạch lớp màng mỏng, rồi ướp lạnh trên núi băng một hồi, mới vừa ý.
Ý nghĩ trôi dạt đến đó, Thịnh Thập Nguyệt lại thấy buồn cười. Nhìn dáng vẻ và khí chất kia, vị tiểu tướng giáp bạc hẳn đã theo tiểu di chinh chiến Nam Bắc bao phen, trải qua không biết bao nhiêu trận huyết chiến. Một người như thế, sao lại khiến nàng liên tưởng đến trái vải? Hắn lẽ ra phải là tùng bách đứng hiên ngang giữa tuyết gió mới đúng.
Trong màn đen hỗn độn, nhịp tim vốn hoảng loạn cũng dần ổn định lại.
“Điện hạ?”
Nàng nghe người kia lại lên tiếng, giọng so với trước còn ôn hòa hơn.
“Đừng sợ.” Nàng nói, hơi thở phả qua bên tai Thịnh Thập Nguyệt.
Không rõ có phải nàng đã điều khiển hay không, con bạch mã chậm rãi đi tới.
Thịnh Thập Nguyệt cảm thấy mình nên nói gì đó, song nỗi sợ hãi vừa rồi vẫn chưa tan, đầu óc vẫn chỉ một màu trống rỗng.
Càng đi xa, sau lưng tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết dần nhỏ lại. Mùi máu tươi cũng tan đi, cho đến khi hoàn toàn không còn thấy cảnh chém giết ban nãy, người kia mới buông tay.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá rừng, chiếu xuống gương mặt hai người. Tóc họ chẳng biết từ khi nào đã quấn vào nhau, rối rít như chẳng thể phân ly.
“Ngươi là…” Cuối cùng Thịnh Thập Nguyệt cũng mở miệng, vô thức nghiêng đầu nhìn kỹ đối phương.
Nàng có một đôi mắt đen nhánh như mực, ôn hòa mà trầm tĩnh. Cúi đầu xuống, ánh mắt ấy phản chiếu khuôn mặt Thịnh Thập Nguyệt.
“Ta tên là Ninh Thanh Ca.”
Thịnh Thập Nguyệt còn chưa kịp khắc cái tên ấy vào trong lòng, đã nghe đối phương nói tiếp:
“Là vị hôn thê từ nhỏ của điện hạ.”
Lời ấy như tiếng sấm, chấn động thẳng vào lòng Thịnh Thập Nguyệt.
“Cái gì?!” Nàng vừa kinh hãi vừa ngỡ ngàng.
Trong đầu rít lên tiếng bánh răng chuyển động chậm chạp, rốt cục truyền đến mảnh ký ức bị chôn vùi.
Ninh Thanh Ca — đích nữ Ninh gia, từng liên lụy vào vụ án phản loạn của công chúa bị phế. Khi ấy nàng còn nhỏ, may mắn thoát nạn, sau bị giáng xuống làm nô dịch trong cung. Vài năm sau, do triều đình phân tầng, nàng được đặc xá, rời cung mà mất tăm mất tích.
Bánh răng ký ức lại xoay tiếp.
Cuối cùng, tất cả dừng lại ở ba chữ “vị hôn thê”.
Nàng, từ bao giờ lại có thêm một vị hôn thê như vậy? Mẫu thân, tiểu di… chưa bao giờ nhắc đến với nàng mà!
----
Lời tác giả: Đến rồi, đến rồi.... Chúng ta Tiểu Cửu, lần đầu tiên làm thụ, thời khắc lịch sử đã tới rồi!
Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Đánh giá:
Truyện Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Story
Chương 128: Phiên ngoại 9
10.0/10 từ 27 lượt.