Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 96
63@-
Trong căn phòng ấm áp và yên tĩnh, con báo tuyết đang nằm nghỉ trên thảm khẽ động đôi tai, trước khi con sư tử kịp lại gần thì đã chậm rãi mở mắt, cái đuôi dài cuộn bên người khẽ hất chạm vào móng vuốt nặng nề của sư tử. Sư tử làm sao chịu nổi k*ch th*ch như vậy, lập tức nhấc chân đạp xuống, nhưng lại bị nhẹ nhàng né tránh.
Chẳng mấy chốc, hai con mèo lớn dưới sàn đã dùng đuôi báo tuyết làm “cần câu mèo”, mải mê chơi đùa.
Liên Ngự cởi áo khoác, tựa vào người Sầm Chân, tay phải mở giao diện liên lạc trên thiết bị đầu cuối, vừa phóng to đoạn đối thoại của hai người lên màn hình treo vừa tặc lưỡi lắc đầu, còn cố ý lên giọng: “Ôi chao, ‘anh là nam chính trong cuộc đời em’… câu này sến quá đi… Không hiểu một số người sao lại nói ra được, anh thật sự thấy xấu hổ thay.”
“Không thích?” Sầm Chân mặt không đổi sắc, hoàn toàn không bị lời công kích của Liên Ngự lay động. “Không thích thì sau này sẽ không nói nữa.”
“Ai nói anh không thích?” Liên Ngự ngồi thẳng dậy, xoay mặt Sầm Chân lại đối diện mình, nghiêm túc nói: “Thích đến mức không chịu nổi luôn á! Em xem, chẳng phải anh thích đến mức lập tức quay về ngay sao?”
Hai má Sầm Chân bị anh chàng bóp lại đến biến dạng, gương mặt vốn đẹp thế nào bị bóp thành thế đó, trông buồn cười đến mức Liên Ngự không nhịn được cười phá lên như gà gáy, rồi nhiệt tình in lên gương mặt kỳ quái kia một nụ hôn…
Một cái hôn, lại một cái, rồi thêm một cái…
Sầm Chân bị hôn đến mức ngửa hẳn người ra sau, hoàn toàn không hiểu sao trước đây mình lại nhớ mong cái tên phiền phức này đến thế.
Khó khăn lắm mới đợi Liên Ngự hôn đủ, mấy con mèo lớn cũng đã chơi mệt, rúc vào nhau ngủ. Sầm Chân tuy tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng từ đầu đến cuối không hề đưa tay đẩy ra. Liên Ngự lúc này coi như đã thể nghiệm rõ lợi ích của “làm nũng vừa đủ”, vẫn còn lâng lâng nhớ lại cảm giác môi và khoang miệng mềm mại, nóng ấm của dẫn đường, hứng khởi lên kế hoạch cho lần “bỏ nhà đi” tiếp theo.
Sầm Chân chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, vừa chỉnh tài liệu học tập trên thiết bị, vừa không ngẩng đầu nói: “Lần sau mà còn bày trò qua đêm không về, thì khỏi quay lại luôn.”
“…”
Lời cảnh cáo vừa buông, Sầm Chân liền cảm thấy vai mình nặng xuống, Liên Ngự áp sát lưng anh, tâm trạng vô cùng tốt, nói: “Anh có món này hay lắm muốn cho em xem…”
Giọng anh rất thấp, rất nhẹ, đầy những vương vấn và dây dưa chỉ tình nhân mới có, đuôi âm kéo dài đầy cố ý tạo ra sự mập mờ quyến rũ. Anh biết Sầm Chân sẽ không từ chối, cũng hoàn toàn không thể từ chối.
“… Món gì?” Sầm Chân cũng vô thức hạ giọng. Anh thuận theo bàn tay Liên Ngự đang ôm ngang eo mình nhìn xuống, rồi ngăn lại trước khi đối phương chạm vào nơi không nên chạm: “Đừng động bậy.”
“Anatoli Jeria!”
“Gọi cả tên cũng vô ích.” Sầm Chân lạnh lùng nằm xuống giường. Có lẽ là yêu đương khiến người ta mất trí, Liên Ngự không vui ôm chăn gấp ở cuối giường lên, dùng cách trẻ con này để không cho Sầm Chân ngủ.
“Em không được à?!”
“Em được hay không, anh không rõ sao?”
“Lần đó chắc chắn em lén uống thuốc rồi!”
“…” Sầm Chân nhắm mắt lại, giây sau liền thấy bóng đen phủ xuống đầu — Liên Ngự định lấy chăn trùm chết anh.
Hai người vật lộn trên giường một hồi, đến mức toát mồ hôi, coi như tắm ban nãy của Sầm Chân phí công. Anh vò mái tóc đen bị quấy cho rối tung, đành thở dài quay lại phòng tắm tắm lại. Không ngờ quần còn chưa kịp cởi xong, đã có một tên đàn ông tóc dài trần như nhộng nhảy vào, đòi tắm uyên ương cho bằng được.
Sầm Chân vốn không chịu nổi tính lì lợm của lính gác nhà mình, hơn nữa bản thân cũng không phản đối, nên đành thuận theo ý Liên Ngự, xả nước nóng, cả hai cùng ngâm vào bồn.
“Anh thấy em có hơi b**n th**.” Liên Ngự gác chân lên vai Sầm Chân, câu này nói ra đột ngột, nội dung cũng thật kỳ quặc. Nghe vậy, Sầm Chân lười biếng mở mắt giữa làn hơi nước mờ ảo, bật cười hỏi ngược: “Rốt cuộc là ai b**n th** hơn ai, nói năng có chút lương tâm được không?”
“…” Sầm Chân khẽ hé môi, thoáng chốc ngẩn ra.
Không thấy anh phủ nhận ngay, Liên Ngự bỗng thấy ấm ức, múc một vốc nước tạt thẳng vào mặt anh: “Chắc chắn là vậy. Mỗi lần anh quấn lấy muốn thân mật, tuy em mặt không đổi, lạnh lùng dứt khoát từ chối, nhưng anh cảm nhận rõ ràng tâm trạng em vui lên…
À, càng phân tích anh càng thấy em b**n th** thật, vì muốn anh cầu xin nhiều hơn mà có thể nhịn tới mức này.
Quan trọng là, em nói thẳng ra không được sao? Anh có thể chiều em vô điều kiện, en muốn anh nói gì thì anh sẽ nói thế, nhưng đừng cố nhịn như vậy chứ.”
“Thấy người mình yêu khao khát mình, vui chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Sầm Chân điềm nhiên nhổ chút bọt xà phòng hơi đắng trong miệng ra, ngay sau đó liền thấy Liên Ngự quỳ một gối g*** h** ch*n mình: “Vậy anh nói đúng không?”
“…” Sầm Chân lại im lặng. Nhưng hôm nay Liên Ngự không định dễ dàng bỏ qua, dữ dằn đe dọa: “Nếu em không cho anh câu trả lời rõ ràng, thì nửa đời sau sẽ là anh đè em.”
Sư tử và báo tuyết ngồi ngay ngắn ở cửa phòng tắm, nghiêm túc quan sát hai vị chủ nhân ở trong bồn tắm dây dưa không biết xấu hổ, còn phòng khi chẳng may họ bị nước dìm chết…
“Đúng, mà cũng không hẳn.” Sầm Chân bất đắc dĩ nghiêng người, dịch chỗ yếu nhất của mình khỏi móng vuốt mèo. “Khi anh năn nỉ em… thì quả thật rất thú vị. Nhưng em từ chối nhiều hơn là vì…”
Anh lại khẽ thở dài: “Chúng ta vẫn là học sinh, mới vừa thành niên, buông thả d*c v*ng quá độ thì không tốt cho cơ thể.”
“Hả???” Liên Ngự liền không phục, “Con mắt nào của em thấy bọn mình buông thả d*c v*ng? Nửa năm mới một lần mà em cũng gọi là buông thả?”
“Chủ yếu là em thấy dường như anh rất nhiệt tình với chuyện này. Ở độ tuổi của chúng ta đúng là sẽ thiếu ý thức tự chủ. Anh lại còn hai đời không có sinh hoạt t*nh d*c… Em sợ một khi bắt đầu thì sẽ không dừng lại được, đến lúc đó nghỉ ngơi không đủ lại ảnh hưởng đến việc học…”
“…” Liên Ngự cảm thấy mình quá oan ức, “Anh cảm thấy em hiểu sai lính gác của mình quá nhiều rồi. Anh là loại người ngay cả nửa người dưới cũng không kiểm soát nổi sao? Với cả trong lòng em rốt cuộc anh là hình tượng gì vậy! Một lính gác già đáng thương hai đời không được tưới tắm ư?!!”
Sầm Chân hiếm hoi có chút chột dạ, dời mắt đi. Liên Ngự bỗng nhớ tới điều gì, lại hỏi: “Vậy hôm đó tại sao em lại đổi ý mà đụng vào anh?”
“…” Đây là lần thứ n không đếm xuể trong ngày hôm nay Sầm Chân thở dài — những lời phải thành thật, đáng xấu hổ hôm nay đã chạm tới ngưỡng chịu đựng của anh rồi.
“Vì em không nhịn được.”
Nói xong, Sầm Chân đứng dậy bước vào dưới vòi sen, tùy tiện xối sạch lớp bọt trên người, thậm chí không buồn lau khô những giọt nước còn đọng lại, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi phòng tắm.
“…”
Mười phút sau, Liên Ngự nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng tắm, khuôn mặt bị hơi nước hun đến ửng đỏ, nhưng Sầm Chân tin phần nhiều là vì y đang đỏ mặt vì quá đắc ý.
Anh đoán không sai — Liên Ngự phát hiện Sầm Chân tuy nằm trên giường trong bộ dạng “người lạ và sư tử xin miễn quấy rầy”, nhưng nghe thấy tiếng động vẫn vô thức ngẩng đầu nhìn y, khóe môi lập tức cong lên thành một nụ cười đầy ý đồ xấu: “Anh A Na à~”
“…”
“Anh có thứ hay lắm muốn cho em xem.”
“… Câu này anh vừa mới nói rồi.” — rồi định giở trò khoe “bảo bối lớn” của mình.
“Thật sự là thứ hay mà.” Liên Ngự leo lên giường, ngoan ngoãn nằm nghiêng bên cạnh Sầm Chân, tay ôm eo anh: “Giấu trong bản đồ tinh thần của anh đấy.”
“Câu này anh tự nói ra anh thấy có đáng tin không?” Sầm Chân nhắm mắt, “Sáng nào em cũng vào đó một lần, vài cọng cỏ khô ở đó em còn nhớ rõ.”
Trên thực tế, cũng quả thật không có kỳ tích gì như vạn vật hồi sinh, đất nứt nẻ bỗng nhiên sinh cơ, hay mặt trời mọc trở lại. Mọi thứ vẫn y nguyên như buổi sáng — vùng đất đen nứt toác, khô cằn, tất cả đều bị bao trùm bởi bóng tối, không rõ ranh giới, gió thoảng qua chỉ mang theo mùi bụi bặm và đất cát.
Liên Ngự đứng đợi ở lối vào, trong lòng bàn tay nâng một chiếc đèn giấy quen thuộc — là thứ ánh sáng và màu sắc duy nhất trong vùng không gian rộng lớn vô tận này.
Thoáng chốc, Sầm Chân nhớ tới lần đầu tiên đặt chân đến nơi này — khi ấy nơi đây hẹp và tối tới đáng sợ, mà Liên Ngự thì nằm đó nửa sống nửa chết, trong lòng còn đang tính kế làm sao để lợi dụng sự đồng cảm của anh với vai trò dẫn đường, thăm dò anh, tìm kiếm lợi ích cho bản thân.
“Chiếc đèn này, em tưởng anh không thích nó.” Sầm Chân tiến lên một bước, đứng song song với Liên Ngự.
“Sao lại nghĩ thế?” Liên Ngự hỏi, thả tay ra, đèn giấy liền chao đảo bay lên cao.
“Vì hôm sau nó đã biến mất. Em tưởng anh không thích, nên đã xóa nó đi.” Sầm Chân nói, “Dù sao thì nó cũng quá mờ nhạt.”
“Quả thật là rất mờ.” Liên Ngự ngẩng đầu, “Em nói nó có thể soi đường cho anh, nhưng em xem, chỉ cần bay lên một chút thôi là ánh sáng chỉ còn le lói thế kia.”
“…” Có lẽ mình thật sự nên cố gắng thử biến ra mặt trời trong không gian tinh thần của Liên Ngự? Sầm Chân đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhớ tới một điều mà anh vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ: “Liên Ngự… tại sao không gian tinh thần của anh vẫn luôn tối đen thế này?”
Liên Ngự là người sợ bóng tối, lý ra, ánh sáng phải là điều tiên quyết được không gian này ưu tiên tự hồi phục, không có lý do gì để đến tận khi Liên Ngự đã có thể nhìn thấy thể tinh thần của người khác, mà nơi đây vẫn một màu đen kịt.
Chẳng lẽ Liên Ngự vẫn chưa thoát khỏi bóng ma từ đời đầu tiên khi bị mắc kẹt trong hố đen tinh thần? Nếu thật vậy, thì bản thân anh — một dẫn đường không hề hay biết gì — cũng quá thiếu trách nhiệm rồi.
Liên Ngự cảm nhận được suy nghĩ hiện tại của Sầm Chân, y bật cười: “Đang nghĩ gì vậy, nơi này vẫn tối đen như mực… dĩ nhiên là vì anh muốn nó giữ nguyên trạng thái này.”
“…” Sầm Chân quay đầu, dùng ánh mắt hỏi tại sao.
Liên Ngự đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt xanh đậm ngập tràn ý cười, y không nói gì, chỉ ngẩng đầu thêm lần nữa. Sầm Chân đột nhiên hiểu ra điều gì, theo ánh mắt y nhìn lên bầu trời.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Trong căn phòng ấm áp và yên tĩnh, con báo tuyết đang nằm nghỉ trên thảm khẽ động đôi tai, trước khi con sư tử kịp lại gần thì đã chậm rãi mở mắt, cái đuôi dài cuộn bên người khẽ hất chạm vào móng vuốt nặng nề của sư tử. Sư tử làm sao chịu nổi k*ch th*ch như vậy, lập tức nhấc chân đạp xuống, nhưng lại bị nhẹ nhàng né tránh.
Chẳng mấy chốc, hai con mèo lớn dưới sàn đã dùng đuôi báo tuyết làm “cần câu mèo”, mải mê chơi đùa.
Liên Ngự cởi áo khoác, tựa vào người Sầm Chân, tay phải mở giao diện liên lạc trên thiết bị đầu cuối, vừa phóng to đoạn đối thoại của hai người lên màn hình treo vừa tặc lưỡi lắc đầu, còn cố ý lên giọng: “Ôi chao, ‘anh là nam chính trong cuộc đời em’… câu này sến quá đi… Không hiểu một số người sao lại nói ra được, anh thật sự thấy xấu hổ thay.”
“Không thích?” Sầm Chân mặt không đổi sắc, hoàn toàn không bị lời công kích của Liên Ngự lay động. “Không thích thì sau này sẽ không nói nữa.”
“Ai nói anh không thích?” Liên Ngự ngồi thẳng dậy, xoay mặt Sầm Chân lại đối diện mình, nghiêm túc nói: “Thích đến mức không chịu nổi luôn á! Em xem, chẳng phải anh thích đến mức lập tức quay về ngay sao?”
Hai má Sầm Chân bị anh chàng bóp lại đến biến dạng, gương mặt vốn đẹp thế nào bị bóp thành thế đó, trông buồn cười đến mức Liên Ngự không nhịn được cười phá lên như gà gáy, rồi nhiệt tình in lên gương mặt kỳ quái kia một nụ hôn…
Một cái hôn, lại một cái, rồi thêm một cái…
Sầm Chân bị hôn đến mức ngửa hẳn người ra sau, hoàn toàn không hiểu sao trước đây mình lại nhớ mong cái tên phiền phức này đến thế.
Khó khăn lắm mới đợi Liên Ngự hôn đủ, mấy con mèo lớn cũng đã chơi mệt, rúc vào nhau ngủ. Sầm Chân tuy tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng từ đầu đến cuối không hề đưa tay đẩy ra. Liên Ngự lúc này coi như đã thể nghiệm rõ lợi ích của “làm nũng vừa đủ”, vẫn còn lâng lâng nhớ lại cảm giác môi và khoang miệng mềm mại, nóng ấm của dẫn đường, hứng khởi lên kế hoạch cho lần “bỏ nhà đi” tiếp theo.
Sầm Chân chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, vừa chỉnh tài liệu học tập trên thiết bị, vừa không ngẩng đầu nói: “Lần sau mà còn bày trò qua đêm không về, thì khỏi quay lại luôn.”
“…”
Lời cảnh cáo vừa buông, Sầm Chân liền cảm thấy vai mình nặng xuống, Liên Ngự áp sát lưng anh, tâm trạng vô cùng tốt, nói: “Anh có món này hay lắm muốn cho em xem…”
Giọng anh rất thấp, rất nhẹ, đầy những vương vấn và dây dưa chỉ tình nhân mới có, đuôi âm kéo dài đầy cố ý tạo ra sự mập mờ quyến rũ. Anh biết Sầm Chân sẽ không từ chối, cũng hoàn toàn không thể từ chối.
“… Món gì?” Sầm Chân cũng vô thức hạ giọng. Anh thuận theo bàn tay Liên Ngự đang ôm ngang eo mình nhìn xuống, rồi ngăn lại trước khi đối phương chạm vào nơi không nên chạm: “Đừng động bậy.”
“Anatoli Jeria!”
“Gọi cả tên cũng vô ích.” Sầm Chân lạnh lùng nằm xuống giường. Có lẽ là yêu đương khiến người ta mất trí, Liên Ngự không vui ôm chăn gấp ở cuối giường lên, dùng cách trẻ con này để không cho Sầm Chân ngủ.
“Em không được à?!”
“Em được hay không, anh không rõ sao?”
“Lần đó chắc chắn em lén uống thuốc rồi!”
“…” Sầm Chân nhắm mắt lại, giây sau liền thấy bóng đen phủ xuống đầu — Liên Ngự định lấy chăn trùm chết anh.
Hai người vật lộn trên giường một hồi, đến mức toát mồ hôi, coi như tắm ban nãy của Sầm Chân phí công. Anh vò mái tóc đen bị quấy cho rối tung, đành thở dài quay lại phòng tắm tắm lại. Không ngờ quần còn chưa kịp cởi xong, đã có một tên đàn ông tóc dài trần như nhộng nhảy vào, đòi tắm uyên ương cho bằng được.
Sầm Chân vốn không chịu nổi tính lì lợm của lính gác nhà mình, hơn nữa bản thân cũng không phản đối, nên đành thuận theo ý Liên Ngự, xả nước nóng, cả hai cùng ngâm vào bồn.
“Anh thấy em có hơi b**n th**.” Liên Ngự gác chân lên vai Sầm Chân, câu này nói ra đột ngột, nội dung cũng thật kỳ quặc. Nghe vậy, Sầm Chân lười biếng mở mắt giữa làn hơi nước mờ ảo, bật cười hỏi ngược: “Rốt cuộc là ai b**n th** hơn ai, nói năng có chút lương tâm được không?”
“…” Sầm Chân khẽ hé môi, thoáng chốc ngẩn ra.
Không thấy anh phủ nhận ngay, Liên Ngự bỗng thấy ấm ức, múc một vốc nước tạt thẳng vào mặt anh: “Chắc chắn là vậy. Mỗi lần anh quấn lấy muốn thân mật, tuy em mặt không đổi, lạnh lùng dứt khoát từ chối, nhưng anh cảm nhận rõ ràng tâm trạng em vui lên…
À, càng phân tích anh càng thấy em b**n th** thật, vì muốn anh cầu xin nhiều hơn mà có thể nhịn tới mức này.
Quan trọng là, em nói thẳng ra không được sao? Anh có thể chiều em vô điều kiện, en muốn anh nói gì thì anh sẽ nói thế, nhưng đừng cố nhịn như vậy chứ.”
“Thấy người mình yêu khao khát mình, vui chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Sầm Chân điềm nhiên nhổ chút bọt xà phòng hơi đắng trong miệng ra, ngay sau đó liền thấy Liên Ngự quỳ một gối g*** h** ch*n mình: “Vậy anh nói đúng không?”
“…” Sầm Chân lại im lặng. Nhưng hôm nay Liên Ngự không định dễ dàng bỏ qua, dữ dằn đe dọa: “Nếu em không cho anh câu trả lời rõ ràng, thì nửa đời sau sẽ là anh đè em.”
Sư tử và báo tuyết ngồi ngay ngắn ở cửa phòng tắm, nghiêm túc quan sát hai vị chủ nhân ở trong bồn tắm dây dưa không biết xấu hổ, còn phòng khi chẳng may họ bị nước dìm chết…
“Đúng, mà cũng không hẳn.” Sầm Chân bất đắc dĩ nghiêng người, dịch chỗ yếu nhất của mình khỏi móng vuốt mèo. “Khi anh năn nỉ em… thì quả thật rất thú vị. Nhưng em từ chối nhiều hơn là vì…”
Anh lại khẽ thở dài: “Chúng ta vẫn là học sinh, mới vừa thành niên, buông thả d*c v*ng quá độ thì không tốt cho cơ thể.”
“Hả???” Liên Ngự liền không phục, “Con mắt nào của em thấy bọn mình buông thả d*c v*ng? Nửa năm mới một lần mà em cũng gọi là buông thả?”
“Chủ yếu là em thấy dường như anh rất nhiệt tình với chuyện này. Ở độ tuổi của chúng ta đúng là sẽ thiếu ý thức tự chủ. Anh lại còn hai đời không có sinh hoạt t*nh d*c… Em sợ một khi bắt đầu thì sẽ không dừng lại được, đến lúc đó nghỉ ngơi không đủ lại ảnh hưởng đến việc học…”
“…” Liên Ngự cảm thấy mình quá oan ức, “Anh cảm thấy em hiểu sai lính gác của mình quá nhiều rồi. Anh là loại người ngay cả nửa người dưới cũng không kiểm soát nổi sao? Với cả trong lòng em rốt cuộc anh là hình tượng gì vậy! Một lính gác già đáng thương hai đời không được tưới tắm ư?!!”
Sầm Chân hiếm hoi có chút chột dạ, dời mắt đi. Liên Ngự bỗng nhớ tới điều gì, lại hỏi: “Vậy hôm đó tại sao em lại đổi ý mà đụng vào anh?”
“…” Đây là lần thứ n không đếm xuể trong ngày hôm nay Sầm Chân thở dài — những lời phải thành thật, đáng xấu hổ hôm nay đã chạm tới ngưỡng chịu đựng của anh rồi.
“Vì em không nhịn được.”
Nói xong, Sầm Chân đứng dậy bước vào dưới vòi sen, tùy tiện xối sạch lớp bọt trên người, thậm chí không buồn lau khô những giọt nước còn đọng lại, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi phòng tắm.
“…”
Mười phút sau, Liên Ngự nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng tắm, khuôn mặt bị hơi nước hun đến ửng đỏ, nhưng Sầm Chân tin phần nhiều là vì y đang đỏ mặt vì quá đắc ý.
Anh đoán không sai — Liên Ngự phát hiện Sầm Chân tuy nằm trên giường trong bộ dạng “người lạ và sư tử xin miễn quấy rầy”, nhưng nghe thấy tiếng động vẫn vô thức ngẩng đầu nhìn y, khóe môi lập tức cong lên thành một nụ cười đầy ý đồ xấu: “Anh A Na à~”
“…”
“Anh có thứ hay lắm muốn cho em xem.”
“… Câu này anh vừa mới nói rồi.” — rồi định giở trò khoe “bảo bối lớn” của mình.
“Thật sự là thứ hay mà.” Liên Ngự leo lên giường, ngoan ngoãn nằm nghiêng bên cạnh Sầm Chân, tay ôm eo anh: “Giấu trong bản đồ tinh thần của anh đấy.”
“Câu này anh tự nói ra anh thấy có đáng tin không?” Sầm Chân nhắm mắt, “Sáng nào em cũng vào đó một lần, vài cọng cỏ khô ở đó em còn nhớ rõ.”
Trên thực tế, cũng quả thật không có kỳ tích gì như vạn vật hồi sinh, đất nứt nẻ bỗng nhiên sinh cơ, hay mặt trời mọc trở lại. Mọi thứ vẫn y nguyên như buổi sáng — vùng đất đen nứt toác, khô cằn, tất cả đều bị bao trùm bởi bóng tối, không rõ ranh giới, gió thoảng qua chỉ mang theo mùi bụi bặm và đất cát.
Liên Ngự đứng đợi ở lối vào, trong lòng bàn tay nâng một chiếc đèn giấy quen thuộc — là thứ ánh sáng và màu sắc duy nhất trong vùng không gian rộng lớn vô tận này.
Thoáng chốc, Sầm Chân nhớ tới lần đầu tiên đặt chân đến nơi này — khi ấy nơi đây hẹp và tối tới đáng sợ, mà Liên Ngự thì nằm đó nửa sống nửa chết, trong lòng còn đang tính kế làm sao để lợi dụng sự đồng cảm của anh với vai trò dẫn đường, thăm dò anh, tìm kiếm lợi ích cho bản thân.
“Chiếc đèn này, em tưởng anh không thích nó.” Sầm Chân tiến lên một bước, đứng song song với Liên Ngự.
“Sao lại nghĩ thế?” Liên Ngự hỏi, thả tay ra, đèn giấy liền chao đảo bay lên cao.
“Vì hôm sau nó đã biến mất. Em tưởng anh không thích, nên đã xóa nó đi.” Sầm Chân nói, “Dù sao thì nó cũng quá mờ nhạt.”
“Quả thật là rất mờ.” Liên Ngự ngẩng đầu, “Em nói nó có thể soi đường cho anh, nhưng em xem, chỉ cần bay lên một chút thôi là ánh sáng chỉ còn le lói thế kia.”
“…” Có lẽ mình thật sự nên cố gắng thử biến ra mặt trời trong không gian tinh thần của Liên Ngự? Sầm Chân đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhớ tới một điều mà anh vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ: “Liên Ngự… tại sao không gian tinh thần của anh vẫn luôn tối đen thế này?”
Liên Ngự là người sợ bóng tối, lý ra, ánh sáng phải là điều tiên quyết được không gian này ưu tiên tự hồi phục, không có lý do gì để đến tận khi Liên Ngự đã có thể nhìn thấy thể tinh thần của người khác, mà nơi đây vẫn một màu đen kịt.
Chẳng lẽ Liên Ngự vẫn chưa thoát khỏi bóng ma từ đời đầu tiên khi bị mắc kẹt trong hố đen tinh thần? Nếu thật vậy, thì bản thân anh — một dẫn đường không hề hay biết gì — cũng quá thiếu trách nhiệm rồi.
Liên Ngự cảm nhận được suy nghĩ hiện tại của Sầm Chân, y bật cười: “Đang nghĩ gì vậy, nơi này vẫn tối đen như mực… dĩ nhiên là vì anh muốn nó giữ nguyên trạng thái này.”
“…” Sầm Chân quay đầu, dùng ánh mắt hỏi tại sao.
Liên Ngự đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt xanh đậm ngập tràn ý cười, y không nói gì, chỉ ngẩng đầu thêm lần nữa. Sầm Chân đột nhiên hiểu ra điều gì, theo ánh mắt y nhìn lên bầu trời.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 96
10.0/10 từ 41 lượt.