Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 95
68@-
Thực tế Sầm Chân hoàn toàn không có ý gì gọi là “dẫn đường bá đạo, lính gác nhỏ bé mềm mại”, hay nói cách khác, câu nói đó vốn chẳng mang theo bất kỳ hàm ý nào, chỉ là thuận miệng nói ra để nối tiếp câu chuyện, tránh cho hai người rơi vào im lặng mà thôi.
Chỉ là không ngờ tư duy của Liên Ngự lại linh hoạt đến thế, trong chớp mắt đã bắt đầu tính toán làm sao vừa khiến Phàn phải gọi y là ông nội, lại vừa có thể qua lại nhảy lên xuống giữa S và B, hoàn toàn không lo bản thân nhảy thành… SB.
Khi trở về ký túc xá Bạch Tháp quen thuộc, Sầm Chân hiếm khi sinh ra một loại cảm giác tựa như đã cách cả đời. Cảnh tượng trước đây anh ngồi đọc sách, ôn bài trước bàn học, còn Liên Ngự thì ở phía sau chơi bời, ngẩn người, giờ đây dường như đã là chuyện của rất lâu rất lâu trước kia.
Ngay khi nhận được tin nhắn của Sầm Chân, Trú Tình Trường liền giục giã đòi gặp anh. Thông báo hủy nghỉ phép của Sầm Chân vừa hiện ra, giây tiếp theo lời mời liên lạc của Trú Tình Trường đã gửi tới.
Nhưng người nhận lại là Liên Ngự.
“Em ấy đang tắm.” Liên Ngự chỉ ra phía sau, “Bọn tôi rất mệt, cần nghỉ ngơi. Có việc thì ngày mai… Ngày mai cũng không muốn động, để hôm kia hãy nói.”
“…” Trú Tình Trường cảm thấy hơi là lạ, suy nghĩ nửa giây, chợt phản ứng lại: “Liên Ngự, cậu là một lính gác, tại sao lại xuất hiện trong ký túc xá của dẫn đường? Cho dù hai người đã kết hợp cũng không ngoại lệ, bất kỳ lính gác nào cũng tuyệt đối không được phép vào khu ký túc xá của dẫn đường!”
Đáp lại hắn, là hành động dứt khoát cúp máy của Liên Ngự. Cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt cuối cùng kia còn mang theo vẻ kiêu ngạo và ngang ngược “Hừ, anh có thể làm gì được tôi?”.
“…” Cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích nghiêm trọng, hội trưởng hội học sinh Bạch Tháp lập tức liên hệ với hội trưởng hội học sinh của Tháp. Trong nháy mắt, hai bên đã quyết định tiến hành một cuộc kiểm tra đột xuất kỷ luật ký túc xá dẫn đường. Từ lúc vạch ra kế hoạch sơ bộ, triệu tập nhân sự, cho tới khi tất cả tập hợp dưới ký túc xá Bạch Tháp, tổng cộng chưa tới hai mươi phút — thuần thục, gọn ghẽ, đánh chính là yếu tố bất ngờ.
Dĩ nhiên, không bắt được Liên Ngự, mà lại tóm được vô số “ngưu quỷ xà thần” khác, phần lớn “vi phạm” đều là lính gác cấp A trở lên năm cuối, bởi những kẻ kém năng lực hơn vốn chẳng đủ khả năng lẻn vào đây.
Sầm Chân lúc này quả thực trông rất mệt mỏi, mặc đồ ngủ, trên người còn vương chút hơi nước. Anh bình thản nghiêng người nhường đường cho các đàn anh của bộ kỷ luật hội học sinh bước vào, không hỏi họ tới làm gì, rồi lười nhác ngồi xuống bên giường, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Theo lý thì Sầm Chân và đám người này vẫn là đồng nghiệp, đều thuộc bộ kỷ luật. Tiếc là hiện tại anh là đối tượng tình nghi trọng điểm với tội danh che giấu tội phạm, tất nhiên sẽ không có tên anh trong đội ngũ thi hành nhiệm vụ.
Phòng sạch sẽ tinh tươm, không hề lưu lại chút mùi tin tức tố nào của lính gác. Sầm Chân ngáp một cái, tinh thần uể oải, lộ ra bộ dáng rất buồn ngủ.
Thấy anh như vậy, Trú Tình Trường cũng biết là anh thật sự đã mệt, nên không quấy rầy thêm, chỉ để lại những bài bù của một tháng anh nghỉ, rồi rời đi.
Cừ vẫn không sao nghĩ ra được tên nhóc Liên Ngự kia đã chui vào đâu, đến chuột cũng chẳng giỏi trốn bằng y. Thực tế, ngay cả Sầm Chân cũng không biết Liên Ngự đã biến đi đâu. Anh chỉ biết, sau khi mình tắm xong đi ra, lính gác to cao như vậy bỗng biến mất, không còn sót lại chút tinh thần lực nào.
Tiếp đó, chưa kịp để anh phản ứng, người của hội học sinh đã đột ngột xông tới, khí thế hùng hổ như bắt tội phạm. Sầm Chân đương nhiên hiểu, Liên Ngự là cố ý trốn đi.
Chừng nửa tiếng sau, kẻ gây ra vụ lật đổ hàng loạt lính gác đàn anh — Liên Ngự, ung dung xuất hiện trên ban công phòng Sầm Chân. Có lẽ cả đời này y cũng chẳng học nổi cách đi bằng cửa, lúc nào cũng ra vào cửa sổ như lẽ tự nhiên.
Sầm Chân trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh cảm nhận được giường trũng xuống, sau đó là mùi hương đặc trưng của Liên Ngự quấn lấy chóp mũi. Giọng nói của y cũng vang lên bên tai: “Dậy đi, ăn tối rồi ngủ tiếp.”
“…” Sầm Chân hơi chau mày, hiếm khi bộc lộ chút cảm xúc trẻ con không muốn để ý đến người khác. Thường thì khi thấy người yêu có bộ dạng dễ thương thế này, ai cũng sẽ dịu dàng để anh ngủ thêm một chút. Nhưng Liên Ngự đâu phải người bình thường, y hứng chí trèo hẳn lên giường, chống tay áp lên người Sầm Chân, thấy dẫn đường đến giờ vẫn không nhúc nhích, liền hưng phấn cúi xuống h*n l*n c*n c* anh.
Cuối cùng, khi cảm nhận được nơi h* th*n ấm nóng, Sầm Chân mới cố gắng mở mắt ra.
Anh muốn giãy giụa, nhưng bất lực đành thất bại. Lính gác luôn biết rõ khi nào nên dịu dàng, khi nào nên mạnh mẽ, Sầm Chân chỉ có thể bị buộc phải tiếp nhận sự hầu hạ mà Liên Ngự chỉ có thể dùng hai chữ “tồi tệ” để hình dung. Tất nhiên, nếu kỹ thuật của y tốt thì anh còn phải đau đầu hơn.
“Ừm?” Liên Ngự ngậm lấy rời vào phòng tắm nhổ ra, vừa súc miệng vừa cao giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Cảm giác như cơ thể bị vét sạch… Sầm Chân lặng lẽ mặc quần vào, đứng dậy ngồi xuống bàn học: “Không ra sao cả.”
“Lần đầu thì không ra sao cả là bình thường.”
“Anh giỏi tìm cớ nhỉ.” Sầm Chân mở hộp mì nóng hổi mà Liên Ngự “tiện đường” mua về khi “chạy nạn” — nhiệt độ vừa miệng nhanh chóng xoa dịu cái dạ dày thuần người Hoa đã phải chịu đựng hơn chục bữa sandwich lạnh ngắt.
“Lần sau để em thử cho anh xem.”
“Thật không?” Liên Ngự vui vẻ thò đầu ra từ cửa phòng tắm, Sầm Chân gắp một đũa mì: “Lần sau nhất định.”
Súc miệng xong, Liên Ngự dứt khoát tắm luôn. Khi bước ra thì vừa kịp thấy Sầm Chân đã vứt rác, đánh răng, chuẩn bị đi ngủ. Y lập tức đưa tay đo mức độ phù hợp.
“Đồ phù hợp giữa ngài và đối phương à 89.02%.”
“Chạc!” Liên Ngự bất mãn đập mạnh xuống giường: “Tại sao chứ?!”
Ăn uống no nê, thêm vào đó là việc sinh lý cũng đã giải quyết, Sầm Chân thực sự buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cho dù bây giờ độ phù hợp tụt thẳng xuống 20.98% thì anh cũng sẽ gạt sang một bên, để ngủ rồi tính.
Ngủ cả mấy chục năm rồi mà ông già khó chiều này tinh thần vẫn hưng phấn, y nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên “làm một phát” xem sao.
“Sầm Chân—” Chưa dứt lời, trước mắt Liên Ngự liền tối sầm, Sầm Chân nhân lúc kết nối tinh thần mà chặn hẳn tầm nhìn của y.
“… Hiểu rồi.” Liên Ngự ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sóng gió do Sầm Chân và Liên Ngự lọt vào top mười trận cận chiến trong kỳ xếp hạng tháng trước, qua một tháng nghỉ đã dần dần lắng xuống. Khi trở lại lớp sau kỳ nghỉ, phần lớn học viên đã tập trung vào kỳ thi cuối kỳ và bài kiểm tra cấp bậc, chỉ có bạn cùng bàn tượng trưng chúc mừng một câu, rồi hỏi anh thời gian nghỉ dài như vậy đã đi đâu.
“… Đi tham quan phân cục tinh cảnh.” Sầm Chân thuận miệng bịa.
“Cậu định sau này vào Cục Cảnh sát Liên tinh làm việc sao? Trời ạ, cậu đã bắt đầu nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp rồi à?” Bạn cùng bàn rõ ràng là kiểu người hay suy nghĩ. “Chết rồi, tôi vẫn muốn làm một lính đánh thuê l**m máu trên lưỡi dao, đi trên ranh giới đạo đức, sau này chẳng phải sẽ thành đối thủ của cậu sao?”
“Cậu nghĩ xa quá đấy.”
Bạn bàn trước bỗng quay xuống nhập hội: “Giờ tôi mong chờ bài kiểm tra cấp bậc của cậu lắm. Dẫn đường thể chất S cấp trăm năm khó gặp, chắc chắn sẽ khiến đám người của công hội được cử đến giám sát kỳ thi há hốc mồm!”
Câu này lập tức được nửa lớp dẫn đường hưởng ứng, bàn sau cũng kích động chen vào: “Đám lính gác, dẫn đường trong công hội chẳng phải chỉ dựa vào việc uống nhiều hơn vài năm thuốc dinh dưỡng sao, lúc nào cũng coi thường chúng ta, ghét bỏ chúng ta, gọi chúng ta là bông hoa yếu ớt trong Bạch Tháp, thậm chí còn bảo thà nhận một con chó chứ không nhận sinh viên khóa này của chúng ta. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh bọn họ bị cậu dọa cho khiếp vía, tôi đã vui đến mất ngủ rồi!!”
“…” Sầm Chân lặng lẽ mở sách, giả vờ như mình không tồn tại.
Trong mấy môn, Sầm Chân kém nhất là môn lái tàu, nhưng may mắn là trước đó anh đã lấy được suất miễn thi trong buổi giao lưu, và anh không chút do dự dùng nó cho môn này.
Bạn cảm thấy anh làm vậy là sai, nghiêm túc khuyên bảo: “Sầm Chân, cậu càng né tránh gian lận, thì càng không tiến bộ. Ở Bạch Tháp đây chỉ là một môn học, nhưng sau khi tốt nghiệp nó sẽ là kỹ năng bắt buộc. Hãy tưởng tượng, nếu có một ngày, cậu buộc phải tự mình lái tàu…”
“Vậy thì trực tiếp tự sát.” Liên Ngự cũng nghiêm túc thay anh trả lời, “Về phương diện lái tàu, đối với em ấy mà nói, giữa sống lay lắt và buông bỏ giãy giụa chắc cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.”
“Lo cho anh trước đi.” Sầm Chân bóc một quả trứng luộc mềm mịn, ép vào miệng Liên Ngự với tư thế mạnh mẽ không cho từ chối. Thấy vậy, Diệu Kim bật cười, đặt xuống lọ thuốc dinh dưỡng hình thạch, làm ra vẻ nghiêm túc nói với Liên Ngự: “Liên Ngự à, câu này của cậu thật sự không nên. Câu trả lời đúng phải là: không có tình huống như vậy, tôi là lính gác của Sầm Chân, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em ấy nửa bước, cũng tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!”
Bạn lập tức nịnh nọt vỗ tay cho Diệu Kim, hai má đỏ bừng, cứ như câu kia là nói cho mình nghe vậy.
Miệng bị nhét đầy trứng, Liên Ngự không phản bác được, chỉ có thể trợn trắng mắt. Sầm Chân hiếm khi thấy y bị chặn họng như vậy, cũng không nhịn được trêu theo: “Đáp án tiêu chuẩn, nghe rõ chưa? Cho nên người ta mới là nam chính, còn anh chỉ là vai phản diện.”
“…”
Diệu Kim và Bạn chỉ coi mấy từ “nam chính” và “vai phản diện” trong miệng Sầm Chân là nói đùa, nên cũng cười ngây ngô theo.
Không ngờ một câu trêu của Sầm Chân lại khiến cho đến tận hơn chín giờ tối, Liên Ngự vẫn chưa xuất hiện. Sầm Chân đành gác tài liệu, liên lạc từ xa với Diệu Kim, nhờ đi xem Liên Ngự có ở ký túc xá không. Không phải anh lo Liên Ngự gặp chuyện — chỉ cần y không gây chuyện cho người khác đã là may — mà là sợ nếu mình không đi dỗ, Liên Ngự sẽ tủi thân chết mất, lỡ y nghĩ quẩn, thì cả Tháp sẽ bị vạ lây.
Nhưng Liên Ngự không có ở ký túc xá. Khi y đã không muốn lộ tung tích, Sầm Chân hiện tại quả thực không có cách nào.
— Anh đang ở đâu?
Ba mươi giây sau, lại gửi tiếp:
— Nhanh về đi.
Có lẽ vì ba chữ này mềm mỏng quá, nên Liên Ngự nhanh chóng trả lời:
— Phản diện sẽ không quay lại, em và nam chính đi đi.
Khóe môi Sầm Chân khẽ cong, trong ánh mắt là thứ dịu dàng như nước mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
— Anh là phản diện trong tiểu thuyết, nhưng là nam chính trong cuộc đời em.
— Cho nên anh về nhanh đi.
Bên kia không trả lời nữa, nhưng chưa đầy năm phút sau, cửa sổ ban công đã bật mở, một bóng người quấn lấy màn đêm nhảy vào, mang theo cả con sư tử đực màu vàng tràn đầy sức sống.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu Kim: blablabla
Bạn: Nói hay lắm! Diệu Kim số dách!!!
Sầm Chân: Học hỏi người ta đi.
Liên Ngự: Em cũng phải học hỏi đi!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Thực tế Sầm Chân hoàn toàn không có ý gì gọi là “dẫn đường bá đạo, lính gác nhỏ bé mềm mại”, hay nói cách khác, câu nói đó vốn chẳng mang theo bất kỳ hàm ý nào, chỉ là thuận miệng nói ra để nối tiếp câu chuyện, tránh cho hai người rơi vào im lặng mà thôi.
Chỉ là không ngờ tư duy của Liên Ngự lại linh hoạt đến thế, trong chớp mắt đã bắt đầu tính toán làm sao vừa khiến Phàn phải gọi y là ông nội, lại vừa có thể qua lại nhảy lên xuống giữa S và B, hoàn toàn không lo bản thân nhảy thành… SB.
Khi trở về ký túc xá Bạch Tháp quen thuộc, Sầm Chân hiếm khi sinh ra một loại cảm giác tựa như đã cách cả đời. Cảnh tượng trước đây anh ngồi đọc sách, ôn bài trước bàn học, còn Liên Ngự thì ở phía sau chơi bời, ngẩn người, giờ đây dường như đã là chuyện của rất lâu rất lâu trước kia.
Ngay khi nhận được tin nhắn của Sầm Chân, Trú Tình Trường liền giục giã đòi gặp anh. Thông báo hủy nghỉ phép của Sầm Chân vừa hiện ra, giây tiếp theo lời mời liên lạc của Trú Tình Trường đã gửi tới.
Nhưng người nhận lại là Liên Ngự.
“Em ấy đang tắm.” Liên Ngự chỉ ra phía sau, “Bọn tôi rất mệt, cần nghỉ ngơi. Có việc thì ngày mai… Ngày mai cũng không muốn động, để hôm kia hãy nói.”
“…” Trú Tình Trường cảm thấy hơi là lạ, suy nghĩ nửa giây, chợt phản ứng lại: “Liên Ngự, cậu là một lính gác, tại sao lại xuất hiện trong ký túc xá của dẫn đường? Cho dù hai người đã kết hợp cũng không ngoại lệ, bất kỳ lính gác nào cũng tuyệt đối không được phép vào khu ký túc xá của dẫn đường!”
Đáp lại hắn, là hành động dứt khoát cúp máy của Liên Ngự. Cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt cuối cùng kia còn mang theo vẻ kiêu ngạo và ngang ngược “Hừ, anh có thể làm gì được tôi?”.
“…” Cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích nghiêm trọng, hội trưởng hội học sinh Bạch Tháp lập tức liên hệ với hội trưởng hội học sinh của Tháp. Trong nháy mắt, hai bên đã quyết định tiến hành một cuộc kiểm tra đột xuất kỷ luật ký túc xá dẫn đường. Từ lúc vạch ra kế hoạch sơ bộ, triệu tập nhân sự, cho tới khi tất cả tập hợp dưới ký túc xá Bạch Tháp, tổng cộng chưa tới hai mươi phút — thuần thục, gọn ghẽ, đánh chính là yếu tố bất ngờ.
Dĩ nhiên, không bắt được Liên Ngự, mà lại tóm được vô số “ngưu quỷ xà thần” khác, phần lớn “vi phạm” đều là lính gác cấp A trở lên năm cuối, bởi những kẻ kém năng lực hơn vốn chẳng đủ khả năng lẻn vào đây.
Sầm Chân lúc này quả thực trông rất mệt mỏi, mặc đồ ngủ, trên người còn vương chút hơi nước. Anh bình thản nghiêng người nhường đường cho các đàn anh của bộ kỷ luật hội học sinh bước vào, không hỏi họ tới làm gì, rồi lười nhác ngồi xuống bên giường, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Theo lý thì Sầm Chân và đám người này vẫn là đồng nghiệp, đều thuộc bộ kỷ luật. Tiếc là hiện tại anh là đối tượng tình nghi trọng điểm với tội danh che giấu tội phạm, tất nhiên sẽ không có tên anh trong đội ngũ thi hành nhiệm vụ.
Phòng sạch sẽ tinh tươm, không hề lưu lại chút mùi tin tức tố nào của lính gác. Sầm Chân ngáp một cái, tinh thần uể oải, lộ ra bộ dáng rất buồn ngủ.
Thấy anh như vậy, Trú Tình Trường cũng biết là anh thật sự đã mệt, nên không quấy rầy thêm, chỉ để lại những bài bù của một tháng anh nghỉ, rồi rời đi.
Cừ vẫn không sao nghĩ ra được tên nhóc Liên Ngự kia đã chui vào đâu, đến chuột cũng chẳng giỏi trốn bằng y. Thực tế, ngay cả Sầm Chân cũng không biết Liên Ngự đã biến đi đâu. Anh chỉ biết, sau khi mình tắm xong đi ra, lính gác to cao như vậy bỗng biến mất, không còn sót lại chút tinh thần lực nào.
Tiếp đó, chưa kịp để anh phản ứng, người của hội học sinh đã đột ngột xông tới, khí thế hùng hổ như bắt tội phạm. Sầm Chân đương nhiên hiểu, Liên Ngự là cố ý trốn đi.
Chừng nửa tiếng sau, kẻ gây ra vụ lật đổ hàng loạt lính gác đàn anh — Liên Ngự, ung dung xuất hiện trên ban công phòng Sầm Chân. Có lẽ cả đời này y cũng chẳng học nổi cách đi bằng cửa, lúc nào cũng ra vào cửa sổ như lẽ tự nhiên.
Sầm Chân trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh cảm nhận được giường trũng xuống, sau đó là mùi hương đặc trưng của Liên Ngự quấn lấy chóp mũi. Giọng nói của y cũng vang lên bên tai: “Dậy đi, ăn tối rồi ngủ tiếp.”
“…” Sầm Chân hơi chau mày, hiếm khi bộc lộ chút cảm xúc trẻ con không muốn để ý đến người khác. Thường thì khi thấy người yêu có bộ dạng dễ thương thế này, ai cũng sẽ dịu dàng để anh ngủ thêm một chút. Nhưng Liên Ngự đâu phải người bình thường, y hứng chí trèo hẳn lên giường, chống tay áp lên người Sầm Chân, thấy dẫn đường đến giờ vẫn không nhúc nhích, liền hưng phấn cúi xuống h*n l*n c*n c* anh.
Cuối cùng, khi cảm nhận được nơi h* th*n ấm nóng, Sầm Chân mới cố gắng mở mắt ra.
Anh muốn giãy giụa, nhưng bất lực đành thất bại. Lính gác luôn biết rõ khi nào nên dịu dàng, khi nào nên mạnh mẽ, Sầm Chân chỉ có thể bị buộc phải tiếp nhận sự hầu hạ mà Liên Ngự chỉ có thể dùng hai chữ “tồi tệ” để hình dung. Tất nhiên, nếu kỹ thuật của y tốt thì anh còn phải đau đầu hơn.
“Ừm?” Liên Ngự ngậm lấy rời vào phòng tắm nhổ ra, vừa súc miệng vừa cao giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Cảm giác như cơ thể bị vét sạch… Sầm Chân lặng lẽ mặc quần vào, đứng dậy ngồi xuống bàn học: “Không ra sao cả.”
“Lần đầu thì không ra sao cả là bình thường.”
“Anh giỏi tìm cớ nhỉ.” Sầm Chân mở hộp mì nóng hổi mà Liên Ngự “tiện đường” mua về khi “chạy nạn” — nhiệt độ vừa miệng nhanh chóng xoa dịu cái dạ dày thuần người Hoa đã phải chịu đựng hơn chục bữa sandwich lạnh ngắt.
“Lần sau để em thử cho anh xem.”
“Thật không?” Liên Ngự vui vẻ thò đầu ra từ cửa phòng tắm, Sầm Chân gắp một đũa mì: “Lần sau nhất định.”
Súc miệng xong, Liên Ngự dứt khoát tắm luôn. Khi bước ra thì vừa kịp thấy Sầm Chân đã vứt rác, đánh răng, chuẩn bị đi ngủ. Y lập tức đưa tay đo mức độ phù hợp.
“Đồ phù hợp giữa ngài và đối phương à 89.02%.”
“Chạc!” Liên Ngự bất mãn đập mạnh xuống giường: “Tại sao chứ?!”
Ăn uống no nê, thêm vào đó là việc sinh lý cũng đã giải quyết, Sầm Chân thực sự buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cho dù bây giờ độ phù hợp tụt thẳng xuống 20.98% thì anh cũng sẽ gạt sang một bên, để ngủ rồi tính.
Ngủ cả mấy chục năm rồi mà ông già khó chiều này tinh thần vẫn hưng phấn, y nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên “làm một phát” xem sao.
“Sầm Chân—” Chưa dứt lời, trước mắt Liên Ngự liền tối sầm, Sầm Chân nhân lúc kết nối tinh thần mà chặn hẳn tầm nhìn của y.
“… Hiểu rồi.” Liên Ngự ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sóng gió do Sầm Chân và Liên Ngự lọt vào top mười trận cận chiến trong kỳ xếp hạng tháng trước, qua một tháng nghỉ đã dần dần lắng xuống. Khi trở lại lớp sau kỳ nghỉ, phần lớn học viên đã tập trung vào kỳ thi cuối kỳ và bài kiểm tra cấp bậc, chỉ có bạn cùng bàn tượng trưng chúc mừng một câu, rồi hỏi anh thời gian nghỉ dài như vậy đã đi đâu.
“… Đi tham quan phân cục tinh cảnh.” Sầm Chân thuận miệng bịa.
“Cậu định sau này vào Cục Cảnh sát Liên tinh làm việc sao? Trời ạ, cậu đã bắt đầu nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp rồi à?” Bạn cùng bàn rõ ràng là kiểu người hay suy nghĩ. “Chết rồi, tôi vẫn muốn làm một lính đánh thuê l**m máu trên lưỡi dao, đi trên ranh giới đạo đức, sau này chẳng phải sẽ thành đối thủ của cậu sao?”
“Cậu nghĩ xa quá đấy.”
Bạn bàn trước bỗng quay xuống nhập hội: “Giờ tôi mong chờ bài kiểm tra cấp bậc của cậu lắm. Dẫn đường thể chất S cấp trăm năm khó gặp, chắc chắn sẽ khiến đám người của công hội được cử đến giám sát kỳ thi há hốc mồm!”
Câu này lập tức được nửa lớp dẫn đường hưởng ứng, bàn sau cũng kích động chen vào: “Đám lính gác, dẫn đường trong công hội chẳng phải chỉ dựa vào việc uống nhiều hơn vài năm thuốc dinh dưỡng sao, lúc nào cũng coi thường chúng ta, ghét bỏ chúng ta, gọi chúng ta là bông hoa yếu ớt trong Bạch Tháp, thậm chí còn bảo thà nhận một con chó chứ không nhận sinh viên khóa này của chúng ta. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh bọn họ bị cậu dọa cho khiếp vía, tôi đã vui đến mất ngủ rồi!!”
“…” Sầm Chân lặng lẽ mở sách, giả vờ như mình không tồn tại.
Trong mấy môn, Sầm Chân kém nhất là môn lái tàu, nhưng may mắn là trước đó anh đã lấy được suất miễn thi trong buổi giao lưu, và anh không chút do dự dùng nó cho môn này.
Bạn cảm thấy anh làm vậy là sai, nghiêm túc khuyên bảo: “Sầm Chân, cậu càng né tránh gian lận, thì càng không tiến bộ. Ở Bạch Tháp đây chỉ là một môn học, nhưng sau khi tốt nghiệp nó sẽ là kỹ năng bắt buộc. Hãy tưởng tượng, nếu có một ngày, cậu buộc phải tự mình lái tàu…”
“Vậy thì trực tiếp tự sát.” Liên Ngự cũng nghiêm túc thay anh trả lời, “Về phương diện lái tàu, đối với em ấy mà nói, giữa sống lay lắt và buông bỏ giãy giụa chắc cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.”
“Lo cho anh trước đi.” Sầm Chân bóc một quả trứng luộc mềm mịn, ép vào miệng Liên Ngự với tư thế mạnh mẽ không cho từ chối. Thấy vậy, Diệu Kim bật cười, đặt xuống lọ thuốc dinh dưỡng hình thạch, làm ra vẻ nghiêm túc nói với Liên Ngự: “Liên Ngự à, câu này của cậu thật sự không nên. Câu trả lời đúng phải là: không có tình huống như vậy, tôi là lính gác của Sầm Chân, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em ấy nửa bước, cũng tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!”
Bạn lập tức nịnh nọt vỗ tay cho Diệu Kim, hai má đỏ bừng, cứ như câu kia là nói cho mình nghe vậy.
Miệng bị nhét đầy trứng, Liên Ngự không phản bác được, chỉ có thể trợn trắng mắt. Sầm Chân hiếm khi thấy y bị chặn họng như vậy, cũng không nhịn được trêu theo: “Đáp án tiêu chuẩn, nghe rõ chưa? Cho nên người ta mới là nam chính, còn anh chỉ là vai phản diện.”
“…”
Diệu Kim và Bạn chỉ coi mấy từ “nam chính” và “vai phản diện” trong miệng Sầm Chân là nói đùa, nên cũng cười ngây ngô theo.
Không ngờ một câu trêu của Sầm Chân lại khiến cho đến tận hơn chín giờ tối, Liên Ngự vẫn chưa xuất hiện. Sầm Chân đành gác tài liệu, liên lạc từ xa với Diệu Kim, nhờ đi xem Liên Ngự có ở ký túc xá không. Không phải anh lo Liên Ngự gặp chuyện — chỉ cần y không gây chuyện cho người khác đã là may — mà là sợ nếu mình không đi dỗ, Liên Ngự sẽ tủi thân chết mất, lỡ y nghĩ quẩn, thì cả Tháp sẽ bị vạ lây.
Nhưng Liên Ngự không có ở ký túc xá. Khi y đã không muốn lộ tung tích, Sầm Chân hiện tại quả thực không có cách nào.
— Anh đang ở đâu?
Ba mươi giây sau, lại gửi tiếp:
— Nhanh về đi.
Có lẽ vì ba chữ này mềm mỏng quá, nên Liên Ngự nhanh chóng trả lời:
— Phản diện sẽ không quay lại, em và nam chính đi đi.
Khóe môi Sầm Chân khẽ cong, trong ánh mắt là thứ dịu dàng như nước mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
— Anh là phản diện trong tiểu thuyết, nhưng là nam chính trong cuộc đời em.
— Cho nên anh về nhanh đi.
Bên kia không trả lời nữa, nhưng chưa đầy năm phút sau, cửa sổ ban công đã bật mở, một bóng người quấn lấy màn đêm nhảy vào, mang theo cả con sư tử đực màu vàng tràn đầy sức sống.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu Kim: blablabla
Bạn: Nói hay lắm! Diệu Kim số dách!!!
Sầm Chân: Học hỏi người ta đi.
Liên Ngự: Em cũng phải học hỏi đi!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 95
10.0/10 từ 41 lượt.